Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-14
Chương 14
Thật ra Diệp Thu Hàm cho rằng việc này cũng không thể trách cô được, cô cũng không có ý dấu diếm. Căn nhà Trình Sở Tiêu chọn lại đúng khu nhà cô ở, đơn giản chỉ là do trùng hợp. Hơn nữa, cô cho rằng chỉ cần giúp Trình Sở Tiêu thuê được nhà ở thì xong việc rồi. Bình thường như Trình Sở Tiêu nói, hai người căn bản rất ít có cơ hội gặp nhau, cho nên theo cô thì việc này nói hay không cũng không quan trọng. Nói thì người khác lại nghĩ là cô đang cố làm thân với Trình Sở Tiêu, ngờ đâu lại xuất hiện tình cảnh như ngày hôm nay.
Trong lòng cô thầm oán trách Trình Sở Tiêu, nhưng cứ nghĩ đến cái bộ dạng không hiểu nhân tình thế thái của anh ta thì lại không trách nổi, cuối cùng chỉ có thể tự trách bản thân suy nghĩ không chu đáo.
“Diệu Thân, có việc này em quên nói với anh. Nhà của bác sĩ Trình vừa khéo ở trong khu nhà em. Hay là anh về trước đi, em với bác sĩ Trình bắt xe về cũng được.” Diệp Thu Hàm vừa nói vừa không ngừng ra ám hiệu với Trương Diệu Thân.
Quen nhau lâu như vậy, Trương Diệu Thân hiểu ý của Diệp Thu Hàm, lại trông thấy bộ dạng thờ ơ của Trình Sở Tiêu, tuy trong lòng tức giận nhưng cũng không muốn làm khó Diệp Thu Hàm, chỉ có thể chấp nhận: “Vậy được, đến nhà rồi nhớ gọi cho anh, anh đi trước.” Nói xong, anh không muốn thấy cái bộ dạng của Trình Sở Tiêu thêm nữa, vội vã bắt xe rời đi.
*Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành.
Diệp Thu Hàm thở dài, cũng không muốn nói chuyện với Trình Sở Tiêu thêm nữa, vẫy tay bắt xe rồi ngồi vào ghế trước bên cạnh tài xế, để cho Trình Sở Tiêu ngồi một mình ở băng ghế sau. Cô nói địa chỉ với tài xế xong rồi lại im bặt đi.
Tới trước cổng khu nhà, Diệp Thu Hàm liền đưa ngay xấp tiền lẻ chuẩn bị sẵn trong tay cho tài xế, nhanh chóng xuống xe rồi đi nhanh vào trong.
Đi được một lúc không thấy phía sau có động tĩnh gì, cô nhịn không được bèn quay lại thì thấy Trình Sở Tiêu chậm rãi bám theo sau, có vẻ thong dong nhưng cũng không tụt xa bao nhiêu.
Dừng lại nhìn như này mà lại giận tiếp thì cũng ngượng, nhìn Trình Sở Tiêu không vui không giận lại không kiềm được nghĩ tới cảnh mình đang giận dỗi ở đây. Có lẽ người ta cũng chẳng biết là có chuyện gì xảy ra, nghĩ vậy nên cô chậm bước lại đợi.
Rất nhanh chóng, hai người từ một trước một sau trở thành sóng đôi bên nhau, chỉ có điều là Diệp Thu Hàm không nói, Trình Sở Tiêu cũng không mở miệng, cứ như vậy về đến dưới nhà của Diệp Thu Hàm.
“Cảm ơn đã đưa tôi về. Tôi lên lầu đây, tạm biệt.” Lúc Diệp Thu Hàm nói câu này, cô không nhìn Trình Sở Tiêu, nói xong thì cô cũng quay người đi vào trong.
“Nhớ là về đến phòng thì bật đèn lên.” Trình Sở Tiêu hầu như không quan tâm đến thái độ của Diệp Thu Hàm, chỉ dặn dò như vậy.
Lúc này Diệp Thu Hàm cảm thấy có chút xấu hổ. Cô giận dỗi suốt cả dọc đường, kết cục Trình Sở Tiêu lại còn lo lắng cho an toàn của cô, cảm thấy bản thân nếu còn không chịu dịu đi chút nào thì có lẽ cũng hết nói nổi.
Thế là cô quay người lại gật đầu nói: “Vâng, tôi biết rồi”.
Trình Sở Tiêu ngẫm nghĩ một lúc lại nói: “Nếu cô giận vì tôi không để cho bác sĩ Trương đưa cô về thì cho tôi xin lỗi. Lúc đó tôi không có nghĩ nhều như vậy, chỉ là cảm thấy hai người đã thuận đường thì không cần phải làm phiền bác sĩ Trương nữa.”
Nghe xong Diệp Thu Hàm càng xấu hổ hơn, tình cảnh này chẳng phải là giống như khuôn đúc với những gì cô đoán sao? Cái người thiên tài Trình Sở Tiêu này căn bản chẳng có chút khả năng đọc cảm xúc người khác, bản thân còn hơn thua với loại người này làm gì.
“Không có gì, tôi cũng có chút chuyện bé xé ra to, thái độ không được tốt, anh đừng để ý.”
“Thứ bảy này tôi có ca phẫu thuật được hẹn trước cách đây hai tháng, bệnh nhân là một nhà sưu tầm người Pháp. Lần trước tôi có xem bản ghi chép của cô và bác sĩ Vu viết, nội dung rất tỉ mỉ xác thực, nội dung chủ yếu cũng rất rõ ràng, dùng từ cũng khá ổn cho nên việc ghi chép lần này cũng định giao cho hai người, tốt nhất là có thể dịch sang tiếng Anh. Không biết là cô có thể chấp nhận đảm đương nhiệm vụ này không?”
Diệp Thu Hàm ngây người nhìn chằm chằm vào Trình Sở Tiêu, nụ cười trên gương mặt cô càng lúc càng rõ ràng, sau cùng cô gật đầu lia lịa: “Đồng ý, đồng ý, tôi đồng ý!” Cơ hội cầu cũng không thấy như thế này, làm sao cô có thể từ chối!
“Vậy sáng mai cô cùng tôi đi làm được không? Bắt xe buổi sáng không tiện lắm, đi tàu điện ngầm có lẽ sẽ ổn hơn, cho nên muốn phiền cô giúp tôi dẫn đường.”
“ Không thành vấn đề, chỉ cần anh muốn, ngày nào tôi dẫn anh đi cũng được!” Diệp Thu Hàm mừng rỡ khôn xiết, nào còn nhớ đến lúc nãy còn đang giận dỗi, bây giờ muốn cô chắp tay vái lạy Trình Sở Tiêu cô cũng thấy là chuyện nhỏ.
Trình Sở Tiêu cười mỉm: “Khuya rồi, cô nhanh lên nhà đi.”
“Vậy tôi lên đã, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Diệp Thu Hàm nói xong bước vào thang máy đi lên, vừa mở cửa nhà cô vội vàng cởi giày rồi bay đến phòng ngủ bật ngay đèn phòng lên. Bác sĩ Trình còn ở dưới đợi tín hiệu của cô, cô không thể để cho người ta đợi lâu được.
*Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành.
Trình Sở Tiêu ngẩng đầu nhìn thấy đèn phòng Diệp Thu Hàm sáng lên, lúc này mới nhanh chóng sải bước quay về, vừa đi một đoạn anh bỗng bất giác bật cười nhẹ thành tiếng: Diệp Thu Hàm tuy là giận dỗi suốt dọc đường nhưng lại dễ dàng bị chuyển đổi sự chú ý, cái này có lẽ nên tính là ưu điểm.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thu Hàm ngủ dậy, ngồi vào ăn sáng mới sực nhớ, cô và Trình Sở Tiêu vẫn chưa hẹn giờ xuất phát, bây giờ phải làm sao mới được đây.
“Mẹ ơi, bánh mì trứng với sữa đậu nành còn không? Đem cho con một phần, nhanh nha, con đang vội!”
Dư Phàm nhìn con gái vội vã nhét đồ ăn vào mồm, liền nói: “Con vội cái gì? Đồ thì có hết nhưng sữa thì lấy gì mà đựng đây?”
“Cái bình giữ nhiệt đâu ạ? Trời nóng cũng không dùng tới, mẹ bỏ vào đó là được rồi.”
“Sau này con có chuyện gì thì nói trước với mẹ một tiếng, đừng có mà vừa sáng sớm đã muốn này muốn kia. Đồ ăn có phải là muốn đem cho Trương Diệu Thân? Con không mua cho nó một phần, đem tới nơi cũng nguội rồi.” Dư Phàm vừa nghĩ đến gia cảnh của Trương Diệu Thân lại cảm thấy không hài lòng. Con gái lớn rồi nào có thể chậm trễ, nhưng mà gả cho Trương Diệu Thân rồi ngay cả chỗ ở cũng không có, dù là bản thân cũng chịu bỏ tiền ra mua nhà cho hai đứa, nhưng Trương Diệu Thân cũng phải biết ý nói chút lời hay. Đằng này đến bây giờ còn ra vẻ, ngay cả đến nhà cũng không đến, làm hai thân già này làm sao cam tâm gả con gái cho nó để mà bị dày vò!
“Không phải đem cho anh ấy. Khoa tụi con có một bác sĩ mới từ Mĩ về, là chuyên gia ngoại tim mạch cực kì nổi tiếng trên thế giới. Nhà anh ta ở ngay tầng chín tòa nhà đối diện nhà mình, sau này con sẽ đi theo người ta để giảng dạy. Sáng nay con dẫn anh ta đi tàu điện ngầm, đồ ăn là đem cho anh ta. Mẹ mau lên, con sợ chút nữa anh ta ra bây giờ!”
Dư Phàm nghe thấy vậy thì lập tức nhanh tay lên: “ Vậy thì con phải chăm sóc vị chuyên gia này cho tốt, anh ta mà ăn được đồ Trung thì ngày nào cũng đem cho anh ta không thành vấn đề. Con à, cần mẫn chút, miệng lưỡi ngọt ngào chút, bất luận là người nước nào cũng chắc chắn đều thích người làm được việc. Đợi qua vài tháng nữa trời lạnh rồi, mẹ sẽ đan cho anh ta đôi găng tay hay khăn quàng gì đó. Người nước ngoài đều trọng tấm lòng mà.”
Dư Phàm nghĩ trong mơ màng, chuyên gia tuổi cao không chịu được lạnh, đến lúc đó mua dùng loại len tốt nhất để đan nhất định có thể giúp con gái ghi điểm. Nhà của chuyên gia gần nhà mình như vậy, điều kiện thuận lợi như vậy mà không biết lợi dụng thì há chẳng phải là kẻ ngốc à.
“ Mẹ thích đan gì đó thì đan, con đi đây!”
Diệp Thu Hàm vừa nói vừa xách đồ ăn đã được đựng sẵn lên chạy ra ngoài, vừa đi ra cổng tòa nhà đã thấy Trình Sở Tiêu đứng đợi sẵn nơi cổng, cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, bác sĩ Trình! Bắt anh phải đợi rồi.”
“Cô không cần lo lắng, còn sớm mà. Tại hôm qua chúng ta không có hẹn giờ rõ ràng nên tôi xuống sớm, vừa định gọi cho cô thì cô đã đến rồi.”
“À đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra là có thể gọi cho anh nhỉ? Đây là đồ ăn sáng, anh có thể ăn trên đường đi.”
“Cảm ơn.” Trình Sở Tiêu vừa cảm ơn vừa nhận lấy đồ ăn, anh cùng Diệp Thu Hàm hướng về phía cổng lớn.
Sau khi lên tàu điện ngầm, Trình Sở Tiêu nói: “Ăn ở đây không tiện, chắc là tôi đem đến văn phòng rồi ăn.”
“Là do tôi suy nghĩ không chu đáo, chỉ sợ đến lúc đấy nguội rồi lại không ngon.”
*Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành.
“ Không sao, trứng và bánh mì thì không cần lo nguội. Bác sĩ Diệp, tôi đang có một ý nghĩ chưa được thấu đáo lắm muốn thảo luận với cô một chút. Đây cũng là ý nghĩ mà tối qua tôi vừa mới nghĩ ra.”
Trình Sở Tiêu có việc gì mà cần phải thảo luận với mình, thế này thì quá coi trọng mình rồi. Trái tim hư vinh của Diệp Thu Hàm chốc chốc đã có được sự thoả mãn cực độ: “Có việc gì anh cứ dặn dò, suy nghĩ của anh mà còn có thể không thấu đáo à?”
Trình Sở Tiêu vừa nghe xong câu này thì không nhịn được bật lên cười, Diệp Thu Hàm trong chốc lát cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh đều đang tập trung vào cô và Trình Sở Tiêu. Liếc nhìn, quả nhiên là có không ít người đang chụp trộm Trình Sở Tiêu. Cái cảm giác này mới đầu còn có chút mới mẻ, bây giờ xem ra lại biến thành một loại gánh nặng khiến người ta không khỏi khó chịu.
“Tôi nghĩ là tôi cần một trợ lý. Tuy rằng chủ nhiệm Lý để cho phó chủ nhiệm Lữ Xương giúp đỡ tôi, nhưng công việc của Lữ chủ nhiệm vô cùng bộn bề nên cũng không thể làm phiền anh ấy quá. Tôi nghĩ cô có thể đảm nhiệm chức vụ này giúp tôi chuẩn bị đề cương giảng dạy, bố trí người làm phẫu thuật, càng cấp bách hơn là bệnh nhận riêng của tôi cũng phải dần dần đến đây để làm phẫu thuật. Bệnh án, quá trình mắc bệnh, các mục ghi chép kiểm tra, hóa nghiệm chẩn đoán bệnh và cả quá trình phẫu thuật của họ đều cần phải có người tiến hành sắp xếp. Đây không phải là việc mà một mình tôi có thể hoàn thành. Thật ra tôi cũng có nghĩ đến cả việc nhà của chúng ta gần nhau, trên đường đi làm hay làm về cũng có thể trao đổi những công việc này, như vậy thì có thể nâng cao hiệu suất lên rất nhiều. Đương nhiên đây là việc chiếm dụng thời gian cá nhân của cô, cô hãy suy nghĩ cho kĩ. Nếu cô đồng ý thì tôi sẽ tìm chủ nhiệm Lý để đều chỉnh nhân sự một chút.”
Trình Sở Tiêu nhất định là chúa cứu thế mà ông trời phái đến cho mình! Kiếp trước của mình nhất định là đã cứu vãn được cả vũ trụ, cho nên bây giờ mới được đền đáp hậu hĩnh như vậy!
Giúp đỡ Trình Sở Tiêu sắp xếp hồ sơ bệnh nhân riêng của anh ta
có nghĩa là gì? Có nghĩa là mình có thể quan sát tất cả các ca phẫu thuật của anh ta. Ca phẫu thuật trước đây đã khiến cho cô tâm trí như bay lượn rồi mà bây giờ lại có thể có cơ hội tham gia toàn bộ các ca do anh ta phẫu thuật chính, Diệp Thu Hàm chỉ mới tưởng tượng sơ qua cảnh làm việc sau này đã cảm thấy bản thân hạnh phúc như muốn ngất đi. Cũng vì quá phấn khích mà nói còn có chút lắp bắp: “Trình... bác sĩ Trình… tôi, tôi vô cùng đồng ý cũng vô cùng vinh dự được làm trợ lý của anh. Tôi không cần suy nghĩ, anh mau nói với chủ nhiệm đi!”
Trình Sở Tiêu mỉm cười nơi khóe miệng, đưa bàn tay ra: “Bác sĩ Diệp, chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ!”.
Diệp Thu Hàm lén lút lau đi mồ hôi nơi lòng bàn tay vào vạt áo rồi mới vô cùng xúc động nắm chặt lấy tay của Trình Sở Tiêu trước đông đảo những ánh nhìn chăm chú trong toa tàu.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Thật ra Diệp Thu Hàm cho rằng việc này cũng không thể trách cô được, cô cũng không có ý dấu diếm. Căn nhà Trình Sở Tiêu chọn lại đúng khu nhà cô ở, đơn giản chỉ là do trùng hợp. Hơn nữa, cô cho rằng chỉ cần giúp Trình Sở Tiêu thuê được nhà ở thì xong việc rồi. Bình thường như Trình Sở Tiêu nói, hai người căn bản rất ít có cơ hội gặp nhau, cho nên theo cô thì việc này nói hay không cũng không quan trọng. Nói thì người khác lại nghĩ là cô đang cố làm thân với Trình Sở Tiêu, ngờ đâu lại xuất hiện tình cảnh như ngày hôm nay.
Trong lòng cô thầm oán trách Trình Sở Tiêu, nhưng cứ nghĩ đến cái bộ dạng không hiểu nhân tình thế thái của anh ta thì lại không trách nổi, cuối cùng chỉ có thể tự trách bản thân suy nghĩ không chu đáo.
“Diệu Thân, có việc này em quên nói với anh. Nhà của bác sĩ Trình vừa khéo ở trong khu nhà em. Hay là anh về trước đi, em với bác sĩ Trình bắt xe về cũng được.” Diệp Thu Hàm vừa nói vừa không ngừng ra ám hiệu với Trương Diệu Thân.
Quen nhau lâu như vậy, Trương Diệu Thân hiểu ý của Diệp Thu Hàm, lại trông thấy bộ dạng thờ ơ của Trình Sở Tiêu, tuy trong lòng tức giận nhưng cũng không muốn làm khó Diệp Thu Hàm, chỉ có thể chấp nhận: “Vậy được, đến nhà rồi nhớ gọi cho anh, anh đi trước.” Nói xong, anh không muốn thấy cái bộ dạng của Trình Sở Tiêu thêm nữa, vội vã bắt xe rời đi.
*Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành.
Diệp Thu Hàm thở dài, cũng không muốn nói chuyện với Trình Sở Tiêu thêm nữa, vẫy tay bắt xe rồi ngồi vào ghế trước bên cạnh tài xế, để cho Trình Sở Tiêu ngồi một mình ở băng ghế sau. Cô nói địa chỉ với tài xế xong rồi lại im bặt đi.
Tới trước cổng khu nhà, Diệp Thu Hàm liền đưa ngay xấp tiền lẻ chuẩn bị sẵn trong tay cho tài xế, nhanh chóng xuống xe rồi đi nhanh vào trong.
Đi được một lúc không thấy phía sau có động tĩnh gì, cô nhịn không được bèn quay lại thì thấy Trình Sở Tiêu chậm rãi bám theo sau, có vẻ thong dong nhưng cũng không tụt xa bao nhiêu.
Dừng lại nhìn như này mà lại giận tiếp thì cũng ngượng, nhìn Trình Sở Tiêu không vui không giận lại không kiềm được nghĩ tới cảnh mình đang giận dỗi ở đây. Có lẽ người ta cũng chẳng biết là có chuyện gì xảy ra, nghĩ vậy nên cô chậm bước lại đợi.
Rất nhanh chóng, hai người từ một trước một sau trở thành sóng đôi bên nhau, chỉ có điều là Diệp Thu Hàm không nói, Trình Sở Tiêu cũng không mở miệng, cứ như vậy về đến dưới nhà của Diệp Thu Hàm.
“Cảm ơn đã đưa tôi về. Tôi lên lầu đây, tạm biệt.” Lúc Diệp Thu Hàm nói câu này, cô không nhìn Trình Sở Tiêu, nói xong thì cô cũng quay người đi vào trong.
“Nhớ là về đến phòng thì bật đèn lên.” Trình Sở Tiêu hầu như không quan tâm đến thái độ của Diệp Thu Hàm, chỉ dặn dò như vậy.
Lúc này Diệp Thu Hàm cảm thấy có chút xấu hổ. Cô giận dỗi suốt cả dọc đường, kết cục Trình Sở Tiêu lại còn lo lắng cho an toàn của cô, cảm thấy bản thân nếu còn không chịu dịu đi chút nào thì có lẽ cũng hết nói nổi.
Thế là cô quay người lại gật đầu nói: “Vâng, tôi biết rồi”.
Trình Sở Tiêu ngẫm nghĩ một lúc lại nói: “Nếu cô giận vì tôi không để cho bác sĩ Trương đưa cô về thì cho tôi xin lỗi. Lúc đó tôi không có nghĩ nhều như vậy, chỉ là cảm thấy hai người đã thuận đường thì không cần phải làm phiền bác sĩ Trương nữa.”
Nghe xong Diệp Thu Hàm càng xấu hổ hơn, tình cảnh này chẳng phải là giống như khuôn đúc với những gì cô đoán sao? Cái người thiên tài Trình Sở Tiêu này căn bản chẳng có chút khả năng đọc cảm xúc người khác, bản thân còn hơn thua với loại người này làm gì.
“Không có gì, tôi cũng có chút chuyện bé xé ra to, thái độ không được tốt, anh đừng để ý.”
“Thứ bảy này tôi có ca phẫu thuật được hẹn trước cách đây hai tháng, bệnh nhân là một nhà sưu tầm người Pháp. Lần trước tôi có xem bản ghi chép của cô và bác sĩ Vu viết, nội dung rất tỉ mỉ xác thực, nội dung chủ yếu cũng rất rõ ràng, dùng từ cũng khá ổn cho nên việc ghi chép lần này cũng định giao cho hai người, tốt nhất là có thể dịch sang tiếng Anh. Không biết là cô có thể chấp nhận đảm đương nhiệm vụ này không?”
Diệp Thu Hàm ngây người nhìn chằm chằm vào Trình Sở Tiêu, nụ cười trên gương mặt cô càng lúc càng rõ ràng, sau cùng cô gật đầu lia lịa: “Đồng ý, đồng ý, tôi đồng ý!” Cơ hội cầu cũng không thấy như thế này, làm sao cô có thể từ chối!
“Vậy sáng mai cô cùng tôi đi làm được không? Bắt xe buổi sáng không tiện lắm, đi tàu điện ngầm có lẽ sẽ ổn hơn, cho nên muốn phiền cô giúp tôi dẫn đường.”
“ Không thành vấn đề, chỉ cần anh muốn, ngày nào tôi dẫn anh đi cũng được!” Diệp Thu Hàm mừng rỡ khôn xiết, nào còn nhớ đến lúc nãy còn đang giận dỗi, bây giờ muốn cô chắp tay vái lạy Trình Sở Tiêu cô cũng thấy là chuyện nhỏ.
Trình Sở Tiêu cười mỉm: “Khuya rồi, cô nhanh lên nhà đi.”
“Vậy tôi lên đã, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Diệp Thu Hàm nói xong bước vào thang máy đi lên, vừa mở cửa nhà cô vội vàng cởi giày rồi bay đến phòng ngủ bật ngay đèn phòng lên. Bác sĩ Trình còn ở dưới đợi tín hiệu của cô, cô không thể để cho người ta đợi lâu được.
*Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành.
Trình Sở Tiêu ngẩng đầu nhìn thấy đèn phòng Diệp Thu Hàm sáng lên, lúc này mới nhanh chóng sải bước quay về, vừa đi một đoạn anh bỗng bất giác bật cười nhẹ thành tiếng: Diệp Thu Hàm tuy là giận dỗi suốt dọc đường nhưng lại dễ dàng bị chuyển đổi sự chú ý, cái này có lẽ nên tính là ưu điểm.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thu Hàm ngủ dậy, ngồi vào ăn sáng mới sực nhớ, cô và Trình Sở Tiêu vẫn chưa hẹn giờ xuất phát, bây giờ phải làm sao mới được đây.
“Mẹ ơi, bánh mì trứng với sữa đậu nành còn không? Đem cho con một phần, nhanh nha, con đang vội!”
Dư Phàm nhìn con gái vội vã nhét đồ ăn vào mồm, liền nói: “Con vội cái gì? Đồ thì có hết nhưng sữa thì lấy gì mà đựng đây?”
“Cái bình giữ nhiệt đâu ạ? Trời nóng cũng không dùng tới, mẹ bỏ vào đó là được rồi.”
“Sau này con có chuyện gì thì nói trước với mẹ một tiếng, đừng có mà vừa sáng sớm đã muốn này muốn kia. Đồ ăn có phải là muốn đem cho Trương Diệu Thân? Con không mua cho nó một phần, đem tới nơi cũng nguội rồi.” Dư Phàm vừa nghĩ đến gia cảnh của Trương Diệu Thân lại cảm thấy không hài lòng. Con gái lớn rồi nào có thể chậm trễ, nhưng mà gả cho Trương Diệu Thân rồi ngay cả chỗ ở cũng không có, dù là bản thân cũng chịu bỏ tiền ra mua nhà cho hai đứa, nhưng Trương Diệu Thân cũng phải biết ý nói chút lời hay. Đằng này đến bây giờ còn ra vẻ, ngay cả đến nhà cũng không đến, làm hai thân già này làm sao cam tâm gả con gái cho nó để mà bị dày vò!
“Không phải đem cho anh ấy. Khoa tụi con có một bác sĩ mới từ Mĩ về, là chuyên gia ngoại tim mạch cực kì nổi tiếng trên thế giới. Nhà anh ta ở ngay tầng chín tòa nhà đối diện nhà mình, sau này con sẽ đi theo người ta để giảng dạy. Sáng nay con dẫn anh ta đi tàu điện ngầm, đồ ăn là đem cho anh ta. Mẹ mau lên, con sợ chút nữa anh ta ra bây giờ!”
Dư Phàm nghe thấy vậy thì lập tức nhanh tay lên: “ Vậy thì con phải chăm sóc vị chuyên gia này cho tốt, anh ta mà ăn được đồ Trung thì ngày nào cũng đem cho anh ta không thành vấn đề. Con à, cần mẫn chút, miệng lưỡi ngọt ngào chút, bất luận là người nước nào cũng chắc chắn đều thích người làm được việc. Đợi qua vài tháng nữa trời lạnh rồi, mẹ sẽ đan cho anh ta đôi găng tay hay khăn quàng gì đó. Người nước ngoài đều trọng tấm lòng mà.”
Dư Phàm nghĩ trong mơ màng, chuyên gia tuổi cao không chịu được lạnh, đến lúc đó mua dùng loại len tốt nhất để đan nhất định có thể giúp con gái ghi điểm. Nhà của chuyên gia gần nhà mình như vậy, điều kiện thuận lợi như vậy mà không biết lợi dụng thì há chẳng phải là kẻ ngốc à.
“ Mẹ thích đan gì đó thì đan, con đi đây!”
Diệp Thu Hàm vừa nói vừa xách đồ ăn đã được đựng sẵn lên chạy ra ngoài, vừa đi ra cổng tòa nhà đã thấy Trình Sở Tiêu đứng đợi sẵn nơi cổng, cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, bác sĩ Trình! Bắt anh phải đợi rồi.”
“Cô không cần lo lắng, còn sớm mà. Tại hôm qua chúng ta không có hẹn giờ rõ ràng nên tôi xuống sớm, vừa định gọi cho cô thì cô đã đến rồi.”
“À đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra là có thể gọi cho anh nhỉ? Đây là đồ ăn sáng, anh có thể ăn trên đường đi.”
“Cảm ơn.” Trình Sở Tiêu vừa cảm ơn vừa nhận lấy đồ ăn, anh cùng Diệp Thu Hàm hướng về phía cổng lớn.
Sau khi lên tàu điện ngầm, Trình Sở Tiêu nói: “Ăn ở đây không tiện, chắc là tôi đem đến văn phòng rồi ăn.”
“Là do tôi suy nghĩ không chu đáo, chỉ sợ đến lúc đấy nguội rồi lại không ngon.”
*Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành.
“ Không sao, trứng và bánh mì thì không cần lo nguội. Bác sĩ Diệp, tôi đang có một ý nghĩ chưa được thấu đáo lắm muốn thảo luận với cô một chút. Đây cũng là ý nghĩ mà tối qua tôi vừa mới nghĩ ra.”
Trình Sở Tiêu có việc gì mà cần phải thảo luận với mình, thế này thì quá coi trọng mình rồi. Trái tim hư vinh của Diệp Thu Hàm chốc chốc đã có được sự thoả mãn cực độ: “Có việc gì anh cứ dặn dò, suy nghĩ của anh mà còn có thể không thấu đáo à?”
Trình Sở Tiêu vừa nghe xong câu này thì không nhịn được bật lên cười, Diệp Thu Hàm trong chốc lát cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh đều đang tập trung vào cô và Trình Sở Tiêu. Liếc nhìn, quả nhiên là có không ít người đang chụp trộm Trình Sở Tiêu. Cái cảm giác này mới đầu còn có chút mới mẻ, bây giờ xem ra lại biến thành một loại gánh nặng khiến người ta không khỏi khó chịu.
“Tôi nghĩ là tôi cần một trợ lý. Tuy rằng chủ nhiệm Lý để cho phó chủ nhiệm Lữ Xương giúp đỡ tôi, nhưng công việc của Lữ chủ nhiệm vô cùng bộn bề nên cũng không thể làm phiền anh ấy quá. Tôi nghĩ cô có thể đảm nhiệm chức vụ này giúp tôi chuẩn bị đề cương giảng dạy, bố trí người làm phẫu thuật, càng cấp bách hơn là bệnh nhận riêng của tôi cũng phải dần dần đến đây để làm phẫu thuật. Bệnh án, quá trình mắc bệnh, các mục ghi chép kiểm tra, hóa nghiệm chẩn đoán bệnh và cả quá trình phẫu thuật của họ đều cần phải có người tiến hành sắp xếp. Đây không phải là việc mà một mình tôi có thể hoàn thành. Thật ra tôi cũng có nghĩ đến cả việc nhà của chúng ta gần nhau, trên đường đi làm hay làm về cũng có thể trao đổi những công việc này, như vậy thì có thể nâng cao hiệu suất lên rất nhiều. Đương nhiên đây là việc chiếm dụng thời gian cá nhân của cô, cô hãy suy nghĩ cho kĩ. Nếu cô đồng ý thì tôi sẽ tìm chủ nhiệm Lý để đều chỉnh nhân sự một chút.”
Trình Sở Tiêu nhất định là chúa cứu thế mà ông trời phái đến cho mình! Kiếp trước của mình nhất định là đã cứu vãn được cả vũ trụ, cho nên bây giờ mới được đền đáp hậu hĩnh như vậy!
Giúp đỡ Trình Sở Tiêu sắp xếp hồ sơ bệnh nhân riêng của anh ta
có nghĩa là gì? Có nghĩa là mình có thể quan sát tất cả các ca phẫu thuật của anh ta. Ca phẫu thuật trước đây đã khiến cho cô tâm trí như bay lượn rồi mà bây giờ lại có thể có cơ hội tham gia toàn bộ các ca do anh ta phẫu thuật chính, Diệp Thu Hàm chỉ mới tưởng tượng sơ qua cảnh làm việc sau này đã cảm thấy bản thân hạnh phúc như muốn ngất đi. Cũng vì quá phấn khích mà nói còn có chút lắp bắp: “Trình... bác sĩ Trình… tôi, tôi vô cùng đồng ý cũng vô cùng vinh dự được làm trợ lý của anh. Tôi không cần suy nghĩ, anh mau nói với chủ nhiệm đi!”
Trình Sở Tiêu mỉm cười nơi khóe miệng, đưa bàn tay ra: “Bác sĩ Diệp, chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ!”.
Diệp Thu Hàm lén lút lau đi mồ hôi nơi lòng bàn tay vào vạt áo rồi mới vô cùng xúc động nắm chặt lấy tay của Trình Sở Tiêu trước đông đảo những ánh nhìn chăm chú trong toa tàu.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com