Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Hải Lan đưa Trương Dương tới tận cửa đài truyền hình, lúc này mới quay lại oán trách nói: “Ngươi đó! Chỗ nào cũng có thể gây chuyện thị phi được. Người ta cũng chỉ có nói mấy câu khó nghe, vậy mà ngươi lại nỡ đánh người ta ra cái bộ dạng như vậy được sao?”
Trương Dương mỉm cười nói: “Ta không cho phép bất kỳ kẻ nào vũ nhục ngươi!”
Hải Lan cũng khôngbiết tại sao cái câu mà người khác nghe phải ngứa tai như vậy, lại có thể làm lòng mình sinh ra một cảm giác khác thường. Từ lâu nàng cũng đã tự nhủ rằng, về sau nàng sẽ không để bất kỳ điều gì làm nàng cảm động được nữa. Thế nhưng cái hành động thô bạo bảo vệ mình của Trương Dương, lại có thể làm mình thấy cảm động hơn bao giờ hết. Nhìn Trương Dương tuổi trẻ nhưng lại rất chân thành, nàng mỉm cười nói: “Tiểu tử ngốc, đừng quên người là cán bộ nhà nước chứ!”
“Một người đàn ông còn không bảo vệ được nữ nhân của mình, thử hỏi loại người đó còn khả năng làm cán bộ nhà nước được sao?”
Hải Lan đột nhiên lại đỏ mặt ngượng ngùng, giọng nói cũng nhỏ như muỗi kêu: “Đêm nay ta chờ ngươi...” Nói xong liền xoay người chạy vào đài truyền hình.
Trương đại quan nhân khóe môi nở nụ cười, đúng là có công mài sắt có ngày nên kim mà! Cũng sắp phải sử dụng đại kim rồi đây...
Khương Lượng cùng hai gã thủ hạ đang chạy xe trên đường, thấy Trương Dương đang đứng kia liền chạy tới hạ cửa sổ xuống, cười nói: “Chủ nhiệm Trương. Ngươi định đi đâu vậy? Không bằng để ta đưa đi một đoạn?”
Trương Dương cười cười khoát tay nói: “Không dám làm phiền Khương đội trưởng, ta còn chút việc riêng. hôm nào rảnh rỗi, hai ta lại uống rượu tâm sự tiếp. Thế nào?”
Khương Lượng thầm nghĩ trong lòng: ngươi không gây thêm phiền phức cho ta, ta cũng phải cảm tạ trời đất rồi. Ngoài miệng thì gật đầu cười nói: “Không thành vấn đề, lúc khác gặp lại!”
Trương Dương trải qua vài lần ẩu đả cũng biết, quen biết với cảnh sát thực sự là làm việc rất thuận lợi. Bởi vậy mà Trương Dương liền lấy cớ lần tới muốn rủ hắn đi uống rượu mà để lại số điện thoại của mình cho hắn. Khương Lượng cũng có ý muốn làm thân với tiểu tử này, cũng hào hứng đọc số điện thoại của mình cho Trương Dương, cái này gọi là hợp tác đôi bên cùng có lợi. Đội còn nhiệm vụ, Khương Lượng cũng hàn huyên thêm hai câu với Trương Dương rồi cho xe chạy thẳng.
Trương Dương nhìn lại đồng hồ thì cũng đã là bốn giờ chiều rồi. Hắn chuẩn bị vẫy gọi một chiếc taxi tới bệnh viện nhân dân huyện tìm Tả Hiểu Tình thăm hỏi, bỗng nhiên một chiếc Toyota Camry đen bóng chạy tới dừng lại sát người. Cửa xe ô tô từ từ kéo xuống lộ ra khuôn mặt sưng tấy của Điêu Đức Chí. Hắn dùng ăn ten của điện thoại di động chỉ thẳng mặt Trương Dương, gằn giọng nói: “Thằng nhãi. Ngươi cứ nhớ kỹ mặt ta đó!”
Trương Dương cũng chỉ cười nhạt chẳng thèm để thằng nhãi này vào mắt. Thằng nhãi này đúng là chán sống rồi, Trương Dương liền từ tốn cúi xuống nhặt nửa viên gạt chỉ dưới chân lên. Điêu Đức Chí lập tức hiểu được Trương Dương định làm gì, sợ hãi hét toáng lên: “Đi mau, đi mau!”
Ô tô liền tăng tốc chạy vụt đi, nhưng Trương đại quan nhân xuất thủ lại nhanh hơn nửa nhịp. Nửa viên gạch chỉ đánh cái rầm! lên thân chiếc Toyota đen bóng tạo thành một hố lõm sâu hoắm. Điêu Đức Chí tuy rằng xót của nhưng lại e sợ sức chiến đấu của Trương Dương quá cường hãn, không dám đứng lại nói lý, đành nhịn nhục một mực chạy thẳng.
Lúc Trương Dương vừa tới cửa bệnh viện, thế nào lại gặp ngay Tống Tư Đức cũng đang định đi vào bệnh viện. Lại nhớ tới lời hứa giúp Triệu Tĩnh có tên trong danh sách học sinh được chuyển thẳng lên đại học, nên Trương Dương mới chủ động đi tới đưa tay chào hỏi trước: “Hiệu trưởng Tống đó à? Sao lại trùng hợp như vậy nhỉ?”
Tống Tư Đức lại có vẻ mặt mày ủ rũ đăm chiêu, làm như không nhìn thấy Trương Dương cứ thế vội vã đi vào bệnh viện. Trương Dương bị người khác cho ra rìa như vậy cũng thấy phát cáu, thầm chửi rủa trong lòng. Mẹ nó chứ! Chỉ là một gã hiệu trưởng quèn, làm như mình cao lắm không bằng. Cái việc nhỏ nhặt này Trương Dương cũng chẳng thèm để vào trong bụng, vẫn cứ hứng khởi đi gọi điện cho Tả Hiểu Tình.
Thực ra Tả Hiểu Tình vẫn là đang ngóng chờ điện thoại của Trương Dương, thấy hắn gọi đến liền vui mừng chạy ra cửa bệnh viện gặp hắn. Chẳng là ngày hôm nay nàng cũng kết thúc kỳ thi sát hạch, tổng điểm cũng cực kỳ khả quan, bởi vậy mà tâm tình cũng khá vui vẻ.
Trương Dương đứng ở bên kia đường, thấy Tả Hiểu Tình vừa bước ra khỏi cửa bệnh viện liền cười hớn hở chạy qua đón.
Tả Hiểu Tình nhìn hắn, đôi môi anh đào hồng nhuận cũng khẽ cười mỉm, ánh mắt tràn đầy vẻ ôn nhu khó tả. Hai người tuy rằng không có làm động tác thân mật gì, thế nhưng cả hai đều cảm nhận được tâm tình vui sướng khi gặp được nhau của đối phương. Tả Hiểu Tình ngượng ngùng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ngươi chưa về à?”
“Vì muốn gặp ngươi nên mới không đi!” Trương Dương cũng kích động trả lời lại.
Tả Hiểu Tình đột nhiên cảm thấy trong lòng mừng rỡ khó tả, xấu hổ nói: “Ta đói bụng!”
Trương Dương cười lớn nói: “Tới Vị Cư quán đi!”
Tả Hiểu Tình mỉm cười gật đầu.
Trương Dương định vẫy tay gọi ta xi, Tả Hiểu Tình lại ôn nhu ngăn hắn lại, nói: “Cũng không có xa lắm, chúng ta đi bộ cũng được mà!”
Đôi nam nữ trẻ sóng vai đi trên vỉa hè, hàng cây ven đường dường như cũng xanh tươi hơn mọi ngày. Trương Dương thấy tâm tình cũng khẩn trương hơn, chẳng biết nghĩ thế nào lại vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tả Hiểu Tình. Tả Hiểu Tình ho khan một tiếng, rồi nhìn ngó xung quanh, nhưng cuối cùng cũng không có giãy ra, cứ để Trương Dương nắm tay như vậy.
Gió xuân êm dịu, gió xuân cho người ta hy vọng, gió xuân cho người ta ước ao, gió xuân thổi bùng lên tình ý đôi nam nữ trẻ tuổi kia. Đáy lòng lặng yên bao lâu nay của Tả Hiểu Tình cũng bắt đầu đón nhận tình cảm dạt nào của nam nhân bên cạnh. Thế nhưng nụ cười ngọt ngào trên mặt hắn bởi vì xuất hiện một người mà đột nhiên biến mất.
Điền Bân mặc đồng phục quần xanh áo xanh của quân đội đã đứng đằng trước chờ sẵn hai người. Trên mặt là nụ cười ấm áp như mùa xuân.
Tả Hiểu Tình tựa như bị bỏng, lập tức giãy bàn tay nhỏ bé ra khỏi tay Trương Dương, cắn chặt môi dưới sợ hãi kêu một tiếng: “Ca!”
Trương Dương lúc này mới biết vì sao nàng ta lại hoảng loạn như vậy. Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại đụng mặt ngay người anh họ này của Tả Hiểu Tình. Trương Dương cũng rất lễ phép cười cười nói: “Xin chào. Ta là Trương Dương!” Nếu là anh họ của Tả Hiểu Tình, Trương Dương tất nhiên phải lấy lễ đối đáp không dám nửa điểm khinh thường.
Điền Bân hư tình giả ý bắt tay Trương Dương: “Ta là Điền Bân, là anh họ của Tả Hiểu Tình.” Sau đó hắn chuyển ánh mắt về phía Tả Hiểu Tình nói: “Hiểu Tình, ta có chuyện muốn nói với ngươi!” Ý tứ của hắn cũng đã rõ ràng, hắn muốn người ngoài cuộc là Trương Dương đứng tránh qua một bên để hắn nói chuyện với em gái.
Trương Dương cũng thấy hơi bực mình. Ngày hôm nay lão tử đều là lấy lễ đối nhân, kết quả lại bị người khách khinh thường là sao? Trương đại quan nhân làm sao không nhận ra là thằng nhãi Điền Bân kia đang giả bộ hòa ái, thực ra hắn nào có thèm để mình vào mắt. Nếu là bình thường hiển nhiên Trương Dương sẽ không chịu nhục như vậy, nhưng mà trước mặt Tả Hiểu Tình, hắn cũng không tiện nổi giận, chỉ lẳng lặng đứng nhìn Tả Hiểu Tình, chờ đợi phản ứng của nàng như thế nào.
Tả Hiểu Tình ban đầu là do dự một chút, nhưng rồi cũng cùng Điền Bân đi lên trước nói chuyện một chút. Điền Bân thấp giọng nói: “Hiểu Tình, mẹ ngươi vừa tới!”
Đôi mặt đẹp của Tả Hiểu Tình cũng mở lớn, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc cùng sợ hãi. Tình ý cùng khát khao vừa sinh ra trong lòng nàng lúc này cũng tiêu tan thành mây khói. Mộng tưởng của thiếu nữ vừa mới nhen nhóm, nay lại bị hiện thực tàn nhẫn phá tan thành từng mảnh nhỏ.
Điền Bân thở dài nói: “Tuần trước ngươi không về, có phải là cùng hắn về xã Hắc Sơn Tử phải không?”
Tả Hiểu Tình không thừa nhận cũng không chối bỏ, đôi mắt đẹp lúc này cũng đã ngập tràn nước mắt.
Điền Bân nói: “Hôm nay dì buộc ta theo dõi ngươi. Ngươi yên tâm, một số sự việc ta cũng không báo lại cho dì biết!”
Tả Hiểu Tình liền xoay người, đi tới chỗ Trương Dương đang đứng. Tuy rằng chỉ có mấy bước chân, nhưng khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt kia cũng đã tái nhợt như tuyết trắng. Nhìn khuôn mặt tiều tụy cùng ánh mắt ngập tràn sợ hãi của Tả Hiểu Tình, Trương Dương cảm thấy tiếc thương vô hạn
“Xin lỗi... Buổi tối ta bận chút việc...” Cả người Tả Hiểu Tình cũng run nhè nhẹ, nói không thành tiếng nữa.
Trương Dương đáp trả nàng là điệu cười sáng lạn: “Cũng thật trùng hợp. Vừa rồi lãnh đạo có đánh điện cho ta, bảo ta về xã nhà họp...” Lời nói dối vụng về này ai mà chẳng nhận ra được. Hiện giờ đã là giờ tan tầm, mà hắn về tới xã Hắc Sơn Tử thì cũng là tối mịt rồi, còn họp hành gì nữa?
Tả Hiểu Tình cắn chặt môi dưới, định nói gì đó nhưng rốt cục cũng không nói thành lời. Quyết định xoay người lại đi cùng Điền Bân tới ô tô.
Điền Bân đóng cửa xe lại, quay ra liếc nhìn Trương Dương một cái, ánh mắt lạnh lùng tràn ngập khinh thường.
Nhìn chiếc ô tô dần dần xa khuất tầm mắt. Trong lòng Trương Dương lần đầu tiên cảm thấy mất mát cùng trống trải như bây giờ. Hắn đột nhiên phát hiện, có nhiều chuyện cho dù có võ công cao cường đến đâu cũng chẳng đáng giá một xu. Như ánh mắt lúc nãy của Điền Bân, chính là của người tầng lớp trên nhìn đám dân đen bên dưới. Hiện tại hắn còn chưa kiến người khác coi trọng thì đừng hòng mơ tưởng gì tới được tôn trọng, vẫn chỉ là con kiến hôi mặc người khác chà đạp.
Kỳ thực Trương Dương cũng nhận định hơi khác sự thật một chút. Điền Bân cũng biết Tả Hiểu Tình có qua lại với tiểu tử Trương Dương này. Thông tin hắn biết được thì Trương Dương chỉ là một thằng nhãi con còn chưa tốt nghiệp cả Vệ giáo, gia cảnh thì tầm thường, so với Tả Hiểu Tình thì thế nào? Thực là kém xa một vạn tám ngàn dặm. Hắn vẫn tưởng Tả Hiểu Tình chẳng thèm để thằng nhãi quê mùa này vào mắt, bởi vậy mà hắn cũng không dỗi hơi đi báo lại với cha mẹ của nàng ta. Nhưng hôm nay thấy cảnh Tả Hiểu Tình cùng Trương Dương tay nắm tay sóng vai cùng đi, hắn liền biết từ trước tới giờ hắn đã nhầm, điều hắn không ngờ tới lại xảy ra ngay trước mắt. Cóc ghẻ lại ăn thịt được thiên nga.
Nhìn qua gương chiếu hậu ở trong xe, Điền Bân thấy Tả Hiểu Tình đang ngây ngốc nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt nàng ra sao, nhưng hắn biết chắc chắn rằng nàng đang khóc. Hắn cũng chỉ là anh họ, hiển nhiên không có quyền áp đặt Tả Hiểu Tình, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: “Tính dì cũng hơi nóng nảy, ngươi cũng đừng nên đấu khẩu với dì làm gì!”
Tả Hiểu Tình lạnh lùng nói: “Anh họ, ngươi thường xuyên tới huyện Xuân Dương chính là để theo dõi ta sao?”
Điều Bân cũng không trả lời mà chỉ trầm mặc. Tuy rằng hắn có đủ lý do chứng minh hắn tuyệt đối không rỗi hơi đi theo dõi một tiểu cô nương làm gì, nhưng hắn vẫn quyết định im lặng. Bởi vì hắn nghĩ im lặng sẽ làm tâm tình Tả Hiểu Tình bình ổn lại.
Càng uống càng lạnh, thế này mà cũng gọi là rượu sao? Trương Dương lẳng lặng ngồi uống rượu trên mép cầu vòm bắc qua dòng sông Xuân Thủy, một chai rượu sái đã thấy đáy trong tay. Hắn nặng nề ném chai rượu xuống dòng sông đang chảy xiết không ngừng bên dưới. Nhìn chai rượu rỗng trôi nổi trên mặt sông, bỗng nhiên hắn cảm thấy cô đơn trống rỗng, tịch mịch đến không chịu được.
Đã nỗ lực như vậy rồi mà vẫn thất bại, thất bại nặng nề. Trong lòng Tả Hiểu Tình, Trương Dương ta đây cũng không bằng một nửa gã anh họ Điền Bân kia.
Ánh trăng sáng trắng chiếu rọi thân hình cô đơn trơ trọi của hắn. Đến giờ Trương đại quan nhân mới hiểu, yêu càng sâu đau càng nặng. Trương Dương chậm rãi nhắm hai mắt lại, điều hòa ổn định lại tâm tình mình. Giờ gây hắn cũng thầm nhắc nhở mình, không nên quỵ lụy nữ nhân như vậy nữa. Đột nhiên điện thoại lại vang lên, hóa ra là Hải Lan chờ hắn lâu quá nên mới gọi nhắn tin kêu hắn tới.
Trương Dương ngồi thẫn thơ đến tận chín giờ mới tới nhà Hải Lan. Hải Lan vốn đặc biệt nấu vài món chờ hắn tới, vậy mà thức ăn đã nguội lạnh từ lâu mà người vẫn chưa thấy đâu. Chai rượu định tiếp hắn cũng bị nàng uống sạch trơn, nếu không say rượu, hiển nhiên nàng sẽ không gọi điện cho hắn.
Chắc chắn buổi tối nay cũng có người tâm tình u sầu. Nỗi niềm cảm động sáng nay Trương đại quan nhân hắn trượng nghĩa bảo vệ Hải Lan, bởi vì mòn mỏi đợi mãi mà hắn chẳng tới, nỗi niềm cảm động đã hoàn toàn chuyển sang u oán cùng phẫn nộ. Nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng đứng dậy, xiêu vẹo bước tới mở cửa cho hắn. Đôi chân thon dài trắng nõn để trần, đôi mắt đẹp máp máy mang vài phần men say lại gợi tình hơn bao giờ hết. Thấy Trương Dương đứng ngoài cửa, nàng liền hậm hực định đóng cửa lại, không ngờ lai bị hắn lấy tay chặn lại.
Hải Lan cũng bất đắc dĩ đuổi hắn đi vào. Vừa nâng chén rượu lên, chưa chạm môi đã bị Trương Dương giật lấy, Hải Lan phẫn nộ nói: “Của ta!”
Trương Dương lắc đầu, tìm đúng vết son môi trên cái chén, đặt miệng mình vào đó uống cạn chén rượu: “Ta đang buồn!”
Ánh mắt phẫn nộ của Hải Lan bỗng nhiên lại trở nên dịu dàng mông lung, nàng vươn cánh tay trắng nõn của mình ra ôm lấy nam nhân kia vào lòng. Nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn, tựa như một người mẹ đang an ủi đứa con trai mình.
Trương Dương cũng vùi đầu mình vào ngực Hải Lan, nỗi buồn trong lòng cũng vơi đi rất nhiều. Quả thực hắn không có cô độc, hắn vẫn còn Hải Lan ấm áp này, đây là thực, không phải mộng. Hai người cứ thế gắt gao ôm chặt nhau, trao đổi hơi ấm cho nhau, xoa dịu nỗi đau của nhau.
Hải Lan tuy rằng đã thấy ngà ngà say, nhưng vẫn nhớ ra điệu bộ sầu não lúc nãy của hắn ngoài cửa, liền chỉ chỉ vào mũi hắn cười lớn nói: “Nói cho ta biết... Có phải ngươi vừa nãy... Vừa nãy thất tình đúng không...?”
Trương Dương nở nụ cười: “Sao lại thất tình được? Chẳng phải vẫn còn ngươi đó sao?”
Hải Lan vẫn cười, nhưng lại cố sức lắc lắc đầu: “Ta với ngươi không có quan hệ...” Nàng ta cố sức lay động ngón tay mình, cười nói: “Vĩnh viễn cũng không có quan hệ...” Dường như sợ lời nói của mình làm tổn thương hắn, đôi môi đỏ mọng kia liền hôn nhẹ hắn một cái: “Ngươi là một tiểu tử ngoan... Còn ta là nữa nhân hư...”
Trương Dương nở nụ cười: “Sao lại thất tình được? Chẳng phải vẫn còn ngươi đó sao?”
Hải Lan vẫn cười, nhưng lại cố sức lắc lắc đầu: “Ta với ngươi không có quan hệ...” Nàng ta cố sức lay động ngón tay mình, cười nói: “Vĩnh viễn cũng không có quan hệ...” Dường như sợ lời nói của mình làm tổn thương hắn, đôi môi đỏ mọng kia liền hôn nhẹ hắn một cái: “Ngươi là một tiểu tử ngoan... Còn ta là nữa nhân hư...”
Trương Dương cười lớn ôm chầm Hải Lan vào lòng. Hải Lan đột nhiên nhớ tới điều gì đó, giãy ra khỏi lòng Trương Dương, xiêu vẹo đi tới bật tivi. Chẳng là vừa rồi nàng ta bỗng nhiên nhớ tới bây giờ là lúc phát sóng tin tức.
Trương Dương một tay kéo Hải Lan lại, đem nàng ta ngồi ở trong lòng mình. Hắn Lan khẽ mắng nhẹ: “Đừng làm loạn! Xem... Xem tin tức...!”
Cảnh đầu tiên trên tivi là đoạn bí thư huyện ủy Lý Trường Vũ dẫn đầu đoàn công tác cứu hộ thiên tai ở xã Hắc Sơn Tử. Sau một hồi phỏng vấn với bình luận dài lê thê mới tới hình ảnh đội quân cảm tử của Trương Dương đang xử lý đống đất đá trên đường. Kiều Tứ với cái đầu bóng lưỡng của hắn che gần hết ống kính màn hình, Trương đại quan nhân phải vất vả tìm mãi mới nhìn ra được ví trí của mình. Nhưng mà lại đúng lúc hắn đang ở đằng xa, căn bản không có nhìn rõ mặt mũi tai nheo ra làm sao. Trương Dương cũng bực tức mắng lớn: “Đài truyền hình các ngươi sao lại đi tuyển một thằng quay camera vô tích sự như vậy? Năng lực quá kém!”
Hải Lan che miệng khanh khách cười lớn.
Trương Dương một bên nhìn nàng, một bên bực tức thò tay vào bên trong áo nàng xoa nắn đôi đôi bồng đào căng tròn kia của Hải Lan.
Hình ảnh lại chuyển về cuộc phỏng vấn với Lý bí thư. Trương Dương cũng thấy bực mình thay cho dân chúng huyện Xuân Dương, sao cái lão già này lại được xuất hiện nhiều đến như vậy? Ngẫm lại Trương đại quan nhân mới hiểu ra. Cái chuyên đề tin tức này chắc chắn chủ yếu cũng là để đánh bóng tên tuổi của Lý bí thư mà thôi, cho dù mình có ăn mặc sặc sỡ hơn nữa thì cũng chỉ là làm nền cho hắn chứ chẳng hơn gì được. Nhưng mà Trương đại quan nhân hắn thực sự là bị vất xó rồi, bởi vì sau Lý bí thư là tới Vương Bác Hùng, Vũ Thu Linh, kể cả thằng nhãi Chu Xuyên bên tuyên truyền xã kia cũng được lên tivi vài lần. Còn Trương đại quan nhân hắn thì chỉ được camera lướt qua một lần rồi thôi.
Hải Lan từ độ vuốt ve mạnh yếu của hắn cũng đoán ra được tâm tình hắn đang không vui. Thò tay véo cánh tay hắn một cái rõ đau, hờn dỗi nói: “Ngươi khi dễ ta...”
Trương Dương vẻ mặt buồn bực hỏi: “Còn cuộc phỏng vấn của ta thì sao?” Thực sự là một ngày xui xẻo mà. Bị người ta bỏ rơi, tiếp đó là bị thằng nhãi con Điền Bân khinh thường, giờ lại đến đài truyền hình bắt nạt, cắt mất phần phỏng vấn của hắn nữa.
Hải Lan cười nói: “Cứ từ từ mà xem đi... Còn chưa tới phần quan trọng mà...” Cơn say làm người nàng mềm nhũn ra, phải tựa vào vai của Trương Dương.
Thật vất vả chờ tới phần cuối của bản tin tức. Mãi sau mới tới đoạn nữ phát thanh viên xinh đẹp bình luận. Trương Dương không nhịn được nhìn lại Hải Lan, cảm giác ngà ngà say làm khuôn mặt xinh đẹp kia đỏ bừng lên, đôi mắt to tròn nửa mở nửa kép, dáng vẻ kiều diễm ướt át động lòng người. Trương Dương lại nhìn màn hình, bàn tay to cũng không thành thật lại tiếp tục làm loạn trong áo Hải Lan.
Trương Dương thấy hình ảnh mình đang phỏng vấn cùng Hải Lan trên trên tivi, một loại cảm giác thỏa mãn lan khắp người hắn. Lại nhớ tới tình cảnh phỏng vấn lúc đó, hắn cười đầy dâm đãng nhỏ giọng nói: “Sợ rằng toàn bộ dân chúng huyện Xuân Dương này đều không biết, nữ phát thanh viên xinh đẹp của chúng ta lên tivi phỏng vấn mà không có mặc nội y!”
Hải Lan thò tay tóm lấy cái vật nóng hổi cứng ngắc của hắn, cười trêu đùa theo: “Cả dân chúng huyện Xuân Dương chúng ta chắc cũng không biết, tiểu Trương chủ nhiệm của chúng ta tại sao lúc phỏng vấn lại phải vắt chéo chân như vậy!”
Trương Dương chỉ vào màn hình nói: “Cho ngươi phát biểu ý kiến đó!”
Đôi mắt đẹp quyến rũ nhìn lại hắn cười nói: “Ngươi nói đi...”
“Lần sau phỏng vấn ngươi nên đổi một chiếc microphone đi, ta thấy ngươi cầm cái kia sao giống lư tiên (chym lừa) quá vậy?”
Hải Lan nhìn lại màn hình một chút, rồi ôm bụng cười đến đau sốc hông. Tiếp đó nàng làm ra bộ dạng hung thần ác sát, đẩy Trương Dương ngã xuống thảm, giọng nói đầy yêu mị: “Tiểu tử thối. Hiện tại để ngươi biết sự lợi hại của ta...”
“Đừng nghịch, Đừng nghịch! Microphong không phải dùng như vậy...”
Lúc này Lý Trường Vũ cũng đang xem bản tin này. Nhìn thấy cảnh Hải Lan đang phỏng vấn Trương Dương, trên mặt hắn lại nở nụ cười hiếm thấy.
Cát Lệ Xuân cắt một miếng táo nhỏ, đút vào miệng hắn, liếc nhìn màn hình một chút nói: “Không ngờ mới có mấy ngày không gặp, tiểu tử này sắp thành người nổi tiếng rồi.”
Lý Trường Vũ mỉm cười nói: “Tiểu tử này cũng có chút bản lĩnh...” Hắn dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Vận khí của hắn cũng khá tốt. Trường tiểu học Hồng Kỳ bị cháy, rồi lại tới núi Thanh Thai bị sạt lở, những chuyện khó khăn như vậy hắn cũng vượt qua dễ dàng. Những chiến công như vậy thì đám cán bộ phổ thông kia ai dám xung phong nhận nhiệm vụ?”
Cả Lệ Xuân bỏ quả táo xuống, ôm chặt cánh tay hắn, tựa đầu vào vài hắn, nhẹ nhành nói: “Không nghĩ tới đẩy hắn xuống xã Hắc Sơn Tử, ngược lại lại là thành toàn cho hắn!”
Lý Trường Vũ ha hả cười lớn: “Tái ông mất ngựa, họa phúc còn chưa biết trước được!” Hắn bỗng nhiên nhớ tới lần đó, bởi vì hắn bị thượng mã phong mà gặp được Trương Dương, cũng có thể đó là duyên phận đã định trước. Trương Dương cũng đã cứu hắn một mạng, để trả ơn hắn cấp cho Trương Dương một cái chức quan nho nhỏ ở xã, chỉ là thằng nhãi này không ngờ cũng không làm hắn phải thất vọng.
Gần đây cũng xảy ra không ít chuyện tình, tuy rằng vẫn là Lý bí thư đằng sau ra mặt giúp đỡ, thế nhưng thằng nhãi này lại không một lần nào chủ động tới tìm mình. Điều này chứng tỏ thằng nhãi này cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã hiểu thế nào là dựa thế chi đạo.
Lý Trường Vũ chậm rãi châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, thấp giọng nói: “Lần đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cấp huyện lần này sẽ phát sinh một việc...”
Đôi mắt to tròn long lanh của Hải Lan cũng mở lớn hơn, chờ mong nhìn hắn nói.
Lý Trường Vũ tiêu sái thả ra một đám khói, cũng không nói gì. Cát Lệ Xuân rốt cục cũng không nhịn được cái biểu hiện âm trầm kia của hắn. Nhỏ giọng nói: “Chuyện này có liên quan tới ngươi không?”
Lý Trường Vũ gật đầu: “Biến động lần này rất lớn, Hứa bí thư cũng phải ra đi...”
Cát Xuân Lệ cũng đã quen với việc Lý Trường Vũ giữ chuyện kín như bưng rồi, chỉ nhẹ giọng hỏi tiếp: “Hứa Thường Đức xảy ra chuyện gì sao?”
Lý Trường Vũ lắc đầu. Cát Xuân Lệ lập tức hiểu, nếu như không phải là đi xuống vậy tức là đi lên. Hứa Thường Đức nguyên là bí thư thành phố Giang Thành, nếu lên một cấp nữa là thành bí thư tỉnh ủy. Hắn năm nay cũng năm mươi mốt tuổi, phỏng chừng tỉnh ủy cũng là nấc thang cuối cùng của hắn rồi.
Lý Trường Vũ cùng Hứa Thường Đức cũng không có quan hệ mật thiết lắm, thậm chí lần này hắn được thằng chức cũng không liên quan gì tới Hứa Thường Đức cả. Nhưng Hứa Thường Đức sắp tới sẽ rời đi thực sự là rất có lợi với hắn, bởi nhẽ cái ghế bí thư thành phố Giang Thành kia còn trống, cơ hội của Lý Trường Vũ là rất lớn. Đó cũng là thử thách đầu tiên của Lý bí thư trên chiến trường cấp thành phố.
Cát Lệ Xuân áp má vào cánh tay hắn, nũng nịu nói: “Trường Vũ. Ta không muốn ngươi rời đi...”
Lý Trường Vũ nhè nhẹ véo má nàng, mỉm cười nói: “Cục công an thành phố Giang Thành vừa xây dựng một phân cục mới, cái ghế cục phó vẫn còn để trống. Nguyên bản cái ghế đó là để dành cho con trai của Điền Khánh Long, nhưng lão già đó sợ người ta dị nghị, nên đang muốn để hắn xuống huyện Xuân Dương rèn luyện vài năm rồi mới cho chuyển lên. Ta với hắn thỏa thuận một chút, sau này ngươi cùng con hắn sẽ trao đổi vị trí, ngươi thấy không vấn đề gì chứ?”
Đôi mắt đẹp của Cát Xuân Lệ cũng phát sáng. Quả thực bấy lâu nay nàng vẫn canh cánh điều này trong lòng, không nghĩ tới hắn thăng chức lên thành phố mà vẫn còn muốn mang mình theo. Trong lòng nàng lúc này xúc động dâng trào mãnh liệt, ôm chặt hắn vào lòng, gắt gao hôn hắn một cái thật sâu.
Lý Trường Vũ thấp giọng nói: “Điền Khánh Long đem con trai hắn đặt ở huyện Xuân Dương này, nhất định còn có ẩn tình gì đó đằng sau. Ta thấy, lần này hắn củng cố lực lượng, chắc hẳn là muốn từng bước một tiến lên rồi.”
Cát Xuân Lệ cũng không mấy hứng thú với đấu tranh chính trị cho lắm, nàng chỉ cần biết một điều, đó là chỉ cần được ở bên cạnh hắn, thì làm quan to hay dân đen nàng cũng không màng tới, bởi lẽ giờ đây hắn là sinh mạng của nàng, cuộc sống của nàng không thể thiếu hắn được.
Lý Trường Vũ vứt đầu mẩu thuốc lá vào cái gạt tàn thuốc, đang định cẩn thận phân tích lại cho Cát Xuân Lệ nghe thì đột nhiên dưới hạ thân truyền đến một cảm giác nóng rực. Cát Xuân Lệ đang quỳ gối trước mặt hắn, khuôn mặt xinh đẹp cứ nhấp nhô dưới háng, động tác mạnh bạo đó làm cái của quý của hắn theo bản năng cương cứng dần lên. Hai mắt hắn nhắm hờ, ngả người tựa ra sau ghế xô pha, cứ thế thả lỏng người để tận hưởng cái khoái cảm kia. Một tia dục vọng mãnh liệt phá tan mọi suy nghĩ tiến quan của hắn, hắn đang phê lòi rốn.
Sáng sớm hôm sau Trương Dương lại tới bệnh viện nhân dân huyện. Mục đích hắn tới đây hôm nay không phải để gặp Tả Hiểu Tình, mà là đi thăm một người. Triệu Tân Hồng vợ của Tống Tư Đức, nàng ta đang nằm ở phòng 33 khoa u bướu. Trương Dương cũng chẳng mất mấy công phu là nghe ra được tin tức này. Lúc hắn cầm bó hoa cùng quà tới thì mới phát hiện ra, trong phòng đã tràn ngập toàn quà người khác đến thăm bệnh tặng lại. Hiển nhiên cái bó hoa bé nhỏ kia của Trương đại quan nhân bị cái đống quà chất cao như núi kia đè bẹp nát bét.
Triệu Tân Hồng cùng Triệu Tân vĩ tuy là hai chị em ruột, nhưng lại khác xa nhau một trời một vực. Triệu Tân Vĩ vóc người cao to lực lưỡng như hộ pháp, còn Triệu Tân Hồng thì dáng người nhỏ nhắn gầy yếu. Chỉ là khuôn mặt nàng bây giờ lại xanh xao tái nhợt đi, trên đầu nàng đội một chiếc mũ len màu xám. Lúc Trương Dương tới thăm cũng là lúc nàng đang nhàn rỗi ngồi đan áo len. Đôi bàn tay nhỏ bé chi chít gân xanh kia thấy người lạ tới cũng ngừng đan, hai mắt nàng tràn ngập cảnh giác nhìn Trương Dương.
Phải chăng là do bệnh tình kéo dài nhiều năm mà ánh mắt nàng lại có vẻ ảm đạm cùng già nua đến đáng thương. Triệu Tân Hồng ngữ điệu lạnh nhạt nói: “Ngươi là ai? Ta không có nhận ra ngươi!”
Trương đại quan nhân trước kia cũng là một thần y có tiếng, hiển nhiên biết được khi người bị bệnh hành hạ nhiều năm, tâm tính sẽ trở nên bất thường cùng gắt gỏng như vậy. Trương Dương vẫn tươi cười niềm nở như nắng xuân ấm áp nói: “Chị Triệu. Ta là bạn của Tân Vĩ ca. Nghe nói chị bị bệnh nặng, liền vội vàng tới thăm!” Trương Dương chỉ nhắc tới tên của Triệu Tân Vĩ mà không đả động gì tới Tống Tư Đức. Căn bản từ miệng Hải Lan hắn biết được Tống Tư Đức là một gã sắc lang, giả như Triệu Tân Hồng không mấy cảm tình với đứa em trai háo sắc này thì hiển nhiên hình tượng ban đầu của hắn sẽ bị tụt giảm nghiêm trọng. Cứ lấy danh nghĩa Triệu Tân Vĩ là tốt hơn cả.
Quả nhiên Triệu Tân Hồng nét mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều. Tuy rằng khuôn mặt vẫn đăm chiêu, nhưng ngữ khí cũng ôn hòa hơn ít nhiều: “Ồ! Là bạn của Tân Vì sao? Ngồi đi!”
Trương Dương kéo chiếc ghế con lại, ngồi xuống bên cạnh nàng ta mỉm cười tự giới thiệu: “Chị à. Ta là Trương Dương, công tác ở ban kế hoạch hóa gia đình xã Hắc Sơn Tử. Ngày hôm qua uống rượu kết bạn với Tân Vĩ ca, nghe hắn kể chuyện của chị nên hôm nay mới tới thăm.”
Triệu Tân Hồng thở dài nói: “Hắn cũng không tới cùng ngươi sao..?” Trong lời nói của nàng cũng đượm nét thất vọng buồn phiền.
Trương Dương cười nói: “Chắc là hắn còn bận dạy học, nào có rảnh rỗi dong chơi như ta được. Chị Triệu, ta gọt cho người trái táo nhé!” Thằng nhãi này chưa gì đã mặt dạn mày dày gọi hai từ chị Triệu ngọt lịm rồi.
Nói đến cũng kỳ quái. Chẳng hiểu sao Triệu Tân Hồng lại sinh ra hảo cảm với thằng nhãi cứ nhăn nhở tươi cười như hấp này. Nàng cũng vui vẻ gật đầu.
Trương Dương cầm lấy một quả táo thoăn thoát gọt vỏ. Để Triệu Tân Hồng bỏ cảnh giác với hắn thì đó mới chỉ là bước đầu tiên, còn muốn nàng phải sinh hảo cảm thật tốt mới là mục đích cuối cùng. Trương đại quan nhân hắn đời trước đã từng nghịch qua Thanh Long Yển Nguyệt Đao, con dao gọt hoa quả nhỏ tí này thì có đáng là gì? Đôi tay hắn khéo léo gọt vỏ quả táo theo hình tròn, dây vỏ dài liên miên mãi mà không bị đứt đoạn, nhưng khác người ở chỗ tốc độ hắn gọi lại nhanh kinh người. Triệu Tân Hồng cũng nhận ra được là thằng nhãi này là muốn khoe khoang, nhưng nàng cũng không phủ định, tay nghề hắn quả thực cao siêu. Nàng cười nói: “Trương Dương à. Có phải nhà ngươi bán hoa quả không? Thế nào mà lại gọt vỏ thành thạo như vậy được?”
Trương Dương cười cười đáp lời: “Chị Triệu cũng thật tinh mắt đó. Đúng là ta từ nhỏ cũng đã theo mẹ bán hoa quả rồi.” Thằng nhãi này cứ mở mồm ra là lại nói dối như cuội ngay được.
Triệu Tân Hồng cũng nở nụ cười tươi hiếm thấy, cầm miếng táo Trương Dương đưa qua, cắn một miếng.
Trương Dương nói: “Chị Triệu à. Ta nghe Tân Vĩ ca nói sức khỏe chị không được tốt cho lắm. Ở xã Hắc Sơn Tử, ta cũng có quen được một vị trung y khá giỏi, lúc nào người rảnh rỗi, ta dẫn người tới đó khám thử một chút!”
Triệu Tân Hồng biết rất rõ bệnh tình của mình, chứng bệnh ung thư vú di căng đến gan của nàng, ngay đến cả vị trưởng khoa u bướu kia cũng thúc thủ vô sách. Nàng cũng đã tuyệt vọng từ lâu, bây giờ chỉ còn chờ cái chết từ từ tới mà thôi. Khuôn mặt hốc hác nhợt nhạt của nàng lại đượm vẻ u sầu hơn, thấp giọng nói: “Tiểu Trương à, ngươi còn bận nhiều việc, ta cũng muốn nghỉ ngơi rồi.”
Trương Dương đang định nói thêm, nhưng người ta đã hạ lệnh đuổi khách như vậy rồi, hắn cũng không thể trâng tráo mà ở lỳ đó được. Ngượng ngùng đứng lên nói: “Vậy... Người cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ta hôm khác lại tới thăm!”
Triệu Tân Hồng lạnh lùng thản nhiên nói: “Cũng không cần thiết phải vất vả như vậy đâu!”
Trương Dương đang định cáo từ, lại thấy Triệu Tân Vĩ cầm quà đi vào. Trương Dương cuống quít làm mặt cười hớn hở nói: “Triệu ca!”
Triệu Tân Vĩ giật mình bất ngờ, mắt mở lớn, miệng há to cứ đứng trân ngốc tại chỗ. Một lúc sau hắn mới có phản ứng lại, lập tức hiểu được chắc là Trương Dương nghe người khác nói tình cảnh gia đình của hắn nên hôm nay mới tới đây thăm chị. Hắn vỗ vỗ vai Trương Dương, lòng tràn đầy cảm động nói: “Người anh em, đừng nên khách khí như vậy chứ!” Hắn bỏ đống quà xuống rồi hướng về Triệu Tân Hồng đang ngồi trên giường, vui mừng gọi to một tiếng chị!
Triệu Tân Hồng làm như không thấy hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn còn nhớ ta là chị của ngươi nữa sao?”
Triệu Tân Vĩ biết đích xác có chuyện gì đó rồi, gượng cười áy náy nói: “Chị.. Ta đi công tác...!”
“Đi công tác sao? Phải rồi, là đi công tác. Không rời huyện Xuân Dương, không rời thành phố Giang Thành cũng là đi công tác rồi!”