Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Mưa ở bên ngoài không có dấu hiệu nhỏ lại, Vương Bác Hùng tìm một cơ hội đưa Lý bí thư về Hắc Sơn Tử nghỉ ngơi trước, tình trạng như thế này không biết sẽ tiếp diễn đến khi nào, Lý Trường Vũ trầm mặc biểu thị sự đồng ý, dù sao đi nữa trước khi đường thông thì không có cách nào quay trở lại thị trấn, trước khi đi đứng dưới tán ôn nhìn về chỗ đất lở ở phía xa xa, đã thấy Trương Dương cởi trần cùng với mấy nông dân công đang xoay chuyển một khối đá. Lý Trường Vũ không khỏi lộ ra một tia tiếu ý, hắn quay đầu lại nói với Vương Bác Hùng đang ở lại chỉ huy hiện trường: " Nhất định phải chú ý đến an toàn của bọn họ!" Vương Bác Hùng gât đầu, cung kính đưa Lý Trường Vũ lên xe.
Bởi vì đất lở cho nên hầu như tắc nghẽn toàn bộ mặt đường, hơn nữa trong đó có rất nhiều đá giải quyết thực sự rất phiền phức, mưa càng ngày càng lớn, khi bầu trời trở nên đen kịt lại, lại xảy ra lở đất một lần nữa, tuy rằng không có au bị thương, thế nhưng lại đổ lên con đường vừa mới dọn dẹp xong.
Trương Dương cùng đội cảm tử giải nguy của hắn tạm thời trở lại cửa hàng nghỉ ngơi, công tác tạm thời giao cho Chu Lương Thuận và cảnh sát giải quyết, Trương Dương uống một ngụm nước nóng, Vương Bác Hùng cười đi tới bên cạnh hắn, Trương quan nhân không khỏi có chút buồn bực, xã đang có việc mà thằng ôn này lại cười tươi như hoa vậy? Không phải là đầu óc không chịu nổi khích thích đấy chứ? Hắn đâu biết Vương Bác Hùng đang nghĩ đến vị trí cục trưởng cục thuế vụ sau này, trong lòng đang rất vui vẻ.
Vương Bác Hùng vỗ bờ vài ướt sũng của Trương Dương nói: " Tiểu Trương à, khổ cực rồi!" Sau đó lại đi tới nói với mười mấy dân công có mặt ở đây: " Mọi người cực khổ rồi!"
Kiều Tứ cười lớn nói: " Không cực khổ bằng Vương bí thư đi tiếp lãnh đạo!" Sau đó cả một đám người đều cười rộ lên.
Vương Bác Hung tâm tình hiện giờ rất tốt. Tự nhiên sẽ không chấp nhặt với hắn, cười nói: " Cái này gọi là làm hết trách nhiệm, mọi người hăng hái chiến đấu tại tuyến đầu, tôi phụ trách làm công tác hậu cần, có gì cần, chỉ cần nói ra!"
Bên này đang nói chuyện, phó xã trưởng Vu Thu Linh ngồi trên một chiếc xe thùng chạy tới, bởi vì đã biết được Vu Thu Linh sẽ trở thành xã trưởng, Vương Bác Hùng không ngờ lại phải đánh giá lại năng lực của nữ nhân này một lần nữa, xem ra lần này nàng đột nhiên leo lên chắc chắn là có quan hệ với chồng nàng là Từ Triệu Bân cục trưởng cục công thương, Vương Bác Hùng nghĩ rằng mình sẽ không còn ở Hắc Sơn Tử được mấy ngày nữa, đương nhiên không có ý niệm đấu tranh với Vu Thu Linh, cười tươi chài hỏi Vu Thu Linh.
Vu Thu Linh mặt đỏ bừng lên. Có vài phần mị sắc, nàng lớn tiếng nói: " Các đồng chí, mọi người cực khổ rồi, chúng tôi mang mấy món ngon từ trong xã tới đây!"
Nhắc đến ăn, đám dân công tới giúp hoan hô ầm ĩ, Kiều Tứ lớn tiếng nói: " Vu phó xã trưởng. Xã trưởng, có rượu không?"
" Có, rượu mạnh của Xuân Dương chúng ta, hai..." Lời còn chưa dứt đã bị tiếng hoa hô cắt ngang.
Đã có mấy cán bộ xã đưa thức ăn và rượu từ trong xe đưa vào trong quán, Vu Thu Linh không quên nhắc nhở: " Uống rượu cho ấm thân thể, cũng không được uống nhiều, uống say rồi không đẩy được đá đâu."
Mọi người đồng thời nở nụ cười.
Nhìn cả đám người cởi trần cắt thịt miếng lớn uống rượu hớp to, trong lòng Vương Bác Hùng cũng không khỏi bốc lên một cỗ tình cảm ấm áp, làm quan mặc kệ là tạo phúc cho một phương, Vương Bác Hùng cũng từng là một người thanh niên nhiệt huyết dâng trào, thế nhưng ở trong quan trường nhiều ănm, nhiệt huyết của hắn trước đó bất tri bất giác nguội lạnh, mọi mặt của hắn đều bị năm tháng mài dũa, nhớ đến những gì mình đã trải qua khi làm quan ở Hắc Sơn Tử, Vương Bác Hùng cảm thấy mình chưa làm được cái gì cả, hắn bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, nâng chén rượu lên: " Đến đây! Tôi mời mọi người một chén!"
Trương Dương phản ứng đầu tiên, uống hết một bát rượu, Trương Dương lau miệng, lớn tiếng nói: " Các anh em, nói xa một chút chúng ta không thể phụ lại sự kỳ vọng của quốc gia và nhân dân, nói gần, chúng ta không thể phụ lại bữa rượu thịt này của xã, mọi người đều biết... tài chính của chính quyền xã gặp phải khó khăn, bỏ ra một ít tiền khao chúng ta cũng không dễ dàng gì!"
Mọi người đồng thanh cười ha hả, Vương Bác Hùng cười nói: " Cậu đang chê cười chính quyền xã đấy!" Hắn cố sức nói: " Chỉ cần đêm nay có thể dọn xong được, tôi làm chủ, xã sẽ cho mỗi người ở đây năm mươi đồng làm tiền thưởng!" Tiếng hoan hô như sấm, phải biết rằng vào những năm đầu chín mươi thì năm mươi đồng không phải là số tiền nhỏ, nhưng chút tiền ấy sẽ không lọt vào trong mắt Trương quan nhân.
Vu Thu Linh suy nghĩ hoàn toàn chu đáo, còn mang từ xã cho bọn họ một ít áo ba lỗ màu đỏ, đây là quần áo còn lại sau lần đại hội thể dục thể thao của cán bộ xã còn lại, đương nhiên đây không phải xuất phát từ mục đích làm đẹp, áo màu đỏ tương đối bắt mắt, Vu phó xã trưởng làm lo lắng đến mặt an toàn, hơn nữa có chuyện gì xảy ra trên người đám hán tử bưu hãn này cũng không phải là chuyện hay.
Trương Dương mặc áo vào, lớn tiếng nói: " Các anh em, vì dân chúng Hắc Sơn Tử, chúng ta làm thôi!"
Kiều Tứ hô một tiếng: " Sử dụng hết sức lực từ lúc bú sữa ra đi, chỉ cần *** thông được, tôi thường cho mỗi người các cậu hai mươi đồng tiền thưởng!"
" Được!"
Vương Bác Hùng cũng bị biểu hiện tục tằng của đám hán tử và * lây nhiễm, hắn kích động theo sát đi ra phía bên ngoài, gia nhập đội giải nguy trong mưa gió, có thể là vì quá kích động, vừa mới đi ra được hai bước đã dẵm phải một hố nước, cổ chân cảm thấy đau nhức, tự nhiên rụt chân vềm Trương Dương cười khổ nhìn Vương bí thư, * xuất sư đã bị ghè chết rồi, xem ra chiến tích cũng không cứ phải là người có kinh nghiệm mới kiếm ra được, Kiều Tứ mạnh mẽ vang dội nói với Vương Bác Hùng: " Vương bí thư, ngài trở lại nghỉ ngơi đi, tất cả mọi chuyện, đã có chúng tôi giải quyết rồi!"
Vương Bác Hùng đau khổ gật đầu, trong lòng lại mắng Kiều Tứ là đồ ngu, các đều là đàn ông hùng hồn như như vậy, để cho ông làm đàn bà sao?
Đội cảm tử giải nguy của Trương Dương vừa mới tới, Chu Lương Thuận và bộ hạ của hắn lập tức lùi lại, bọn họ tuy rằng là cảnh sát, thế nhưng thua xa đám thủ hạ của Kiều Tứ là dân công, đã thấy trong mưa gió, hai mươi mốt hán tử cao to khôi ngô ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi, chiếc áo màu đỏ trên người đã bị mưa gió làm cho ướt đẫm, bao vây lấy họ là sự kiện mỹ và lực lượng tràn đầy, đây chính là một cảnh làm động nhân tâm.
Trương Dương hét lên một tiếng: " Dô!" Mọi người đồng thanh ứng tiếng, giờ phút này trong máu *** của bọn họ, thanh âm hùng hồn trong gió núi vẫn quanh quẩn thật lâu.
Đến tám giờ buổi tối, cuối cùng thì bọn bọ đã dọn làm sạch một đoạn đường rộng mét theo tiến độ hiện này sợ rằng phải chiến đấu thêm hai ba giờ nữa mứoi có thể thông suốt được đoạn đường. Lúc bắt đầu người của đồn công an còn có thể theo chân họn họ, sau đó đám cảnh sát tới giúp đỡ đều chịu không nổi, thẳng thắn chui vào trong xe lười nhác, đội giải nguy của Trương Dương liền chia làm hai tổ.
Có một thông đạo rộng chừng một mét, những hành khách nghỉ lại trong quán bắt đầu dời đi, thông qua điện thoại liên hệ, huyện Xuân Dương đã phái một chiếc xe từ một con đường khác đến đón khách. Xung quanh dần dần trở nên vắng vẻ, nhưng mưa vẫn còn không dừng lại, đến chín giờ lại có mọt chiếc xe từ đài truyền hình Xuân Dương đến phỏng vấn, bởi vì đoạn đường bị chắn bởi đất lở nên ô tô không thể đi vào, nhân viên đài truyền hình phải tự mình mang thiết bị công tác đến hiện trường.
Phụ trách phỏng vấn lần này tự nhiên là MC Hải Lan, nàng khoác mọt chiếc áo mưa màu đỏ, nhìn đám hán tử đang giải nguy dưới ánh đén, trong lòng Hải Lan không khỏi cảm khái, trên thế giới này dù sao vẫn còn có những người nguyện ý hiến dang, rất nhanh sau đó nàng cũng đã phát hiện ra thân ảnh mạnh mẽ của Trương Dương.
Lúc này Trương Dương đang cùng bảy tám hán tử cùng nhau đẩy một hòn đá, đang lớn tiếng hô khẩu hiệu: " Một, hai, ba!" Lực lượng của cơ thể theo những đường viền của cơ bắp không ngừng phập phồng, tảng đá đang chắn ở trên đườg cuối cùng cũng chuyển động.
Hải Lan nhìn thấy thân ảnh của Trương Dương, trong đôi mắt đẹp toát lên sự ấm áp, thực ra đêm nay nhiệm vụ phỏng vấn này vốn không thuốc về nàng, thế nhưng ai cũng đều biết đây là một công việc khổ sai, Hải Lan lại chủ động đưa ra đề nghị, bởi vì nàng nghe nói sự kiện này xảu ra ở xã Hắc Sơn Tử, nhất thời liền nghĩ đến Trương Dương, sau lần trước chia tay với Trương Dương ở Xuân Dương, người này quả nhiên nghe theo lời dặn của mình, không có gọi điện thoại tới, cũng không chủ động tới cửa tìm, càng quá phận hơn là thằng nhãi này ngay cả mộ tin nhắn cũng không gửi, thấy Trương Dương nàng lại cảm thấy ấm áp không tả được, khiến Hải Lan ý thức được, thực ra mình rất lo lắng cho Trương Dương.
" Có thể bắt đầu chưa?" Quay phim lớn tiếng hỏi.
Hải Lan gật đầu, bỏ mũ áo mưa xuống, thoáng sửa sang lại kiểu tóc, ở trong mưa gió đối diện với ống kính: " Các bạn khán giản thân mến, hiện tại tôi đang đứng ở đoạn đường quốc lộ 204 của núi Thanh Thai xã Hắc Sơn Tử..."
Nói là phát sóng trực tiếp, nhưng vì điều kiện hạn chế, đoạn tin tức này phải phát vào ngày mai.
Hản Lan nói xong lời mở đầu, đi tới hiện trưởng giải nguy, tiếp theo nàng muốn đi đến hiện trường để phỏng vấn.
Dưới sự nỗ lực của các hán tử mà tảng đá ở nơi đó đã được rời đi, từ từ lăn xuống vách núi, Trương Dương và Kiều Tứ hưng phấn đồng thời nhảy lên, tay tay vỗ vào nhau, đúng lúc này hắn mới thấy được Hải Lan đang đi về phía bên này.
Nàng mặc một chiếc áo mưa màu đỏ, mái tóc ngắn màu đen hoàn toàn bị mưa làm ướt, dọc theo tóc nàng chảy xuôi xuống, đôi mi thanh tú chớp chớp, khiến cho đôi mắt đẹp nhộn nhạo ôn nhu và quyến rũ, đôi môi cong lên mang theo tiếu ý rụt rè, giống như một bông hòa hồng kiều diễm nở rộ trong đêm mưa, nhất thời khiến cả đám hán tử ở đây đều choáng váng. Mỹ nhân có khí chất và phong tình ở một trình độ nhất định luôn luôn được đề cao, Hải Lan không thể nghi ngờ làm một người cực kỳ phong tình.
Trương Dương nghe thấy rõ ràng có mấy tiếng nuốt nước bọt, cảm thán khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân có lực sát thương cực kỳ mạnh.
Hản Lang vốn đang định đưa ra câu hỏi, thế nhưng bỗng thấy dáng vẻ tươi cười của Trương Dương biến mất, trong ánh mắt toát lên sự thân thiết và khẩn trương, đột nhiên hắn giống như một con báo đang chạy trốn, triển khai cánh tay đẩy về phía Hải Lan.
Hải Lan bàng hoàng, trong lòng nói thằng ôn này có bệnh à, hiện tại làm trò trước máy quay, ở trước mặt mười vạn dân chúng Xuân Dương, ngươi thế nào vẫn không học được cái gọi là im hơi lặng tiếp?
Kiều Tứ và đáng hán tử trong lòng cũng bội phục Tiểu Trương chủ nhiệm, mẹ kiếp, Tiểu Trương chủ nhiệm người ta lúc mới gọi là đàn ông tinh khiết, thấy nữ nhân xinh đẹp là hắn lập tức lao qua, thực sự là rất đàn ông! Thực sự là một hán tử! Nhưng bọn họ lập tức nhìn thấy rõ một hòn đá to bằng nắm tay đang từ trên vách đã lăn xuống, tuy rằng hòn đá không lớn, thế nhưng từ trên cao lăn xuống, nện vào người hậu quả cũng biết là không chịu nổi.
Trương Dương dùng thân thể bảo vệ lấy Hải Lan, xoay tròn ở một chỗ, chiếc áo mưa màu đỏ của Hải Lan trong không trung không một tiếng động bung ra, hón đá đập trúng vào lưng Trương Dương, phát ra một tiếng bốp! Trầm muộn vang lên, thực ra với thân thủ của Trương quan nhân, hắn hoàn toàn có thể né tránh tảng đá kia, thế nhưng trong khoảng thời gian hắn dũng cảm lao ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ trong nháy mắt đầu liền hiện ra một chủ ý, nếu như đã làm anh hùng, phải làm cho hình tượng của mình càng thêm hoàn mỹ, tốt nhất là cảm động được Hải Lan, từ nay về sau chỉ nghĩ đến mình mà thôi, thằng nhãi này ít nhiều cũng sử dụng trò cũ, thực ra khổ nhục kế lần trước hắn sử dụng với Tả Hiểu Tình không đạt được hiệu quá tốt lắm, thế nhưng hắn vẫn làm không biết mệt mỏi.
Ôm lấy thân thể mềm mại của Hải Lan vào trong lòng, Trương Dương ngửi được mùi hương cơ thể nhàn nhạt trên người Hải Lan, hắn bỗng nhiên nhớ tới trong một quyển sách nào đó đã từng nói, chỉ có những khác phái thích hợp để ** mới có thể ngửi được mùi thơm trên cơ thể của đối phương, người khác phái như vậy đã đạt tới trình độ âm dương hòa hợp, nhớ đến lần điên cuồng triền miên trước đây với Hải lan, Trương Dương càng xác định nói như vậy là rất chính xác. Sau đó Trương quan nhân phải giả vờ giả vịt ngã xuống, chỉ tiếc là ôm thân thể Hải Lan ở trong lòng, lực đập của tảng đá làm thân thể bọn họ ma sát với nhau, trong thời khắc mấu chốt này Trương quan nhân cũng không tự chủ phát ra phản ứng bản năng.
Hải Lan đang chìm ** trong sự ngọt ngào đột nhiên cảm thấy được cái gì đó cứng ên, sau đó chri thấy Trương Dương mềm nhũn ngã xuống mặt đất, tuy rằng biết rõ là thằng nhóc này đang diễn trò, nhưng nhìn thấy hắn vẫn không nhúc nhích nằm trong lòng mình thì có chút khẩn trưởng, mặc kệ mặt đất lầy lội, quỳ rạp xuống trước mặt Trương Dương gọi: " Trương Dương! Trương Dương!"
Kiều Tứ và đội giải nguy cũng lao xuống.
Trương Dương vẫn tiếp tục phần biểu diễn của hắn, ngay cả ở trước mặt người chuyên nghiệp như Hải Lan, tiếng thở khẽ của hắn cũng không có, nhất là phần đũng quần vẫn lộ lên một khối cứng rắn khong hòa toàn rụt xuống, chiếc quần sũng nước từ lâu, càng có thêm vẻ dữ tợn, cũng may chi tiết này chỉ có nữ MC xinh đẹp Hải Lan chú ý đến.
Kiều Từ kinh ngạc kêu to: " Phiền phức rồi, xem ra phải hô hấp nhân tạo!" Hơn mười ánh mắt đồng thời nhìn về phía Hải Lan, Hải Lan bị đám hán tử này nhìn có chút sợ hãi, dù thế nào đi nữa cũng không thể để mình hô hấp nhân tạo cho Tiểu Trương chủ nhiệm trước mặt biết bao người được, tay của nàng nhẹ nhàng ôm lấy đầu vai Trương Dương, thừa dịp mọi người xung quanh không chú ý, tay trái hung hăng bẹo một cái trên tay Trương Dương, Trương Dương phiền muộn hừ một tiếng, đã hiểu được mà biểu diễn của mình đã bị Hải Lan phát hiện, chỉ có thể chuyển biến tốt hơn, nếu như người ở trong mộng mới tỉnh lại sẽ chớp chớp đôi mắt, thằng nhãi này mở miệng câu đầu tiên cũng là: " Tình hình nguy hiểm được bài trừ chưa? Các anh em, chúng ta tiếp tục làm, nhất định phải thông đường trước sáng mai..."
Hải Lan nhìn thằng nhãi này biểu diễn mà có chút dở khóc dở cười, người nào đây, vào lúc tình thế như vậy mà còn biểu diễn thủ pháp khoa trương, kẻ ngu si cũng đều nhìn ra đây là trò lừa bịp.