Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
“Lần này Mộ Thần lại đứng đầu nữa rồi, xem ra học bổng quốc gia năm nay lại về tay thằng đó.” Trong thư viện, một sinh viên thoáng có chút ghen tị nói.
“Tao nghe nói mấy ngày trước nó đạt được giải nhất trong cuộc thi toán toàn quốc đấy.”
“Thế đã là gì, lúc trước sinh viên các ngành thi đấu, thằng đó lại đạt được giải nhất kìa.”
“Tao còn nghe được, nó rành cả máy tính, đoạt Giải Turing*, tiền thưởng kinh người.”
* Giải thưởng Turing là giải thưởng thường niên của Hiệp hội Khoa học Máy tính Association for Computing Machinery cho các cá nhân hoặc một tập thể với những đóng góp quan trọng cho cộng đồng khoa học máy tính.
“Nghe đồn là nó còn xin ba hạng mục phát minh độc quyền.”
“Sao lại có thiên tài như vậy trời.”
“Có gì đặc biệt đâu, chỉ là một con mọt sách mà thôi. Tao thấy, đưa cho nó một trái trứng gà, sợ là nó cũng không biết lột vỏ như thế nào ấy. Người như thế chỉ có đi thi vài cuộc thi mà thôi. Ra ngoài xã hội mới biết thế nào là lợi hại.”
“Tao lại không nghĩ như vậy, tao nghe nói thằng đó còn biết nấu cơm, hơn nữa, tay nghề cũng không tệ.”
“Không thể nào! Nó còn biết nấu cơm? Không phải là nó dùng tất cả thời gian vào việc học sao?”
“Không có. Tao nghe bạn bè của Mộ Thần nói, thằng đó rất thích đọc tiểu thuyết, còn tốn không ít thời gian vào việc đó.”
“Tốn nhiều thời gian đọc tiểu thuyết vậy mà thành tích vẫn tốt thế kia, đúng là khó tưởng tượng nổi.”
“Sao lại có thiên tài như vậy hả trời! Người như thế nên bị thiên lôi đánh ra bã mới đúng!”
“Đúng vậy, đúng vậy, người như vậy ở lại trên thế giới này sẽ ảnh hưởng đến sự hài hoà của xã hội. Nên cho sét đánh tan xác đê!”
… …
Mộ Thần nằm ở trên giường, yên lặng nhìn trần nhà, một khắc trước hắn còn đang ở trong ký túc xá, tập trung tinh thần đọc một quyển tiểu thuyết, sau một khắc, hắn đã bị một tia sét đưa đến nơi này.
Trong đầu có nhiều thêm một đoạn ký ức, nói cho Mộ Thần biết, hắn, xuyên qua rồi.
Có câu nói: “Họa từ trên trời rơi xuống”! Mộ Thần sống chết cũng không rõ bản thân đắc tội vị thần tiên nào, sao mới một chút đã bị sét bổ đến đây.
“Thiếu gia, thiếu gia, ngài tỉnh rồi sao?” Một gã sai vặt đi tới hỏi.
“Tề Tứ, ra ngoài đi, để cho ta yên tĩnh một chút.”
“Thiếu gia, hôm nay đấu thú tràng có một con Tam Nhãn Lang Vương xuất chiến, ngài có muốn đi xem không?”
“Đi ra ngoài!” Mộ Thần lạnh lùng quát một tiếng.
Tề Tứ đánh giá Mộ Thần vài lần mới xám xịt đi ra ngoài.
“… …”
“Không ngờ ngay cả Tề Tứ cũng bị đá ra ngoài, bình thường thiếu gia coi trọng gã nhất mà.”
“Xem ra lần này thiếu gia bị Trang Du thiếu gia chọc giận rồi, ngay cả đấu thú tràng yêu thích cũng không đi.”
“Lần đầu thiếu gia dụng tâm với một người như thế, thế mà kết quả lại bị cự tuyệt không chút nào lưu tình, thật sự rất đáng thương.”
“Ta nói nha, thiên hạ nơi nào mà không có hoa, với lại hình như rất khó làm vừa lòng vị Trang Du thiếu gia kia vậy, thiếu gia tốt nhất nên buông tha hắn thì hơn.”
“Không phải Trang Du chỉ là có diện mạo xinh đẹp một chút thôi sao? Có gì đặc biệt đâu.”
… …
Mộ Thần hít nhẹ một hơi, những lời mà hai hạ nhân kia nói, hắn nghe vào tai không sót một chữ.
Sau khi xuyên qua đây, Mộ Thần dung hợp linh hồn lực của nguyên chủ, nhĩ lực lập tức tăng lên vài phần, thế cho nên chuyện hai gã sai vặt nói hắn nghe được rõ ràng.
Mộ Thần nhẹ đỡ trán, có chút bi thương phát hiện, hắn không chỉ xuyên qua, mà còn xuyên vào trong quyển tiểu thuyết hắn đang xem.
Quyển tiểu thuyết này kể về quá trình một tiểu thụ Bạch Liên Hoa quật khởi, tiểu thụ Bạch Liên Hoa xuất thân bình thường, tướng mạo xuất chúng, trời sinh lương thiện, hấp dẫn một đám nam nhân vì hắn vượt núi lửa, xuống biển sâu.
Những nam nhân bị hắn hấp dẫn có hai loại: điều kiện ưu tú thì được thu vào hậu cung, điều kiện không đủ ưu tú thì trở thành pháo hôi*.
* Pháo hôi: vật hi sinh
Và phi thường bất hạnh, người Mộ Thần xuyên vào, trong truyện vốn là một tên không học vấn, không nghề nghiệp, tham hoa háo sắc, không có chí tiến thủ, chỉ biết dựa vào âm đức của tổ tiên mà làm một nhị thế tổ xằng bậy. Người như thế mà còn không phải là pháo hôi thì quả thực có lỗi với độc giả
“Tao nghe nói mấy ngày trước nó đạt được giải nhất trong cuộc thi toán toàn quốc đấy.”
“Thế đã là gì, lúc trước sinh viên các ngành thi đấu, thằng đó lại đạt được giải nhất kìa.”
“Tao còn nghe được, nó rành cả máy tính, đoạt Giải Turing*, tiền thưởng kinh người.”
* Giải thưởng Turing là giải thưởng thường niên của Hiệp hội Khoa học Máy tính Association for Computing Machinery cho các cá nhân hoặc một tập thể với những đóng góp quan trọng cho cộng đồng khoa học máy tính.
“Nghe đồn là nó còn xin ba hạng mục phát minh độc quyền.”
“Sao lại có thiên tài như vậy trời.”
“Có gì đặc biệt đâu, chỉ là một con mọt sách mà thôi. Tao thấy, đưa cho nó một trái trứng gà, sợ là nó cũng không biết lột vỏ như thế nào ấy. Người như thế chỉ có đi thi vài cuộc thi mà thôi. Ra ngoài xã hội mới biết thế nào là lợi hại.”
“Tao lại không nghĩ như vậy, tao nghe nói thằng đó còn biết nấu cơm, hơn nữa, tay nghề cũng không tệ.”
“Không thể nào! Nó còn biết nấu cơm? Không phải là nó dùng tất cả thời gian vào việc học sao?”
“Không có. Tao nghe bạn bè của Mộ Thần nói, thằng đó rất thích đọc tiểu thuyết, còn tốn không ít thời gian vào việc đó.”
“Tốn nhiều thời gian đọc tiểu thuyết vậy mà thành tích vẫn tốt thế kia, đúng là khó tưởng tượng nổi.”
“Sao lại có thiên tài như vậy hả trời! Người như thế nên bị thiên lôi đánh ra bã mới đúng!”
“Đúng vậy, đúng vậy, người như vậy ở lại trên thế giới này sẽ ảnh hưởng đến sự hài hoà của xã hội. Nên cho sét đánh tan xác đê!”
… …
Mộ Thần nằm ở trên giường, yên lặng nhìn trần nhà, một khắc trước hắn còn đang ở trong ký túc xá, tập trung tinh thần đọc một quyển tiểu thuyết, sau một khắc, hắn đã bị một tia sét đưa đến nơi này.
Trong đầu có nhiều thêm một đoạn ký ức, nói cho Mộ Thần biết, hắn, xuyên qua rồi.
Có câu nói: “Họa từ trên trời rơi xuống”! Mộ Thần sống chết cũng không rõ bản thân đắc tội vị thần tiên nào, sao mới một chút đã bị sét bổ đến đây.
“Thiếu gia, thiếu gia, ngài tỉnh rồi sao?” Một gã sai vặt đi tới hỏi.
“Tề Tứ, ra ngoài đi, để cho ta yên tĩnh một chút.”
“Thiếu gia, hôm nay đấu thú tràng có một con Tam Nhãn Lang Vương xuất chiến, ngài có muốn đi xem không?”
“Đi ra ngoài!” Mộ Thần lạnh lùng quát một tiếng.
Tề Tứ đánh giá Mộ Thần vài lần mới xám xịt đi ra ngoài.
“… …”
“Không ngờ ngay cả Tề Tứ cũng bị đá ra ngoài, bình thường thiếu gia coi trọng gã nhất mà.”
“Xem ra lần này thiếu gia bị Trang Du thiếu gia chọc giận rồi, ngay cả đấu thú tràng yêu thích cũng không đi.”
“Lần đầu thiếu gia dụng tâm với một người như thế, thế mà kết quả lại bị cự tuyệt không chút nào lưu tình, thật sự rất đáng thương.”
“Ta nói nha, thiên hạ nơi nào mà không có hoa, với lại hình như rất khó làm vừa lòng vị Trang Du thiếu gia kia vậy, thiếu gia tốt nhất nên buông tha hắn thì hơn.”
“Không phải Trang Du chỉ là có diện mạo xinh đẹp một chút thôi sao? Có gì đặc biệt đâu.”
… …
Mộ Thần hít nhẹ một hơi, những lời mà hai hạ nhân kia nói, hắn nghe vào tai không sót một chữ.
Sau khi xuyên qua đây, Mộ Thần dung hợp linh hồn lực của nguyên chủ, nhĩ lực lập tức tăng lên vài phần, thế cho nên chuyện hai gã sai vặt nói hắn nghe được rõ ràng.
Mộ Thần nhẹ đỡ trán, có chút bi thương phát hiện, hắn không chỉ xuyên qua, mà còn xuyên vào trong quyển tiểu thuyết hắn đang xem.
Quyển tiểu thuyết này kể về quá trình một tiểu thụ Bạch Liên Hoa quật khởi, tiểu thụ Bạch Liên Hoa xuất thân bình thường, tướng mạo xuất chúng, trời sinh lương thiện, hấp dẫn một đám nam nhân vì hắn vượt núi lửa, xuống biển sâu.
Những nam nhân bị hắn hấp dẫn có hai loại: điều kiện ưu tú thì được thu vào hậu cung, điều kiện không đủ ưu tú thì trở thành pháo hôi*.
* Pháo hôi: vật hi sinh
Và phi thường bất hạnh, người Mộ Thần xuyên vào, trong truyện vốn là một tên không học vấn, không nghề nghiệp, tham hoa háo sắc, không có chí tiến thủ, chỉ biết dựa vào âm đức của tổ tiên mà làm một nhị thế tổ xằng bậy. Người như thế mà còn không phải là pháo hôi thì quả thực có lỗi với độc giả