Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Tần Miễn dắt hai chó con, cùng Lôi Thiết đi ra cổng sân. Nhất Điểm Bạch im lặng theo sát họ, thỉnh thoảng nhìn Nhất Phiến Hôi và Hắc Mã Giáp, không có vẻ gì không hữu hảo.
Phúc thúc, Phúc thẩm thấy bọn họ, mau chóng tới nghênh đón. Tần Miễn lưng đeo cung tên, mặc bộ đồ đi săn màu trắng gọn nhẹ, chân mang giày da thú, tư thế oai hùng Lôi Thiết cũng mặc trang phục đi săn, nhưng là màu đen, càng tôn thêm khí thế thâm trầm của y. Phong thái của hai vị chủ tử khiến Phúc thúc, Phúc thẩm nhất thời không thể dời tầm mắt, bị Lôi Thiết nhàn nhạt đảo qua, vội vàng rũ mi mắt.
“Hỉ Nhạc đâu?” Tần Miễn thuận miệng hỏi.
Phúc thúc nói: “Tiểu thiếu gia, hắn vừa ăn xong bữa sáng, giờ đang cho trâu ăn.”
Tần Miễn gật đầu “Phúc thúc, Phúc thẩm, hai chó nhỏ này tên là Nhất Phiến Hôi và Hắc Mã Giáp, giao cho hai người nuôi.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Phúc thẩm nhìn hai chó nhỏ, yêu thích ra mặt, tiếp nhận sợi dây trong tay hắn “Dạ, xin tiểu thiếu gia yên tâm.”
Lôi Thiết: “Trông cửa thật tốt, trước trời tối chúng ta trở về.”
Phúc thúc, Phúc thẩm đồng thời nói: “Vâng!”
Vài thôn dân đứng cách đó không xa thấy Tần Miễn, Lôi Thiết sóng vai đi ra từ điền cư, trong mắt chứa chan hâm mộ. Hai nam nhân chung sống với nhau thì thế nào? Cuộc sống khá giả tốt đẹp hơn họ gấp trăm lần, không chỉ có một trang viên lớn như thế, còn mua được hạ nhân. Ao ước chết người ta. Trong ruộng đồng, lúa mì xanh mượt đã cao đến bắp chân. Cỏ dại ương ngạnh xen lẫn trong đó kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Các nông dân cong lưng, không ngại vất vả dùng hai tay nhổ bỏ cỏ dại. Đứa bé chăn trâu dắt trâu đến bờ ruộng, trâu đen cúi đầu gặm cỏ xanh, thỉnh thoảng vung vẫy cái đuôi, vô cùng nhàn nhã.
Tần Miễn mỉm cười chào mỗi một thôn dân gặp được, cùng Lôi Thiết đi càng lúc càng xa.
Nhất Điểm Bạch đến trên núi liền trở thành một con sói thực thụ, hưng phấn chạy tới chạy lui, lòng bàn chân giống như trang bị lò xo, thỉnh thoảng bật nảy lên, rồi thong thả chạm đất, không phát ra tiếng nào, cao ngạo mà ưu nhã, hai tròng mắt xám hiển lộ khí thế bễ nghễ, làm người ta sẽ không bao giờ nhận lầm nó là chó.
Có Nhất Điểm Bạch ở đây, Tần Miễn không lo bị lạc đường không xuống núi được, hăng hái ngẩng cao đi đằng trước, hai mắt tìm kiếm con mồi.
Lôi Thiết luôn bảo trì khoảng cách bốn năm bước chân với hắn, lạnh nhạt cảnh giới hai bên trái phải xung quanh, đề phòng những mối nguy tiềm ẩn.
“Nhất Điểm Bạch, mau tìm xem quanh đây có con mồi hay không.” Tần Miễn nói với Nhất Điểm Bạch. Hắn học bắn tên cùng Lôi Thiết lâu như vậy, tiễn thuật không tính là tài tình, nhưng bắn mục tiêu di động mười tên cũng trúng được một. Hồi tưởng lại những buổi tập bắn bia di động, là Lôi Thiết tự mình cầm bia ngắm, trong lòng Tần Miễn liền ấm áp. Tuy nam nhân này không nói nhiều, nhưng sự cưng chiều dành cho hắn đã ngấm vào tận xương.
Đương nhiên vì tránh để ngộ thương, mũi tên hắn dùng lúc đó đều quấn vải. Dù rằng Lôi Thiết nói, không bao mũi tên cũng không sao y sẽ không để Tần Miễn làm mình bị thương.
Nghĩ đến đây, Tần Miễn không khỏi quay đầu nhìn Lôi Thiết.
Lôi Thiết hiểu lầm hàm nghĩa của ánh mắt này “Tức phụ, yên tâm, ta vẫn ở phía sau ngươi.”
Tần Miễn bật cười, quay đầu tiếp tục tìm kiếm con mồi.
Nhất Điểm Bạch đi đầu bỗng nhiên dừng lại, thực hiện động tác nằm sấp, quay đầu nhìn Tần Miễn.
Tần Miễn sớm biết nó có linh tính, duỗi tay ra sau rút một mũi tên từ túi tên, bước chân nhanh hơn, đồng thời thả nhẹ động tác.
Là một con chuột trúc!
Chuột trúc ngủ nhiều vào ban ngày ăn mạnh về đêm. Giờ còn không phải đang ngủ say sưa trong bụi cỏ?
Tần Miễn dừng ở cự ly cách nó mười bước chân, ngắm chuẩn vào chuột trúc, kéo tên, trong lúc vô ý dây cung quẹt vào lòng bàn tay, có chút đau, buông tay, thả lỏng dây cung.
Chuột trúc kêu to một tiếng, sợ hãi muốn nhảy lên, lại vô lực ngã xuống đất.
“A Thiết, bắn trúng rồi!” Tần Miễn mừng húm quay đầu nói với Lôi Thiết.
A Thiết? Lại một xưng hô mới. Lôi Thiết ngấm ngầm thu hồi đường nhìn ở cánh tay ở thắt lưng tức phụ “Tức phụ rất lợi hại.”
Tần Miễn cảm thấy y nghĩ một đằng nói một nẻo. Được rồi, chuột trúc nằm tại chỗ không nhúc nhích, hắn bắn không trúng mới là lạ.
Hắn đi qua nhặt chuột trúc lên, bỏ vào sọt của Lôi Thiết.
Lôi Thiết nhìn chằm chằm khoé miệng mỉm cười, cánh môi hồng nhuận, chợt vươn cánh tay sắt vòng qua eo hắn, cúi đầu hôn xuống, nụ hôn nóng ấm mà dai dẳng lưu luyến.
Hai tay Tần Miễn đặt lên bờ vai y, dụng tâm đáp trả, muốn cướp quyền chủ đạo, lại nghênh đón công kích kịch liệt hơn từ Lôi Thiết, bàn tay to còn xoa nắn mông hắn.
Tinh tuý của trang phục đi săn ở chỗ để tiện di chuyển nên may vừa khít cơ thể. Nay bộ đồ bó sát hoàn mỹ phác vẽ đường nét thân hình Tần Miễn, sắc vải trắng càng khiến bờ mông ẩn lộ rắn chắc. Cánh tay Lôi Thiết căn bản không dời khỏi đó.
Tần Miễn bị động tác của y làm cho nổi lửa, hô hấp trở nên bất ổn, kiễng chân cũng hơi vô lực, đồi ngực kề sát Lôi Thiết *** tường cảm giác được ***g ngực đối phương đang phập phồng mãnh liệt.
Định lực của nam nhân rõ ràng giảm xuống rất nhiều. Tần Miễn có phần đắc ý, cũng có phần hốt hoảng, hắn còn chưa chuẩn bị tốt á. Đang tính duỗi tay đẩy ra, nam nhân đã rời khỏi môi hắn trước, đôi mắt như bị nhiễm mực càng thêm tối tăm sâu thẳm, theo dõi hắn sít sao tựa như thợ săn khoá chặt con mồi, bất cứ khi nào cũng có thể tung ra một kích mãnh liệt.
Tim Tần Miễn đập thình thịch, máu huyết toàn thân sôi sùng sục, sâu sắc cảm nhận rõ rệt hơn bất cứ thời điểm nào trước kia, nam nhân này thích hắn, mà hắn cũng mê muội vì nam nhân này. Đáng lẽ hắn nên thuận thế đẩy nam nhân ra, nhưng hai tay lại kìm lòng không đậu ôm chặt eo nam nhân, thân mật chạm lên môi đối phương, trao một nụ hôn mang tính chất trấn an, giọng nói hàm chứa ý cười *** quái “Được chưa?”
Lôi Thiết không nói lời nào, bàn tay phải nóng bỏng tự kiềm chế di động hướng lên trên eo tức phụ với tốc độ cực kỳ thong thả, tựa như có chút sai lầm sẽ khiến dục vọng bùng nổ. Bàn tay cuối cùng dừng ở đầu vai thiếu niên, độ ẩm cũng lắng đọng, sau đó Lôi Thiết cứ như không có việc gì buông người trong lòng ra, đồng thời lui về sau hai bước, xúc động trên mặt cùng cảm xúc cuồn cuộn trong mắt tức thì tiêu tán vô tung, khôi phục vẻ bình thản, phảng phất như chuyện vừa rồi vốn chưa từng phát sinh.
Tần Miễn buồn cười không thôi, quay đầu liền cất bước. Huynh cứ giả bộ tiếp đi.
“À wu—” Nhất Điểm Bạch ở phía trước khẽ gọi một tiếng, như đang giục bọn họ.
Tần Miễn khẽ giọng trách: “Nhất Điểm Bạch, im lặng. Đừng dọa con mồi bỏ chạy.”
Hai người một sói tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi tiến vào thâm sơn.
Lôi Thiết không đi đằng sau nữa, mà sóng vai cùng Tần Miễn.
“Thâm sơn nhiều mãnh thú, cẩn thận.” Lôi Thiết nói, nhìn cũng không thèm nhìn bắn một mũi tên vào bụi cỏ bên phải, trúng một con gà rừng hơn ba cân.
Tần Miễn bội phục nhìn y. Tới bao giờ hắn mới luyện đến trình độ này?
Lôi Thiết thực hưởng thụ ánh mắt sùng bái của tức phụ, không nói gì, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.
Đẩy cây cối vướng víu ra, Tần Miễn tiếp tục đi về phía trước. Bắt gặp một con hươu bào ngây ngô, hắn mừng rỡ, kéo tay Lôi Thiết ý bảo y dừng lại, giơ cung tên lên.
“Hưu” Trúng!
Đáng tiếc chỉ bắn vào phần trên chi trước phải của nó, không tổn thương đến chỗ yếu hại. Hươu bào lảo đảo một chút, nhanh chân chạy trốn.
Tần Miễn khẩn trương “A Thiết –”
Hắn không quay đầu mà vươn tay ra sau muốn bắt lấy Lôi Thiết, lại bắt phải khoảng không, tư thế này khiến ánh mắt Lôi Thiết chợt lóe nụ cười cưng chiều.
Không đợi tức phụ nói hết câu, y nâng tay lên, một mũi tên nhọn phá không mà đi, ghim giữa bụng hươu bào.
Hươu bào nghiêng thân ngã xuống đất, không còn nhúc nhích.
Tần Miễn nhấc hươu bào lên, cười nói với Lôi Thiết: “Thịt hươu bào toàn nạc, toàn thân không có mỡ, dinh dưỡng phong phú, non mềm tươi ngon, có tiếng là ‘vua thịt nạc’. Bữa trưa nay chúng ta ăn thịt hươu luôn nhé?”
“Nướng ăn ngon.” Lôi Thiết.
Tần Miễn nói: “Vậy thì nướng.”
Tinh thần đi săn bùng cháy, hắn sải bước tiến về phía trước.
Bỗng ngửi thấy trong không khí có mùi máu tươi, Lôi Thiết giữ chặt tay hắn “Đợi đã, có thú lớn.”
Đúng lúc này, cây cối lay động một trận, từ trong thò ra một đầu hổ cực to. Con hổ lông vàng vằn đen mở cái miệng đầy máu, lộ ra răng nanh sắc nhọn, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ khiếp người “Grừ grừ—”
“Má ơi!” Tần Miễn vô tình chống lại cặp mắt hổ kia, hai chân như nhũn ra, tức tốc lui vài bước, ngã ngồi xuống đất.
Con hổ ngẩng đầu, eo lưng hạ xuống, bật người bổ nhào lại đây.
Lôi Thiết không kịp nâng Tần Miễn dậy, không lùi mà tiến tới, che phía trước Tần Miễn.
“Lôi Thiết!” Tần Miễn đại kinh thất sắc, muốn đứng lên lại không có sức.
Lôi Thiết trầm ổn như núi, chớp mắt rút ra một mũi tên, mắt thấy hổ kia chỉ còn cách y không đến năm mét mới bắn tên ra.
Mũi tên nhọn thế như chẻ tre ‘phập’ một tiếng cắm vào cổ họng con hổ.
Lôi Thiết không thèm nhìn nó một cái, nhấc Tần Miễn lên, thân hình chợt lóe, thối lui qua một bên.
Cơ thể cao lớn nặng nề của con hổ rơi xuống mặt đất, theo quán tính trượt về trước một trượng mới ngừng lại.
Hai mắt Tần Miễn trợn trừng, hít sâu một hơi. Nếu không phải Lôi Thiết đúng lúc ôm hắn đi, thể nào cũng bị nó đè cho bán thân bất toại.
Con hổ gầm một tiếng, cố gắng ngọ ngoạy, lại không thể động đậy.
“Tức phụ, sao rồi?” Lôi Thiết cúi đầu nhìn người trong lòng, lo lắng hỏi.
Tần Miễn cảm thấy biểu hiện vừa nãy của mình thật xấu mặt, thấp giọng nói: “Chân còn hơi nhũn.”
Lôi Thiết tiếp tục ôm hắn, xoa xoa trên dưới lưng hắn.
Tần Miễn phát hiện mình đang được Lôi Thiết bế mông giống như tư thế ôm trẻ nhỏ, khóe miệng giật giật, giãy dụa “Thả ta xuống đi.”
Lôi Thiết buông hắn xuống, nhưng cánh tay trái vẫn bám chặt lưng hắn.
Tần Miễn nghỉ chốc lát liền khôi phục bình thường, nghía con hổ chết không nhắm mắt, đến gần mấy bước quan sát, hứ một tiếng “Chả trách người ta thường hình dung một người lúc nổi giận là ‘trừng mắt hổ’, đôi mắt như vậy quả thật rất dọa người, đúng không, A Thiết? Tự dưng xuất hiện như thế hại ta ngây người cả ra” Hắn viện cớ cho mình.
Khoé miệng Lôi Thiết hơi nhoẻn lên“Ừ”
“À wu wu –” Nhất Điểm Bạch ở xa xa tru to, giảm bớt sự xấu hổ của Tần Miễn, vội vàng qua đó.
Lôi Thiết theo sát.
Sau lùm cây, một con lợn rừng nặng hơn ba trăm cân nằm thẳng cẳng, bụng bị moi ra một động máu, rõ ràng là bị con hổ kia cắn.
“Sá! Heo hổ tranh chấp, chúng ta được lợi!” Tần Miễn sung sướng nói.
Lôi Thiết nhíu mày: “Phải mau chóng chuyển nó đi, bằng không sẽ dẫn tới mãnh thú khác.” Lợn rừng ba trăm cân, con hổ gần tám trăm cân, muốn chuyển về một lần là không thể nào.
Con ngươi Tần Miễn chuyển vòng vo, ngồi xổm xuống, chạm tay vào mình hổ, con hổ biến mất, lại chạm lợn rừng, lợn rừng cũng biến mất.
Lôi Thiết khiếp sợ nhìn hắn, đột nhiên kéo người vào lòng, ôm thật chặt “Tức phụ…”
Tần Miễn ôm vòng eo rắn chắc của y, nghiêm túc nhìn thẳng mắt y “Vào ngày sinh thần của hai chúng ta sẽ nói huynh biết mọi chuyện. Tin tưởng ta!”
“Ta tin tưởng ngươi.” Lôi Thiết từ từ buông hắn ra, nhưng tay trái vẫn cầm bàn tay hắn.
“Không đi săn nữa. Chúng ta xuống núi, đến chân núi nướng thịt ăn. Nhất Điểm Bạch, đi.” Tần Miễn kéo tay Lôi Thiết, đi trở về.
-Hết chương 78-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Phúc thúc, Phúc thẩm thấy bọn họ, mau chóng tới nghênh đón. Tần Miễn lưng đeo cung tên, mặc bộ đồ đi săn màu trắng gọn nhẹ, chân mang giày da thú, tư thế oai hùng Lôi Thiết cũng mặc trang phục đi săn, nhưng là màu đen, càng tôn thêm khí thế thâm trầm của y. Phong thái của hai vị chủ tử khiến Phúc thúc, Phúc thẩm nhất thời không thể dời tầm mắt, bị Lôi Thiết nhàn nhạt đảo qua, vội vàng rũ mi mắt.
“Hỉ Nhạc đâu?” Tần Miễn thuận miệng hỏi.
Phúc thúc nói: “Tiểu thiếu gia, hắn vừa ăn xong bữa sáng, giờ đang cho trâu ăn.”
Tần Miễn gật đầu “Phúc thúc, Phúc thẩm, hai chó nhỏ này tên là Nhất Phiến Hôi và Hắc Mã Giáp, giao cho hai người nuôi.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Phúc thẩm nhìn hai chó nhỏ, yêu thích ra mặt, tiếp nhận sợi dây trong tay hắn “Dạ, xin tiểu thiếu gia yên tâm.”
Lôi Thiết: “Trông cửa thật tốt, trước trời tối chúng ta trở về.”
Phúc thúc, Phúc thẩm đồng thời nói: “Vâng!”
Vài thôn dân đứng cách đó không xa thấy Tần Miễn, Lôi Thiết sóng vai đi ra từ điền cư, trong mắt chứa chan hâm mộ. Hai nam nhân chung sống với nhau thì thế nào? Cuộc sống khá giả tốt đẹp hơn họ gấp trăm lần, không chỉ có một trang viên lớn như thế, còn mua được hạ nhân. Ao ước chết người ta. Trong ruộng đồng, lúa mì xanh mượt đã cao đến bắp chân. Cỏ dại ương ngạnh xen lẫn trong đó kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Các nông dân cong lưng, không ngại vất vả dùng hai tay nhổ bỏ cỏ dại. Đứa bé chăn trâu dắt trâu đến bờ ruộng, trâu đen cúi đầu gặm cỏ xanh, thỉnh thoảng vung vẫy cái đuôi, vô cùng nhàn nhã.
Tần Miễn mỉm cười chào mỗi một thôn dân gặp được, cùng Lôi Thiết đi càng lúc càng xa.
Nhất Điểm Bạch đến trên núi liền trở thành một con sói thực thụ, hưng phấn chạy tới chạy lui, lòng bàn chân giống như trang bị lò xo, thỉnh thoảng bật nảy lên, rồi thong thả chạm đất, không phát ra tiếng nào, cao ngạo mà ưu nhã, hai tròng mắt xám hiển lộ khí thế bễ nghễ, làm người ta sẽ không bao giờ nhận lầm nó là chó.
Có Nhất Điểm Bạch ở đây, Tần Miễn không lo bị lạc đường không xuống núi được, hăng hái ngẩng cao đi đằng trước, hai mắt tìm kiếm con mồi.
Lôi Thiết luôn bảo trì khoảng cách bốn năm bước chân với hắn, lạnh nhạt cảnh giới hai bên trái phải xung quanh, đề phòng những mối nguy tiềm ẩn.
“Nhất Điểm Bạch, mau tìm xem quanh đây có con mồi hay không.” Tần Miễn nói với Nhất Điểm Bạch. Hắn học bắn tên cùng Lôi Thiết lâu như vậy, tiễn thuật không tính là tài tình, nhưng bắn mục tiêu di động mười tên cũng trúng được một. Hồi tưởng lại những buổi tập bắn bia di động, là Lôi Thiết tự mình cầm bia ngắm, trong lòng Tần Miễn liền ấm áp. Tuy nam nhân này không nói nhiều, nhưng sự cưng chiều dành cho hắn đã ngấm vào tận xương.
Đương nhiên vì tránh để ngộ thương, mũi tên hắn dùng lúc đó đều quấn vải. Dù rằng Lôi Thiết nói, không bao mũi tên cũng không sao y sẽ không để Tần Miễn làm mình bị thương.
Nghĩ đến đây, Tần Miễn không khỏi quay đầu nhìn Lôi Thiết.
Lôi Thiết hiểu lầm hàm nghĩa của ánh mắt này “Tức phụ, yên tâm, ta vẫn ở phía sau ngươi.”
Tần Miễn bật cười, quay đầu tiếp tục tìm kiếm con mồi.
Nhất Điểm Bạch đi đầu bỗng nhiên dừng lại, thực hiện động tác nằm sấp, quay đầu nhìn Tần Miễn.
Tần Miễn sớm biết nó có linh tính, duỗi tay ra sau rút một mũi tên từ túi tên, bước chân nhanh hơn, đồng thời thả nhẹ động tác.
Là một con chuột trúc!
Chuột trúc ngủ nhiều vào ban ngày ăn mạnh về đêm. Giờ còn không phải đang ngủ say sưa trong bụi cỏ?
Tần Miễn dừng ở cự ly cách nó mười bước chân, ngắm chuẩn vào chuột trúc, kéo tên, trong lúc vô ý dây cung quẹt vào lòng bàn tay, có chút đau, buông tay, thả lỏng dây cung.
Chuột trúc kêu to một tiếng, sợ hãi muốn nhảy lên, lại vô lực ngã xuống đất.
“A Thiết, bắn trúng rồi!” Tần Miễn mừng húm quay đầu nói với Lôi Thiết.
A Thiết? Lại một xưng hô mới. Lôi Thiết ngấm ngầm thu hồi đường nhìn ở cánh tay ở thắt lưng tức phụ “Tức phụ rất lợi hại.”
Tần Miễn cảm thấy y nghĩ một đằng nói một nẻo. Được rồi, chuột trúc nằm tại chỗ không nhúc nhích, hắn bắn không trúng mới là lạ.
Hắn đi qua nhặt chuột trúc lên, bỏ vào sọt của Lôi Thiết.
Lôi Thiết nhìn chằm chằm khoé miệng mỉm cười, cánh môi hồng nhuận, chợt vươn cánh tay sắt vòng qua eo hắn, cúi đầu hôn xuống, nụ hôn nóng ấm mà dai dẳng lưu luyến.
Hai tay Tần Miễn đặt lên bờ vai y, dụng tâm đáp trả, muốn cướp quyền chủ đạo, lại nghênh đón công kích kịch liệt hơn từ Lôi Thiết, bàn tay to còn xoa nắn mông hắn.
Tinh tuý của trang phục đi săn ở chỗ để tiện di chuyển nên may vừa khít cơ thể. Nay bộ đồ bó sát hoàn mỹ phác vẽ đường nét thân hình Tần Miễn, sắc vải trắng càng khiến bờ mông ẩn lộ rắn chắc. Cánh tay Lôi Thiết căn bản không dời khỏi đó.
Tần Miễn bị động tác của y làm cho nổi lửa, hô hấp trở nên bất ổn, kiễng chân cũng hơi vô lực, đồi ngực kề sát Lôi Thiết *** tường cảm giác được ***g ngực đối phương đang phập phồng mãnh liệt.
Định lực của nam nhân rõ ràng giảm xuống rất nhiều. Tần Miễn có phần đắc ý, cũng có phần hốt hoảng, hắn còn chưa chuẩn bị tốt á. Đang tính duỗi tay đẩy ra, nam nhân đã rời khỏi môi hắn trước, đôi mắt như bị nhiễm mực càng thêm tối tăm sâu thẳm, theo dõi hắn sít sao tựa như thợ săn khoá chặt con mồi, bất cứ khi nào cũng có thể tung ra một kích mãnh liệt.
Tim Tần Miễn đập thình thịch, máu huyết toàn thân sôi sùng sục, sâu sắc cảm nhận rõ rệt hơn bất cứ thời điểm nào trước kia, nam nhân này thích hắn, mà hắn cũng mê muội vì nam nhân này. Đáng lẽ hắn nên thuận thế đẩy nam nhân ra, nhưng hai tay lại kìm lòng không đậu ôm chặt eo nam nhân, thân mật chạm lên môi đối phương, trao một nụ hôn mang tính chất trấn an, giọng nói hàm chứa ý cười *** quái “Được chưa?”
Lôi Thiết không nói lời nào, bàn tay phải nóng bỏng tự kiềm chế di động hướng lên trên eo tức phụ với tốc độ cực kỳ thong thả, tựa như có chút sai lầm sẽ khiến dục vọng bùng nổ. Bàn tay cuối cùng dừng ở đầu vai thiếu niên, độ ẩm cũng lắng đọng, sau đó Lôi Thiết cứ như không có việc gì buông người trong lòng ra, đồng thời lui về sau hai bước, xúc động trên mặt cùng cảm xúc cuồn cuộn trong mắt tức thì tiêu tán vô tung, khôi phục vẻ bình thản, phảng phất như chuyện vừa rồi vốn chưa từng phát sinh.
Tần Miễn buồn cười không thôi, quay đầu liền cất bước. Huynh cứ giả bộ tiếp đi.
“À wu—” Nhất Điểm Bạch ở phía trước khẽ gọi một tiếng, như đang giục bọn họ.
Tần Miễn khẽ giọng trách: “Nhất Điểm Bạch, im lặng. Đừng dọa con mồi bỏ chạy.”
Hai người một sói tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi tiến vào thâm sơn.
Lôi Thiết không đi đằng sau nữa, mà sóng vai cùng Tần Miễn.
“Thâm sơn nhiều mãnh thú, cẩn thận.” Lôi Thiết nói, nhìn cũng không thèm nhìn bắn một mũi tên vào bụi cỏ bên phải, trúng một con gà rừng hơn ba cân.
Tần Miễn bội phục nhìn y. Tới bao giờ hắn mới luyện đến trình độ này?
Lôi Thiết thực hưởng thụ ánh mắt sùng bái của tức phụ, không nói gì, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.
Đẩy cây cối vướng víu ra, Tần Miễn tiếp tục đi về phía trước. Bắt gặp một con hươu bào ngây ngô, hắn mừng rỡ, kéo tay Lôi Thiết ý bảo y dừng lại, giơ cung tên lên.
“Hưu” Trúng!
Đáng tiếc chỉ bắn vào phần trên chi trước phải của nó, không tổn thương đến chỗ yếu hại. Hươu bào lảo đảo một chút, nhanh chân chạy trốn.
Tần Miễn khẩn trương “A Thiết –”
Hắn không quay đầu mà vươn tay ra sau muốn bắt lấy Lôi Thiết, lại bắt phải khoảng không, tư thế này khiến ánh mắt Lôi Thiết chợt lóe nụ cười cưng chiều.
Không đợi tức phụ nói hết câu, y nâng tay lên, một mũi tên nhọn phá không mà đi, ghim giữa bụng hươu bào.
Hươu bào nghiêng thân ngã xuống đất, không còn nhúc nhích.
Tần Miễn nhấc hươu bào lên, cười nói với Lôi Thiết: “Thịt hươu bào toàn nạc, toàn thân không có mỡ, dinh dưỡng phong phú, non mềm tươi ngon, có tiếng là ‘vua thịt nạc’. Bữa trưa nay chúng ta ăn thịt hươu luôn nhé?”
“Nướng ăn ngon.” Lôi Thiết.
Tần Miễn nói: “Vậy thì nướng.”
Tinh thần đi săn bùng cháy, hắn sải bước tiến về phía trước.
Bỗng ngửi thấy trong không khí có mùi máu tươi, Lôi Thiết giữ chặt tay hắn “Đợi đã, có thú lớn.”
Đúng lúc này, cây cối lay động một trận, từ trong thò ra một đầu hổ cực to. Con hổ lông vàng vằn đen mở cái miệng đầy máu, lộ ra răng nanh sắc nhọn, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ khiếp người “Grừ grừ—”
“Má ơi!” Tần Miễn vô tình chống lại cặp mắt hổ kia, hai chân như nhũn ra, tức tốc lui vài bước, ngã ngồi xuống đất.
Con hổ ngẩng đầu, eo lưng hạ xuống, bật người bổ nhào lại đây.
Lôi Thiết không kịp nâng Tần Miễn dậy, không lùi mà tiến tới, che phía trước Tần Miễn.
“Lôi Thiết!” Tần Miễn đại kinh thất sắc, muốn đứng lên lại không có sức.
Lôi Thiết trầm ổn như núi, chớp mắt rút ra một mũi tên, mắt thấy hổ kia chỉ còn cách y không đến năm mét mới bắn tên ra.
Mũi tên nhọn thế như chẻ tre ‘phập’ một tiếng cắm vào cổ họng con hổ.
Lôi Thiết không thèm nhìn nó một cái, nhấc Tần Miễn lên, thân hình chợt lóe, thối lui qua một bên.
Cơ thể cao lớn nặng nề của con hổ rơi xuống mặt đất, theo quán tính trượt về trước một trượng mới ngừng lại.
Hai mắt Tần Miễn trợn trừng, hít sâu một hơi. Nếu không phải Lôi Thiết đúng lúc ôm hắn đi, thể nào cũng bị nó đè cho bán thân bất toại.
Con hổ gầm một tiếng, cố gắng ngọ ngoạy, lại không thể động đậy.
“Tức phụ, sao rồi?” Lôi Thiết cúi đầu nhìn người trong lòng, lo lắng hỏi.
Tần Miễn cảm thấy biểu hiện vừa nãy của mình thật xấu mặt, thấp giọng nói: “Chân còn hơi nhũn.”
Lôi Thiết tiếp tục ôm hắn, xoa xoa trên dưới lưng hắn.
Tần Miễn phát hiện mình đang được Lôi Thiết bế mông giống như tư thế ôm trẻ nhỏ, khóe miệng giật giật, giãy dụa “Thả ta xuống đi.”
Lôi Thiết buông hắn xuống, nhưng cánh tay trái vẫn bám chặt lưng hắn.
Tần Miễn nghỉ chốc lát liền khôi phục bình thường, nghía con hổ chết không nhắm mắt, đến gần mấy bước quan sát, hứ một tiếng “Chả trách người ta thường hình dung một người lúc nổi giận là ‘trừng mắt hổ’, đôi mắt như vậy quả thật rất dọa người, đúng không, A Thiết? Tự dưng xuất hiện như thế hại ta ngây người cả ra” Hắn viện cớ cho mình.
Khoé miệng Lôi Thiết hơi nhoẻn lên“Ừ”
“À wu wu –” Nhất Điểm Bạch ở xa xa tru to, giảm bớt sự xấu hổ của Tần Miễn, vội vàng qua đó.
Lôi Thiết theo sát.
Sau lùm cây, một con lợn rừng nặng hơn ba trăm cân nằm thẳng cẳng, bụng bị moi ra một động máu, rõ ràng là bị con hổ kia cắn.
“Sá! Heo hổ tranh chấp, chúng ta được lợi!” Tần Miễn sung sướng nói.
Lôi Thiết nhíu mày: “Phải mau chóng chuyển nó đi, bằng không sẽ dẫn tới mãnh thú khác.” Lợn rừng ba trăm cân, con hổ gần tám trăm cân, muốn chuyển về một lần là không thể nào.
Con ngươi Tần Miễn chuyển vòng vo, ngồi xổm xuống, chạm tay vào mình hổ, con hổ biến mất, lại chạm lợn rừng, lợn rừng cũng biến mất.
Lôi Thiết khiếp sợ nhìn hắn, đột nhiên kéo người vào lòng, ôm thật chặt “Tức phụ…”
Tần Miễn ôm vòng eo rắn chắc của y, nghiêm túc nhìn thẳng mắt y “Vào ngày sinh thần của hai chúng ta sẽ nói huynh biết mọi chuyện. Tin tưởng ta!”
“Ta tin tưởng ngươi.” Lôi Thiết từ từ buông hắn ra, nhưng tay trái vẫn cầm bàn tay hắn.
“Không đi săn nữa. Chúng ta xuống núi, đến chân núi nướng thịt ăn. Nhất Điểm Bạch, đi.” Tần Miễn kéo tay Lôi Thiết, đi trở về.
-Hết chương 78-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]