Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
Editor: Hạ Cẩn
Beta: dailynhu16
Trở về từ biệt thự, tất cả mọi người đều không ở đây dẫn đến việc cả hành trình Nguyễn Thu Thu vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với Trình Tuyển.
Sau đêm nọ, mỗi khi Nguyễn Thu Thu nhìn thấy Trình Tuyển là lại thấy cả người không được tự nhiên, thậm chí có lúc cô còn muốn dọn ra ngoài, cách Trình Tuyển xa xa một chút.
Trứng bồ câu được Nguyễn Thu Thu cất vào trong tủ, cô cũng đâu thể đeo một cái nhẫn kim cương to chà bá như thế đi tới đi lui được. Còn Trình Tuyển lại rất bình tĩnh, ban đêm như cầm thú, ban ngày thì là một thằng cha mứt dại. Nói tóm lại, chẳng có lúc nào là con người cả.
Áo cưới cũng được cất lại vào tủ. May mà trong phòng còn có có mấy cái ngăn tủ lớn nên cô mới có chỗ mà treo áo cưới vào. Cô mở cửa tủ, nhìn chiếc áo cưới trắng muốt đang treo bên trong, giờ cô vẫn còn nhớ được cảm giác ngọt ngào lúc mặc nó trên người.
Nguyễn Thu Thu nhất thời hoảng hốt.
Lần này, cô thật sự gả cho Trình Tuyển rồi? Không phải là đám cưới hình thức, không phải Trình Tuyển cùng người khác lĩnh chứng, mà là hôn lễ thuộc về hai người bọn họ.
Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, ngày đó đội xe gây ra một trận nhốn nháo, các đồng nghiệp trong công ty lúc làm việc sôi nổi thảo luận, không biết là đại tiểu thư của nhà giàu nào lại có khí thế đến mức này. Bọn họ điểm qua các nhà đại gia có tiếng một lần, nhưng làm sao lại ngờ được chính chủ đang an vị ngay trước mặt bọn họ.
Nguyễn Thu Thu bình tĩnh ngồi bên cạnh, lặng lẽ giấu tên.
Sáng nay ngồi xe với Trình Tuyển đến công ty, lại nghĩ đến vết ô mai trên cổ mình đến giờ vẫn chưa hết, Nguyễn Thu Thu rất xấu hổ, ngấm ngầm dịch dịch ra xa Trình Tuyển.
Cô giả vờ như mình đang chơi điện thoại, khẽ liếc mắt nhìn Trình Tuyển bên cạnh. Tóc Trình Tuyển lại trở về kiểu xốc xếch xoã tung như trước, một cọng tóc ngố vểnh lên khiến nhìn anh trông hơi lơ mơ. Anh lại mặc áo hoodie rộng thùng thình, một tay cầm một tay cầm điện thoại, vô cùng phật hệ mà.... đọc tiểu thuyết??
Nguyễn Thu Thu kinh ngạc, đây không phải là giao diện đọc truyện sao?
Cô mơ hồ ngó mắt vào nhìn được mấy chữ, không nén được tò mò tiến lên trước, còn chưa kịp thấy rõ ràng, màn hình điện thoại di động đã tối đen, phản chiếu gương mặt rất là bỉ ổi của cô.
Nguyễn Thu Thu: "..."
Trình Tuyển chậm rãi hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Nguyễn Thu Thu vội vàng thu đầu về, giữ khoảng cách với Trình Tuyển: "Không có gì, em chỉ rảnh rỗi nên nhìn tí thôi."
"Ồ."
Hai người lại tiếp tục yên lặng như trước.
Trình Tuyển ngả lưng vào ghế dựa, khép hờ nghỉ ngơi. Nguyễn Thu Thu tiếp tục thất thần chơi điện thoại. Bạch Lung hết sức phấn khởi hô hoán cô, nói muốn dẫn cô đi bắn PUBG, Nguyễn Thu Thu từ chối với lý do bận công việc.
Nguyễn Thu Thu đang cúi đầu đánh tin nhắn, lúc này, bên cạnh truyền đến giọng hỏi thăm của Trình Tuyển: "Cơ thể còn khó chịu không? "
"!"
Nguyễn Thu Thu không cầm chắc điện thoại, điện thoại rơi xuống đất cạch một tiếng. Tay chân loạn xì ngậu, cúi thấp đầu tìm điện thoại, một cánh tay thon dài nhặt điện thoại dưới chân cô lên, đặt trên đầu gối Nguyễn Thu Thu.
Cô ngẩng đầu, gương mặt Trình Tuyển phóng đại mấy lần.
"Đau eo?"
"Sao có thể."
Anh cách gần quá rồi đấy!
Trong đầu Nguyễn Thu Thu bỗng thoáng hiện lên khung cảnh Trình Tuyển bao phủ lấy cơ thể cô, lúc đó mặt anh cũng cách cô gần như vậy, nặng nề hít thở gọi tên cô. Mặt cô thoáng cái đã đỏ lên, vội vàng ngửa về đằng sau.
Cộp, đỉnh đầu Nguyễn Thu Thu đụng phải cửa xe, cô bị cộc đầu đến ngu người luôn, mờ mịt sững sờ tại chỗ.
Trình Tuyển: "Ha."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Anh lại còn dám cười cô? Chẳng lẽ không phải tại anh đột nhiên lại gần nên cô mới bị cộc đầu vào kính hay sao?
Thấy Nguyễn Thu Thu đen mặt, khát vọng sống của Trình Tuyển trong nháy mắt ngoi lên.
Anh duỗi tay ra, dưới ánh mắt nhìn chăm chú mờ mịt của Nguyễn Thu Thu, bàn tay to lớn đặt lên mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng vuốt vuốt. Bàn tay anh ấm áp lại mạnh mẽ, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ Nguyễn Thu Thu bị cửa đụng vào, trầm thấp hỏi: "Còn đau không? "
Nhìn anh như đang dỗ một đứa trẻ, dùng hết tất cả kiên nhẫn và dịu dàng. Nhịp tim của Nguyễn Thu Thu không khỏi tăng tốc thêm, cô lắc đầu theo bản năng, thành thật nói: "Không đau. "
"Vậy là tốt rồi."
Trình Tuyển nhẹ nhàng thở ra: "Vốn đã đủ ngu rồi."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Bác lái xe yên lặng hạ tấm màn che xuống, tránh cho phải tận mắt nhìn thấy cảnh đổ máu.
Thế là, sáng sớm lúc làm việc, các đồng nghiệp trên dưới công ty Gia Trừng lại được thấy một khung cảnh thường ngày —— bà chủ xinh đẹp lạnh lùng đi trước, mặt không cảm xúc, mắt nhìn thẳng về phía trước, ông chủ yên lặng đi chậm nửa bước sau lưng, hai tay đút túi, thần thái uể oải tựa như chú chó vừa mới bị dạy dỗ một trận.
Từ trên xuống dưới Công ty lại bắt đầu xì xào bàn tán.
—— ông chủ quả nhiên là bị vợ quản nghiêm rồi!
Nguyễn Thu Thu trở lại văn phòng, tiếp tục bắt đầu công việc hôm nay.
Lão Mạnh chạy đến văn phòng dạo quanh, nháy mắt ra hiệu với Nguyễn Thu Thu: "Thế nào, cô dâu, có muốn đi tuần trăng mật không?"
"..... Ông đã nghe qua chuyện vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật, rồi vụ án vợ mưu sát chồng sau đó chưa?"
Lão Mạnh: "A? A? Chuyện xảy ra lúc nào vậy? Sao tôi không thấy?"
Nguyễn Thu Thu bật máy tính lên, nghiêm trang nhìn về phía lão: ""Vì một xã hội tốt đẹp, vì không tạo phiền phức cho các chú cảnh sát, dừng việc lên kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật, đây là đóng góp lớn nhất của tôi cho xã hội này."
Lão Mạnh sững sờ, lập tức cười ha ha.
"Đúng rồi, hai ngày nữa bọn họ lại mở tiệc trà, cô có muốn đi không?"
Nguyễn Thu Thu sững sờ: "Vẫn là người lần trước à?"
"Không sai."
"Có thời gian tôi sẽ đi."
"Vậy coi như là đi được rồi." Lão Mạnh cười tủm tỉm: "Bọn họ đều rất thích cô."
Nguyễn Thu Thu cũng cười theo một tiếng.
Lão Mạnh luôn luôn coi cô như con gái nhà mình, tìm được cơ hội là sẽ khen cô hết lòng. Cô cũng biết, lão Mạnh đang sợ cô không xây dựng được đủ tự tin, không muốn để cô e sợ.
Cô cũng đang cố gắng bước về phía trước.
Làm xong một nửa công việc, Nguyễn Thu Thu thấy nhức đầu muốn chết, bèn rót một ly cà phê, không nhanh không chậm mà uống.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên vài tiếng tích tích.
Là tin nhắn của Đồ Nam.
Đồ Nam: Chị dâu?
Đồ Nam: Chị dâu, chị ở đâu?
Đồ Nam: Chị dâu, em có chút việc muốn nói với chị.
Đồ Nam: Chị dâu chị không về thì em qua đó á!
Đồ Nam: Em đến ngay đây.
Chị dâu chị dâu liên tiếp, mí mắt Nguyễn Thu Thu giật giật. Bình thường mà nói, Đồ Nam vội vã như vậy chắc chắn là không có chuyện tốt. Vì bảo đảm bình an, Nguyễn Thu Thu quyết định vứt bỏ điện thoại tạm thời chạy đến chỗ khác tị nạn.
Cô đặt ly cafe xuống, đang muốn chạy trốn, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị mở ra, một bóng người vọt vào.
Còn ai ngoài tên hình người dáng chó Đồ Nam nữa.
Nguyễn Thu Thu: "Cậu làm gì thế? Sao đang giờ làm việc lại chạy đến phòng tôi?"
Đồ Nam nghiêm mặt, cẩn thận tiến đến trước mặt Nguyễn Thu Thu, nói: "Chị dâu, em có việc muốn nhờ chị."
Nguyễn Thu Thu: "Thật xin lỗi, chị đây bận lắm, cậu đi tìm người khác đi nhé."
Đồ Nam tìm cô chắc chắn không phải chuyện tốt.
Đồ Nam nịnh bợ chắc chắn không phải chuyện tốt!
Đây là bài học kinh nghiệm xương máu mà Nguyễn Thu Thu tổng kết ra được.
Đồ Nam vẻ mặt cầu xin: "Đừng mà, chị xem, em còn giúp hai người chuẩn bị hôn lễ kia mà. Em tác thành cho hai người, hai người không thể tác thành cho em một chút "xao"?"
Nói nói, Đồ Nam lại bắt đầu diễn sâu, hai tay nắm lấy nhau thành quả đấm, ưu sầu hát khúc « Tác thành »*
* Bài hát của ca sĩ Lưu Nhược Anh.
Nguyễn Thu Thu: "... Đừng nói là thư ký của cậu, ngay cả tôi cũng muốn bẻ cái đầu chó của cậu xuống đấy."
Nếu muốn so xem ai sống chó hơn ai, Đồ Nam làm việc nhân đức không nhường ai hạng nhất*.
*Ý là tranh làm chuyện tốt ấy, nhưng mà là kiểu không biết có tốt thật hay, cứ tranh làm trước.
Tốt xấu gì Trình Tuyển có lúc vẫn khá tốt.
Đồ Nam khóc hu hu: "Chị dâu! Cầu xin chị cứu em với, em sống bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được tình yêu, ai ngờ lại khó khăn đến vậy chứ!"
Nguyễn Thu Thu: "Có lời cứ nói, có rắm cứ thả."
Đồ Nam: "Cuối tuần bốn người chúng ta đi hẹn hò, thế nào?"
Nguyễn Thu Thu: "?
"Em một mình hẹn gặp cô ấy không chịu đi. Nếu như nói là ý của chị, cô ấy chắc chắn sẽ không từ chối đâu."
Đồ Nam cười khà khà, khuôn mặt trên mặt anh tuấn vì biểu cảm không đứng đắn của của cậu mà trông gợi đòn hết sức: "Thế này nhé, lúc chúng em hẹn hò, hi vọng hai người có thể giúp em một chút, thuận tiện làm bật nổi lên là em thích cô ấy đến cỡ nào, thuận tiện làm nổi bật lên tư thế oai hùng của em thì càng tốt."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Cô thật sự không hề bất công, cũng tuyệt đối không phải đứng về phe Trình Tuyển.
Nhưng..... Đồ Nam luẩn quẩn trong lòng đến mức nào rồi mà lại muốn Trình Tuyển đến giúp cậu chứ. Bàn về việc ai sống chó hơn, Đồ Nam việc nhân đức không nhường ai, nói cái khác, Trình Tuyển chỉ cần đứng im, bày ra khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác phải giật nảy mình kia là có thể hạ bậc tất cả sinh vật giống đực xung quanh trong nháy mắt rồi.
Nguyễn Thu Thu: "Khụ khụ, chuyện này không tốt lắm. Hay là, cậu nghĩ lại lần nữa xem còn cách khác không đi?"
Đồ Nam không có một chút gì gọi là biết người biết ta, vô cùng tự tin khoát khoát tay, nói: "Chị yên tâm, còn lại em sẽ tự sắp xếp."
Đối với con đường tình yêu của Đồ Nam, Nguyễn Thu Thu đương nhiên hi vọng cậu sẽ suôn sẻ một chút. Lại nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của cậu, Nguyễn Thu Thu nhịn không được hỏi: "Cậu sắp xếp cái gì rồi? Nói tôi nghe xem để tôi giúp cậu duyệt qua."
Đồ Nam ngó đông ngó tây, sau khi xác định chung quanh chắc chắn không có ai.
Cậu vặn nhỏ volume, thì thầm: ""Em nói cho chị nghe, em mua được một quyển bí kíp tên là « Dạy bạn cách theo đuổi người khác phái nhanh chóng và hiệu quả ». Trong sách nói, con người trong lúc trạng thái tinh thần căng thẳng cực độ, nếu bên cạnh có người khác phái thì do tim đập nhanh hơn bình thường, đại não sẽ sinh ra phán đoán sai lầm, cho là mình thích đối phương.
Cho nên, em quyết định mang cô ý đi chơi trò mạo hiểm, hoặc là nhà ma các thứ."
Nguyễn Thu Thu lâm vào trầm tư.
Kỳ quái, sao cô lại thấy cái cách Đồ Nam miêu tả nó quen quen ý nhỉ?
....
Sau đó, Nguyễn Thu Thu vứt chuyện của Đồ Nam vào xó.
Nói là hẹn hò bốn người nhưng đều phải nhìn vận may của Đồ Nam thôi. Lúc này vừa hay Nguyễn Thu Thu cũng muốn xem phản ứng của thư ký, nếu thư ký cho rằng bị quấy nhiễu, cảm thấy vô cùng chán ghét thì cô nhất định sẽ ngăn Đồ Nam lại.
Cùng Trình Tuyển về nhà, sau lưng truyền đến tiếng Trình Tuyển mở cửa tủ lạnh, sau lưng vang lên tiếng bước chân Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu vô ý thức ưỡn thẳng người, sợ anh làm ra chuyện gì bất chính.
Còn may là Nguyễn Thu Thu suy nghĩ nhiều. Trình Tuyển thật sự chỉ là tới lấy một bình đồ uống.
"Két."
Nắp hộp Yakult được mở ra, Trình Tuyển ừng ực ừng ực uống hết một chai, bấy giờ mới chậm rãi hỏi: ""Hôm nay ăn gì?"
"Canh thịt hầm."
Ánh mắt Trình Tuyển rơi vào nồi hầm cách thủy, ánh mắt rất sâu xa.
Nguyễn Thu Thu: "... Không được phép ăn vụng! Thịt vẫn chưa chín đâu đấy."
Hai người ăn cơm, Nguyễn Thu Thu lại bị Bạch Lung gọi đi chơi game, chơi game là lại bỏ quên Trình Tuyển. Kỹ thuật chơi game sinh tồn của Bạch Lung không tệ, Ngụy Điềm cũng rất lợi hại, loại tân binh như Nguyễn Thu Thu cũng bị bọn họ dẫn vào chơi rất nhập tâm.
Chơi mấy loại game như này, cảm giác thành tựu tăng cao vút.
"Oa, thế mà thắng rồi!" Nguyễn Thu Thu cầm điện thoại, ngồi ở trên ghế sa lon reo hò.
Đang muốn lặng yên không một tiếng động ôm cô, Trình Tuyển giật nảy mình, động tác cứng đờ: "..."
Nguyễn Thu Thu căn bản không có để ý đến động tác mờ ám của anh, tiếp tục vùi đầu vào chơi game.
"Win!"
"Oa quá tuyệt vời, thắng lớn rồi!"
Nguyễn Thu Thu chơi mấy tiếng không thèm nghỉ ngơi, ngay cả trước khi chui vào ổ chăn, hay là ở trong phòng tắm vừa phòng rửa mặt đánh răng vừa hàm hàm hồ hồ kêu ăn gà.
Cô nằm rúc vào trong chăn tập trung tinh thần ăn gà.
Ăn gà, ăn gà, ăn gà.*
*PUBG trong tiếng Trung Quốc còn có nghĩa là ăn gà.
Lực chú ý của Nguyễn Thu Thu tập trung hết vào vào màn hình điện thoại, suốt quá trình không hề hay biết nằm bên cạnh mình là người hay là chó.
Nằm trong một cái chăn khác, Trình Tuyển yên lặng nhìn trần nhà, vốn còn muốn Nguyễn Thu Thu đắp chung một cái chăn, giờ thì lại phát hiện cảm giác tồn tại của mình đã chạy về số 0.
Anh đột nhiên cảm thấy, đến lúc nên đổi nghề rồi. Game làm biết bao gia đình xa cách nhau đó.
Lúc này.
Trong đêm tối, Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên quay mặt chỗ khác, sắc mặt ửng đỏ nhìn chằm chằm anh.
"Tuyển Tuyển ơi..."
Hai mắt Trình Tuyển sáng lên.
Nguyễn Thu Thu: "Cùng ăn gà không?"
Trình Tuyển: "..."
Bị từ chối, Nguyễn Thu Thu hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì, say mê ăn gà. Trình Tuyển bên cạnh yên lặng lấy điện thoại di động ra, yên lặng ấn mở liên hệ Nguyễn Thu Thu, yên lặng click vào biệt danh.
Sau đó, đổi thành ——
Chồn.
Tác giả có lời muốn nói: Nguyễn Thu Thu: Người ta đặt biệt danh cho vợ mình đều là thân yêu, bảo bối, tiểu tiên nữ, tiểu khả ái. Còn tôi? Chồn???
Beta: dailynhu16
Trở về từ biệt thự, tất cả mọi người đều không ở đây dẫn đến việc cả hành trình Nguyễn Thu Thu vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với Trình Tuyển.
Sau đêm nọ, mỗi khi Nguyễn Thu Thu nhìn thấy Trình Tuyển là lại thấy cả người không được tự nhiên, thậm chí có lúc cô còn muốn dọn ra ngoài, cách Trình Tuyển xa xa một chút.
Trứng bồ câu được Nguyễn Thu Thu cất vào trong tủ, cô cũng đâu thể đeo một cái nhẫn kim cương to chà bá như thế đi tới đi lui được. Còn Trình Tuyển lại rất bình tĩnh, ban đêm như cầm thú, ban ngày thì là một thằng cha mứt dại. Nói tóm lại, chẳng có lúc nào là con người cả.
Áo cưới cũng được cất lại vào tủ. May mà trong phòng còn có có mấy cái ngăn tủ lớn nên cô mới có chỗ mà treo áo cưới vào. Cô mở cửa tủ, nhìn chiếc áo cưới trắng muốt đang treo bên trong, giờ cô vẫn còn nhớ được cảm giác ngọt ngào lúc mặc nó trên người.
Nguyễn Thu Thu nhất thời hoảng hốt.
Lần này, cô thật sự gả cho Trình Tuyển rồi? Không phải là đám cưới hình thức, không phải Trình Tuyển cùng người khác lĩnh chứng, mà là hôn lễ thuộc về hai người bọn họ.
Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, ngày đó đội xe gây ra một trận nhốn nháo, các đồng nghiệp trong công ty lúc làm việc sôi nổi thảo luận, không biết là đại tiểu thư của nhà giàu nào lại có khí thế đến mức này. Bọn họ điểm qua các nhà đại gia có tiếng một lần, nhưng làm sao lại ngờ được chính chủ đang an vị ngay trước mặt bọn họ.
Nguyễn Thu Thu bình tĩnh ngồi bên cạnh, lặng lẽ giấu tên.
Sáng nay ngồi xe với Trình Tuyển đến công ty, lại nghĩ đến vết ô mai trên cổ mình đến giờ vẫn chưa hết, Nguyễn Thu Thu rất xấu hổ, ngấm ngầm dịch dịch ra xa Trình Tuyển.
Cô giả vờ như mình đang chơi điện thoại, khẽ liếc mắt nhìn Trình Tuyển bên cạnh. Tóc Trình Tuyển lại trở về kiểu xốc xếch xoã tung như trước, một cọng tóc ngố vểnh lên khiến nhìn anh trông hơi lơ mơ. Anh lại mặc áo hoodie rộng thùng thình, một tay cầm một tay cầm điện thoại, vô cùng phật hệ mà.... đọc tiểu thuyết??
Nguyễn Thu Thu kinh ngạc, đây không phải là giao diện đọc truyện sao?
Cô mơ hồ ngó mắt vào nhìn được mấy chữ, không nén được tò mò tiến lên trước, còn chưa kịp thấy rõ ràng, màn hình điện thoại di động đã tối đen, phản chiếu gương mặt rất là bỉ ổi của cô.
Nguyễn Thu Thu: "..."
Trình Tuyển chậm rãi hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Nguyễn Thu Thu vội vàng thu đầu về, giữ khoảng cách với Trình Tuyển: "Không có gì, em chỉ rảnh rỗi nên nhìn tí thôi."
"Ồ."
Hai người lại tiếp tục yên lặng như trước.
Trình Tuyển ngả lưng vào ghế dựa, khép hờ nghỉ ngơi. Nguyễn Thu Thu tiếp tục thất thần chơi điện thoại. Bạch Lung hết sức phấn khởi hô hoán cô, nói muốn dẫn cô đi bắn PUBG, Nguyễn Thu Thu từ chối với lý do bận công việc.
Nguyễn Thu Thu đang cúi đầu đánh tin nhắn, lúc này, bên cạnh truyền đến giọng hỏi thăm của Trình Tuyển: "Cơ thể còn khó chịu không? "
"!"
Nguyễn Thu Thu không cầm chắc điện thoại, điện thoại rơi xuống đất cạch một tiếng. Tay chân loạn xì ngậu, cúi thấp đầu tìm điện thoại, một cánh tay thon dài nhặt điện thoại dưới chân cô lên, đặt trên đầu gối Nguyễn Thu Thu.
Cô ngẩng đầu, gương mặt Trình Tuyển phóng đại mấy lần.
"Đau eo?"
"Sao có thể."
Anh cách gần quá rồi đấy!
Trong đầu Nguyễn Thu Thu bỗng thoáng hiện lên khung cảnh Trình Tuyển bao phủ lấy cơ thể cô, lúc đó mặt anh cũng cách cô gần như vậy, nặng nề hít thở gọi tên cô. Mặt cô thoáng cái đã đỏ lên, vội vàng ngửa về đằng sau.
Cộp, đỉnh đầu Nguyễn Thu Thu đụng phải cửa xe, cô bị cộc đầu đến ngu người luôn, mờ mịt sững sờ tại chỗ.
Trình Tuyển: "Ha."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Anh lại còn dám cười cô? Chẳng lẽ không phải tại anh đột nhiên lại gần nên cô mới bị cộc đầu vào kính hay sao?
Thấy Nguyễn Thu Thu đen mặt, khát vọng sống của Trình Tuyển trong nháy mắt ngoi lên.
Anh duỗi tay ra, dưới ánh mắt nhìn chăm chú mờ mịt của Nguyễn Thu Thu, bàn tay to lớn đặt lên mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng vuốt vuốt. Bàn tay anh ấm áp lại mạnh mẽ, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ Nguyễn Thu Thu bị cửa đụng vào, trầm thấp hỏi: "Còn đau không? "
Nhìn anh như đang dỗ một đứa trẻ, dùng hết tất cả kiên nhẫn và dịu dàng. Nhịp tim của Nguyễn Thu Thu không khỏi tăng tốc thêm, cô lắc đầu theo bản năng, thành thật nói: "Không đau. "
"Vậy là tốt rồi."
Trình Tuyển nhẹ nhàng thở ra: "Vốn đã đủ ngu rồi."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Bác lái xe yên lặng hạ tấm màn che xuống, tránh cho phải tận mắt nhìn thấy cảnh đổ máu.
Thế là, sáng sớm lúc làm việc, các đồng nghiệp trên dưới công ty Gia Trừng lại được thấy một khung cảnh thường ngày —— bà chủ xinh đẹp lạnh lùng đi trước, mặt không cảm xúc, mắt nhìn thẳng về phía trước, ông chủ yên lặng đi chậm nửa bước sau lưng, hai tay đút túi, thần thái uể oải tựa như chú chó vừa mới bị dạy dỗ một trận.
Từ trên xuống dưới Công ty lại bắt đầu xì xào bàn tán.
—— ông chủ quả nhiên là bị vợ quản nghiêm rồi!
Nguyễn Thu Thu trở lại văn phòng, tiếp tục bắt đầu công việc hôm nay.
Lão Mạnh chạy đến văn phòng dạo quanh, nháy mắt ra hiệu với Nguyễn Thu Thu: "Thế nào, cô dâu, có muốn đi tuần trăng mật không?"
"..... Ông đã nghe qua chuyện vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật, rồi vụ án vợ mưu sát chồng sau đó chưa?"
Lão Mạnh: "A? A? Chuyện xảy ra lúc nào vậy? Sao tôi không thấy?"
Nguyễn Thu Thu bật máy tính lên, nghiêm trang nhìn về phía lão: ""Vì một xã hội tốt đẹp, vì không tạo phiền phức cho các chú cảnh sát, dừng việc lên kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật, đây là đóng góp lớn nhất của tôi cho xã hội này."
Lão Mạnh sững sờ, lập tức cười ha ha.
"Đúng rồi, hai ngày nữa bọn họ lại mở tiệc trà, cô có muốn đi không?"
Nguyễn Thu Thu sững sờ: "Vẫn là người lần trước à?"
"Không sai."
"Có thời gian tôi sẽ đi."
"Vậy coi như là đi được rồi." Lão Mạnh cười tủm tỉm: "Bọn họ đều rất thích cô."
Nguyễn Thu Thu cũng cười theo một tiếng.
Lão Mạnh luôn luôn coi cô như con gái nhà mình, tìm được cơ hội là sẽ khen cô hết lòng. Cô cũng biết, lão Mạnh đang sợ cô không xây dựng được đủ tự tin, không muốn để cô e sợ.
Cô cũng đang cố gắng bước về phía trước.
Làm xong một nửa công việc, Nguyễn Thu Thu thấy nhức đầu muốn chết, bèn rót một ly cà phê, không nhanh không chậm mà uống.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên vài tiếng tích tích.
Là tin nhắn của Đồ Nam.
Đồ Nam: Chị dâu?
Đồ Nam: Chị dâu, chị ở đâu?
Đồ Nam: Chị dâu, em có chút việc muốn nói với chị.
Đồ Nam: Chị dâu chị không về thì em qua đó á!
Đồ Nam: Em đến ngay đây.
Chị dâu chị dâu liên tiếp, mí mắt Nguyễn Thu Thu giật giật. Bình thường mà nói, Đồ Nam vội vã như vậy chắc chắn là không có chuyện tốt. Vì bảo đảm bình an, Nguyễn Thu Thu quyết định vứt bỏ điện thoại tạm thời chạy đến chỗ khác tị nạn.
Cô đặt ly cafe xuống, đang muốn chạy trốn, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị mở ra, một bóng người vọt vào.
Còn ai ngoài tên hình người dáng chó Đồ Nam nữa.
Nguyễn Thu Thu: "Cậu làm gì thế? Sao đang giờ làm việc lại chạy đến phòng tôi?"
Đồ Nam nghiêm mặt, cẩn thận tiến đến trước mặt Nguyễn Thu Thu, nói: "Chị dâu, em có việc muốn nhờ chị."
Nguyễn Thu Thu: "Thật xin lỗi, chị đây bận lắm, cậu đi tìm người khác đi nhé."
Đồ Nam tìm cô chắc chắn không phải chuyện tốt.
Đồ Nam nịnh bợ chắc chắn không phải chuyện tốt!
Đây là bài học kinh nghiệm xương máu mà Nguyễn Thu Thu tổng kết ra được.
Đồ Nam vẻ mặt cầu xin: "Đừng mà, chị xem, em còn giúp hai người chuẩn bị hôn lễ kia mà. Em tác thành cho hai người, hai người không thể tác thành cho em một chút "xao"?"
Nói nói, Đồ Nam lại bắt đầu diễn sâu, hai tay nắm lấy nhau thành quả đấm, ưu sầu hát khúc « Tác thành »*
* Bài hát của ca sĩ Lưu Nhược Anh.
Nguyễn Thu Thu: "... Đừng nói là thư ký của cậu, ngay cả tôi cũng muốn bẻ cái đầu chó của cậu xuống đấy."
Nếu muốn so xem ai sống chó hơn ai, Đồ Nam làm việc nhân đức không nhường ai hạng nhất*.
*Ý là tranh làm chuyện tốt ấy, nhưng mà là kiểu không biết có tốt thật hay, cứ tranh làm trước.
Tốt xấu gì Trình Tuyển có lúc vẫn khá tốt.
Đồ Nam khóc hu hu: "Chị dâu! Cầu xin chị cứu em với, em sống bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được tình yêu, ai ngờ lại khó khăn đến vậy chứ!"
Nguyễn Thu Thu: "Có lời cứ nói, có rắm cứ thả."
Đồ Nam: "Cuối tuần bốn người chúng ta đi hẹn hò, thế nào?"
Nguyễn Thu Thu: "?
"Em một mình hẹn gặp cô ấy không chịu đi. Nếu như nói là ý của chị, cô ấy chắc chắn sẽ không từ chối đâu."
Đồ Nam cười khà khà, khuôn mặt trên mặt anh tuấn vì biểu cảm không đứng đắn của của cậu mà trông gợi đòn hết sức: "Thế này nhé, lúc chúng em hẹn hò, hi vọng hai người có thể giúp em một chút, thuận tiện làm bật nổi lên là em thích cô ấy đến cỡ nào, thuận tiện làm nổi bật lên tư thế oai hùng của em thì càng tốt."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Cô thật sự không hề bất công, cũng tuyệt đối không phải đứng về phe Trình Tuyển.
Nhưng..... Đồ Nam luẩn quẩn trong lòng đến mức nào rồi mà lại muốn Trình Tuyển đến giúp cậu chứ. Bàn về việc ai sống chó hơn, Đồ Nam việc nhân đức không nhường ai, nói cái khác, Trình Tuyển chỉ cần đứng im, bày ra khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác phải giật nảy mình kia là có thể hạ bậc tất cả sinh vật giống đực xung quanh trong nháy mắt rồi.
Nguyễn Thu Thu: "Khụ khụ, chuyện này không tốt lắm. Hay là, cậu nghĩ lại lần nữa xem còn cách khác không đi?"
Đồ Nam không có một chút gì gọi là biết người biết ta, vô cùng tự tin khoát khoát tay, nói: "Chị yên tâm, còn lại em sẽ tự sắp xếp."
Đối với con đường tình yêu của Đồ Nam, Nguyễn Thu Thu đương nhiên hi vọng cậu sẽ suôn sẻ một chút. Lại nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của cậu, Nguyễn Thu Thu nhịn không được hỏi: "Cậu sắp xếp cái gì rồi? Nói tôi nghe xem để tôi giúp cậu duyệt qua."
Đồ Nam ngó đông ngó tây, sau khi xác định chung quanh chắc chắn không có ai.
Cậu vặn nhỏ volume, thì thầm: ""Em nói cho chị nghe, em mua được một quyển bí kíp tên là « Dạy bạn cách theo đuổi người khác phái nhanh chóng và hiệu quả ». Trong sách nói, con người trong lúc trạng thái tinh thần căng thẳng cực độ, nếu bên cạnh có người khác phái thì do tim đập nhanh hơn bình thường, đại não sẽ sinh ra phán đoán sai lầm, cho là mình thích đối phương.
Cho nên, em quyết định mang cô ý đi chơi trò mạo hiểm, hoặc là nhà ma các thứ."
Nguyễn Thu Thu lâm vào trầm tư.
Kỳ quái, sao cô lại thấy cái cách Đồ Nam miêu tả nó quen quen ý nhỉ?
....
Sau đó, Nguyễn Thu Thu vứt chuyện của Đồ Nam vào xó.
Nói là hẹn hò bốn người nhưng đều phải nhìn vận may của Đồ Nam thôi. Lúc này vừa hay Nguyễn Thu Thu cũng muốn xem phản ứng của thư ký, nếu thư ký cho rằng bị quấy nhiễu, cảm thấy vô cùng chán ghét thì cô nhất định sẽ ngăn Đồ Nam lại.
Cùng Trình Tuyển về nhà, sau lưng truyền đến tiếng Trình Tuyển mở cửa tủ lạnh, sau lưng vang lên tiếng bước chân Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu vô ý thức ưỡn thẳng người, sợ anh làm ra chuyện gì bất chính.
Còn may là Nguyễn Thu Thu suy nghĩ nhiều. Trình Tuyển thật sự chỉ là tới lấy một bình đồ uống.
"Két."
Nắp hộp Yakult được mở ra, Trình Tuyển ừng ực ừng ực uống hết một chai, bấy giờ mới chậm rãi hỏi: ""Hôm nay ăn gì?"
"Canh thịt hầm."
Ánh mắt Trình Tuyển rơi vào nồi hầm cách thủy, ánh mắt rất sâu xa.
Nguyễn Thu Thu: "... Không được phép ăn vụng! Thịt vẫn chưa chín đâu đấy."
Hai người ăn cơm, Nguyễn Thu Thu lại bị Bạch Lung gọi đi chơi game, chơi game là lại bỏ quên Trình Tuyển. Kỹ thuật chơi game sinh tồn của Bạch Lung không tệ, Ngụy Điềm cũng rất lợi hại, loại tân binh như Nguyễn Thu Thu cũng bị bọn họ dẫn vào chơi rất nhập tâm.
Chơi mấy loại game như này, cảm giác thành tựu tăng cao vút.
"Oa, thế mà thắng rồi!" Nguyễn Thu Thu cầm điện thoại, ngồi ở trên ghế sa lon reo hò.
Đang muốn lặng yên không một tiếng động ôm cô, Trình Tuyển giật nảy mình, động tác cứng đờ: "..."
Nguyễn Thu Thu căn bản không có để ý đến động tác mờ ám của anh, tiếp tục vùi đầu vào chơi game.
"Win!"
"Oa quá tuyệt vời, thắng lớn rồi!"
Nguyễn Thu Thu chơi mấy tiếng không thèm nghỉ ngơi, ngay cả trước khi chui vào ổ chăn, hay là ở trong phòng tắm vừa phòng rửa mặt đánh răng vừa hàm hàm hồ hồ kêu ăn gà.
Cô nằm rúc vào trong chăn tập trung tinh thần ăn gà.
Ăn gà, ăn gà, ăn gà.*
*PUBG trong tiếng Trung Quốc còn có nghĩa là ăn gà.
Lực chú ý của Nguyễn Thu Thu tập trung hết vào vào màn hình điện thoại, suốt quá trình không hề hay biết nằm bên cạnh mình là người hay là chó.
Nằm trong một cái chăn khác, Trình Tuyển yên lặng nhìn trần nhà, vốn còn muốn Nguyễn Thu Thu đắp chung một cái chăn, giờ thì lại phát hiện cảm giác tồn tại của mình đã chạy về số 0.
Anh đột nhiên cảm thấy, đến lúc nên đổi nghề rồi. Game làm biết bao gia đình xa cách nhau đó.
Lúc này.
Trong đêm tối, Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên quay mặt chỗ khác, sắc mặt ửng đỏ nhìn chằm chằm anh.
"Tuyển Tuyển ơi..."
Hai mắt Trình Tuyển sáng lên.
Nguyễn Thu Thu: "Cùng ăn gà không?"
Trình Tuyển: "..."
Bị từ chối, Nguyễn Thu Thu hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì, say mê ăn gà. Trình Tuyển bên cạnh yên lặng lấy điện thoại di động ra, yên lặng ấn mở liên hệ Nguyễn Thu Thu, yên lặng click vào biệt danh.
Sau đó, đổi thành ——
Chồn.
Tác giả có lời muốn nói: Nguyễn Thu Thu: Người ta đặt biệt danh cho vợ mình đều là thân yêu, bảo bối, tiểu tiên nữ, tiểu khả ái. Còn tôi? Chồn???