Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: : Củi khô bốc lửa
Edit by Kòy (TaeMin997)
Beta-er: Sel
Nặc Nặc nhặt về được một mạng, buổi tối còn phải lên lớp tự học.
Lớp 12 chương trình học bận rộn, một tuần chỉ có một ngày chủ nhật được nghỉ.
Buổi chiều Nặc Nặc bị bắt trốn học, Cừu Lệ sẽ không có lòng hảo tâm xin nghỉ giúp cô. Thế nên buổi tối Nặc Nặc bị điểm danh phê bình.
Chủ nhiệm lớp vẻ mặt nghiêm khắc: "Tống Nặc Nặc, em không muốn đi học là có thể không tới. Đến trường học giống như đi siêu thị đúng không? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Em nhìn Tống Liên mà học tập, là chị em sao chênh lệch lại lớn như vậy!"
Tống Liên là uỷ viên sinh hoạt của lớp (tương đương lớp phó đời sống), cho dù thành tích bình thường, nhưng rất nghe lời thầy cô, cũng rất nỗ lực học tập. Thích giúp đỡ mọi người, nhân duyên thập phần tốt.
Nặc Nặc chưa từng trốn học, cô ở hiện thực là học sinh tốt điển hình, cho dù sinh bệnh cũng sẽ đến trường học.
Đây là lần đầu tiên.
Nặc Nặc cảm nhận được ánh mắt vui sướng khi người gặp họa từ bốn phương tám hướng, trong lòng có hơi khó chịu.
Mọi người đều đang đợi cô bùng nổ, dẫu sao ai cũng biết, điều Tống Nặc Nặc không chịu được nhất là lấy cô ra so với Tống Liên.
Nhưng mà đợi một lúc lâu, thiếu nữ mới nhẹ nhàng mở miệng: "Thưa cô, em xin lỗi."
Cô đứng thẳng, cả người ôn hòa mềm mại.
Chủ nhiệm lớp ngây người, vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng khiến Tống Nặc Nặc chống đối trường học phải trở về nhà, kết quả cô lại nhận sai.
Chủ nhiệm lớp cảm thấy như đấm vào bông một cái, thật lâu sau mới nói: "Ngồi xuống đi, các em đều mau làm bài tập."
Cánh tay Nặc Nặc bị người khác khẽ đụng vào.
Lữ Tương nhỏ giọng nói: "Mình biết cậu không cố ý trốn học."
Nặc Nặc nhìn cô.
Lữ Tương cười, đuôi mắt cong lên: "Đừng buồn, mình cho cậu khoai tây chiên."
Nặc Nặc có chút cảm động.
Đây là người đầu tiên đối tốt với cô từ khi xuyên vào trong sách.
Lúc trước bị Cừu Lệ ức hiếp cũng không hề khó chịu như vậy, cô nuốt xuống nước mắt suýt tràn ra. Theo sau đó là một nụ cười hơi ngại ngùng: "Ừm."
Nặc Nặc không đói bụng, Cừu Lệ cho cô ăn cơm.
Cô tự an ủi mình, tốt xấu gì cũng xem như một sự phát triển tốt đẹp.
Nhưng mà mạng nằm trong tay Cừu Lệ, Nặc Nặc rất lo. Nam chủ bá đạo tổng tài văn rất hay động kinh, không ai biết sau đó Cừu Lệ sẽ đối xử với cô như thế nào.
Cô buộc phải làm gì đó.
Nặc Nặc quyết định thực hiện một bước đi táo bạo.
Cô muốn thúc đẩy cốt truyện trước, thử tác hợp nam nữ chủ.
Nặc Nặc do dự một chút, đi tới trước mặt nữ chủ Tống Liên.
Tống Liên đang cùng bạn thân nói chuyện phiếm.
Bạn thân của cô nàng tên là Diêu Giai Giai, là một nữ phụ trong sách về sau phản bội cô nàng.
Nữ chủ bá đạo tổng tài văn, thực tế kẻ thù luôn nhiều hơn so với bạn tốt.
Diêu Giai Giai phản bội Tống Liên, là vì cô ta thích Cừu Lệ.
Nặc Nặc nghĩ thầm, cô gái này...... khẩu vị thật là thần kỳ.
Nặc Nặc đi qua, sắc mặt Tống Liên cùng Diêu Giai Giai đều rất quái dị. Cảm giác như Nặc Nặc lúc bị giáo huấn không phát điên, muốn phát vào lúc này.
Diêu Giai Giai trực tiếp trừng mắt mở miệng: "Tống Nặc Nặc, cô muốn làm gì Tiểu Liên?"
Nặc Nặc: "......" Cô làm được cái gì chứ, cô còn không có cách trở thành nữ phụ độc ác.
Cô mặc kệ Diêu Giai Giai, dù sao thì nữ chủ và nữ phụ cũng sẽ trở mặt thôi.
"Tống Liên, cô giáo muốn tôi học tập cậu, cuối tuần cậu có thể giúp tôi học bù không?"
Bộ dạng Tống Liên như thấy quỷ.
Nhưng Tống Liên là nữ chủ, thiếp lập tính cách của nữ chủ chính là nhiệt tình thiện lương, khi nào ở đâu cũng là thánh mẫu trợ giúp người khác.
Dưới ánh mắt quỷ dị xung quanh, Tống Liên gian nan gật đầu: "Được."
Nặc Nặc rất vui, đôi mắt cô cong cong, chân thành nói: "Cảm ơn cậu."
Cô không ghét Tống Liên, nếu Tống Liên có thể cùng nam chủ yêu nhau sớm một chút, thì Tống Liên chính là người đáng yêu nhất trên đời.
Nặc Nặc vừa đi, Diêu Giai Giai vội vàng nói: "Sao cậu ta lại đột nhiên nhờ cậu giúp đỡ học bù? Nhất định là âm mưu, Tiểu Liên cậu phải cẩn thận."
"Mình cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng là không sao, mình không sợ cậu ấy. Mình sẽ cẩn thận, nhỡ đâu cậu ấy thật sự muốn học tập thì sao?"
"Tiểu Liên cậu thật là tốt."
"Đâu có, tuy rằng quan hệ giữ mình với cậu ấy không tốt, nhưng tốt xấu gì cũng là bạn học mà."
Nặc Nặc nhân tiện đem hình tượng học sinh ngoan của mình từ hiện tại đến.
Cô lấy sách toán ra, tìm ra mấy đề trọng điểm.
Cô âm thầm cổ vũ chính mình, sau đó ôm sách quay đầu.
Vừa vào tháng chín, ban đêm không còn quá nóng nực, phòng học tắt điều hòa, gió lùa vào cửa sổ rộng mở.
Hàng Duệ ngồi bên cạnh cửa sổ.
Gió thổi tung mái tóc đen của thiếu niên, tóc trên trán che đi lông mày.
Đông tác quay đầu Nặc Nặc quá đột ngột, cậu cầm bút ngẩng đầu lên.
Sau đó cậu nhìn thấy thiếu nữ trước mặt chớp mắt một cái, dáng vẻ khẩn trương, lắp bắp:
"Bạn...... bạn học Hàng Duệ, mình có đề không biết làm, cậu có thể......"
"Không thể." Hàng Duệ lạnh lùng lên tiếng.
Giọng nói của cậu rất trong trẻo, có một loại cảm giác cự tuyệt người cách xa ngàn dặm.
Nặc Nặc vốn dĩ không biết làm sao để quyến rũ cái loại cao lãnh chi hoa này, sau khi bị từ chối, mặt đỏ rực.
Nặc Nặc nhụt chí mà quay đầu.
Thật là khó...... Ôi khó quá đi......
Nhưng tưởng tượng ra ngón tay lạnh như băng của Cừu Lệ bóp cổ cô.
Nặc Nặc lại quay đầu.
Dù khó nhưng mạng sống để đi hết cốt truyện về nhà quan trọng hơn.
Cô mềm giọng năn nỉ nói: "Một đề thôi! Được không, Hàng Duệ?"
Khi đó gió thổi tóc mái cô, đôi mắt trong veo tinh khiết, ánh mắt mang theo sự cố chấp cậu không hiểu được. Cậu biết cô không còn giống trước đây nữa, sau khi xin nghỉ lại quay lại, không thấy sự xấu hổ và tức giận khi bị từ chối trên mặt cô.
Cô trở nên dịu dàng hơn.
Đặc biệt là lúc nói chuyện với Lữ Tương, rất mềm mại. Khi cô nói chuyện cùng Lữ Tương luôn phản ứng chậm nửa nhịp, ngữ điệu ôn hòa, trong mắt luôn mang theo ý cười.
Hàng Duệ đột nhiên cảm thấy ngực có chút khó chịu.
Mùa hè nóng bức còn chưa qua.
"Quay lên đi, không được."
Nặc Nặc cạn lời.
Vậy...... nếu như không có Hàng Duệ, không, không bằng cô tự mình chạy đi? Tự mình chạy có thể đổi nữ chủ Tống Liên đến không?
Nặc Nặc có một loại dự cảm, sẽ không.
Nam chủ còn trực tiếp giết chết cô luôn.
Kết cục của nguyên chủ không tốt, nam chủ cũng có công lao. Nam chủ cảm thấy, đã muốn chạy, chạy rồi thì đừng trở về, anh ta sẽ cho Hàng Duệ và Tống Nặc Nặc bị sinh hoạt khó khăn tra tấn cả đời.
Nếu chỉ có mình Nặc Nặc chạy, phỏng chừng sẽ là trực tiếp đóng băng.
Nặc Nặc bình tĩnh lên kế hoạch, cái đêm cô chết kia, ba con chó săn cũng không cắn cô, có thể kéo ra, chứng minh Hàng Duệ có thể tránh việc bị thương.
Sau khi nam chủ cùng nữ chủ ở bên nhau, tâm tư giày vò người khác ít đi rất nhiều.
Hành hạ Hàng Duệ nhiều nhất, là gia đình Hàng Duệ.
Nặc Nặc vừa rồi quay đầu lại, thấy được vết bầm trên cổ tay thiếu niên.
Hàng Duệ có một người cha bạo lực.
Nặc Nặc khẽ thở dài.
Cô cũng không biểu hiện ra việc mình phát hiện Hàng Duệ bị đánh, thiếu niên ở tuổi này, lòng tự tôn luôn rất mạnh.
Hàng Duệ buông tay áo, chính là không muốn người khác nhìn thấy vết thương của cậu.
Nếu có thể, Nặc Nặc muốn lặng lẽ giúp đỡ cậu.
Rốt cuộc ở trong sách, vận mệnh của bọn họ đã bị trói lại với nhau.
~
Nặc Nặc chờ mong đến cuối tuần.
Ngày nữ chủ đến giúp cô học bù.
Ngày nam nữ chủ gặp mặt!
Lúc ăn bữa sáng, ánh mắt Cừu Lệ như có như không rơi trên người cô.
Cô rất vui vẻ, đôi mắt long lanh, tràn đầy niềm vui.
Vú Trần bưng cho cô một ly sữa bò, cô nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó lại thì không nói gì nữa. Nhấc cái ly uống một ngụm nhỏ sữa bò.
Cô được dạy dỗ rất tốt, thậm chí ăn cơm cũng không phát ra tiếng.
Chuyện này rất thú vị, vào ngày đầu tiên Tống Nặc Nặc bị đưa tới, tư liệu kỹ càng tỉ mỉ về cô đã được đưa đến bàn làm việc của Cừu Lệ.
Tống Nặc Nặc sắc bén, dễ giận, lòng tự trọng rất cao.
Cô gái ăn cơm đối diện anh, mảnh mai, mềm mại, co được dãn được.
Cừu Lệ cong cong môi, nhấp một ngụm cà phê.
Rất thú vị.
Còn nói thích anh?
Cô hình như lựa chọn quên đi chuyện không vui ngày hôm qua, hôm nay lại là một bộ dáng trong sáng tươi đẹp.
Ánh mắt của Cừu Lệ lạnh lùng.
Lúc anh sửa sang lại cà vạt ra cửa, tiếng nói ngọt ngào của thiếu nữ vang lên.
"Cừu Lệ." Khi cô gọi cái tên này, âm cuối thật mềm mại, giống như nỉ non.
Cừu Lệ quay đầu lại.
Nặc Nặc thật sự khẩn trương, ngón tay lo lắng nắm chặt. Đôi mắt to nhìn hắn: "Hôm nay em gái tôi có thể tới giúp tôi học bù không?"
Nắng sớm tháng chín thật đẹp.
Khuôn mặt cô hồn nhiên, đôi mắt trong veo, như có ánh nước.
Cừu Lệ thong thả ung dung vuốt ve khuy măng sét: "Thành tích của cô rất kém?"
Nặc Nặc gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ừm, trước kia tôi không cố gắng, lại ngốc." Lúc nói lời này, cô nhìn anh đầy chờ mong. Như muốn nói, không lừa anh, tôi ngu ngốc như vậy, anh cho cô ấy đến đây đi.
Đáng yêu khủng khiếp.
Trong lòng Cừu Lệ có một loại cảm giác thật kỳ diệu.
Giống như ngày hôm qua cô đột ngột nhào vào trong lòng anh, loại cảm giác này đột nhiên đến không kịp đề phòng.
Làm tim anh đập nhanh một chút.
Muốn nghền nát cô, phá hủy cô, thế là bình tĩnh lại trở nên xúc động.
Rất xa lạ, nhưng mặt khác cũng rất kích thích.
Loại cảm giác này từ ngoài không khí xâm nhập vào phổi của anh.
Cô có khuôn mặt không phù hợp với khẩu vị của anh, nhưng tính cách thật sự nguy hiểm.
Cũng may cô không đẹp thêm một chút.
Bằng không anh không ngại tự tay phá hủy sự uy hiếp trong tương lai này, áo giáp của anh không cần vết rách.
Cứ để cô tạm thời tồn tại đã.
Không sao.
Tống Nặc Nặc chưa đẹp đến nỗi làm anh si mê, trước khi đến mức đó, anh sẽ bình tĩnh rút ra.
Việc anh giỏi nhất là tự chủ.
Cừu Lệ đã quen khống chế tất thảy, anh sẽ không cho phép tồn tại thứ làm anh mất khống chế.
"Được."
Nặc Nặc đoán được anh sẽ đồng ý, tính cách Cừu Lệ là như vậy, sẽ không vì những chuyện nhỏ mà làm khó dễ người khác.
Anh thủ đoạn tàn nhẫn, sấm rền gió cuốn, nếu đã làm khó người khác thì phải là việc chết người.
Tổng tài bá đạo trên phương diện này rất hào phóng.
Nam nữ chủ đều phối hợp như vậy.
Nặc Nặc cảm thấy bản thân có hy vọng, từ khi cô xuyên thư tới nay, đây là lần đầu tiên cảm thấy nhân sinh còn có hi vọng.
Nam nữ chủ tương ngộ, như củi khô bốc lửa. Rất nhanh sẽ chẳng còn việc gì của Nặc Nặc nữa.
Đón nắng sớm, Nặc Nặc đôi mắt cong cong: "Cảm ơn anh, Cừu Lệ."
Cô mặc quần jean áo phông đơn giản.
Bởi vì không phải đi học, tóc xõa tung trên vai, đuôi tóc hơi xoăn, bộ dáng thật ngoan ngoãn.
Anh không hiểu sao lại nghĩ tới bộ phận anh sờ thấy đêm đó, còn có tiếng cô yêu kiều mắng người.
Cái loại ngữ điệu này, tốt nhất là khóc ra.
Cừu Lệ có chút động lòng.
Anh không có thói quen để bản thân uất ức.
Đã suy nghĩ rồi thì hành động thôi.
Anh cười nói: "Buổi tối 9 giờ tôi sẽ về."
Nặc Nặc chớp chớp mắt, cũng vui vẻ nói: "Được, tạm biệt."
Đã có thời gian chính xác, vậy cô sẽ hẹn Tống Liên 8 giờ 40 gặp!
Beta-er: Sel
Nặc Nặc nhặt về được một mạng, buổi tối còn phải lên lớp tự học.
Lớp 12 chương trình học bận rộn, một tuần chỉ có một ngày chủ nhật được nghỉ.
Buổi chiều Nặc Nặc bị bắt trốn học, Cừu Lệ sẽ không có lòng hảo tâm xin nghỉ giúp cô. Thế nên buổi tối Nặc Nặc bị điểm danh phê bình.
Chủ nhiệm lớp vẻ mặt nghiêm khắc: "Tống Nặc Nặc, em không muốn đi học là có thể không tới. Đến trường học giống như đi siêu thị đúng không? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Em nhìn Tống Liên mà học tập, là chị em sao chênh lệch lại lớn như vậy!"
Tống Liên là uỷ viên sinh hoạt của lớp (tương đương lớp phó đời sống), cho dù thành tích bình thường, nhưng rất nghe lời thầy cô, cũng rất nỗ lực học tập. Thích giúp đỡ mọi người, nhân duyên thập phần tốt.
Nặc Nặc chưa từng trốn học, cô ở hiện thực là học sinh tốt điển hình, cho dù sinh bệnh cũng sẽ đến trường học.
Đây là lần đầu tiên.
Nặc Nặc cảm nhận được ánh mắt vui sướng khi người gặp họa từ bốn phương tám hướng, trong lòng có hơi khó chịu.
Mọi người đều đang đợi cô bùng nổ, dẫu sao ai cũng biết, điều Tống Nặc Nặc không chịu được nhất là lấy cô ra so với Tống Liên.
Nhưng mà đợi một lúc lâu, thiếu nữ mới nhẹ nhàng mở miệng: "Thưa cô, em xin lỗi."
Cô đứng thẳng, cả người ôn hòa mềm mại.
Chủ nhiệm lớp ngây người, vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng khiến Tống Nặc Nặc chống đối trường học phải trở về nhà, kết quả cô lại nhận sai.
Chủ nhiệm lớp cảm thấy như đấm vào bông một cái, thật lâu sau mới nói: "Ngồi xuống đi, các em đều mau làm bài tập."
Cánh tay Nặc Nặc bị người khác khẽ đụng vào.
Lữ Tương nhỏ giọng nói: "Mình biết cậu không cố ý trốn học."
Nặc Nặc nhìn cô.
Lữ Tương cười, đuôi mắt cong lên: "Đừng buồn, mình cho cậu khoai tây chiên."
Nặc Nặc có chút cảm động.
Đây là người đầu tiên đối tốt với cô từ khi xuyên vào trong sách.
Lúc trước bị Cừu Lệ ức hiếp cũng không hề khó chịu như vậy, cô nuốt xuống nước mắt suýt tràn ra. Theo sau đó là một nụ cười hơi ngại ngùng: "Ừm."
Nặc Nặc không đói bụng, Cừu Lệ cho cô ăn cơm.
Cô tự an ủi mình, tốt xấu gì cũng xem như một sự phát triển tốt đẹp.
Nhưng mà mạng nằm trong tay Cừu Lệ, Nặc Nặc rất lo. Nam chủ bá đạo tổng tài văn rất hay động kinh, không ai biết sau đó Cừu Lệ sẽ đối xử với cô như thế nào.
Cô buộc phải làm gì đó.
Nặc Nặc quyết định thực hiện một bước đi táo bạo.
Cô muốn thúc đẩy cốt truyện trước, thử tác hợp nam nữ chủ.
Nặc Nặc do dự một chút, đi tới trước mặt nữ chủ Tống Liên.
Tống Liên đang cùng bạn thân nói chuyện phiếm.
Bạn thân của cô nàng tên là Diêu Giai Giai, là một nữ phụ trong sách về sau phản bội cô nàng.
Nữ chủ bá đạo tổng tài văn, thực tế kẻ thù luôn nhiều hơn so với bạn tốt.
Diêu Giai Giai phản bội Tống Liên, là vì cô ta thích Cừu Lệ.
Nặc Nặc nghĩ thầm, cô gái này...... khẩu vị thật là thần kỳ.
Nặc Nặc đi qua, sắc mặt Tống Liên cùng Diêu Giai Giai đều rất quái dị. Cảm giác như Nặc Nặc lúc bị giáo huấn không phát điên, muốn phát vào lúc này.
Diêu Giai Giai trực tiếp trừng mắt mở miệng: "Tống Nặc Nặc, cô muốn làm gì Tiểu Liên?"
Nặc Nặc: "......" Cô làm được cái gì chứ, cô còn không có cách trở thành nữ phụ độc ác.
Cô mặc kệ Diêu Giai Giai, dù sao thì nữ chủ và nữ phụ cũng sẽ trở mặt thôi.
"Tống Liên, cô giáo muốn tôi học tập cậu, cuối tuần cậu có thể giúp tôi học bù không?"
Bộ dạng Tống Liên như thấy quỷ.
Nhưng Tống Liên là nữ chủ, thiếp lập tính cách của nữ chủ chính là nhiệt tình thiện lương, khi nào ở đâu cũng là thánh mẫu trợ giúp người khác.
Dưới ánh mắt quỷ dị xung quanh, Tống Liên gian nan gật đầu: "Được."
Nặc Nặc rất vui, đôi mắt cô cong cong, chân thành nói: "Cảm ơn cậu."
Cô không ghét Tống Liên, nếu Tống Liên có thể cùng nam chủ yêu nhau sớm một chút, thì Tống Liên chính là người đáng yêu nhất trên đời.
Nặc Nặc vừa đi, Diêu Giai Giai vội vàng nói: "Sao cậu ta lại đột nhiên nhờ cậu giúp đỡ học bù? Nhất định là âm mưu, Tiểu Liên cậu phải cẩn thận."
"Mình cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng là không sao, mình không sợ cậu ấy. Mình sẽ cẩn thận, nhỡ đâu cậu ấy thật sự muốn học tập thì sao?"
"Tiểu Liên cậu thật là tốt."
"Đâu có, tuy rằng quan hệ giữ mình với cậu ấy không tốt, nhưng tốt xấu gì cũng là bạn học mà."
Nặc Nặc nhân tiện đem hình tượng học sinh ngoan của mình từ hiện tại đến.
Cô lấy sách toán ra, tìm ra mấy đề trọng điểm.
Cô âm thầm cổ vũ chính mình, sau đó ôm sách quay đầu.
Vừa vào tháng chín, ban đêm không còn quá nóng nực, phòng học tắt điều hòa, gió lùa vào cửa sổ rộng mở.
Hàng Duệ ngồi bên cạnh cửa sổ.
Gió thổi tung mái tóc đen của thiếu niên, tóc trên trán che đi lông mày.
Đông tác quay đầu Nặc Nặc quá đột ngột, cậu cầm bút ngẩng đầu lên.
Sau đó cậu nhìn thấy thiếu nữ trước mặt chớp mắt một cái, dáng vẻ khẩn trương, lắp bắp:
"Bạn...... bạn học Hàng Duệ, mình có đề không biết làm, cậu có thể......"
"Không thể." Hàng Duệ lạnh lùng lên tiếng.
Giọng nói của cậu rất trong trẻo, có một loại cảm giác cự tuyệt người cách xa ngàn dặm.
Nặc Nặc vốn dĩ không biết làm sao để quyến rũ cái loại cao lãnh chi hoa này, sau khi bị từ chối, mặt đỏ rực.
Nặc Nặc nhụt chí mà quay đầu.
Thật là khó...... Ôi khó quá đi......
Nhưng tưởng tượng ra ngón tay lạnh như băng của Cừu Lệ bóp cổ cô.
Nặc Nặc lại quay đầu.
Dù khó nhưng mạng sống để đi hết cốt truyện về nhà quan trọng hơn.
Cô mềm giọng năn nỉ nói: "Một đề thôi! Được không, Hàng Duệ?"
Khi đó gió thổi tóc mái cô, đôi mắt trong veo tinh khiết, ánh mắt mang theo sự cố chấp cậu không hiểu được. Cậu biết cô không còn giống trước đây nữa, sau khi xin nghỉ lại quay lại, không thấy sự xấu hổ và tức giận khi bị từ chối trên mặt cô.
Cô trở nên dịu dàng hơn.
Đặc biệt là lúc nói chuyện với Lữ Tương, rất mềm mại. Khi cô nói chuyện cùng Lữ Tương luôn phản ứng chậm nửa nhịp, ngữ điệu ôn hòa, trong mắt luôn mang theo ý cười.
Hàng Duệ đột nhiên cảm thấy ngực có chút khó chịu.
Mùa hè nóng bức còn chưa qua.
"Quay lên đi, không được."
Nặc Nặc cạn lời.
Vậy...... nếu như không có Hàng Duệ, không, không bằng cô tự mình chạy đi? Tự mình chạy có thể đổi nữ chủ Tống Liên đến không?
Nặc Nặc có một loại dự cảm, sẽ không.
Nam chủ còn trực tiếp giết chết cô luôn.
Kết cục của nguyên chủ không tốt, nam chủ cũng có công lao. Nam chủ cảm thấy, đã muốn chạy, chạy rồi thì đừng trở về, anh ta sẽ cho Hàng Duệ và Tống Nặc Nặc bị sinh hoạt khó khăn tra tấn cả đời.
Nếu chỉ có mình Nặc Nặc chạy, phỏng chừng sẽ là trực tiếp đóng băng.
Nặc Nặc bình tĩnh lên kế hoạch, cái đêm cô chết kia, ba con chó săn cũng không cắn cô, có thể kéo ra, chứng minh Hàng Duệ có thể tránh việc bị thương.
Sau khi nam chủ cùng nữ chủ ở bên nhau, tâm tư giày vò người khác ít đi rất nhiều.
Hành hạ Hàng Duệ nhiều nhất, là gia đình Hàng Duệ.
Nặc Nặc vừa rồi quay đầu lại, thấy được vết bầm trên cổ tay thiếu niên.
Hàng Duệ có một người cha bạo lực.
Nặc Nặc khẽ thở dài.
Cô cũng không biểu hiện ra việc mình phát hiện Hàng Duệ bị đánh, thiếu niên ở tuổi này, lòng tự tôn luôn rất mạnh.
Hàng Duệ buông tay áo, chính là không muốn người khác nhìn thấy vết thương của cậu.
Nếu có thể, Nặc Nặc muốn lặng lẽ giúp đỡ cậu.
Rốt cuộc ở trong sách, vận mệnh của bọn họ đã bị trói lại với nhau.
~
Nặc Nặc chờ mong đến cuối tuần.
Ngày nữ chủ đến giúp cô học bù.
Ngày nam nữ chủ gặp mặt!
Lúc ăn bữa sáng, ánh mắt Cừu Lệ như có như không rơi trên người cô.
Cô rất vui vẻ, đôi mắt long lanh, tràn đầy niềm vui.
Vú Trần bưng cho cô một ly sữa bò, cô nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó lại thì không nói gì nữa. Nhấc cái ly uống một ngụm nhỏ sữa bò.
Cô được dạy dỗ rất tốt, thậm chí ăn cơm cũng không phát ra tiếng.
Chuyện này rất thú vị, vào ngày đầu tiên Tống Nặc Nặc bị đưa tới, tư liệu kỹ càng tỉ mỉ về cô đã được đưa đến bàn làm việc của Cừu Lệ.
Tống Nặc Nặc sắc bén, dễ giận, lòng tự trọng rất cao.
Cô gái ăn cơm đối diện anh, mảnh mai, mềm mại, co được dãn được.
Cừu Lệ cong cong môi, nhấp một ngụm cà phê.
Rất thú vị.
Còn nói thích anh?
Cô hình như lựa chọn quên đi chuyện không vui ngày hôm qua, hôm nay lại là một bộ dáng trong sáng tươi đẹp.
Ánh mắt của Cừu Lệ lạnh lùng.
Lúc anh sửa sang lại cà vạt ra cửa, tiếng nói ngọt ngào của thiếu nữ vang lên.
"Cừu Lệ." Khi cô gọi cái tên này, âm cuối thật mềm mại, giống như nỉ non.
Cừu Lệ quay đầu lại.
Nặc Nặc thật sự khẩn trương, ngón tay lo lắng nắm chặt. Đôi mắt to nhìn hắn: "Hôm nay em gái tôi có thể tới giúp tôi học bù không?"
Nắng sớm tháng chín thật đẹp.
Khuôn mặt cô hồn nhiên, đôi mắt trong veo, như có ánh nước.
Cừu Lệ thong thả ung dung vuốt ve khuy măng sét: "Thành tích của cô rất kém?"
Nặc Nặc gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ừm, trước kia tôi không cố gắng, lại ngốc." Lúc nói lời này, cô nhìn anh đầy chờ mong. Như muốn nói, không lừa anh, tôi ngu ngốc như vậy, anh cho cô ấy đến đây đi.
Đáng yêu khủng khiếp.
Trong lòng Cừu Lệ có một loại cảm giác thật kỳ diệu.
Giống như ngày hôm qua cô đột ngột nhào vào trong lòng anh, loại cảm giác này đột nhiên đến không kịp đề phòng.
Làm tim anh đập nhanh một chút.
Muốn nghền nát cô, phá hủy cô, thế là bình tĩnh lại trở nên xúc động.
Rất xa lạ, nhưng mặt khác cũng rất kích thích.
Loại cảm giác này từ ngoài không khí xâm nhập vào phổi của anh.
Cô có khuôn mặt không phù hợp với khẩu vị của anh, nhưng tính cách thật sự nguy hiểm.
Cũng may cô không đẹp thêm một chút.
Bằng không anh không ngại tự tay phá hủy sự uy hiếp trong tương lai này, áo giáp của anh không cần vết rách.
Cứ để cô tạm thời tồn tại đã.
Không sao.
Tống Nặc Nặc chưa đẹp đến nỗi làm anh si mê, trước khi đến mức đó, anh sẽ bình tĩnh rút ra.
Việc anh giỏi nhất là tự chủ.
Cừu Lệ đã quen khống chế tất thảy, anh sẽ không cho phép tồn tại thứ làm anh mất khống chế.
"Được."
Nặc Nặc đoán được anh sẽ đồng ý, tính cách Cừu Lệ là như vậy, sẽ không vì những chuyện nhỏ mà làm khó dễ người khác.
Anh thủ đoạn tàn nhẫn, sấm rền gió cuốn, nếu đã làm khó người khác thì phải là việc chết người.
Tổng tài bá đạo trên phương diện này rất hào phóng.
Nam nữ chủ đều phối hợp như vậy.
Nặc Nặc cảm thấy bản thân có hy vọng, từ khi cô xuyên thư tới nay, đây là lần đầu tiên cảm thấy nhân sinh còn có hi vọng.
Nam nữ chủ tương ngộ, như củi khô bốc lửa. Rất nhanh sẽ chẳng còn việc gì của Nặc Nặc nữa.
Đón nắng sớm, Nặc Nặc đôi mắt cong cong: "Cảm ơn anh, Cừu Lệ."
Cô mặc quần jean áo phông đơn giản.
Bởi vì không phải đi học, tóc xõa tung trên vai, đuôi tóc hơi xoăn, bộ dáng thật ngoan ngoãn.
Anh không hiểu sao lại nghĩ tới bộ phận anh sờ thấy đêm đó, còn có tiếng cô yêu kiều mắng người.
Cái loại ngữ điệu này, tốt nhất là khóc ra.
Cừu Lệ có chút động lòng.
Anh không có thói quen để bản thân uất ức.
Đã suy nghĩ rồi thì hành động thôi.
Anh cười nói: "Buổi tối 9 giờ tôi sẽ về."
Nặc Nặc chớp chớp mắt, cũng vui vẻ nói: "Được, tạm biệt."
Đã có thời gian chính xác, vậy cô sẽ hẹn Tống Liên 8 giờ 40 gặp!