Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32-1: : Làm nũng (1)
Edit: Chee
Nặc Nặc cúi đầu, thật ra cô không thích nói dối, nhưng từ khi cô xuyên vào quyển sách này, những lần cô nói dối còn nhiều hơn cả nói thật.
Ở lại là chuyện không thể nào.
Cho dù không muốn về nhà thì sớm muộn gì cô cũng phải rời khỏi Cừu Lệ. Thương tổn mà anh gây ra cho cô đã không còn cách nào để quên đi, cô cũng không thích mẫu người đàn ông kiêu căng tự cho mình là đúng như anh.
Cô không nói lời nào, lẳng lặng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Tháng 11, bầu trời vẫn luôn xám xịt, có lẽ mùa đông năm nay sẽ rất lạnh.
Nhà của Hàng Duệ ở trong một tiểu khu có hoàn cảnh không tệ lắm.
Xe của Cừu Lệ trực tiếp chạy vào, dọc theo đường đi không ít người mải đưa mắt nhìn theo chiếc siêu xe sang trọng của bọn họ.
Nặc Nặc có chút khẩn trương, cô không trả lời câu hỏi của Cừu Lệ nên sắc mặt anh bắt đầu lạnh đi.
Nhưng anh chịu đưa cô đến đây thì đã chứng minh chuyện Hàng Duệ không đi học không liên quan tới anh.
"Dừng xe lại đi ạ."
Tài xế nghe thấy nhưng cũng không dám dừng lại, rốt cuộc Cừu thiếu còn ở trên xe nên không thể nghe theo lệnh của cô chủ được.
Cừu Lệ liếc Nặc Nặc một cái: "Dừng đi."
Nặc Nặc vội mở cửa xuống xe: "Bên ngoài lạnh lắm, tôi tự đi xem là được rồi."
Thật ra cô chưa từng tiếp xúc quá gần gũi với người khác phái bao giờ, bởi vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên vẫn luôn dốc sức làm việc, chưa từng yêu đương, càng không biết tại sao sắc mặt của anh lại trầm xuống.
Trong lòng Nặc Nặc hơi khiếp, cô nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi: "Vậy anh đi với tôi được không?"
Cừu Lệ bước xuống xe.
Anh cũng không nói lời nào, cường thế dắt tay cô đi vào bên trong.
Tay của cô ấm áp, mà tay anh lại hơi lạnh.
Nặc Nặc càng tới gần toà nhà kia, trong lòng lại nghĩ đến cốt truyện của cuốn sách này.
Sau khi nguyên thân cùng Hàng Duệ chạy trốn, bởi vì cậu bị tàn tật nên người nhà cậu ép nguyên thân phải chăm sóc cậu. Vốn dĩ tính tình của nguyên chủ cũng quật cường nên dứt khoát đồng ý. Nhưng sau này không thể chịu nổi khổ cực nên mới cảm thấy hối hận.
Nặc Nặc nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh lợi hại như vậy, nhất định sẽ biết hoàn cảnh quẫn bách của nhà Hàng Duệ.
Mỗi ngày tới trường học, dưới lớp vải của bộ đồng phục là những vết thương chồng chất.
Nếu không phải Cừu Lệ ra tay thì nhất định người thân của cậu có vấn đề. Thiếu niên ở tuổi này rất tự tôn và quật cường, tuyệt đối sẽ không để người khác biết những chuyện xấu trong nhà mình.
Sau khi cô suy nghĩ cẩn thận lại, trong lòng lo sợ không yên, đột nhiên không muốn đi nữa.
Cô lui một bước, nhẹ nhàng kéo tay Cừu Lệ: "Chúng ta về đi, không đi nữa."
Cừu Lệ ngoái đầu nhìn cô.
Mắt đen của anh thâm thuý, lộ ra vài tia châm chọc. Bỗng nhiên anh áp cô vào ven tường: "Tới cũng tới rồi, không đi xem sao được?"
Nặc Nặc biết người đàn ông này đã hiểu rõ ràng mọi chuyện.
"Anh biết hoàn cảnh của cậu ấy đúng không?"
"Tôi nói em tin sao?"
Mắt hạnh của cô hơi chớp: "Ừm!"
Trái tim của anh nhảy dựng, bị bộ dáng đáng yêu của cô làm cho choáng váng. Ngay sau đó anh lại cười lạnh, đáng yêu gì chứ, đây là cô muốn giữ lại chút tôn nghiêm cho Hàng Duệ mà thôi.
Anh nửa kéo nửa ôm cô đi: "Ngoan nào, chúng ta tới xem."
Nặc Nặc biết sẽ có chuyện không hay nên giãy giụa: "Không đi, Cừu Lệ, chúng ta không đi được không?"
Động tĩnh lớn như vậy khiến mấy người đi ngang qua cũng tò mò ngó mắt nhìn.
Một tay Cừu Lệ ấn đầu cô vào trong ngực mình, sau đó lạnh lùng liếc bọn họ một cái.
Người nọ sợ tới mức vội chạy đi, ai vậy chứ, xem một tí cũng không cho xem. Hung dữ thật.
Nặc Nặc không chịu nổi anh phát bệnh thần kinh, cà vạt của Cừu Lệ còn chưa cởi ra, cô từ trong lồng ngực anh mà ngẩng đầu lên, một phen giữ chặt lấy cà vạt, giọng nói mềm mại: "Không đi!"
Cô dùng sức không nhẹ, hô hấp của anh cứng lại. Rũ mắt nhìn cô, bộ dáng của Nặc Nặc có chút uất ức mà túm cà vạt, không hề có chút nào gọi là tiếc sức. Nhưng cô như vậy đối với anh lại giống như đang làm nũng.
Anh nhịn không được cong cong môi.
Nặc Nặc bị nụ cười của anh làm cho sởn tóc gáy, đúng là bệnh tâm thần, cả đời này cô cũng không hiểu nổi mạch não của anh.
Cô biết Cừu Lệ thích giọng điệu kiểu này nên nhịn xuống cảm giác muốn nôn mà cẩn thận hỏi lại: "Có được không?"
Anh yêu chết dáng vẻ đáng yêu khi làm nũng này của cô.
Cũng không chê cô lỗ mãng.
Một tay anh bao lấy bàn tay nhỏ của cô, giọng nói khàn khàn: "Được!"
Khi bọn họ trở lại xe, Cừu Lệ mới nói: "Đưa đây."
Vệ sĩ đi theo lập tức lấy ta một tập văn kiện đưa cho Nặc Nặc.
Lúc cô mở ra, nhìn đến nỗi ngây người.
Đây chính là báo cáo về tình trạng của Hàng Duệ mấy ngày gần đây.
Cô càng đọc càng trầm mặc.
Chỉ ngay ngày hôm trước thôi, mẹ của Hàng Duệ đã nhảy lầu tự tử.
Từ tầng cao nhất của tiểu khu nhảy xuống, tắt thở ngay tại chỗ.
Nguyên nhân là bị bạo lực gia đình thường xuyên, tinh thần thất thường.
Bố Hàng Duệ uống say là lại đánh hai mẹ con cậu.
Nói mẹ cậu ngoại tình, Hàng Duệ không phải con ông ta.
Mà buồn cười chính là trong bản báo cáo này của Cừu Lệ, Hàng Duệ lại chính là con ruột của ông ta.
Nặc Nặc lật sang trang tiếp theo, vừa nhìn thấy ảnh chụp đã ngây ngẩn.
Là một tấm ảnh chụp lại cảnh mẹ của Hàng Duệ được khiêng đi, trong đám người nhốn nháo vây xem, Hàng Duệ đứng cách xa đám đông ấy, không có biểu cảm gì nhưng nước mắt lại chảy đầy mặt.
Đây hẳn là thời khắc cậu chật vật đau khổ nhất.
Cậu khóc.
Cho nên cậu không đi học, là muốn che chắn mọi ác ý đến từ phía "người ngoài".
Nặc Nặc chớp mắt, mũi chua xót.
Cô tưởng cô đã hiểu, từ trước tới nay cô chỉ cho rằng đây là thế giới tổng tài bá đạo ngốc nghếch.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn như vậy, từ ngày cô xuyên vào quyển sách này, mỗi người ở đây đều có máu có thịt, có cảm xúc có tình yêu.
Cô chỉ biết mọi chuyện trong sách đều dễ hiểu dễ miêu tả, lại không biết hết thảy đều có nguyên nhân.
Nặc Nặc đã đoán được chân tướng.
Sau khi nguyên chủ gả cho Hàng Duệ, nhất định cũng đã bị bố của cậu hành hạ. Ông ta một người xấu xa không có tình người, ngay cả vợ cùng con trai mình con ra tay được huống chi một người ngoài như nguyên chủ.
Mà Hàng Duệ tàn tật lại không có cách nào bảo vệ cô ấy, cho dù có yêu đến mấy thì cũng bị sự đau đớn cùng khổ cực mài mòn.
Có lẽ sau này Hàng Duệ cũng sẽ hận cô ấy, vì nguyên chủ mà cậu mới bị tàn tật.
Cuối cùng nguyên chủ không thể chịu nổi cuộc sống như vậy nữa.
Bởi vì phản bội Cừu Lệ nên cô cùng Hàng Duệ không có nơi nào nhận vào làm. Không có tiền lại thường xuyên bị đánh đập, còn phải đối mặt với người chồng tàn tật như Hàng Duệ, chạy không thoát mà đi cũng không được.
Bàn tay đang cầm tài liệu của Nặc Nặc cũng run rẩy.
"Sao? Em đau lòng?"
Giọng nói lạnh băng của người đàn ông bên cạnh khiến cô lấy lại tinh thần.
Nặc Nặc ngước mắt nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu: "Cừu Lệ, về nhà đi."
Hàng Duệ không muốn người khác đồng tình, cậu chỉ muốn tự mình vạch ra một con đường sống. Có lẽ năm đó cậu đưa nguyên chủ chạy trốn không phải vì tình yêu giữa hai người sâu đậm, mà cậu chỉ hy vọng sẽ có người sống như mẹ của cậu.
Trên đường trở về, ngoài trời có mưa nhỏ.
Nặc Nặc nhẹ giọng nói: "Cừu Lệ."
Người đàn ông rũ mắt nhìn cô.
"Cả đời này tôi sẽ không yêu Hàng Duệ." Cô nhẹ giọng: "Cũng sẽ không thích cậu ấy. Anh yên tâm đi."
Nặc Nặc nghĩ, nếu nguyên chủ còn tâm nguyện cuối cùng thì có lẽ cô ấy muốn sống lại một lần nữa, để không có quan hệ gì với thiếu niên kia. Lúc đó cậu sẽ đi trên con đường của riêng cậu, hoá kén thành điệp, kiên định đi về phía trước.
Người đàn ông nhéo cằm cô, tựa hồ như muốn nhìn thấu đôi mắt của Nặc Nặc: "Em không lừa ông đây chứ?"
"Ừ!"
Đương nhiên, tôi cũng sẽ không yêu anh.
04/07/2021
1666 words
Nặc Nặc cúi đầu, thật ra cô không thích nói dối, nhưng từ khi cô xuyên vào quyển sách này, những lần cô nói dối còn nhiều hơn cả nói thật.
Ở lại là chuyện không thể nào.
Cho dù không muốn về nhà thì sớm muộn gì cô cũng phải rời khỏi Cừu Lệ. Thương tổn mà anh gây ra cho cô đã không còn cách nào để quên đi, cô cũng không thích mẫu người đàn ông kiêu căng tự cho mình là đúng như anh.
Cô không nói lời nào, lẳng lặng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Tháng 11, bầu trời vẫn luôn xám xịt, có lẽ mùa đông năm nay sẽ rất lạnh.
Nhà của Hàng Duệ ở trong một tiểu khu có hoàn cảnh không tệ lắm.
Xe của Cừu Lệ trực tiếp chạy vào, dọc theo đường đi không ít người mải đưa mắt nhìn theo chiếc siêu xe sang trọng của bọn họ.
Nặc Nặc có chút khẩn trương, cô không trả lời câu hỏi của Cừu Lệ nên sắc mặt anh bắt đầu lạnh đi.
Nhưng anh chịu đưa cô đến đây thì đã chứng minh chuyện Hàng Duệ không đi học không liên quan tới anh.
"Dừng xe lại đi ạ."
Tài xế nghe thấy nhưng cũng không dám dừng lại, rốt cuộc Cừu thiếu còn ở trên xe nên không thể nghe theo lệnh của cô chủ được.
Cừu Lệ liếc Nặc Nặc một cái: "Dừng đi."
Nặc Nặc vội mở cửa xuống xe: "Bên ngoài lạnh lắm, tôi tự đi xem là được rồi."
Thật ra cô chưa từng tiếp xúc quá gần gũi với người khác phái bao giờ, bởi vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên vẫn luôn dốc sức làm việc, chưa từng yêu đương, càng không biết tại sao sắc mặt của anh lại trầm xuống.
Trong lòng Nặc Nặc hơi khiếp, cô nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi: "Vậy anh đi với tôi được không?"
Cừu Lệ bước xuống xe.
Anh cũng không nói lời nào, cường thế dắt tay cô đi vào bên trong.
Tay của cô ấm áp, mà tay anh lại hơi lạnh.
Nặc Nặc càng tới gần toà nhà kia, trong lòng lại nghĩ đến cốt truyện của cuốn sách này.
Sau khi nguyên thân cùng Hàng Duệ chạy trốn, bởi vì cậu bị tàn tật nên người nhà cậu ép nguyên thân phải chăm sóc cậu. Vốn dĩ tính tình của nguyên chủ cũng quật cường nên dứt khoát đồng ý. Nhưng sau này không thể chịu nổi khổ cực nên mới cảm thấy hối hận.
Nặc Nặc nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh lợi hại như vậy, nhất định sẽ biết hoàn cảnh quẫn bách của nhà Hàng Duệ.
Mỗi ngày tới trường học, dưới lớp vải của bộ đồng phục là những vết thương chồng chất.
Nếu không phải Cừu Lệ ra tay thì nhất định người thân của cậu có vấn đề. Thiếu niên ở tuổi này rất tự tôn và quật cường, tuyệt đối sẽ không để người khác biết những chuyện xấu trong nhà mình.
Sau khi cô suy nghĩ cẩn thận lại, trong lòng lo sợ không yên, đột nhiên không muốn đi nữa.
Cô lui một bước, nhẹ nhàng kéo tay Cừu Lệ: "Chúng ta về đi, không đi nữa."
Cừu Lệ ngoái đầu nhìn cô.
Mắt đen của anh thâm thuý, lộ ra vài tia châm chọc. Bỗng nhiên anh áp cô vào ven tường: "Tới cũng tới rồi, không đi xem sao được?"
Nặc Nặc biết người đàn ông này đã hiểu rõ ràng mọi chuyện.
"Anh biết hoàn cảnh của cậu ấy đúng không?"
"Tôi nói em tin sao?"
Mắt hạnh của cô hơi chớp: "Ừm!"
Trái tim của anh nhảy dựng, bị bộ dáng đáng yêu của cô làm cho choáng váng. Ngay sau đó anh lại cười lạnh, đáng yêu gì chứ, đây là cô muốn giữ lại chút tôn nghiêm cho Hàng Duệ mà thôi.
Anh nửa kéo nửa ôm cô đi: "Ngoan nào, chúng ta tới xem."
Nặc Nặc biết sẽ có chuyện không hay nên giãy giụa: "Không đi, Cừu Lệ, chúng ta không đi được không?"
Động tĩnh lớn như vậy khiến mấy người đi ngang qua cũng tò mò ngó mắt nhìn.
Một tay Cừu Lệ ấn đầu cô vào trong ngực mình, sau đó lạnh lùng liếc bọn họ một cái.
Người nọ sợ tới mức vội chạy đi, ai vậy chứ, xem một tí cũng không cho xem. Hung dữ thật.
Nặc Nặc không chịu nổi anh phát bệnh thần kinh, cà vạt của Cừu Lệ còn chưa cởi ra, cô từ trong lồng ngực anh mà ngẩng đầu lên, một phen giữ chặt lấy cà vạt, giọng nói mềm mại: "Không đi!"
Cô dùng sức không nhẹ, hô hấp của anh cứng lại. Rũ mắt nhìn cô, bộ dáng của Nặc Nặc có chút uất ức mà túm cà vạt, không hề có chút nào gọi là tiếc sức. Nhưng cô như vậy đối với anh lại giống như đang làm nũng.
Anh nhịn không được cong cong môi.
Nặc Nặc bị nụ cười của anh làm cho sởn tóc gáy, đúng là bệnh tâm thần, cả đời này cô cũng không hiểu nổi mạch não của anh.
Cô biết Cừu Lệ thích giọng điệu kiểu này nên nhịn xuống cảm giác muốn nôn mà cẩn thận hỏi lại: "Có được không?"
Anh yêu chết dáng vẻ đáng yêu khi làm nũng này của cô.
Cũng không chê cô lỗ mãng.
Một tay anh bao lấy bàn tay nhỏ của cô, giọng nói khàn khàn: "Được!"
Khi bọn họ trở lại xe, Cừu Lệ mới nói: "Đưa đây."
Vệ sĩ đi theo lập tức lấy ta một tập văn kiện đưa cho Nặc Nặc.
Lúc cô mở ra, nhìn đến nỗi ngây người.
Đây chính là báo cáo về tình trạng của Hàng Duệ mấy ngày gần đây.
Cô càng đọc càng trầm mặc.
Chỉ ngay ngày hôm trước thôi, mẹ của Hàng Duệ đã nhảy lầu tự tử.
Từ tầng cao nhất của tiểu khu nhảy xuống, tắt thở ngay tại chỗ.
Nguyên nhân là bị bạo lực gia đình thường xuyên, tinh thần thất thường.
Bố Hàng Duệ uống say là lại đánh hai mẹ con cậu.
Nói mẹ cậu ngoại tình, Hàng Duệ không phải con ông ta.
Mà buồn cười chính là trong bản báo cáo này của Cừu Lệ, Hàng Duệ lại chính là con ruột của ông ta.
Nặc Nặc lật sang trang tiếp theo, vừa nhìn thấy ảnh chụp đã ngây ngẩn.
Là một tấm ảnh chụp lại cảnh mẹ của Hàng Duệ được khiêng đi, trong đám người nhốn nháo vây xem, Hàng Duệ đứng cách xa đám đông ấy, không có biểu cảm gì nhưng nước mắt lại chảy đầy mặt.
Đây hẳn là thời khắc cậu chật vật đau khổ nhất.
Cậu khóc.
Cho nên cậu không đi học, là muốn che chắn mọi ác ý đến từ phía "người ngoài".
Nặc Nặc chớp mắt, mũi chua xót.
Cô tưởng cô đã hiểu, từ trước tới nay cô chỉ cho rằng đây là thế giới tổng tài bá đạo ngốc nghếch.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn như vậy, từ ngày cô xuyên vào quyển sách này, mỗi người ở đây đều có máu có thịt, có cảm xúc có tình yêu.
Cô chỉ biết mọi chuyện trong sách đều dễ hiểu dễ miêu tả, lại không biết hết thảy đều có nguyên nhân.
Nặc Nặc đã đoán được chân tướng.
Sau khi nguyên chủ gả cho Hàng Duệ, nhất định cũng đã bị bố của cậu hành hạ. Ông ta một người xấu xa không có tình người, ngay cả vợ cùng con trai mình con ra tay được huống chi một người ngoài như nguyên chủ.
Mà Hàng Duệ tàn tật lại không có cách nào bảo vệ cô ấy, cho dù có yêu đến mấy thì cũng bị sự đau đớn cùng khổ cực mài mòn.
Có lẽ sau này Hàng Duệ cũng sẽ hận cô ấy, vì nguyên chủ mà cậu mới bị tàn tật.
Cuối cùng nguyên chủ không thể chịu nổi cuộc sống như vậy nữa.
Bởi vì phản bội Cừu Lệ nên cô cùng Hàng Duệ không có nơi nào nhận vào làm. Không có tiền lại thường xuyên bị đánh đập, còn phải đối mặt với người chồng tàn tật như Hàng Duệ, chạy không thoát mà đi cũng không được.
Bàn tay đang cầm tài liệu của Nặc Nặc cũng run rẩy.
"Sao? Em đau lòng?"
Giọng nói lạnh băng của người đàn ông bên cạnh khiến cô lấy lại tinh thần.
Nặc Nặc ngước mắt nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu: "Cừu Lệ, về nhà đi."
Hàng Duệ không muốn người khác đồng tình, cậu chỉ muốn tự mình vạch ra một con đường sống. Có lẽ năm đó cậu đưa nguyên chủ chạy trốn không phải vì tình yêu giữa hai người sâu đậm, mà cậu chỉ hy vọng sẽ có người sống như mẹ của cậu.
Trên đường trở về, ngoài trời có mưa nhỏ.
Nặc Nặc nhẹ giọng nói: "Cừu Lệ."
Người đàn ông rũ mắt nhìn cô.
"Cả đời này tôi sẽ không yêu Hàng Duệ." Cô nhẹ giọng: "Cũng sẽ không thích cậu ấy. Anh yên tâm đi."
Nặc Nặc nghĩ, nếu nguyên chủ còn tâm nguyện cuối cùng thì có lẽ cô ấy muốn sống lại một lần nữa, để không có quan hệ gì với thiếu niên kia. Lúc đó cậu sẽ đi trên con đường của riêng cậu, hoá kén thành điệp, kiên định đi về phía trước.
Người đàn ông nhéo cằm cô, tựa hồ như muốn nhìn thấu đôi mắt của Nặc Nặc: "Em không lừa ông đây chứ?"
"Ừ!"
Đương nhiên, tôi cũng sẽ không yêu anh.
04/07/2021
1666 words