Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: : Chạy trốn
Edit by Sel
Nặc Nặc cảm thấy Cừu Lệ rất không bình thường.
Tựa hồ anh rất đang tức giận nhưng trên mặt lại mang theo ý cười.
Nhưng nam chủ lúc nào chẳng không bình thường.
Ở trong mắt Nặc Nặc, anh là một người có thể phát bệnh ở mọi nơi. Nhưng hiện tại trong lòng cô đang có chuyện giấu anh, cho nên mỗi động tác của anh đều khủng bố gấp đôi những ngày thường.
Cô cảm thấy Cừu Lệ đã biết chuyện gì đó, nhưng ngẫm lại cũng không có khả năng.
Cuối cùng Nặc Nặc tự an ủi mình rằng vì quá khẩn trương nên cô mới lo lắng linh tinh.
Cừu Lệ vẫn ôm lấy cô, điếu thuốc bị anh dập tắt, trên người vẫn còn nhàn nhạt mùi thuốc lá.
Nặc Nặc không thích mùi này, cô nhíu nhíu mày muốn thoát khỏi anh.
Anh vẫn luôn quan sát biểu tình cho cô nên cũng tự nhiên phát hiện được động tác nhỏ này.
Cừu Lệ bật cười, càng ôm sát cô hơn, khiến hơi thở của mình tràn ngập khoang mũi của cô.
Nặc Nặc thật sự không chịu nổi, cố gắng giãy giụa muốn ra ngoài.
Cửu Lệ cũng không ngăn cản cô, cánh tay ôm cô cũng dần dần buộc chặt lại, ngay sau đó cả người Nặc Nặc bỗng trở nên cứng đờ.
Nơi đó không biết đã cứng rắn từ khi nào, vững vàng chọt vào mông cô.
Nặc Nặc ngốc một hồi lâu mới nhận ra cái kia là cái gì.
Cô ngước mắt nhìn Cừu Lệ. Tên tâm thần này còn cực kì bình tĩnh nhìn cô cong cong môi, gương mặt Nặc Nặc đỏ bừng lên.
"Anh..." Cô thật sự không biết nên nói cái gì.
Người đàn ông này rất khó nắm bắt. Nếu anh không vui thì chỉ cần nói gì đó không vừa ý anh thì anh sẽ nổi giận ngay lập tức. Nhưng mỗi khi anh vui thì cũng cùng nghĩa với việc anh lại không biết xấu hổ, mặc kệ cô nói cái gì anh cũng vui vẻ nghe.
Cho nên cô không dám làm bừa.
Nặc Nặc cùng anh nhìn nhau một lát, nơi đó không những không mềm xuống, hơn nữa còn có tình trạng cứng rắn hơn.
Hai tai nhỏ của Nặc Nặc đỏ lên.
Cô cắn răng: "Tôi không thoải mái."
Anh thấp giọng cười: "Nặc Nặc, tôi cũng không thoải mái."
Không thoải mái thì buông ra đi tên xấu xa này.
Trước khi không còn nhịn được nữa, Cừu Lệ vẫn phải buông tay ra.
Nặc Nặc nhanh chóng chạy đến cầu thang: "Tôi...tôi phải làm bài tập."
Cừu Lệ không động đậy, cũng không quan tâm "thằng em" của mình vẫn ngóc đầu từ nãy tới giờ.
Ngón tay của anh vuốt vuốt sopha, bất ngờ lớn nhất vẫn nên để dành cho lễ thành nhân của cô.
-
Nặc Nặc làm xong một đề Vật lý lại ngồi học từ đơn một lúc.
Cô cảm thấy khá may mắn khi nguyên thân không chọn khoa văn. Địa lý của cô không tốt lắm, lịch sử cùng chính trị thì trung trung, nếu nguyên thân mà chọn khoa văn thì chắc chắn cô phải đâm đầu vào sách vở để học rồi.
Nặc Nặc làm xong bài tập Vật lí, sai ba bài, còn một bài cuối cùng cô không biết làm.
Ở thế giới thực Nặc Nặc đã thi xong đại học được nửa năm, bây giờ muốn ôn lại các kiến thức cơ bản thì cũng phải cần chút thời gian, với thành tích hiện tại của cô cũng rất khả quan.
Phòng ngủ ở lầu hai này còn có phòng tắm độc lập.
Lúc Nặc Nặc rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ, cô phải xác định cửa phòng đã khoá kĩ rồi mới bất an nằm xuống giường.
Cửu Lệ ở ngay phòng bên cạnh khiến cho gô rất sợ hãi, có loại cảm giác tuỳ thời sẽ gặp ác mộng.
Cô mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, dù sao cũng vừa khỏi bệnh cho nên lúc ngủ cũng không an ổn.
Trong giấc mơ, cô thấy mình chạy trốn bị bắt được, ba con chó becgie Đức cắn xé cô. Giấc mơ lại vừa chuyển, cô lại thấy mình gặp được Cừu Lệ, anh cười âm trầm, sau đó duỗi tay bóp chết cô.
Cô trầm trầm ngủ tới hừng đông mới phát hiện đó là những ác mộng vụn vặt.
Cả người Nặc Nặc đều toát mồ hôi lạnh, cô vội vàng đi tắm một cái mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lúc đó mới hơn 5 giờ sáng, Nặc Nặc trang điểm xong xuôi đi xuống lầu, thấy có người đang trang trí lại biệt thự.
"Mẹ Trần, chào buổi sáng."
Mẹ Trần gật đầu: "Tiểu thư buổi sáng tốt lành."
"Mọi người đang làm cái gì vậy?"
"Đang chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của tiểu thư."
Lúc này Nặc Nặc mới nhớ tới ngày mai chính là lễ thành nhân của nguyên thân.
"Cừu thiếu đâu rồi?"
"Thiếu gia đã đến công ty từ sớm rồi ạ."
Nặc Nặc cảm thấy nếu bỏ qua bệnh tâm thần của Cừu Lệ thì anh là một người kiếm tiền rất chăm chỉ mặc dù anh đã có rất nhiều tiền rồi.
Nặc Nặc nghĩ đến ngày mai mình phải đi, nhìn phòng khách được trang trí xa hoa này khiến cô không khỏi xót tiền: "Tôi...tôi không cần tổ chức tiệc đâu. Cứ như ngày bình thường là được rồi."
Nếu tổ chức tiệc thì chắc chắn Cừu Lệ sẽ mời rất nhiều người đến. Nếu những người đó đều nhìn thấy cô mà cô lại chạy trốn khỏi đây thì chẳng khác nào đang vứt mặt mũi của anh xuống đất vậy.
Nặc Nặc không dám nghĩ đến trường hợp đó, bây giờ cô đã đủ sợ hãi rồi.
Đương nhiên là mẹ Trần không làm chủ được chuyện này.
Bọn họ đều chỉ nghe lời của Cừu Lệ.
Cả ngày hôm đó Nặc Nặc đi học với tâm trạng vô cùng bất an. Tới ngày hôm sau, biệt thự đã được trang hoàng xong. So với sinh nhật của Cừu Lệ thì chỉ có hơn chứ không có kém, ngay cả bóng dáng của anh cũng không thấy cho nên Nặc Nặc không có cách nào nói với anh rằng mình không cần tổ chức tiệc sinh nhật.
Ở lớp học Nặc Nặc đụng mặt Tống Liên rất nhiều lần. Cô ta cứ tỏ vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng Nặc Nặc không chịu nổi, hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
"Cô sẽ bỏ trốn thật sao?" Tống Liên nhỏ giọng hỏi, những lời này chỉ có mình Nặc Nặc hiểu.
Nặc Nặc gật đầu, nhẹ giọng trả lời: "Ừm."
Tống Liên mím môi không nói gì nữa.
Càng tới gần khoảnh khắc kia, Nặc Nặc càng khẩn trương.
Buổi chiều thời tiết đã bắt đầu thay đổi, trên bầu trời thi thoảng xuất hiện vài tiếng sấm.
Lúc tan học buổi tối đã bắt đầu có mưa nhỏ.
Bên ngoài biệt thự là mấy hàng siêu xe loá mắt, những người được mời đến đây, chẳng sợ dưới cái thời tiết làm cho người ta phiền lòng như thế này, bọn họ vẫn vui vẻ đến đây mua vui cho Cừu Lệ.
Không hiểu vì sao trong lòng Nặc Nặc lại có chút lo lắng.
Nặc Nặc vưa bước vào cửa, ánh mắt của mọi người đều dừng trên người của cô.
Lúc ấy trên người cô còn mặc đồng phục, gương mặt vẫn là Tống Nặc Nặc, nhiều lắm chỉ là một nữ sinh cấp ba có diện mạo không tồi.
Trong lòng mọi người đều kinh ngạc, hoá ra vị hôn thê của Cừu thiếu lại là người như thế này. Nhưng tươi cười trên mặt lại chỉ hận không thể kết thân ngay với Nặc Nặc.
Nặc Nặc không quen bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy.
Mẹ Trần nói: "Cừu thiếu nói tiểu thư lên lầu thay quần áo trước."
Nặc Nặc gật đầu, dưới ánh mắt như hổ rình mồi của mọi người mà đi lên lầu. Bữa tiệc đã bắt đầu, cô cũng đã không còn đường lui, không thể làm mất mặt mũi của nam chủ ngay lúc này được.
Trên lầu đã có nhà thiết kế cùng chuyên viên trang điểm đã đợi sẵn.
Trước mặt Nặc Nặc có một cái hộp, cô cẩn thận mở ra, bên trong là một chiếc đầm dạ hội màu trắng cùng một chiếc vòng cổ.
Cô không thể không thừa nhận, mấy thứ này quá xinh đẹp.
Vòng cổ được làm từ hồng bảo thạch, khắc thành một bông hoa nhỏ đang nở rộ, nhìn vô cùng tinh xảo.
Nặc Nặc chưa từng mặc đầm dạ hội, cô thay quần áo xong, đầm cũng rất vừa người. Nhà thiết kế lấy ra một đôi giày cao gót bằng pha lê đã chuẩn bị từ trước đưa cho cô.
Nặc Nặc đứng ở trước gương, bên trong chính là một thiếu nữ yêu kiều diễm lệ.
Giống một viên lưu li cực kì xinh đẹp nhưng lại mỏng manh dễ vỡ.
Chuyên viên trang điểm đi đến, muốn trang điểm lại giúp cho cô.
Nặc Nặc lắc đầu: "Cứ để như vậy cũng được."
Chuyên viên trang điểm rất khó xử: "Cừu thiếu nói nếu tiểu thư còn xuất hiện với gương mặt này thì ngài ấy không ngại nói vấn đề dung mạo của tiểu thư với Tống Chiêm."
Nặc Nặc nhất thời khiếp sợ, cắn cắn môi.
Tống Chiêm dù sao cũng là ba ruột của nguyên thân. Có vài chuyện nếu bị xáo trộn lên thì lế hoạch của Nặc Nặc cũng coi như đi tong.
Nhân viên trang điểm thấy Nặc Nặc im lặng mới bắt đầu trang điểm lại từ đầu cho cô.
Sau khi trang điểm nhẹ xong, gương mặt này giống với gương mặt ở hiện thực của cô tới tám phần.
Nhân viên trang điểm nhịn không được kinh diễm: "Tiểu thư thật xinh đẹp."
Cổ họng Nặc Nặc khô khốc, một câu cảm ơn cũng nói không được. Lâu rồi cô đã không nhìn thấy gương mặt quen thuộc của mình, cô cũng không nghĩ tối nay sẽ được nhìn thấy nó.
Mẹ Trần đứng ở cửa: "Tiểu thư, Cừu thiếu về rồi. Mời tiểu thư xuống."
Lúc trước Cừu Lệ mới chỉ nhìn thấy gương mặt có năm phần giống hiện tại của mình mà biểu hiện của anh đã trở nên kì lạ rồi.
Tối hôm nay gương mặt này còn giống tám phần, suýt chút nữa đã khác hoàn toàn nguyên thân.
Trong giây lát Nặc Nặc còn tưởng rằng đây chính là gương mặt thật của mình.
Cô quả thật không dám tưởng tượng, lát nữa nhìn thấy Cừu Lệ sẽ xảy ra chuyện gì.
Huống chi Cừu Lệ nói còn muốn đưa cho cô một món quà thành nhân, điều này càng khiến cô lo lắng hơn.
Tuy cô không thích đọc tiểu thuyết bá đạo tổng tài, nhưng bạn cùng phòng của cô lại rất mê thể loại này, còn hay kể cho cô nghe.
Nhớ không lầm thì trước đây bạn cùng phòng của cô từng nói: nếu nam chủ nói muốn đưa món quà thành nhân cho nữ chủ, thì chắc chắn đó chính là mạnh mẽ phá thân.
Nặc Nặc nhìn thiếu nữ kiều diễm trong gương, hai chân không nhịn được mềm xuống.
Cô cảm thấy đêm nay chạy không thoát, nếu cốt truyện không trở lại như ban đầu thì cuộc sống sau này của cô nhất định sẽ rất đáng sợ.
Nặc Nặc cưỡng ép chính mình phải thật bình tĩnh, chỉ cho phép thành công không được phép thất bại.
Nhưng cô vẫn thấp thỏm không ngừng.
Nặc Nặc nhìn con dao gọt hoa quả trong đĩa đựng trái cây, quyết định lát nữa sẽ tìm cơ hội giấu nó đi.
Lúc Nặc Nặc xuống lầu, trong đại sảnh bỗng yên lặng một giây.
Cô không quen tham dự mấy buổi tiệc như vậy, hoảng loạn ngước mắt, lại đối diện thẳng với ánh mắt của Cừu Lệ.
Anh đứng ở đại sảnh lầu một nhìn cô.
Cách quá xa cho nên Nặc Nặc không thấy rõ ánh mắt của anh.
Nhưng vẫn khiến cô sởn tóc gáy.
Tống Liên hôm nay cũng tới. Vào giây phút nhìn thấy Tống Nặc Nặc, cả người giống như bị đóng băng lại.
Mẹ của Tống Liên - Triệu Tiệp trợn to mắt: "Đấy là Tống Nặc Nặc sao?"
Bình thường thì giống như một tiểu yêu tinh, bây giờ lại giống như trở thành một người hoàn toàn khác.
Vô cùng xinh đẹp.
Tống Liên siết chặt cái ly trong tay, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Cô ta không tin đây là Tống Nặc Nặc, nhưng thiếu nữ trên cầu thang xoắn ốc vừa nhìn thấy cô ta đã nở một nụ cười nhợt nhạt.
Tựa như đang nhắc nhở ước định của hai người.
Trên người Tống Liên là một trận rét run.
Thời điểm Tống Nặc Nặc xuất hiện, ánh mắt của mọi người kìm lòng không đậu đều hướng về phía cô.
Không chỉ vì dung mạo mà còn vì khí chất an tĩnh trong sáng trên người của Nặc Nặc.
Thoạt nhìn rất ngoan.
Tống Liên rũ mắt, bàn tay xiết chặt lại.
Không sao, cô cũng chỉ đắc ý được đêm nay thôi. Tất cả những thứ này đều là Cừu Lệ cho cô, qua khỏi đêm nay, khi Cừu Lệ biết được kế hoạch của Tống Nặc Nặc, anh nhất định sẽ rất tức giận.
Lúc ấy Tống Nặc Nặc đừng mong được yên ổn.
Cừu Lệ vươn tay về phía Nặc Nặc, co do dự một lát, cuối cùng vẫn đút tay nhỏ vào trong lòng bàn tay của anh.
Lòng bàn tay của người đàn ông thô ráp, không giống với bộ dáng được nuông chiều từ bé.
Ngược lại càng tôn thêm làn da trắng như tuyết của Nặc Nặc.
Cừu Lệ cong môi, dắt cô đi về phía trước.
Nặc Nặc không biết anh muốn làm cái gì, trong lòng có chút bất an.
Ngay sau đó Cừu Lệ rũ mắt nhìn Nặc Nặc, lại tuyên bố với mọi người: "Đây là vị hôn thê của tôi, Tống Nặc Nặc."
Nặc Nặc không thể tin tưởng mà nhìn anh.
Anh câu môi, cũng nhìn cô: "Nặc Nặc rất yêu tôi, cả đời cũng sẽ không rời khỏi tôi, đúng chứ?"
Hàn ý trong lòng cô dày đặc.
Mọi người đều đang chờ cô trả lời, mà đêm nay cô lại lên kế hoạch rời khỏi anh.
Ít nhất bây giờ cũng không thể để anh phát hiện ra điều gì không thích hợp, vì thế Nặc Nặc đành run rẩy nói: "Đúng vậy."
Ngón tay anh lướt qua khoé mắt cô, anh rũ mắt, ghé vào bên tai cô thì thầm: "Tốt lắm, nhớ kỹ những gì em nói."
Bữa tiệc rất nhanh đã kết thúc, phảng phất chỉ là Cừu Lệ sắp xếp một sân khấu mở màn đầy xa hoa.
11 giờ đêm, mọi người đã về gần hết, mưa đêm cũng đã tạnh, anh sờ sờ tóc cô: "Đi nghỉ trước đi."
Nặc Nặc về phòng, cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Món quà lớn mà Cừu Lệ nói...đến bây giờ cô còn chưa biết đó là cái gì.
Mặc kệ là cái gì thì Nặc Nặc cũng không muốn nhận.
Mà lời hứa ngày hôm nay, chắc cô cũng bị ấm đầu rồi mới hứa với tên bệnh tâm thần đó là sẽ bên nhau cả đời.
Cô thà tự sát cũng không muốn sống cả đời với anh.
Nặc Nặc tự an ủi chính mình.
Không có việc gì, không phải mọi thứ vẫn còn bình thường sao?
Cô lẳng lặng chờ đợi cơn mưa vào lúc rạng sáng kia.
Nặc Nặc chờ đến 2 giờ sáng, bên ngoài đã bắt đầu mưa nhỏ.
Cô thay một bộ quần áo giữ ấm bình thường sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Phòng của Cừu Lệ đã không có tiếng động, chắc anh đã ngủ rồi.
Nhưng Nặc Nặc biết mình sẽ chạy không thoát nên trong lòng vô cùng sợ hãi.
Cũng không biết có thể chạy được bao xa.
Anh vừa công bố vị hôn thê, cô lại ngang nhiên vả ngược vào mặt anh. Chắc chắn anh sẽ tức chết.
Nặc Nặc rất sợ hãi nhưng cô vẫn rón rén đi xuống lầu.
Nếu không đổi cốt truyện về như cũ, chẳng lẽ cô muốn sống cả đời với Cừu Lệ sao? Không nói ở cùng nam chủ sẽ khổ sở thế nào mà nữ chính cùng các nữ phụ khác nhất định sẽ không để yên cho cô.
Nặc Nặc ôm tay áo, cẩn thận mở cửa lớn, gió lạnh bên ngoài đã ập vào mặt.
Quá lạnh.
Tim cô đập liên hồi, Nặc Nặc men theo cửa lớn đi ra ngoài.
Nặc Nặc đã quan sát một thời gian, nếu muốn không để bảo tiêu phát hiện thì chỉ có thể nhảy ra từ chỗ này. Đêm đó cô cùng Hàng Duệ chạy trốn cũng chọn nơi này.
Màn trời đen nhánh, Nặc Nặc lo sợ, toàn bộ căn biệt thự là một mảnh an tĩnh.
Nặc Nặc cẩn thận không làm mình bị thương, lúc ra đến ngoài biệt thự rồi mà cô vẫn còn ngây ngốc.
Không có tiếng chó sủa, đèn cũng không được bật lên.
Cô thật sự chạy trốn được rồi sao?
Vậy bây giờ cô nên đi đâu đây?
Không có Hàng Duệ, cô nên gọi taxi về nhà họ Tống sao?
Trong lúc Nặc Nặc do dự, bỗng có một tia chớp cắt ngang bầu trời.
Nặc Nặc nhìn thấy người đàn ông trong màn mưa.
Cừu Lệ đứng ở trước cô, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Nặc Nặc.
Người đàn ông còn chưa thay quần áo, trên người vẫn là bộ vest mặc trong bữa tiệc, bảo tiêu đứng cạnh che ô cho anh.
Cách xa như vậy mà trong khoảnh khắc tia chớp loé lên, tựa hồ cô có thể nhìn thấy nét âm u rét buốt trên gương mặt của anh.
Sao...Cừu Lệ lại ở chỗ này chờ cô?
Trong lòng Nặc Nặc vô cùng khủng hoảng. Cô cảm thấy đêm nay còn đáng sợ hơn đêm đầu cô xuyên vào cuốn sách này. Cô biết anh đã phát hiện, nhưng vẫn ẩn nhẫn không nổi giận.
Người đàn ông lạnh lùng cong môi: "Em muốn đi đâu vậy? Vị hôn thê của tôi?"
Đêm nay chính là lễ thành nhân của em mà!
Nặc Nặc cảm thấy Cừu Lệ rất không bình thường.
Tựa hồ anh rất đang tức giận nhưng trên mặt lại mang theo ý cười.
Nhưng nam chủ lúc nào chẳng không bình thường.
Ở trong mắt Nặc Nặc, anh là một người có thể phát bệnh ở mọi nơi. Nhưng hiện tại trong lòng cô đang có chuyện giấu anh, cho nên mỗi động tác của anh đều khủng bố gấp đôi những ngày thường.
Cô cảm thấy Cừu Lệ đã biết chuyện gì đó, nhưng ngẫm lại cũng không có khả năng.
Cuối cùng Nặc Nặc tự an ủi mình rằng vì quá khẩn trương nên cô mới lo lắng linh tinh.
Cừu Lệ vẫn ôm lấy cô, điếu thuốc bị anh dập tắt, trên người vẫn còn nhàn nhạt mùi thuốc lá.
Nặc Nặc không thích mùi này, cô nhíu nhíu mày muốn thoát khỏi anh.
Anh vẫn luôn quan sát biểu tình cho cô nên cũng tự nhiên phát hiện được động tác nhỏ này.
Cừu Lệ bật cười, càng ôm sát cô hơn, khiến hơi thở của mình tràn ngập khoang mũi của cô.
Nặc Nặc thật sự không chịu nổi, cố gắng giãy giụa muốn ra ngoài.
Cửu Lệ cũng không ngăn cản cô, cánh tay ôm cô cũng dần dần buộc chặt lại, ngay sau đó cả người Nặc Nặc bỗng trở nên cứng đờ.
Nơi đó không biết đã cứng rắn từ khi nào, vững vàng chọt vào mông cô.
Nặc Nặc ngốc một hồi lâu mới nhận ra cái kia là cái gì.
Cô ngước mắt nhìn Cừu Lệ. Tên tâm thần này còn cực kì bình tĩnh nhìn cô cong cong môi, gương mặt Nặc Nặc đỏ bừng lên.
"Anh..." Cô thật sự không biết nên nói cái gì.
Người đàn ông này rất khó nắm bắt. Nếu anh không vui thì chỉ cần nói gì đó không vừa ý anh thì anh sẽ nổi giận ngay lập tức. Nhưng mỗi khi anh vui thì cũng cùng nghĩa với việc anh lại không biết xấu hổ, mặc kệ cô nói cái gì anh cũng vui vẻ nghe.
Cho nên cô không dám làm bừa.
Nặc Nặc cùng anh nhìn nhau một lát, nơi đó không những không mềm xuống, hơn nữa còn có tình trạng cứng rắn hơn.
Hai tai nhỏ của Nặc Nặc đỏ lên.
Cô cắn răng: "Tôi không thoải mái."
Anh thấp giọng cười: "Nặc Nặc, tôi cũng không thoải mái."
Không thoải mái thì buông ra đi tên xấu xa này.
Trước khi không còn nhịn được nữa, Cừu Lệ vẫn phải buông tay ra.
Nặc Nặc nhanh chóng chạy đến cầu thang: "Tôi...tôi phải làm bài tập."
Cừu Lệ không động đậy, cũng không quan tâm "thằng em" của mình vẫn ngóc đầu từ nãy tới giờ.
Ngón tay của anh vuốt vuốt sopha, bất ngờ lớn nhất vẫn nên để dành cho lễ thành nhân của cô.
-
Nặc Nặc làm xong một đề Vật lý lại ngồi học từ đơn một lúc.
Cô cảm thấy khá may mắn khi nguyên thân không chọn khoa văn. Địa lý của cô không tốt lắm, lịch sử cùng chính trị thì trung trung, nếu nguyên thân mà chọn khoa văn thì chắc chắn cô phải đâm đầu vào sách vở để học rồi.
Nặc Nặc làm xong bài tập Vật lí, sai ba bài, còn một bài cuối cùng cô không biết làm.
Ở thế giới thực Nặc Nặc đã thi xong đại học được nửa năm, bây giờ muốn ôn lại các kiến thức cơ bản thì cũng phải cần chút thời gian, với thành tích hiện tại của cô cũng rất khả quan.
Phòng ngủ ở lầu hai này còn có phòng tắm độc lập.
Lúc Nặc Nặc rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ, cô phải xác định cửa phòng đã khoá kĩ rồi mới bất an nằm xuống giường.
Cửu Lệ ở ngay phòng bên cạnh khiến cho gô rất sợ hãi, có loại cảm giác tuỳ thời sẽ gặp ác mộng.
Cô mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, dù sao cũng vừa khỏi bệnh cho nên lúc ngủ cũng không an ổn.
Trong giấc mơ, cô thấy mình chạy trốn bị bắt được, ba con chó becgie Đức cắn xé cô. Giấc mơ lại vừa chuyển, cô lại thấy mình gặp được Cừu Lệ, anh cười âm trầm, sau đó duỗi tay bóp chết cô.
Cô trầm trầm ngủ tới hừng đông mới phát hiện đó là những ác mộng vụn vặt.
Cả người Nặc Nặc đều toát mồ hôi lạnh, cô vội vàng đi tắm một cái mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lúc đó mới hơn 5 giờ sáng, Nặc Nặc trang điểm xong xuôi đi xuống lầu, thấy có người đang trang trí lại biệt thự.
"Mẹ Trần, chào buổi sáng."
Mẹ Trần gật đầu: "Tiểu thư buổi sáng tốt lành."
"Mọi người đang làm cái gì vậy?"
"Đang chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của tiểu thư."
Lúc này Nặc Nặc mới nhớ tới ngày mai chính là lễ thành nhân của nguyên thân.
"Cừu thiếu đâu rồi?"
"Thiếu gia đã đến công ty từ sớm rồi ạ."
Nặc Nặc cảm thấy nếu bỏ qua bệnh tâm thần của Cừu Lệ thì anh là một người kiếm tiền rất chăm chỉ mặc dù anh đã có rất nhiều tiền rồi.
Nặc Nặc nghĩ đến ngày mai mình phải đi, nhìn phòng khách được trang trí xa hoa này khiến cô không khỏi xót tiền: "Tôi...tôi không cần tổ chức tiệc đâu. Cứ như ngày bình thường là được rồi."
Nếu tổ chức tiệc thì chắc chắn Cừu Lệ sẽ mời rất nhiều người đến. Nếu những người đó đều nhìn thấy cô mà cô lại chạy trốn khỏi đây thì chẳng khác nào đang vứt mặt mũi của anh xuống đất vậy.
Nặc Nặc không dám nghĩ đến trường hợp đó, bây giờ cô đã đủ sợ hãi rồi.
Đương nhiên là mẹ Trần không làm chủ được chuyện này.
Bọn họ đều chỉ nghe lời của Cừu Lệ.
Cả ngày hôm đó Nặc Nặc đi học với tâm trạng vô cùng bất an. Tới ngày hôm sau, biệt thự đã được trang hoàng xong. So với sinh nhật của Cừu Lệ thì chỉ có hơn chứ không có kém, ngay cả bóng dáng của anh cũng không thấy cho nên Nặc Nặc không có cách nào nói với anh rằng mình không cần tổ chức tiệc sinh nhật.
Ở lớp học Nặc Nặc đụng mặt Tống Liên rất nhiều lần. Cô ta cứ tỏ vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng Nặc Nặc không chịu nổi, hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
"Cô sẽ bỏ trốn thật sao?" Tống Liên nhỏ giọng hỏi, những lời này chỉ có mình Nặc Nặc hiểu.
Nặc Nặc gật đầu, nhẹ giọng trả lời: "Ừm."
Tống Liên mím môi không nói gì nữa.
Càng tới gần khoảnh khắc kia, Nặc Nặc càng khẩn trương.
Buổi chiều thời tiết đã bắt đầu thay đổi, trên bầu trời thi thoảng xuất hiện vài tiếng sấm.
Lúc tan học buổi tối đã bắt đầu có mưa nhỏ.
Bên ngoài biệt thự là mấy hàng siêu xe loá mắt, những người được mời đến đây, chẳng sợ dưới cái thời tiết làm cho người ta phiền lòng như thế này, bọn họ vẫn vui vẻ đến đây mua vui cho Cừu Lệ.
Không hiểu vì sao trong lòng Nặc Nặc lại có chút lo lắng.
Nặc Nặc vưa bước vào cửa, ánh mắt của mọi người đều dừng trên người của cô.
Lúc ấy trên người cô còn mặc đồng phục, gương mặt vẫn là Tống Nặc Nặc, nhiều lắm chỉ là một nữ sinh cấp ba có diện mạo không tồi.
Trong lòng mọi người đều kinh ngạc, hoá ra vị hôn thê của Cừu thiếu lại là người như thế này. Nhưng tươi cười trên mặt lại chỉ hận không thể kết thân ngay với Nặc Nặc.
Nặc Nặc không quen bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy.
Mẹ Trần nói: "Cừu thiếu nói tiểu thư lên lầu thay quần áo trước."
Nặc Nặc gật đầu, dưới ánh mắt như hổ rình mồi của mọi người mà đi lên lầu. Bữa tiệc đã bắt đầu, cô cũng đã không còn đường lui, không thể làm mất mặt mũi của nam chủ ngay lúc này được.
Trên lầu đã có nhà thiết kế cùng chuyên viên trang điểm đã đợi sẵn.
Trước mặt Nặc Nặc có một cái hộp, cô cẩn thận mở ra, bên trong là một chiếc đầm dạ hội màu trắng cùng một chiếc vòng cổ.
Cô không thể không thừa nhận, mấy thứ này quá xinh đẹp.
Vòng cổ được làm từ hồng bảo thạch, khắc thành một bông hoa nhỏ đang nở rộ, nhìn vô cùng tinh xảo.
Nặc Nặc chưa từng mặc đầm dạ hội, cô thay quần áo xong, đầm cũng rất vừa người. Nhà thiết kế lấy ra một đôi giày cao gót bằng pha lê đã chuẩn bị từ trước đưa cho cô.
Nặc Nặc đứng ở trước gương, bên trong chính là một thiếu nữ yêu kiều diễm lệ.
Giống một viên lưu li cực kì xinh đẹp nhưng lại mỏng manh dễ vỡ.
Chuyên viên trang điểm đi đến, muốn trang điểm lại giúp cho cô.
Nặc Nặc lắc đầu: "Cứ để như vậy cũng được."
Chuyên viên trang điểm rất khó xử: "Cừu thiếu nói nếu tiểu thư còn xuất hiện với gương mặt này thì ngài ấy không ngại nói vấn đề dung mạo của tiểu thư với Tống Chiêm."
Nặc Nặc nhất thời khiếp sợ, cắn cắn môi.
Tống Chiêm dù sao cũng là ba ruột của nguyên thân. Có vài chuyện nếu bị xáo trộn lên thì lế hoạch của Nặc Nặc cũng coi như đi tong.
Nhân viên trang điểm thấy Nặc Nặc im lặng mới bắt đầu trang điểm lại từ đầu cho cô.
Sau khi trang điểm nhẹ xong, gương mặt này giống với gương mặt ở hiện thực của cô tới tám phần.
Nhân viên trang điểm nhịn không được kinh diễm: "Tiểu thư thật xinh đẹp."
Cổ họng Nặc Nặc khô khốc, một câu cảm ơn cũng nói không được. Lâu rồi cô đã không nhìn thấy gương mặt quen thuộc của mình, cô cũng không nghĩ tối nay sẽ được nhìn thấy nó.
Mẹ Trần đứng ở cửa: "Tiểu thư, Cừu thiếu về rồi. Mời tiểu thư xuống."
Lúc trước Cừu Lệ mới chỉ nhìn thấy gương mặt có năm phần giống hiện tại của mình mà biểu hiện của anh đã trở nên kì lạ rồi.
Tối hôm nay gương mặt này còn giống tám phần, suýt chút nữa đã khác hoàn toàn nguyên thân.
Trong giây lát Nặc Nặc còn tưởng rằng đây chính là gương mặt thật của mình.
Cô quả thật không dám tưởng tượng, lát nữa nhìn thấy Cừu Lệ sẽ xảy ra chuyện gì.
Huống chi Cừu Lệ nói còn muốn đưa cho cô một món quà thành nhân, điều này càng khiến cô lo lắng hơn.
Tuy cô không thích đọc tiểu thuyết bá đạo tổng tài, nhưng bạn cùng phòng của cô lại rất mê thể loại này, còn hay kể cho cô nghe.
Nhớ không lầm thì trước đây bạn cùng phòng của cô từng nói: nếu nam chủ nói muốn đưa món quà thành nhân cho nữ chủ, thì chắc chắn đó chính là mạnh mẽ phá thân.
Nặc Nặc nhìn thiếu nữ kiều diễm trong gương, hai chân không nhịn được mềm xuống.
Cô cảm thấy đêm nay chạy không thoát, nếu cốt truyện không trở lại như ban đầu thì cuộc sống sau này của cô nhất định sẽ rất đáng sợ.
Nặc Nặc cưỡng ép chính mình phải thật bình tĩnh, chỉ cho phép thành công không được phép thất bại.
Nhưng cô vẫn thấp thỏm không ngừng.
Nặc Nặc nhìn con dao gọt hoa quả trong đĩa đựng trái cây, quyết định lát nữa sẽ tìm cơ hội giấu nó đi.
Lúc Nặc Nặc xuống lầu, trong đại sảnh bỗng yên lặng một giây.
Cô không quen tham dự mấy buổi tiệc như vậy, hoảng loạn ngước mắt, lại đối diện thẳng với ánh mắt của Cừu Lệ.
Anh đứng ở đại sảnh lầu một nhìn cô.
Cách quá xa cho nên Nặc Nặc không thấy rõ ánh mắt của anh.
Nhưng vẫn khiến cô sởn tóc gáy.
Tống Liên hôm nay cũng tới. Vào giây phút nhìn thấy Tống Nặc Nặc, cả người giống như bị đóng băng lại.
Mẹ của Tống Liên - Triệu Tiệp trợn to mắt: "Đấy là Tống Nặc Nặc sao?"
Bình thường thì giống như một tiểu yêu tinh, bây giờ lại giống như trở thành một người hoàn toàn khác.
Vô cùng xinh đẹp.
Tống Liên siết chặt cái ly trong tay, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Cô ta không tin đây là Tống Nặc Nặc, nhưng thiếu nữ trên cầu thang xoắn ốc vừa nhìn thấy cô ta đã nở một nụ cười nhợt nhạt.
Tựa như đang nhắc nhở ước định của hai người.
Trên người Tống Liên là một trận rét run.
Thời điểm Tống Nặc Nặc xuất hiện, ánh mắt của mọi người kìm lòng không đậu đều hướng về phía cô.
Không chỉ vì dung mạo mà còn vì khí chất an tĩnh trong sáng trên người của Nặc Nặc.
Thoạt nhìn rất ngoan.
Tống Liên rũ mắt, bàn tay xiết chặt lại.
Không sao, cô cũng chỉ đắc ý được đêm nay thôi. Tất cả những thứ này đều là Cừu Lệ cho cô, qua khỏi đêm nay, khi Cừu Lệ biết được kế hoạch của Tống Nặc Nặc, anh nhất định sẽ rất tức giận.
Lúc ấy Tống Nặc Nặc đừng mong được yên ổn.
Cừu Lệ vươn tay về phía Nặc Nặc, co do dự một lát, cuối cùng vẫn đút tay nhỏ vào trong lòng bàn tay của anh.
Lòng bàn tay của người đàn ông thô ráp, không giống với bộ dáng được nuông chiều từ bé.
Ngược lại càng tôn thêm làn da trắng như tuyết của Nặc Nặc.
Cừu Lệ cong môi, dắt cô đi về phía trước.
Nặc Nặc không biết anh muốn làm cái gì, trong lòng có chút bất an.
Ngay sau đó Cừu Lệ rũ mắt nhìn Nặc Nặc, lại tuyên bố với mọi người: "Đây là vị hôn thê của tôi, Tống Nặc Nặc."
Nặc Nặc không thể tin tưởng mà nhìn anh.
Anh câu môi, cũng nhìn cô: "Nặc Nặc rất yêu tôi, cả đời cũng sẽ không rời khỏi tôi, đúng chứ?"
Hàn ý trong lòng cô dày đặc.
Mọi người đều đang chờ cô trả lời, mà đêm nay cô lại lên kế hoạch rời khỏi anh.
Ít nhất bây giờ cũng không thể để anh phát hiện ra điều gì không thích hợp, vì thế Nặc Nặc đành run rẩy nói: "Đúng vậy."
Ngón tay anh lướt qua khoé mắt cô, anh rũ mắt, ghé vào bên tai cô thì thầm: "Tốt lắm, nhớ kỹ những gì em nói."
Bữa tiệc rất nhanh đã kết thúc, phảng phất chỉ là Cừu Lệ sắp xếp một sân khấu mở màn đầy xa hoa.
11 giờ đêm, mọi người đã về gần hết, mưa đêm cũng đã tạnh, anh sờ sờ tóc cô: "Đi nghỉ trước đi."
Nặc Nặc về phòng, cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Món quà lớn mà Cừu Lệ nói...đến bây giờ cô còn chưa biết đó là cái gì.
Mặc kệ là cái gì thì Nặc Nặc cũng không muốn nhận.
Mà lời hứa ngày hôm nay, chắc cô cũng bị ấm đầu rồi mới hứa với tên bệnh tâm thần đó là sẽ bên nhau cả đời.
Cô thà tự sát cũng không muốn sống cả đời với anh.
Nặc Nặc tự an ủi chính mình.
Không có việc gì, không phải mọi thứ vẫn còn bình thường sao?
Cô lẳng lặng chờ đợi cơn mưa vào lúc rạng sáng kia.
Nặc Nặc chờ đến 2 giờ sáng, bên ngoài đã bắt đầu mưa nhỏ.
Cô thay một bộ quần áo giữ ấm bình thường sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Phòng của Cừu Lệ đã không có tiếng động, chắc anh đã ngủ rồi.
Nhưng Nặc Nặc biết mình sẽ chạy không thoát nên trong lòng vô cùng sợ hãi.
Cũng không biết có thể chạy được bao xa.
Anh vừa công bố vị hôn thê, cô lại ngang nhiên vả ngược vào mặt anh. Chắc chắn anh sẽ tức chết.
Nặc Nặc rất sợ hãi nhưng cô vẫn rón rén đi xuống lầu.
Nếu không đổi cốt truyện về như cũ, chẳng lẽ cô muốn sống cả đời với Cừu Lệ sao? Không nói ở cùng nam chủ sẽ khổ sở thế nào mà nữ chính cùng các nữ phụ khác nhất định sẽ không để yên cho cô.
Nặc Nặc ôm tay áo, cẩn thận mở cửa lớn, gió lạnh bên ngoài đã ập vào mặt.
Quá lạnh.
Tim cô đập liên hồi, Nặc Nặc men theo cửa lớn đi ra ngoài.
Nặc Nặc đã quan sát một thời gian, nếu muốn không để bảo tiêu phát hiện thì chỉ có thể nhảy ra từ chỗ này. Đêm đó cô cùng Hàng Duệ chạy trốn cũng chọn nơi này.
Màn trời đen nhánh, Nặc Nặc lo sợ, toàn bộ căn biệt thự là một mảnh an tĩnh.
Nặc Nặc cẩn thận không làm mình bị thương, lúc ra đến ngoài biệt thự rồi mà cô vẫn còn ngây ngốc.
Không có tiếng chó sủa, đèn cũng không được bật lên.
Cô thật sự chạy trốn được rồi sao?
Vậy bây giờ cô nên đi đâu đây?
Không có Hàng Duệ, cô nên gọi taxi về nhà họ Tống sao?
Trong lúc Nặc Nặc do dự, bỗng có một tia chớp cắt ngang bầu trời.
Nặc Nặc nhìn thấy người đàn ông trong màn mưa.
Cừu Lệ đứng ở trước cô, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Nặc Nặc.
Người đàn ông còn chưa thay quần áo, trên người vẫn là bộ vest mặc trong bữa tiệc, bảo tiêu đứng cạnh che ô cho anh.
Cách xa như vậy mà trong khoảnh khắc tia chớp loé lên, tựa hồ cô có thể nhìn thấy nét âm u rét buốt trên gương mặt của anh.
Sao...Cừu Lệ lại ở chỗ này chờ cô?
Trong lòng Nặc Nặc vô cùng khủng hoảng. Cô cảm thấy đêm nay còn đáng sợ hơn đêm đầu cô xuyên vào cuốn sách này. Cô biết anh đã phát hiện, nhưng vẫn ẩn nhẫn không nổi giận.
Người đàn ông lạnh lùng cong môi: "Em muốn đi đâu vậy? Vị hôn thê của tôi?"
Đêm nay chính là lễ thành nhân của em mà!