Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Xéo với phòng làm việc là phòng ngủ chính của vợ chồng Tô Kỷ Đông, Tô Trì đang vu0t ve tờ bìa, một giọng nói bỗng nhiên vang lên ngoài cửa, “Anh hai?”
Tô Trì quay đầu, Vu Hâm Nghiên đang đứng chỗ cửa ra vào nhìn quyển sổ hộ khẩu trên tay hắn: “Con đang làm gì thế.”
Tay hắn hơi ngưng một lúc, “Không có gì ạ, con chỉ xác nhận một việc thôi.”
Vu Hâm Nghiên suy đoán, “Xác nhận xem mình còn trong đó không à?”
Tô Trì, “…”
Hắn cất sổ hộ khẩu vào chỗ cũ, bình tĩnh trả lời: “Không phải xác nhận con.”
“Hả?” Vu Hâm Nghiên tức thì không hiểu ý, Tô Trì bèn nhân lúc bà lạc lối đã đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc.
Cạch một tiếng, cửa phòng làm việc nhẹ nhàng khép lại, Tô Trì đi ra đầu cầu thang, bóng lưng trở lại kiên cường vững vàng như ngày xưa.
Vu Hâm Nghiên nhìn hai giây rồi trở vào phòng ngủ, Tô Kỷ Đông đang hai chân tréo nguẩy ngồi trên ghế salon xem tạp chí, ông ngước mắt lên từ quyển tạp chí, tức thì bắt gặp khuôn mặt đăm chiêu của bà xã mình.
“Mình sao vậy, đang suy nghĩ xem có muốn được ôm một cái không?”
“Kỷ Đông, đã bốn năm chục rồi đừng có sến súa như thế nữa.” Vu Hâm Nghiên đẩy mặt ông qua một bên, “Em mới thấy thằng hai trong phòng làm việc.”
Tô Kỷ Đông không để ý lắm, trong lòng chỉ có ôm ấp: “Vào thì vào thôi. trong đó nhiều tài liệu của công ty mà, con nó đi hoài.”
“Nhưng mà lúc đó thằng bé đang xem số hộ khẩu.”
Tô Kỷ Đông chớp mắt đứng hình, mấy giây sau lập tức bỏ quyển tạp chí xuống đột ngột đứng dậy, “Nó xem hộ khẩu làm gì?”
“Bảo là muốn xác nhận… ây, Kỷ Đông ông làm gì thế?”
Tô Kỷ Đông dứt khoát bước nhanh đi tới mở cửa phòng làm việc, “Anh cũng muốn đi xác nhận!”
Vu Hâm Nghiên nhanh chóng đi theo phía sau ông, “Mình định xác nhận gì cơ?”
Tô Kỷ Đông thật sự có miệng khó trả lời! Bèn dứt khoát làm ra vẻ như là mất thính giác có chọn lọc, đi thẳng đến trước tủ sách cúi người xuống, giống y chang như thằng con trai cả nhà ông mười phút trước.
Rất nhanh ông đã rút sổ hộ khẩu trong tủ ra, xào xào lật xem mấy tờ, rồi lục lọi trong ngăn kéo đôi ba lần, lại lấy một quyển sổ hộ khẩu khác dưới đáy tủ ra, mở ra xem —— là Tô Hồi Ý.
Căng thẳng trong lòng ông lại buông xuống, chợt thở phào một hơi: Cũng may, vẫn còn ở đây.
Vu Hâm Nghiêm đứng sau lưng ông rướn cổ lên nhìn, “Anh lấy hai cuốn hộ khẩu ra tính xác nhận cái gì thế, nhà mình có ai tính đi đăng ký kết hôn đâu.
Tô Kỷ Đông đột nhiên gầm lên một tiếng, “Nó dám!”
Vu Hâm Nghiên, “…”
Vu Hâm Nghiên, “??”
Tô Hồi Ý ngủ một giấc thức dậy là đến giờ ăn cơm tối, cứ như là một cái thùng cơm biết ngủ đông vậy.
Lúc từ trên xuống phòng ăn, cả nhà đã có mặt đầy đủ. Một chân cậu vừa bước vào trong phòng ăn, lập tức nhận ra bầu không khí có gì đó sai sai ——
Nhất là hai cha con Tô Kỷ Đông và Tô Trì, một người ưu sầu không thôi, một người hớn ha hớn hở.
Tô Hồi Ý đảo qua vẻ mặt của hai người, “Anh hai, anh bắt nạt papa hả?”
Phong thái của cậu hết mực công bằng chính trực, chẳng khác nào bậc phụ huynh biết lý biết lẽ dẫn gấu con nhà mình đến xin lỗi với bạn nhỏ bị bắt nạt.
Cả nhà, “…”
Lửa giận của Tô Kỷ Đông tắt đi một khúc, “Không đến nỗi đó.”
Tô Hồi Ý vỗ về ông, “Papa không bị bắt nạt là tốt rồi.”
Mắt thấy định vị vai trò đang càng lúc càng lệch khỏi quỹ đạo, Vu Hâm Nghiên đúng lúc lên tiếng cắt ngang vở hài kịch không hề có logic này, “Ăn cơm…”
Sau khi Tô Hồi Ý ngoan ngoãn vào chỗ, tất cả mọi người trong nhà cũng cầm đũa bắt đầu dùng bữa.
Tô Đĩnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ lo nhàn nhã gắp đồ ăn cho mình, còn làn sóng ngầm cuồn cuộn trên bàn ăn thì coi như không thấy.
Tô Giản Thần mơ hồ cảm thấy có tin mật gì đó dạo chơi trong không khí, song hắn vẫn còn đang phải tìm kiếm con đường để tham gia nhóm chat.
Trong lúc nhất thời không ai nói gì, chỉ còn lại âm thanh leng keng trong trẻo khi đũa chạm vào bát đĩa sứ mà thôi.
Khi bữa ăn sắp xong một nửa, thì bát Tô Trì đã rỗng. Con người từ trước đến giờ tối chỉ ăn no đến 80% thôi hôm nay lại chuyện lạ có thiệt đứng dậy bới thêm một bát cơm, có thể thấy được tâm trạng của hắn thoải mái thế nào.
Tô Hồi Ý nhìn trong mắt, lòng dạ trĩu nặng: Chẳng lẽ anh hai thật sự bị mình hút sạch dương khí, đang bổ sung thể lực?
Ánh mắt của Tô Kỷ Đông nhằm vào bát cơm mới thêm đó, ông mất hứng hắng giọng một cái, thầm mang ý riêng nhìn thằng con trai đang ăn uống rất ngon lành của mình.
“Một lát nữa cha sẽ khóa ngăn tủ trong phòng làm việc lại.” Cho anh vênh váo này.
Tô Trì mặt không đổi sắc gắp cục xương sườn bỏ vào trong bát mình.
Tô Kỷ Đông cau mày, cộng cân thêm, “Sau đó đi nấu chảy chìa khóa.”
Tô Trì vẫn không buồn lên tiếng như trước, thậm chí cũng gắp cho Tô Hồi Ý một miếng sườn, hai người cách một cái bàn ăn lại bắt đầu tình thương mến thương, lấp lóe đá mắt.
Tô Kỷ Đông mắt thấy dọa dẫm không có tác dụng, tính mở miệng nói cái khác, thì tự nhiên bị bà xã nhà mình cắt ngang.
“Kỷ Đông, em không hiểu anh làm thế chi nữa.” Vu Hâm Nghiên dùng ánh mắt bao dung nhìn người già đã bắt đầu lú lẫn nhìn ông, “Đến khi cần mở tủ ra anh lại gọi điện thoại kêu người đến cạy khóa?”
Tô Kỷ Đông, “…”
Một bụng mưu tính của ông cứ thế bị dìm xuống dưới lòng bàn tay của bà xã nhà mình.
Xong bữa tối, Tô Hồi Ý nhanh chóng bị Tô Trì kéo lên lầu, bảo là muốn vận động cho “tiêu cơm”.
Cửa phòng ngủ vừa khép lại, Tô Hồi Ý giơ tay chặn anh hai đang định nhào lên chụt chụt mình, “Không được hôn nữa.”
“Tại sao?” Tô Trì nắm cổ tay cậu kéo ra cúi đầu là hôn ngay, dáng vẻ gấp gáp nồng nhiệt hoàn toàn không giống phong thái cao ngạo lạnh lùng của ai kia ngày xưa.
Tô Hồi Ý bị hắn đè lên cửa, giữa nụ hôn kịch liệt, cửa phòng ngủ bị đẩy nhẹ nhàng vang lên tiếng lạch cạch, thông qua khe cửa đong đưa để lọt ra vài tiếng thở dồn khe khẽ đứt quãng.
Giây phút này chỉ cần ngoài cửa có ai đi ngang qua, chắc chắn sẽ nghi ngờ chuyện đang xảy ra trong phòng.
“Anh hai… thật sự không thể hôn.” Tô Hồi Ý tranh thủ khoảng nghỉ khi hôn bật ra một câu, “Anh sắp bị em ép khô đến nơi rồi!”
Ván cửa đang lạch cạch lạch cạch bỗng dưng dừng.
Động tác ngậm môi cậu của Tô Trì không ngưng, hàm răng bấm vào môi, giọng điệu chầm chậm, “Ép khô?”
Đầu óc mờ căm của Tô Hồi Ý thoắt cái sáng lên một nửa, cậu vội vàng bù vào, “Nói đùa tí thôi mà, tình thú đồ đó.”
Trả lời cậu là một tiếng cười lạnh ngắt. Sau đó người chợt nhẹ đi, cậu vèo một cái đảo điên trời đất ngã ập vào trong tấm chăn mềm mại!
Môi hôn ùn ùn kéo đến như bão táp, Tô Trì dùng hành động để thay tiếng nói chứng minh rằng mình “màu mỡ” đến mức nào.
Vào khoảnh khắc mà tình thế chắc chắn sẽ đi về hướng không thể thay đổi được, điện thoại của Tô Hồi Ý bỗng nhiên reo lên.
Động tác ôm hôn của cả hai ngừng lại, Tô Trì dằn cảm xúc xuống chống nửa người trên dậy, chăn mền ngay ngắn đã trở nên ngổn ngang lộn xộn, ánh mắt của hắn sâu thẳm, “Ai mà biết canh giờ gọi điện thế nhỉ?”
Tô Hồi Ý đang nằm trên chăn, lấy điện thoại ra liếc nhìn thử, “Thần cơ diệu toán cỡ này, từ trước đến giờ chỉ có Chu Thanh Thành.”
“Bơ cậu ta đi.”
“Em cũng nghĩ vậy.”
Cả hai cùng thông đồng làm bậy cúp điện thoại của Chu Thanh Thành, tiếp tục hợp tác làm chuyện với nhau. Song không quá một phút, điện thoại reo nữa.
Ánh mắt nhìn điện thoại của Tô Trì bị cắt ngang dường như có thêm công năng có thể tự tháo rời vậy.
“Để em nghe đi.” Tô Hồi Ý đẩy Tô Trì trên người mình ra, chống giường ngồi dậy, “Gọi liên tục hai lần không chừng là có gì đó gấp thật.”
Tô Trì sầm mặt ngồi dậy, dù bận vẫn ung dung khoanh tay ngồi chờ bên cạnh, điệu bộ như là “để anh coi coi gấp cỡ nào”.
Tô Hồi Ý gồng gánh ánh mắt dục・cầu bất mãn của anh hai mình bấm nghe điện thoại, thật lòng thật dạ không mang bất cứ một ý đe dọa nào nói ra câu thoại kinh điển kia ——
“Chu Thanh Thành, tốt nhất là cậu thật sự có chuyện gấp.”
Chu Thanh Thành bên kia điện thoại còn chưa mở miệng đã hơi nghẹn họng, “Cậu đang làm gì?”
Ánh mắt của người nào đó ngồi cạnh ngày một dữ dội, Tô Hồi Ý vội vàng bỏ qua giai đoạn nói chuyện phiếm thẳng vào chủ đề chính, “Chuyện đó không quan trọng, cậu tìm tôi có gì không.”
Chủ đề chính được nhặt lên lại, Chu Thanh Thành tự nhiên tức giận, “Cậu còn hỏi tôi nữa! Lửa sắp cháy tới nơi rồi kìa, cậu ở nhà làm gì mà không nghe điện thoại, rảnh quá ra sân ngắm hoa nở hoa tàn?”
Tô Hồi Ý giật mình trong lòng, “Sao vậy?”
“Cậu cũng biết rồi, trong cái vòng của chúng ta làm gì có bí mật. Hồi chiều anh em cậu vừa rời tiệc, không biết ai đã lan truyền tin đồn sắp lên tới trời luôn rồi, nói cậu với anh hai cậu…”
Tô Hồi Ý, “Lúc nhảy giẫm lên chân rồi?”
Chu Thanh Thành, “…”
Tô Hồi Ý phẫn nộ, “Ai loan tin thế hả, bậy bạ! Chỉ mới đá trúng ngón chân cái tí thôi, giẫm hồi nào?”
Chu Thanh Thành nghĩ đáng lẽ mình không nên khúc chiết uyển chuyển, bèn nói thẳng toạc đoạn sau ra luôn, “Nói hai người có mối quan hệ không nên có.”
Tiếng nói oa oa của Tô Hồi Ý im bặt đi, trong thoáng chốc im lặng như một chú chim cút bé nhỏ.
Đậu mớ, rõ ràng là cậu chờ hai chục phút rồi mới đi ra khỏi phòng nghỉ mà, làm thế nào mà vẫn bị nhìn được vậy?
Một bàn tay đặt lên gáy cậu xoa xoa, lực tay của Tô Trì không chậm, có đôi phần hàm ý dỗ dành động viên.
Tiếng của Chu Thanh Thành trong điện thoại vẫn không ngớt, còn kèm theo nhạc nền tùng tùng, cứ như là tức đến giậm chân.
Kiến thức của cậu ta phong phú, phân tích cho Tô Hồi Ý nghe, “Tôi thấy hình như cũng có người không nghĩ là như thế thật, cơ mà nhà họ Tô cậu trước giờ luôn được hưởng danh dự, địa vị cao, nên những người đó mới cố tình mượn cơ hội chèn ép nhà cậu.”
Tô Hồi Ý quay đầu nhìn về phía Tô Trì, sau đó nhận được một ánh nhìn khẳng định.
Cậu lập tức hùa theo trong điện thoại, “Lòng người hiểm ác!”
Tiếng tùng tùng chợt ngừng trong giây lát, Chu Thanh Thành cảm thấy mệt lòng một cách sâu sắc, “Mẹ nó người ta đang nhằm vào cậu đấy! Cậu gặp chuyện bất bình căm phẫn sục sôi làm chi vậy?
Tô Hồi Ý tự động xem nhẹ nửa câu đầu, ngượng ngùng hưởng thụ tán dương trong nửa câu sau, “Tôi không tốt được như cậu nói đâu.”
Việc nhà của người khác chỉ nhắc đến rồi thôi. Chu Thanh Thành cảm giác những gì mình nên nhắc đã nói hết rồi ——
Người bạn bồ câu bé nhỏ của mình sẽ là đôi chim liền cánh với bồ câu bự nhà cậu ta hay là gặp hạn mỗi kẻ một phương, thì đó là sự lựa chọn của chính hai người họ.
Cậu ta thở dài, “Ây, cậu tự lo cho mình đấy.”
Cuộc gọi kết thúc, trong phòng chìm vào khoảng lặng trong chốc lát.
Tô Hồi Ý ngồi bên mép giường, chậm rãi tiêu hóa lượng tin tức vừa mới nhận, cậu không phải bé ngốc xít đích thực, ý của Chu Thanh Thành cậu hiểu cả, chỉ có điều là tình hình biến đổi phức tạp hơn trong tưởng tượng của cậu.
Ngón tay bỗng nhiên được một bàn tay thô sần cọ qua, cẩn thận vu0t ve.
Tô Trì cụp mắt nhìn ngón tay gầy nhỏ trắng trẻo của cậu, “Em đã nghe rồi đấy, có thể sẽ có đối thủ kinh doanh mượn cơ hội này chèn ép Tô thị, em có cảm thấy hối hận hay là sợ hãi không?”
Ngón tay Tô Hồi Ý co lại, kẹp bàn tay đang làm bậy của ai kia, nặn nặn lại như đáp lễ, “Không biết…”
“Sao vậy?”
Tô Hồi Ý nhất thời cũng nghĩ không ra là vì: Chắc hẳn là từ phút giây cậu quyết định ở bên Tô Trì, thì cậu chuẩn bị tâm lý xong xuôi rồi.
“Bởi vì anh hai vip vip pro —— ”
Tô Trì cười một tiếng, dịu dàng hôn lên trán cậu, “Vậy thì không có bất cứ vấn đề gì cả.”
Tô Hồi Ý vừa hưởng thụ chụt chụt liên thanh, vừa cảm thấy vẫn hơi hơi có vấn đề.
Ví dụ như bên Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên đích thị là một vấn đề to bự.
“Anh hai, cha vốn đã không thích chúng ta yêu nhau rồi, mama thì cũng không biết đã chín mấy phần rồi. Nếu như cha mẹ biết nguyên nhân mà xí nghiệp nhà mình phải chịu chèn ép liên hợp là từ chúng ta, thì có khi nào sẽ càng phản đối chúng ta hơn không?”
“Không biết…” Vẻ mặt Tô Trì thoạt nhìn càng không có chút nào là để tâm.
Tô Hồi Ý cảm thấy có chút chút ẩn gì đó bên trong, nên thò đầu ra rửa tai lắng nghe.
Giọng điệu của Tô Trì không nhanh không chậm, “Sức cháy của cha không đủ, luộc chậm quá, đúng lúc mượn mượn mấy người kia làm củi thêm vào, châm cho lửa cháy to thêm chút nữa.”
Ngón tay của hắn xuyên qua kẽ ngón tay của Tô Hồi Ý, đôi tay này từ trước đến giờ nắm giữ toàn cục, khuấy động mưa gió trong giới kinh doanh.
“Coi như bọn họ gửi phần quà cưới đến lễ kết hôn của chúng ta.”
Tô Trì quay đầu, Vu Hâm Nghiên đang đứng chỗ cửa ra vào nhìn quyển sổ hộ khẩu trên tay hắn: “Con đang làm gì thế.”
Tay hắn hơi ngưng một lúc, “Không có gì ạ, con chỉ xác nhận một việc thôi.”
Vu Hâm Nghiên suy đoán, “Xác nhận xem mình còn trong đó không à?”
Tô Trì, “…”
Hắn cất sổ hộ khẩu vào chỗ cũ, bình tĩnh trả lời: “Không phải xác nhận con.”
“Hả?” Vu Hâm Nghiên tức thì không hiểu ý, Tô Trì bèn nhân lúc bà lạc lối đã đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc.
Cạch một tiếng, cửa phòng làm việc nhẹ nhàng khép lại, Tô Trì đi ra đầu cầu thang, bóng lưng trở lại kiên cường vững vàng như ngày xưa.
Vu Hâm Nghiên nhìn hai giây rồi trở vào phòng ngủ, Tô Kỷ Đông đang hai chân tréo nguẩy ngồi trên ghế salon xem tạp chí, ông ngước mắt lên từ quyển tạp chí, tức thì bắt gặp khuôn mặt đăm chiêu của bà xã mình.
“Mình sao vậy, đang suy nghĩ xem có muốn được ôm một cái không?”
“Kỷ Đông, đã bốn năm chục rồi đừng có sến súa như thế nữa.” Vu Hâm Nghiên đẩy mặt ông qua một bên, “Em mới thấy thằng hai trong phòng làm việc.”
Tô Kỷ Đông không để ý lắm, trong lòng chỉ có ôm ấp: “Vào thì vào thôi. trong đó nhiều tài liệu của công ty mà, con nó đi hoài.”
“Nhưng mà lúc đó thằng bé đang xem số hộ khẩu.”
Tô Kỷ Đông chớp mắt đứng hình, mấy giây sau lập tức bỏ quyển tạp chí xuống đột ngột đứng dậy, “Nó xem hộ khẩu làm gì?”
“Bảo là muốn xác nhận… ây, Kỷ Đông ông làm gì thế?”
Tô Kỷ Đông dứt khoát bước nhanh đi tới mở cửa phòng làm việc, “Anh cũng muốn đi xác nhận!”
Vu Hâm Nghiên nhanh chóng đi theo phía sau ông, “Mình định xác nhận gì cơ?”
Tô Kỷ Đông thật sự có miệng khó trả lời! Bèn dứt khoát làm ra vẻ như là mất thính giác có chọn lọc, đi thẳng đến trước tủ sách cúi người xuống, giống y chang như thằng con trai cả nhà ông mười phút trước.
Rất nhanh ông đã rút sổ hộ khẩu trong tủ ra, xào xào lật xem mấy tờ, rồi lục lọi trong ngăn kéo đôi ba lần, lại lấy một quyển sổ hộ khẩu khác dưới đáy tủ ra, mở ra xem —— là Tô Hồi Ý.
Căng thẳng trong lòng ông lại buông xuống, chợt thở phào một hơi: Cũng may, vẫn còn ở đây.
Vu Hâm Nghiêm đứng sau lưng ông rướn cổ lên nhìn, “Anh lấy hai cuốn hộ khẩu ra tính xác nhận cái gì thế, nhà mình có ai tính đi đăng ký kết hôn đâu.
Tô Kỷ Đông đột nhiên gầm lên một tiếng, “Nó dám!”
Vu Hâm Nghiên, “…”
Vu Hâm Nghiên, “??”
Tô Hồi Ý ngủ một giấc thức dậy là đến giờ ăn cơm tối, cứ như là một cái thùng cơm biết ngủ đông vậy.
Lúc từ trên xuống phòng ăn, cả nhà đã có mặt đầy đủ. Một chân cậu vừa bước vào trong phòng ăn, lập tức nhận ra bầu không khí có gì đó sai sai ——
Nhất là hai cha con Tô Kỷ Đông và Tô Trì, một người ưu sầu không thôi, một người hớn ha hớn hở.
Tô Hồi Ý đảo qua vẻ mặt của hai người, “Anh hai, anh bắt nạt papa hả?”
Phong thái của cậu hết mực công bằng chính trực, chẳng khác nào bậc phụ huynh biết lý biết lẽ dẫn gấu con nhà mình đến xin lỗi với bạn nhỏ bị bắt nạt.
Cả nhà, “…”
Lửa giận của Tô Kỷ Đông tắt đi một khúc, “Không đến nỗi đó.”
Tô Hồi Ý vỗ về ông, “Papa không bị bắt nạt là tốt rồi.”
Mắt thấy định vị vai trò đang càng lúc càng lệch khỏi quỹ đạo, Vu Hâm Nghiên đúng lúc lên tiếng cắt ngang vở hài kịch không hề có logic này, “Ăn cơm…”
Sau khi Tô Hồi Ý ngoan ngoãn vào chỗ, tất cả mọi người trong nhà cũng cầm đũa bắt đầu dùng bữa.
Tô Đĩnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ lo nhàn nhã gắp đồ ăn cho mình, còn làn sóng ngầm cuồn cuộn trên bàn ăn thì coi như không thấy.
Tô Giản Thần mơ hồ cảm thấy có tin mật gì đó dạo chơi trong không khí, song hắn vẫn còn đang phải tìm kiếm con đường để tham gia nhóm chat.
Trong lúc nhất thời không ai nói gì, chỉ còn lại âm thanh leng keng trong trẻo khi đũa chạm vào bát đĩa sứ mà thôi.
Khi bữa ăn sắp xong một nửa, thì bát Tô Trì đã rỗng. Con người từ trước đến giờ tối chỉ ăn no đến 80% thôi hôm nay lại chuyện lạ có thiệt đứng dậy bới thêm một bát cơm, có thể thấy được tâm trạng của hắn thoải mái thế nào.
Tô Hồi Ý nhìn trong mắt, lòng dạ trĩu nặng: Chẳng lẽ anh hai thật sự bị mình hút sạch dương khí, đang bổ sung thể lực?
Ánh mắt của Tô Kỷ Đông nhằm vào bát cơm mới thêm đó, ông mất hứng hắng giọng một cái, thầm mang ý riêng nhìn thằng con trai đang ăn uống rất ngon lành của mình.
“Một lát nữa cha sẽ khóa ngăn tủ trong phòng làm việc lại.” Cho anh vênh váo này.
Tô Trì mặt không đổi sắc gắp cục xương sườn bỏ vào trong bát mình.
Tô Kỷ Đông cau mày, cộng cân thêm, “Sau đó đi nấu chảy chìa khóa.”
Tô Trì vẫn không buồn lên tiếng như trước, thậm chí cũng gắp cho Tô Hồi Ý một miếng sườn, hai người cách một cái bàn ăn lại bắt đầu tình thương mến thương, lấp lóe đá mắt.
Tô Kỷ Đông mắt thấy dọa dẫm không có tác dụng, tính mở miệng nói cái khác, thì tự nhiên bị bà xã nhà mình cắt ngang.
“Kỷ Đông, em không hiểu anh làm thế chi nữa.” Vu Hâm Nghiên dùng ánh mắt bao dung nhìn người già đã bắt đầu lú lẫn nhìn ông, “Đến khi cần mở tủ ra anh lại gọi điện thoại kêu người đến cạy khóa?”
Tô Kỷ Đông, “…”
Một bụng mưu tính của ông cứ thế bị dìm xuống dưới lòng bàn tay của bà xã nhà mình.
Xong bữa tối, Tô Hồi Ý nhanh chóng bị Tô Trì kéo lên lầu, bảo là muốn vận động cho “tiêu cơm”.
Cửa phòng ngủ vừa khép lại, Tô Hồi Ý giơ tay chặn anh hai đang định nhào lên chụt chụt mình, “Không được hôn nữa.”
“Tại sao?” Tô Trì nắm cổ tay cậu kéo ra cúi đầu là hôn ngay, dáng vẻ gấp gáp nồng nhiệt hoàn toàn không giống phong thái cao ngạo lạnh lùng của ai kia ngày xưa.
Tô Hồi Ý bị hắn đè lên cửa, giữa nụ hôn kịch liệt, cửa phòng ngủ bị đẩy nhẹ nhàng vang lên tiếng lạch cạch, thông qua khe cửa đong đưa để lọt ra vài tiếng thở dồn khe khẽ đứt quãng.
Giây phút này chỉ cần ngoài cửa có ai đi ngang qua, chắc chắn sẽ nghi ngờ chuyện đang xảy ra trong phòng.
“Anh hai… thật sự không thể hôn.” Tô Hồi Ý tranh thủ khoảng nghỉ khi hôn bật ra một câu, “Anh sắp bị em ép khô đến nơi rồi!”
Ván cửa đang lạch cạch lạch cạch bỗng dưng dừng.
Động tác ngậm môi cậu của Tô Trì không ngưng, hàm răng bấm vào môi, giọng điệu chầm chậm, “Ép khô?”
Đầu óc mờ căm của Tô Hồi Ý thoắt cái sáng lên một nửa, cậu vội vàng bù vào, “Nói đùa tí thôi mà, tình thú đồ đó.”
Trả lời cậu là một tiếng cười lạnh ngắt. Sau đó người chợt nhẹ đi, cậu vèo một cái đảo điên trời đất ngã ập vào trong tấm chăn mềm mại!
Môi hôn ùn ùn kéo đến như bão táp, Tô Trì dùng hành động để thay tiếng nói chứng minh rằng mình “màu mỡ” đến mức nào.
Vào khoảnh khắc mà tình thế chắc chắn sẽ đi về hướng không thể thay đổi được, điện thoại của Tô Hồi Ý bỗng nhiên reo lên.
Động tác ôm hôn của cả hai ngừng lại, Tô Trì dằn cảm xúc xuống chống nửa người trên dậy, chăn mền ngay ngắn đã trở nên ngổn ngang lộn xộn, ánh mắt của hắn sâu thẳm, “Ai mà biết canh giờ gọi điện thế nhỉ?”
Tô Hồi Ý đang nằm trên chăn, lấy điện thoại ra liếc nhìn thử, “Thần cơ diệu toán cỡ này, từ trước đến giờ chỉ có Chu Thanh Thành.”
“Bơ cậu ta đi.”
“Em cũng nghĩ vậy.”
Cả hai cùng thông đồng làm bậy cúp điện thoại của Chu Thanh Thành, tiếp tục hợp tác làm chuyện với nhau. Song không quá một phút, điện thoại reo nữa.
Ánh mắt nhìn điện thoại của Tô Trì bị cắt ngang dường như có thêm công năng có thể tự tháo rời vậy.
“Để em nghe đi.” Tô Hồi Ý đẩy Tô Trì trên người mình ra, chống giường ngồi dậy, “Gọi liên tục hai lần không chừng là có gì đó gấp thật.”
Tô Trì sầm mặt ngồi dậy, dù bận vẫn ung dung khoanh tay ngồi chờ bên cạnh, điệu bộ như là “để anh coi coi gấp cỡ nào”.
Tô Hồi Ý gồng gánh ánh mắt dục・cầu bất mãn của anh hai mình bấm nghe điện thoại, thật lòng thật dạ không mang bất cứ một ý đe dọa nào nói ra câu thoại kinh điển kia ——
“Chu Thanh Thành, tốt nhất là cậu thật sự có chuyện gấp.”
Chu Thanh Thành bên kia điện thoại còn chưa mở miệng đã hơi nghẹn họng, “Cậu đang làm gì?”
Ánh mắt của người nào đó ngồi cạnh ngày một dữ dội, Tô Hồi Ý vội vàng bỏ qua giai đoạn nói chuyện phiếm thẳng vào chủ đề chính, “Chuyện đó không quan trọng, cậu tìm tôi có gì không.”
Chủ đề chính được nhặt lên lại, Chu Thanh Thành tự nhiên tức giận, “Cậu còn hỏi tôi nữa! Lửa sắp cháy tới nơi rồi kìa, cậu ở nhà làm gì mà không nghe điện thoại, rảnh quá ra sân ngắm hoa nở hoa tàn?”
Tô Hồi Ý giật mình trong lòng, “Sao vậy?”
“Cậu cũng biết rồi, trong cái vòng của chúng ta làm gì có bí mật. Hồi chiều anh em cậu vừa rời tiệc, không biết ai đã lan truyền tin đồn sắp lên tới trời luôn rồi, nói cậu với anh hai cậu…”
Tô Hồi Ý, “Lúc nhảy giẫm lên chân rồi?”
Chu Thanh Thành, “…”
Tô Hồi Ý phẫn nộ, “Ai loan tin thế hả, bậy bạ! Chỉ mới đá trúng ngón chân cái tí thôi, giẫm hồi nào?”
Chu Thanh Thành nghĩ đáng lẽ mình không nên khúc chiết uyển chuyển, bèn nói thẳng toạc đoạn sau ra luôn, “Nói hai người có mối quan hệ không nên có.”
Tiếng nói oa oa của Tô Hồi Ý im bặt đi, trong thoáng chốc im lặng như một chú chim cút bé nhỏ.
Đậu mớ, rõ ràng là cậu chờ hai chục phút rồi mới đi ra khỏi phòng nghỉ mà, làm thế nào mà vẫn bị nhìn được vậy?
Một bàn tay đặt lên gáy cậu xoa xoa, lực tay của Tô Trì không chậm, có đôi phần hàm ý dỗ dành động viên.
Tiếng của Chu Thanh Thành trong điện thoại vẫn không ngớt, còn kèm theo nhạc nền tùng tùng, cứ như là tức đến giậm chân.
Kiến thức của cậu ta phong phú, phân tích cho Tô Hồi Ý nghe, “Tôi thấy hình như cũng có người không nghĩ là như thế thật, cơ mà nhà họ Tô cậu trước giờ luôn được hưởng danh dự, địa vị cao, nên những người đó mới cố tình mượn cơ hội chèn ép nhà cậu.”
Tô Hồi Ý quay đầu nhìn về phía Tô Trì, sau đó nhận được một ánh nhìn khẳng định.
Cậu lập tức hùa theo trong điện thoại, “Lòng người hiểm ác!”
Tiếng tùng tùng chợt ngừng trong giây lát, Chu Thanh Thành cảm thấy mệt lòng một cách sâu sắc, “Mẹ nó người ta đang nhằm vào cậu đấy! Cậu gặp chuyện bất bình căm phẫn sục sôi làm chi vậy?
Tô Hồi Ý tự động xem nhẹ nửa câu đầu, ngượng ngùng hưởng thụ tán dương trong nửa câu sau, “Tôi không tốt được như cậu nói đâu.”
Việc nhà của người khác chỉ nhắc đến rồi thôi. Chu Thanh Thành cảm giác những gì mình nên nhắc đã nói hết rồi ——
Người bạn bồ câu bé nhỏ của mình sẽ là đôi chim liền cánh với bồ câu bự nhà cậu ta hay là gặp hạn mỗi kẻ một phương, thì đó là sự lựa chọn của chính hai người họ.
Cậu ta thở dài, “Ây, cậu tự lo cho mình đấy.”
Cuộc gọi kết thúc, trong phòng chìm vào khoảng lặng trong chốc lát.
Tô Hồi Ý ngồi bên mép giường, chậm rãi tiêu hóa lượng tin tức vừa mới nhận, cậu không phải bé ngốc xít đích thực, ý của Chu Thanh Thành cậu hiểu cả, chỉ có điều là tình hình biến đổi phức tạp hơn trong tưởng tượng của cậu.
Ngón tay bỗng nhiên được một bàn tay thô sần cọ qua, cẩn thận vu0t ve.
Tô Trì cụp mắt nhìn ngón tay gầy nhỏ trắng trẻo của cậu, “Em đã nghe rồi đấy, có thể sẽ có đối thủ kinh doanh mượn cơ hội này chèn ép Tô thị, em có cảm thấy hối hận hay là sợ hãi không?”
Ngón tay Tô Hồi Ý co lại, kẹp bàn tay đang làm bậy của ai kia, nặn nặn lại như đáp lễ, “Không biết…”
“Sao vậy?”
Tô Hồi Ý nhất thời cũng nghĩ không ra là vì: Chắc hẳn là từ phút giây cậu quyết định ở bên Tô Trì, thì cậu chuẩn bị tâm lý xong xuôi rồi.
“Bởi vì anh hai vip vip pro —— ”
Tô Trì cười một tiếng, dịu dàng hôn lên trán cậu, “Vậy thì không có bất cứ vấn đề gì cả.”
Tô Hồi Ý vừa hưởng thụ chụt chụt liên thanh, vừa cảm thấy vẫn hơi hơi có vấn đề.
Ví dụ như bên Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên đích thị là một vấn đề to bự.
“Anh hai, cha vốn đã không thích chúng ta yêu nhau rồi, mama thì cũng không biết đã chín mấy phần rồi. Nếu như cha mẹ biết nguyên nhân mà xí nghiệp nhà mình phải chịu chèn ép liên hợp là từ chúng ta, thì có khi nào sẽ càng phản đối chúng ta hơn không?”
“Không biết…” Vẻ mặt Tô Trì thoạt nhìn càng không có chút nào là để tâm.
Tô Hồi Ý cảm thấy có chút chút ẩn gì đó bên trong, nên thò đầu ra rửa tai lắng nghe.
Giọng điệu của Tô Trì không nhanh không chậm, “Sức cháy của cha không đủ, luộc chậm quá, đúng lúc mượn mượn mấy người kia làm củi thêm vào, châm cho lửa cháy to thêm chút nữa.”
Ngón tay của hắn xuyên qua kẽ ngón tay của Tô Hồi Ý, đôi tay này từ trước đến giờ nắm giữ toàn cục, khuấy động mưa gió trong giới kinh doanh.
“Coi như bọn họ gửi phần quà cưới đến lễ kết hôn của chúng ta.”