Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Hí hí cái con khỉ á!!!
Tô Hồi Ý tức thì cảm nhận được một tầm mắt đáp xuống đỉnh đầu của mình, chùm tóc ngố dựng đứng trên đầu thật lạnh thật lạnh.
Giọng nói trầm thấp không nghe được nhịp điệu lên xuống, “Giao lưu?”
Chu Thanh Thành tiếp tục cười hí hí trông rất là khả ố, “Yên tâm đi, hai anh em hai người chắc chắn là ngôi sao sáng nhất đêm nay!”
Không, Tô Hồi Ý cảm giác mình là ngôi sao sa ngã…!
Cậu chuyển hướng sang Tô Trì hòng muốn tìm chứng cứ có sức thuyết phục chứng minh mình trong sạch, “Anh hai, em…”
Một bàn tay nhấn vào cổ áo cậu, ngón tay thon dài thẳng tắp cách áo lông đè vào vị trí xương quai xanh của cậu, Tô Trì rất bình tĩnh, “Có phải em mặc ngược áo len rồi không, để tôi dẫn em đến nhà vệ sinh xem thử.”
“Chắc, chắc vậy.” Tô Hồi Ý nhanh chóng hùa theo, “Em đang thấy rất nghẹt thở đây!”
Tôn Nguyệt nghi ngờ nhìn về phía cổ áo của cậu, “Ngược à, áo này của cậu không phải áo len cổ lọ hay sao?”
Tô Trì dứt khoát xách cậu rời đi, “Xin lỗi tạm thời không tiếp được.”
Đèn hành lang trên đỉnh đầu trải dài dưới chân, sáng tối luân phiên, mũi chân hai người đuổi gót chân đi được chừng mười thước, đằng sau vọng đến tiếng của Chu Thanh Thành, “Phòng 306! Mặc xong nhớ nhanh chóng trở lại phát sáng!”
Tô Trì xách cậu đi không buồn quay đầu lại, trong lúc hai người bước đi cậu nghe trong gió có câu “ha ha, ánh sáng xanh lục?” tung bay.
Tô Hồi Ý, “…”
Mặc dù là cậu vẫn chưa đồng ý với lời theo đuổi của anh hai minh, nhưng cũng không thẳng thắn từ chối, quan hệ của hai người tạm thời có thể coi như mập mờ.
Cậu cảm thấy không đến mức là ánh sáng xanh lục, quá lắm… quá lắm cũng là xanh dạ quang thôi!
Chỉ qua mấy chục bước cả hai đã rẽ qua một khúc ngoặt đi tới bên ngoài nhà vệ sinh, bốn phía là vách tường lát đá cẩm thạch màu đen, cả lối đi trống rỗng.
Tô Trì chỉ kéo người tới cửa là ngừng lại, Tô Hồi Ý bị hắn xoay hướng, lưng thịch một tiếng dựa vào tường đá lạnh lẽo cứng rắn, “Anh hai…”
Bốn bề vắng lặng, ánh mắt củaTô Trì cũng không còn lạnh nhạt nữa.
“Tô Hồi Ý, có phải tôi chiều em quá rồi không, để em dẫn tôi đi giao lưu?”
Tầm mắt của hai người trực diện với nhau, rất gần, khác biệt giữa hình thể và sức mạnh để hắn dễ dàng đè cậu vào tường, sau đó mặc theo ý của hắn.
Tô Hồi Ý dán lưng vào mặt tường nhìn về phía Tô Trì, không đến mức kabe-don như trong phim, nhưng cậu vẫn có thể có cảm giác như là đối phương đã dùng ánh mắt giam cầm cậu vào lòng.
So với kabe-don còn hừng hực, bộc trực hơn nhiền, càng khiến người khác không thể chống cự hơn.
Tô Trì nói, “Rõ ràng em biết là tôi thích em.”
Tô Hồi Ý nghe lời của hắn mà con tim đập lên thình thịch thình thịch, vừa sốt sắng vừa thẹn thùng. Cậu thiếu điều muốn lấy cọng tóc ngố ra tuyên thề!
“Em không biết là đi giao lưu, nếu không thì chắc chắn sẽ không dẫn anh hai đến.”
“Chỉ là không dẫn tôi tới?”
Cảm giác nguy hiểm khiến cho độ nhạy cảm của cậu tăng cao, “Một mình em cũng sẽ không đến!”
Tô Trì lại cúi đầu nhìn cậu một lúc, hỏi tiếp, “Vì sao?”
Tô Hồi Ý căn cứ vào nguyên tắc thành thật trả lời, mở miệng đáp, “Em sợ anh sẽ tức giận.”
Tầm mắt vừa nóng bỏng vừa chặt chẽ đó lập tức dịu bớt đi hơn một chút, Tô Trì lui về sau nửa bước, áp suất không khí hạ thấp xung quanh chầm chậm tăng trở lại. Tô Hồi Ý ôm trái tim bé nhỏ quan sát nét mặt của anh hai mình, hòng muốn xác nhận an nguy của bản thân.
Tô Trì không e dè đối diện với cậu, “Nhìn cái gì, xem tôi còn tức giận nữa không à?”
Tô Hồi Ý gật đầu như giã tỏi.
“Tôi bị em chọc tức rồi đấy.” Ánh mắt Tô Trì rơi vào vành tai khéo léo giấu trong tóc cậu, “Em nói xem phải làm sao bây giờ?”
Tô Hồi Ý thăm dò, “Chờ… chờ một lát nữa em hát cho anh nghe một bài hát vui vẻ?”
Trả lời cậu là một tiếng cười gằn không được vui lắm.
Tô Hồi Ý, “… “
Im vài giây, Tô Trì tâm lý nghĩ kỹ phương án giải quyết thay cho cậu, “Nếu không thì em cho tôi bóp tai em một cái, bóp rồi tôi sẽ không giận nữa.”
Tô Hồi Ý véo cái che tai, không hiểu đây là nguyên lý gì, “Anh cũng là thiên tài trong ngành sinh vật học à?”
Tô Trì, “…”
Một bàn tay ở trên không đưa sang, Tô Hồi Ý bịt kín sợ hãi lỗ tai, “Anh đã nói là tôn trọng ý kiến của em ——”
Cọng tóc ngố bị túm một phát. Tiếng nói của cậu im bặt đi.
Tô Trì chọn lùi để tiến, nắn nắn cọng tóc ngố của cậu, nắn mãi đến khi rũ xuống trở về độ xong mềm dẻo duyên dáng như ngày thường, “Hôm nay tạm thời tha cho em.”
Hắn nói rồi rút tay về, xoay người đi về hướng ban đầu.
Tô Hồi Ý ngớ người ra tại chỗ.
Tô Trì quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, “Còn đứng ngoài cửa nhà vệ sinh làm gì, hít khí a mô ni ắc à?”
“… “ Tô Hồi Ý lập tức cộc cộc theo sau.
Hai người một trước một sau đi về phòng riêng, Tô Hồi Ý giơ tay sờ sờ vành tai vừa sống sót sau tai nạn của mình, còn thấy hơi khó tin, anh hai mình dễ dàng buông tha cho mình như thế sao?
Trong dòng suy tư tìm tòi tỉ mẫn của minh, cậu bỗng nhiên hồi tưởng lại ánh mắt của Tô Trì khi vuốt cọng tóc ngố của mình ban nãy, tim chợt chệch nhịp.
Chẳng phải có câu, lực nén càng lớn, thì lực đàn hồi càng mạnh sao?
Lúc đẩy cửa bước vào phòng 306, bên trong đang ồn ào vui vẻ, pha lẫn tiếng nhạc karaoke theo tiết tấu.
Tô Trì và Tô Hồi Ý một trước một sau đi tới, ánh đèn ngoài cửa soi sáng mặt mũi và vóc dáng của hai người ––– một người cao ráo mạnh mẽ, lạnh lùng nghiêm nghị như một cây tùng xanh bị tuyết phủ, còn một người thì xinh xắn đẹp đẽ, tinh khiết như ngọn trúc non sau cơn mưa.
Hai người mặc cùng một tông màu với nhau, rồi lại toát ra hai phong cách hoàn toàn khác, phút chốc tạo thành sức kéo thị giác cực mạnh!
Trong phòng bỗng dưng yên tĩnh trong khoảnh khắc.
Chu Thanh Thành đúng lúc đó đứng lên giới thiệu, “Hai ngôi sao lấp lánh của chúng ta hôm nay đến rồi! Lại đây, để bổn thiếu gia giới thiệu một chút với mọi người nào~”
Năng lực hâm nóng bầu không khí của Chu Thanh Thành rất tốt, cậu ta dẫn cả hai đi giới thiệu hết một vòng, chờ cho Tô Hồi Ý và Tô Trì ngồi vào một góc trong phòng, thì có hơn một nửa tầm mắt ở đây đều đan xen đáp trên người hai người.
Hai người, “… “
Tô Hồi Ý đang ngồi, chợt cảm thấy lưng ghế salon của mình hơi trĩu xuống một chút, cậu nghiêng đầu nhìn sang, Tô Trì đang cúi đầu một tay lướt điện thoại, một tay còn lại thì khoác sau lưng mình.
Tuyên bố h4m muốn chiếm hữu như thế, kín đáo mà lại ngấm sauvào lòng.
Trong lòng cậu sinh ra một chút cảm giác khác thường, giữa tiếng người huyên náo, tiếng nhạc xung quanh, chút cảm giác đó không quá là nổi bật.
Như mầm xuân xuyên đất rẽ ra một khe nứt nho nhỏ, không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện, nhưng lại khẽ rung rinh khi có ngọn gió lướt qua.
Cậu bèn hơi hơi nhích đến gần Tô Trì, Tô Trì bên cạnh đột nhiên có cảm giác, quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu.
…
Chu Thanh Thành chăm sóc cả bàn tiệc xong miệng đắng lưỡi khô khom lưng cầm ly cocktail lên uống.
Cậu ta uống xong đứng dậy nhìn lướt qua trung tâm, ánh mắt dừng lại —— hôm nay hai ngôi sao óng ánh thế mà lại bị phủ bụi trong góc, ánh mắt của bạn bè xung quanh sắp nhìn xuyên qua hai người đó rồi, vậy mà cả hai lại không buồn quan tâm!
Cậu ta phút chốc đau đớn vô cùng!
Cơ hội tốt cỡ nào chứ, cái đồ ngáo ngơ Tô Hồi Ý này không lo đi kết giao bạn mới, còn như con bồ câu con núp dưới cánh của bồ câu bự nhà mình nữa, tính ấp trứng chung hay gì?
“Tô Hồi Ý, cậu làm gì vậy!” Chu Thanh Thành chỉ tiếc mài sắt không nên kim sáp đến thấp giọng nói, “Cậu có thấy Cố tiểu thư bên kia không, rõ ràng là nhìn cậu không dưới ba lần, nếu như cậu không thích con gái, thì Thôi thiếu ở bên kia cũng rất có thiện cảm với cậu đó. Cậu chui vào góc này để làm gì, tôi gọi cậu đến đây để nghe ca biết khúc sao? Còn không đi trình diễn sức hút của cậu đi, lan tỏa hào quang ra!”
Tô Hồi Ý cảm thấy cậu ta nói đến mỗi một người, thì ánh mắt của Tô Trì lập tức đảo qua từng người từng người một, cậu thiếu điều muốn đổ mồ hôi lạnh, “Tôi không định tìm người yêu.”
“Ôi dào kết bạn kết bạn, cũng đâu phải bắt buộc cậu hẹn hò với người ta đâu, thêm bạn thêm đường thôi.” Vua biển cả số một thế giới Chu Thanh Thành bô lô bô la, “Nếu như cậu thật sự không muốn một mình đi làm quen, không sao cả, giao cho tôi này! Một lát nữa tôi tổ chức trò chơi cho tất cả cùng chơi!”
“Không, tôi sẽ không…”
“Không phiền phức, hai ta còn chia ai với ai!” Chu Thanh Thành vỗ vỗ vai cậu, hết sức hiểu ý, “Anh em tốt.”
Cậu ta nói rồi xong quay đầu chạy mất, chạy đến chỗ đám bạn khác bàn chuyện chơi trò chơi.
Tô Hồi Ý, “… “
Cậu nghi là Chu Thanh Thành mới là công nhân xây dựng, đào hết cái ổ voi này đến cái ổ voi khác trên con đường của cậu.
“Cố tiểu thư, Thôi thiếu.” Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói thấp trầm, “Em cảm thấy ai tốt!”
Tô Hồi Ý phát huy năng lực tự cứu trác tuyệt của mình, “Không biết, không khớp! “
Tô Trì cười một tiếng quay trở lại.
Tô Hồi Ý cảm giác mình chịu thiệt vô cùng. Rõ ràng là người nhìn anh hai hắn nhiều hơn mà, cọng tóc ngố của cậu chỉa một phát toàn là người xem trọng anh hai mình.
Nhưng Chu Thanh Thành không dám ghẹo anh hai cậu, chỉ dám trêu mình. Hơn anh hai cậu có lập trường để ghen một quang minh chính đại như vậy, còn mình thì lại không có —— nếu như cậu ghen thì có nghĩa là gì, có nghĩa là cậu có tình cảm với anh hai đó!
Chẳng phải là đúng với ý của anh hai mình sao!
Tô Hồi Ý vẫn giữ đầu óc tỉnh táo: Cậu không hề ghen, cho dù có hơi tí để ý đi chăng nữa thì cũng là bình thường, chuyện thường như cân đường hộp sữa thôi mà.
Hai người ngồi một lúc, Cố tiểu thư đối diện đứng dậy ra ngoài nhận điện thoại, qua vài phút sau thì đi vào, cô không ngồi lại vị trí ban nãy, trái lại đi về phía hai người Tô Hồi Ý.
Tô Hồi Ý ngẩng đầu nhìn cô, mái tóc xoăn nhẹ sau lưng, trời lạnh như vậy vẫn mặc váy dài khéo léo, rất có khí chất danh viện.
Cậu ngồi ở bên ngoài ghế sofa, Cố tiểu thư một cách tự nhiên xuống bên cạnh cậu, cười cười với hai người, “Ở giữa ồn quá, tôi qua bên này cho yên tĩnh một lúc.”
Tô Trì vẫn rất cao quý lạnh lùng như trước, gật đầu coi như đáp lại, Tô Hồi Ý hiền hoà trả lời một câu, “Mời cô ngồi.”
Sau khi Cố tiểu thư ngồi xuống thì cầm lấy hai quả cà chua bi, đưa một quả cho Tô Hồi Ý, “Có muốn không?”
Tô Hồi Ý lắc lắc đầu, “Không cần, cảm ơn.”
Cố tiểu thư ăn luôn cả hai quả, bắt chuyện với hai người, “Từ lâu đã nghe nói Tô gia người nào cũng tài năng xuất chúng, hôm nay nhìn thấy quả nhiên đúng như lời đồn. Hai người không vào chính giữa ngồi sao? Tôi thấy mọi người dành hết sự chú ý cho cả hai đó.”
Tô Hồi Ý ngại ngùng cúi đầu, “Không được đâu, tôi mắc cỡ lắm.”
Tô Trì liếc mắt nhìn cậu.
Cố tiểu thư hơi nghẹn họng, hình như là không ngờ rằng trong vòng tròn hào môn lấy xã giao làm ràng buộc lại có thể có người nói mình mắc cỡ.
Nhưng mà cô rất nhanh đã tiếp lời, “Tính cách hướng nội cũng rất được hoan nghênh, tôi rất thích những người ôn hòa sâu lắng.”
Tô Hồi Ý, “…”
Tô Trì bỗng nhiên nghiêng người lấy một quả cà chua bi trong đĩa, chuyển tay đưa tới trước mặt Tô Hồi Ý, “Ăn không?”
Hai người hai bên trái phải nhìn cậu, cùng đồng thời chờ cậu đáp lại, trực giác của Tô Hồi Ý mách bảo cho dù là nhìn sang bên nào thì cũng toi mạng.
Ngay dưới hai tầm mắt, cậu chậm rãi duỗi tay ra nhận quả cà chua bi, cầm lấy đưa lên bên môi cắn một ngụm nhỏ, lên tiếng thở dài, “Aizz, ngọt quá. Anh hai thật đúng là ôn hòa sâu lắng.”
Cố tiểu thư mơ hồ cảm thấy hướng đi không đúng, “…”
Tô Hồi Ý lại quay sang quăng cho cô ánh mắt tán đồng, “Tôi giống như cô, cũng rất thích kiểu người như anh hai tôi vậy!”
Tô Trì, “… “
Sau phút im lặng ngắn ngủi, Cố tiểu thư ánh mắt phức tạp đứng dậy, vỗ vỗ váy nói lời cáo từ với hai người, “Tôi nghỉ xong rồi, tôi vào giữa tiếp tục hát.”
Tô Hồi Ý ngại ngùng tiễn cô đi, “Đi thong thả.”
Cố tiểu thư rời đi, góc nhỏ hẻo lánh lại trở lại không gian của hai người.
Tô Hồi Ý nhìn thấy Cố tiểu thư trở lại ngồi giữa mấy người nạm, nhận ly rượu lắc lắc đầu, cô gái bên cạnh nói hai câu gì đó rồi vỗ vỗ vai của cô.
“Tô Hồi Ý, ít ra thì sau này em không lo kế sinh nhai.” Giọng nói của Tô Trì kéo sự chú ý của cậu về.
Tô Hồi Ý “dạ” một tiếng quay đầu nhìn về phía anh hai mình, “Kế sinh nhai gì ạ?”
Tô Trì cúi đầu lật qua lật lại điện thoại, tìm ra một loạt hình ảnh đưa tới trước mặt cậu.
Tô Hồi Ý nhận lấy xem thử, là biểu diễn tạp kỹ bậc cao: Xiếc bưng nước đi trên dây.
Cậu, “…”
Trên sân khấu đã hát hết một vòng, Chu Thanh Thành cầm bộ bài trong tay đứng lên ra hiệu mọi người nghe mình nói, “Chúng ta đông người vừa hay chơi trò gì đi! Theo thứ tự bây giờ ngồi thành một vòng, tụ hội thì phải chơi chứ, chơi thật hay thách!”
Một anh công tử bột khác cạnh đó “xời~” một tiếng, “Quê mùa quá đi Chu thiếu, chơi trò King đi cho k1ch thích!”
Chu Thanh Thành ý tứ sâu xa nhìn ngược trở lại, “Cậu dám?”
Anh công tử bột đó mới đầu là sững sờ, “Sao lại không ——” Người này mới nói được một nữa chợt liếc nhìn Tô Trì, “Không… không bằng chơi thật hay thách đi.”
Chu Thanh Thành, “Xí~”
Cái điệu bộ nhát cáy của mấy người kìa, chẳng phải giống tui y như đúc hay sao!
Trong phòng có mười hai người, Chu Thanh Thành rút mười một quân bài xòe ra giữa bàn cho tất cả mọi người cùng rút. Cánh tay dài của Tô Trì duỗi ra một cái lấy hai quân, đưa ra một quân cho Tô Hồi Ý.
Tư thế nhận đồ của Tô Hồi Ý có thể nói là trôi chảy thành thạo.
Chu Thanh Thành ngước mắt đôi bồ câu đó, vẫn còn như bồ câu non tựa sát vào bồ câu bự nhà cậu, chợt cảm thấy mệt lòng không thôi.
Cậu ta lắc lắc tay xua tan muộn phiền trong lòng, “Nào lật bài!”
Tô Hồi Ý không hề hay biết gì về nỗi sầu lo của Chu Thanh Thành cả, lúc này đang hết sức vui vẻ lật bài lên, mở lên nhìn thấy ngay một con 3 đào hoa. Sau đó một vị danh viện cách ba vị trí, “Tôi là King đây.”
Mọi người ồn ào, “Nhanh chóng gọi số đi! “
Danh viện bật cười, “8.”
Một vị công tử bột ở chỗ khác lật bài lên, “Là tôi là tôi, tôi chọn nói thật.”
“Ôi dào! Có phải cậu không dám hay không?” Người xung quanh lại nhao nhao, “Thách có phải k1ch thích hơn không?”
“Nói thật cũng k1ch thích lắm mà~”
Tô Hồi Ý đầy phấn khởi tham gia trò chơi, còn nghiêng đầu bức ép hai câu “nói thật có thể k1ch thích như thế nào” với Tô Trì. Bây giờ cậu đã hoàn toàn thả lỏng mình, không biết rằng mình đã áp hơn nửa người vào ngực Tô Trì.
Tô Trì cũng không nhắc nhở cậu, chỉ giữ nguyên tư thế hiện tại nói với cậu, “Thì hỏi một ít vấn đề riêng tư, hiểu không? “
Tô Hồi Ý nhanh chóng che tim, bảo vệ tâm hồn thuần khiết của mình.
Chơi được ba bốn vòng, lần này là một cô danh viện tóc ngắn ngồi xéo hai người lấy được quân King.
Tô Hồi Ý nhớ mang máng cô gái đó họ Phàn, trong lúc mấy người giới thiệu lẫn nhau cô còn nhìn Tô Trì mấy lần.
Phàn tiểu thư cầm bài đọc số, “6.”
Tô Trì ngồi bên cạnh hơi nhúc nhích cánh tay, một lá bài lật lên mặt bàn.
Hắn nhàn nhạt, “Là tôi. “
Shh…! Cả bọn hít một hơi: Ôi đậu má, đó là Tô Trì đó, nếu như hỏi mà không nói ra được thì là thách thức của tất cả mọi người luôn đấy.
Phàn tiểu thư cũng ngẩn người, hỏi tiếp, “Thật hay thách?”
“Thật.”
Lần này không ai nói “không đủ k1ch thích” nữa, bọn họ chỉ sợ bất cẩn k1ch thích quá mức thôi.
Phàn tiểu thư châm chước vài giây, sau đó nói, “Vậy tôi hỏi một câu không quá riêng tư nhé.”
Cô giơ tay lên vén tóc mai ra sau tai, thoải mái ngồi hướng về phía Tô Trì, “Xin hỏi Tô tiên sinh thích mẫu người như thế nào?”
Wow wow wow! Câu hỏi này không quá trớn mà lại cũng rất gan dạ. Mọi ánh mắt hóng hớt cũng đổ dồn về đây.
Ngón tay Tô Trì đặt trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch trơn bóng, gõ hai lần cạch cạch.
Trong lòng Tô Hồi Ý bỗng nhiên thấy hơi căng.
Cậu ngước mắt nhìn sang, đối diện ánh mắt của Tô Trì đang nghiêng đầu nhìn mình.
Tô Hồi Ý tức thì cảm nhận được một tầm mắt đáp xuống đỉnh đầu của mình, chùm tóc ngố dựng đứng trên đầu thật lạnh thật lạnh.
Giọng nói trầm thấp không nghe được nhịp điệu lên xuống, “Giao lưu?”
Chu Thanh Thành tiếp tục cười hí hí trông rất là khả ố, “Yên tâm đi, hai anh em hai người chắc chắn là ngôi sao sáng nhất đêm nay!”
Không, Tô Hồi Ý cảm giác mình là ngôi sao sa ngã…!
Cậu chuyển hướng sang Tô Trì hòng muốn tìm chứng cứ có sức thuyết phục chứng minh mình trong sạch, “Anh hai, em…”
Một bàn tay nhấn vào cổ áo cậu, ngón tay thon dài thẳng tắp cách áo lông đè vào vị trí xương quai xanh của cậu, Tô Trì rất bình tĩnh, “Có phải em mặc ngược áo len rồi không, để tôi dẫn em đến nhà vệ sinh xem thử.”
“Chắc, chắc vậy.” Tô Hồi Ý nhanh chóng hùa theo, “Em đang thấy rất nghẹt thở đây!”
Tôn Nguyệt nghi ngờ nhìn về phía cổ áo của cậu, “Ngược à, áo này của cậu không phải áo len cổ lọ hay sao?”
Tô Trì dứt khoát xách cậu rời đi, “Xin lỗi tạm thời không tiếp được.”
Đèn hành lang trên đỉnh đầu trải dài dưới chân, sáng tối luân phiên, mũi chân hai người đuổi gót chân đi được chừng mười thước, đằng sau vọng đến tiếng của Chu Thanh Thành, “Phòng 306! Mặc xong nhớ nhanh chóng trở lại phát sáng!”
Tô Trì xách cậu đi không buồn quay đầu lại, trong lúc hai người bước đi cậu nghe trong gió có câu “ha ha, ánh sáng xanh lục?” tung bay.
Tô Hồi Ý, “…”
Mặc dù là cậu vẫn chưa đồng ý với lời theo đuổi của anh hai minh, nhưng cũng không thẳng thắn từ chối, quan hệ của hai người tạm thời có thể coi như mập mờ.
Cậu cảm thấy không đến mức là ánh sáng xanh lục, quá lắm… quá lắm cũng là xanh dạ quang thôi!
Chỉ qua mấy chục bước cả hai đã rẽ qua một khúc ngoặt đi tới bên ngoài nhà vệ sinh, bốn phía là vách tường lát đá cẩm thạch màu đen, cả lối đi trống rỗng.
Tô Trì chỉ kéo người tới cửa là ngừng lại, Tô Hồi Ý bị hắn xoay hướng, lưng thịch một tiếng dựa vào tường đá lạnh lẽo cứng rắn, “Anh hai…”
Bốn bề vắng lặng, ánh mắt củaTô Trì cũng không còn lạnh nhạt nữa.
“Tô Hồi Ý, có phải tôi chiều em quá rồi không, để em dẫn tôi đi giao lưu?”
Tầm mắt của hai người trực diện với nhau, rất gần, khác biệt giữa hình thể và sức mạnh để hắn dễ dàng đè cậu vào tường, sau đó mặc theo ý của hắn.
Tô Hồi Ý dán lưng vào mặt tường nhìn về phía Tô Trì, không đến mức kabe-don như trong phim, nhưng cậu vẫn có thể có cảm giác như là đối phương đã dùng ánh mắt giam cầm cậu vào lòng.
So với kabe-don còn hừng hực, bộc trực hơn nhiền, càng khiến người khác không thể chống cự hơn.
Tô Trì nói, “Rõ ràng em biết là tôi thích em.”
Tô Hồi Ý nghe lời của hắn mà con tim đập lên thình thịch thình thịch, vừa sốt sắng vừa thẹn thùng. Cậu thiếu điều muốn lấy cọng tóc ngố ra tuyên thề!
“Em không biết là đi giao lưu, nếu không thì chắc chắn sẽ không dẫn anh hai đến.”
“Chỉ là không dẫn tôi tới?”
Cảm giác nguy hiểm khiến cho độ nhạy cảm của cậu tăng cao, “Một mình em cũng sẽ không đến!”
Tô Trì lại cúi đầu nhìn cậu một lúc, hỏi tiếp, “Vì sao?”
Tô Hồi Ý căn cứ vào nguyên tắc thành thật trả lời, mở miệng đáp, “Em sợ anh sẽ tức giận.”
Tầm mắt vừa nóng bỏng vừa chặt chẽ đó lập tức dịu bớt đi hơn một chút, Tô Trì lui về sau nửa bước, áp suất không khí hạ thấp xung quanh chầm chậm tăng trở lại. Tô Hồi Ý ôm trái tim bé nhỏ quan sát nét mặt của anh hai mình, hòng muốn xác nhận an nguy của bản thân.
Tô Trì không e dè đối diện với cậu, “Nhìn cái gì, xem tôi còn tức giận nữa không à?”
Tô Hồi Ý gật đầu như giã tỏi.
“Tôi bị em chọc tức rồi đấy.” Ánh mắt Tô Trì rơi vào vành tai khéo léo giấu trong tóc cậu, “Em nói xem phải làm sao bây giờ?”
Tô Hồi Ý thăm dò, “Chờ… chờ một lát nữa em hát cho anh nghe một bài hát vui vẻ?”
Trả lời cậu là một tiếng cười gằn không được vui lắm.
Tô Hồi Ý, “… “
Im vài giây, Tô Trì tâm lý nghĩ kỹ phương án giải quyết thay cho cậu, “Nếu không thì em cho tôi bóp tai em một cái, bóp rồi tôi sẽ không giận nữa.”
Tô Hồi Ý véo cái che tai, không hiểu đây là nguyên lý gì, “Anh cũng là thiên tài trong ngành sinh vật học à?”
Tô Trì, “…”
Một bàn tay ở trên không đưa sang, Tô Hồi Ý bịt kín sợ hãi lỗ tai, “Anh đã nói là tôn trọng ý kiến của em ——”
Cọng tóc ngố bị túm một phát. Tiếng nói của cậu im bặt đi.
Tô Trì chọn lùi để tiến, nắn nắn cọng tóc ngố của cậu, nắn mãi đến khi rũ xuống trở về độ xong mềm dẻo duyên dáng như ngày thường, “Hôm nay tạm thời tha cho em.”
Hắn nói rồi rút tay về, xoay người đi về hướng ban đầu.
Tô Hồi Ý ngớ người ra tại chỗ.
Tô Trì quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, “Còn đứng ngoài cửa nhà vệ sinh làm gì, hít khí a mô ni ắc à?”
“… “ Tô Hồi Ý lập tức cộc cộc theo sau.
Hai người một trước một sau đi về phòng riêng, Tô Hồi Ý giơ tay sờ sờ vành tai vừa sống sót sau tai nạn của mình, còn thấy hơi khó tin, anh hai mình dễ dàng buông tha cho mình như thế sao?
Trong dòng suy tư tìm tòi tỉ mẫn của minh, cậu bỗng nhiên hồi tưởng lại ánh mắt của Tô Trì khi vuốt cọng tóc ngố của mình ban nãy, tim chợt chệch nhịp.
Chẳng phải có câu, lực nén càng lớn, thì lực đàn hồi càng mạnh sao?
Lúc đẩy cửa bước vào phòng 306, bên trong đang ồn ào vui vẻ, pha lẫn tiếng nhạc karaoke theo tiết tấu.
Tô Trì và Tô Hồi Ý một trước một sau đi tới, ánh đèn ngoài cửa soi sáng mặt mũi và vóc dáng của hai người ––– một người cao ráo mạnh mẽ, lạnh lùng nghiêm nghị như một cây tùng xanh bị tuyết phủ, còn một người thì xinh xắn đẹp đẽ, tinh khiết như ngọn trúc non sau cơn mưa.
Hai người mặc cùng một tông màu với nhau, rồi lại toát ra hai phong cách hoàn toàn khác, phút chốc tạo thành sức kéo thị giác cực mạnh!
Trong phòng bỗng dưng yên tĩnh trong khoảnh khắc.
Chu Thanh Thành đúng lúc đó đứng lên giới thiệu, “Hai ngôi sao lấp lánh của chúng ta hôm nay đến rồi! Lại đây, để bổn thiếu gia giới thiệu một chút với mọi người nào~”
Năng lực hâm nóng bầu không khí của Chu Thanh Thành rất tốt, cậu ta dẫn cả hai đi giới thiệu hết một vòng, chờ cho Tô Hồi Ý và Tô Trì ngồi vào một góc trong phòng, thì có hơn một nửa tầm mắt ở đây đều đan xen đáp trên người hai người.
Hai người, “… “
Tô Hồi Ý đang ngồi, chợt cảm thấy lưng ghế salon của mình hơi trĩu xuống một chút, cậu nghiêng đầu nhìn sang, Tô Trì đang cúi đầu một tay lướt điện thoại, một tay còn lại thì khoác sau lưng mình.
Tuyên bố h4m muốn chiếm hữu như thế, kín đáo mà lại ngấm sauvào lòng.
Trong lòng cậu sinh ra một chút cảm giác khác thường, giữa tiếng người huyên náo, tiếng nhạc xung quanh, chút cảm giác đó không quá là nổi bật.
Như mầm xuân xuyên đất rẽ ra một khe nứt nho nhỏ, không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện, nhưng lại khẽ rung rinh khi có ngọn gió lướt qua.
Cậu bèn hơi hơi nhích đến gần Tô Trì, Tô Trì bên cạnh đột nhiên có cảm giác, quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu.
…
Chu Thanh Thành chăm sóc cả bàn tiệc xong miệng đắng lưỡi khô khom lưng cầm ly cocktail lên uống.
Cậu ta uống xong đứng dậy nhìn lướt qua trung tâm, ánh mắt dừng lại —— hôm nay hai ngôi sao óng ánh thế mà lại bị phủ bụi trong góc, ánh mắt của bạn bè xung quanh sắp nhìn xuyên qua hai người đó rồi, vậy mà cả hai lại không buồn quan tâm!
Cậu ta phút chốc đau đớn vô cùng!
Cơ hội tốt cỡ nào chứ, cái đồ ngáo ngơ Tô Hồi Ý này không lo đi kết giao bạn mới, còn như con bồ câu con núp dưới cánh của bồ câu bự nhà mình nữa, tính ấp trứng chung hay gì?
“Tô Hồi Ý, cậu làm gì vậy!” Chu Thanh Thành chỉ tiếc mài sắt không nên kim sáp đến thấp giọng nói, “Cậu có thấy Cố tiểu thư bên kia không, rõ ràng là nhìn cậu không dưới ba lần, nếu như cậu không thích con gái, thì Thôi thiếu ở bên kia cũng rất có thiện cảm với cậu đó. Cậu chui vào góc này để làm gì, tôi gọi cậu đến đây để nghe ca biết khúc sao? Còn không đi trình diễn sức hút của cậu đi, lan tỏa hào quang ra!”
Tô Hồi Ý cảm thấy cậu ta nói đến mỗi một người, thì ánh mắt của Tô Trì lập tức đảo qua từng người từng người một, cậu thiếu điều muốn đổ mồ hôi lạnh, “Tôi không định tìm người yêu.”
“Ôi dào kết bạn kết bạn, cũng đâu phải bắt buộc cậu hẹn hò với người ta đâu, thêm bạn thêm đường thôi.” Vua biển cả số một thế giới Chu Thanh Thành bô lô bô la, “Nếu như cậu thật sự không muốn một mình đi làm quen, không sao cả, giao cho tôi này! Một lát nữa tôi tổ chức trò chơi cho tất cả cùng chơi!”
“Không, tôi sẽ không…”
“Không phiền phức, hai ta còn chia ai với ai!” Chu Thanh Thành vỗ vỗ vai cậu, hết sức hiểu ý, “Anh em tốt.”
Cậu ta nói rồi xong quay đầu chạy mất, chạy đến chỗ đám bạn khác bàn chuyện chơi trò chơi.
Tô Hồi Ý, “… “
Cậu nghi là Chu Thanh Thành mới là công nhân xây dựng, đào hết cái ổ voi này đến cái ổ voi khác trên con đường của cậu.
“Cố tiểu thư, Thôi thiếu.” Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói thấp trầm, “Em cảm thấy ai tốt!”
Tô Hồi Ý phát huy năng lực tự cứu trác tuyệt của mình, “Không biết, không khớp! “
Tô Trì cười một tiếng quay trở lại.
Tô Hồi Ý cảm giác mình chịu thiệt vô cùng. Rõ ràng là người nhìn anh hai hắn nhiều hơn mà, cọng tóc ngố của cậu chỉa một phát toàn là người xem trọng anh hai mình.
Nhưng Chu Thanh Thành không dám ghẹo anh hai cậu, chỉ dám trêu mình. Hơn anh hai cậu có lập trường để ghen một quang minh chính đại như vậy, còn mình thì lại không có —— nếu như cậu ghen thì có nghĩa là gì, có nghĩa là cậu có tình cảm với anh hai đó!
Chẳng phải là đúng với ý của anh hai mình sao!
Tô Hồi Ý vẫn giữ đầu óc tỉnh táo: Cậu không hề ghen, cho dù có hơi tí để ý đi chăng nữa thì cũng là bình thường, chuyện thường như cân đường hộp sữa thôi mà.
Hai người ngồi một lúc, Cố tiểu thư đối diện đứng dậy ra ngoài nhận điện thoại, qua vài phút sau thì đi vào, cô không ngồi lại vị trí ban nãy, trái lại đi về phía hai người Tô Hồi Ý.
Tô Hồi Ý ngẩng đầu nhìn cô, mái tóc xoăn nhẹ sau lưng, trời lạnh như vậy vẫn mặc váy dài khéo léo, rất có khí chất danh viện.
Cậu ngồi ở bên ngoài ghế sofa, Cố tiểu thư một cách tự nhiên xuống bên cạnh cậu, cười cười với hai người, “Ở giữa ồn quá, tôi qua bên này cho yên tĩnh một lúc.”
Tô Trì vẫn rất cao quý lạnh lùng như trước, gật đầu coi như đáp lại, Tô Hồi Ý hiền hoà trả lời một câu, “Mời cô ngồi.”
Sau khi Cố tiểu thư ngồi xuống thì cầm lấy hai quả cà chua bi, đưa một quả cho Tô Hồi Ý, “Có muốn không?”
Tô Hồi Ý lắc lắc đầu, “Không cần, cảm ơn.”
Cố tiểu thư ăn luôn cả hai quả, bắt chuyện với hai người, “Từ lâu đã nghe nói Tô gia người nào cũng tài năng xuất chúng, hôm nay nhìn thấy quả nhiên đúng như lời đồn. Hai người không vào chính giữa ngồi sao? Tôi thấy mọi người dành hết sự chú ý cho cả hai đó.”
Tô Hồi Ý ngại ngùng cúi đầu, “Không được đâu, tôi mắc cỡ lắm.”
Tô Trì liếc mắt nhìn cậu.
Cố tiểu thư hơi nghẹn họng, hình như là không ngờ rằng trong vòng tròn hào môn lấy xã giao làm ràng buộc lại có thể có người nói mình mắc cỡ.
Nhưng mà cô rất nhanh đã tiếp lời, “Tính cách hướng nội cũng rất được hoan nghênh, tôi rất thích những người ôn hòa sâu lắng.”
Tô Hồi Ý, “…”
Tô Trì bỗng nhiên nghiêng người lấy một quả cà chua bi trong đĩa, chuyển tay đưa tới trước mặt Tô Hồi Ý, “Ăn không?”
Hai người hai bên trái phải nhìn cậu, cùng đồng thời chờ cậu đáp lại, trực giác của Tô Hồi Ý mách bảo cho dù là nhìn sang bên nào thì cũng toi mạng.
Ngay dưới hai tầm mắt, cậu chậm rãi duỗi tay ra nhận quả cà chua bi, cầm lấy đưa lên bên môi cắn một ngụm nhỏ, lên tiếng thở dài, “Aizz, ngọt quá. Anh hai thật đúng là ôn hòa sâu lắng.”
Cố tiểu thư mơ hồ cảm thấy hướng đi không đúng, “…”
Tô Hồi Ý lại quay sang quăng cho cô ánh mắt tán đồng, “Tôi giống như cô, cũng rất thích kiểu người như anh hai tôi vậy!”
Tô Trì, “… “
Sau phút im lặng ngắn ngủi, Cố tiểu thư ánh mắt phức tạp đứng dậy, vỗ vỗ váy nói lời cáo từ với hai người, “Tôi nghỉ xong rồi, tôi vào giữa tiếp tục hát.”
Tô Hồi Ý ngại ngùng tiễn cô đi, “Đi thong thả.”
Cố tiểu thư rời đi, góc nhỏ hẻo lánh lại trở lại không gian của hai người.
Tô Hồi Ý nhìn thấy Cố tiểu thư trở lại ngồi giữa mấy người nạm, nhận ly rượu lắc lắc đầu, cô gái bên cạnh nói hai câu gì đó rồi vỗ vỗ vai của cô.
“Tô Hồi Ý, ít ra thì sau này em không lo kế sinh nhai.” Giọng nói của Tô Trì kéo sự chú ý của cậu về.
Tô Hồi Ý “dạ” một tiếng quay đầu nhìn về phía anh hai mình, “Kế sinh nhai gì ạ?”
Tô Trì cúi đầu lật qua lật lại điện thoại, tìm ra một loạt hình ảnh đưa tới trước mặt cậu.
Tô Hồi Ý nhận lấy xem thử, là biểu diễn tạp kỹ bậc cao: Xiếc bưng nước đi trên dây.
Cậu, “…”
Trên sân khấu đã hát hết một vòng, Chu Thanh Thành cầm bộ bài trong tay đứng lên ra hiệu mọi người nghe mình nói, “Chúng ta đông người vừa hay chơi trò gì đi! Theo thứ tự bây giờ ngồi thành một vòng, tụ hội thì phải chơi chứ, chơi thật hay thách!”
Một anh công tử bột khác cạnh đó “xời~” một tiếng, “Quê mùa quá đi Chu thiếu, chơi trò King đi cho k1ch thích!”
Chu Thanh Thành ý tứ sâu xa nhìn ngược trở lại, “Cậu dám?”
Anh công tử bột đó mới đầu là sững sờ, “Sao lại không ——” Người này mới nói được một nữa chợt liếc nhìn Tô Trì, “Không… không bằng chơi thật hay thách đi.”
Chu Thanh Thành, “Xí~”
Cái điệu bộ nhát cáy của mấy người kìa, chẳng phải giống tui y như đúc hay sao!
Trong phòng có mười hai người, Chu Thanh Thành rút mười một quân bài xòe ra giữa bàn cho tất cả mọi người cùng rút. Cánh tay dài của Tô Trì duỗi ra một cái lấy hai quân, đưa ra một quân cho Tô Hồi Ý.
Tư thế nhận đồ của Tô Hồi Ý có thể nói là trôi chảy thành thạo.
Chu Thanh Thành ngước mắt đôi bồ câu đó, vẫn còn như bồ câu non tựa sát vào bồ câu bự nhà cậu, chợt cảm thấy mệt lòng không thôi.
Cậu ta lắc lắc tay xua tan muộn phiền trong lòng, “Nào lật bài!”
Tô Hồi Ý không hề hay biết gì về nỗi sầu lo của Chu Thanh Thành cả, lúc này đang hết sức vui vẻ lật bài lên, mở lên nhìn thấy ngay một con 3 đào hoa. Sau đó một vị danh viện cách ba vị trí, “Tôi là King đây.”
Mọi người ồn ào, “Nhanh chóng gọi số đi! “
Danh viện bật cười, “8.”
Một vị công tử bột ở chỗ khác lật bài lên, “Là tôi là tôi, tôi chọn nói thật.”
“Ôi dào! Có phải cậu không dám hay không?” Người xung quanh lại nhao nhao, “Thách có phải k1ch thích hơn không?”
“Nói thật cũng k1ch thích lắm mà~”
Tô Hồi Ý đầy phấn khởi tham gia trò chơi, còn nghiêng đầu bức ép hai câu “nói thật có thể k1ch thích như thế nào” với Tô Trì. Bây giờ cậu đã hoàn toàn thả lỏng mình, không biết rằng mình đã áp hơn nửa người vào ngực Tô Trì.
Tô Trì cũng không nhắc nhở cậu, chỉ giữ nguyên tư thế hiện tại nói với cậu, “Thì hỏi một ít vấn đề riêng tư, hiểu không? “
Tô Hồi Ý nhanh chóng che tim, bảo vệ tâm hồn thuần khiết của mình.
Chơi được ba bốn vòng, lần này là một cô danh viện tóc ngắn ngồi xéo hai người lấy được quân King.
Tô Hồi Ý nhớ mang máng cô gái đó họ Phàn, trong lúc mấy người giới thiệu lẫn nhau cô còn nhìn Tô Trì mấy lần.
Phàn tiểu thư cầm bài đọc số, “6.”
Tô Trì ngồi bên cạnh hơi nhúc nhích cánh tay, một lá bài lật lên mặt bàn.
Hắn nhàn nhạt, “Là tôi. “
Shh…! Cả bọn hít một hơi: Ôi đậu má, đó là Tô Trì đó, nếu như hỏi mà không nói ra được thì là thách thức của tất cả mọi người luôn đấy.
Phàn tiểu thư cũng ngẩn người, hỏi tiếp, “Thật hay thách?”
“Thật.”
Lần này không ai nói “không đủ k1ch thích” nữa, bọn họ chỉ sợ bất cẩn k1ch thích quá mức thôi.
Phàn tiểu thư châm chước vài giây, sau đó nói, “Vậy tôi hỏi một câu không quá riêng tư nhé.”
Cô giơ tay lên vén tóc mai ra sau tai, thoải mái ngồi hướng về phía Tô Trì, “Xin hỏi Tô tiên sinh thích mẫu người như thế nào?”
Wow wow wow! Câu hỏi này không quá trớn mà lại cũng rất gan dạ. Mọi ánh mắt hóng hớt cũng đổ dồn về đây.
Ngón tay Tô Trì đặt trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch trơn bóng, gõ hai lần cạch cạch.
Trong lòng Tô Hồi Ý bỗng nhiên thấy hơi căng.
Cậu ngước mắt nhìn sang, đối diện ánh mắt của Tô Trì đang nghiêng đầu nhìn mình.