Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Một người có thể tương phản lớn được bao nhiêu? Đêm nay, sau khi nói chuyện với Minh Thiếu Diễm, Đường Đường cảm thấy cô đã cảm nhận được.
Đường Đường chưa từng nghĩ tới, Minh Thiếu Diễm lại ôn nhu như vậy.
Đúng vậy, ôn nhu, một từ mà Đường Đường cho rằng hoàn toàn không hề liên quan đến Minh Thiếu Diễm, hơn nữa còn là đối với cô!
Sau khi bị Minh Thiếu Diễm sờ soạng đầu, Đường Đường mơ mơ hồ hồ đi lên lầu. Chỉ chốc lát sau Đái Na đã gọi điên thoại sang hỏi Đường Đường sao có thể thuyết phục được Minh Thiếu Diễm.
Bởi vì cô đã nói nhất định sẽ bảo trì khoảng cách với Bách Thần, hơn nữa cô cũng đã xóa Wechat cửa Bách Thần?
Nhưng dường như không phải như thế, Đường Đường vẫn luôn nhớ rõ, Minh Thiếu Diễm đã nói, hắn là người nhà của cô, là người thân duy nhất của cô.
Hiện tại nhớ lại, Đường Đường đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Vì cô thật sự không phải người thân của Minh Thiếu Diễm.
Tiến vào Minh gia tạo quan hệ tốt với Minh Thiếu Diễm đều chỉ vì không muốn để Minh Thiếu Diễm ghi hận, và muốn mượn thân phận của Minh Thiếu Diễm để nhanh chóng tạo chỗ đứng cho bản thân.
Đường Đường khó có khi không bình tĩnh mà đi vào giấc ngủ.
Sau khi kết thúc kỳ thi tháng thứ hai thì học kỳ này chỉ còn lại kỳ thi cuối kỳ, thời gian so với trước đây nhiều hơn không ít. Đường Đường rốt cuộc có thể không giống như lúc trước thời thời khắc khác đều khẩn trương nữa, cô cũng không cần đi trên đường mà cầm theo sách tự học.
Trong lớp, người có thứ hạng cao nhất vẫn là Phong Khinh Dương, Đường Đường với số điểm 561 được lên đến hạng mười bảy trong lớp. Một nửa học sinh trong trường đều tin vào chuyện này, nửa còn lại vẫn không tin, có điều hầu như toàn thể học sinh lớp chín khối mười hai đều đã hoàn toàn tin tưởng và tiếp nhận Đường Đường.
Vào lúc tan học, Đường Đường và đám người Đổng Ngọc cùng nói chuyện phiếm. Bỗng nhiên Đổng Ngọc lại nhắc đến Phong Thiên Dương, "Thiên Dương mấy ngày nay sao vẫn không đến đây nhỉ?"
Bởi vì biết được thành tích Đường Đường tốt hơn nó quá nhiều chứ sao, vậy nên nhất thời không có mặt mũi nào đối mặt với Đường Đường. Nhưng lý do mất mặt như vậy, Phong Khinh Dương vẫn quyết định chừa lại cho em trai chút mặt mũi.
"Bạn lúc nhỏ của nó vừa mới chuyển đến đây, đúng lúc chuyển vào cùng lớp với Thiên Dương. Hai ngày này chắc hai người đã cùng nhau chơi đến điên rồi."
Tuy rằng đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, nhưng cũng là nguyên nhân hợp lý nhất đi.
Không bao lâu nữa là hết năm học mới chuyển trường, chuyển vào lúc này nghe ra có chút kỳ quái, nhưng cũng không phải là không thể, hơn nữa trong lòng mọi người đều đã có suy đoán, bạn thuở nhỏ của Phong Thiên Dương đại khái chắc cũng là kẻ có tiền nhiều không kém gì so với gia cảnh của Phong Thiên Dương.
Lại qua hai ngày, Đường Đường nghe thấy bạn học nói đi siêu thị gặp đám người Phong Thiên Dương, trong đó có một tiểu soái ca chưa từng thấy qua. Một đống nữ sinh cười hì hì nói tiểu soái ca lớn lên rất đẹp trai, vóc dáng cũng rất cao, cũng không biết tên là gì.
Đường Đường nghiêng đầu, nhìn các cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi cùng nhau thảo luận nam sinh sinh nào đẹp trai liền không tự chủ được giơ lên khóe môi. Phong Khinh Dương ngồi bên cạnh nhìn Đường Đường một cái, không hiểu được nói, "Cậu cười cái gì."
"Tuổi trẻ thật tốt a", Đường Đường cảm thán nói.
Phong Khinh Dương: "......"
Đương Đường người này thật sự rất kỳ quái, Phong Khinh Dương nghĩ thầm. Cô chưa từng thấy Đường Đường tức giận, hơn nữa cũng không biết vì sao, Phong Khinh Dương cảm thấy khi Đường Đường nói chuyện với các cô đều mang theo dáng vẻ người lớn nhân nhượng với bọn trẻ con.
Rõ ràng đều là bạn cùng lứa tuổi.
Đang muốn nói gì đó với Đường Đường thì điện thoại Đường Đường rung lên. Đường Đường cúi đầu nhìn tên trên màn hình, vừa thấy mày đã nhăn lại.
Đường Hân gọi điện thoại cho cô làm gì?
Nghĩ nghĩ sau đó ra khỏi phòng học, "Tớ đi ra ngoài một lát."
Đợi sau khi ra khỏi lớp, đến một nơi vắng vẻ, Đường Đường mới nhận điện thoại, "Có việc gì?"
Đường Hân đã tự chuẩn bị tâm lý lâu như vậy, ép buộc bản thân phải ôn tồn với chuyện với Đường Đường. Kết quả, ngữ khí nói chuyện của Đường Đường làm cô suýt chút nữa đã bùng nổ.
Đường Hân hung hăng cắn môi, cố gắng đem hỏa khí áp xuống, lúc này mới thấp giọng nói, "Tôi muốn cùng cô nói chuyện."
"Nói chuyện gì?", chuyện liên quan đến Đường Hân và mẹ nuôi đều do Đái Na phụ trách. Đường Đường tin tưởng Đái Na nên cũng chưa hỏi, vì thế khi Đường Hân gọi đến, cô thật sự không biết cô ta muốn làm gì, "Có chuyện gì thì nói nhanh lên, sắp đến giờ học rồi."
Vừa nghe hai chữ vào học, Đường Hân lại nắm chặt nắm tay.
Cô đã rất nhiều ngày không đến trường học, cô không dám đi cũng không thể đi.
Nhưng dù có bao nhiêu oán hận, giờ phút này Đường Hân cũng không thể nói ra. Giọng Đường Hân có chút ngập ngừng, nghe như đang khóc, "Đường Đường, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cùng nhau sống mười mấy năm, thật ra em vẫn luôn xem chị là chị..."
Đường Đường: "......."
Đường Hân ép chính mình nói ra những lời thế này, không lẽ cô ta không cảm thấy ghê tởm sao?
Đường Đường thở dài, "Được rồi, có việc nói thẳng, chúng ta đã quen nhau mười mấy năm, còn cần phải khách sáo như vậy sao?"
Đường Hân sao không thể nghe ra Đường Đường đang châm chọc mình. Tức giận thầm mắng Đường Đường mấy trăm lần, sau đó mới nói tiếp, "Em muốn nói, niệm tình chúng ta ở cùng nhau mười mấy năm. Đường Đường, chị buông tha cho em và mẹ đi."
???
Cô ta đang nói mê sảng gì vậy?
Đường Đường nghe xong cũng không hiểu được, "Cái gì mà kêu tôi buông tha các người? Tôi đã làm gì sao?"
Đường Hân tức giận đến sắc mặt xanh mét, cô chưa bao giờ thấy Đường Đường mặt dày như thế bao giờ. Cô ta bức mẹ cô phải xử lý công ty mà ba cô để lại, thậm chí đến căn phòng hiện tại cũng có khả năng phải bán đi. Đường Đường đã bức bọn họ đến tình trạng này vậy mà cô ta còn hỏi cô, cô muốn cái gì?
Đường Hân hít sâu một hơi, an ủi bản thân không được tức giận, sau đó vô cùng đáng thương nói, "Gần đây mẹ bị bệnh..."
Đường Đường ở đầu dây bên kia chỉ nhàn nhạt nói, "A, vậy đi khám bệnh đi."
Cô ta bức đến mẹ tức giận phải nhập viện, bây giờ lại còn vân đạm phong khinh nói một câu đơn giản như vậy. Đường Hân thật sự không thể hiểu được Đường Đường sao lại có thể thế này. Đường Hân rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
"Mẹ bởi vì cô mà nằm viện, cô đến một chút cũng không áy náy sao? Hiện giờ công ty không thể làm việc nữa, tôi cũng không đến trường được, tất cả những điều này là thứ cô muốn sao?", Đường Hân hét lớn, "Cô sao lại nhẫn tâm như vậy, cô không phải bây giờ rất có tiền sao? Cô không phải đeo đồng hồ đến mấy chục vạn sao? Vì sao cô còn muốn cướp chút tiền này của chúng tôi chứ? Cô một hai phải bức tử chúng tôi mới vừa lòng à. Đường Đường, cô sao có thể nhẫn tâm đến mức này!"
Đường Hân người này thật sự giống mẹ như đúc, rõ ràng là cô ta đuối lý nhưng lời nói ra lại làm như cả thế giới đều mắc nợ mình.
Chỉ là một cô gái nhỏ, còn đang ở độ tuổi thanh xuân tốt nhất, vì sao cô ta lại có thể vô lý như vậy?
Đường Đường sắc mặt trầm xuống, "So với mẹ con hai người, tôi còn chẳng được xem là nhẫn tâm. Đường Hân, là cô và mẹ cô thiếu tiền tôi chứ không phải tôi muốn cướp tiền của các người. Hơn nữa cô phải rõ điều này, tôi có tiền hay không thì cũng không liên quan một chút nào với các người."
"Cô!"
Uổng công cô ăn nói khép nép lâu như vậy, Đường Đường căn bản không cảm kích. Đường Hân vừa hối hận vừa tức giận. Gần đây luật sự luôn đến thúc giục bọn họ, mẹ cô lại sinh bệnh, hàng xóm xung quanh cũng hùa nhau mà xàm ngôn toái ngữ. Cô hàng đêm đều không thể an giấc, cuối cùng mới quyết định gọi điện thoại cho Đường Đường.
Nhưng không ngờ lại có kết quả như vậy.
"Còn không phải chỉ leo lên được kẻ có tiền thôi sao, mới như vậy đã ngoắc đuôi lên tận trời rồi. Cô có mặt mũi nào mà ở đây ngang ngược, cô dựa vào tiền của ai để đi học, lại còn đem tôi và mẹ bức đến mức này. Cô không cảm thấy mất mặt sao, rốt cuộc cô có biết xấu hổ hay không!"
"Nói những lời khó nghe thuận miệng như vậy. Đường Hân, tôi thật sự hoài nghi, sách cô đọc trong nhiều năm qua có phải đều bị cô quẳng ra sau đầu hết rồi không. Cha nếu biết cô biến thành cái dạng này không biết sẽ có bao nhiêu thất vọng."
Các cô gái ở độ tuổi này đều rất đáng yêu, nhưng không hiểu sao lại sót một Đường Hân có chịu không nói lý như vậy. Bởi vì tuổi thật của Đường Đường lớn hơn Đường Hân rất nhiều nên cô vẫn luôn không muốn làm khó dễ cho Đường Hân, nhưng giờ phút này, đến một tia mềm lòng cô cũng không có.
"Luật sư bên kia tôi sẽ thúc giục bọn họ giải quyết nhanh chóng, có chuyện gì thì liên hệ với luật sư đi."
"Đường Đường, cô đừng hối hận!" Đường Hân hét lên nhưng Đường Đường đã trực tiếp ngắt điện thoại đi về lớp học.
Đường Hân còn chưa đủ bản lĩnh để làm ra việc có thể khiến cô hối hận.
Buổi tối khi về nhà, Đường Đường gọi cho Đái Na dò hỏi xem tình huống bên phía mẹ Đường. Đái Na tức giận nói mẹ Đường giống như miếng kẹo mạch nha, mặt dày mày dạn không chịu thừa nhận, dù đặt bằng chứng trước mặt bà ta cũng không thừa nhận. Gần đây bọn họ chuẩn bị trực tiếp để pháp luật giải quyết, kết quả mẹ Đường lại lập tức sinh bệnh.
Rốt cuộc là bệnh thật hay là giả bệnh, ai biết được, có lẽ bà ta muốn dùng hết tất cả biện pháp có thể kéo dài được bao lâu thì kéo.
Khó trách trong truyện viết dù Đường Đường là người có lý nhưng khi đấu với mẹ Đường vẫn không giành được chỗ tốt nào. Hơn nữa lúc đó hoàn cảnh của Đường Đường chính là tứ cố vô thân, không nơi nương tựa, dưới tình huống đó sao có thể đấu với mẹ Đường.
"Em không cần lo lắng, bà ta không phải bị bệnh sao? Vậy chúng ta đưa bà ta đến bệnh viện, kêu một đống thuốc, sau đó để bà ta tự mình trả tiền thuốc và tiền nằm viện."
Đường Đường thiếu chút nữa là cười ra tiếng.
Chị thật là.
"Loại người này à, em không thể giảng đạo lý với bà ta được. Bà ta muốn chơi lưu manh, vậy chúng ta phải càng lưu manh hơn. Chuyện này em không cần lo lắng", Đái Na nói xong lại bổ sung thêm, "Tổ tiết mục bên kia chị đã liên hệ rồi, đạo diễn Nhạc bên đó đúng là hận không thể lập tức tuyên bố em tham gia chương trình, giá cả tham gia cũng cao hơn nhiều so với dự đoán lúc trước. Chờ khi em thi cuối kỳ xong là có thể trực tiếp tiến vào tổ tiết mục."
Đái Na lại dặn dò một đống thứ mới chịu treo điện thoại.
Sau khi treo điện thoại, Đường Đường lại nhận được điện thoại của chú hai Minh, không, phải là điện thoại của ông hai Minh mới đúng. Vừa nhận máy đã nghe đầu dây bên kia một tiếng lại một tiếng cháu gái, vô cùng thân thiết. Bên cạnh cũng không biết là em họ nội hay em họ ngoại nào nhưng mở miệng ngậm miệng cũng kêu cô là chị gái ngọt sớt. Đường Đường mang vẻ mặt hoang mang một mình ứng phó với bọn họ.
Cuối cùng cũng ngắt điện thoại, Đường Đường ngay lập tức đi tìm Minh Thiếu Diễm, thông báo chuyện ông hai Minh vừa gọi điện thoại cho cô.
Minh Thiếu Diễm ngừng lại một chút, chỉ nói câu đã biết rồi bảo cô không cần để ý nữa.
Ngày hôm sau, Đường Đường giúp Minh Thiếu Diễm pha cà phê xong liền đi học. Trong giờ ra chơi Đổng Ngọc kéo cô đi siêu thị mua ít đồ. Đợi sau khi hai người mua nước xong chuẩn bị trở về thì nữ sinh ngồi phía trước Đường Đường gọi cho cô, bảo cô nhanh chóng trở về.
"Làm sao vậy?" Đường Đường kinh ngạc.
"Đường Hân đến trường!"
Đường Đường và Đổng Ngọc nhìn nhau, nhanh chóng chạy về lớp học.
Đường Hân đã mười ngày không đến trường, hơn mười ngày không thấy, Đường Hân giống như đã gầy đi không ít. Vừa rồi cũng không biết xảy ra chuyện gì mà hai mắt khóc đến sưng đỏ. Khi Đường Đường vừa đi vào phòng học cũng đúng lúc xem được cô ta và bạn học cùng thảo luận về chuyện gì.
"Đường Đường", Đường Hân sợ hãi gọi Đường Đường một tiếng.
Ngày hôm qua còn luôn miệng mắng cô được người ta bao dưỡng, hôm nay vừa đảo mắt đã giả bộ đáng thương. Đường Đường vẫn còn nhớ câu nói hôm qua của Đường Hân, "Đường Đường, cô đừng hối hận!"
Tới thật nhanh, bây giờ là đang muốn làm cho cô hối hận sao?
Đường Đường đem mấy chai nước trong tay đưa cho Phong Khinh Dương, sau đó rất có hứng thú nhìn Đường Hân, "Đã trở lại rồi à?"
"Ừm", Đường Hân nức nở thút tha thút thít gật đầu, "Em hôm nay đến đây là muốn xin lỗi chị."
Một đám bạn học muốn xem náo nhiệt khi nghe lời này đều hưng phấn cả lên.
"Đường Đường, trước đây em thật sự không biết cha có để lại tiền cho chị. Nếu em biết được, em nhất định sẽ trả tiền cho chị."
Đường Đường cười cười, "Bây giờ đã biết thì trả lại cho tôi cũng không muộn."
Đường Hân lại bắt đầu khóc.
"Em vẫn luôn không nói với chị, thật ra việc kinh doanh của công ty mấy năm nay đều không tốt lắm. Tiền cha để lại lúc trước cho chị không thể nào gom góp đủ nên mẹ nghĩ lại qua một thời gian nữa, khi công ty làm ăn tốt hơn sẽ trả lại hết cho chị. Thật sự không phải như chị nghĩ đâu, mẹ gần đây vì công ty mà ngã bệnh, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện..."
Đường Hân thoạt nhìn đáng thương vô cùng, hiện tại vì những lời này mà trông cô ta càng thêm đáng thương. Bạn học trong lớp vốn dĩ đều đứng về phía Đường Đường nhưng khi thấy bộ dạng này của Đường Hân, họ lại có chút mềm lòng. Xác thật Đường Đường có chút bức người quá đáng.
Dù sao cũng là chị em cùng nhau lớn lên, cô ấy làm vậy đúng là có chút tàn nhẫn.
Đường Đường vẫn không nói gì.
Thật ra là cô muốn nhìn xem Đường Hân còn có chiêu gì phía sau.
Đường Hân xoa nhẹ đôi mắt lại tiếp tục vừa khóc vừa nói, "Mẹ đang nằm bệnh viện, em thật sự không có cách nào nữa mới đến tìm chị. Người đại diện của chị mỗi ngày đều thúc giục mẹ, luật sư còn nói nếu không trả sẽ phải bán căn hộ đang ở... Chị từ nhỏ đã có vẻ ngoài xinh đẹp, dù có thế nào cũng sẽ có người giúp chị, nhưng em và mẹ đều không giống vậy, nếu không còn nhà ở nữa thì em và mẹ cũng không còn chỗ nào để đi. Đường Đường, niệm tình chúng ta ở cùng nhau từ nhỏ đến lớn, chị lại cho em và mẹ thêm một khoảng thời gian nữa được không? Dù sao hiện tại chị cũng không cần sốt ruột cần số tiền này..."
Đường Hân càng khóc càng thương tâm, "Chị còn nhớ khi còn nhỏ, mẹ mang chúng ta cùng nhau đi ra ngoài chơi không? Mẹ đã mua ly kem cho chúng ta cùng nhau ăn..."
Đoạn lời nói này của Đường Hân nhìn như lung tung rối loạn, không chút hợp lý, nhưng sau khi nghe xong mọi người lại có chút manh mối.
Người đại diện của Đường Đường bức Đường Hân và mẹ Đường Hân đến nỗi suýt chút nữa là phải bán nhà, thậm chí bây giờ còn phải vào bệnh viện.
Mẹ Đường Hân trước kia hình như đối xử với Đường Đường cũng không tệ lắm, cũng không đến nỗi xấu xa hết chỗ chê.
Hơn nữa... chuyện mà mọi người vẫn luôn suy đoán, vẫn luôn cảm thấy hứng thú đó là, Đường Đường vì sao lại đột nhiên trở nên có tiền như vậy.
Lúc trước mọi người đều suy đoán có phải là do ký với công ty hay không, nhưng dù là ký với công ty thì một người mới cũng không thể mang nhiều hàng hiệu như vậy được, đến đi học, tan học cũng có người tới đón đưa. Trong trường có rất nhiều người suy đoán có phải Đường Đường đã leo lên kẻ có tiền hay không? Dù sao cũng là giới giải trí hỗn loạn, huống hồ Đường Đường còn lớn lên xinh đẹp như vậy.
Kết quả lần này Đường Hân ngấm ngầm hại người như cố ý vô tình mà xác nhận chuyện này.
"Chị từ nhỏ đã có vẻ ngoài xinh đẹp, dù có thế nào cũng sẽ có người giúp chị."
Câu này gần như đã nói rõ Đường Đường dựa vào gương mặt để leo lên kẻ có tiền, có phải không?
Trước đây chuyện này không có chứng cứ chắc chắn nên mọi người cũng không đào sâu hơn, nhưng hiện tại đã có câu nói của Đường Hân... Ngay lập tức ánh mắt của mọi người nhìn Đường Đường đều có chút không thích hợp.
Trong mắt nam sinh có nhiều phức tạp nhưng trong mắt nữ sinh, tất cả đều là khinh thường.
Một vài học sinh vốn dĩ không thích Đường Đường hiện giờ đều hưng phấn xem Đường Đường sẽ có phản ứng gì.
Đường Đường cũng không hoảng loạn, sắc mặt cũng không quá khó coi, cô vẫn luôn lẳng lặng chờ Đường Hân nói hết, sau đó cô mới nói, "Tôi không nhớ rõ."
Đường Hân ngẩn người, "Cái gì?"
"Tôi nói tôi không nhớ mẹ cô đã mua ly kem cho chúng ta. Tôi chỉ nhớ khi bà ta dẫn cô và tôi ra ngoài, còn dẫn theo cả đám chị họ anh họ của cô. Lúc đó bà ta đều mua kem cho tất cả mọi người, chỉ duy nhất có tôi là không có. Chị họ của cô còn sỉ nhục tôi là kẻ không có ai nuôi, dựa vào cái gì mà tôi được ăn kem, mà khi cô ta sỉ nhục tôi, tất cả những người khác đều đang cười."
Cả người Đường Hân cứng lại.
Thật ra khi đó Đường Hân còn rất nhỏ, căn bản không thể nhớ được. Nhưng là chuyện này cô nghe mẹ nói vào mấy hôm trước, mẹ còn vừa nói vừa mắng Đường Đường đến một chút cũng không nhớ mẹ đã tốt với cô ta thế nào.
Kết quả vừa mới nói ra đã bị Đường Đường hủy đi sạch sẽ.
Đường Đường thật sự phải cảm tạ tiểu thuyết tác giả có viết một ngoại truyện về Đường Đường. Ngoại truyện đã diễn tả lại cuộc sống hơn hai mươi năm không hề tốt đẹp gì của Đường Đường, chỉ có khoảng thời gian Đường Duẫn Đức còn sống, có lẽ đó chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất cả đời cô, sau khi Đường Duẫn Đức mất từ đó Đường Đường cũng không còn cảm nhận được tình cảm chân thành nào nữa.
Tác giả đối với nhân vật này đã rót vào rất nhiều tình cảm, từ lúc ban đầu là một cô bé tốt bụng xinh đẹp, cho đến sau này biến thành dáng vẻ xấu xa kia, mỗi một chi tiết tác giả đều miêu tả rất rõ ràng.
"Tôi chưa từng có quần áo của mình, đều là mặc lại những thứ cô không cần nữa. Đến nhà vệ sinh cũng là do tôi dọn dẹp", Đường Đường từ trong ký ức nhớ lại những chi tiết kia, từng chữ gắn lại, "Mẹ cô mua đàn dương cầm về, còn mời giáo viên đến dạy cô. Lúc đó tôi chỉ chạm vào một chút cũng bị đánh tay. Khi học tiểu học chẳng qua thi điểm tốt hơn cô một chút thì tôi liên tục vài ngày đều không có cơm tối để ăn, cho nên sau này đến thi tôi cũng không dám thi tốt."
Lời nói giả giả thật thật, chuyện dương cầm là thật, chuyện điểm thi là giả, nhưng Đường Đường đem chúng ghép lại với nhau, lưu loát trôi chảy, hoàn toàn không nghe ra được đó là giả.
Cô cũng không muốn khi dễ một cô gái nhỏ chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng nhường nhường nhịn nhịn lại để người ta khi dễ đến trên đầu, Đường Đường chưa bao giờ là người có tính tình tốt đến như vậy.
Mọi người sau khi nghe xong đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Chuyện này cũng quá thảm rồi.
Đường Hân ngược lại nghe xong câu này đã thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Cô vốn dĩ đã có thành tích kém, lại còn nói cái gì mà đến thi tốt cũng không dám..."
Nói xong liền phát hiện tự mình nói sai.
Hiện tại cô phản bác câu này không phải là chứng minh cho nhưng lời nói phía trước của Đường Đường đều là thật sao. Đường Hân vội vàng giải thích, lại phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn cô đều quái dị.
Đường Hân hoàn toàn không biết điểm thi tháng của Đường Đường rất tốt.
Đường Đường nói xong những lời này đã vừa lúc xác minh khó hiểu lúc trước của mọi người. Thì ra là bởi vì như vậy nên Đường Đường mới làm bộ thi không tốt?
Bên cạnh có vài bạn học lên tiếng nghị luận, "Trách không được trước đây thành tích của Đường Đường không tốt."
"Đúng vậy, đây cũng thật là đáng thương, chính bởi vì như vậy mà sau này khi thi được điểm tốt mọi người đều không tin."
"Mẹ nuôi của Đường Hân cũng thật là đáng sợ."
"Mẹ Đường Hân thật là đáng sợ."
"Nhưng tớ vẫn tò mò, Đường Đường hiện tại rốt cuộc là dựa vào ai nhỉ?"
"Không biết", nữ sinh xem náo nhiệt đối với tình trạng này có chút không hài lòng, khó tránh khỏi lại hơi ác ý nhỏ giọng nói, "Loại chuyện này sao chúng ta có thể biết được, nói không chừng đã kết... Đúng là không biết ghê tởm."
"Đường Hân và mẹ cô ta hiếp người quá đáng, nhưng hiện giờ Đường Đường leo lên được chỗ cao liền trở về thị uy lại, đúng ra rất có phong cách nha..."
Khi mọi người đều đang nhỏ giọng nghị luận thì bên ngoài chen tới vài người. Nhưng học sinh xem náo nhiệt thấy là đám người Phong Thiên Dương đều vội vàng chừa ra một con đường, vừa tránh ra vừa tiếp tục nghị luận, "Bên cạnh Phòng Thiên Dương chắc là học sinh mới chuyển trường gần đây."
"Thật đẹp trai, nghe nói đó là bạn thuở nhỏ của Phong thiếu."
Phong Thiên Dương vội vội vàng vàng chen vào, đang chuẩn bị nói chuyện đã thấy người bạn thân của mình đã hoan thiên hỷ địa mà gọi Đường Đường một tiếng, "Chị."
Đường Đường nhìn sang, gương mặt kia dường như cô đã gặp qua rồi, nhưng gặp qua ở đâu thì cô thật sự không nhớ rõ.
Những người còn lại đều ngây ngốc.
Phong Thiên Dương vẻ mặt không hiểu chuyện gì bước qua, chuyện gì vậy?
Minh Lãng vỗ lên vai Phong Thiên Dương một cái, sau đó chỉ vào Đường Đường, "Làm quen một chút đi, đây là chị họ của tôi, lúc trước bị thất lạc bên ngoài gần đây mới đón về", nói xong lại nhìn về phía Đường Đường, vẻ mặt bị thương nói, "Chị, chị có phải không nhớ em không, em là Minh Lãng đây."
Đường Đường vẫn không nhớ được, nhưng cũng không sao.
Đường Hân sau khi nghe Minh Lãng nói sắc mặt đã triệt để thay đổi.
Tác giả có lời muốn nói: Minh Lãng không xấu, cậu ấy là tiểu khả ái duy nhất trong Minh gia.
Đợi sau khi giúp Đường Đường tẩy trắng xong, Đường Hân sẽ lập tức hoàn toàn offline~
Bà chị beta: Thích Minh Lãng ghê mà đất diễn hơi ít à...
Đường Đường chưa từng nghĩ tới, Minh Thiếu Diễm lại ôn nhu như vậy.
Đúng vậy, ôn nhu, một từ mà Đường Đường cho rằng hoàn toàn không hề liên quan đến Minh Thiếu Diễm, hơn nữa còn là đối với cô!
Sau khi bị Minh Thiếu Diễm sờ soạng đầu, Đường Đường mơ mơ hồ hồ đi lên lầu. Chỉ chốc lát sau Đái Na đã gọi điên thoại sang hỏi Đường Đường sao có thể thuyết phục được Minh Thiếu Diễm.
Bởi vì cô đã nói nhất định sẽ bảo trì khoảng cách với Bách Thần, hơn nữa cô cũng đã xóa Wechat cửa Bách Thần?
Nhưng dường như không phải như thế, Đường Đường vẫn luôn nhớ rõ, Minh Thiếu Diễm đã nói, hắn là người nhà của cô, là người thân duy nhất của cô.
Hiện tại nhớ lại, Đường Đường đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Vì cô thật sự không phải người thân của Minh Thiếu Diễm.
Tiến vào Minh gia tạo quan hệ tốt với Minh Thiếu Diễm đều chỉ vì không muốn để Minh Thiếu Diễm ghi hận, và muốn mượn thân phận của Minh Thiếu Diễm để nhanh chóng tạo chỗ đứng cho bản thân.
Đường Đường khó có khi không bình tĩnh mà đi vào giấc ngủ.
Sau khi kết thúc kỳ thi tháng thứ hai thì học kỳ này chỉ còn lại kỳ thi cuối kỳ, thời gian so với trước đây nhiều hơn không ít. Đường Đường rốt cuộc có thể không giống như lúc trước thời thời khắc khác đều khẩn trương nữa, cô cũng không cần đi trên đường mà cầm theo sách tự học.
Trong lớp, người có thứ hạng cao nhất vẫn là Phong Khinh Dương, Đường Đường với số điểm 561 được lên đến hạng mười bảy trong lớp. Một nửa học sinh trong trường đều tin vào chuyện này, nửa còn lại vẫn không tin, có điều hầu như toàn thể học sinh lớp chín khối mười hai đều đã hoàn toàn tin tưởng và tiếp nhận Đường Đường.
Vào lúc tan học, Đường Đường và đám người Đổng Ngọc cùng nói chuyện phiếm. Bỗng nhiên Đổng Ngọc lại nhắc đến Phong Thiên Dương, "Thiên Dương mấy ngày nay sao vẫn không đến đây nhỉ?"
Bởi vì biết được thành tích Đường Đường tốt hơn nó quá nhiều chứ sao, vậy nên nhất thời không có mặt mũi nào đối mặt với Đường Đường. Nhưng lý do mất mặt như vậy, Phong Khinh Dương vẫn quyết định chừa lại cho em trai chút mặt mũi.
"Bạn lúc nhỏ của nó vừa mới chuyển đến đây, đúng lúc chuyển vào cùng lớp với Thiên Dương. Hai ngày này chắc hai người đã cùng nhau chơi đến điên rồi."
Tuy rằng đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, nhưng cũng là nguyên nhân hợp lý nhất đi.
Không bao lâu nữa là hết năm học mới chuyển trường, chuyển vào lúc này nghe ra có chút kỳ quái, nhưng cũng không phải là không thể, hơn nữa trong lòng mọi người đều đã có suy đoán, bạn thuở nhỏ của Phong Thiên Dương đại khái chắc cũng là kẻ có tiền nhiều không kém gì so với gia cảnh của Phong Thiên Dương.
Lại qua hai ngày, Đường Đường nghe thấy bạn học nói đi siêu thị gặp đám người Phong Thiên Dương, trong đó có một tiểu soái ca chưa từng thấy qua. Một đống nữ sinh cười hì hì nói tiểu soái ca lớn lên rất đẹp trai, vóc dáng cũng rất cao, cũng không biết tên là gì.
Đường Đường nghiêng đầu, nhìn các cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi cùng nhau thảo luận nam sinh sinh nào đẹp trai liền không tự chủ được giơ lên khóe môi. Phong Khinh Dương ngồi bên cạnh nhìn Đường Đường một cái, không hiểu được nói, "Cậu cười cái gì."
"Tuổi trẻ thật tốt a", Đường Đường cảm thán nói.
Phong Khinh Dương: "......"
Đương Đường người này thật sự rất kỳ quái, Phong Khinh Dương nghĩ thầm. Cô chưa từng thấy Đường Đường tức giận, hơn nữa cũng không biết vì sao, Phong Khinh Dương cảm thấy khi Đường Đường nói chuyện với các cô đều mang theo dáng vẻ người lớn nhân nhượng với bọn trẻ con.
Rõ ràng đều là bạn cùng lứa tuổi.
Đang muốn nói gì đó với Đường Đường thì điện thoại Đường Đường rung lên. Đường Đường cúi đầu nhìn tên trên màn hình, vừa thấy mày đã nhăn lại.
Đường Hân gọi điện thoại cho cô làm gì?
Nghĩ nghĩ sau đó ra khỏi phòng học, "Tớ đi ra ngoài một lát."
Đợi sau khi ra khỏi lớp, đến một nơi vắng vẻ, Đường Đường mới nhận điện thoại, "Có việc gì?"
Đường Hân đã tự chuẩn bị tâm lý lâu như vậy, ép buộc bản thân phải ôn tồn với chuyện với Đường Đường. Kết quả, ngữ khí nói chuyện của Đường Đường làm cô suýt chút nữa đã bùng nổ.
Đường Hân hung hăng cắn môi, cố gắng đem hỏa khí áp xuống, lúc này mới thấp giọng nói, "Tôi muốn cùng cô nói chuyện."
"Nói chuyện gì?", chuyện liên quan đến Đường Hân và mẹ nuôi đều do Đái Na phụ trách. Đường Đường tin tưởng Đái Na nên cũng chưa hỏi, vì thế khi Đường Hân gọi đến, cô thật sự không biết cô ta muốn làm gì, "Có chuyện gì thì nói nhanh lên, sắp đến giờ học rồi."
Vừa nghe hai chữ vào học, Đường Hân lại nắm chặt nắm tay.
Cô đã rất nhiều ngày không đến trường học, cô không dám đi cũng không thể đi.
Nhưng dù có bao nhiêu oán hận, giờ phút này Đường Hân cũng không thể nói ra. Giọng Đường Hân có chút ngập ngừng, nghe như đang khóc, "Đường Đường, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cùng nhau sống mười mấy năm, thật ra em vẫn luôn xem chị là chị..."
Đường Đường: "......."
Đường Hân ép chính mình nói ra những lời thế này, không lẽ cô ta không cảm thấy ghê tởm sao?
Đường Đường thở dài, "Được rồi, có việc nói thẳng, chúng ta đã quen nhau mười mấy năm, còn cần phải khách sáo như vậy sao?"
Đường Hân sao không thể nghe ra Đường Đường đang châm chọc mình. Tức giận thầm mắng Đường Đường mấy trăm lần, sau đó mới nói tiếp, "Em muốn nói, niệm tình chúng ta ở cùng nhau mười mấy năm. Đường Đường, chị buông tha cho em và mẹ đi."
???
Cô ta đang nói mê sảng gì vậy?
Đường Đường nghe xong cũng không hiểu được, "Cái gì mà kêu tôi buông tha các người? Tôi đã làm gì sao?"
Đường Hân tức giận đến sắc mặt xanh mét, cô chưa bao giờ thấy Đường Đường mặt dày như thế bao giờ. Cô ta bức mẹ cô phải xử lý công ty mà ba cô để lại, thậm chí đến căn phòng hiện tại cũng có khả năng phải bán đi. Đường Đường đã bức bọn họ đến tình trạng này vậy mà cô ta còn hỏi cô, cô muốn cái gì?
Đường Hân hít sâu một hơi, an ủi bản thân không được tức giận, sau đó vô cùng đáng thương nói, "Gần đây mẹ bị bệnh..."
Đường Đường ở đầu dây bên kia chỉ nhàn nhạt nói, "A, vậy đi khám bệnh đi."
Cô ta bức đến mẹ tức giận phải nhập viện, bây giờ lại còn vân đạm phong khinh nói một câu đơn giản như vậy. Đường Hân thật sự không thể hiểu được Đường Đường sao lại có thể thế này. Đường Hân rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
"Mẹ bởi vì cô mà nằm viện, cô đến một chút cũng không áy náy sao? Hiện giờ công ty không thể làm việc nữa, tôi cũng không đến trường được, tất cả những điều này là thứ cô muốn sao?", Đường Hân hét lớn, "Cô sao lại nhẫn tâm như vậy, cô không phải bây giờ rất có tiền sao? Cô không phải đeo đồng hồ đến mấy chục vạn sao? Vì sao cô còn muốn cướp chút tiền này của chúng tôi chứ? Cô một hai phải bức tử chúng tôi mới vừa lòng à. Đường Đường, cô sao có thể nhẫn tâm đến mức này!"
Đường Hân người này thật sự giống mẹ như đúc, rõ ràng là cô ta đuối lý nhưng lời nói ra lại làm như cả thế giới đều mắc nợ mình.
Chỉ là một cô gái nhỏ, còn đang ở độ tuổi thanh xuân tốt nhất, vì sao cô ta lại có thể vô lý như vậy?
Đường Đường sắc mặt trầm xuống, "So với mẹ con hai người, tôi còn chẳng được xem là nhẫn tâm. Đường Hân, là cô và mẹ cô thiếu tiền tôi chứ không phải tôi muốn cướp tiền của các người. Hơn nữa cô phải rõ điều này, tôi có tiền hay không thì cũng không liên quan một chút nào với các người."
"Cô!"
Uổng công cô ăn nói khép nép lâu như vậy, Đường Đường căn bản không cảm kích. Đường Hân vừa hối hận vừa tức giận. Gần đây luật sự luôn đến thúc giục bọn họ, mẹ cô lại sinh bệnh, hàng xóm xung quanh cũng hùa nhau mà xàm ngôn toái ngữ. Cô hàng đêm đều không thể an giấc, cuối cùng mới quyết định gọi điện thoại cho Đường Đường.
Nhưng không ngờ lại có kết quả như vậy.
"Còn không phải chỉ leo lên được kẻ có tiền thôi sao, mới như vậy đã ngoắc đuôi lên tận trời rồi. Cô có mặt mũi nào mà ở đây ngang ngược, cô dựa vào tiền của ai để đi học, lại còn đem tôi và mẹ bức đến mức này. Cô không cảm thấy mất mặt sao, rốt cuộc cô có biết xấu hổ hay không!"
"Nói những lời khó nghe thuận miệng như vậy. Đường Hân, tôi thật sự hoài nghi, sách cô đọc trong nhiều năm qua có phải đều bị cô quẳng ra sau đầu hết rồi không. Cha nếu biết cô biến thành cái dạng này không biết sẽ có bao nhiêu thất vọng."
Các cô gái ở độ tuổi này đều rất đáng yêu, nhưng không hiểu sao lại sót một Đường Hân có chịu không nói lý như vậy. Bởi vì tuổi thật của Đường Đường lớn hơn Đường Hân rất nhiều nên cô vẫn luôn không muốn làm khó dễ cho Đường Hân, nhưng giờ phút này, đến một tia mềm lòng cô cũng không có.
"Luật sư bên kia tôi sẽ thúc giục bọn họ giải quyết nhanh chóng, có chuyện gì thì liên hệ với luật sư đi."
"Đường Đường, cô đừng hối hận!" Đường Hân hét lên nhưng Đường Đường đã trực tiếp ngắt điện thoại đi về lớp học.
Đường Hân còn chưa đủ bản lĩnh để làm ra việc có thể khiến cô hối hận.
Buổi tối khi về nhà, Đường Đường gọi cho Đái Na dò hỏi xem tình huống bên phía mẹ Đường. Đái Na tức giận nói mẹ Đường giống như miếng kẹo mạch nha, mặt dày mày dạn không chịu thừa nhận, dù đặt bằng chứng trước mặt bà ta cũng không thừa nhận. Gần đây bọn họ chuẩn bị trực tiếp để pháp luật giải quyết, kết quả mẹ Đường lại lập tức sinh bệnh.
Rốt cuộc là bệnh thật hay là giả bệnh, ai biết được, có lẽ bà ta muốn dùng hết tất cả biện pháp có thể kéo dài được bao lâu thì kéo.
Khó trách trong truyện viết dù Đường Đường là người có lý nhưng khi đấu với mẹ Đường vẫn không giành được chỗ tốt nào. Hơn nữa lúc đó hoàn cảnh của Đường Đường chính là tứ cố vô thân, không nơi nương tựa, dưới tình huống đó sao có thể đấu với mẹ Đường.
"Em không cần lo lắng, bà ta không phải bị bệnh sao? Vậy chúng ta đưa bà ta đến bệnh viện, kêu một đống thuốc, sau đó để bà ta tự mình trả tiền thuốc và tiền nằm viện."
Đường Đường thiếu chút nữa là cười ra tiếng.
Chị thật là.
"Loại người này à, em không thể giảng đạo lý với bà ta được. Bà ta muốn chơi lưu manh, vậy chúng ta phải càng lưu manh hơn. Chuyện này em không cần lo lắng", Đái Na nói xong lại bổ sung thêm, "Tổ tiết mục bên kia chị đã liên hệ rồi, đạo diễn Nhạc bên đó đúng là hận không thể lập tức tuyên bố em tham gia chương trình, giá cả tham gia cũng cao hơn nhiều so với dự đoán lúc trước. Chờ khi em thi cuối kỳ xong là có thể trực tiếp tiến vào tổ tiết mục."
Đái Na lại dặn dò một đống thứ mới chịu treo điện thoại.
Sau khi treo điện thoại, Đường Đường lại nhận được điện thoại của chú hai Minh, không, phải là điện thoại của ông hai Minh mới đúng. Vừa nhận máy đã nghe đầu dây bên kia một tiếng lại một tiếng cháu gái, vô cùng thân thiết. Bên cạnh cũng không biết là em họ nội hay em họ ngoại nào nhưng mở miệng ngậm miệng cũng kêu cô là chị gái ngọt sớt. Đường Đường mang vẻ mặt hoang mang một mình ứng phó với bọn họ.
Cuối cùng cũng ngắt điện thoại, Đường Đường ngay lập tức đi tìm Minh Thiếu Diễm, thông báo chuyện ông hai Minh vừa gọi điện thoại cho cô.
Minh Thiếu Diễm ngừng lại một chút, chỉ nói câu đã biết rồi bảo cô không cần để ý nữa.
Ngày hôm sau, Đường Đường giúp Minh Thiếu Diễm pha cà phê xong liền đi học. Trong giờ ra chơi Đổng Ngọc kéo cô đi siêu thị mua ít đồ. Đợi sau khi hai người mua nước xong chuẩn bị trở về thì nữ sinh ngồi phía trước Đường Đường gọi cho cô, bảo cô nhanh chóng trở về.
"Làm sao vậy?" Đường Đường kinh ngạc.
"Đường Hân đến trường!"
Đường Đường và Đổng Ngọc nhìn nhau, nhanh chóng chạy về lớp học.
Đường Hân đã mười ngày không đến trường, hơn mười ngày không thấy, Đường Hân giống như đã gầy đi không ít. Vừa rồi cũng không biết xảy ra chuyện gì mà hai mắt khóc đến sưng đỏ. Khi Đường Đường vừa đi vào phòng học cũng đúng lúc xem được cô ta và bạn học cùng thảo luận về chuyện gì.
"Đường Đường", Đường Hân sợ hãi gọi Đường Đường một tiếng.
Ngày hôm qua còn luôn miệng mắng cô được người ta bao dưỡng, hôm nay vừa đảo mắt đã giả bộ đáng thương. Đường Đường vẫn còn nhớ câu nói hôm qua của Đường Hân, "Đường Đường, cô đừng hối hận!"
Tới thật nhanh, bây giờ là đang muốn làm cho cô hối hận sao?
Đường Đường đem mấy chai nước trong tay đưa cho Phong Khinh Dương, sau đó rất có hứng thú nhìn Đường Hân, "Đã trở lại rồi à?"
"Ừm", Đường Hân nức nở thút tha thút thít gật đầu, "Em hôm nay đến đây là muốn xin lỗi chị."
Một đám bạn học muốn xem náo nhiệt khi nghe lời này đều hưng phấn cả lên.
"Đường Đường, trước đây em thật sự không biết cha có để lại tiền cho chị. Nếu em biết được, em nhất định sẽ trả tiền cho chị."
Đường Đường cười cười, "Bây giờ đã biết thì trả lại cho tôi cũng không muộn."
Đường Hân lại bắt đầu khóc.
"Em vẫn luôn không nói với chị, thật ra việc kinh doanh của công ty mấy năm nay đều không tốt lắm. Tiền cha để lại lúc trước cho chị không thể nào gom góp đủ nên mẹ nghĩ lại qua một thời gian nữa, khi công ty làm ăn tốt hơn sẽ trả lại hết cho chị. Thật sự không phải như chị nghĩ đâu, mẹ gần đây vì công ty mà ngã bệnh, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện..."
Đường Hân thoạt nhìn đáng thương vô cùng, hiện tại vì những lời này mà trông cô ta càng thêm đáng thương. Bạn học trong lớp vốn dĩ đều đứng về phía Đường Đường nhưng khi thấy bộ dạng này của Đường Hân, họ lại có chút mềm lòng. Xác thật Đường Đường có chút bức người quá đáng.
Dù sao cũng là chị em cùng nhau lớn lên, cô ấy làm vậy đúng là có chút tàn nhẫn.
Đường Đường vẫn không nói gì.
Thật ra là cô muốn nhìn xem Đường Hân còn có chiêu gì phía sau.
Đường Hân xoa nhẹ đôi mắt lại tiếp tục vừa khóc vừa nói, "Mẹ đang nằm bệnh viện, em thật sự không có cách nào nữa mới đến tìm chị. Người đại diện của chị mỗi ngày đều thúc giục mẹ, luật sư còn nói nếu không trả sẽ phải bán căn hộ đang ở... Chị từ nhỏ đã có vẻ ngoài xinh đẹp, dù có thế nào cũng sẽ có người giúp chị, nhưng em và mẹ đều không giống vậy, nếu không còn nhà ở nữa thì em và mẹ cũng không còn chỗ nào để đi. Đường Đường, niệm tình chúng ta ở cùng nhau từ nhỏ đến lớn, chị lại cho em và mẹ thêm một khoảng thời gian nữa được không? Dù sao hiện tại chị cũng không cần sốt ruột cần số tiền này..."
Đường Hân càng khóc càng thương tâm, "Chị còn nhớ khi còn nhỏ, mẹ mang chúng ta cùng nhau đi ra ngoài chơi không? Mẹ đã mua ly kem cho chúng ta cùng nhau ăn..."
Đoạn lời nói này của Đường Hân nhìn như lung tung rối loạn, không chút hợp lý, nhưng sau khi nghe xong mọi người lại có chút manh mối.
Người đại diện của Đường Đường bức Đường Hân và mẹ Đường Hân đến nỗi suýt chút nữa là phải bán nhà, thậm chí bây giờ còn phải vào bệnh viện.
Mẹ Đường Hân trước kia hình như đối xử với Đường Đường cũng không tệ lắm, cũng không đến nỗi xấu xa hết chỗ chê.
Hơn nữa... chuyện mà mọi người vẫn luôn suy đoán, vẫn luôn cảm thấy hứng thú đó là, Đường Đường vì sao lại đột nhiên trở nên có tiền như vậy.
Lúc trước mọi người đều suy đoán có phải là do ký với công ty hay không, nhưng dù là ký với công ty thì một người mới cũng không thể mang nhiều hàng hiệu như vậy được, đến đi học, tan học cũng có người tới đón đưa. Trong trường có rất nhiều người suy đoán có phải Đường Đường đã leo lên kẻ có tiền hay không? Dù sao cũng là giới giải trí hỗn loạn, huống hồ Đường Đường còn lớn lên xinh đẹp như vậy.
Kết quả lần này Đường Hân ngấm ngầm hại người như cố ý vô tình mà xác nhận chuyện này.
"Chị từ nhỏ đã có vẻ ngoài xinh đẹp, dù có thế nào cũng sẽ có người giúp chị."
Câu này gần như đã nói rõ Đường Đường dựa vào gương mặt để leo lên kẻ có tiền, có phải không?
Trước đây chuyện này không có chứng cứ chắc chắn nên mọi người cũng không đào sâu hơn, nhưng hiện tại đã có câu nói của Đường Hân... Ngay lập tức ánh mắt của mọi người nhìn Đường Đường đều có chút không thích hợp.
Trong mắt nam sinh có nhiều phức tạp nhưng trong mắt nữ sinh, tất cả đều là khinh thường.
Một vài học sinh vốn dĩ không thích Đường Đường hiện giờ đều hưng phấn xem Đường Đường sẽ có phản ứng gì.
Đường Đường cũng không hoảng loạn, sắc mặt cũng không quá khó coi, cô vẫn luôn lẳng lặng chờ Đường Hân nói hết, sau đó cô mới nói, "Tôi không nhớ rõ."
Đường Hân ngẩn người, "Cái gì?"
"Tôi nói tôi không nhớ mẹ cô đã mua ly kem cho chúng ta. Tôi chỉ nhớ khi bà ta dẫn cô và tôi ra ngoài, còn dẫn theo cả đám chị họ anh họ của cô. Lúc đó bà ta đều mua kem cho tất cả mọi người, chỉ duy nhất có tôi là không có. Chị họ của cô còn sỉ nhục tôi là kẻ không có ai nuôi, dựa vào cái gì mà tôi được ăn kem, mà khi cô ta sỉ nhục tôi, tất cả những người khác đều đang cười."
Cả người Đường Hân cứng lại.
Thật ra khi đó Đường Hân còn rất nhỏ, căn bản không thể nhớ được. Nhưng là chuyện này cô nghe mẹ nói vào mấy hôm trước, mẹ còn vừa nói vừa mắng Đường Đường đến một chút cũng không nhớ mẹ đã tốt với cô ta thế nào.
Kết quả vừa mới nói ra đã bị Đường Đường hủy đi sạch sẽ.
Đường Đường thật sự phải cảm tạ tiểu thuyết tác giả có viết một ngoại truyện về Đường Đường. Ngoại truyện đã diễn tả lại cuộc sống hơn hai mươi năm không hề tốt đẹp gì của Đường Đường, chỉ có khoảng thời gian Đường Duẫn Đức còn sống, có lẽ đó chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất cả đời cô, sau khi Đường Duẫn Đức mất từ đó Đường Đường cũng không còn cảm nhận được tình cảm chân thành nào nữa.
Tác giả đối với nhân vật này đã rót vào rất nhiều tình cảm, từ lúc ban đầu là một cô bé tốt bụng xinh đẹp, cho đến sau này biến thành dáng vẻ xấu xa kia, mỗi một chi tiết tác giả đều miêu tả rất rõ ràng.
"Tôi chưa từng có quần áo của mình, đều là mặc lại những thứ cô không cần nữa. Đến nhà vệ sinh cũng là do tôi dọn dẹp", Đường Đường từ trong ký ức nhớ lại những chi tiết kia, từng chữ gắn lại, "Mẹ cô mua đàn dương cầm về, còn mời giáo viên đến dạy cô. Lúc đó tôi chỉ chạm vào một chút cũng bị đánh tay. Khi học tiểu học chẳng qua thi điểm tốt hơn cô một chút thì tôi liên tục vài ngày đều không có cơm tối để ăn, cho nên sau này đến thi tôi cũng không dám thi tốt."
Lời nói giả giả thật thật, chuyện dương cầm là thật, chuyện điểm thi là giả, nhưng Đường Đường đem chúng ghép lại với nhau, lưu loát trôi chảy, hoàn toàn không nghe ra được đó là giả.
Cô cũng không muốn khi dễ một cô gái nhỏ chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng nhường nhường nhịn nhịn lại để người ta khi dễ đến trên đầu, Đường Đường chưa bao giờ là người có tính tình tốt đến như vậy.
Mọi người sau khi nghe xong đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Chuyện này cũng quá thảm rồi.
Đường Hân ngược lại nghe xong câu này đã thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Cô vốn dĩ đã có thành tích kém, lại còn nói cái gì mà đến thi tốt cũng không dám..."
Nói xong liền phát hiện tự mình nói sai.
Hiện tại cô phản bác câu này không phải là chứng minh cho nhưng lời nói phía trước của Đường Đường đều là thật sao. Đường Hân vội vàng giải thích, lại phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn cô đều quái dị.
Đường Hân hoàn toàn không biết điểm thi tháng của Đường Đường rất tốt.
Đường Đường nói xong những lời này đã vừa lúc xác minh khó hiểu lúc trước của mọi người. Thì ra là bởi vì như vậy nên Đường Đường mới làm bộ thi không tốt?
Bên cạnh có vài bạn học lên tiếng nghị luận, "Trách không được trước đây thành tích của Đường Đường không tốt."
"Đúng vậy, đây cũng thật là đáng thương, chính bởi vì như vậy mà sau này khi thi được điểm tốt mọi người đều không tin."
"Mẹ nuôi của Đường Hân cũng thật là đáng sợ."
"Mẹ Đường Hân thật là đáng sợ."
"Nhưng tớ vẫn tò mò, Đường Đường hiện tại rốt cuộc là dựa vào ai nhỉ?"
"Không biết", nữ sinh xem náo nhiệt đối với tình trạng này có chút không hài lòng, khó tránh khỏi lại hơi ác ý nhỏ giọng nói, "Loại chuyện này sao chúng ta có thể biết được, nói không chừng đã kết... Đúng là không biết ghê tởm."
"Đường Hân và mẹ cô ta hiếp người quá đáng, nhưng hiện giờ Đường Đường leo lên được chỗ cao liền trở về thị uy lại, đúng ra rất có phong cách nha..."
Khi mọi người đều đang nhỏ giọng nghị luận thì bên ngoài chen tới vài người. Nhưng học sinh xem náo nhiệt thấy là đám người Phong Thiên Dương đều vội vàng chừa ra một con đường, vừa tránh ra vừa tiếp tục nghị luận, "Bên cạnh Phòng Thiên Dương chắc là học sinh mới chuyển trường gần đây."
"Thật đẹp trai, nghe nói đó là bạn thuở nhỏ của Phong thiếu."
Phong Thiên Dương vội vội vàng vàng chen vào, đang chuẩn bị nói chuyện đã thấy người bạn thân của mình đã hoan thiên hỷ địa mà gọi Đường Đường một tiếng, "Chị."
Đường Đường nhìn sang, gương mặt kia dường như cô đã gặp qua rồi, nhưng gặp qua ở đâu thì cô thật sự không nhớ rõ.
Những người còn lại đều ngây ngốc.
Phong Thiên Dương vẻ mặt không hiểu chuyện gì bước qua, chuyện gì vậy?
Minh Lãng vỗ lên vai Phong Thiên Dương một cái, sau đó chỉ vào Đường Đường, "Làm quen một chút đi, đây là chị họ của tôi, lúc trước bị thất lạc bên ngoài gần đây mới đón về", nói xong lại nhìn về phía Đường Đường, vẻ mặt bị thương nói, "Chị, chị có phải không nhớ em không, em là Minh Lãng đây."
Đường Đường vẫn không nhớ được, nhưng cũng không sao.
Đường Hân sau khi nghe Minh Lãng nói sắc mặt đã triệt để thay đổi.
Tác giả có lời muốn nói: Minh Lãng không xấu, cậu ấy là tiểu khả ái duy nhất trong Minh gia.
Đợi sau khi giúp Đường Đường tẩy trắng xong, Đường Hân sẽ lập tức hoàn toàn offline~
Bà chị beta: Thích Minh Lãng ghê mà đất diễn hơi ít à...