Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192
“Các ngươi trước khi muốn ám sát, tốt xấu gì cũng phải có đoạn tràng giang đại hải hoặc khiêu khích hoặc giải thích a!! Chưa thấy qua rút đao liền chém nha! Tại sao không đi theo trình tự a!!!” Tiêu Dư An hét một tiếng hướng về phía thị vệ nhanh chóng mà lùi qua đó.
Những tên thị vệ đó nhanh chóng hộ lấy Tiêu Dư An, nhưng mà địch đông ta ít, dần dần chống đỡ không nổi, những tên thị về bị đao kiếm đả thương, trên người nhiều thêm không ít vết máu, còn có người run run rẩy rẩy mà ngã xuống, một tên áo đen thấy thừa cơ lợi dụng, vung vẫy kiếm liền hướng Tiêu Dư An chém qua đây.
Tiêu Dư An nghiêng người nguy hiểm mà tránh qua, một cái khuỷu tay hung hăng mà đập vào sau gáy của tên áo đen đó, tên áo đen đó bị đập đến ngã xuống đất, vậy mà suốt nửa ngày không có bò dậy.
“Hửm?” Tiêu Dư An hoạt động cổ tay, trong lòng hơi hơi có chút kinh ngạc.
Trước kia cơ thể hoàng thượng Bắc quốc quá yếu, tay không có sức buộc gà, một cái đập như vậy căn bản không thể làm cho người khác ngất đi, hơn nữa Tiêu Dư An thường xuyên sẽ đột nhiên không thể dùng sức, tay chân không hòa hợp, nhưng lần này trọng sinh lại hoàn toàn không có cảm giác này.
Tiêu Dư An hơi hơi mất cảnh giác, vài tên áo đen liền vây đánh đến, đao quang kiếm ảnh phút chốc đánh qua Tiêu Dư An, Tiêu Dư An hoảng loạn lùi về sau liên tục né tránh vài kiếm sau đó, hai đấm khó địch bốn tay, Tiêu Dư An cuối cùng cũng chống đỡ không nổi, một tên áo đen thấy hắn lộ ra sơ hở, nắm chặt lấy kiếm trong tay, hoàn toàn không lưu tình mà hướng ngực hắn đâm thẳng tới.
Ngân quang cắt ngang chân trời, màng che của xe ngựa vang lên tiếng phần phật, máu tươi ấm nóng trong chớp mắt bắn lên mặt của Tiêu Dư An.
-
Một năm trôi nổi, sinh tử biệt ly trống rỗng bi ai, cuối xuân lại vào đến trong cung điện, hoàng cung Nam Yến quốc, Án Hà Thanh đang chuyên chú mà nghe đại thần trình bẩm triều chính, trước đó Án Hà Thanh đau buồn đến muốn chết đi, từng có người khẳng định rằng hắn sẽ một ngã không thể đứng lên, không còn tâm tư xử lý triều chính thêm nữa, thậm chí có người thừa cơ mưu đồ tạo phản soái vị, kết quả ngay khi kế hoạch vừa mới bắt đầu, ngày thứ hai đã bị Án Hà Thanh chém mất đầu.
Án Hà Thanh không những không có suy sụp tinh thần giống như người khác suy đoán, trái lại dường như đem toàn bộ tinh thần bỏ vào trong triều chính và quân sự, hắn khiến mình trở bên bận rộn, trở nên không thể suy nghĩ nhiều thêm chuyện gì khác nữa, thề phải có được giang sơn xã tắc, thái bình thành thế, thiên hạ phồn hoa vững chắc.
“Hoàng thượng, Tây Vực dị quốc phái sứ thần đến triều cống, nên là vài tháng nữa sẽ đến đây.” Có đại thần khom người trình tấu.
Án Hà Thanh ừm một tiếng, hỏi: “Chính là bọn họ đánh đến Tây Thục quốc chia năm xẻ bảy?”
“Hồi hoàng thượng, đúng vậy, Tây Vực dị quốc này không thể xem thường, tuy là nước nhỏ du mục, nhưng cũng là một bộ tộc dũng mãnh dã mang, nhưng mà tuy rằng bọn họ có thể khiến cho Tây Thục quốc không thể không cắt cứ cương thổ, nhưng lại không thể hoàng toàn thôn tính Tây Thục quốc, lần này đến triều cống, thần đoán là muốn mượn tay của chúng ta, nhất cử thôn tính Tây Thục quốc.”
Án Hà Thanh cau mày lại.
Đại thần nhìn ra sự không vui của Án Hà Thanh, vội vàng nói: “Hoàng thượng, thần biết người cũng muốn thu hồi Tây Thục quốc, nhưng theo như thiển kiến của vị thần, chúng ta nên kết thành đồng minh với bọn họ, thay vì trong thời kỳ quốc lực đang dần dần trở nên cường thịnh lại đi dựng lên đối thủ hùng mạnh như vậy.”
Án Hà Thanh dụi dụi ấn đường cân nhắc nửa buổi sau đó nói: “Trước tiên tiếp đón sứ thần, rồi dự tính tiếp.”
Xử lý xong triều chính là sự việc quan trọng, đã là buổi trưa, Án Hà Thanh khởi hành hướng về phía tẩm cung đi tới, hắn từ trước đến nay thích đại phí chu chương*, bất luận đi đâu đều không nguyện mang theo đội ngũ lồng lộng, nhưng thị vệ kề bên nên có cũng vẫn là sẽ có.
(Đại phí chu chương <大费周章>: chỉ việc hoang phí, khổ tâm vào những việc không đâu)
Tính tình hoàng thượng lạnh nhạt là điều mà trên dưới trong cung đều biết rõ trong bụng, để tránh gặp phải trách phạt, trong lúc Án Hà Thanh quay về tẩm cung, thị nữ và thị vệ thông thường đều sẽ chọn lựa cố hết sức né tránh, cho nên khi có một thị nữ đột nhiên từ một bên nhào đến, thị vệ xung quanh của Án Hà Thanh đều sững sờ ngay tại chỗ.
Nhưng mà một giây sau đó, một số trong đám thị vệ đó lại nhanh chóng mà phản ứng trở lại, một cái đưa tay cản lại thị nữ đó, nào ngờ thị nữ đó giống như bị điên rồi vậy, liều mạng nhào về phía Án Hà Thanh, lại trong lúc bị người khác cản lại kéo ra ngoài, thì liền quỳ xuống trên đất, cắn đứt ngón tay, ở trên đất không ngừng mà viết vẽ gì đó.
Thiêm Hương vừa viết vừa gọi: “Hoàng thượng, người nhìn thử đi a, ngươi nhìn thử, nô tỳ cầu người, người nhìn một cái đi mà.”
“Tên điên từ đâu tới! Mau cút ra!!!” Thị vệ tức giận hét lên, lên trước đi lôi kéo Thiêm Hương, động tác hắn thô bạo, đưa tay muốn bóp cổ của Thiêm Hương, đột nhiên bị người khác túm lấy cổ tay cản lại động tác, thị vệ đó quay đầu lại, thấy là Án Hà Thanh, lập tức bị dọa đến không làm chủ được tinh thần: “Hoàng thượng, là tiểu nhân thất trách, tiểu nhân liền sẽ đem người phụ nữ điên này lôi đi.”
Án Hà Thanh lạnh lùng mà nhìn hắn một cái, một luồng cảm giác áp bức xông tới ngay trước mặt, thị vệ đó ngay tức khắc câm như hến.
Thiêm Hương vẫn đang quỳ trên đất dùng ngón tay đang chảy mà viết vẽ, Án Hà Thanh ngồi nửa người xuống, đưa tay cản lại một chút, hỏi: “Có nỗi khổ tâm gì?”
Thiêm Hương mãnh liệt mà lắc đầu, chỉ lấy mặt đất: “Hoàng thượng người nhìn đây! Nhìn đây a!”
Những tên thị vệ đó nhanh chóng hộ lấy Tiêu Dư An, nhưng mà địch đông ta ít, dần dần chống đỡ không nổi, những tên thị về bị đao kiếm đả thương, trên người nhiều thêm không ít vết máu, còn có người run run rẩy rẩy mà ngã xuống, một tên áo đen thấy thừa cơ lợi dụng, vung vẫy kiếm liền hướng Tiêu Dư An chém qua đây.
Tiêu Dư An nghiêng người nguy hiểm mà tránh qua, một cái khuỷu tay hung hăng mà đập vào sau gáy của tên áo đen đó, tên áo đen đó bị đập đến ngã xuống đất, vậy mà suốt nửa ngày không có bò dậy.
“Hửm?” Tiêu Dư An hoạt động cổ tay, trong lòng hơi hơi có chút kinh ngạc.
Trước kia cơ thể hoàng thượng Bắc quốc quá yếu, tay không có sức buộc gà, một cái đập như vậy căn bản không thể làm cho người khác ngất đi, hơn nữa Tiêu Dư An thường xuyên sẽ đột nhiên không thể dùng sức, tay chân không hòa hợp, nhưng lần này trọng sinh lại hoàn toàn không có cảm giác này.
Tiêu Dư An hơi hơi mất cảnh giác, vài tên áo đen liền vây đánh đến, đao quang kiếm ảnh phút chốc đánh qua Tiêu Dư An, Tiêu Dư An hoảng loạn lùi về sau liên tục né tránh vài kiếm sau đó, hai đấm khó địch bốn tay, Tiêu Dư An cuối cùng cũng chống đỡ không nổi, một tên áo đen thấy hắn lộ ra sơ hở, nắm chặt lấy kiếm trong tay, hoàn toàn không lưu tình mà hướng ngực hắn đâm thẳng tới.
Ngân quang cắt ngang chân trời, màng che của xe ngựa vang lên tiếng phần phật, máu tươi ấm nóng trong chớp mắt bắn lên mặt của Tiêu Dư An.
-
Một năm trôi nổi, sinh tử biệt ly trống rỗng bi ai, cuối xuân lại vào đến trong cung điện, hoàng cung Nam Yến quốc, Án Hà Thanh đang chuyên chú mà nghe đại thần trình bẩm triều chính, trước đó Án Hà Thanh đau buồn đến muốn chết đi, từng có người khẳng định rằng hắn sẽ một ngã không thể đứng lên, không còn tâm tư xử lý triều chính thêm nữa, thậm chí có người thừa cơ mưu đồ tạo phản soái vị, kết quả ngay khi kế hoạch vừa mới bắt đầu, ngày thứ hai đã bị Án Hà Thanh chém mất đầu.
Án Hà Thanh không những không có suy sụp tinh thần giống như người khác suy đoán, trái lại dường như đem toàn bộ tinh thần bỏ vào trong triều chính và quân sự, hắn khiến mình trở bên bận rộn, trở nên không thể suy nghĩ nhiều thêm chuyện gì khác nữa, thề phải có được giang sơn xã tắc, thái bình thành thế, thiên hạ phồn hoa vững chắc.
“Hoàng thượng, Tây Vực dị quốc phái sứ thần đến triều cống, nên là vài tháng nữa sẽ đến đây.” Có đại thần khom người trình tấu.
Án Hà Thanh ừm một tiếng, hỏi: “Chính là bọn họ đánh đến Tây Thục quốc chia năm xẻ bảy?”
“Hồi hoàng thượng, đúng vậy, Tây Vực dị quốc này không thể xem thường, tuy là nước nhỏ du mục, nhưng cũng là một bộ tộc dũng mãnh dã mang, nhưng mà tuy rằng bọn họ có thể khiến cho Tây Thục quốc không thể không cắt cứ cương thổ, nhưng lại không thể hoàng toàn thôn tính Tây Thục quốc, lần này đến triều cống, thần đoán là muốn mượn tay của chúng ta, nhất cử thôn tính Tây Thục quốc.”
Án Hà Thanh cau mày lại.
Đại thần nhìn ra sự không vui của Án Hà Thanh, vội vàng nói: “Hoàng thượng, thần biết người cũng muốn thu hồi Tây Thục quốc, nhưng theo như thiển kiến của vị thần, chúng ta nên kết thành đồng minh với bọn họ, thay vì trong thời kỳ quốc lực đang dần dần trở nên cường thịnh lại đi dựng lên đối thủ hùng mạnh như vậy.”
Án Hà Thanh dụi dụi ấn đường cân nhắc nửa buổi sau đó nói: “Trước tiên tiếp đón sứ thần, rồi dự tính tiếp.”
Xử lý xong triều chính là sự việc quan trọng, đã là buổi trưa, Án Hà Thanh khởi hành hướng về phía tẩm cung đi tới, hắn từ trước đến nay thích đại phí chu chương*, bất luận đi đâu đều không nguyện mang theo đội ngũ lồng lộng, nhưng thị vệ kề bên nên có cũng vẫn là sẽ có.
(Đại phí chu chương <大费周章>: chỉ việc hoang phí, khổ tâm vào những việc không đâu)
Tính tình hoàng thượng lạnh nhạt là điều mà trên dưới trong cung đều biết rõ trong bụng, để tránh gặp phải trách phạt, trong lúc Án Hà Thanh quay về tẩm cung, thị nữ và thị vệ thông thường đều sẽ chọn lựa cố hết sức né tránh, cho nên khi có một thị nữ đột nhiên từ một bên nhào đến, thị vệ xung quanh của Án Hà Thanh đều sững sờ ngay tại chỗ.
Nhưng mà một giây sau đó, một số trong đám thị vệ đó lại nhanh chóng mà phản ứng trở lại, một cái đưa tay cản lại thị nữ đó, nào ngờ thị nữ đó giống như bị điên rồi vậy, liều mạng nhào về phía Án Hà Thanh, lại trong lúc bị người khác cản lại kéo ra ngoài, thì liền quỳ xuống trên đất, cắn đứt ngón tay, ở trên đất không ngừng mà viết vẽ gì đó.
Thiêm Hương vừa viết vừa gọi: “Hoàng thượng, người nhìn thử đi a, ngươi nhìn thử, nô tỳ cầu người, người nhìn một cái đi mà.”
“Tên điên từ đâu tới! Mau cút ra!!!” Thị vệ tức giận hét lên, lên trước đi lôi kéo Thiêm Hương, động tác hắn thô bạo, đưa tay muốn bóp cổ của Thiêm Hương, đột nhiên bị người khác túm lấy cổ tay cản lại động tác, thị vệ đó quay đầu lại, thấy là Án Hà Thanh, lập tức bị dọa đến không làm chủ được tinh thần: “Hoàng thượng, là tiểu nhân thất trách, tiểu nhân liền sẽ đem người phụ nữ điên này lôi đi.”
Án Hà Thanh lạnh lùng mà nhìn hắn một cái, một luồng cảm giác áp bức xông tới ngay trước mặt, thị vệ đó ngay tức khắc câm như hến.
Thiêm Hương vẫn đang quỳ trên đất dùng ngón tay đang chảy mà viết vẽ, Án Hà Thanh ngồi nửa người xuống, đưa tay cản lại một chút, hỏi: “Có nỗi khổ tâm gì?”
Thiêm Hương mãnh liệt mà lắc đầu, chỉ lấy mặt đất: “Hoàng thượng người nhìn đây! Nhìn đây a!”