-
PHẦN III
Vì lời hứa hôm trước, Lý Thừa Minh nhìn chằm chằm ta uống thuốc xong, nhanh chóng đưa ta đến quân doanh ngoài thành, định dạy ta cưỡi ngựa. Trước khi đi, y còn rất tự tin vẫy tay với Tiểu Tích, chẳng quan tâm hành động y như đứa con ngốc nhà phú gia này có làm trái tim bé nhỏ của Tiểu Tích tan nát hay không “Yên tâm đi! Ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng ấy.”
“Không phải chứ, tiểu Hầu gia.” Dù rằng nghe danh con hồng mã của y từ lâu, nhưng khi nó thật sự đứng trước mặt ta, nó còn dũng mãnh hơn so với tưởng tượng. “Ngài chắc chắn là muốn ta lên ngựa à?”
Lưng ngựa kia còn cao hơn cả ta đó.
“Hồng Anh là huynh đệ của ta, nó đã nguyện ý để nàng cưỡi, thì nàng cứ trèo lên thử đi.” Lý Thừa Minh ở trước mặt hồng mã, đưa tay vuốt đầu nó “Toàn kinh thành nó là con ngựa tốt nhất rồi. Chẳng lẽ nàng muốn đến chuồng ngựa chọn con nào nhỏ … Mà thôi, ta giúp nàng lên ngựa, đừng sợ.”
Tầm mắt chuyển từ thấp lên cao, khi ngồi yên trên lưng ngựa, người chưa cưỡi ngựa bao giờ là ta có chút bất lực, cứng nhắc đưa tay chạm vào bộ lông ấm áp của Hồng Anh.
Chỗ đạp chân lún xuống, là Lý Thừa Minh đang lên ngựa. Ta bị dọa đến run lên “Ngài làm gì vậy?”
“Đưa nàng đi một vòng đó.” Y khí thế hừng hực trả lời ta “Không lẽ nàng không cần thầy dạy cũng sẽ học được à?” Rồi hai tay y vòng qua ta nắm lấy dây cương, gần như là đem ta ôm vào lòng.
Mặc dù triều đại này khá cởi mở, quy tắc lễ giáo giữa nam nhân và nữ nhân không quá khắt khe, nhưng mà đây là lần đầu tiên ta được một chàng trai ôm, còn là người có một không hai ở kinh thành nữa chứ…
Ta đột nhiên vô cùng xúc động, nước mắt rưng rưng.
Cha! Nương! Ngoại tổ mẫu! Tiền đồ nữ nhi nhà mọi người là con đây cũng sáng rồi, hahaha!
“Nàng sợ à?” Hơi thở ấm áp phả vào tai, ta chỉ ngây ngốc nhìn vó ngựa đang dè dặt đi từng bước nhỏ, đáp “Không sao.”
Ta có chút phản ứng không kịp… Làm thế nào mà …
Tên khốn này từ khi nào lại biết trêu ghẹo người khác vậy!
Lý Thừa Minh "Không sợ thì bắt đầu đây!"
Ta "Hả? ... Ơ! Ơ! Ơ!"
Y kẹp chặt bụng ngựa, Hồng Anh vui vẻ chạy loạn trên núi. Không hổ danh là con ngựa đã kinh qua chiến trường Tây Bắc.
Gió lạnh tạt qua mặt ta.
Trâm cài của ta cũng đinh đinh đang đang va vào người Lý Thừa Minh.
Lý Thừa Minh nói lớn "Chạy như thế này không phải là đặc – biệt – tuyệt sao!”
Ta “...”
Quên đi, lời nói trước đây ta thu lại nhé.
Thích ứng được rồi, ta mới từ từ mở mắt ra, lòng thầm hưng phấn theo sự tự do của con ngựa này. Hồng Anh chạy mệt, bèn tìm một bụi cỏ tươi tốt, vừa quẫy đuôi vừa tự mình gặm cỏ.
Lý Thừa Minh cũng tìm được một bãi đất bằng phẳng, định ngồi xuống, lại thấy y phục của ta, y tiến tới tháo đệm ngồi trên lưng Hồng Anh, trải ra, rồi mới tự mình ngồi cạnh.
"Ngồi đây này."
Tay cầm túi nước của y khẽ run, hệt như đang sắp xếp lại ngôn từ “Ta cũng không biết khi nào lại phải đi Tây Bắc, nên là, có thể mang nàng chạy một vòng thì sẽ chạy một vòng đi."
Ta lơ đễnh ừ một tiếng, hỏi lại “Lam cô nương cũng muốn đi đúng không?”
“Làm sao nàng biết?” Lý Thừa Minh nhìn quanh rồi hạ giọng “Thánh thượng khen nàng ấy võ công siêu phàm, một bên muốn phong nàng ấy làm Hiệu úy, một bên muốn tìm trong đám con cháu thế gia cho nàng ấy một hôn phối …" Nói rồi, y không nhịn được bĩu môi khinh thường “Nhưng mà, chính là nhìn trúng Dược Vương cốc Bạch gia rồi, lại đang vọng tưởng cầu tiên vấn đạo mà thôi.”
Ta hiện tại nên nói là mê tín phong kiến chết người, hay nên chỉ trích hoàng đế không từ thủ đoạn cầu thần y đây? Tuy nhiên Lam Doanh tâm tính quật cường, lời đã nói nàng ấy nhất định sẽ làm, cũng không phải là người tham luyến vinh hoa. Có lẽ không tới ba tháng nữa, kinh thành sẽ lại truyền đi một truyền kỳ về nàng ấy, thất bại của người Hồ.
Ta nhìn làn váy của mình từng lớp từng lớp trải trên mặt đất, như một bông hoa mềm mại mà mong manh, phi thường không hợp với cảnh rừng hoang vu thực tại, và đao quang kiếm ảnh trong tưởng tượng.
“Đúng rồi, ta còn mang mứt quả, suýt nữa thì quên mất.” Lý Thừa Minh khéo léo lấy ra một túi nhỏ, trải nó lên đùi y, bên trong là mứt quả và các loại kẹo, mỗi thứ một ít, trông chẳng khác gì đồ ăn vặt trong chuyến du xuân.
Ngay lập tức, ta trở nên vui vẻ, vứt cuộc trò chuyện vừa rồi ra sau đầu, và nhét mứt quả vào miệng. Y cũng lấy một miếng, máy móc nhai.
“Tiểu Ý Nhi … Ai nha, Tiết, Tiết đại tiểu thư!” Ta liếc mắt trừng y, y nghẹn nửa ngày mới thốt ra “Nàng có biết Bát Vương gia không?”
"Ngài nói cái người cả ngày mê muội tu tiên, còn kéo theo cả Thánh thượng ấy hả?" Ta có chút cạn lời “Người trong kinh thành ai mà không biết chứ.”
"Vậy quan hệ giữa nhà nàng với hắn ta là thế nào vậy?"
"Không quen. Có chuyện gì vậy?" Nói đi cũng phải nói lại, Bát Vương gia, cái cách xưng hộ kiểu này cực kỳ giống của một tên phản diện.
“Không có thì tốt, không có thì tốt.” Ánh mắt Lý Thừa Minh rất bất thường, hai tay xoa xoa vào nhau, lại hỏi “Vậy … Tiết thái phó có vì nàng … Ừ, tìm hôn phối chưa?”
Ta đánh y “Ngài lại hỏi lung tung gì đấy?”
“Này!” Y đưa tay lên đỡ, miệng không ngừng lầm bầm “Xin lỗi mà, ta hỏi sai rồi … Đáng nhẽ nên cùng mẫu thân đến trực tiếp hỏi Tiết thái phó ...”
6.
Lý Thừa Minh nói được làm được.
Y nói muốn dạy ta cưỡi ngựa, y thật sự đem ta đi học cưỡi ngựa trong nửa tháng. Y nói muốn để cho Lam Doanh lập uy tại quân doanh, dưới sự dẫn dắt của y, Lam Doanh quả nhiên đang dần hòa hợp với mọi người. Y nói theo lệnh triệu tập, thời gian về doanh không chắc chắn, nhưng chỉ một tháng sau cuộc săn bắn, lệnh chỉnh đốn quân ngũ đã được đưa tới cửa. Y nói y sẽ khởi hành sau khi chỉnh đốn đơn giản. Có lẽ đại doanh đã chuẩn bị từ lâu, nhưng mọi thứ ở tại nơi khác vẫn luôn là năm tháng an yên.
Ta ngồi trong viện tử của mình, ngước mắt lên, hỏi y “Ngài thực sự không tính đi cửa chính à?”
“Thời gian gấp gáp mà, ta không chờ nổi gia nhân thông báo đâu.” Lý Thừa Minh vẫn trèo tường tiến vào, động tác không được nhanh nhẹn như trước, nhưng bộ giáp trên người y lại loé lên mấy tia lạnh lẽo.
Ta nhìn đến hoa mắt, cười cười trêu chọc “Cha ta hôm nay đi Hàn lâm viện rồi, sẽ không ép ngài uống trà đâu.”
Y lắc đầu, không đáp lại câu trêu chọc của ta “Ta vừa nhận quân lệnh, ta phải đi rồi.”
Hiếm khi thấy y nén lại nụ cười, môi mím thành một đường thẳng, sắc mặt phảng phất như mây đen bao trùm toàn thành. Đây chắc là “dáng vẻ của tướng quân” nhỉ?
Tiểu Hầu gia tiếp tục lắc đầu, rồi dường như lại cố gắng thanh minh “Trong vòng một năm ta nhất định sẽ quay lại, nàng yên tâm”
“Ta yên tâm cái gì? Là người trong nhà ngài cần yên tâm mới đúng chứ.”
Không biết tại sao, lòng ta ẩn ẩn tức giận, cắn chặt không buông. Ta đấu tranh một hồi, cuối cùng cắn răng vứt bỏ cái gọi là dè dặt của nữ nhân “Nương ta từ sau cuộc săn bắn vẫn luôn giục ta, nói cô nương nhà người ta đều đã định thân xong rồi, nếu ta còn không đồng ý tìm một nhà chồng tốt mà gả đi, bà ấy chắc chắn sẽ đem ta đuổi ra khỏi cửa.” Ta càng nói càng thấy ủy khuất, lại sợ bộ dạng này sẽ chọc cười Lý Thừa Minh, chỉ đành quay ra nhìn thảm cỏ xanh mướt cạnh bậc đá, hy vọng bản thân có thể thả lỏng chút. Ý tứ của ta đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, y hẳn là cũng hiểu ra đúng không?
Ta chỉ hận không thể nắm vai y mà gầm gừ, mấy ngày nay nói nhiều lời đến vậy, có bản lĩnh y đến cửa cầu thân đi!
Không khí trong tiểu viện yên tĩnh được một lúc. Lát sau, ta liền nghe thấy thanh âm tràn đầy tự tin của Lý Thừa Minh “Nương nàng sẽ không đuổi nàng khỏi cửa đâu.”
Ta bất động, dán chặt mắt vào đám cỏ, không trả lời.
“Tiết Ý? Tiểu Ý Nhi? Tiết đại tiểu thư?” Y không nhanh không chậm vòng quanh ta, nhìn ta “Này … Nàng nhìn xem cái miệng đang bĩu kìa. Ai ya, đừng trừng mắt, không có tác dụng …” Y thấp giọng, tỏ vẻ uy tín nhất có thể “Nàng không tin ta?"
"Vậy ..." Hắn chỗ này sờ sờ thân mình.
Qua một lúc lâu, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng.
Ta cược một bàn mứt quả, Lý Thừa Minh tuyệt đối là muốn sử dụng mấy chiêu rách nát viết đầy trong thoại bản kia nhưng lại phát hiện trên người căn bản không có thứ gì có thể đem tặng.
Ta nhịn không nổi cười một cái, đem bông hoa lụa trên đầu tháo xuống “Vậy ta lấy bông hoa lụa này làm tín vật giữa ta và người trong lòng. Nếu như ta có nhìn trúng lang quân nhà nào, về sau bèn –”
“Không được!”
Lý Thừa Minh thô lỗ giật bông hoa qua. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của ta, y lắp bắp “Không, không cho phép tặng.”
Hoa lụa bị y giữ chặt, nhăn nhúm đáng thương. Ta giả bộ vô tôi chọc y vài câu “Tiểu Hầu gia, ngài đây là muốn ngăn cản nhân duyên của người ta sao?”
“Nhân duyên …” Lý Thừa Minh xoa hạt châu trên bông hoa, nhìn ta chăm chú “Dù sao thì … Hoa của nàng ở trong tay ta, nhân duyên của nàng cũng không được cho người khác.”
“Tiếp theo ấy à …” Ta ôm bát thuốc, lười biếng liếc mắt nhìn trong xe ngựa “Tiếp theo là mặt của tiểu Hầu gia đỏ rồi, càng ngày càng đỏ …”
Sau đó thì là trèo tường rồi.
Y chạy rồi.
Tiểu Tích xoa xoa hai tay, trầm ngâm thốt ra “Trách không được, hiện tại trên mặt cô nương mang theo chút sắc hồng a.”
“Khụ khụ, không có, không được nói nhảm.”
Ta đem những gì xảy ra buổi sáng kể cho Tiểu Tích nghe, đặc biệt giấu đoạn tiểu Hầu gia trèo tường như một tên lưu manh. Thế nhưng, tiểu cô nương này lại chỉ tập trung vào một điểm “Trang sức của cô nương không nhiều, giờ lại còn đem cái mà người thích nhất đi tặng. Đóa hoa đó còn là người tự tay làm nữa …” Tiểu cô nương đem hết mười mấy năm kinh nghiệm sống của mình ra, còn tự hào vỗ ngực, nói “Nếu là em, em nhất định sẽ tặng cái mà mình không thích nhất.”
Ta dở khóc dở cười, xoa đầu nàng ấy “Ít nhất, đóa hoa đó đã hoàn thành sứ mệnh của nó.” Kể cả có là đóa hoa ta thích nhất, đem nó tặng cho đúng người, tâm ta cũng không hối hận.
“Cô nương” Tiểu Tích nhanh chóng bị tiếng ồn bên ngoài làm phân tâm, vui vẻ nói “Cổng thành quả nhiên là rất náo nhiệt a!”
Trước khi điều binh ở ngoại thành, cổng thành bao giờ cũng náo nhiệt một đoạn thời gian. Bách tính thường hay gửi y phục hay lương khô cho binh lính trong doanh. Đều biết ly biệt không dễ dàng, bọn họ sẽ nán lại trò chuyện với những người cùng cảnh ngộ đôi ba câu. Dần dần, người tụ tập ngày một đông, quán trà trước cổng thành cũng hình thành một trận huyên náo không tính là quá lớn.
Lại nói, nghe đâu Lam Doanh đã được sắc phong Hiệu úy, phi thường tài giỏi, kinh đô cũng đem những chuyện có liên quan đến nàng ấy truyền bá rộng rãi. Thêm vào đó, có rất nhiều người giống như ta không hiểu quân hàm, vậy nên Lam Doanh, dưới lời của trăm vạn bách tính, trở thành nữ tướng đầu tiên của triều đại.
Chúng ta xuống xe, hướng đến phòng riêng trên lầu hai của quán trà. Tiểu Tích dỏng tai nghe người ở dưới nói chuyện phiếm, hỏi lại ta “Cô nương, chúng ta đến đây làm gì vậy?”
Ta thờ ơ đáp “Không phải em nói rồi sao, đến tham gia náo nhiệt mà thôi.”
Được rồi, ta thú nhận.
Nếu ta mà tiến vào quân doanh ngoại thành thì quả là không thích hợp, vậy nên ta chỉ có thể tới đây ngoan ngoãn mà ngồi…
Sau đó, ta thấy Bạch Dục Thanh.
Hắn nhất định là vì tiễn Lam Doanh mà đến đây. Ôi, thật là đồng bệnh tương liên mà…
Không đúng, Bạch Dục Thanh hiện tại đang là danh y mà hoàng đế mời về, là khách quý tại hoàng cung, dù đang giúp hoàng đế điều chế “tiên đan”, nhưng hắn có lẽ có thể đến quân doanh ngoài thành, có khi còn đang đợi Lý Thừa Minh diễn thuyết xong mới đi.
Thứ lỗi, làm phiền rồi.
“Tiết cô nương.” Bạch Dục Thanh không nóng không lạnh hướng chỗ ta gật đầu. Hắn giống như nhìn thấu tâm tư của ta, nhàn nhạt nói tiếp “Ta tới tiễn A Doanh, định vào đây nghỉ ngơi, không ngờ lại gặp được Tiết cô nương.”
A Doanh.
Này, lần trước gặp mặt, không phải hắn còn gọi cả tên người ta à?
Ta an tĩnh mà bất ngờ bị nhét cẩu lương, ngũ quan chỉ đành nặn ra nụ cười tích cực “Bạch tiên sinh cứ từ từ nghỉ ngơi, ta chỉ là đi qua thôi, ta đi trước đây.”
“Vị đó nhà cô nương có nhờ tại hạ chuyển lời” Bạch Dục thanh như tiên quân ngồi trên ghế gỗ trong nhã gian, vô tình cắt đứt thao tác của ta “Đừng tham gia vào mấy bữa yến tiệc thế gia, cũng không được tặng hoa lụa … cho nam tử khác.”
Ta nghe được tiếng cười khẽ của Bạch Dục Thanh, nhưng vẫn bảo trì nguyên dạng, chôn chân ở đó một lúc.
Vị nào nhà ta cơ?
À, hình như ta hiểu rồi.
7.
Thưởng cúc yến của vương gia, ta không đi.
Sinh thần yến của Nghê cô nương, ta chuồn rồi.
Đầy tháng của tôn tử Hồ gia, ta cũng trốn luôn.
Tiểu Tích ôm đùi ta bật khóc “Cô nương, em cầu xin cô, nếu cô còn không đi nữa, phu nhân sẽ đem chúng ta đuổi ra khỏi cửa đấy.”
Ta cũng mếu máo thử rút chân về “Bạch tiên sinh đã dặn rồi, uống thuốc thì không được động vào rượu, đã uống rượu thì đừng uống thuốc nữa, em nhẫn tâm nhìn cô nương nhà em dấn thân nơi địa ngục thịt cá xa hoa này à?”
Hiện tại, nữ chính đã bắt đầu đi trên con đường đến đỉnh cao của nhân sinh, yến hội ở kinh thành tất nhiên sẽ trở thành nơi có khả năng xảy ra nguy hiểm cao nhất.
Ta vừa không biết võ thuật phòng thân, vừa không có mánh khóe đầy người, ngộ nhỡ gặp phải phiền phức, vậy ta biết làm thế nào?
Được rồi, chủ yếu thì vẫn là ta lười.
Tiểu Tích vẫn tiếp tục nước mắt ngắn nước mắt dài “Lão gia và phu nhân đều vì chuyện cô nương làm ổ ở nhà mà tranh cãi mấy ngày rồi.”
Ta vẫn cố tránh nàng ấy “Hai người họ cãi … Đợi chút, cái này thì có gì đáng để cãi chứ?”
Ai nha, người cha đó của ta còn quản những chuyện vặt vãnh này sao?
Tệ rồi, tệ rồi, không phải thật sự xảy ra chuyện chứ?
Ngay khi nín sụt sùi, Tiểu Tích tiếp tục “Bà tử ở tiền viện nói, phu nhân đương nhiên là muốn cô nương ra ngoài, lão gia nghe đâu cũng đã khuyên phu nhân … “
Ta “Khuyên thế nào?”
“Cứ tùy ý con bé mà đi thôi, cùng lắm thì hỏi Bệ hạ … “
Ta “...”
Hay thật đấy, không hổ là cha ta.
“Nhưng mà, lão gia cũng không lay động được phu nhân,” Tiểu Tích dẩu dẩu môi “Em thấy cung yến lần này ấy mà, cô nương trốn không thoát được đâu.”
“Đạo lý gì đó ta đều hiểu, em có thể nào đừng dùng chữ ‘trốn’ được không, cứ như ta đang hy sinh mạng mình nơi đầm rồng hang hổ vậy.”
Ta hướng mắt nhìn bầu trời, lòng than thầm một hơi. Những lần trước thì cũng thôi, lần này lại là tiệc Đông chí do Hoàng hậu chủ trì, mời các quan gia gia quyến cùng tham dự, cũng khó mà viện cớ trốn đi. Bỏ đi, thân phận ta cũng chẳng phải cao quý đến mức liếc một cái liền nhận ra, lại nói, yến tiệc kiểu này chắc cũng khó phát sinh sự cố nhỉ.
Còn chưa nhập tiệc, ta đã thấy quyết định của ta là vô cùng sáng suốt.
“Tính cách Thừa Minh, đứa trẻ đó từ nhỏ đã không hòa đồng, cũng chỉ có ngươi đồng ý theo nó làm loạn.”
Ta khẽ cong khóe môi, bày ra một nụ cười tiêu chuẩn, vừa ôn nhu, lại vừa đoan chính, nhẹ cúi đầu, bước đi vòng cung uyển chuyển, cẩn thận dè dặt mà nhìn một cái.
Trưởng công chúa nắm lấy bàn tay lành lạnh của ta, trực tiếp ép lòng bàn tay ta ra một trận mồ hôi.
May mà ta tới rồi, nếu không khi Trưởng công chúa hỏi “Nữ nhi Tiết gia đâu?”, quản sự đáp lại “Tiết cô nương thân thể không khỏe, không ở đây”, vậy thì đúng là hình tượng không hay ho gì của ta sẽ khắc sâu trong lòng bà ấy luôn!
Vầng hào quang từ ái của Trưởng công chúa bao trùm lấy ta “Con ta tính tình bộc trực, nếu có gì mạo phạm đến ngươi – “
Ta “Không có ạ … “
Trưởng công chúa “Về nhà ta liền thay ngươi dạy dỗ nó.”
Ta “...”
Không hổ danh là nương Lý Thừa Minh.
Nhìn thấy Trưởng công chúa cùng trưởng bối nhà ta trò chuyện một lúc, ngẫu nhiên sẽ có các loại ánh mắt tò mò hoặc ghen tị rơi lên người ta. Thế nhưng, vì Trưởng công chúa đang cao hứng, cũng không để ý mà tiếp tục hỏi chuyện.
Ai nha, sao Trưởng công chúa vẫn chưa hỏi xong vậy?
Tay ta khô rồi, mặt chắc cũng theo đó mà đỏ rồi.
Cứu với, nương ơi, con muốn quay về ăn điểm tâm.
Cứu với, Tiểu Tích, ta muốn xem thoại bản.
Nương ta đang cùng các vị phu nhân khác ở sảnh phụ chơi mạt chược.
Tiểu Tích, đứa trẻ mới lớn này, đang ở ngoài điện nghịch nước.
Ai nha.
Còn có mấy vị cô nương hay chơi cùng ta. Vừa nhìn một cái, bọn họ đang thong thả mà ăn hạt dưa, còn làm dấu tay cố lên với ta.
Không dễ gì, ta mới được Trưởng công chúa thả đi chơi với mấy vị cùng tuổi, nhưng mà không khí giữa bọn họ đã trở nên thân thuộc rồi. Mắt thấy một đám người trò chuyện rôm rả, ta cũng lười chen vào, bèn ôm rượu hoa quả và vài món ăn nhẹ ra một góc, tự mình giải trí.
Sự thật chứng minh, ở ngoài thì không nên uống rượu, đặc biệt là cái đồ tửu lượng tửu phẩm không bằng người khác như ta. Ta say rồi, à không đúng, ta uống nhiều rồi đầu lại váng vất. Hệt như trong một buổi chiều nào đó, lúc cha ta đang trầm trầm mà nói, ta nhớ lại lần trước uống rượu chính là trong tiết Nguyên Tiêu. Ừm, chính là cái lần ta chọc ghẹo tiểu Hầu gia.
Tại sao ta lại nghĩ đến nó, vì ta dường như nghe thấy tiếng y gọi ta “Tiết Ý … ”
Qủa nhiên, uống rượu là một sai lầm lớn!
“Tiểu … Ý Nhi.”
Ngài đi Tây Bắc thì đi đi, còn ở bên tai ta thì thầm cái gì!
Ta vừa than thở trong lòng, vừa mở miệng gọi “Đừng có phiền ta … Tiểu Tích đâu? Tiểu Tích!”
Không người hồi đáp.
À phải, ta cho phép nàng ấy đi chơi rồi, chắc là đang ở ngoài điện. Tiểu cô nương đó còn trẻ tuổi ham chơi, trong nửa giờ gọi chắc cũng không về đâu.
Quy tắc trong cung nghiêm ngặt, tỳ nữ không được phép đi loạn, nhưng mà ngoài cửa điện chắc chắn có người đợi hầu. Ta không muốn làm phiền người khác, đành loạng choạng đứng dậy, mò mẫm dựa tường mà tìm cửa, lại ngoài ý muốn va phải một bức tường khác.
Đang sốt ruột đổi hướng, ta nghe thấy thanh âm của một nam nhân xa lạ “Còn có một con cá lọt lưới này. Cô nương nhà nào đây?”
Có người thấp giọng trả lời hắn.
“Tiết thái phó à? Hừm, ta còn tưởng là quý nữ nhà nào. Bỏ đi, cứ trói lại trước – “
“Bát vương gia … Nàng … Trưởng công chúa … “
Giọng nói tùy ý vang lên, giống như một cây kim đâm thẳng vào não, ép ta tỉnh rượu “Có thể nói với Trưởng công chúa nhiều chuyện thế cũng thôi” Nam nhân xa lạ xách ta như xách một con mèo “Được, cứ đưa nàng đến trường thành thử xem.”
Ta với hắn mắt đối mắt.
Hắn “Ai nha, tiểu nha đầu còn dám trừng ta?”
Ta nuốt xuống một câu chửi thề, thu liễm thần sắc, bày ra bộ dạng ngoan ngoãn, yếu ớt, vô hại.
Hóa ra dáng vẻ của nhân vật phản diện trong miệng người đời là thế này. Người thật thì không như tưởng tượng, nhưng thủ đoạn làm việc của hắn thì đặc biệt có sức tưởng tượng.
Ta bị trói trên tường thành, bị gió lạnh thổi qua, rùng mình một cái “Đại ca, ngươi cảm thấy ở đây có hơi lạnh không?”
Người đằng sau phớt lờ ta.
Tim treo lơ lửng,ta không thể không nhịn cơn váng đầu xuống, bắt đầu líu ríu oanh tạc “Đại ca, các ngươi có thể đem trói ta ở đây, thế còn nương ta thì sao? Còn có tiểu nha đầu theo hầu ta nữa? Còn có – “
“Im miệng.”
Ta bị hàn quang làm cho đau cả mắt.
Vị đại ca này, thanh đao kia bén lắm, một đao mà chém xuống ta có thể bị chặt thành ba cũng được luôn kìa. Quả là thiết lập của đại kết cục.
Nói đến đại kết cục, đây là đại kết cục à? Phản diện động tay động chân trong cung yến, sau đó đợi nam nữ chính đến vả mặt là xong à? Đợi chút, bọn họ vẫn còn đang ở Tây Bắc kìa? Triều đình minh tranh ám đấu thì sao? Hiểm cảnh nơi chiến trường Tây Bắc thì sao?
Ta chưa chứng kiến cái nào cả … À, ta không chứng kiến mới là bình thường.
Trước mắt vẫn là quang cảnh phố xá sầm uất thường ngày, chỉ là càng gần hoàng thành người càng ít, hiện tại chính là không một bóng người. Kẻ có gan cũng chỉ dám nhìn trộm qua khung cửa sổ, tìm chút “náo nhiệt” mà thôi.
Ta không tránh khỏi suy nghĩ lung tung một lúc.
Lý Thừa Minh bọn họ hẳn sẽ chế tạo ra một loại binh khí gì đó vô cùng lợi hại nhỉ.
Nương ta và Trưởng công chúa đã đi đâu?
Không có áo choàng, lạnh. Không uống thuốc, khó chịu. Lặng lẽ nhìn đao của mọi người, chưa ra khỏi vỏ, rất tốt.
Không nghe lời thần y là lỗi của ta, nhưng mà ta thật sự không chịu nổi nữa.
“Vị đại ca này … “ Ta yếu ớt mở miệng. Giúp một chút với, nói thật đó.
Sức lực cạn kiệt, tai ù đi, ta phảng phất nghe thấy âm thanh của ngàn vạn mũi tên xuyên qua không khí.
Còn có tiếng la hét và chiến đấu.
“Tiết Ý!”