-
Phần II
Lý Thừa Minh xác thật đã cứu ta.
Năm tám tuổi, tại một bữa gia yến nào đó, Tiết Ý vô tình rơi xuống hồ. Ta không biết do cái lạnh của mùa đông hay do âm thanh ca múa huyên náo, hay bất kỳ nguyên nhân nào khác mà chỉ có Lý Thừa Minh, lúc này cũng là một đứa trẻ 8 tuổi nhảy xuống.
Y cứu ta, mà trùng hợp thế nào, ta cũng tên Tiết Ý.
Kể từ ngày đó, Lý Thừa Minh cùng ta giao hảo, nghĩ lại thì cũng đã mười năm.
Lúc này, mắt y sáng như sao, ta biết, y sẽ không dễ dàng bỏ qua vấn đề này.
Nhưng mà ta là ai cơ chứ!
Tam giáp (top 3) Hội thơ Thượng Nguyên, chuyên gia biện luận, tác giả của cuốn thoại bản bán chạy nhất kinh thành chính–là–ta!
"Ngài cũng muốn ta lấy thân báo đáp hả?"
Lý Thừa Minh trầm ngâm “Ừ? Lẽ nào không được sao ..."
Ta nhất thời không ngờ được đáp án của y, trong não tự động bật ra “Tiểu Hầu gia, người trùng hôn theo luật bi phạt tám mươi trượng đấy.”
Nếu y nói y muốn cưới cả hai người, ta chắc chắn sẽ cùng y tuyệt giao.
Lý Thừa Minh trước tiên kinh ngạc "hửm" một tiếng, sau đó không khỏi dở khóc dở cười. Vừa hay, hành lang đã đi đến điểm cuối, y bèn quay sang, chặn ta vào tường. Y sầu não xoa xoa lông mày, nghiêng đầu hỏi "Không phải, ta hỏi chút này, trong lòng nàng ta là dạng người như thế sao?” Bàn tay nắm trường thương lướt qua tóc ta. Ta mười phần cảm thấy, y muốn giúp ta chỉnh lại mái tóc bị rối, nhưng y vẫn không động tay “Nếu ta muốn cưới thê tử, nhất định sẽ giống cha nương ta … chính là, chính là, ta cảm thấy giống nàng … Khụ khụ khụ!”
“Giống ta cái gì cơ?” Ta ngốc manh nhìn y che miệng ho khan, bất lực giúp y nhuận khí, cũng không có thời gian suy nghĩ tử tế.
Không phải chứ. Lý Thừa Minh vậy mà thực sự sặc nước miếng hahaha!
Trận ho này đúng là lợi hại, ngay cả cổ cũng đỏ ứng lên, vậy mà nửa ngày cũng không thấy đỡ.
Đợi đến khi khuôn mặt của y hoàn toàn bình thường trở lại, lại nguyện ý trực diện nhìn ta, ta đã ở bên này ôm ba con chó nhỏ mới sinh của Hồng Đậu.
Có cún con thì mới gấp, chứ việc liên quan đến nam nhân gác lại nói sau cũng được.
"Uy, thật đáng yêu a ..."
"Tiết Ý."
"Ui ui, nhìn cái móng vuốt nhỏ này..."
"Tiết Ý."
Ta ôm lấy cục bông nhỏ mềm mại, trên mặt cũng không giấu đi nụ cười vui vẻ "Ừ?"
Bạch Dục Thanh trang nghiêm đứng sau lưng ta, phảng phất giống như bông tuyết liên hoa không nhiễm bụi trần trên đỉnh núi cao. Một tay ta ôm cún con, tay kia phủi phủi mấy ngọn cỏ dính trên y phục.
“… Tiết tiểu thư thể hàn, sinh hoạt và ăn uống thường ngày đều phải chú ý nhiều hơn.” Bạch Dục Thanh thu tay lại, vô cùng tự nhiên mà lấy khăn lụa lau đầu ngón tay “Những lời này ngươi nghe chắc hẳn cũng phát chán rồi, nói nhiều vô ích.”
"Tuy nhiên, nếu muốn tăng cường thể lực, ngươi có thể cân nhắc việc ra ngoài, tản bộ nhiều hơn.”
Triều đại này khá là cởi mở, đối với nữ tử chốn khuê phòng cũng không phải là quá gò bó. Thế nhưng, phạm vi hoạt động của ta chưa bao giờ vượt qua ba con phố trước phủ, nguyên nhân chủ yếu là do ta … vừa lười, vừa sợ xã hội.
Lý Thừa Minh xen vào "Lúc ta rảnh rỗi, dạy nàng ấy cưỡi ngựa hay mấy kỹ thuật phòng thân chắc không có gì đáng ngại chứ?"
"Có thể dạy, nhưng phải chú ý tuần tự tiến hành, vừa hoạt động vừa chú ý nghỉ ngơi."
Ta hoàn toàn không đem lời của hai người họ để vào tai. Giữa lúc suy nghĩ loạn cào cào, ta nhìn thấy trên chiếc khăn được Bạch Dục Thanh gấp cẩn thận có thêu một chữ “Doanh”.
Hmm ... Ta nhớ không nhầm thì nữ nhân đưa nam nhân khăn tay, ngụ ý là tâm ta duyệt chàng (ta thích chàng). Bạch Dục Thanh chắc không điên đến mức thêu tên người khác lên khăn tay. Thế nên ……
"Tiết Ý? Tiểu Ý Nhi? Đại tiểu thư của tôi ơi ..."
Lý Thừa Minh vừa cười cười vừa nói, nhưng bắt gặp ánh mắt có chút sợ hãi của ta, giọng nói của y đột nhiên dịu đi "Làm sao vậy, nàng lại cảm thấy không thoải mái sao?"
Không phải chứ, đại ca!
Ta cảm thấy cốt truyện hình như có chút sai lầm!
Khăn tay cũng tặng rồi, có nghĩa là đối phương sắp bắt đầu phát đường rồi, ngài ngài ngài...
Bạch Dục Thanh cười nhẹ hướng ngoài cửa đi tới, ngay cả đồ đạc cũng không thèm dọn. Ta luôn ra vào tự do ở Định Viễn Hầu phủ, bình thường cũng sẽ không mang theo người hầu gì, thành ra trong cái viện tử to oạch này chỉ còn hai chúng ta.
Lý Thừa Minh thuận thế ngồi vào chỗ của Bạch Dục Thanh, tay cầm mứt quả đưa sang cho ta, đôi mắt đen như chứa cả ngàn ngôi sao "Không có đĩa, cứ dùng tay ta cũng được. Ngày kia là cuộc săn bắn hoàng gia rồi, ta xong việc sẽ tìm nàng. Không cho phép nàng cứ trốn trong trướng (lều) không ra ngoài.”
Ta với lấy một miếng mứt quả. Khi đầu ngón tay mảnh mai của ta chạm vào lòng bàn tay thô ráp kia, ta mới chợt nhớ ra, Lý Thừa Minh không giống ta, y không thích ăn đồ ngọt hay quá nhiều dầu mỡ. Vậy tại sao y lại mang theo mứt quả chứ?
4.
Cuối xuân đầu hạ, nắng chưa đến độ gay gắt và gió nhẹ đung đưa, quả là thời điểm thích hợp để vận động..
Ít nhất là đối với Lý Thừa Minh, Lam Doanh, còn cả những nam thanh nữ tú tới tham gia, thì là như vậy.
"Nào cô nương, mau mang áo choàng, bên ngoài gió lớn, cẩn thận bị cảm lạnh."
Tiểu Tích giúp ta thắt áo choàng, xoay trái xoay phải vuốt thẳng lại nếp áo, rồi mới quay ra nhìn hai đội người đang đấu nhau trên sân, có hơi tức giận nói "Chao ôi … Sao tiểu Hầu gia lại mang nữ tử đó lên sân đấu cơ chứ, ngài ấy còn chưa bao giờ đồng ý để cô nương cùng đánh mã cầu kìa!”
"..." Ta nỗ lực muốn thay đổi nhận thức của đứa trẻ này, nhẹ nhàng khiển trách "Tiểu Tích, ai dạy em nói những lời này? Đó là Lam cô nương." Mong muốn lớn nhất của Lam Doanh là chiến đầu nơi sa trường, vì người thân mà báo thù. Thực tế mà nói, võ công của nàng ấy không kém Lý Thừa Minh là bao, cái nàng ấy cần chỉ là sự công nhận của quần chúng kia.
Vậy nên, Thiên tử đương triều mới để Lý Thừa Minh và Lam Doanh mỗi người một đội, lên sân đấu tỷ thí.
"Nghe nói, cách đây không lâu Lam cô nương đã diện kiến Thiên tử, triều ta nói không chừng sẽ rất nhanh có thêm một vị Lam tướng quân thôi."
Ta chỉ vào thân ảnh nữ nhân trong đám đông cho Tiểu Tích. Lam Doanh vốn cao, giờ phút này, trong cuộc thi, nàng cũng không bị bỏ lại phía sau, mà kéo dây cương đuổi theo mã cầu trên nền đất, nhìn phi thường anh dũng.
Có thể do chưa trải qua nhiều chuyện, Tiểu Tích chăm chú nhìn sân đấu hồi lâu, dẩu dẩu môi "Chơi mã cầu thì liên quan gì đến việc trở thành tướng quân chứ?"
Ta bèn cùng nàng nói chuyện phiếm "Tiểu Tích, em nghĩ tướng quân phải như thế nào?"
“Vậy thì, hẳn là giống tiểu Hầu gia.” Nàng ấy ôm đầu nghĩ ra từ thích hợp “Uy phong lẫm liệt, tư thế phải giống như tiên nhân trên trời vậy."
Ta nhớ lại vài giờ trước, Lý Thừa Minh mặc đồ bảo hộ giữa chừng đã lén lén quay lại chỗ ta với chiếc mũ bảo hiểm trên tay, cười hệt như một tên phong lưu đa tình "Sáng nay ta có tham gia mấy trận đấu mã cầu."
Ta "Ồ."
"Ta đặc biệt lưu lại một vị trí tốt trên khán đài vì nàng đấy."
Ta "Ồ?"
Y không nói, nhưng ánh mắt lại điên cuồng ám thị, khiến ta phảng phất hoài nghi mình nghe được thanh âm thực sự. Ta trêu y "Cảm ơn vị trí tốt của ngài, nhưng ta trước nay không hay xem đấu mã cầu."
"Còn không phải năm nay có ta tham gia hay sao?"
Ta không nhịn được cười cười "Được, ta nhất định sẽ cổ vũ cho ngài."
Lý Thừa Minh dẫn đội của mình rời đi, đều là mấy tên nam nhân đến cả tay con gái cũng chưa từng nắm qua. Lý Thừa Minh cũng thế. Thế nhưng, bộ dáng y rời đi thập phần kiêu ngạo. Nếu sau y mà mọc một cái đuôi, chắc hẳn nó đang vểnh lên tận trời rồi.
Ta nhìn vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa ngưỡng mộ của Tiểu Tích.
Uy phong lẫm liệt.
Giống tiên nhân trên trời.
Phì.
Hahaha, y rõ ràng là một tên đại ngốc mà! Nhưng cũng là một tên đại ngốc đáng yêu.
Vốn dĩ, ta còn muốn cùng Tiểu Tích thảo luận một chút hình tượng tướng quân nên như thế nào, hoặc là cái câu giống tiên nhân trên trời kia có quan hệ gì với Lý Thừa Minh vậy, nhưng ai mà ngờ được suy nghĩ của tiểu cô nương nhanh nhạy, tìm ngay một chủ đề mới, ở bên tai ta nhẹ giọng “Lúc em mang mứt quả cho cô nương ấy, có nghe được mấy vị quan gia tiểu thư bí mật luận bàn, thương lượng nên đưa nước, đưa khăn tay cho nam nhân mình thích đó!”
Trách không được mỗi năm săn bắn về, trong nhà lại phải kịp thời phân ngân lượng cho họ, tương thân, cũng thật là danh bất hư truyền.
"Còn nói là phải tặng túi thơm cho tiểu Hầu gia!"
Tiểu Tích nhìn vẻ thờ ơ của ta, tiếc hận rèn sắt không thành thép "Cô nương!"
“A, ta đây.” Ta vỗ nhẹ vai nàng, thành khẩn nói “Hay là em đi thuyết phục bọn họ đừng tặng túi thơm nưa, tiểu Hầu gia đã nhận không dưới mười cái rồi. Lại nói, y cũng đâu thích mấy thứ đồ này."
Tiểu Tích vẫn còn trẻ người non dạ.
Nhớ trước đây, khi Lý Thừa Minh chưa ra biên cương, y bị người ta ép nhận túi thơm, còn bị người ta lén lút treo tên lên đồng tâm kết, bị người ta vây ở nơi đông người mà tỏ tình, mỗi lần cùng trưởng bối nói chuyện đều được khen anh tuấn tiêu sái rồi giới thiệu đối tượng. Sau đó, y liền ra biên cương.
Cả đời ôm một dung nhan thần tiên như thế, có khả năng cũng hơi tẻ nhạt đi.
Ta đem sự việc này mô tả sinh động lần nữa cho Tiểu Tích. Ban đầu, nàng ấy còn chăm chú lắng nghe, qua đi một lúc, tiểu cô nương lại điên cuồng nháy mắt với ta.
Ta nương theo ánh mắt nàng ấy mà nhìn lại.
“Sau đó là ai đi biên cương?” Lý Thừa Minh mặt không biểu tình hỏi ta.
Khi y không cười, y đáng sợ như này à!
Cha nương, Tiểu Tích, ta cảm thấy y muốn đánh người a!
Ta nhỏ giọng "... ngài."
Mặt y dịu lại, nói “Ra là đang kể chuyện trước đây của chúng ta à.”
Ta gật đầu như giã tỏi “Đúng đó, đúng đó, xem xong trận đấu thì thuận miệng trò chuyện chút thôi.”
Lý Thừa Minh ngồi xuống bên cạnh ta, miệng lầm bầm "Vừa rồi có một cô nương đến tặng nước cho chúng ta" Giọng y hơi khàn "Cũng có đưa cho ta nhưng ta không nhận."
Tôi lập tức đứng dậy, rót một tách trà đưa qua cho y. Chén trà tinh xảo tinh xảo, rõ ràng một hai chén khó có thể làm dịu cơn khát của y. Lý Thừa Minh uống cạn một hơi, đẩy cái chén về chỗ ta. Ta rót đầy lại cho y, y uống rồi lại đưa nó một lần nữa, và ta lại tiếp tục rót. Lặp lại khoảng năm lần, y mới dừng lại.
Bây giờ ta cảm thấy mình cũng ngốc nghếch giống y.