Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82: Động vào người của anh, vậy chờ tập đoàn phá sản đi!
Tác giả: Lam Vũ Nguyệt
Lời anh vừa dứt, cả đám đều không nhịn được mà phì cười.
Lãnh Tinh Duệ thuận thế ôm chầm Kiều Vũ vào lòng mình, dịu dàng vuốt tóc cô gái đang cười đến run rẩy.
Mặt đàn anh kia tối sầm lại, đường nét trên mặt có chút vặn vẹo:
- Lãnh Tinh Duệ, đừng tưởng mình là người của Lãnh gia thì ngạo mạn, mồm mép quá đà cẩn thận rước họa vào thân.
Chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục như vậy, nhất là trước mặt cả đám người của danh môn thế gia, còn cả hai đứa ti tiện ở tầng chót kia nữa, chúng nó có tư cách gì mà chê cười hắn?
Lãnh Tinh Duệ cười xòa.
Muốn người khác nhận lấy chức vụ vớ vẩn của mình nhưng lại lấy thái độ như ban ơn để mời chào.
Anh ghé gần vào người Lâm Trác Vỹ, dùng giọng nói đủ để tất cả đều nghe được:
- Từ trước tới giờ người của Hội Học Sinh vẫn vậy à?
Chỉ một câu, anh đã làm cho hai bên có những cảm xúc khác nhau.
Lâm Trác Vỹ buồn cười gần chớt, ngày xưa thì lãnh cảm, luôn ít nói ít cười, ngay cả những điều xảy ra xung quanh cũng không khiến người bạn thân này có bất kì cảm giác nào.
Giờ bệnh đỡ hơn nhiều, đột nhiên lại có thêm tật miệng dao găm là sao?
Đối mặt với người mình ghét, câu nào câu nấy đều sắc bén quá thể...
- Vẫn vậy, chưa từng thay đổi.
À, mà hình như thu liễm hơn rất nhiều rồi.
Mộng Nhĩ hừ lạnh, cô ta tỏ ý khó chịu ra mặt, nhưng dù thế nào bản thân cũng không dám đắc tội với Lãnh Tinh Duệ, vì thế quay ra quát Kiều Vũ:
- Nhìn gì mà nhìn? Không biết bản thân chỉ là loại hạ đẳng thấp kém à? Ở đây ai cũng có thể cười nhưng riêng mày thì không thể!
Cô ta đã ngứa mắt con oắt này ngay từ đầu rồi, thân phận nghèo hèn còn da mặt dày bám lên thiếu gia Lãnh gia, đây là muốn cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, gà đòi làm phượng hoàng.
Không nhìn lại xem mình là cái thá gì?
Trên đời này có hai cấm kị mà không ai được động đến, đó là người thân và bạn đời.
- Lâm Trác Vỹ, cậu biết cô ta là ai không?
Giọng anh lạnh căm căm, tay trái ôm chặt lấy Kiều Vũ mà trấn an.
- Là tiểu thư của Mộng gia.
Nghĩ đến bố mình nói những tập đoàn lớn ngã xuống là vì đắc tội Lãnh gia, mặt đám Hà Bảo Nguyên xanh mét.
Riêng Mộng Nhĩ vẫn không biết ý của anh là gì, mặt vẫn hồn nhiên.
Mắt Lãnh Tinh Duệ đảo quanh cả bốn người, khí thế bức người xuất hiện:
- Mộng tiểu thư, ngày mai tập đoàn bị phá sản thì hãy nhớ rằng, đó là do thân phận của cô thấp kém hơn tôi quá nhiều, hạ đẳng nhưng cho bản thân là cao quý chỉ tổ rước họa vào thân mà thôi.
Sự văn nhã lịch sự của một thân sĩ vẫn làm lời nói của anh không hề có một từ tục nào, nhưng chỉ cần là người có não là sẽ biết ý của anh là gì.
Lãnh Tinh Duệ đang nói với bọn họ, chỉ cần anh muốn mọi thứ của bọn họ sẽ mất hết, cho dù gia thế có là gì thì đối với anh nó cũng chỉ là con kiến.
Kiều Vũ không có địa vị nhưng có Lãnh gia bảo vệ, bọn họ còn chưa có tư cách chỉ trích hay khinh thường cô.
Tay Mộng Nhĩ run run, cô ta không tin nổi vào những gì mình nghe thấy:
- Tinh Duệ, em, em nói gì cơ?
Đánh sập tập đoàn nhà cô ta? Làm sao có thể chứ?
Mạc Tử Khiêm mắt cong cong, anh ta nói:
- Thì ra không chỉ không có não mà còn điếc nữa. Mộng gia thả vị tiểu thư này ra ngoài để cho tất cả mọi người đều biết gia tộc mình kém cỏi như nào à?
Lời nói nhẹ nhàng, giọng điệu du dương, nhưng chữ nào cũng thể hiện sự khinh bỉ.
Cuối cùng, mặc kệ Mộng Nhĩ có náo loạn như nào cũng không được, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt, cô ta bị đồng bạn bịt miệng rồi lôi đi không thương tiếc.
Lời anh vừa dứt, cả đám đều không nhịn được mà phì cười.
Lãnh Tinh Duệ thuận thế ôm chầm Kiều Vũ vào lòng mình, dịu dàng vuốt tóc cô gái đang cười đến run rẩy.
Mặt đàn anh kia tối sầm lại, đường nét trên mặt có chút vặn vẹo:
- Lãnh Tinh Duệ, đừng tưởng mình là người của Lãnh gia thì ngạo mạn, mồm mép quá đà cẩn thận rước họa vào thân.
Chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục như vậy, nhất là trước mặt cả đám người của danh môn thế gia, còn cả hai đứa ti tiện ở tầng chót kia nữa, chúng nó có tư cách gì mà chê cười hắn?
Lãnh Tinh Duệ cười xòa.
Muốn người khác nhận lấy chức vụ vớ vẩn của mình nhưng lại lấy thái độ như ban ơn để mời chào.
Anh ghé gần vào người Lâm Trác Vỹ, dùng giọng nói đủ để tất cả đều nghe được:
- Từ trước tới giờ người của Hội Học Sinh vẫn vậy à?
Chỉ một câu, anh đã làm cho hai bên có những cảm xúc khác nhau.
Lâm Trác Vỹ buồn cười gần chớt, ngày xưa thì lãnh cảm, luôn ít nói ít cười, ngay cả những điều xảy ra xung quanh cũng không khiến người bạn thân này có bất kì cảm giác nào.
Giờ bệnh đỡ hơn nhiều, đột nhiên lại có thêm tật miệng dao găm là sao?
Đối mặt với người mình ghét, câu nào câu nấy đều sắc bén quá thể...
- Vẫn vậy, chưa từng thay đổi.
À, mà hình như thu liễm hơn rất nhiều rồi.
Mộng Nhĩ hừ lạnh, cô ta tỏ ý khó chịu ra mặt, nhưng dù thế nào bản thân cũng không dám đắc tội với Lãnh Tinh Duệ, vì thế quay ra quát Kiều Vũ:
- Nhìn gì mà nhìn? Không biết bản thân chỉ là loại hạ đẳng thấp kém à? Ở đây ai cũng có thể cười nhưng riêng mày thì không thể!
Cô ta đã ngứa mắt con oắt này ngay từ đầu rồi, thân phận nghèo hèn còn da mặt dày bám lên thiếu gia Lãnh gia, đây là muốn cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, gà đòi làm phượng hoàng.
Không nhìn lại xem mình là cái thá gì?
Trên đời này có hai cấm kị mà không ai được động đến, đó là người thân và bạn đời.
- Lâm Trác Vỹ, cậu biết cô ta là ai không?
Giọng anh lạnh căm căm, tay trái ôm chặt lấy Kiều Vũ mà trấn an.
- Là tiểu thư của Mộng gia.
Nghĩ đến bố mình nói những tập đoàn lớn ngã xuống là vì đắc tội Lãnh gia, mặt đám Hà Bảo Nguyên xanh mét.
Riêng Mộng Nhĩ vẫn không biết ý của anh là gì, mặt vẫn hồn nhiên.
Mắt Lãnh Tinh Duệ đảo quanh cả bốn người, khí thế bức người xuất hiện:
- Mộng tiểu thư, ngày mai tập đoàn bị phá sản thì hãy nhớ rằng, đó là do thân phận của cô thấp kém hơn tôi quá nhiều, hạ đẳng nhưng cho bản thân là cao quý chỉ tổ rước họa vào thân mà thôi.
Sự văn nhã lịch sự của một thân sĩ vẫn làm lời nói của anh không hề có một từ tục nào, nhưng chỉ cần là người có não là sẽ biết ý của anh là gì.
Lãnh Tinh Duệ đang nói với bọn họ, chỉ cần anh muốn mọi thứ của bọn họ sẽ mất hết, cho dù gia thế có là gì thì đối với anh nó cũng chỉ là con kiến.
Kiều Vũ không có địa vị nhưng có Lãnh gia bảo vệ, bọn họ còn chưa có tư cách chỉ trích hay khinh thường cô.
Tay Mộng Nhĩ run run, cô ta không tin nổi vào những gì mình nghe thấy:
- Tinh Duệ, em, em nói gì cơ?
Đánh sập tập đoàn nhà cô ta? Làm sao có thể chứ?
Mạc Tử Khiêm mắt cong cong, anh ta nói:
- Thì ra không chỉ không có não mà còn điếc nữa. Mộng gia thả vị tiểu thư này ra ngoài để cho tất cả mọi người đều biết gia tộc mình kém cỏi như nào à?
Lời nói nhẹ nhàng, giọng điệu du dương, nhưng chữ nào cũng thể hiện sự khinh bỉ.
Cuối cùng, mặc kệ Mộng Nhĩ có náo loạn như nào cũng không được, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt, cô ta bị đồng bạn bịt miệng rồi lôi đi không thương tiếc.