Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Cô thấy mắt tôi có vấn đề không?
Canh giờ từng chút một, Lãnh Tinh Duệ lén lút qua lại Kiều gia mỗi ngày.
Việc học tập của hai chị em họ Kiều đều bay lên nhanh chóng, có Lãnh học thần tận tâm chỉ bảo, không dối gạt chứ Kiều Vũ tin tưởng bản thân sẽ lấy được tiền thưởng là cái chắc!
Hôm nay là ngày cuối cùng được ở nhà rồi.
- Tiểu Vũ, trời đã tối rồi, vừa mới ăn xong mà đi luôn thì sẽ mệt mỏi lắm. Hơn nữa cũng khó bắt xe để đến trường.
Nghe mẹ Kiều nói như thế, Kiều Vũ sao không hiểu được bà nghĩ gì. Hai người lo lắng cô, muốn cô ở nhà nốt đêm nay, sáng mai mới đến trường.
Ôm chặt lấy bà, Kiều Vũ nũng nịu:
- Nếu sáng mai mới bắt đầu đi thì không kịp mất, lúc đó sẽ rất gấp gáp, con còn phải chuẩn bị đồ đạc đầy đủ và giữ tâm trạng thoải mái nữa.
Kiều Vũ định về trường từ hôm trước cơ, chỉ là lần này đi thì phải một khoảng thời gian rất lâu nữa cô mới có thể về nhà lần nữa. Vậy nên mới kéo dài đến bây giờ mới đi.
Kiều Cảnh An ôm chân cô, trên mặt đều là sự lưu luyến không muốn rời xa.
Thấy cảnh này, mắt ba Kiều có chút cay, nếu, nếu thằng bé còn sống...
Ở đây không ai chú ý đến cảm xúc khác lạ của ông, mẹ Kiều vuốt mái tóc con gái, thổn thức nói:
- Vậy con vào trường kiểu gì? I - Land không bao giờ mở cửa một cách tự do, chẳng lẽ con đã nhờ được ai rồi?
Ngoại trừ những ngày ấn định, gần như cổng học viện chưa bao giờ được mở ra. Tất cả học sinh đều sống cả ngày ở đấy, giống như một không gian bị phong kín, không được giao lưu với bên ngoài.
- Vâng ạ, con có gọi cho người đó trước rồi, chỉ cần mang hành lí đến đường lớn thì người đó sẽ chở con đi.
- Có thể tin tưởng được không?
- Được ạ, mẹ không phải lo.
Đẩy hành lí mới được mua về phía trước, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng trong đây rồi, còn một cái túi ở ngoài thì Kiều Cảnh An xách theo là xong.
- Ba mẹ, con đi đây.
Vẫy tay chào tạm biệt hai người.
- Thật sự không cần ba mẹ đi cùng à?
- Không cần đâu ạ, hai người cứ nghỉ ngơi đi, chút nữa xong việc Cảnh An cũng tự đi bộ về nhà được.
Cuối cùng Kiều Vũ cũng đi ra ngoài cửa, bóng dáng hai người dần chìm vào bóng tối.
Lãnh Tinh Duệ đứng ở trên đường lớn nhón chân chờ đợi.
Anh muốn đến Kiều gia đến giúp lắm, nhưng khổ là Kiều Vũ lại bảo không cần.
Thấy thân hình quen thuộc, Lãnh Tinh Duệ chạy đến.
- Hành lí có nặng không? Tớ cầm cho
- Không nặng, cứ đẩy nó là được rồi.
Kiều Cảnh An há to miệng, thì ra người đón chị đi là anh Tinh Duệ sao? À cũng phải thôi, hai người họ vừa chung trường lại còn là người yêu của nhau rồi mà.
- Cảnh An, để anh cầm cho, em chạy nhanh về nhà đi.
Trời chợp tối rồi, đường đi ở quê lại gồ ghề, hai bên còn có bụi cây rậm rạp nữa. Không về nhanh thì anh cũng không yên tâm được, nếu Cảnh An muốn nán lại lâu chút nữa thì anh sẽ tự về cùng nhóc.
- Tinh Duệ?
Giọng nữ nhẹ vang lên, âm thanh mang theo một chút cẩn thận và khó tin.
Mí mắt Kiều Vũ giật giật, trước khi đi còn gặp nhau một lần nữa hả? Cô không muốn gặp lại cô ta lần nào nữa đâu.
Hứa Tĩnh Nhu dựa xe vào gần đó, khuôn mặt cô ta ửng đỏ, mắt thì đăm đăm nhìn vào chiếc xe của Lãnh Tinh Duệ.
Trong lòng cô ta chấn động vô cùng, nếu cô ta không nhớ nhầm, chiếc siêu xe này có giá trị hơn chục tỷ, ngay cả đại lão cô ta bám lên cũng không có khả năng sở hữu nó.
Làm sao Lãnh Tinh Duệ lại có chiếc ôtô đẳng cấp này? Cậu ta không phải là người nghèo hèn thôi sao?
Chẳng lẽ là mượn ở đâu? Không, không thể, chẳng ai lại đi cho người khác mượn chiếc siêu xe quý giá như thế cả.
Mắt Hứa Tĩnh Nhu e thẹn liếc nhìn Lãnh Tinh Duệ, muốn đi lại gần anh để bắt chuyện.
- Thiếu gia, còn đồ gì nữa không ạ?
Một người đàn ông mặc tây trang, khuôn mặt cứng cỏi lạnh lùng tràn ngập kính trọng mà gập người đứng cạnh anh.
- Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi, muộn quá lại không kịp.
Thấy Kiều Cảnh An cũng đi về được một lúc lâu rồi mà không thấy có chuyện gì, Kiều Vũ gật đầu.
Lãnh Tinh Duệ như quý ông tao nhã mà mở cửa xe ra cho cô.
Lúc này Hứa Tĩnh Nhu mới chú ý đến Kiều Vũ, mắt cô ta đỏ bừng, không thể tin tưởng mà nhìn hai người.
Kiều Vũ làm sao xứng ở bên một người đàn ông hoàn mĩ như này cơ chứ? Vừa có vẻ ngoài, học thức, tính cách, gia thế lại còn khủng nữa chứ!!!
Móng tay được đánh đỏ chót chỉ thẳng vào Kiều Vũ, giọng cô ta the thé:
- Tại sao con oắt quê mùa này lại được còn em lại không được? Tinh Duệ, em có gì kém cô ta?
Môi Kiều Vũ run rẩy, kiểu xưng hô buồn nôn gì đây?
Lãnh Tinh Duệ cũng suýt không giữ được vẻ mặt bình tĩnh của mình, giọng điệu như đánh ghen này là sao? Hai người có quan hệ đếch gì với nhau đâu.
- Cô thấy mắt tôi có vấn đề không?
Hứa Tĩnh Nhu hoang mang, không hiểu được vì sao anh lại nói vậy làm gì.
Nhìn đôi mắt sáng của anh, cô ta đáp:
- Không có vấn đề gì cả.
Lãnh Tinh Duệ nhếch môi:
- Thì đó!
Không cho cô ta phản ứng lại, Lãnh Tinh Duệ bước lên xe ngồi cạnh Kiều Vũ.
Hứa Tĩnh Nhu chạy nhanh đến, thế nhưng chiếc siêu xe lại phóng thẳng đi, để lại cho cô ta một đống bụi đường bay mù mịt.
- Tinh Duệ, ý anh là gì hả??????
Tiếng hét kéo dài như ma âm vang vọng ở phía sau.
Việc học tập của hai chị em họ Kiều đều bay lên nhanh chóng, có Lãnh học thần tận tâm chỉ bảo, không dối gạt chứ Kiều Vũ tin tưởng bản thân sẽ lấy được tiền thưởng là cái chắc!
Hôm nay là ngày cuối cùng được ở nhà rồi.
- Tiểu Vũ, trời đã tối rồi, vừa mới ăn xong mà đi luôn thì sẽ mệt mỏi lắm. Hơn nữa cũng khó bắt xe để đến trường.
Nghe mẹ Kiều nói như thế, Kiều Vũ sao không hiểu được bà nghĩ gì. Hai người lo lắng cô, muốn cô ở nhà nốt đêm nay, sáng mai mới đến trường.
Ôm chặt lấy bà, Kiều Vũ nũng nịu:
- Nếu sáng mai mới bắt đầu đi thì không kịp mất, lúc đó sẽ rất gấp gáp, con còn phải chuẩn bị đồ đạc đầy đủ và giữ tâm trạng thoải mái nữa.
Kiều Vũ định về trường từ hôm trước cơ, chỉ là lần này đi thì phải một khoảng thời gian rất lâu nữa cô mới có thể về nhà lần nữa. Vậy nên mới kéo dài đến bây giờ mới đi.
Kiều Cảnh An ôm chân cô, trên mặt đều là sự lưu luyến không muốn rời xa.
Thấy cảnh này, mắt ba Kiều có chút cay, nếu, nếu thằng bé còn sống...
Ở đây không ai chú ý đến cảm xúc khác lạ của ông, mẹ Kiều vuốt mái tóc con gái, thổn thức nói:
- Vậy con vào trường kiểu gì? I - Land không bao giờ mở cửa một cách tự do, chẳng lẽ con đã nhờ được ai rồi?
Ngoại trừ những ngày ấn định, gần như cổng học viện chưa bao giờ được mở ra. Tất cả học sinh đều sống cả ngày ở đấy, giống như một không gian bị phong kín, không được giao lưu với bên ngoài.
- Vâng ạ, con có gọi cho người đó trước rồi, chỉ cần mang hành lí đến đường lớn thì người đó sẽ chở con đi.
- Có thể tin tưởng được không?
- Được ạ, mẹ không phải lo.
Đẩy hành lí mới được mua về phía trước, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng trong đây rồi, còn một cái túi ở ngoài thì Kiều Cảnh An xách theo là xong.
- Ba mẹ, con đi đây.
Vẫy tay chào tạm biệt hai người.
- Thật sự không cần ba mẹ đi cùng à?
- Không cần đâu ạ, hai người cứ nghỉ ngơi đi, chút nữa xong việc Cảnh An cũng tự đi bộ về nhà được.
Cuối cùng Kiều Vũ cũng đi ra ngoài cửa, bóng dáng hai người dần chìm vào bóng tối.
Lãnh Tinh Duệ đứng ở trên đường lớn nhón chân chờ đợi.
Anh muốn đến Kiều gia đến giúp lắm, nhưng khổ là Kiều Vũ lại bảo không cần.
Thấy thân hình quen thuộc, Lãnh Tinh Duệ chạy đến.
- Hành lí có nặng không? Tớ cầm cho
- Không nặng, cứ đẩy nó là được rồi.
Kiều Cảnh An há to miệng, thì ra người đón chị đi là anh Tinh Duệ sao? À cũng phải thôi, hai người họ vừa chung trường lại còn là người yêu của nhau rồi mà.
- Cảnh An, để anh cầm cho, em chạy nhanh về nhà đi.
Trời chợp tối rồi, đường đi ở quê lại gồ ghề, hai bên còn có bụi cây rậm rạp nữa. Không về nhanh thì anh cũng không yên tâm được, nếu Cảnh An muốn nán lại lâu chút nữa thì anh sẽ tự về cùng nhóc.
- Tinh Duệ?
Giọng nữ nhẹ vang lên, âm thanh mang theo một chút cẩn thận và khó tin.
Mí mắt Kiều Vũ giật giật, trước khi đi còn gặp nhau một lần nữa hả? Cô không muốn gặp lại cô ta lần nào nữa đâu.
Hứa Tĩnh Nhu dựa xe vào gần đó, khuôn mặt cô ta ửng đỏ, mắt thì đăm đăm nhìn vào chiếc xe của Lãnh Tinh Duệ.
Trong lòng cô ta chấn động vô cùng, nếu cô ta không nhớ nhầm, chiếc siêu xe này có giá trị hơn chục tỷ, ngay cả đại lão cô ta bám lên cũng không có khả năng sở hữu nó.
Làm sao Lãnh Tinh Duệ lại có chiếc ôtô đẳng cấp này? Cậu ta không phải là người nghèo hèn thôi sao?
Chẳng lẽ là mượn ở đâu? Không, không thể, chẳng ai lại đi cho người khác mượn chiếc siêu xe quý giá như thế cả.
Mắt Hứa Tĩnh Nhu e thẹn liếc nhìn Lãnh Tinh Duệ, muốn đi lại gần anh để bắt chuyện.
- Thiếu gia, còn đồ gì nữa không ạ?
Một người đàn ông mặc tây trang, khuôn mặt cứng cỏi lạnh lùng tràn ngập kính trọng mà gập người đứng cạnh anh.
- Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi, muộn quá lại không kịp.
Thấy Kiều Cảnh An cũng đi về được một lúc lâu rồi mà không thấy có chuyện gì, Kiều Vũ gật đầu.
Lãnh Tinh Duệ như quý ông tao nhã mà mở cửa xe ra cho cô.
Lúc này Hứa Tĩnh Nhu mới chú ý đến Kiều Vũ, mắt cô ta đỏ bừng, không thể tin tưởng mà nhìn hai người.
Kiều Vũ làm sao xứng ở bên một người đàn ông hoàn mĩ như này cơ chứ? Vừa có vẻ ngoài, học thức, tính cách, gia thế lại còn khủng nữa chứ!!!
Móng tay được đánh đỏ chót chỉ thẳng vào Kiều Vũ, giọng cô ta the thé:
- Tại sao con oắt quê mùa này lại được còn em lại không được? Tinh Duệ, em có gì kém cô ta?
Môi Kiều Vũ run rẩy, kiểu xưng hô buồn nôn gì đây?
Lãnh Tinh Duệ cũng suýt không giữ được vẻ mặt bình tĩnh của mình, giọng điệu như đánh ghen này là sao? Hai người có quan hệ đếch gì với nhau đâu.
- Cô thấy mắt tôi có vấn đề không?
Hứa Tĩnh Nhu hoang mang, không hiểu được vì sao anh lại nói vậy làm gì.
Nhìn đôi mắt sáng của anh, cô ta đáp:
- Không có vấn đề gì cả.
Lãnh Tinh Duệ nhếch môi:
- Thì đó!
Không cho cô ta phản ứng lại, Lãnh Tinh Duệ bước lên xe ngồi cạnh Kiều Vũ.
Hứa Tĩnh Nhu chạy nhanh đến, thế nhưng chiếc siêu xe lại phóng thẳng đi, để lại cho cô ta một đống bụi đường bay mù mịt.
- Tinh Duệ, ý anh là gì hả??????
Tiếng hét kéo dài như ma âm vang vọng ở phía sau.