Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Cứu ông lão
Kiều Vũ nghe thấy vậy mắt liền sáng rực, khởi động lại máy á? Dễ ẹt!
Những điều có thể làm cho máy không khởi động được thì chỉ có mấy "bệnh" mà thôi, đúng bệnh hốt thuốc chắc chắn là xong!
Cô cảm thấy thời đại này máy tính quý hiếm hơn cả tính mạng con người, thế nhưng làm gì có chuyện không có người biết sửa mấy cái vấn đề linh tinh này của máy tính chứ!
Chắc người đàn ông này mới mua máy tính hoặc là được tặng, thế nên hắn ta mới nổi khùng nổi điên lên như thế, ôm chưa ấm tay đã có việc xảy ra nên không giữ được lí trí luôn rồi.
Hoặc cũng có thể là, đang phát điên về việc gì đó rồi muốn dựa vào cái lí do ông lão làm hỏng máy của mình để trút giận đây mà.
Kiều Vũ đi nhanh về phía chỗ hai người họ, Kiều Cảnh An sợ hãi lắc đầu với cô.
Cô vuốt nhẹ đầu nhóc để trấn an.
- Để tôi thử xem sao, có lẽ tôi có thể sửa lại được đấy.
Kiều Vũ vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người từ bốn phương tám hướng liền nhìn thẳng đến, có người có lẽ thân thiết với gia đình cô, bác gái đó cũng vô cùng sợ hãi và không muốn dây dưa vào như những người khác, thế nhưng vẫn nhẹ giọng khuyên:
- Kiều Vũ, cháu mau lại đây, đừng dính vào chuyện này.
Kiều Vũ quay đầu cười, cô gật nhẹ đầu với bác ấy, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng người đàn ông cao lớn kia.
- Mày có chắc không? Không sửa được... khà khà... tao cũng đập nát nhà mày luôn!
Cô cười cười, giọng nói nhẹ nhàng:
- Dù sao cũng không có người sửa được, không phải sao? Nếu tôi sửa được thì chú được lời rồi còn gì, nghe nói mang đi quán sửa là mất rất nhiều tiền đấy!
Kiều Vũ nói xong liền cầm lấy tay ông lão
- Để cháu thử!
Sau đó lôi Kiều Cảnh An đứng sau lưng mình.
Ông lão có lẽ cảm thấy tin tưởng, hoặc nghĩ dù sao sửa được thì tốt mà không sửa được thì cũng bị đập nhà mà thôi, thế nên cũng bình tĩnh đứng đấy.
Kiều Vũ nhanh tay sờ soạng hết cấu trúc của máy tính, loại mẫu mã cũ này cô cũng từng sửa và sử dụng ở chỗ cô nhi viện của mình, đời mới quá đắt, vậy nên những nhà nghèo cũng chỉ có thể mua loại cũ mà thôi.
Mọi người cố gắng ghé người vào nhìn xem cô định làm như thế nào, thế nhưng cô nhanh đến nỗi chưa kịp quan sát được gì thì máy tính đã khởi động lại được rồi.
Kiều Vũ vừa dừng tay lại thì máy tính đã bị người đàn ông dựt đi, hắn ta gõ gõ ấn ấn một lúc, sau đó liền hừ một cái, ném một bọc tiền lên quầy hàng rồi đi.
Tất cả mọi người đều tránh đường cho những người cao to này, ai nấy đều kinh ngạc nhìn Kiều Vũ.
Để sửa được máy tính là rất khó, gần như chỉ có những người được đào tạo theo chuyên ngành hoặc tham gia trực tiếp vào việc phát minh ra máy tính thì mới sửa được chúng.
Bọn họ không tin được con gái nhà họ Kiều lại giỏi đến vậy, bây giờ ngoại trừ một đại học đứng đầu liên quan đến máy tính ra thì ai biết sửa máy tính?
Ông lão chảy nước mắt cầm lấy tay Kiều Vũ, giọng nói run rẩy chứa đựng sự chân thành:
- Cháu gái, cháu thật sự đã cứu gia đình ông một mạng đấy, ông cảm ơn cháu rất nhiều, cảm ơn cháu rất nhiều!
Kiều Vũ ôm nhẹ lấy ông:
- Không có gì đâu ạ, giúp được ông cháu cũng rất vui!
Cô biết nơi này người giàu với người nghèo chính là hai giai cấp khác nhau một trời một vực, nhiều khi tính mạng của những người tầng chót của bọn họ còn không bằng mấy đồ chơi của đám nhà giàu.
Cô không thể bảo vệ được hết tất cả mọi người, thế nhưng nếu có thể thì cô nhất định sẽ dốc toàn lực.
Kiều Vũ đợi tâm trạng của ông lão dần lắng xuống rồi mới nói:
- Ông, cháu đến đây là muốn mua một ít kẹo cho em cháu, ông có thể lấy cho cháu được không ạ? Năm cái này với năm cái này ạ.
Nói xong Kiều Vũ để tiền lên quầy hàng.
Đúng vậy, ông lão này chính là người bán đồ ngọt ngon nhất và đắt nhất ở quê của bọn họ, hôm nay cô còn thừa khá nhiều tiền sau khi mua xong đồ ăn cho gia đình.
Mười cái kẹo chắc là đủ động lực để Cảnh An tập luyện giảm cân, nâng cao tri thức với cô rồi ha?
Những điều có thể làm cho máy không khởi động được thì chỉ có mấy "bệnh" mà thôi, đúng bệnh hốt thuốc chắc chắn là xong!
Cô cảm thấy thời đại này máy tính quý hiếm hơn cả tính mạng con người, thế nhưng làm gì có chuyện không có người biết sửa mấy cái vấn đề linh tinh này của máy tính chứ!
Chắc người đàn ông này mới mua máy tính hoặc là được tặng, thế nên hắn ta mới nổi khùng nổi điên lên như thế, ôm chưa ấm tay đã có việc xảy ra nên không giữ được lí trí luôn rồi.
Hoặc cũng có thể là, đang phát điên về việc gì đó rồi muốn dựa vào cái lí do ông lão làm hỏng máy của mình để trút giận đây mà.
Kiều Vũ đi nhanh về phía chỗ hai người họ, Kiều Cảnh An sợ hãi lắc đầu với cô.
Cô vuốt nhẹ đầu nhóc để trấn an.
- Để tôi thử xem sao, có lẽ tôi có thể sửa lại được đấy.
Kiều Vũ vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người từ bốn phương tám hướng liền nhìn thẳng đến, có người có lẽ thân thiết với gia đình cô, bác gái đó cũng vô cùng sợ hãi và không muốn dây dưa vào như những người khác, thế nhưng vẫn nhẹ giọng khuyên:
- Kiều Vũ, cháu mau lại đây, đừng dính vào chuyện này.
Kiều Vũ quay đầu cười, cô gật nhẹ đầu với bác ấy, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng người đàn ông cao lớn kia.
- Mày có chắc không? Không sửa được... khà khà... tao cũng đập nát nhà mày luôn!
Cô cười cười, giọng nói nhẹ nhàng:
- Dù sao cũng không có người sửa được, không phải sao? Nếu tôi sửa được thì chú được lời rồi còn gì, nghe nói mang đi quán sửa là mất rất nhiều tiền đấy!
Kiều Vũ nói xong liền cầm lấy tay ông lão
- Để cháu thử!
Sau đó lôi Kiều Cảnh An đứng sau lưng mình.
Ông lão có lẽ cảm thấy tin tưởng, hoặc nghĩ dù sao sửa được thì tốt mà không sửa được thì cũng bị đập nhà mà thôi, thế nên cũng bình tĩnh đứng đấy.
Kiều Vũ nhanh tay sờ soạng hết cấu trúc của máy tính, loại mẫu mã cũ này cô cũng từng sửa và sử dụng ở chỗ cô nhi viện của mình, đời mới quá đắt, vậy nên những nhà nghèo cũng chỉ có thể mua loại cũ mà thôi.
Mọi người cố gắng ghé người vào nhìn xem cô định làm như thế nào, thế nhưng cô nhanh đến nỗi chưa kịp quan sát được gì thì máy tính đã khởi động lại được rồi.
Kiều Vũ vừa dừng tay lại thì máy tính đã bị người đàn ông dựt đi, hắn ta gõ gõ ấn ấn một lúc, sau đó liền hừ một cái, ném một bọc tiền lên quầy hàng rồi đi.
Tất cả mọi người đều tránh đường cho những người cao to này, ai nấy đều kinh ngạc nhìn Kiều Vũ.
Để sửa được máy tính là rất khó, gần như chỉ có những người được đào tạo theo chuyên ngành hoặc tham gia trực tiếp vào việc phát minh ra máy tính thì mới sửa được chúng.
Bọn họ không tin được con gái nhà họ Kiều lại giỏi đến vậy, bây giờ ngoại trừ một đại học đứng đầu liên quan đến máy tính ra thì ai biết sửa máy tính?
Ông lão chảy nước mắt cầm lấy tay Kiều Vũ, giọng nói run rẩy chứa đựng sự chân thành:
- Cháu gái, cháu thật sự đã cứu gia đình ông một mạng đấy, ông cảm ơn cháu rất nhiều, cảm ơn cháu rất nhiều!
Kiều Vũ ôm nhẹ lấy ông:
- Không có gì đâu ạ, giúp được ông cháu cũng rất vui!
Cô biết nơi này người giàu với người nghèo chính là hai giai cấp khác nhau một trời một vực, nhiều khi tính mạng của những người tầng chót của bọn họ còn không bằng mấy đồ chơi của đám nhà giàu.
Cô không thể bảo vệ được hết tất cả mọi người, thế nhưng nếu có thể thì cô nhất định sẽ dốc toàn lực.
Kiều Vũ đợi tâm trạng của ông lão dần lắng xuống rồi mới nói:
- Ông, cháu đến đây là muốn mua một ít kẹo cho em cháu, ông có thể lấy cho cháu được không ạ? Năm cái này với năm cái này ạ.
Nói xong Kiều Vũ để tiền lên quầy hàng.
Đúng vậy, ông lão này chính là người bán đồ ngọt ngon nhất và đắt nhất ở quê của bọn họ, hôm nay cô còn thừa khá nhiều tiền sau khi mua xong đồ ăn cho gia đình.
Mười cái kẹo chắc là đủ động lực để Cảnh An tập luyện giảm cân, nâng cao tri thức với cô rồi ha?