Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Nam chủ tức giận
Tác giả: Lam Vũ Nguyệt
Lúc nhìn thấy tất cả món tráng miệng tinh xảo và thơm ngọt, trong lòng Kiều Vũ trào dâng ý nghĩ muốn cho ba mẹ và Cảnh An cũng được ăn chúng nó cùng mình.
Càng nghĩ Kiều Vũ càng muốn nhanh chóng gọi điện cho bọn họ, nói chuyện với nhau về những chuyện vụn vặt, dặn dò nhau những lời nói ấm lòng.
Cô đặt đĩa bánh xuống bàn, nhẹ giọng nói:
- Trác Vỹ, cậu biết ở trường mình có chỗ nào có điện thoại công cộng không? Tôi muốn gọi về nhà để báo bình an cho bố mẹ.
Đúng vậy, khi biết được Lâm Trác Vỹ là bạn thân của nam chủ thì cô cũng biết được cậu ta tên là gì rồi. Mà cậu ta đã nói là muốn cô gọi mình là Trác Vỹ, dù sao cũng đã từng có bữa ăn chung với nhau, không cần quá xa lạ.
Lâm Trác Vỹ suy nghĩ một lúc, sau đó liền lắc đầu:
- Không có, mọi học sinh trong trường đều có điện thoại của riêng mình rồi.
Kiều Vũ thở dài, khuôn mặt không nén nổi sự thất vọng và chán nản.
Lãnh Tinh Duệ hơi nhíu mày, anh đứng lên, đi vào trong nhà kính.
Sau đó Kiều Vũ liền thấy anh cầm chiếc điện thoại màu đen đến chỗ mình, rồi đưa cho cô.
Anh nói:
- Cậu nhớ số của ba mẹ mình không?
Kiều Vũ ngẩn người, theo bản năng mà gật đầu.
- Vậy gọi đi.
Kiều Vũ ngơ ngác nhìn anh, rồi cô nở một nụ cười thật tươi, hai lúm đồng tiền yêu kiều nở rộ trên má.
Cô ngọt giọng:
- Cảm ơn cậu rất nhiều.
Một cảm xúc khó nói thành lời nảy lên trong lòng, giờ cô mới biết, thì ra lúc nam chủ dịu dàng lại khiến cô khó cưỡng như thế.
Anh đẹp, cô biết, anh lạnh lùng ít nói, cô cũng biết.
Thế nhưng được anh nở nụ cười với, được quan tâm lại là lần đầu tiên.
Là lần đầu tiên của cả cô và "Kiều Vũ" trong truyện.
Đúng lúc này, một làn gió mát thổi qua.
Tiếng nói lanh lảnh như chim oanh vang lên:
- Tinh Duệ, bác gái nói tối nay về nhà đấy, chúng ta cùng nhau về nhé!
Và theo đó là thân ảnh nhỏ xinh của cô gái xuất hiện trước mắt mọi người.
Thư Kỳ vui vẻ xông đến.
Kiều Vũ rùng mình, ánh mắt cô có chút trốn tránh, tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại.
Thấy chính chủ phu nhân của người ta tiến đến, Kiều Vũ cảm giác bản thân giống như sắp thành tiểu tam xen vào cuộc tình của người khác vậy.
Khó diễn tả thành lời.
Thư Kỳ mắt nhắm mắt mở mà chạy nhanh vào, hai vệ sĩ áo đen đồng thời đứng chắn trước mặt Kiều Vũ, lo lắng cô sẽ bị va vào.
Cô ta nhíu mày, vừa quay sang thì thấy khuôn mặt quen thuộc của người mình ghét.
Cô ta suýt tắc thở, lồng ngực phập phồng vì tức giận.
Năm lần bảy lượt, lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh Tinh Duệ, người con gái này, rốt cuộc nó muốn gì!!!
Kiều Vũ cười gượng, hơi gật đầu với Thư Kỳ rồi đi ra ngoài.
Chỉ là, Thư Kỳ liếc thấy chiếc điện thoại quen thuộc, cô ta liền trừng mắt, giọng hét the thé:
- Ai cho cô đi! Cô muốn ăn cắp đồ của...
Lời nói còn chưa dứt, cô ta liền bị tiếng gầm của Lãnh Tinh Duệ làm cho sững sờ:
- Thư Kỳ!!!
Không thể tin nổi nhìn về phía người con trai tuấn tú đứng ở trước mặt.
Lúc này, Lãnh Tinh Duệ thật xa lạ với cô ta, một mặt khác chưa bao giờ được nhìn thấy lúc này lại khiến cô ta chói mắt vô cùng.
Tinh Duệ vì con nhỏ quê mùa đó, vì nó mà gắt lên với cô ta?!!!
- Tinh Duệ, anh làm sao vậy hả? Chúng ta mới là người thân thuộc nhất với nhau, tương lai sẽ kết hôn với nhau, nắm tay nhau đi hết cuộc đời này. Con ả đó chính là đồ ti tiện, nó muốn cướp lấy anh, không thể, anh phải là của em, phải là của em!!!
Thư Kỳ không chịu nổi mà gào lên, đôi mắt đỏ au như sắp khóc đến nơi.
Cảm xúc của cô ta sắp hỏng mất rồi.
Thế nhưng Lãnh Tinh Duệ lại chẳng mảy may quan tâm, mắt anh sắc bén:
- Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi, một lần hai lần thì tốt, nếu vượt qua, vậy thì người phải hối hận chính là cô!
Lúc nhìn thấy tất cả món tráng miệng tinh xảo và thơm ngọt, trong lòng Kiều Vũ trào dâng ý nghĩ muốn cho ba mẹ và Cảnh An cũng được ăn chúng nó cùng mình.
Càng nghĩ Kiều Vũ càng muốn nhanh chóng gọi điện cho bọn họ, nói chuyện với nhau về những chuyện vụn vặt, dặn dò nhau những lời nói ấm lòng.
Cô đặt đĩa bánh xuống bàn, nhẹ giọng nói:
- Trác Vỹ, cậu biết ở trường mình có chỗ nào có điện thoại công cộng không? Tôi muốn gọi về nhà để báo bình an cho bố mẹ.
Đúng vậy, khi biết được Lâm Trác Vỹ là bạn thân của nam chủ thì cô cũng biết được cậu ta tên là gì rồi. Mà cậu ta đã nói là muốn cô gọi mình là Trác Vỹ, dù sao cũng đã từng có bữa ăn chung với nhau, không cần quá xa lạ.
Lâm Trác Vỹ suy nghĩ một lúc, sau đó liền lắc đầu:
- Không có, mọi học sinh trong trường đều có điện thoại của riêng mình rồi.
Kiều Vũ thở dài, khuôn mặt không nén nổi sự thất vọng và chán nản.
Lãnh Tinh Duệ hơi nhíu mày, anh đứng lên, đi vào trong nhà kính.
Sau đó Kiều Vũ liền thấy anh cầm chiếc điện thoại màu đen đến chỗ mình, rồi đưa cho cô.
Anh nói:
- Cậu nhớ số của ba mẹ mình không?
Kiều Vũ ngẩn người, theo bản năng mà gật đầu.
- Vậy gọi đi.
Kiều Vũ ngơ ngác nhìn anh, rồi cô nở một nụ cười thật tươi, hai lúm đồng tiền yêu kiều nở rộ trên má.
Cô ngọt giọng:
- Cảm ơn cậu rất nhiều.
Một cảm xúc khó nói thành lời nảy lên trong lòng, giờ cô mới biết, thì ra lúc nam chủ dịu dàng lại khiến cô khó cưỡng như thế.
Anh đẹp, cô biết, anh lạnh lùng ít nói, cô cũng biết.
Thế nhưng được anh nở nụ cười với, được quan tâm lại là lần đầu tiên.
Là lần đầu tiên của cả cô và "Kiều Vũ" trong truyện.
Đúng lúc này, một làn gió mát thổi qua.
Tiếng nói lanh lảnh như chim oanh vang lên:
- Tinh Duệ, bác gái nói tối nay về nhà đấy, chúng ta cùng nhau về nhé!
Và theo đó là thân ảnh nhỏ xinh của cô gái xuất hiện trước mắt mọi người.
Thư Kỳ vui vẻ xông đến.
Kiều Vũ rùng mình, ánh mắt cô có chút trốn tránh, tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại.
Thấy chính chủ phu nhân của người ta tiến đến, Kiều Vũ cảm giác bản thân giống như sắp thành tiểu tam xen vào cuộc tình của người khác vậy.
Khó diễn tả thành lời.
Thư Kỳ mắt nhắm mắt mở mà chạy nhanh vào, hai vệ sĩ áo đen đồng thời đứng chắn trước mặt Kiều Vũ, lo lắng cô sẽ bị va vào.
Cô ta nhíu mày, vừa quay sang thì thấy khuôn mặt quen thuộc của người mình ghét.
Cô ta suýt tắc thở, lồng ngực phập phồng vì tức giận.
Năm lần bảy lượt, lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh Tinh Duệ, người con gái này, rốt cuộc nó muốn gì!!!
Kiều Vũ cười gượng, hơi gật đầu với Thư Kỳ rồi đi ra ngoài.
Chỉ là, Thư Kỳ liếc thấy chiếc điện thoại quen thuộc, cô ta liền trừng mắt, giọng hét the thé:
- Ai cho cô đi! Cô muốn ăn cắp đồ của...
Lời nói còn chưa dứt, cô ta liền bị tiếng gầm của Lãnh Tinh Duệ làm cho sững sờ:
- Thư Kỳ!!!
Không thể tin nổi nhìn về phía người con trai tuấn tú đứng ở trước mặt.
Lúc này, Lãnh Tinh Duệ thật xa lạ với cô ta, một mặt khác chưa bao giờ được nhìn thấy lúc này lại khiến cô ta chói mắt vô cùng.
Tinh Duệ vì con nhỏ quê mùa đó, vì nó mà gắt lên với cô ta?!!!
- Tinh Duệ, anh làm sao vậy hả? Chúng ta mới là người thân thuộc nhất với nhau, tương lai sẽ kết hôn với nhau, nắm tay nhau đi hết cuộc đời này. Con ả đó chính là đồ ti tiện, nó muốn cướp lấy anh, không thể, anh phải là của em, phải là của em!!!
Thư Kỳ không chịu nổi mà gào lên, đôi mắt đỏ au như sắp khóc đến nơi.
Cảm xúc của cô ta sắp hỏng mất rồi.
Thế nhưng Lãnh Tinh Duệ lại chẳng mảy may quan tâm, mắt anh sắc bén:
- Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi, một lần hai lần thì tốt, nếu vượt qua, vậy thì người phải hối hận chính là cô!