Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
"Cắt.” Đạo diễn kêu dừng.
Trên mặt đạo diễn mang theo ý cười: “ Cảnh này qua, hai người diễn rất tốt.”
Đạo diễn vừa lên tiếng, Diệp Phạm lập tức ngồi dậy khỏi lòng Hạ Hàn, quân trang trên bả vai cô tuột xuống. Một bàn tay từ phía sau cô duỗi đến, vừa tầm tay bắt được áo khoác.
Lúc đạo diễn kêu dừng thì Hạ Hàn cũng ngồi dậy.
Diệp Phạm và Hạ Hàn từng người lui nhường một bước, cảm xúc khi diễn hoàn toàn thoát ra, một lần nữa trở về bộ dạng bình thường.
Dù người nào nhìn cũng chỉ thấy đây là một đôi không hề quen biết nhau, là người xa lạ.
Diệp Phạm gật đầu với Hạ Hàn, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Qua vài ngày nữa, Diệp Phạm chính thức diễn nhân vật vũ nữ, cách đây không lâu, kịch bản đã đưa đến tay Diệp Phạm.
Diệp Phạm rất quý trọng cơ hội lần này, cho nên cô vô cùng nghiêm túc đối với nhân vật này.
Sau khi Diệp Phạm dỗ Đô Đô ngủ, dịch chăn mềm thật tốt, rón rén mở cửa phòng, ra ngoài phòng khách. Đèn phòng khách vẫn sáng, Diệp Phạm nhìn lại kịch bản một lần.
Vai diễn của Diệp Phạm là tỷ muội của nữ chính, là con gái riêng bị lưu lạc bên ngoài từ lúc mới sinh ra, Cẩm Đàm.
Sau này cô ấy lưu lạc phong trần(1), kỹ năng giường chiếu với nam nhân vô cùng thành thạo. Thủ đoạn của cô ấy độc ác tàn nhẫn, là một người đẹp nhưng tâm địa rắn rết, nhờ một cơ hội mà cô ấy trở thành người cống hiến ngầm vì Nhật Bản.
(1)Phong trần: Chỉ những nỗi gian nan vất vả ở đời. Đồng thời thời với kỹ nữ hay vũ nữ thì là trụy lạc. Nhân vật vũ nữ Cẩm Đàn ở đây có thể hiểu theo cả hai nghĩa.
Nhiệm vụ của Cẩm Đàm là ám sát nam chính.
Diệp Phạm nghiền ngẫm tính cách nhân vật hồi lâu, cửa phòng phía sau đột nhiên mở ra. Diệp Phạm bỏ kịch bản xuống, quay đầu nhìn lại.
Không biết từ lúc nào mà Đô Đô đã tỉnh, bé vừa dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, vừa đi đến chỗ Diệp Phạm.
Đôi mắt Đô Đô rõ ràng vẫn nửa nhắm nửa mở, nhưng vẫn lảo đảo đi tới chỗ Diệp Phạm.
“Xin lỗi con, mẹ đánh thức con sao?” Giọng nói Diệp Phạm rất dịu dàng.
Vừa nghe giọng Diệp Phạm thì cái miệng nhỏ của Đô Đô xẹp xuống, muốn khóc mà không khóc được. Bé lập tức bước nhanh hơn, chạy đến chỗ Diệp Phạm.
Diệp Phạm giang hai tay, bảo bảo lập tức nhào vào lòng Diệp Phạm.
“Không phải lỗi của mẹ.” Đô Đô lắc đầu, “Vì mẹ không ở bên cạnh bảo bảo nên bảo bảo không ngủ được.”
Đôi tay nhỏ mập mạp của Đô Đô gắt gao ôm cổ Diệp Phạm, không chịu buông tay, bé dùng mặt đầy thịt của mình mà cọ cọ vào mặt Diệp Phạm.
“Muốn mẹ ôm con ngủ.” Đô Đô mềm mại mở miệng.
Diệp Phạm sờ mặt Đô Đô: “Bảo bảo ngủ trước, lát nữa mẹ lại đến ngủ cùng con được không?”
Bảo bảo chu môi: “Không được, mẹ phải làm việc thì bảo bảo sẽ chờ.”
Diệp Phạm nhìn khuôn mặt nhỏ đầy nghiêm túc của Đô Đô, giật mình.
Lúc Diệp Phạm ở bên ngoài đóng phim, Đô Đô luôn hỏi Lý mẹ, mẹ bé đi làm gì.
Lý mẹ nói với bé rằng Diệp Phạm vì bé mà đi làm ở bên ngoài. Hơn nữa mẹ bé làm việc rất vất vả vì thế Đô Đô nhớ phải đối xử với mẹ thật tốt.
Đô Đô nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc đáp ứng.
Đôi mắt Diệp Phạn cay cay, cô ôm Đô Đô, để bé núp trong lòng mình. Vừa rồi khi bé chạy ra khỏi phòng, bé đi chân trần, không xỏ dép.
Từ lúc cô xuyên vào thế giới này, đã được một khoảng thời gian. Lúc mới bắt đầu, bảo bảo đối với cô mà nói thì chỉ là một sự tồn tại kỳ lạ.
Cuộc sống của cô đột nhiên xuất hiện một người từ bên ngoài xông vào, nhưng theo thời gian thì bảo bảo lại trở thành người quan trọng nhất của cô.
Diệp Phạm mỉm cười, lúc trước cô còn kiên trì muốn sống một mình cả đời, bởi vì sẽ không có bất cứ gánh nặng và phiền phức gì.
Bây giờ xem ra, không có gì chuyện gì là không thể thay đổi.
Đô Đô thấy Diệp Phạm không mở miệng, bé vươn tay nhỏ ôm lấy mặt Diệp Phạm.
“Mẹ, con sẽ nhanh chóng lớn lên, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để cho mẹ có thể ở trong một căn phòng lớn.”
Diệp Phạm dở khóc dở cười, đáy lòng lại ấm áp, cô không lên tiếng phản bác. Diệp Phạm bế thân thể nhỏ của Đô Đô lên.
“Mẹ phải cảm ơn bảo bảo mới đúng, nhưng bảo bảo phải nhớ rằng làm bất cứ chuyện gì đều phải chắc chắn, không được mạo hiểm.”
Đô Đô nghe không hiểu, ngơ ngác nhìn Diệp Phạm, vẻ mặt ngây thơ.
Diệp Phạm quyết định sẽ giáo dục quan niệm chính xác cho Đô Đô một chút, cô không hy vọng về sau Đô Đô lớn lên sẽ đi lầm đường.
“Bảo bảo ngủ trong lòng mẹ có được không?”
Đô Đô lại gần, nãi thanh nãi khí nói: “Được ạ.”
Diệp Phạm cầm chiếc áo T-shirt mới giặt sạch sẽ rồi gấp nó thành hình chữ nhật, đắp lên đôi mắt bảo bảo.
Ánh sáng tối sầm lại, Đô Đô rất nhanh đã ngủ thiếp đi, hô hấp lúc lên lúc xuống kéo dài.
Diệp Phạm một tay ôm Đô Đô, một tay lật kịch bản.
Cô cố gắng điều chỉnh tư thế thật tốt để Đô Đô có thể ngủ được thoải mái.
……
Ngày hôm sau, Diệp Phạm đi vào phim trường, vào phòng hóa trang. Trong phòng hóa trang đã có vài người, các cô ấy đều là diễn viên quần chúng.
Các cô ấy diễn vai vũ nữ múa phía sau Diệp Phạm.
Những người đó thấy Diệp Phạm, vẻ mặt lập tức trở nên khác thường.
Một người trong đó âm dương quái khí(2) nói: “Không biết vì sao cô ta lại lấy được nhân vật này?”
(2)Âm dương quái khí: người có hành động quái đản hoặc lời nói kỳ lạ, không chân thành
“Rõ ràng cô ta chỉ là người diễn thế của Đường Cẩm, lấy đâu ra tài nguyên tốt như vậy, khẳng định có quỷ.”
“……”
Vũ nữ Cẩm Đàm suất diễn tuy không nhiều, nhưng so với nhân vật quần chúng thì đã tốt hơn bao nhiêu rồi. Diệp Phạm có thể diễn nhân vật này, trong lòng mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều ghen ghét.
Giọng nói bàn tán này truyền đến tai Diệp Phạm nhưng vẻ mặt Diệp Phạm không đổi.
Cô vô cùng hiểu rõ, giới giải trí chính là như vậy. Dù cô không đi trêu chọc người khác thì vẫn sẽ có một số người, một số việc chủ động tìm đến cửa.
Cô chỉ cần làm tốt việc của mình là được.
Lúc này bỗng có một người lên tiếng: “Thật nực cười, người ta vì sao lấy được nhân vật có liên quan đến mấy người sao?”
Người lên tiếng là Tống Mạn, cô ấy cũng là một diễn viên quần chúng.
Ngày đó lúc Diệp Phạm thay Đường Cẩm diễn cảnh trời mưa kia cô ấy cũng có mặt.
Diệp Phạm NG nhiều lần như vậy nhưng không hề có một tia không kiên nhẫn, càng gần đến mức cuối, cô hoàn thành càng tốt.
Tống Mạn âm thanh lạnh lùng nói: “Các cô có công phu đi nói xấu, không bằng suy nghĩ lại thật kỹ, vì sao người ta có thể lấy được nhân vật mà các cô thì không được.”
“Rất nhiều chuyện không phải dựa vào mồm mép là có thể đạt được.”
Tống Mạn vừa mở miệng, những người đó đều không nói gì.
Tống Mạn ngồi cạnh Diệp Phạm, Diệp Phạm nhìn cô ấy, nghiêm túc nói một câu: “Cảm ơn.”
Tống Mạn cười: “Không cần khách khí.”
Cô ấy thưởng thức sự nghiêm túc của Diệp Phạm, tự nhiên sẽ giúp cô.
Diệp Phạm đang muốn nói tiếp thì thợ trang điểm kêu cô một tiếng, bảo cô qua đây hoá trang.
Diệp Phạm vẻ mặt xin lỗi: “Tôi phải đi trước.”
Tống Mạn gật đầu.
Diệp Phạm ngồi trước mặt thợ trang điểm, thợ trang điểm nhìn kỹ gương mặt Diệp Phạm.
Diệp Phạm rất đẹp nhưng gương mặt cô lại có chút thanh lãnh. Mà Cẩm Đàm lại là vũ nữ có kỹ năng thành thạo trong quan hệ giường chiếu với các nam nhân, cho nên lần này phải thay đổi cách trang điểm một chút.
Thợ trang điểm tỉ mỉ trang điểm trên mặt Diệp Phạm, một lúc sau, trang dung hoàn thành. Thợ trang điểm dừng động tác, nhìn Diệp Phạm.
Làn da Diệp Phạm trắng như tuyết, môi đỏ khẽ mím, khóe mắt hơi nhếch lên. Cô ấy chậm rãi nhìn một lúc, đáy mắt hiện lên giống như đang bị mê hoặc.
Diệp Phạm nhìn thoáng qua mình trong gương, sau đó cô cầm khăn che mặt, khuôn mặt bị che dưới chiếc khăn mỏng, chỉ lộ ra đôi mắt.
Nhân vật Cẩm Đàm này lúc mới bắt đầu diễn không lộ mặt. Sau này mới có thể tháo khăn che mặt xuống.
Cùng với Diệp Phạm rời khỏi phòng hóa trang là các cô diễn viên quần chúng kia. Các cô vừa đi vào phim trường, mọi người nhìn qua, hô hấp dừng lại trong chốc lát.
Trước mắt chỉ nhìn thấy người phụ nữ đi đầu kia.
Diệp Phạm mặc sườn xám màu đỏ sậm, mái tóc dài đen nhánh vấn lên.
Sườn xám phác hoạ dáng người cô, vòng eo thon nhỏ, đôi chân thon dài ẩn dưới sườn xám, dáng người thướt tha vũ mị, mang theo phong tình khó nói.
Đầu ngón tay Diệp Phạm trắng như tuyết, móng tay đánh một lớp nhũ màu đỏ tươi.
Nhan sắc nồng đậm như vậy, ở trên người Diệp Phạm lại không lộ ra vẻ phong trần tục tĩu.
Trên mặt Diệp Phạm có khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt thanh lãnh mỹ lệ.
Cô dù chưa lộ mặt, nhưng mọi người trong phim trường đều không khỏi ngây người, trong lòng bọn họ có một ý niệm.
Diệp Phạm trong vòng 10 dặm của đô thị này, là người xinh đẹp nhất.
Hạ Hàn nhàn nhạt liếc qua, trên mặt không có gì cảm xúc gì.
Đạo diễn nghĩ thầm, ông biết Diệp Phạm là một người đẹp, sở dĩ để cô diễn vũ nữ, cũng là cho cô một cơ hội.
Cơ hội này, nếu Diệp Phạm bắt được thì đối với cô mà nói sẽ là một cơ hội rất tốt.
Nhưng nếu kỹ thuật diễn của Diệp Phạm không quá tốt, thì chỉ là một cái bình hoa, cũng chỉ đến như vậy thôi.
Vẻ mặt đạo diễn không đổi, mở miệng: “Chuẩn bị một chút, cảnh diễn sẽ lập tức bắt đầu.”
Ánh đèn đã chuẩn bị ổn thoả, máy quay cũng điều chỉnh tốt, phân cảnh bắt đầu, Diệp Phạm lập tức nhập vai.
Cảnh diễn này là mặt ngoài vũ nữ muốn câu dẫn nam chính nhưng thật ra là muốn ám sát nam chính.
Trong phòng ca múa, dưới ánh đèn dịu nhẹ, Diệp Phạm với tấm khăn che mặt, đứng trên sân khấu, cô phong tình vạn chủng, cực kỳ quyến rũ.
Các nam nhân dưới sân khấu nhìn Diệp Phạm không chớp mắt, lộ ra vẻ mặt si mê.
Chỉ trừ một người.
Mục tiêu của Diệp Phạm, Hạ Hàn.
Hạ Hàn ngồi phía dưới, từ khi anh vào phòng ca múa, tầm mắt từ đầu đến cuối không nhìn Diệp Phạm một cái.
Diệp Phạm nhắm mắt, dưới khăn che môi đỏ mấp máy. Sau đó, cô đi xuống sân khấu.
Có người đưa cho Diệp Phạm một bộ quần áo. Cô nhẹ nhàng nâng tay, lười biếng lại thong thả mà phủ thêm quần áo.
Diệp Phạm nhìn Hạ Hàn, từng bước đi tới chỗ Hạ Hàn, bước chân cô không nhanh không chậm, mỗi một bước đều mang theo phong tình.
Khi đi, sườn xám hơi rung nhẹ, mơ hồ có thể thấy bắp đùi thon dài trắng như tuyết, quyến rũ mê người.
Diệp Phạm đi đến trước mặt Hạ Hàn, Hạ Hàn vẫn nhìn chăm chú vào chén rượu trong tay mình, mí mắt cũng lười nâng, hoàn toàn không dao động.
Diệp Phạm vòng đến sau lưng Hạ Hàn, cúi người xuống, bàn tay trắng như tuyết đặt trên vai Hạ Hàn, di chuyển xuống dưới một chút, ẩn chứa mê hoặc.
Trên mặt cô mang theo ý cười, đáy mắt lại ẩn chứa lạnh lẽo. Một cái tay khác của cô vươn lấy chỗ dưới chân mình, nơi đó cất giấu một khẩu súng.
Đúng lúc này, Hạ Hàn bỗng nhiên xoay người, tay thon dài bóp cổ Diệp Phạm.
Diệp Phạm bị bắt ngẩng đầu, nhìn vào mắt Hạ Hàn.
Khuôn mặt Hạ Hàn lạnh lùng, đáy mắt không chút độ ấm. Tay anh siết chặt một chút.
Anh híp mắt, giọng lạnh băng: “Ai phái cô tới?”
Bên ngoài tiếng súng vang lên, lúc này Hạ Hàn mới buông lỏng tay.
Đạo diễn hô: “Cắt!”
Giọng nói ông đầy kinh hỉ. Lúc trước Diệp Phạm chỉ là một người diễn thế, khi diễn không cần lộ mặt. Bởi vậy yêu cầu với kỹ thuật diễn cũng không quá khắt khe.
Ông vốn nghĩ Diệp Phạm sẽ khiến ông thất vọng. Không nghĩ đến lúc nãy Diệp Phạm đeo khăn che mặt nhưng ông vẫn có thể cảm nhận được mị hoặc của cô, khí thế rút súng vừa rồi, cũng khiến lòng ông chấn động.
Kỹ thuật diễn của Hạ Hàn tinh xảo, Diệp Phạm tuy không theo kịp cậu, nhưng cũng không khiến người khác nhìn ra là đang diễn. Vừa rồi lúc hai người đối diễn, ông thấy mình cũng dường như đang ở Bến Thượng Hải vàng son ấy.
Quyết định để Diệp Phạm diễn vai Cẩm Đàm này của ông quả nhiên không hề sai lầm!
Diễn xong cảnh này, Diệp Phạm khôi phục vẻ mặt thanh lãnh, giống như người vừa diễn vũ nữ Cẩm Đàm lười nhác yêu mị kia không phải là cô.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Hàn cũng tan biến, dáng vẻ nhàn nhạt.
Hai người nhập vai đều nhanh, lúc thoát khỏi nhân vật cũng rất dứt khoát. Trong kịch bản họ phải diễn chung cái gì thì với bọn họ cũng không liên quan.
……
Qua một đoạn thời gian, đoàn phim công bố tập phim đầu tiên của《 Ẩn núp Bến Thượng Hải 》.
Bộ phim truyền hình này, đạo diễn và biên kịch đều là những người đứng đầu trong ngành, diễn viên chính lại là ảnh đế quốc tế Hạ Hàn và tiểu hoa Đường Cẩm. Bởi vậy, từ lúc giới thiệu thì bộ phim này đã trở thành chủ đề nóng.
Tập phim vừa đăng tải thì trên mạng đã nghị luận náo nhiệt, sôi nổi.
Fans của Hạ Hàn và Đường Cẩm điên cuồng bình luận ở Weibo hai người họ.
“Bộ dạng Hạ Hàn mặc quân trang thật đẹp trai, mãnh liệt yêu cầu đoàn phim đăng nhiều tấm ảnh tạo hình ra.”
“Nam thần diễn cái gì xem cũng rất hay, bộ phim này tôi nhất định sẽ xem.”
“Tiểu Cẩm và Hạ Hàn đối đáp rất tốt, lúc họ đứng chung một chỗ còn rất có cảm giác.”
Lúc tất cả mọi người đều bàn luận về nam nữ chính của bộ phim thì lúc này xuất hiện một số tiếng bàn luận nho nhỏ.
“Chỉ có tôi tò mò cô gái đeo khăn che mặt là ai sao? Cô ấy có đôi mắt thật xinh đẹp.”
“Cô ấy chỉ lộ ra đôi mắt mà đã đẹp như vậy. Nếu lộ cả mặt ra không biết xinh đẹp bao nhiêu?.”
“Giới giải trí có người này sao? Từ khi nào xuất hiện một đại mỹ nhân như vậy?”
Vũ nữ Cẩm Đàm suất diễn cực ít, trong tập phim vốn không có nhiều hình ảnh của Diệp Phạm. Nhưng chỉ vài giây như vậy cũng khiến mọi người nhớ rõ nhân vật vũ nữ này.
Chỉ dựa vào đôi mắt và dáng người tuyệt đẹp kia.
Nhưng cũng có những bàn luận không hài hòa.
“Các người chưa từng nghe qua bóng dáng sát thủ sao, nói không chừng cả khuôn mặt cô ta cũng chỉ có đôi mắt có thể nhìn được.”
“Tôi xem đây là tổ tiết mục tạo ra một mánh lới, sau khi cô ta tháo khăn che mặt xuống thì gương mặt nhất định rất xấu.”
“Hơn nữa nếu cô ta đẹp thì cũng không thể đẹp hơn Đường Cẩm.”
Bình luận trên mạng càng ngày nhiều, khen chê không giống nhau. Tuy nhiên có một điều mà bọn họ có thể khẳng định. Đó là người diễn nhân vật vũ nữ này chắc chắn không có bối cảnh gì. Nếu không sao cái tên cũng không được công bố chứ?
Bình luận trên mạng chia làm hai phe. Một vài người cho rằng người diễn nhân vật vũ nữ che mặt này lớn lên nhất định rất đẹp. Bọn họ còn so sánh giữa Diệp Phạm và Đường Cẩm thì ai đẹp hơn.
Nhưng đa số đều nghiêng về Đường Cẩm, fan Đường Cẩm nhiều, bọn họ ở Weibo hạ xoát bình luận, nói đến thời điểm kịch bá ra tới, tất cả mọi người đều sẽ biết, người này nhan giá trị cùng Đường Cẩm khẳng định vô pháp so.
Tất cả mọi người đều suy đoán, diễn viên thần bí này rốt cuộc là ai.
Trong khoảng thời gian ngắn, lời đồn đãi nổi lên bốn phía.
Đoàn phim vốn không nghĩ đến một nhân vật nho nhỏ như vậy, gương mặt cũng không lộ ra, Diệp Phạm thậm chí còn là người diễn thế của Đường Cẩm lại khiến cư dân mạng bàn tán nhiệt tình như vậy.
Bởi vì đoàn phim chậm chạp không công khai thân phận của Diệp Phạm càng khiến cho cư dân mạng bàn tán hăng say, đề tài tiếp tục kéo dài.
Mọi người trong đoàn phim đều cho rằng trọng điểm của bộ phim sẽ ở trên người Hạ Hàn và Đường Cẩm, không nghĩ đến nhân vật vũ nữ lại được nhắc đi nhắc lại.
Mà trong tập phim cô chỉ xuất hiện trong vài giây ngắn ngủn.
Trên mặt đạo diễn mang theo ý cười: “ Cảnh này qua, hai người diễn rất tốt.”
Đạo diễn vừa lên tiếng, Diệp Phạm lập tức ngồi dậy khỏi lòng Hạ Hàn, quân trang trên bả vai cô tuột xuống. Một bàn tay từ phía sau cô duỗi đến, vừa tầm tay bắt được áo khoác.
Lúc đạo diễn kêu dừng thì Hạ Hàn cũng ngồi dậy.
Diệp Phạm và Hạ Hàn từng người lui nhường một bước, cảm xúc khi diễn hoàn toàn thoát ra, một lần nữa trở về bộ dạng bình thường.
Dù người nào nhìn cũng chỉ thấy đây là một đôi không hề quen biết nhau, là người xa lạ.
Diệp Phạm gật đầu với Hạ Hàn, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Qua vài ngày nữa, Diệp Phạm chính thức diễn nhân vật vũ nữ, cách đây không lâu, kịch bản đã đưa đến tay Diệp Phạm.
Diệp Phạm rất quý trọng cơ hội lần này, cho nên cô vô cùng nghiêm túc đối với nhân vật này.
Sau khi Diệp Phạm dỗ Đô Đô ngủ, dịch chăn mềm thật tốt, rón rén mở cửa phòng, ra ngoài phòng khách. Đèn phòng khách vẫn sáng, Diệp Phạm nhìn lại kịch bản một lần.
Vai diễn của Diệp Phạm là tỷ muội của nữ chính, là con gái riêng bị lưu lạc bên ngoài từ lúc mới sinh ra, Cẩm Đàm.
Sau này cô ấy lưu lạc phong trần(1), kỹ năng giường chiếu với nam nhân vô cùng thành thạo. Thủ đoạn của cô ấy độc ác tàn nhẫn, là một người đẹp nhưng tâm địa rắn rết, nhờ một cơ hội mà cô ấy trở thành người cống hiến ngầm vì Nhật Bản.
(1)Phong trần: Chỉ những nỗi gian nan vất vả ở đời. Đồng thời thời với kỹ nữ hay vũ nữ thì là trụy lạc. Nhân vật vũ nữ Cẩm Đàn ở đây có thể hiểu theo cả hai nghĩa.
Nhiệm vụ của Cẩm Đàm là ám sát nam chính.
Diệp Phạm nghiền ngẫm tính cách nhân vật hồi lâu, cửa phòng phía sau đột nhiên mở ra. Diệp Phạm bỏ kịch bản xuống, quay đầu nhìn lại.
Không biết từ lúc nào mà Đô Đô đã tỉnh, bé vừa dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, vừa đi đến chỗ Diệp Phạm.
Đôi mắt Đô Đô rõ ràng vẫn nửa nhắm nửa mở, nhưng vẫn lảo đảo đi tới chỗ Diệp Phạm.
“Xin lỗi con, mẹ đánh thức con sao?” Giọng nói Diệp Phạm rất dịu dàng.
Vừa nghe giọng Diệp Phạm thì cái miệng nhỏ của Đô Đô xẹp xuống, muốn khóc mà không khóc được. Bé lập tức bước nhanh hơn, chạy đến chỗ Diệp Phạm.
Diệp Phạm giang hai tay, bảo bảo lập tức nhào vào lòng Diệp Phạm.
“Không phải lỗi của mẹ.” Đô Đô lắc đầu, “Vì mẹ không ở bên cạnh bảo bảo nên bảo bảo không ngủ được.”
Đôi tay nhỏ mập mạp của Đô Đô gắt gao ôm cổ Diệp Phạm, không chịu buông tay, bé dùng mặt đầy thịt của mình mà cọ cọ vào mặt Diệp Phạm.
“Muốn mẹ ôm con ngủ.” Đô Đô mềm mại mở miệng.
Diệp Phạm sờ mặt Đô Đô: “Bảo bảo ngủ trước, lát nữa mẹ lại đến ngủ cùng con được không?”
Bảo bảo chu môi: “Không được, mẹ phải làm việc thì bảo bảo sẽ chờ.”
Diệp Phạm nhìn khuôn mặt nhỏ đầy nghiêm túc của Đô Đô, giật mình.
Lúc Diệp Phạm ở bên ngoài đóng phim, Đô Đô luôn hỏi Lý mẹ, mẹ bé đi làm gì.
Lý mẹ nói với bé rằng Diệp Phạm vì bé mà đi làm ở bên ngoài. Hơn nữa mẹ bé làm việc rất vất vả vì thế Đô Đô nhớ phải đối xử với mẹ thật tốt.
Đô Đô nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc đáp ứng.
Đôi mắt Diệp Phạn cay cay, cô ôm Đô Đô, để bé núp trong lòng mình. Vừa rồi khi bé chạy ra khỏi phòng, bé đi chân trần, không xỏ dép.
Từ lúc cô xuyên vào thế giới này, đã được một khoảng thời gian. Lúc mới bắt đầu, bảo bảo đối với cô mà nói thì chỉ là một sự tồn tại kỳ lạ.
Cuộc sống của cô đột nhiên xuất hiện một người từ bên ngoài xông vào, nhưng theo thời gian thì bảo bảo lại trở thành người quan trọng nhất của cô.
Diệp Phạm mỉm cười, lúc trước cô còn kiên trì muốn sống một mình cả đời, bởi vì sẽ không có bất cứ gánh nặng và phiền phức gì.
Bây giờ xem ra, không có gì chuyện gì là không thể thay đổi.
Đô Đô thấy Diệp Phạm không mở miệng, bé vươn tay nhỏ ôm lấy mặt Diệp Phạm.
“Mẹ, con sẽ nhanh chóng lớn lên, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để cho mẹ có thể ở trong một căn phòng lớn.”
Diệp Phạm dở khóc dở cười, đáy lòng lại ấm áp, cô không lên tiếng phản bác. Diệp Phạm bế thân thể nhỏ của Đô Đô lên.
“Mẹ phải cảm ơn bảo bảo mới đúng, nhưng bảo bảo phải nhớ rằng làm bất cứ chuyện gì đều phải chắc chắn, không được mạo hiểm.”
Đô Đô nghe không hiểu, ngơ ngác nhìn Diệp Phạm, vẻ mặt ngây thơ.
Diệp Phạm quyết định sẽ giáo dục quan niệm chính xác cho Đô Đô một chút, cô không hy vọng về sau Đô Đô lớn lên sẽ đi lầm đường.
“Bảo bảo ngủ trong lòng mẹ có được không?”
Đô Đô lại gần, nãi thanh nãi khí nói: “Được ạ.”
Diệp Phạm cầm chiếc áo T-shirt mới giặt sạch sẽ rồi gấp nó thành hình chữ nhật, đắp lên đôi mắt bảo bảo.
Ánh sáng tối sầm lại, Đô Đô rất nhanh đã ngủ thiếp đi, hô hấp lúc lên lúc xuống kéo dài.
Diệp Phạm một tay ôm Đô Đô, một tay lật kịch bản.
Cô cố gắng điều chỉnh tư thế thật tốt để Đô Đô có thể ngủ được thoải mái.
……
Ngày hôm sau, Diệp Phạm đi vào phim trường, vào phòng hóa trang. Trong phòng hóa trang đã có vài người, các cô ấy đều là diễn viên quần chúng.
Các cô ấy diễn vai vũ nữ múa phía sau Diệp Phạm.
Những người đó thấy Diệp Phạm, vẻ mặt lập tức trở nên khác thường.
Một người trong đó âm dương quái khí(2) nói: “Không biết vì sao cô ta lại lấy được nhân vật này?”
(2)Âm dương quái khí: người có hành động quái đản hoặc lời nói kỳ lạ, không chân thành
“Rõ ràng cô ta chỉ là người diễn thế của Đường Cẩm, lấy đâu ra tài nguyên tốt như vậy, khẳng định có quỷ.”
“……”
Vũ nữ Cẩm Đàm suất diễn tuy không nhiều, nhưng so với nhân vật quần chúng thì đã tốt hơn bao nhiêu rồi. Diệp Phạm có thể diễn nhân vật này, trong lòng mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều ghen ghét.
Giọng nói bàn tán này truyền đến tai Diệp Phạm nhưng vẻ mặt Diệp Phạm không đổi.
Cô vô cùng hiểu rõ, giới giải trí chính là như vậy. Dù cô không đi trêu chọc người khác thì vẫn sẽ có một số người, một số việc chủ động tìm đến cửa.
Cô chỉ cần làm tốt việc của mình là được.
Lúc này bỗng có một người lên tiếng: “Thật nực cười, người ta vì sao lấy được nhân vật có liên quan đến mấy người sao?”
Người lên tiếng là Tống Mạn, cô ấy cũng là một diễn viên quần chúng.
Ngày đó lúc Diệp Phạm thay Đường Cẩm diễn cảnh trời mưa kia cô ấy cũng có mặt.
Diệp Phạm NG nhiều lần như vậy nhưng không hề có một tia không kiên nhẫn, càng gần đến mức cuối, cô hoàn thành càng tốt.
Tống Mạn âm thanh lạnh lùng nói: “Các cô có công phu đi nói xấu, không bằng suy nghĩ lại thật kỹ, vì sao người ta có thể lấy được nhân vật mà các cô thì không được.”
“Rất nhiều chuyện không phải dựa vào mồm mép là có thể đạt được.”
Tống Mạn vừa mở miệng, những người đó đều không nói gì.
Tống Mạn ngồi cạnh Diệp Phạm, Diệp Phạm nhìn cô ấy, nghiêm túc nói một câu: “Cảm ơn.”
Tống Mạn cười: “Không cần khách khí.”
Cô ấy thưởng thức sự nghiêm túc của Diệp Phạm, tự nhiên sẽ giúp cô.
Diệp Phạm đang muốn nói tiếp thì thợ trang điểm kêu cô một tiếng, bảo cô qua đây hoá trang.
Diệp Phạm vẻ mặt xin lỗi: “Tôi phải đi trước.”
Tống Mạn gật đầu.
Diệp Phạm ngồi trước mặt thợ trang điểm, thợ trang điểm nhìn kỹ gương mặt Diệp Phạm.
Diệp Phạm rất đẹp nhưng gương mặt cô lại có chút thanh lãnh. Mà Cẩm Đàm lại là vũ nữ có kỹ năng thành thạo trong quan hệ giường chiếu với các nam nhân, cho nên lần này phải thay đổi cách trang điểm một chút.
Thợ trang điểm tỉ mỉ trang điểm trên mặt Diệp Phạm, một lúc sau, trang dung hoàn thành. Thợ trang điểm dừng động tác, nhìn Diệp Phạm.
Làn da Diệp Phạm trắng như tuyết, môi đỏ khẽ mím, khóe mắt hơi nhếch lên. Cô ấy chậm rãi nhìn một lúc, đáy mắt hiện lên giống như đang bị mê hoặc.
Diệp Phạm nhìn thoáng qua mình trong gương, sau đó cô cầm khăn che mặt, khuôn mặt bị che dưới chiếc khăn mỏng, chỉ lộ ra đôi mắt.
Nhân vật Cẩm Đàm này lúc mới bắt đầu diễn không lộ mặt. Sau này mới có thể tháo khăn che mặt xuống.
Cùng với Diệp Phạm rời khỏi phòng hóa trang là các cô diễn viên quần chúng kia. Các cô vừa đi vào phim trường, mọi người nhìn qua, hô hấp dừng lại trong chốc lát.
Trước mắt chỉ nhìn thấy người phụ nữ đi đầu kia.
Diệp Phạm mặc sườn xám màu đỏ sậm, mái tóc dài đen nhánh vấn lên.
Sườn xám phác hoạ dáng người cô, vòng eo thon nhỏ, đôi chân thon dài ẩn dưới sườn xám, dáng người thướt tha vũ mị, mang theo phong tình khó nói.
Đầu ngón tay Diệp Phạm trắng như tuyết, móng tay đánh một lớp nhũ màu đỏ tươi.
Nhan sắc nồng đậm như vậy, ở trên người Diệp Phạm lại không lộ ra vẻ phong trần tục tĩu.
Trên mặt Diệp Phạm có khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt thanh lãnh mỹ lệ.
Cô dù chưa lộ mặt, nhưng mọi người trong phim trường đều không khỏi ngây người, trong lòng bọn họ có một ý niệm.
Diệp Phạm trong vòng 10 dặm của đô thị này, là người xinh đẹp nhất.
Hạ Hàn nhàn nhạt liếc qua, trên mặt không có gì cảm xúc gì.
Đạo diễn nghĩ thầm, ông biết Diệp Phạm là một người đẹp, sở dĩ để cô diễn vũ nữ, cũng là cho cô một cơ hội.
Cơ hội này, nếu Diệp Phạm bắt được thì đối với cô mà nói sẽ là một cơ hội rất tốt.
Nhưng nếu kỹ thuật diễn của Diệp Phạm không quá tốt, thì chỉ là một cái bình hoa, cũng chỉ đến như vậy thôi.
Vẻ mặt đạo diễn không đổi, mở miệng: “Chuẩn bị một chút, cảnh diễn sẽ lập tức bắt đầu.”
Ánh đèn đã chuẩn bị ổn thoả, máy quay cũng điều chỉnh tốt, phân cảnh bắt đầu, Diệp Phạm lập tức nhập vai.
Cảnh diễn này là mặt ngoài vũ nữ muốn câu dẫn nam chính nhưng thật ra là muốn ám sát nam chính.
Trong phòng ca múa, dưới ánh đèn dịu nhẹ, Diệp Phạm với tấm khăn che mặt, đứng trên sân khấu, cô phong tình vạn chủng, cực kỳ quyến rũ.
Các nam nhân dưới sân khấu nhìn Diệp Phạm không chớp mắt, lộ ra vẻ mặt si mê.
Chỉ trừ một người.
Mục tiêu của Diệp Phạm, Hạ Hàn.
Hạ Hàn ngồi phía dưới, từ khi anh vào phòng ca múa, tầm mắt từ đầu đến cuối không nhìn Diệp Phạm một cái.
Diệp Phạm nhắm mắt, dưới khăn che môi đỏ mấp máy. Sau đó, cô đi xuống sân khấu.
Có người đưa cho Diệp Phạm một bộ quần áo. Cô nhẹ nhàng nâng tay, lười biếng lại thong thả mà phủ thêm quần áo.
Diệp Phạm nhìn Hạ Hàn, từng bước đi tới chỗ Hạ Hàn, bước chân cô không nhanh không chậm, mỗi một bước đều mang theo phong tình.
Khi đi, sườn xám hơi rung nhẹ, mơ hồ có thể thấy bắp đùi thon dài trắng như tuyết, quyến rũ mê người.
Diệp Phạm đi đến trước mặt Hạ Hàn, Hạ Hàn vẫn nhìn chăm chú vào chén rượu trong tay mình, mí mắt cũng lười nâng, hoàn toàn không dao động.
Diệp Phạm vòng đến sau lưng Hạ Hàn, cúi người xuống, bàn tay trắng như tuyết đặt trên vai Hạ Hàn, di chuyển xuống dưới một chút, ẩn chứa mê hoặc.
Trên mặt cô mang theo ý cười, đáy mắt lại ẩn chứa lạnh lẽo. Một cái tay khác của cô vươn lấy chỗ dưới chân mình, nơi đó cất giấu một khẩu súng.
Đúng lúc này, Hạ Hàn bỗng nhiên xoay người, tay thon dài bóp cổ Diệp Phạm.
Diệp Phạm bị bắt ngẩng đầu, nhìn vào mắt Hạ Hàn.
Khuôn mặt Hạ Hàn lạnh lùng, đáy mắt không chút độ ấm. Tay anh siết chặt một chút.
Anh híp mắt, giọng lạnh băng: “Ai phái cô tới?”
Bên ngoài tiếng súng vang lên, lúc này Hạ Hàn mới buông lỏng tay.
Đạo diễn hô: “Cắt!”
Giọng nói ông đầy kinh hỉ. Lúc trước Diệp Phạm chỉ là một người diễn thế, khi diễn không cần lộ mặt. Bởi vậy yêu cầu với kỹ thuật diễn cũng không quá khắt khe.
Ông vốn nghĩ Diệp Phạm sẽ khiến ông thất vọng. Không nghĩ đến lúc nãy Diệp Phạm đeo khăn che mặt nhưng ông vẫn có thể cảm nhận được mị hoặc của cô, khí thế rút súng vừa rồi, cũng khiến lòng ông chấn động.
Kỹ thuật diễn của Hạ Hàn tinh xảo, Diệp Phạm tuy không theo kịp cậu, nhưng cũng không khiến người khác nhìn ra là đang diễn. Vừa rồi lúc hai người đối diễn, ông thấy mình cũng dường như đang ở Bến Thượng Hải vàng son ấy.
Quyết định để Diệp Phạm diễn vai Cẩm Đàm này của ông quả nhiên không hề sai lầm!
Diễn xong cảnh này, Diệp Phạm khôi phục vẻ mặt thanh lãnh, giống như người vừa diễn vũ nữ Cẩm Đàm lười nhác yêu mị kia không phải là cô.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Hàn cũng tan biến, dáng vẻ nhàn nhạt.
Hai người nhập vai đều nhanh, lúc thoát khỏi nhân vật cũng rất dứt khoát. Trong kịch bản họ phải diễn chung cái gì thì với bọn họ cũng không liên quan.
……
Qua một đoạn thời gian, đoàn phim công bố tập phim đầu tiên của《 Ẩn núp Bến Thượng Hải 》.
Bộ phim truyền hình này, đạo diễn và biên kịch đều là những người đứng đầu trong ngành, diễn viên chính lại là ảnh đế quốc tế Hạ Hàn và tiểu hoa Đường Cẩm. Bởi vậy, từ lúc giới thiệu thì bộ phim này đã trở thành chủ đề nóng.
Tập phim vừa đăng tải thì trên mạng đã nghị luận náo nhiệt, sôi nổi.
Fans của Hạ Hàn và Đường Cẩm điên cuồng bình luận ở Weibo hai người họ.
“Bộ dạng Hạ Hàn mặc quân trang thật đẹp trai, mãnh liệt yêu cầu đoàn phim đăng nhiều tấm ảnh tạo hình ra.”
“Nam thần diễn cái gì xem cũng rất hay, bộ phim này tôi nhất định sẽ xem.”
“Tiểu Cẩm và Hạ Hàn đối đáp rất tốt, lúc họ đứng chung một chỗ còn rất có cảm giác.”
Lúc tất cả mọi người đều bàn luận về nam nữ chính của bộ phim thì lúc này xuất hiện một số tiếng bàn luận nho nhỏ.
“Chỉ có tôi tò mò cô gái đeo khăn che mặt là ai sao? Cô ấy có đôi mắt thật xinh đẹp.”
“Cô ấy chỉ lộ ra đôi mắt mà đã đẹp như vậy. Nếu lộ cả mặt ra không biết xinh đẹp bao nhiêu?.”
“Giới giải trí có người này sao? Từ khi nào xuất hiện một đại mỹ nhân như vậy?”
Vũ nữ Cẩm Đàm suất diễn cực ít, trong tập phim vốn không có nhiều hình ảnh của Diệp Phạm. Nhưng chỉ vài giây như vậy cũng khiến mọi người nhớ rõ nhân vật vũ nữ này.
Chỉ dựa vào đôi mắt và dáng người tuyệt đẹp kia.
Nhưng cũng có những bàn luận không hài hòa.
“Các người chưa từng nghe qua bóng dáng sát thủ sao, nói không chừng cả khuôn mặt cô ta cũng chỉ có đôi mắt có thể nhìn được.”
“Tôi xem đây là tổ tiết mục tạo ra một mánh lới, sau khi cô ta tháo khăn che mặt xuống thì gương mặt nhất định rất xấu.”
“Hơn nữa nếu cô ta đẹp thì cũng không thể đẹp hơn Đường Cẩm.”
Bình luận trên mạng càng ngày nhiều, khen chê không giống nhau. Tuy nhiên có một điều mà bọn họ có thể khẳng định. Đó là người diễn nhân vật vũ nữ này chắc chắn không có bối cảnh gì. Nếu không sao cái tên cũng không được công bố chứ?
Bình luận trên mạng chia làm hai phe. Một vài người cho rằng người diễn nhân vật vũ nữ che mặt này lớn lên nhất định rất đẹp. Bọn họ còn so sánh giữa Diệp Phạm và Đường Cẩm thì ai đẹp hơn.
Nhưng đa số đều nghiêng về Đường Cẩm, fan Đường Cẩm nhiều, bọn họ ở Weibo hạ xoát bình luận, nói đến thời điểm kịch bá ra tới, tất cả mọi người đều sẽ biết, người này nhan giá trị cùng Đường Cẩm khẳng định vô pháp so.
Tất cả mọi người đều suy đoán, diễn viên thần bí này rốt cuộc là ai.
Trong khoảng thời gian ngắn, lời đồn đãi nổi lên bốn phía.
Đoàn phim vốn không nghĩ đến một nhân vật nho nhỏ như vậy, gương mặt cũng không lộ ra, Diệp Phạm thậm chí còn là người diễn thế của Đường Cẩm lại khiến cư dân mạng bàn tán nhiệt tình như vậy.
Bởi vì đoàn phim chậm chạp không công khai thân phận của Diệp Phạm càng khiến cho cư dân mạng bàn tán hăng say, đề tài tiếp tục kéo dài.
Mọi người trong đoàn phim đều cho rằng trọng điểm của bộ phim sẽ ở trên người Hạ Hàn và Đường Cẩm, không nghĩ đến nhân vật vũ nữ lại được nhắc đi nhắc lại.
Mà trong tập phim cô chỉ xuất hiện trong vài giây ngắn ngủn.