Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Đừng keo kiệt giá trị nhan sắc của mình, tạo nhiều phúc cho nhân loại.
Chu Thành Ngộ một chút cũng không kịp phản ứng, ngẩng đầu liền thấy một người từ trước đến giờ chưa nhìn thấy đứng trên bục giảng, còn là một người đẹp. Anh hỏi người ngồi cùng bàn xem có phải là giáo viên mới tới dạy thay không.
Ngồi cùng bàn với anh là Chu Nghiêu Nghiêu, cùng họ với anh, cũng là người một nhà. Chu Nghiêu Nghiêu so với anh kém một thế hệ, là con gái của anh trưởng, phải gọi anh là chú. Bất quá Chu Nghiêu Nghiêu từ trước đến giờ toàn gọi tên của anh.
Chu Nghiêu Nghiêu ngũ hành thiếu thổ, trong nhà chỉ cho lấy một cái tên như vậy.
Chu Nghiêu Nghiêu vẫn luôn nâng cằm, thành hoa si nhìn Lê Nhược trên bục.
Mỗi ngày có người đẹp như vậy để nhìn cũng có thể sống lâu mấy năm, cuộc sống thật tốt đẹp.
Chu Thành Ngộ lấy cùi chỏ đâm cô:" Hỏi em đấy, lời đâu?"
Chu Nghiêu Nghiêu tỉnh hồn, ánh mắt không kiên nhẫn:" Anh làm gì nha, có thấy phiền hay không?"
Chu Thành Ngộ không cùng cô so đo, cằm hướng về phía bục giảng bên kia khẽ nhếch:" Cô giáo kia là dạy thay cho ai?"
Chu Nghiêu Nghiêu ánh mắt giễu cợt:"A? Anh lúc nào nhiều lời như vậy?"
Chu Thành Ngộ không phản ứng, cúi đầu đọc sách.
Chu Nghiêu Nghiêu cảm thấy không vui, lại đi tìm anh nói chuyện:" Anh mới vừa rồi không nghe được?"
Chu Thành Ngộ:" Cái gì?" Hắn vừa rồi vẫn đang làm đề, khi ngẩng đầu liền thấy người trên bục.
Nói tới chủ nhiệm lớp đột nhiên xinh đẹp, Chu Nghiêu Nghiêu đến bây giờ vẫn kích động không thôi. So với mình biến đổi thành đẹp còn cao hứng hơn, đặc biệt lấy làm tự hào:" Đó là chủ nhiệm lớp chúng ta, có phải hay không đẹp đến chim sa cá lặn?"
Dù sao cô lớn như vậy vẫn chưa thấy qua người đẹp như vậy. Khí chất tuyệt vời, hơn nữa thanh âm cũng so với trước kia dễ nghe, dịu dàng êm tai.
Chủ nhiệm lớp vừa nói là mình chỉnh sửa khuôn mặt. Bởi vì trí nhớ không tốt, muốn làm lại từ đầu. Nhưng mà thấy thế nào cũng không giống chỉnh sửa, ngũ quan nhìn qua rất tự nhiên, một chút cũng không cứng ngắc.
Bây giờ nhìn chủ nhiệm lớp cũng là cảnh đẹp ý vui. Nếu là đi nhà ăn trong trường ngồi xuống, vừa có thể ăn ngon, vừa có thể làm động lực giảm cân cho học sinh nữ.
Như vậy cô mỗi ngày cũng có thể ăn ít hai chén cơm, không đến nỗi muốn khóc khi học thể dục.
Chu Thành Ngộ lại đưa mắt nhìn trên bục, Lê Tường phẫu thuật thẩm mỹ? Dung mạo như vậy bệnh viện có thể chỉnh được?
Anh không nghĩ nhiều nữa, dù sao người trước mắt này nhìn so với trước đó thuận mắt hơn.
Trên bục, Lê Nhược gõ gõ bảng đen:" Mọi người im lặng một chút." Cô thanh âm rất ôn nhu.
Lại làm ra hiệu quả khiếp sợ không ngờ. Trong nháy mắt lớp yên lặng như tờ.
Chu Thành Ngộ không nhìn cô, lật một trang sách, tiếng lật sách ở trong phòng học cũng dị thường rõ ràng.
Nếu là lúc trước, Lê Tường gọi nát họng cũng không có ai nghe.
Lê Nhược xoay người, ở trên bảng đen viết hai chữ ' Nhược Nhược'.
Trong lòng Chu Nghiêu Nghiêu có mười vạn câu hỏi vì sao, bình thường cô là người lắm mồm nhất, hôm nay cũng không ngoại lệ:" Cô, Nhược Nhược là ý gì?"
Lê Nhược:" Khoảng thời gian này cô suy nghĩ một chút, cảm thấy trước kia bất kể là phương thức hay là phương pháp cũng sai rồi. Nghiêm trọng lệch mông muốn của cô. Tiếp theo còn không tới nửa năm, hy vọng chúng ta có thể sống chung thật tốt, quý trọng đoạn thời gian không thể quay lại này. Trước kia cô quá cường thế, bây giờ dung mạo mới, tình cảnh mới nên cô lấy cho mihf một tên tắt, gọi là Nhược Nhược, cùng âm ' Nhược'. Sau này các em có thể gọi cô là Nhược Nhược."
Trong lớp nhất thời xì xào bàn tán. Trước kia bọn họ đều gọi Lê Tường a diệt, bây giờ đột nhiên cảm giác Nhược Nhược dễ nghe, còn rất đáng yêu.
Lê Nhược liếc mắt nhìn Chu Thành Ngộ, anh đối với việc của cô tỏ ra thờ ơ, đang một lòng một dạ làm chuyện của mình.
Cô biết thời gian nghỉ ngơi của học sinh lớp mười hai quý báu, liền không nói nhảm nữa, để cho bọn họ tự do hoạt động.
Bởi vì suy nghĩ nhìn Chu Thành Ngộ thêm mấy lần mà Lê Nhược cũng không rời đi phòng học.
Tấm bảng đen dùng không nhiều, các thầy cô cơ bản đều dùng máy chiếu. Nhưng thỉnh thoảng muốn bổ sung một ít nội dung thì vẫn phải dùng bảng để viết.
Bụi phấn sặc người, cô một tay che miệng cùng mũi, thân thể tận lực nghiêng về sau, bắt đầu lau tấm bảng đen.
Chu Thành Ngộ ngẩng đầu liền thấy một màn này, anh hơi cau mày, luôn cảm thấy chủ nhiệm lớp có chỗ nào không đúng nhưng lại không nói ra được.
Lê Nhược lau xong tấm bảng đen liền trở về. Sắp vào giờ học, cô ở chỗ này cũng không có việc gì làm, chuẩn bị về nhà, buổi chiều lúc tự học lại đến.
Về đến nhà, Tiểu Hoa Hồng đang chơi cầu trượt, Tiểu Ma Diệp ở cửa cầu trượt đón nó.
" Ây Nhược Nhược, hôm nay thế nào?"
Lê Nhược:" Cũng không tệ lắm." Cô cầm một quả cam bắt đầu lột vỏ.
Tiểu Hoa Hồng nhìn biểu tình trên mặt cô cũng biết. Hôm nay thu hoạch rất nhiều.
Lê Nhược:" Bắt đầu từ hôm nay, chị có thể ngày ngày kề cận Chu Thành Ngộ. Tan học muốn anh lưu lại ở phòng làm việc, tìm anh tâm sự một chút."
Tiểu Hoa Hồng có chút lo lắngL: Nhược Nhược, Chu Thành Ngộ bây giờ mới mười tám tuổi, chị cũng hai mươi tám, chị không cảm thấy khoảng cách thế hệ sao?"
Lê Nhược:"..." Cô uốn nắn:" Chị ở năm 2018 là 28 tuổi, bây giờ mới 16 tuổi, hiểu không?"
Tiểu Hoa Hồng le lưỡi, tiếp tục chơi cầu trượt.
Tiểu Ma Diệp ra hiệu cho Lê Nhược, nói tất cả tài liệu liên quan đến toán học phổ thông nó đều đã mang trở lại để trên tủ đầu giường, để cho cô bắt đầu từ hôm nay xem thật kỹ sách. Tranh thủ lợi dụng nghỉ đông đem những thứ này giải quyết. Như vậy sau khi vào học cô mới có thể có sức đi tiếp quản môn toán lớp 12 ban một.
Lê Nhược quay đầu nhìn hướng tủ đầu giường, chồng tài liệu cao một mét???
Cô cả người cũng không tốt lắm, cam ăn vào trong miệng mặn chát.
Chậm chốc lát:" Tối nay chúng ta trở về năm 2018 đi, chị muốn Chu Thành Ngộ dạy chị học thêm."
Tiểu Ma Diệp:" Hắn không có thời gian." Lại tiếp tục vô tình hắt bát nước lạnh:" Cho dù có thời gian hắn cũng chưa chắc sẽ giúp chị học thêm."
Lê Nhược lại ăn một quả cam, lúc này là khổ.
Mặc kệ như thế nào cũng phải thử một chút.
Cô tìm một cái túi, đem sách toán cùng tài liệu liên quan bỏ vào, chuẩn bị buổi tối trở lại năm 2018, cả đêm bù lại.
Buổi chiều lúc 3 rưỡi, Lê Nhược lại đi trường học. Chờ cô tới trường học đúng lúc là khoảng thời gian giảng bài buổi chiều.
Đến trước lớp 12 ban một, mấy người nữ sinh đang nằm ở trên bàn nhìn xuống, bên kia giống như có mấy nam sinh đang chơi bóng rổ.
" Nhìn cái gì vậy?" Lê Nhược cũng tựa trên bàn.
Mấy người nữ sinh nhìn lẫn nhau, không dám lên tiếng. Không nghĩ tới a diệt sẽ vào lúc này tập kích. Các cô là từ trong lòng sợ chủ nhiệm lớp, có hai nữ sinh đem đầu nghiêng đi, các cô chính là hai người lười biếng trong giờ thể dục hôm đó.
Các cô không lên tiếng, Lê Nhược cũng không để ý. Hồi xưa lúc cô đi học cũng rất thích xem nam sinh chơi bóng rổ.
Nhìn một hồi, cô phát biểu ý kiến:" Em học sinh đi giày thể thao màu xanh da trời đánh không tệ, dáng dấp cũng thật đẹp trai." Cô có chút cận thị, nhìn không rõ.
Mấy người nữ sinh quỷ dị nhìn cô, còn tưởng rằng mình ảo giác, a diệt đang nhìn nam sinh chơi bóng rỗ?
Trong đó có nữ sinh gan lớn, bắt đầu tiếp lời:" Vâng, đó là nam sinh lớp 2, thành tích cũng không tệ. Bất quá so với Chu Thành Ngộ kém một chút."
Lê Nhược hỏi:" Là thành tích kém một chút hay là kỹ thuật bóng rổ kém chút nữa?"
Nữ sinh:" Cũng gần như vậy."
Lê Nhược gật đầu, tò mò:" Nam sinh lớp chúng ta làm sao trong giờ học không đi hoạt động một chút?" Vừa rồi cô đưa mắt qua lớp học, nam sinh đều ngồi ở trong lớp, rất ít khi đi ra ngoài.
Mấy người nữ sinh:"..." Đây không phải chính là quy định của cô, tan lớp không cho phép chơi đùa sao! Còn không ngừng thỉnh thoảng kiểm tra, ai dám đi?
Chờ giây lát, Lê Nhược không đợi được hồi âm, cô nâng má:" Thế nào?"
Nữ sinh nhát gan nói:" Cô, ngài thật không nhớ rõ?"
Lê Nhược cười cười:" Lần trước ngã xuống nằm viện, các em không biết?"
Nữ sinh:" Biết, cho là cô nghỉ ngơi một đoạn thời gian là tốt."
Lê Nhược:" Rất nhiều việc không nhớ được, không nhớ đúng lúc." Cô đại khái đoán được nguyên nhân:" Trước kia cô không cho phép nam sinh lớp chúng ta tan lớp đi ra ngoài đúng không?"
Nữ sinh cũng nói thật:" Vâng. Chỉ cho phép đi nhà cầu, còn nói đi nhà cầu cố gắng nhanh lên một chút, đừng chậm trễ thời gian làm đề." Những quy định biến thái kia nhiều lắm.
Lê Nhược cười:" Vậy các em còn ở đây nhìn đánh bóng?"
Nữ sinh:"..." Thanh âm rất nhỏ, sức chưa đủ:" Chúng em không đi vệ sinh, tiết kiệm mấy phút nhìn bọn họ đánh bóng."
Lê Nhược không chút do dự nói:" Lúc nữa em nói với các bạn, sau này trong giờ học không cho phép làm bài tập nữa, tất cả mọi người đều không được ở trong lớp học, phải đi ra bên ngoài buông lỏng một chút."
Vừa vặn đi ra ngoài thư giãn, Chu Nghiêu Nghiêu nghe được cuộc nói chuyện, cô nhảy mấy bước về phía Lê Nhược, cười khanh khách, không tim không phổi nói:" Nhược Nhược, cô thật tốt, yêu cô chết đi được."
Lê Nhược cười:" Me too." Sau đó dùng ngón cái cùng ngón trỏ bắn tim cho cô.
Chu Nghiêu Nghiêu vui mừng, không nghĩ tới bây giờ chủ nhiệm lớp đáng yêu như vậy. Cô hỏi Lê Nhược cái động tác tay này có ý nghĩa gì, cô làm sao chưa từng thấy.
Lê Nhược thầm nghĩ, đây là trào lưu bắn tim ở năm 2018, các em khẳng định chưa từng thấy qua. Cô bắt đầu dạy họ làm sao biểu đạt niềm vui trong lòng.
Chu Nghiêu Nghiêu vẫn cảm thấy mũi cảu chủ nhiệm lớp thật đẹp, thẳng tinh xảo, có chút xúc động muốn sờ.
Lê Nhược cố làm dáng vẻ sợ hãi, vội vàng lấy tay che:" Cái này cũng không thể đụng nha, nhựa dẻo, một chút cũng không bền chắc. Nhỡ may bị hư cô tìm em bắt đền nha."
Mấy nữ sinh bật cười, cảm thấy a diệt thật thay đổi rồi.
Chu Thành Ngộ ngồi bên cửa sổ, đối thoại của Lê Nhược cùng mấy bạn học anh đều nghe rõ ràng.
Cảm giác chủ nhiệm lớp bây giờ giống như con gái 17, 18 tuổi.
Thu hồi tầm mắt, anh tiếp tục cúi đầu làm đề mục.
Chuông vào học vang lên, các học sinh lục tục đi vào phòng học.
Chu Thành Ngộ để bút xuống, đứng dậy đi vệ sinh. Anh đều chờ chuông học vang lên rồi mới đi.
Tan học nhiều người, anh lười chờ.
" Chu Thành Ngộ" Lê Nhược ở phía sau kêu anh.
Chu Thành Ngộ vừa mới từ cửa sau đi ra ngoài, Lê Nhược ở trước cửa bên kia gọi, anh xoay người:" Cô, có chuyện gì?" Như cũ giọng nói nhàn nhạt.
Lê Nhược thầm nghĩ, cô còn có thể có chuyện gì, chỉ muốn gọi anh thôi.
Từ khi lấy dung mạo của mình đi dạy học, trong lòng cô một chút gánh nặng cũng không có. Chu Thành Ngộ là chồng cô, cô lúc nào cũng có thể đi tìm anh, tùy thời cùng anh tức giận.
Mới vừa rồi các học sinh bảo Chu Thành Ngộ đánh bóng rổ rất hay, cô rất muốn nhìn một chút.
Đi tới bên cạnh Chu Thành Ngộ, Lê Nhược mới lên tiếng:"Sau này trong giờ giải lao đi ra ngoài chơi bóng một chút. Đầu óc buông lỏng thì học tập mới hiệu quả. Còn có, nữ sinh đều thích nhìn nam sinh vừa học giỏi, lại đẹp tranh đánh bóng. Em cũng đừng keo kiệt giá trị nhan sắc của mình, tạo nhiều phúc cho nhân loại."
Chu Thành Ngộ:"..."
Ngồi cùng bàn với anh là Chu Nghiêu Nghiêu, cùng họ với anh, cũng là người một nhà. Chu Nghiêu Nghiêu so với anh kém một thế hệ, là con gái của anh trưởng, phải gọi anh là chú. Bất quá Chu Nghiêu Nghiêu từ trước đến giờ toàn gọi tên của anh.
Chu Nghiêu Nghiêu ngũ hành thiếu thổ, trong nhà chỉ cho lấy một cái tên như vậy.
Chu Nghiêu Nghiêu vẫn luôn nâng cằm, thành hoa si nhìn Lê Nhược trên bục.
Mỗi ngày có người đẹp như vậy để nhìn cũng có thể sống lâu mấy năm, cuộc sống thật tốt đẹp.
Chu Thành Ngộ lấy cùi chỏ đâm cô:" Hỏi em đấy, lời đâu?"
Chu Nghiêu Nghiêu tỉnh hồn, ánh mắt không kiên nhẫn:" Anh làm gì nha, có thấy phiền hay không?"
Chu Thành Ngộ không cùng cô so đo, cằm hướng về phía bục giảng bên kia khẽ nhếch:" Cô giáo kia là dạy thay cho ai?"
Chu Nghiêu Nghiêu ánh mắt giễu cợt:"A? Anh lúc nào nhiều lời như vậy?"
Chu Thành Ngộ không phản ứng, cúi đầu đọc sách.
Chu Nghiêu Nghiêu cảm thấy không vui, lại đi tìm anh nói chuyện:" Anh mới vừa rồi không nghe được?"
Chu Thành Ngộ:" Cái gì?" Hắn vừa rồi vẫn đang làm đề, khi ngẩng đầu liền thấy người trên bục.
Nói tới chủ nhiệm lớp đột nhiên xinh đẹp, Chu Nghiêu Nghiêu đến bây giờ vẫn kích động không thôi. So với mình biến đổi thành đẹp còn cao hứng hơn, đặc biệt lấy làm tự hào:" Đó là chủ nhiệm lớp chúng ta, có phải hay không đẹp đến chim sa cá lặn?"
Dù sao cô lớn như vậy vẫn chưa thấy qua người đẹp như vậy. Khí chất tuyệt vời, hơn nữa thanh âm cũng so với trước kia dễ nghe, dịu dàng êm tai.
Chủ nhiệm lớp vừa nói là mình chỉnh sửa khuôn mặt. Bởi vì trí nhớ không tốt, muốn làm lại từ đầu. Nhưng mà thấy thế nào cũng không giống chỉnh sửa, ngũ quan nhìn qua rất tự nhiên, một chút cũng không cứng ngắc.
Bây giờ nhìn chủ nhiệm lớp cũng là cảnh đẹp ý vui. Nếu là đi nhà ăn trong trường ngồi xuống, vừa có thể ăn ngon, vừa có thể làm động lực giảm cân cho học sinh nữ.
Như vậy cô mỗi ngày cũng có thể ăn ít hai chén cơm, không đến nỗi muốn khóc khi học thể dục.
Chu Thành Ngộ lại đưa mắt nhìn trên bục, Lê Tường phẫu thuật thẩm mỹ? Dung mạo như vậy bệnh viện có thể chỉnh được?
Anh không nghĩ nhiều nữa, dù sao người trước mắt này nhìn so với trước đó thuận mắt hơn.
Trên bục, Lê Nhược gõ gõ bảng đen:" Mọi người im lặng một chút." Cô thanh âm rất ôn nhu.
Lại làm ra hiệu quả khiếp sợ không ngờ. Trong nháy mắt lớp yên lặng như tờ.
Chu Thành Ngộ không nhìn cô, lật một trang sách, tiếng lật sách ở trong phòng học cũng dị thường rõ ràng.
Nếu là lúc trước, Lê Tường gọi nát họng cũng không có ai nghe.
Lê Nhược xoay người, ở trên bảng đen viết hai chữ ' Nhược Nhược'.
Trong lòng Chu Nghiêu Nghiêu có mười vạn câu hỏi vì sao, bình thường cô là người lắm mồm nhất, hôm nay cũng không ngoại lệ:" Cô, Nhược Nhược là ý gì?"
Lê Nhược:" Khoảng thời gian này cô suy nghĩ một chút, cảm thấy trước kia bất kể là phương thức hay là phương pháp cũng sai rồi. Nghiêm trọng lệch mông muốn của cô. Tiếp theo còn không tới nửa năm, hy vọng chúng ta có thể sống chung thật tốt, quý trọng đoạn thời gian không thể quay lại này. Trước kia cô quá cường thế, bây giờ dung mạo mới, tình cảnh mới nên cô lấy cho mihf một tên tắt, gọi là Nhược Nhược, cùng âm ' Nhược'. Sau này các em có thể gọi cô là Nhược Nhược."
Trong lớp nhất thời xì xào bàn tán. Trước kia bọn họ đều gọi Lê Tường a diệt, bây giờ đột nhiên cảm giác Nhược Nhược dễ nghe, còn rất đáng yêu.
Lê Nhược liếc mắt nhìn Chu Thành Ngộ, anh đối với việc của cô tỏ ra thờ ơ, đang một lòng một dạ làm chuyện của mình.
Cô biết thời gian nghỉ ngơi của học sinh lớp mười hai quý báu, liền không nói nhảm nữa, để cho bọn họ tự do hoạt động.
Bởi vì suy nghĩ nhìn Chu Thành Ngộ thêm mấy lần mà Lê Nhược cũng không rời đi phòng học.
Tấm bảng đen dùng không nhiều, các thầy cô cơ bản đều dùng máy chiếu. Nhưng thỉnh thoảng muốn bổ sung một ít nội dung thì vẫn phải dùng bảng để viết.
Bụi phấn sặc người, cô một tay che miệng cùng mũi, thân thể tận lực nghiêng về sau, bắt đầu lau tấm bảng đen.
Chu Thành Ngộ ngẩng đầu liền thấy một màn này, anh hơi cau mày, luôn cảm thấy chủ nhiệm lớp có chỗ nào không đúng nhưng lại không nói ra được.
Lê Nhược lau xong tấm bảng đen liền trở về. Sắp vào giờ học, cô ở chỗ này cũng không có việc gì làm, chuẩn bị về nhà, buổi chiều lúc tự học lại đến.
Về đến nhà, Tiểu Hoa Hồng đang chơi cầu trượt, Tiểu Ma Diệp ở cửa cầu trượt đón nó.
" Ây Nhược Nhược, hôm nay thế nào?"
Lê Nhược:" Cũng không tệ lắm." Cô cầm một quả cam bắt đầu lột vỏ.
Tiểu Hoa Hồng nhìn biểu tình trên mặt cô cũng biết. Hôm nay thu hoạch rất nhiều.
Lê Nhược:" Bắt đầu từ hôm nay, chị có thể ngày ngày kề cận Chu Thành Ngộ. Tan học muốn anh lưu lại ở phòng làm việc, tìm anh tâm sự một chút."
Tiểu Hoa Hồng có chút lo lắngL: Nhược Nhược, Chu Thành Ngộ bây giờ mới mười tám tuổi, chị cũng hai mươi tám, chị không cảm thấy khoảng cách thế hệ sao?"
Lê Nhược:"..." Cô uốn nắn:" Chị ở năm 2018 là 28 tuổi, bây giờ mới 16 tuổi, hiểu không?"
Tiểu Hoa Hồng le lưỡi, tiếp tục chơi cầu trượt.
Tiểu Ma Diệp ra hiệu cho Lê Nhược, nói tất cả tài liệu liên quan đến toán học phổ thông nó đều đã mang trở lại để trên tủ đầu giường, để cho cô bắt đầu từ hôm nay xem thật kỹ sách. Tranh thủ lợi dụng nghỉ đông đem những thứ này giải quyết. Như vậy sau khi vào học cô mới có thể có sức đi tiếp quản môn toán lớp 12 ban một.
Lê Nhược quay đầu nhìn hướng tủ đầu giường, chồng tài liệu cao một mét???
Cô cả người cũng không tốt lắm, cam ăn vào trong miệng mặn chát.
Chậm chốc lát:" Tối nay chúng ta trở về năm 2018 đi, chị muốn Chu Thành Ngộ dạy chị học thêm."
Tiểu Ma Diệp:" Hắn không có thời gian." Lại tiếp tục vô tình hắt bát nước lạnh:" Cho dù có thời gian hắn cũng chưa chắc sẽ giúp chị học thêm."
Lê Nhược lại ăn một quả cam, lúc này là khổ.
Mặc kệ như thế nào cũng phải thử một chút.
Cô tìm một cái túi, đem sách toán cùng tài liệu liên quan bỏ vào, chuẩn bị buổi tối trở lại năm 2018, cả đêm bù lại.
Buổi chiều lúc 3 rưỡi, Lê Nhược lại đi trường học. Chờ cô tới trường học đúng lúc là khoảng thời gian giảng bài buổi chiều.
Đến trước lớp 12 ban một, mấy người nữ sinh đang nằm ở trên bàn nhìn xuống, bên kia giống như có mấy nam sinh đang chơi bóng rổ.
" Nhìn cái gì vậy?" Lê Nhược cũng tựa trên bàn.
Mấy người nữ sinh nhìn lẫn nhau, không dám lên tiếng. Không nghĩ tới a diệt sẽ vào lúc này tập kích. Các cô là từ trong lòng sợ chủ nhiệm lớp, có hai nữ sinh đem đầu nghiêng đi, các cô chính là hai người lười biếng trong giờ thể dục hôm đó.
Các cô không lên tiếng, Lê Nhược cũng không để ý. Hồi xưa lúc cô đi học cũng rất thích xem nam sinh chơi bóng rổ.
Nhìn một hồi, cô phát biểu ý kiến:" Em học sinh đi giày thể thao màu xanh da trời đánh không tệ, dáng dấp cũng thật đẹp trai." Cô có chút cận thị, nhìn không rõ.
Mấy người nữ sinh quỷ dị nhìn cô, còn tưởng rằng mình ảo giác, a diệt đang nhìn nam sinh chơi bóng rỗ?
Trong đó có nữ sinh gan lớn, bắt đầu tiếp lời:" Vâng, đó là nam sinh lớp 2, thành tích cũng không tệ. Bất quá so với Chu Thành Ngộ kém một chút."
Lê Nhược hỏi:" Là thành tích kém một chút hay là kỹ thuật bóng rổ kém chút nữa?"
Nữ sinh:" Cũng gần như vậy."
Lê Nhược gật đầu, tò mò:" Nam sinh lớp chúng ta làm sao trong giờ học không đi hoạt động một chút?" Vừa rồi cô đưa mắt qua lớp học, nam sinh đều ngồi ở trong lớp, rất ít khi đi ra ngoài.
Mấy người nữ sinh:"..." Đây không phải chính là quy định của cô, tan lớp không cho phép chơi đùa sao! Còn không ngừng thỉnh thoảng kiểm tra, ai dám đi?
Chờ giây lát, Lê Nhược không đợi được hồi âm, cô nâng má:" Thế nào?"
Nữ sinh nhát gan nói:" Cô, ngài thật không nhớ rõ?"
Lê Nhược cười cười:" Lần trước ngã xuống nằm viện, các em không biết?"
Nữ sinh:" Biết, cho là cô nghỉ ngơi một đoạn thời gian là tốt."
Lê Nhược:" Rất nhiều việc không nhớ được, không nhớ đúng lúc." Cô đại khái đoán được nguyên nhân:" Trước kia cô không cho phép nam sinh lớp chúng ta tan lớp đi ra ngoài đúng không?"
Nữ sinh cũng nói thật:" Vâng. Chỉ cho phép đi nhà cầu, còn nói đi nhà cầu cố gắng nhanh lên một chút, đừng chậm trễ thời gian làm đề." Những quy định biến thái kia nhiều lắm.
Lê Nhược cười:" Vậy các em còn ở đây nhìn đánh bóng?"
Nữ sinh:"..." Thanh âm rất nhỏ, sức chưa đủ:" Chúng em không đi vệ sinh, tiết kiệm mấy phút nhìn bọn họ đánh bóng."
Lê Nhược không chút do dự nói:" Lúc nữa em nói với các bạn, sau này trong giờ học không cho phép làm bài tập nữa, tất cả mọi người đều không được ở trong lớp học, phải đi ra bên ngoài buông lỏng một chút."
Vừa vặn đi ra ngoài thư giãn, Chu Nghiêu Nghiêu nghe được cuộc nói chuyện, cô nhảy mấy bước về phía Lê Nhược, cười khanh khách, không tim không phổi nói:" Nhược Nhược, cô thật tốt, yêu cô chết đi được."
Lê Nhược cười:" Me too." Sau đó dùng ngón cái cùng ngón trỏ bắn tim cho cô.
Chu Nghiêu Nghiêu vui mừng, không nghĩ tới bây giờ chủ nhiệm lớp đáng yêu như vậy. Cô hỏi Lê Nhược cái động tác tay này có ý nghĩa gì, cô làm sao chưa từng thấy.
Lê Nhược thầm nghĩ, đây là trào lưu bắn tim ở năm 2018, các em khẳng định chưa từng thấy qua. Cô bắt đầu dạy họ làm sao biểu đạt niềm vui trong lòng.
Chu Nghiêu Nghiêu vẫn cảm thấy mũi cảu chủ nhiệm lớp thật đẹp, thẳng tinh xảo, có chút xúc động muốn sờ.
Lê Nhược cố làm dáng vẻ sợ hãi, vội vàng lấy tay che:" Cái này cũng không thể đụng nha, nhựa dẻo, một chút cũng không bền chắc. Nhỡ may bị hư cô tìm em bắt đền nha."
Mấy nữ sinh bật cười, cảm thấy a diệt thật thay đổi rồi.
Chu Thành Ngộ ngồi bên cửa sổ, đối thoại của Lê Nhược cùng mấy bạn học anh đều nghe rõ ràng.
Cảm giác chủ nhiệm lớp bây giờ giống như con gái 17, 18 tuổi.
Thu hồi tầm mắt, anh tiếp tục cúi đầu làm đề mục.
Chuông vào học vang lên, các học sinh lục tục đi vào phòng học.
Chu Thành Ngộ để bút xuống, đứng dậy đi vệ sinh. Anh đều chờ chuông học vang lên rồi mới đi.
Tan học nhiều người, anh lười chờ.
" Chu Thành Ngộ" Lê Nhược ở phía sau kêu anh.
Chu Thành Ngộ vừa mới từ cửa sau đi ra ngoài, Lê Nhược ở trước cửa bên kia gọi, anh xoay người:" Cô, có chuyện gì?" Như cũ giọng nói nhàn nhạt.
Lê Nhược thầm nghĩ, cô còn có thể có chuyện gì, chỉ muốn gọi anh thôi.
Từ khi lấy dung mạo của mình đi dạy học, trong lòng cô một chút gánh nặng cũng không có. Chu Thành Ngộ là chồng cô, cô lúc nào cũng có thể đi tìm anh, tùy thời cùng anh tức giận.
Mới vừa rồi các học sinh bảo Chu Thành Ngộ đánh bóng rổ rất hay, cô rất muốn nhìn một chút.
Đi tới bên cạnh Chu Thành Ngộ, Lê Nhược mới lên tiếng:"Sau này trong giờ giải lao đi ra ngoài chơi bóng một chút. Đầu óc buông lỏng thì học tập mới hiệu quả. Còn có, nữ sinh đều thích nhìn nam sinh vừa học giỏi, lại đẹp tranh đánh bóng. Em cũng đừng keo kiệt giá trị nhan sắc của mình, tạo nhiều phúc cho nhân loại."
Chu Thành Ngộ:"..."