Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Chu Thành Ngộ mua lễ vật
Thấy Chu Thành Ngộ không thể làm gì lại không phản bác được, Lê Nhược có chút hả hê mấy giây. Thầm nghĩ, ai bảo anh ở năm 2018 không đối xử tốt với tôi, không quan tâm đến tôi.
Tiết học này là môn Tiếng Anh, giáo viên Tiếng Anh đã đến. Chu Thành Ngộ không rảnh cùng Lê Nhược nói linh tinh, sải bước đi vào nhà vệ sinh.
Lê Nhược lấy điện thoại ra, hướng về phia bóng lưng anh chụp mấy bức. Không biết lúc Chu Thành Ngộ thấy hình mình mười tám tuổi sẽ có phản ứng gì.
Vừa mới đen điện thoại cất, một chiếc di động khác trong túi xách vang lên, đó là điện thoại di động của Lê Tường. Cô mấy ngày nay luôn dùng điện thoại di động của Lê Tường để liên lạc với mọi người trong thời không này.
Cô lấy điện thoại ra, người gọi tới là Trầm Tri Lâm.
Trầm Tri Lâm ngày mai sẽ bay đi học bổ túc, xế chiều hôm nay nghỉ ngơi. Hắn đến tìm Lê Nhược tạm biệt:" Bảo bảo, em làm sao không ở nhà?"
Lê Nhược nghe được hai chữ bảo bảo cả người nổi da gà:"A, em đang ở trường học, ở nhà nhàn rỗi khó chịu."
Trầm Tri Lâm nói mua đồ ăn ngon cho cô, đã đưa cho dì để tủ lạnh, hắn bây giờ đi đến trường tìm cô.
Lê Nhược ở cửa trường học chờ, không biết Trầm Tri Lâm thấy dung mạo cô bây giờ sẽ có phản ứng gì, cao hứng hay là mất mác?
Chỉ cần không chia tay là được, những thứ khác cô không có tinh lực đi quản.
Lúc Trầm Tri Lâm ở biệt thự đã nghe dì nói, nói Lê Tường chỉnh dung, bây giờ so với trước kia đẹp hơn, để cho hắn chuẩn bị tinh thần một chút.
Hắn là người tương đối truyền thống, đối với việc động dao ở trên mặt rất nhạy cảm. Thân thể của mẹ cha cho, tự nhiên không tốt sao? Nhất định phải theo đuổi thứ không thuộc về mình?
Rất nhanh hắn đã thấy được người ở trước cổng trường chờ hắn.
Đầu tiên nhìn sang, đẹp đến nỗi khiến người ta nghẹt thở.
Nhìn nhiều hơn nữa, vẫn là nghiêng nước nghiêng thành, nhìn thế nào cũng không chán.
Khi nhìn đến lần thứ mười, cảm giác thiếu đi một chút gì đó.
Đi thẳng đến bên cạnh Lê Nhược, hắn liền biết, là ít đi cảm giác động tâm. Hắn nghĩ, chắc là khoảng thời gian này suốt ngày ồn ào, khiến cho cảm tình phai nhạt.
" Bảo bảo, em làm sao..." Hắn muốn nói lại thôi.
Lê Nhược cảm giác được hiện tại tâm tình hắn phức tạp, coi như Lê Tường là người thân cận nhất, chốc lát hắn cũng không cách nào chấp nhận người mình yêu nhất làm sao biến thành như vậy.
Cũng có thể dung mạo của cô không phù hợp với thẩm mỹ của Trầm Tri Lâm.
Như vậy tốt nhất, cô chỉ cần Chu Thành Ngộ thích cô là được.
" Có phải anh không thích hay không?" Cô làm bộ ủy khuất hỏi Trầm Tri Lâm.
Trầm Tri Lâm thở dài:" Cũng không phải, rất tốt." Hắn đang cố gắng thuyết phục chính mình.
Có thể khi nhìn quen cũng sẽ có cảm giác, chờ khi học bổ túc trở lại sẽ từ từ bồi dưỡng tình cảm.
Hắn sợ đả kích cô, liền không nhiều lời nữa.
Nghe dì nói, cô cũng là muốn làm lại mới thay đổi sung mạo.
Trầm Tri Lâm từ trong túi cầm ra một cái vòng tay, hôm nay hắn mới mua. Lê Tường rất thích nhãn hiệu này, tặng cô làm lễ vật tạm biệt:" Đưa tay cho anh."
Lê Nhược không có lý do cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là đưa tay tới. Trầm Tri Lâm rất cẩn thận đeo cho cô, hắn nhìn đi nhìn lại, thật đẹp mắt.
Hai người lại hàn huyên một hồi, cái gì Lê Nhược không biết liền lấy cớ mất trí nhớ bỏ qua.
Thời gian không còn sớm, Trầm Tri Lâm sợ trễ nải công việc cảu cô:" Chờ đến bên kia, chúng ta mỗi ngày đều gọi video."
Lê Nhược gật đầu:"Ừ."
Trầm Tri Lâm nhìn chằm chằm Lê Nhược mấy giây, muốn ôm cô. Nhưng mà cả người lại không được tự nhiên, luôn cảm giác cô gái trước mắt này không phải bảo bảo của hắn. Nếu ôm liền có cảm giác phản bội Lê Tường.
Sau đó, hắn đưa tay xoa xoa tóc Lê Nhược:" Chăm sóc bản thân thật tốt, gặp phải chuyện gì mất hứng đừng cùng học sinh trở mặt. Gọi điện nói chuyện với anh."
Lê Nhược lỗ mũi đau xót, lúc nào cô mới có thể gặp được người đàn ông như vậy.
Trầm Tri Lâm thấy mắt cô đỏ ngầu, trong lòng cũng không có mùi vị. Lúc này, anh quyết định khi học bổ túc trở lại sẽ cầu hôn cô.
Trở lại phòng học, vừa vặn đến giờ tan lớp.
Còn có một tiết tự học nữa mới tan học, Lê Nhược cùng các đồng nghiệp trong văn phòng đều không quen biết, trực tiếp đi đến lớp học.
Bây giờ học sinh lớp cô gặp cô cũng không có mâu thuẫn nữa, nữ sinh cũng sẽ chào hỏi với cô.
Chu Thành Ngộ ngồi ở bên cửa sổ, Lê Nhược liền ở trong hành lang đi dạo, thỉnh thoảng hướng hai mắt về cửa sổ, nhiều lần cùng Chu Thành Ngộ bốn mắt nhìn nhau.
Chu Thành Ngộ rất nhanh thu hồi tầm mắt, yên lặng làm đề.
Chu Nghiêu Nghiêu đang nghiên cứu một bài toán, nửa ngày đều không nghĩ ra. Cô ngẩng đầu liền thấy Lê Nhược trên hành lang, trong lòng vui mừng:" Nhược Nhược.". Tiếng gọi thân thiết.
Lê Nhược hỏi Chu Nghiêu Nghiêu:" Thế nào?"
Chu Nghiêu Nghiêu:" Nhược Nhược, em không làm được bài, cô giúp em nhìn một chút." Cô đem bài tập đưa cho Lê Nhược, Lê Nhược nhận lấy.
Chu Thành Ngộ thấy được vòng tay trên tay cô, Chu Nghiêu Nghiêu cũng nhìn thấy, vội vàng khen một trận:" Oa, Nhược Nhược, vòng tay của cô thật đẹp."
Chu Thành Ngộ dư quang quét qua Chu Nghiêu Nghiêu, kiểu dáng quê mùa như vậy mà cũng thấy đẹp?
Lê Nhược làm bộ nhìn bài, đừng nói là làm thế nào, cô ngay cả đề bài cũng nhìn không hiểu. Bởi vì Chu Thành Ngộ ở bên cạnh, cô cũng không muốn mất mặt quá, liền quay lại hỏi Chu Nghiêu Nghiêu:" Em không vội?"
Chu Nghiêu Nghiêu không rõ cho nên:"Ừ?"
Lê Nhược:" Ngày mai cô nói cho em nghe, cô về nhà suy nghĩ phương pháp dễ hiểu cho em."
Chu Nghiêu Nghiêu khoát tay lia lịa, nói không vội.
Lê Nhược lấy điện thoại ra, đem đề chụp lại.
Chu Thành Ngộ nhìn đề một chút, anh làm được, dùng mấy loại phương pháp. Một loại trong đó ngược lại rất đơn giản. Nhưng mà anh nhìn Lê Nhược nhiệt tình muốn giảng đề cho Chu Nghiêu Nghiêu như vậy liền không lên tiếng.
Tạm biệt Chu Thành Ngộ mười tám tuổi, Lê Nhược trở lại năm 2018.
Ngồi trên xe lăn, nhìn thạch cao trên đùi, không yêu chút nào.
Điều duy nhất để cho cô tạm thời vui mừng là điện thoại di động của mình rốt cuộc có thể dùng.
Cô không đợi kịp liền bấm gọi cho Chu Thành Ngộ. Bên kia một hồi lâu sau mới nghe.
" A lô." Trong điện thoại, thanh âm Chu Thành Ngộ từ tính lại trầm thấp truyền tới.
Lê Nhược trong lúc bất chợt liền có chút nhớ anh, chủ yếu là nhớ gương mặt đó:" Chồng ơi, anh ở đâu? Khi nào trở về nha."
Chu Thành Ngộ còn chưa thích ứng việc cô gọi là chồng, dừng mấy giây:"Ở trên đường." Mười phút trước anh mới đến sân bay. Lần này thương lượng tương đối thuận lợi, so với thời gian ước định còn sớm hơn mấy ngày.
Lê Nhược:" Vậy anh có mua quà cho em không?"
Chu Thành Ngộ sớm quên việc mua lễ vật, nhiều năm nay anh cũng không có thói quen tặng ai lễ vật.
Lê Nhược biết anh khẳng định không có mua, liền giả bộ không biết:"Chồng, anh nhất định có mua cho em đúng hay không? Để em đoán xem anh mua cái gì cho em."
Cô hơi có vẻ ung dung lại có chút nũng nịu:"Chồng ơi, anh có phải hay không mua cho em hai phần lễ vật, chuẩn bị cho em ngạc nhiên mừng rỡ?"
Chu Thành Ngộ:"..."
Người giống như Lê Nhược đuổi theo đòi quà như vậy anh là lần đầu tiên thấy.
Lê Nhược thừa dịp Chu Thành Ngộ trầm mặc, không ngừng bận rộn cướp lời, nói:"Vậy em ở nhà chờ anh nha, mấy ngày nay em sợ anh bận, cũng không dám quấy rầy anh, anh trở về sớm một chút."
Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Bất kỳ một người đàn ông nào đối mặt với mỹ nữ ôn nhu nũng nịu đều sẽ giao nộp vũ khí đầu hàng, nhưng mà Chu Thành Ngộ là ngoại lệ.
Sau khi điện thoại cắt đứt, anh như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục xem thư.
Lê Nhược cúp điện thoại liền bắt đầu đọc sách, Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp đang chơi xích đu. Tiểu Hoa Hồng đem một số đồ chơi mua ở năm 2006 về nhà, vào lúc này đang chơi khinh khủng.
Tiểu Ma Diệp không quên thúc giục cô:" Chị nhanh một chút xem toán đi, thời gian không còn nhiều lắm đâu."
Lê Nhược thở dài, cầm sách toán lớp 10 ra.
Mùi sách mới khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái, nhưng là mở ra trang thứ nhất, cô liền cau mày.
Cô nằm ở trên bàn sách, chơi bút, thỉnh thoảng gạch hai cái, đem thứ cô cho là trọng điểm gạch ra.
Nhìn sang trang thứ hai, cô có cảm giác nhức đầu.
Rốt cuộc nhịn đến khi lật tới trang thứ năm, cô chống đầu ngáp một cái, mí mắt cũng bắt đầu cụp xuống. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ mới 6 giờ.
Đột nhiên đặc biệt hoài niệm những ngày ngồi xem chương trình biểu diễn tiêu sái trước kia, xem biểu diễn xong, ăn uống vui đùa, mua mua sắm sắm.
Tiểu Hoa Hồng chơi một hồi, không nghe thấy tiếng than thở, nó xoay mặt nhìn về phía bàn đọc sách, thấy Lê Nhược chui đầu vào trong cuốn sách, đã ngủ thiếp đi từ lâu.
Nó bất đắc dĩ nhảy lên bàn, đem Lê Nhược lay tỉnh.
Lê Nhược chợt ngẩng đầu, phản ứng đầu tiên chính là:"Có phải Chu Thành Ngộ đã về rồi hay không?"
Tiểu Hoa Hồng:"Nhược Nhược, lúc đọc sách không thể ngủ, chị cẩn thận nhìn chằm chằm vào sách vở, trong sách khác có Chu Thành Ngộ."
Lê Nhược:"..."
Cô nhìn thời gian trên điện thoại, bảy giờ, có lẽ Chu Thành Ngộ còn chưa có trở về.
Sau khi xuống sân bay, Chu Thành Ngộ không về nhà mà trực tiếp đi đến công ty. Lúc xử lý xong tất cả công việc chất đống mấy ngày nay, đã 9 giờ tối.
Anh lúc này mới nhớ tới điện thoại, thấy Lê Nhược đã gửi tin nhắn cho anh từ 10 phút trước:[ Chồng ơi, em... nhớ... anh. Anh có thấy không? Nhớ anh đến chết đi được : ) Mau về nhà nha!]
Lê Nhược không nhận được tin nhắn trả lời của anh, lại nhắn thêm một lần: [Chồng ơi, em... nhớ... anh. Anh có thấy không? Nhớ anh đến chết đi được : ) Mau về nhà nha!]
Chu Thành Ngộ xoa xoa mi tâm, trả lời cô: [ Ừ.]
Anh tắt máy vi tính, rời khỏi công ty.
Vừa mới đến dưới lầu, có chiếc xe ngăn ở cửa, biển số xe anh không biết. Chẳng qua nếu bảo vệ không để bọn họ lái xe sang một bên thì bên trong chắc là người quen của bảo vệ.
Anh có lẽ đã đoán được là ai.
Sau khi người trong xe thấy anh liền đẩy cửa xuống xe.
Trình Tâm Nhị như có oán trách:"Gọi điện thoại cho bạn, bạn cũng không nghe."
Chu Thành Ngộ:"Lúc ấy đang nói chuyện."
Nói chuyện xong dĩ nhiên là quên gọi lại.
Anh hỏi:" Có chuyện gì?"
Trình Tâm Nhị không đáp mà hỏi ngược lại:" Bạn thật sự kết hôn à?" Đến bây giờ cô đều không tin, anh không có dấu hiệu nào liền lĩnh chứng, còn chính thức công bố.
Ngày đó nhìn chằm chằm Weibo hồi lâu, cô còn cho là mình hoa mắt.
Chu Thành Ngộ khẽ vuốt cằm.
Trình Tâm Nhị không lưu tâm, cười cười:"Gặp được chân ái rồi?"
Chu Thành Ngộ không đáp lại, Trình Tâm Nhị biết hỏi cũng không được gì, đem hai tấm vé trong tay đưa cho anh:" Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên mình đảm nhận vai nữ chính, lần đầu công chiếu. Ngày đó cũng sẽ có không ít bạn học cấp ba cũng đi."
Chu Thành Ngộ đối với phim tình cảm không có hứng thú. Bất quá bạn học cũ đặc biệt đưa vé, anh cũng lễ phép nhận lấy, nói ngày đó sẽ tới.
Trình Tâm Nhị vẫn còn một cảnh quay đêm, vội vã đi đến trường quay.
Xe của Chu Thành Ngộ cũng lái tới, ngồi lên xe, có chút đấu tranh, cuối cùng vẫn phân phó tài xế:" Đi đến trung tâm thương mại."
Chu Thành Ngộ rất ít khi đi dạo trung tâm thương mại. Trung tâm này là lần đầu tiên anh tới. Anh hỏi quầy phục vụ mới biết cửa hàng anh muốn mua ở tầng mấy.
Phụ nữ đều thích túi sách, Lê Nhược cũng không ngoại lệ. Ngày đó cô dọn hành lý đến biệt thự, ba trong số đó đều là các loại túi.
Chu Thành Ngộ không biết Lê Nhược thích kiểu gì và màu gì, liền chọn cái đắt nhất, nhân tiện chọn thêm một chiếc khăn lụa.
Sau đó, nhân viên bán hàng lại đề nghị một chiếc khăn lụa khác, nói đây là màu sắc lưu hành năm nay. Nhân viên đem hai cái khăn lụa buộc lên túi xách, để cho anh lựa chọn một chút.
Chu Thành Ngộ không có thẩm mỹ này, không hiểu tại sao phải buộc khăn lụa lên túi. Anh thấy tất cả khăn lụa trên các túi của Lê Nhược đều không giống nhau.
Anh lười chọn, liền mua liền hai cái.
Đến lầu một, đi qua quầy trang trang sức, Chu Thành Ngộ không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần, nhưng mà không dừng lại.
Đi đến cửa trung tâm thương mại, câu nói của Lê Nhược ' Chồng, anh có phải hay không mua cho em hai phần lễ vật, chuẩn bị làm em ngạc nhiên không?' một mực ở bên tai làm thế nào cũng không biến mất.
Ngừng lại bước chân, anh xoay người trở lại quầy trang sức, lại mua cho Lê Nhược một cái vòng tay.
**************
Tata, tớ đã trở lại rồi đây, mấy tuần này tớ đang ôn thi và thi hết kì. Hôm nay tớ vừa thi xong một môn khó nên tớ bù đắp cho mọi người nè=)))
Vì còn phải thi hết tuần này nên tuần sau tớ sẽ cố gắng đăng đều cho mọi người nhé!!!
Yêu!
Tiết học này là môn Tiếng Anh, giáo viên Tiếng Anh đã đến. Chu Thành Ngộ không rảnh cùng Lê Nhược nói linh tinh, sải bước đi vào nhà vệ sinh.
Lê Nhược lấy điện thoại ra, hướng về phia bóng lưng anh chụp mấy bức. Không biết lúc Chu Thành Ngộ thấy hình mình mười tám tuổi sẽ có phản ứng gì.
Vừa mới đen điện thoại cất, một chiếc di động khác trong túi xách vang lên, đó là điện thoại di động của Lê Tường. Cô mấy ngày nay luôn dùng điện thoại di động của Lê Tường để liên lạc với mọi người trong thời không này.
Cô lấy điện thoại ra, người gọi tới là Trầm Tri Lâm.
Trầm Tri Lâm ngày mai sẽ bay đi học bổ túc, xế chiều hôm nay nghỉ ngơi. Hắn đến tìm Lê Nhược tạm biệt:" Bảo bảo, em làm sao không ở nhà?"
Lê Nhược nghe được hai chữ bảo bảo cả người nổi da gà:"A, em đang ở trường học, ở nhà nhàn rỗi khó chịu."
Trầm Tri Lâm nói mua đồ ăn ngon cho cô, đã đưa cho dì để tủ lạnh, hắn bây giờ đi đến trường tìm cô.
Lê Nhược ở cửa trường học chờ, không biết Trầm Tri Lâm thấy dung mạo cô bây giờ sẽ có phản ứng gì, cao hứng hay là mất mác?
Chỉ cần không chia tay là được, những thứ khác cô không có tinh lực đi quản.
Lúc Trầm Tri Lâm ở biệt thự đã nghe dì nói, nói Lê Tường chỉnh dung, bây giờ so với trước kia đẹp hơn, để cho hắn chuẩn bị tinh thần một chút.
Hắn là người tương đối truyền thống, đối với việc động dao ở trên mặt rất nhạy cảm. Thân thể của mẹ cha cho, tự nhiên không tốt sao? Nhất định phải theo đuổi thứ không thuộc về mình?
Rất nhanh hắn đã thấy được người ở trước cổng trường chờ hắn.
Đầu tiên nhìn sang, đẹp đến nỗi khiến người ta nghẹt thở.
Nhìn nhiều hơn nữa, vẫn là nghiêng nước nghiêng thành, nhìn thế nào cũng không chán.
Khi nhìn đến lần thứ mười, cảm giác thiếu đi một chút gì đó.
Đi thẳng đến bên cạnh Lê Nhược, hắn liền biết, là ít đi cảm giác động tâm. Hắn nghĩ, chắc là khoảng thời gian này suốt ngày ồn ào, khiến cho cảm tình phai nhạt.
" Bảo bảo, em làm sao..." Hắn muốn nói lại thôi.
Lê Nhược cảm giác được hiện tại tâm tình hắn phức tạp, coi như Lê Tường là người thân cận nhất, chốc lát hắn cũng không cách nào chấp nhận người mình yêu nhất làm sao biến thành như vậy.
Cũng có thể dung mạo của cô không phù hợp với thẩm mỹ của Trầm Tri Lâm.
Như vậy tốt nhất, cô chỉ cần Chu Thành Ngộ thích cô là được.
" Có phải anh không thích hay không?" Cô làm bộ ủy khuất hỏi Trầm Tri Lâm.
Trầm Tri Lâm thở dài:" Cũng không phải, rất tốt." Hắn đang cố gắng thuyết phục chính mình.
Có thể khi nhìn quen cũng sẽ có cảm giác, chờ khi học bổ túc trở lại sẽ từ từ bồi dưỡng tình cảm.
Hắn sợ đả kích cô, liền không nhiều lời nữa.
Nghe dì nói, cô cũng là muốn làm lại mới thay đổi sung mạo.
Trầm Tri Lâm từ trong túi cầm ra một cái vòng tay, hôm nay hắn mới mua. Lê Tường rất thích nhãn hiệu này, tặng cô làm lễ vật tạm biệt:" Đưa tay cho anh."
Lê Nhược không có lý do cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là đưa tay tới. Trầm Tri Lâm rất cẩn thận đeo cho cô, hắn nhìn đi nhìn lại, thật đẹp mắt.
Hai người lại hàn huyên một hồi, cái gì Lê Nhược không biết liền lấy cớ mất trí nhớ bỏ qua.
Thời gian không còn sớm, Trầm Tri Lâm sợ trễ nải công việc cảu cô:" Chờ đến bên kia, chúng ta mỗi ngày đều gọi video."
Lê Nhược gật đầu:"Ừ."
Trầm Tri Lâm nhìn chằm chằm Lê Nhược mấy giây, muốn ôm cô. Nhưng mà cả người lại không được tự nhiên, luôn cảm giác cô gái trước mắt này không phải bảo bảo của hắn. Nếu ôm liền có cảm giác phản bội Lê Tường.
Sau đó, hắn đưa tay xoa xoa tóc Lê Nhược:" Chăm sóc bản thân thật tốt, gặp phải chuyện gì mất hứng đừng cùng học sinh trở mặt. Gọi điện nói chuyện với anh."
Lê Nhược lỗ mũi đau xót, lúc nào cô mới có thể gặp được người đàn ông như vậy.
Trầm Tri Lâm thấy mắt cô đỏ ngầu, trong lòng cũng không có mùi vị. Lúc này, anh quyết định khi học bổ túc trở lại sẽ cầu hôn cô.
Trở lại phòng học, vừa vặn đến giờ tan lớp.
Còn có một tiết tự học nữa mới tan học, Lê Nhược cùng các đồng nghiệp trong văn phòng đều không quen biết, trực tiếp đi đến lớp học.
Bây giờ học sinh lớp cô gặp cô cũng không có mâu thuẫn nữa, nữ sinh cũng sẽ chào hỏi với cô.
Chu Thành Ngộ ngồi ở bên cửa sổ, Lê Nhược liền ở trong hành lang đi dạo, thỉnh thoảng hướng hai mắt về cửa sổ, nhiều lần cùng Chu Thành Ngộ bốn mắt nhìn nhau.
Chu Thành Ngộ rất nhanh thu hồi tầm mắt, yên lặng làm đề.
Chu Nghiêu Nghiêu đang nghiên cứu một bài toán, nửa ngày đều không nghĩ ra. Cô ngẩng đầu liền thấy Lê Nhược trên hành lang, trong lòng vui mừng:" Nhược Nhược.". Tiếng gọi thân thiết.
Lê Nhược hỏi Chu Nghiêu Nghiêu:" Thế nào?"
Chu Nghiêu Nghiêu:" Nhược Nhược, em không làm được bài, cô giúp em nhìn một chút." Cô đem bài tập đưa cho Lê Nhược, Lê Nhược nhận lấy.
Chu Thành Ngộ thấy được vòng tay trên tay cô, Chu Nghiêu Nghiêu cũng nhìn thấy, vội vàng khen một trận:" Oa, Nhược Nhược, vòng tay của cô thật đẹp."
Chu Thành Ngộ dư quang quét qua Chu Nghiêu Nghiêu, kiểu dáng quê mùa như vậy mà cũng thấy đẹp?
Lê Nhược làm bộ nhìn bài, đừng nói là làm thế nào, cô ngay cả đề bài cũng nhìn không hiểu. Bởi vì Chu Thành Ngộ ở bên cạnh, cô cũng không muốn mất mặt quá, liền quay lại hỏi Chu Nghiêu Nghiêu:" Em không vội?"
Chu Nghiêu Nghiêu không rõ cho nên:"Ừ?"
Lê Nhược:" Ngày mai cô nói cho em nghe, cô về nhà suy nghĩ phương pháp dễ hiểu cho em."
Chu Nghiêu Nghiêu khoát tay lia lịa, nói không vội.
Lê Nhược lấy điện thoại ra, đem đề chụp lại.
Chu Thành Ngộ nhìn đề một chút, anh làm được, dùng mấy loại phương pháp. Một loại trong đó ngược lại rất đơn giản. Nhưng mà anh nhìn Lê Nhược nhiệt tình muốn giảng đề cho Chu Nghiêu Nghiêu như vậy liền không lên tiếng.
Tạm biệt Chu Thành Ngộ mười tám tuổi, Lê Nhược trở lại năm 2018.
Ngồi trên xe lăn, nhìn thạch cao trên đùi, không yêu chút nào.
Điều duy nhất để cho cô tạm thời vui mừng là điện thoại di động của mình rốt cuộc có thể dùng.
Cô không đợi kịp liền bấm gọi cho Chu Thành Ngộ. Bên kia một hồi lâu sau mới nghe.
" A lô." Trong điện thoại, thanh âm Chu Thành Ngộ từ tính lại trầm thấp truyền tới.
Lê Nhược trong lúc bất chợt liền có chút nhớ anh, chủ yếu là nhớ gương mặt đó:" Chồng ơi, anh ở đâu? Khi nào trở về nha."
Chu Thành Ngộ còn chưa thích ứng việc cô gọi là chồng, dừng mấy giây:"Ở trên đường." Mười phút trước anh mới đến sân bay. Lần này thương lượng tương đối thuận lợi, so với thời gian ước định còn sớm hơn mấy ngày.
Lê Nhược:" Vậy anh có mua quà cho em không?"
Chu Thành Ngộ sớm quên việc mua lễ vật, nhiều năm nay anh cũng không có thói quen tặng ai lễ vật.
Lê Nhược biết anh khẳng định không có mua, liền giả bộ không biết:"Chồng, anh nhất định có mua cho em đúng hay không? Để em đoán xem anh mua cái gì cho em."
Cô hơi có vẻ ung dung lại có chút nũng nịu:"Chồng ơi, anh có phải hay không mua cho em hai phần lễ vật, chuẩn bị cho em ngạc nhiên mừng rỡ?"
Chu Thành Ngộ:"..."
Người giống như Lê Nhược đuổi theo đòi quà như vậy anh là lần đầu tiên thấy.
Lê Nhược thừa dịp Chu Thành Ngộ trầm mặc, không ngừng bận rộn cướp lời, nói:"Vậy em ở nhà chờ anh nha, mấy ngày nay em sợ anh bận, cũng không dám quấy rầy anh, anh trở về sớm một chút."
Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Bất kỳ một người đàn ông nào đối mặt với mỹ nữ ôn nhu nũng nịu đều sẽ giao nộp vũ khí đầu hàng, nhưng mà Chu Thành Ngộ là ngoại lệ.
Sau khi điện thoại cắt đứt, anh như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục xem thư.
Lê Nhược cúp điện thoại liền bắt đầu đọc sách, Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp đang chơi xích đu. Tiểu Hoa Hồng đem một số đồ chơi mua ở năm 2006 về nhà, vào lúc này đang chơi khinh khủng.
Tiểu Ma Diệp không quên thúc giục cô:" Chị nhanh một chút xem toán đi, thời gian không còn nhiều lắm đâu."
Lê Nhược thở dài, cầm sách toán lớp 10 ra.
Mùi sách mới khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái, nhưng là mở ra trang thứ nhất, cô liền cau mày.
Cô nằm ở trên bàn sách, chơi bút, thỉnh thoảng gạch hai cái, đem thứ cô cho là trọng điểm gạch ra.
Nhìn sang trang thứ hai, cô có cảm giác nhức đầu.
Rốt cuộc nhịn đến khi lật tới trang thứ năm, cô chống đầu ngáp một cái, mí mắt cũng bắt đầu cụp xuống. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ mới 6 giờ.
Đột nhiên đặc biệt hoài niệm những ngày ngồi xem chương trình biểu diễn tiêu sái trước kia, xem biểu diễn xong, ăn uống vui đùa, mua mua sắm sắm.
Tiểu Hoa Hồng chơi một hồi, không nghe thấy tiếng than thở, nó xoay mặt nhìn về phía bàn đọc sách, thấy Lê Nhược chui đầu vào trong cuốn sách, đã ngủ thiếp đi từ lâu.
Nó bất đắc dĩ nhảy lên bàn, đem Lê Nhược lay tỉnh.
Lê Nhược chợt ngẩng đầu, phản ứng đầu tiên chính là:"Có phải Chu Thành Ngộ đã về rồi hay không?"
Tiểu Hoa Hồng:"Nhược Nhược, lúc đọc sách không thể ngủ, chị cẩn thận nhìn chằm chằm vào sách vở, trong sách khác có Chu Thành Ngộ."
Lê Nhược:"..."
Cô nhìn thời gian trên điện thoại, bảy giờ, có lẽ Chu Thành Ngộ còn chưa có trở về.
Sau khi xuống sân bay, Chu Thành Ngộ không về nhà mà trực tiếp đi đến công ty. Lúc xử lý xong tất cả công việc chất đống mấy ngày nay, đã 9 giờ tối.
Anh lúc này mới nhớ tới điện thoại, thấy Lê Nhược đã gửi tin nhắn cho anh từ 10 phút trước:[ Chồng ơi, em... nhớ... anh. Anh có thấy không? Nhớ anh đến chết đi được : ) Mau về nhà nha!]
Lê Nhược không nhận được tin nhắn trả lời của anh, lại nhắn thêm một lần: [Chồng ơi, em... nhớ... anh. Anh có thấy không? Nhớ anh đến chết đi được : ) Mau về nhà nha!]
Chu Thành Ngộ xoa xoa mi tâm, trả lời cô: [ Ừ.]
Anh tắt máy vi tính, rời khỏi công ty.
Vừa mới đến dưới lầu, có chiếc xe ngăn ở cửa, biển số xe anh không biết. Chẳng qua nếu bảo vệ không để bọn họ lái xe sang một bên thì bên trong chắc là người quen của bảo vệ.
Anh có lẽ đã đoán được là ai.
Sau khi người trong xe thấy anh liền đẩy cửa xuống xe.
Trình Tâm Nhị như có oán trách:"Gọi điện thoại cho bạn, bạn cũng không nghe."
Chu Thành Ngộ:"Lúc ấy đang nói chuyện."
Nói chuyện xong dĩ nhiên là quên gọi lại.
Anh hỏi:" Có chuyện gì?"
Trình Tâm Nhị không đáp mà hỏi ngược lại:" Bạn thật sự kết hôn à?" Đến bây giờ cô đều không tin, anh không có dấu hiệu nào liền lĩnh chứng, còn chính thức công bố.
Ngày đó nhìn chằm chằm Weibo hồi lâu, cô còn cho là mình hoa mắt.
Chu Thành Ngộ khẽ vuốt cằm.
Trình Tâm Nhị không lưu tâm, cười cười:"Gặp được chân ái rồi?"
Chu Thành Ngộ không đáp lại, Trình Tâm Nhị biết hỏi cũng không được gì, đem hai tấm vé trong tay đưa cho anh:" Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên mình đảm nhận vai nữ chính, lần đầu công chiếu. Ngày đó cũng sẽ có không ít bạn học cấp ba cũng đi."
Chu Thành Ngộ đối với phim tình cảm không có hứng thú. Bất quá bạn học cũ đặc biệt đưa vé, anh cũng lễ phép nhận lấy, nói ngày đó sẽ tới.
Trình Tâm Nhị vẫn còn một cảnh quay đêm, vội vã đi đến trường quay.
Xe của Chu Thành Ngộ cũng lái tới, ngồi lên xe, có chút đấu tranh, cuối cùng vẫn phân phó tài xế:" Đi đến trung tâm thương mại."
Chu Thành Ngộ rất ít khi đi dạo trung tâm thương mại. Trung tâm này là lần đầu tiên anh tới. Anh hỏi quầy phục vụ mới biết cửa hàng anh muốn mua ở tầng mấy.
Phụ nữ đều thích túi sách, Lê Nhược cũng không ngoại lệ. Ngày đó cô dọn hành lý đến biệt thự, ba trong số đó đều là các loại túi.
Chu Thành Ngộ không biết Lê Nhược thích kiểu gì và màu gì, liền chọn cái đắt nhất, nhân tiện chọn thêm một chiếc khăn lụa.
Sau đó, nhân viên bán hàng lại đề nghị một chiếc khăn lụa khác, nói đây là màu sắc lưu hành năm nay. Nhân viên đem hai cái khăn lụa buộc lên túi xách, để cho anh lựa chọn một chút.
Chu Thành Ngộ không có thẩm mỹ này, không hiểu tại sao phải buộc khăn lụa lên túi. Anh thấy tất cả khăn lụa trên các túi của Lê Nhược đều không giống nhau.
Anh lười chọn, liền mua liền hai cái.
Đến lầu một, đi qua quầy trang trang sức, Chu Thành Ngộ không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần, nhưng mà không dừng lại.
Đi đến cửa trung tâm thương mại, câu nói của Lê Nhược ' Chồng, anh có phải hay không mua cho em hai phần lễ vật, chuẩn bị làm em ngạc nhiên không?' một mực ở bên tai làm thế nào cũng không biến mất.
Ngừng lại bước chân, anh xoay người trở lại quầy trang sức, lại mua cho Lê Nhược một cái vòng tay.
**************
Tata, tớ đã trở lại rồi đây, mấy tuần này tớ đang ôn thi và thi hết kì. Hôm nay tớ vừa thi xong một môn khó nên tớ bù đắp cho mọi người nè=)))
Vì còn phải thi hết tuần này nên tuần sau tớ sẽ cố gắng đăng đều cho mọi người nhé!!!
Yêu!