Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Editor: Nozomi
03/08/2020
Đường Hân không hiểu quay đầu lại liếc nhìn Đường Đường khó hiểu hỏi, "Cái gì 40%?"
Mẹ Đường nghe được lời này, trong nháy mắt như bị dẫm phải đuôi liền bùng nổ, giọng nói vô thức cất cao, "Mày nói cái gì!"
Làm sao nó biết được di chúc!
Chuyện này ngoại trừ bà và luật sư không có người thứ ba biết, ngay cả con ruột là Đường Hân cũng không biết.
Mẹ Đường bị một câu của Đường Đường dọa sợ xém chút ném luôn linh hồn nhỏ bé, đặc biệt nghe được chuẩn xác 40%, con tiện nhân nhỏ này từ đâu nghe được, chẳng những biết việc di chúc, còn biết rõ ràng như vậy?
Mẹ Đường bắt đầu lo lắng.
Chuyện di chúc đã qua hơn mười năm giờ nghĩ lại mẹ Đường vẫn giận đến ngứa răng, giống như xương cá kẹt ở cổ họng, cả đời không thể quên không thể bỏ xuống. Hai chữ di chúc lại bị nhắc tới, mẹ Đường liền nhớ lại hình dáng lúc Đường Duẫn Đức nằm trên giường bệnh, lời nói không thể nói rõ ràng, nhưng vẫn nhớ đến Đường Đường và người phụ nữ kia,
Bà ta gả cho ông bảy năm, ở bên cạnh ông bảy năm, Đường Duẫn Đức trước khi chết trong đầu đều là hai mẹ con kia, nói ông rốt cuộc đã có thể đi tìm người phụ nữ kia, nói ông chết sợ Đường Đường không ai thương, lặp đi lặp lại dặn bà sau này phải chiếu cố tốt Đường Đường, nói cô từ nhỏ không được gặp mẹ ruột rất đáng thương.
Mẹ Đường tức giận đến run tay, nhiều năm như vậy, Đường Duẫn Đức có cái gì tốt cũng cho Đường Đường trước, con gái bà chỉ được lấy cái còn thừa, Đường Đường ủy khuất? Chẳng lẽ mẹ con bà không ủy khuất sao?
Đường Duẫn Đức điên rồi, từ khi gặp người phụ nữ kia thì điên rồi, người phụ nữ kia sinh con cho đàn ông khác, một cái giẻ rách mà Đường Duẫn Đức cung phụng như bảo bối, con gái người phụ nữ kia sinh ra lại nâng niu trong lòng bàn tay, so với con gái ruột còn tốt hơn.
Cuối cùng trước khi chết lại để lại cho Đường Đường 40% tài sản!
Thử hỏi có tiện hay không!
Khi mẹ Đường cầm di chúc của Đường Duẫn Đức, nhìn thấy con số 40%, đôi mắt như muốn đâm thủng tờ giấy, trong lòng dù khó chịu đến đâu vẫn phải cười gật đầu đồng ý, nói bà sẽ chăm sóc tốt Đường Đường, hứa với ông chờ Đường Đường mười tám tuổi sẽ đem 40% cho cô.
Phi, ai cho nó.
Một đứa con hoang không ai nuôi, quấy rầy bọn họ nhiều năm như vậy, còn muốn tiền, nằm mơ!
Việc di chúc, sau khi Đường Duẫn Đức mất, hoàn toàn thối rữa trong lòng mẹ nuôi, bà không đề cập đến chuyện này thì vĩnh viễn không có người biết, ngay cả vị luật sư kia, vì bảo vệ bí mật đã nhận một số tiền không nhỏ, đương nhiên sẽ không đem chuyện này tiết lộ cho Đường Đường.
Một năm lại một năm, lâu đến nỗi mẹ nuôi cơ hồ đã quên hết việc này, kết quả không hề phòng bị, bị Đường Đường nói ra.
Mẹ Đường không chút nghĩ ngợi lập tức dậm chân.
"Không nói một lời rời nhà ba tháng, trong trường không nói một câu liền nghỉ học, một học kỳ học phí mấy ngàn đều ném bỏ. Lúc phát đạt không thấy trở về, bây giờ lại về, mày lợi hại như vậy thì đừng về nữa, nếu đã về thì biết điều một chút. Từ lúc mày về cũng chưa giải thích một lời, mày xem bây giờ mày giống thứ gì?"
Tuy rằng việc Đường Đường làm trước kia không thể chấp nhận được, nhưng bây giờ không phải lúc tính sổ, vì thế Đường Đường đem chủ đề chính kéo trở về, "Chúng ta đang nói việc tài sản, dì đừng lạc đề như vậy."
"Cái gì lạc đề, còn nữa mày nhắc tài sản làm gì, có liên quan gì đến mày chứ!"
Giọng mẹ nuôi sắc bén, lúc gân cổ nói càng cực kỳ chói tai, bà ta đứng ở cửa và hét lên, cửa cách vách mở ra, từ bên trong vụt ra một người, vẻ mặt chờ xem kịch vui, "Đây không phải Đường Đường sao, ai da lên TV một chuyến càng xinh đẹp hơn trước đó"
Đường Hân đứng phía sau mẹ nuôi, nghe xong lời này, mặt nháy mắt kéo dài hơn cả mặt ngựa.
Người phụ nữ cách vách chùi nước trên tay vào tạp dề, "Đang êm đẹp ồn ào cái gì, con gái thật vất vả mới trở về một chuyến..."
Lầu này một tầng có bốn hộ, giọng mẹ Đường vốn lớn, dì Lý ra tới càng là cãi cọ ầm ĩ, nói được vài câu, một cánh cửa khác lại mở, "Ai hét vậy, đây không phải Đường Đường sao, tiết mục của cháu chúng ta đều xem, nói xem đang đứng đầu tại sao lại rớt ra ngoài, nếu được vào bây giờ chính là đại minh tinh. Vừa mới nghe hai mẹ con cãi nhau, chậc chậc chậc, có chuyện gì mà ồn ào vậy, tôi nghe các người nói cái gì di sản, di sản gì vậy?"
Mẹ Đường sợ Đường Đường nói lời không nên nói, giành trước gào lên,
"Vừa lúc nhờ mọi người phân xử, từ khi chồng tôi đưa nó về, hai vợ chồng coi nó như con gái nuôi lớn, không thiếu ăn, không thiếu mặc, chúng tôi nơi nào bạc đãi nó, một đứa cô nhi không ba không mẹ, nhưng không có chỗ nào thua kém Đường Hân, bây giờ lật lọng nói tôi tham tài sản chồng tôi để lại cho nó, tôi thật khó chịu mà!"
"Tao nuôi mày lớn như vậy, mày báo đáp tao như vậy sao?" mẹ Đường đấm ngực dậm chân, "Tao biết mày bên ngoài không thoải mái, không thoải mái thì mày trở về là được rồi, không làm được minh tinh thì tiếp tục học là được, tao coi mày là con gái chẳng lẽ mặc kệ hay sao? Chỗ nào tao cũng suy nghĩ cho mày, mày vừa về liền đòi tiền, mày làm vậy không thấy phụ lòng hai vợ chồng tao sao, nếu ông ấy thực sự để lại tiền cho mày, không lẽ tao không đưa, nhưng mọi người nói xem, ai lập di chúc không để lại cho vợ và con ruột, mà để lại cho con nuôi, còn để lại 40%, Đường Đường mày có còn là con người không??"
Lúc trước rõ ràng là Đường Duẫn Đức mang theo Đường Đường, sau mới có mẹ Đường, nhưng lúc đó Đường Đường mới bao lớn, căn bản không biết chuyện xảy ra thế nào, Đường Duẫn Đức mặc dù thiên vị Đường Đường, nhưng cũng sẽ không nói cho Đường Đường những việc này,
Đường Đường không biết, sẽ không có người biết năm đó chân tướng rốt cuộc là gì, không có người biết bà kết hôn với Đường Duẫn Đức như thế nào, như thế nào cùng Đường Duẫn Đức sinh Đường Hân, cho nên mẹ Đường không sợ, muốn nói như thế nào liền nói như thế nấy.
Vừa nói vừa lau nước mắt, dường như bà thật sự ngậm đắng nuốt cay nuôi Đường Đường khôn lớn, hiện tại Đường Đường lòng lang dạ sói tới đòi tiền bà.
Mọi người cùng nhau làm hàng xóm sinh sống nhiều năm như vậy vẫn có chút hiểu biết, làm sao không biết mẹ Đường đối xử với Đường Đường thế nào, ngày thường động đến là đánh là mắng, Đường Hân ăn mặc xinh đẹp, Đường Đường lại toàn mặc quần áo cũ.
Nhưng nhìn mẹ Đường khóc lóc khó tránh mọi người liên tưởng, vốn dĩ chính là nhận nuôi, mẹ Đường dĩ nhiên đối với cô kém hơn so với Đường Hân. Còn có đúng như mẹ Đường nói, ai lập di chúc không cho vợ con mà cho con nuôi, hơn nữa cho một lần 40%?
Vì thế một loạt ánh mắt dừng trên người Đường Đường, "Đường Đường à, vậy là cháu không đúng rồi, mẹ nuôi nuôi cháu lớn như vậy..."
Mẹ Đường vừa nghe có người thay bà nói chuyện khóc càng hăng, "Vợ chồng chúng tôi sao lại nuôi phải thứ lòng lang dạ sói thế này"
Mẹ Đường khóc so với Đậu Nga còn ủy khuất hơn, nếu không phải lúc trước xem qua tiểu thuyết, ngay cả Đường Đường cũng phải tin mình được Đường Duẫn Đức và mẹ Đường cùng nhau thu dưỡng.
Đường Đường không nói một lời, đợi mẹ Đường khóc lóc ăn vạ xong lúc này mở miệng nói,
"Rốt cuộc ba có để lại di chúc cho tôi hay không dì rõ ràng nhất, dì không nhận cũng không sao, tôi có biện pháp chứng minh lời tôi nói là thật, tôi không làm tiền dì. Tôi với Đường Hân có được đối xử như nhau hay không mấy dì, mấy chú hàng xóm ở đây đều có mắt, biết phân biệt tốt xấu. Đến nỗi dì vẫn luôn nói là dì cùng ba nhận nuôi tôi. Tôi nhớ rõ ba có nói qua, lúc ba đem tôi đến công ty, ba còn chưa quen biết dì đâu."
Mặt mẹ Đường lập tức cứng lại, nhóm bà cô xem náo nhiệt nháy mắt ngửi được mùi bát quái.
Hàng xóm kỳ thật cũng không thân, cho nên chỉ biết Đường Đường không phải con ruột của hai vợ chồng Đường Duẫn Đức, tự nhiên suy ra là hai vợ chồng họ nhận nuôi Đường Đường.
Các bà cũng lén tò mò, tại sao Đường Đường luôn gọi Đường Duẫn Đức là ba, lại gọi mẹ Đường là dì, còn có hai vợ chồng còn trẻ, đang êm đẹp tại sao lại nhận con nuôi. Nhận con nuôi làm gì, đâu phải không thể sinh, hơn nữa dù nhận con nuôi cũng không nên nhận nuôi bé gái.
Bây giờ nghe Đường Đường nói, vậy là Đường Duẫn Đức đã nuôi Đường Đường trước, mới quen biết mẹ Đường sau?
Vợ chồng trẻ nhận con nuôi đã lạ rồi, Đường Duẫn Đức lúc ấy chỉ là chàng trai trẻ lại nhận con nuôi càng kỳ lạ. Trong lòng thấy lạ liền nhớ đến một số việc trước kia, bác gái mặc tạp dề nhớ tới thời điểm Đường Duẫn Đức còn sống, Đường Đường ăn mặc xinh đẹp hơn so với Đường Hân, bộ dáng yêu thương không khác gì con ruột.
Đường Duẫn Đức qua đời sớm, đã mười mấy năm đi qua, ký ức trước kia đã dần quên lãng, chỉ nhớ rõ mẹ Đường thường xuyên đối với Đường Đường không tốt.
Đường Duẫn Đức nâng niu trong tay, Đường Duẫn Đức mất, mẹ Đường mỗi ngày mắng chửi, cuộc sống rất khổ sở.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ...Đường Đường cũng như Đường Hân, đều là con ruột của Đường Duẫn Đức?
Cho nên sau khi Đường Duẫn Đức mất, mẹ Đường không đánh thì chính là mắng?
Dì Lý càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nếu thật như vậy, việc Đường Duẫn Đức để lại tiền cho Đường Đường là có khả năng!
Các bác gái trong nháy mắt phát hiện ra một bí mật lớn.
Sau khi Đường Duẫn Đức mất để lại một công ty kinh doanh không tồi, cho nên sinh hoạt của mẹ Đường vẫn luôn rất tốt, ngày thường thấy bọn họ lỗ mũi luôn hướng lên trời. Bây giờ phát hiện bí mật này, các bác gái xem náo nhiệt chê chuyện còn chưa đủ lớn lại nói, "Tình cảm mà, cũng không chỉ nhìn huyết thống, có đôi khi con ruột còn không bằng con nuôi đâu, nói không chừng...khụ khụ, Đường Đường à, ba còn nói gì với cháu..."
Mẹ Đường vọt lên túm lấy Đường Đường kéo vào trong phòng, "Ba tháng không gặp mày đủ lông đủ cánh rồi phải không, nghe bậy bạ ở đâu rồi về đây đánh rắm à."
Nói xong quay lại hét với dì Lý, "Bà Lý, con trai lớn nhà bà thi nhân viên công vụ có đậu không, đã thi hai năm rồi đó, lại rớt nữa coi chừng tới tuổi người ta không cho thi tiếp, rảnh quan tâm chuyện nhà người khác không bằng đi mua óc chó cho con trai bà bổ não đi..."
Mặt dì Lý tức khắc đen, "Phi, tôi khuyên bà mau lấy tiền trả cho con bé, coi chừng bị báo ứng!"
Mẹ Đường tức giận lại muốn mắng, dì Lý đã phanh một tiếng đóng cửa nhà, Đường Đường mượn cơ hội xoay cổ tay thoát khỏi tay mẹ Đường.
Đường Đường lúc trước dù thế nào cũng không dám phản ứng, bây giờ chủ động tránh thoát, mẹ Đường sửng sốt.
Nhưng bà cũng không quá để ý, quay đầu lại mắng một tiếng cái đồ lão bất tử, sau đó mới quay lại, ánh mắt dừng trên người Đường Đường, nháy mắt toàn bộ lửa giận đều dồn vào Đường Đường.
Trước kia Đường Đường thấy bà đều sợ hãi rụt rè, ba tháng không gặp, lá gan thật lớn, không những dám tranh luận còn dám đánh trả, lại không biết lấy tin tức ở đâu dám đòi tiền bà?
"Mày vào đây cho tao!" Mẹ Đường giơ tay bắt Đường Đường.
Đường Hân vui sướng khi người gặp họa đứng một bên, mỗi lần Đường Đường bị đánh, tâm tình cô ta không tồi.
Đường Hân không nghĩ tới ra ngoài một chuyến, Đường Đường lại dám giở tính tình ở nhà, cô ta lui hai bước, cho mẹ Đường có khoảng trống dạy dỗ Đường Đường, lại thấy Đường Đường trở tay bắt lấy tay mẹ Đường, sau đó đẩy mẹ Đường trở về.
Mẹ Đường không kịp phản ứng va vào khung cửa "Ai" một tiếng hét lên, tức giận chửi to "Mày ngứa da phải không..."
"Lúc trước tại sao ba chấp nhận kết hôn với dì, chính dì biết nguyên nhân", Đường Đường ngắt lời mẹ Đường, mẹ Đường định nói gì, vừa nghe những lời Đường Đường nói, nháy mắt nổi da gà.
"Ba có để lại tiền cho tôi hay không, trong lòng dì cũng rõ ràng, tôi chỉ lấy phần thuộc về mình, không tham thêm phần của dì và Đường Hân, việc này không có gì là quá phận. Di sản có pháp luật đảm bảo, có chút tiền không phải dì muốn nuốt là nuốt, đừng coi thường pháp luật."
Mẹ Đường bị Đường Đường nói dọa sợ, nhưng nghĩ lại lời luật sư lúc trước đã cam đoan tuyệt đối không có việc gì, vì thế lại cảm thấy Đường Đường chỉ đang dọa người, "Đã nói không có là không có, mày nói thêm một câu nữa thì về sau đừng bước vào nhà này nữa..."
"Tôi cũng không định bước vào". Đường Đường nói, cất điện thoại di động vào túi quần hướng thang lầu đi đến, đột nhiên nhớ đến còn hơn nửa năm phải học cùng trường với Đường Hân, vì thế quay đầu liếc nhìn Đường Hân, "Hẹn gặp lại" rồi thong thả ung dung đi xuống cầu thang.
Ai thèm gặp lại cô!
Đường Hân chán ghét xoay người, nghĩ nghĩ lại kéo mẹ Đường lại, "Mẹ, rốt cuộc sao lại thế này..."
Mẹ Đường vội vàng đóng cửa, kéo tay Đường Hân, "Ai biết nó điên cái gì?"
"Vây ba thực sự để lại tài sản cho..."
"Không có", Mẹ Đường trực tiếp ngắt lời Đường Hân, nhéo nhéo khuôn mặt con gái, "Con mới là con gái của ông ấy, ông ấy không để lại cho con thì để lại cho ai, sao mẹ có thể lừa con."
Nhưng nhớ tới lúc còn nhỏ ba thương Đường Đường như vậy, Đường Hân cảm thấy không chắc chắn, hơn nữa nhớ tới trước khi ba biết mẹ đã đem Đường Đường đi công ty, cô ta không quá hiểu những lời này, nhưng lại không dám hỏi mẹ, đơn giản không nghĩ nữa, "Vậy Đường Đường không về thì ở chỗ nào, không phải không được debut sao? Lúc sáng Khinh Dương nói công ty muốn hủy hợp đồng với Đường Đường, hủy hợp đồng rồi thì còn có chỗ để đi sao?"
"Ai quan tâm nó đi đâu", Mẹ Đường bây giờ hận không thể để Đường Đường đói chết ở đầu đường, "Không có chỗ đi cũng không liên quan đến chúng ta, nó không phải nói nó đã mười tám tuổi hay sao, còn dám đòi tiền với mẹ"
Mẹ Đường càng nghĩ càng tức giận, hùng hùng hổ hổ trở về phòng mình, Đường Hân đứng đó phát ngốc một lúc cũng trở về phòng gọi điện thoại, "Khinh Dương tôi nói cậu nghe Đường Đường đã trở lại, nhìn có vẻ khá tốt, nhưng khẳng định là không tốt. Bởi vì Đường Đường tìm mẹ tôi đòi tiền, nói ra để cậu chê cười rồi, cô ta dám nói ba tôi cho cô ta 40% di sản...hahaha buồn cười quá đi..."
Một nơi khác, Đường Đường từ hàng hiên đi ra, từ trong túi lấy ra một cái khẩu trang mang lên.
Tuy rằng bây giờ Đường Đường bị vạn người mắng, nhưng vì lúc trước nổi tiếng, người nhận ra cô thực sự không ít.
Dù mang khẩu trang, dáng người nổi trội hơn người khác vẫn hấp dẫn ánh mắt người qua đường, Đường Đường nhanh chóng ra khỏi tiểu khu, thấy chiếc Maybach quen thuộc, mở cửa lên xe, sau đó chào hỏi tài xế.
Chú Lý không có ấn tượng tốt với Đường Đường, nhưng duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười, cô gái nhỏ xinh đẹp ngoan ngoãn chào hỏi mình, chú Lý không thể không hòa nhã, vì thế lộ ra tươi cười nói, "Tiểu thư gọi tôi chú Lý là được."
Vì thế Đường Đường lại ngoan ngoãn gọi một tiếng chú Lý.
Chú Lý là người của Minh Thiếu Diễm, mình nói gì làm gì, có thể giây sau chú sẽ nói với Minh Thiếu Diễm.
Xe nhẹ nhàng chạy, Đường Đường ngồi một chút liền hỏi chú Lý, "Chú Lý, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Đường Đường chỉ là vai phụ, trong sách chỉ miêu tả đoạn Đường Đường gặp Minh Thiếu Diễm, sau đó Đường Đường đi đâu, một mực không biết.
Chú Lý cười một tiếng, "Bây giờ chúng ta về chỗ ở của tiên sinh, tiên sinh lo lắng tiểu thư mới đến một mình sẽ sợ hãi, cho nên trước tiên sẽ ở cùng với tiên sinh"
Kỳ thực là sợ người hai nhà kia nhân cơ hội tiếp cận Đường Đường, cho nên đặt dưới mí mắt cho an toàn chứ gì, Đường Đường thầm nghĩ.
Xe lại chạy hơn nửa giờ, rốt cuộc tới chỗ ở của Minh Thiếu Diễm, vừa nhìn liền biết biệt thự lớn ba tầng này giá cả rất kinh người.
Nhà lớn như vậy chỉ có một mình Minh Thiếu Diễm, tuy rằng có chú Lý, bảo mẫu, đầu bếp nhưng vẫn trống trải quá mức.
Vì vậy sau khi dì Trình nhìn cô thật kỹ mới có thể kích động như vậy đi, Đường Đường nghĩ thầm khi nhìn người mà Minh Thiếu Diễm gọi chuẩn bị phòng cho cô.
Minh Thiếu Diễm không bạc đãi Đường Đường chút nào, ít nhất trên phương diện vật chất.
Đường Đường bận rộn từ sáng đến giờ, rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, đột nhiên nhớ tới từ lúc xuyên sách đến giờ vẫn chưa thấy được mặt mũi của mình như thế nào?
Trong sách hết lần này đến lần khác miêu tả Đường Đường lớn lên xinh đẹp hoàn hảo thế nào, dáng người hoàn mỹ ra sao, Đường Đường nhất thời tò mò, từ giường ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh.
Chưa kịp cảm thán thẩm mỹ Minh Thiếu Diễm quá tốt, trong nháy mắt đã bị gương mặt trong gương cướp đi mọi cảm quan.
Nhìn đến gương mặt này, giờ phút này trong lòng Đường Đường chỉ có một câu.
Trên đời này thật sự có người đẹp như vậy sao?
Ngũ quan hoàn mỹ, nhìn riêng biệt cũng không tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào, khi đem ngũ quan kết hợp lại tựa hồ tạo thành một tổ hợp hoàn mỹ.
Đẹp, đẹp đến kinh diễm.
Giờ phút này rốt cuộc có thể lý giải tại sao Đường Đường chỉ bằng một khuôn mặt có thể nổi tiếng đến như vậy.
Nhưng khuôn mặt xinh đẹp thì vẫn bị toàn mạng xã hội bôi đen, điều này thuyết minh rằng, một người đầu óc tốt còn quan trọng hơn một gương mặt xinh đẹp.
Đường Đường tắm rửa một cái, nhìn thời gian đã là 6 giờ 30 chiều.
Đã 6 giờ 30, không biết Minh Thiếu Diễm có về không.
Đường Đường xuống lầu, người dì quá nhiệt tình trước đó thái độ càng nhiệt tình mời cô vào phòng bếp ăn tối.
Đường Đường nhìn trái nhìn phải, hỏi, "Chú vẫn chưa về sao ạ? Nếu không chờ chú về lại cùng nhau ăn đi ạ."
Ánh mắt dì Trình nhìn cô càng thêm hiền từ, giọng nói đặc biệt ôn nhu, "Tiên sinh nói tối hôm nay có việc về trễ, cháu tự ăn trước đi nha."
"Dạ". Đường Đường gật gật đầu, dưới ánh mắt sủng nịch của dì Trình ăn xong cơm chiều, nghỉ ngơi nửa giờ liền đi ra ngoài chạy bộ một lát.
Chạy xong trở về Minh Thiếu Diễm vẫn chưa về.
Đường Đường định đêm nay tìm cơ hội tạo chút cảm tình với Minh Thiếu Diễm, nhưng Minh Thiếu Diễm có xã giao, cho nên kế hoạch lần này đành trì hoãn.
Đường Đường nằm trên giường nghĩ nghĩ, lại ngồi dậy đi xuống lầu, tìm được dì Trình đang dọn dẹp vệ sinh,
"Dì Trình, chú của cháu ngày thường mấy giờ dậy ạ, còn nữa chú ấy thích gì ạ?"
03/08/2020
Đường Hân không hiểu quay đầu lại liếc nhìn Đường Đường khó hiểu hỏi, "Cái gì 40%?"
Mẹ Đường nghe được lời này, trong nháy mắt như bị dẫm phải đuôi liền bùng nổ, giọng nói vô thức cất cao, "Mày nói cái gì!"
Làm sao nó biết được di chúc!
Chuyện này ngoại trừ bà và luật sư không có người thứ ba biết, ngay cả con ruột là Đường Hân cũng không biết.
Mẹ Đường bị một câu của Đường Đường dọa sợ xém chút ném luôn linh hồn nhỏ bé, đặc biệt nghe được chuẩn xác 40%, con tiện nhân nhỏ này từ đâu nghe được, chẳng những biết việc di chúc, còn biết rõ ràng như vậy?
Mẹ Đường bắt đầu lo lắng.
Chuyện di chúc đã qua hơn mười năm giờ nghĩ lại mẹ Đường vẫn giận đến ngứa răng, giống như xương cá kẹt ở cổ họng, cả đời không thể quên không thể bỏ xuống. Hai chữ di chúc lại bị nhắc tới, mẹ Đường liền nhớ lại hình dáng lúc Đường Duẫn Đức nằm trên giường bệnh, lời nói không thể nói rõ ràng, nhưng vẫn nhớ đến Đường Đường và người phụ nữ kia,
Bà ta gả cho ông bảy năm, ở bên cạnh ông bảy năm, Đường Duẫn Đức trước khi chết trong đầu đều là hai mẹ con kia, nói ông rốt cuộc đã có thể đi tìm người phụ nữ kia, nói ông chết sợ Đường Đường không ai thương, lặp đi lặp lại dặn bà sau này phải chiếu cố tốt Đường Đường, nói cô từ nhỏ không được gặp mẹ ruột rất đáng thương.
Mẹ Đường tức giận đến run tay, nhiều năm như vậy, Đường Duẫn Đức có cái gì tốt cũng cho Đường Đường trước, con gái bà chỉ được lấy cái còn thừa, Đường Đường ủy khuất? Chẳng lẽ mẹ con bà không ủy khuất sao?
Đường Duẫn Đức điên rồi, từ khi gặp người phụ nữ kia thì điên rồi, người phụ nữ kia sinh con cho đàn ông khác, một cái giẻ rách mà Đường Duẫn Đức cung phụng như bảo bối, con gái người phụ nữ kia sinh ra lại nâng niu trong lòng bàn tay, so với con gái ruột còn tốt hơn.
Cuối cùng trước khi chết lại để lại cho Đường Đường 40% tài sản!
Thử hỏi có tiện hay không!
Khi mẹ Đường cầm di chúc của Đường Duẫn Đức, nhìn thấy con số 40%, đôi mắt như muốn đâm thủng tờ giấy, trong lòng dù khó chịu đến đâu vẫn phải cười gật đầu đồng ý, nói bà sẽ chăm sóc tốt Đường Đường, hứa với ông chờ Đường Đường mười tám tuổi sẽ đem 40% cho cô.
Phi, ai cho nó.
Một đứa con hoang không ai nuôi, quấy rầy bọn họ nhiều năm như vậy, còn muốn tiền, nằm mơ!
Việc di chúc, sau khi Đường Duẫn Đức mất, hoàn toàn thối rữa trong lòng mẹ nuôi, bà không đề cập đến chuyện này thì vĩnh viễn không có người biết, ngay cả vị luật sư kia, vì bảo vệ bí mật đã nhận một số tiền không nhỏ, đương nhiên sẽ không đem chuyện này tiết lộ cho Đường Đường.
Một năm lại một năm, lâu đến nỗi mẹ nuôi cơ hồ đã quên hết việc này, kết quả không hề phòng bị, bị Đường Đường nói ra.
Mẹ Đường không chút nghĩ ngợi lập tức dậm chân.
"Không nói một lời rời nhà ba tháng, trong trường không nói một câu liền nghỉ học, một học kỳ học phí mấy ngàn đều ném bỏ. Lúc phát đạt không thấy trở về, bây giờ lại về, mày lợi hại như vậy thì đừng về nữa, nếu đã về thì biết điều một chút. Từ lúc mày về cũng chưa giải thích một lời, mày xem bây giờ mày giống thứ gì?"
Tuy rằng việc Đường Đường làm trước kia không thể chấp nhận được, nhưng bây giờ không phải lúc tính sổ, vì thế Đường Đường đem chủ đề chính kéo trở về, "Chúng ta đang nói việc tài sản, dì đừng lạc đề như vậy."
"Cái gì lạc đề, còn nữa mày nhắc tài sản làm gì, có liên quan gì đến mày chứ!"
Giọng mẹ nuôi sắc bén, lúc gân cổ nói càng cực kỳ chói tai, bà ta đứng ở cửa và hét lên, cửa cách vách mở ra, từ bên trong vụt ra một người, vẻ mặt chờ xem kịch vui, "Đây không phải Đường Đường sao, ai da lên TV một chuyến càng xinh đẹp hơn trước đó"
Đường Hân đứng phía sau mẹ nuôi, nghe xong lời này, mặt nháy mắt kéo dài hơn cả mặt ngựa.
Người phụ nữ cách vách chùi nước trên tay vào tạp dề, "Đang êm đẹp ồn ào cái gì, con gái thật vất vả mới trở về một chuyến..."
Lầu này một tầng có bốn hộ, giọng mẹ Đường vốn lớn, dì Lý ra tới càng là cãi cọ ầm ĩ, nói được vài câu, một cánh cửa khác lại mở, "Ai hét vậy, đây không phải Đường Đường sao, tiết mục của cháu chúng ta đều xem, nói xem đang đứng đầu tại sao lại rớt ra ngoài, nếu được vào bây giờ chính là đại minh tinh. Vừa mới nghe hai mẹ con cãi nhau, chậc chậc chậc, có chuyện gì mà ồn ào vậy, tôi nghe các người nói cái gì di sản, di sản gì vậy?"
Mẹ Đường sợ Đường Đường nói lời không nên nói, giành trước gào lên,
"Vừa lúc nhờ mọi người phân xử, từ khi chồng tôi đưa nó về, hai vợ chồng coi nó như con gái nuôi lớn, không thiếu ăn, không thiếu mặc, chúng tôi nơi nào bạc đãi nó, một đứa cô nhi không ba không mẹ, nhưng không có chỗ nào thua kém Đường Hân, bây giờ lật lọng nói tôi tham tài sản chồng tôi để lại cho nó, tôi thật khó chịu mà!"
"Tao nuôi mày lớn như vậy, mày báo đáp tao như vậy sao?" mẹ Đường đấm ngực dậm chân, "Tao biết mày bên ngoài không thoải mái, không thoải mái thì mày trở về là được rồi, không làm được minh tinh thì tiếp tục học là được, tao coi mày là con gái chẳng lẽ mặc kệ hay sao? Chỗ nào tao cũng suy nghĩ cho mày, mày vừa về liền đòi tiền, mày làm vậy không thấy phụ lòng hai vợ chồng tao sao, nếu ông ấy thực sự để lại tiền cho mày, không lẽ tao không đưa, nhưng mọi người nói xem, ai lập di chúc không để lại cho vợ và con ruột, mà để lại cho con nuôi, còn để lại 40%, Đường Đường mày có còn là con người không??"
Lúc trước rõ ràng là Đường Duẫn Đức mang theo Đường Đường, sau mới có mẹ Đường, nhưng lúc đó Đường Đường mới bao lớn, căn bản không biết chuyện xảy ra thế nào, Đường Duẫn Đức mặc dù thiên vị Đường Đường, nhưng cũng sẽ không nói cho Đường Đường những việc này,
Đường Đường không biết, sẽ không có người biết năm đó chân tướng rốt cuộc là gì, không có người biết bà kết hôn với Đường Duẫn Đức như thế nào, như thế nào cùng Đường Duẫn Đức sinh Đường Hân, cho nên mẹ Đường không sợ, muốn nói như thế nào liền nói như thế nấy.
Vừa nói vừa lau nước mắt, dường như bà thật sự ngậm đắng nuốt cay nuôi Đường Đường khôn lớn, hiện tại Đường Đường lòng lang dạ sói tới đòi tiền bà.
Mọi người cùng nhau làm hàng xóm sinh sống nhiều năm như vậy vẫn có chút hiểu biết, làm sao không biết mẹ Đường đối xử với Đường Đường thế nào, ngày thường động đến là đánh là mắng, Đường Hân ăn mặc xinh đẹp, Đường Đường lại toàn mặc quần áo cũ.
Nhưng nhìn mẹ Đường khóc lóc khó tránh mọi người liên tưởng, vốn dĩ chính là nhận nuôi, mẹ Đường dĩ nhiên đối với cô kém hơn so với Đường Hân. Còn có đúng như mẹ Đường nói, ai lập di chúc không cho vợ con mà cho con nuôi, hơn nữa cho một lần 40%?
Vì thế một loạt ánh mắt dừng trên người Đường Đường, "Đường Đường à, vậy là cháu không đúng rồi, mẹ nuôi nuôi cháu lớn như vậy..."
Mẹ Đường vừa nghe có người thay bà nói chuyện khóc càng hăng, "Vợ chồng chúng tôi sao lại nuôi phải thứ lòng lang dạ sói thế này"
Mẹ Đường khóc so với Đậu Nga còn ủy khuất hơn, nếu không phải lúc trước xem qua tiểu thuyết, ngay cả Đường Đường cũng phải tin mình được Đường Duẫn Đức và mẹ Đường cùng nhau thu dưỡng.
Đường Đường không nói một lời, đợi mẹ Đường khóc lóc ăn vạ xong lúc này mở miệng nói,
"Rốt cuộc ba có để lại di chúc cho tôi hay không dì rõ ràng nhất, dì không nhận cũng không sao, tôi có biện pháp chứng minh lời tôi nói là thật, tôi không làm tiền dì. Tôi với Đường Hân có được đối xử như nhau hay không mấy dì, mấy chú hàng xóm ở đây đều có mắt, biết phân biệt tốt xấu. Đến nỗi dì vẫn luôn nói là dì cùng ba nhận nuôi tôi. Tôi nhớ rõ ba có nói qua, lúc ba đem tôi đến công ty, ba còn chưa quen biết dì đâu."
Mặt mẹ Đường lập tức cứng lại, nhóm bà cô xem náo nhiệt nháy mắt ngửi được mùi bát quái.
Hàng xóm kỳ thật cũng không thân, cho nên chỉ biết Đường Đường không phải con ruột của hai vợ chồng Đường Duẫn Đức, tự nhiên suy ra là hai vợ chồng họ nhận nuôi Đường Đường.
Các bà cũng lén tò mò, tại sao Đường Đường luôn gọi Đường Duẫn Đức là ba, lại gọi mẹ Đường là dì, còn có hai vợ chồng còn trẻ, đang êm đẹp tại sao lại nhận con nuôi. Nhận con nuôi làm gì, đâu phải không thể sinh, hơn nữa dù nhận con nuôi cũng không nên nhận nuôi bé gái.
Bây giờ nghe Đường Đường nói, vậy là Đường Duẫn Đức đã nuôi Đường Đường trước, mới quen biết mẹ Đường sau?
Vợ chồng trẻ nhận con nuôi đã lạ rồi, Đường Duẫn Đức lúc ấy chỉ là chàng trai trẻ lại nhận con nuôi càng kỳ lạ. Trong lòng thấy lạ liền nhớ đến một số việc trước kia, bác gái mặc tạp dề nhớ tới thời điểm Đường Duẫn Đức còn sống, Đường Đường ăn mặc xinh đẹp hơn so với Đường Hân, bộ dáng yêu thương không khác gì con ruột.
Đường Duẫn Đức qua đời sớm, đã mười mấy năm đi qua, ký ức trước kia đã dần quên lãng, chỉ nhớ rõ mẹ Đường thường xuyên đối với Đường Đường không tốt.
Đường Duẫn Đức nâng niu trong tay, Đường Duẫn Đức mất, mẹ Đường mỗi ngày mắng chửi, cuộc sống rất khổ sở.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ...Đường Đường cũng như Đường Hân, đều là con ruột của Đường Duẫn Đức?
Cho nên sau khi Đường Duẫn Đức mất, mẹ Đường không đánh thì chính là mắng?
Dì Lý càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nếu thật như vậy, việc Đường Duẫn Đức để lại tiền cho Đường Đường là có khả năng!
Các bác gái trong nháy mắt phát hiện ra một bí mật lớn.
Sau khi Đường Duẫn Đức mất để lại một công ty kinh doanh không tồi, cho nên sinh hoạt của mẹ Đường vẫn luôn rất tốt, ngày thường thấy bọn họ lỗ mũi luôn hướng lên trời. Bây giờ phát hiện bí mật này, các bác gái xem náo nhiệt chê chuyện còn chưa đủ lớn lại nói, "Tình cảm mà, cũng không chỉ nhìn huyết thống, có đôi khi con ruột còn không bằng con nuôi đâu, nói không chừng...khụ khụ, Đường Đường à, ba còn nói gì với cháu..."
Mẹ Đường vọt lên túm lấy Đường Đường kéo vào trong phòng, "Ba tháng không gặp mày đủ lông đủ cánh rồi phải không, nghe bậy bạ ở đâu rồi về đây đánh rắm à."
Nói xong quay lại hét với dì Lý, "Bà Lý, con trai lớn nhà bà thi nhân viên công vụ có đậu không, đã thi hai năm rồi đó, lại rớt nữa coi chừng tới tuổi người ta không cho thi tiếp, rảnh quan tâm chuyện nhà người khác không bằng đi mua óc chó cho con trai bà bổ não đi..."
Mặt dì Lý tức khắc đen, "Phi, tôi khuyên bà mau lấy tiền trả cho con bé, coi chừng bị báo ứng!"
Mẹ Đường tức giận lại muốn mắng, dì Lý đã phanh một tiếng đóng cửa nhà, Đường Đường mượn cơ hội xoay cổ tay thoát khỏi tay mẹ Đường.
Đường Đường lúc trước dù thế nào cũng không dám phản ứng, bây giờ chủ động tránh thoát, mẹ Đường sửng sốt.
Nhưng bà cũng không quá để ý, quay đầu lại mắng một tiếng cái đồ lão bất tử, sau đó mới quay lại, ánh mắt dừng trên người Đường Đường, nháy mắt toàn bộ lửa giận đều dồn vào Đường Đường.
Trước kia Đường Đường thấy bà đều sợ hãi rụt rè, ba tháng không gặp, lá gan thật lớn, không những dám tranh luận còn dám đánh trả, lại không biết lấy tin tức ở đâu dám đòi tiền bà?
"Mày vào đây cho tao!" Mẹ Đường giơ tay bắt Đường Đường.
Đường Hân vui sướng khi người gặp họa đứng một bên, mỗi lần Đường Đường bị đánh, tâm tình cô ta không tồi.
Đường Hân không nghĩ tới ra ngoài một chuyến, Đường Đường lại dám giở tính tình ở nhà, cô ta lui hai bước, cho mẹ Đường có khoảng trống dạy dỗ Đường Đường, lại thấy Đường Đường trở tay bắt lấy tay mẹ Đường, sau đó đẩy mẹ Đường trở về.
Mẹ Đường không kịp phản ứng va vào khung cửa "Ai" một tiếng hét lên, tức giận chửi to "Mày ngứa da phải không..."
"Lúc trước tại sao ba chấp nhận kết hôn với dì, chính dì biết nguyên nhân", Đường Đường ngắt lời mẹ Đường, mẹ Đường định nói gì, vừa nghe những lời Đường Đường nói, nháy mắt nổi da gà.
"Ba có để lại tiền cho tôi hay không, trong lòng dì cũng rõ ràng, tôi chỉ lấy phần thuộc về mình, không tham thêm phần của dì và Đường Hân, việc này không có gì là quá phận. Di sản có pháp luật đảm bảo, có chút tiền không phải dì muốn nuốt là nuốt, đừng coi thường pháp luật."
Mẹ Đường bị Đường Đường nói dọa sợ, nhưng nghĩ lại lời luật sư lúc trước đã cam đoan tuyệt đối không có việc gì, vì thế lại cảm thấy Đường Đường chỉ đang dọa người, "Đã nói không có là không có, mày nói thêm một câu nữa thì về sau đừng bước vào nhà này nữa..."
"Tôi cũng không định bước vào". Đường Đường nói, cất điện thoại di động vào túi quần hướng thang lầu đi đến, đột nhiên nhớ đến còn hơn nửa năm phải học cùng trường với Đường Hân, vì thế quay đầu liếc nhìn Đường Hân, "Hẹn gặp lại" rồi thong thả ung dung đi xuống cầu thang.
Ai thèm gặp lại cô!
Đường Hân chán ghét xoay người, nghĩ nghĩ lại kéo mẹ Đường lại, "Mẹ, rốt cuộc sao lại thế này..."
Mẹ Đường vội vàng đóng cửa, kéo tay Đường Hân, "Ai biết nó điên cái gì?"
"Vây ba thực sự để lại tài sản cho..."
"Không có", Mẹ Đường trực tiếp ngắt lời Đường Hân, nhéo nhéo khuôn mặt con gái, "Con mới là con gái của ông ấy, ông ấy không để lại cho con thì để lại cho ai, sao mẹ có thể lừa con."
Nhưng nhớ tới lúc còn nhỏ ba thương Đường Đường như vậy, Đường Hân cảm thấy không chắc chắn, hơn nữa nhớ tới trước khi ba biết mẹ đã đem Đường Đường đi công ty, cô ta không quá hiểu những lời này, nhưng lại không dám hỏi mẹ, đơn giản không nghĩ nữa, "Vậy Đường Đường không về thì ở chỗ nào, không phải không được debut sao? Lúc sáng Khinh Dương nói công ty muốn hủy hợp đồng với Đường Đường, hủy hợp đồng rồi thì còn có chỗ để đi sao?"
"Ai quan tâm nó đi đâu", Mẹ Đường bây giờ hận không thể để Đường Đường đói chết ở đầu đường, "Không có chỗ đi cũng không liên quan đến chúng ta, nó không phải nói nó đã mười tám tuổi hay sao, còn dám đòi tiền với mẹ"
Mẹ Đường càng nghĩ càng tức giận, hùng hùng hổ hổ trở về phòng mình, Đường Hân đứng đó phát ngốc một lúc cũng trở về phòng gọi điện thoại, "Khinh Dương tôi nói cậu nghe Đường Đường đã trở lại, nhìn có vẻ khá tốt, nhưng khẳng định là không tốt. Bởi vì Đường Đường tìm mẹ tôi đòi tiền, nói ra để cậu chê cười rồi, cô ta dám nói ba tôi cho cô ta 40% di sản...hahaha buồn cười quá đi..."
Một nơi khác, Đường Đường từ hàng hiên đi ra, từ trong túi lấy ra một cái khẩu trang mang lên.
Tuy rằng bây giờ Đường Đường bị vạn người mắng, nhưng vì lúc trước nổi tiếng, người nhận ra cô thực sự không ít.
Dù mang khẩu trang, dáng người nổi trội hơn người khác vẫn hấp dẫn ánh mắt người qua đường, Đường Đường nhanh chóng ra khỏi tiểu khu, thấy chiếc Maybach quen thuộc, mở cửa lên xe, sau đó chào hỏi tài xế.
Chú Lý không có ấn tượng tốt với Đường Đường, nhưng duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười, cô gái nhỏ xinh đẹp ngoan ngoãn chào hỏi mình, chú Lý không thể không hòa nhã, vì thế lộ ra tươi cười nói, "Tiểu thư gọi tôi chú Lý là được."
Vì thế Đường Đường lại ngoan ngoãn gọi một tiếng chú Lý.
Chú Lý là người của Minh Thiếu Diễm, mình nói gì làm gì, có thể giây sau chú sẽ nói với Minh Thiếu Diễm.
Xe nhẹ nhàng chạy, Đường Đường ngồi một chút liền hỏi chú Lý, "Chú Lý, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Đường Đường chỉ là vai phụ, trong sách chỉ miêu tả đoạn Đường Đường gặp Minh Thiếu Diễm, sau đó Đường Đường đi đâu, một mực không biết.
Chú Lý cười một tiếng, "Bây giờ chúng ta về chỗ ở của tiên sinh, tiên sinh lo lắng tiểu thư mới đến một mình sẽ sợ hãi, cho nên trước tiên sẽ ở cùng với tiên sinh"
Kỳ thực là sợ người hai nhà kia nhân cơ hội tiếp cận Đường Đường, cho nên đặt dưới mí mắt cho an toàn chứ gì, Đường Đường thầm nghĩ.
Xe lại chạy hơn nửa giờ, rốt cuộc tới chỗ ở của Minh Thiếu Diễm, vừa nhìn liền biết biệt thự lớn ba tầng này giá cả rất kinh người.
Nhà lớn như vậy chỉ có một mình Minh Thiếu Diễm, tuy rằng có chú Lý, bảo mẫu, đầu bếp nhưng vẫn trống trải quá mức.
Vì vậy sau khi dì Trình nhìn cô thật kỹ mới có thể kích động như vậy đi, Đường Đường nghĩ thầm khi nhìn người mà Minh Thiếu Diễm gọi chuẩn bị phòng cho cô.
Minh Thiếu Diễm không bạc đãi Đường Đường chút nào, ít nhất trên phương diện vật chất.
Đường Đường bận rộn từ sáng đến giờ, rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, đột nhiên nhớ tới từ lúc xuyên sách đến giờ vẫn chưa thấy được mặt mũi của mình như thế nào?
Trong sách hết lần này đến lần khác miêu tả Đường Đường lớn lên xinh đẹp hoàn hảo thế nào, dáng người hoàn mỹ ra sao, Đường Đường nhất thời tò mò, từ giường ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh.
Chưa kịp cảm thán thẩm mỹ Minh Thiếu Diễm quá tốt, trong nháy mắt đã bị gương mặt trong gương cướp đi mọi cảm quan.
Nhìn đến gương mặt này, giờ phút này trong lòng Đường Đường chỉ có một câu.
Trên đời này thật sự có người đẹp như vậy sao?
Ngũ quan hoàn mỹ, nhìn riêng biệt cũng không tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào, khi đem ngũ quan kết hợp lại tựa hồ tạo thành một tổ hợp hoàn mỹ.
Đẹp, đẹp đến kinh diễm.
Giờ phút này rốt cuộc có thể lý giải tại sao Đường Đường chỉ bằng một khuôn mặt có thể nổi tiếng đến như vậy.
Nhưng khuôn mặt xinh đẹp thì vẫn bị toàn mạng xã hội bôi đen, điều này thuyết minh rằng, một người đầu óc tốt còn quan trọng hơn một gương mặt xinh đẹp.
Đường Đường tắm rửa một cái, nhìn thời gian đã là 6 giờ 30 chiều.
Đã 6 giờ 30, không biết Minh Thiếu Diễm có về không.
Đường Đường xuống lầu, người dì quá nhiệt tình trước đó thái độ càng nhiệt tình mời cô vào phòng bếp ăn tối.
Đường Đường nhìn trái nhìn phải, hỏi, "Chú vẫn chưa về sao ạ? Nếu không chờ chú về lại cùng nhau ăn đi ạ."
Ánh mắt dì Trình nhìn cô càng thêm hiền từ, giọng nói đặc biệt ôn nhu, "Tiên sinh nói tối hôm nay có việc về trễ, cháu tự ăn trước đi nha."
"Dạ". Đường Đường gật gật đầu, dưới ánh mắt sủng nịch của dì Trình ăn xong cơm chiều, nghỉ ngơi nửa giờ liền đi ra ngoài chạy bộ một lát.
Chạy xong trở về Minh Thiếu Diễm vẫn chưa về.
Đường Đường định đêm nay tìm cơ hội tạo chút cảm tình với Minh Thiếu Diễm, nhưng Minh Thiếu Diễm có xã giao, cho nên kế hoạch lần này đành trì hoãn.
Đường Đường nằm trên giường nghĩ nghĩ, lại ngồi dậy đi xuống lầu, tìm được dì Trình đang dọn dẹp vệ sinh,
"Dì Trình, chú của cháu ngày thường mấy giờ dậy ạ, còn nữa chú ấy thích gì ạ?"