Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Trương Đại Nương nhìn bộ dáng bướng bỉnh của Thẩm Nhạc Hương, không biết như thế nào liền nghĩ tới bộ dáng Thẩm Mộ Quân, bà cảm thấy con bé này thật giống hệt cha nó, cũng là người thành thật. Cuối cùng Trương Đại Nương thương lượng cùng Thẩm Nhạc Hương một chút, Trương Đại Nương dùng một chén lớn dưa chua đổi một cái trứng gà với Thẩm Nhạc Hương.
Thẩm Nhạc Hương cũng biết trứng gà thực quý, cảm thấy Trương Đại Nương không có hại, lúc này mới đồng ý. Thẩm Nhạc Hương đi theo Trương Đại Nương vào trong nhà bà, khi Trương Đại Nương giúp nó múc dưa chua, vừa vặn gặp phải con gái lớn nhà họ Trương đang về nhà mẹ đẻ.
Trương Đình Liên ôm con gái hai tuổi trong lòng ngực, nhìn thoáng qua Thẩm Nhạc Hương gầy gò như con khỉ nhỏ, nhịn không được vẻ mặt kiêu căng hừ một tiếng.
Năm thứ hai sau khi Thẩm Mộ Quân cưới nguyên chủ, Trương Đình Liên cũng gả cho em trai đội trưởng công xã cách vách, Hiện tại cuộc sống cô ta tuy rằng không thể so với trong thành, nhưng lại tốt hơn mấy xã viên nông thôn khác rất nhiều.
Lúc trước sau khi Thẩm Mộ Quân trọng thương tàn phế, Trương Đình Liên còn lén chạy tới bệnh viện tỉnh đi thăm hắn, thấy nguyên chủ bạc đãi hắn, trong lòng vừa hận vừa khổ sở. Nhưng mà cô ta chả có cái tư cách gì để chạy đi chỉ trích nguyên chủ, càng không dám để lộ tâm tư của chính mình cho người khác biết, cho nên cô ta chỉ có thể yên lặng oán hận nguyên chủ trong lòng.
Thẩm Nhạc Hương cảm nhận được thái độ bất thiện của Trương Đình Liên, vì thế thập phần tự giác mà lui về một bên một bước. Tuy rằng con bé mới 4 tuổi, nhưng lại vô cùng nhạy cảm với thái độ của người khác đối với mình. Ai tốt với nó, ai không tốt với nó, nó đều có thể cảm giác rõ ràng được. Ánh mắt Trương Đình Liên nhìn nó tràn ngập ác ý, Thẩm Nhạc Hương theo bản năng thẳng eo làm ra tư thái phòng bị.
Trương Đại Nương rất mau đã múc xong một chén to dưa chua, Thẩm Nhạc Hương thấy thế, vừa muốn tiến lên duỗi tay nhận, liền nghe được Trương Đình Liên châm chọc mỉa mai nói: "Nương, nhà ta đã nghèo thành thế này rồi, nương còn muốn tiếp tế cho nhà người khác?"
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy, trên mặt tức khắc đỏ lên, trước kia khi nó đói đến rã ruột, cũng có lần từng ăn đồ của nhà Trương Đại Nương. Lúc này thình lình nghe được Trương Đình Liên nói như vậy, khuôn mặt nhỏ tràn đầy xấu hổ cùng vô thố.
Trương Đình Liên: "Nương à, nương cũng không nhìn xem hiện tại là thời đại nào, lương thực nhà ai không quý giá. Hơn nữa nương đối tốt với người ta, cũng là nuôi tu hú mà thôi, hà tất phải lãng phí lương thực nhà mình chứ?"
Trương Đại Nương nghe con gái lớn nói như vậy, nhất thời mặt đều lạnh xuống, bà vội vàng móc ra một cái trứng gà Thẩm Nhạc Hương cho bà, sau đó chỉ vào mũi Trương Đình Liên nói: "Mày nói lung tung cái gì vậy? Nhạc Hương nó cầm trứng gà tới, dùng một cái trứng gà đổi một chén dưa chua. Mày còn nói hươu nói vượn, cẩn thận nương xé cái miệng mày ra."
Trương Đại Nương nói xong lời này liền đưa Thẩm Nhạc Hương đi ra ngoài, vừa đi vừa nhỏ giọng thầm thì trấn an con bé. Bà biết con gái lớn nhà bà năm đó trong lòng nhớ thương Thẩm Mộ Quân, sau lại thấy cuộc sống Thẩm Mộ Quân càng ngày càng không tốt, liền nhịn không được giận chó đánh mèo với hai đứa nhỏ Thẩm gia này.
Nhưng mà bà thật sự cảm thấy con gái mình đúng là hồ đồ không biết đúng sai, người phụ nữ kia không tốt với Thẩm Mộ Quân thì liên quan gì đến hai đứa nhỏ? Bọn nó cũng đâu có cách nào lựa chọn cha mẹ cho mình, hơn nữa tuổi bọn nó còn nhỏ như vậy, làm sao có biện pháp nào ngăn cản người phụ nữ kia chơi xấu chứ.
Trương Đại Nương vẫn luôn tiễn Thẩm Nhạc Hương đến cửa thôn, bà lo lắng trên đường Thẩm Nhạc Hương ôm cái chén về sẽ gặp người, con nít không biết giải thích, sẽ để cho người khác cho rằng nó tới xin ăn nhà bà. Tuy rằng hiện tại tuổi tác Thẩm Nhạc Hương còn rất nhỏ, nhưng thanh danh con gái trong nhà đều rất quan trọng, nếu từ nhỏ đã phải mang tiếng là thích đi xin ăn, kèo nài đồ nhà người ta, chờ sau này trưởng thành, liền khó mà tìm được nhà chồng.
Nếu Lý Khanh Khanh biết ý nghĩ của Trương Đại Nương, nhất định sẽ nhịn không được nói: Con gái cô về sau tuyệt đối có thể gả ra ngoài, căn bản không cần cẩn thận từng li từng tí như con gái nhà người ta vậy.
Người trong thôn vừa nghe Thẩm Nhạc Hương dùng một cái trứng gà đổi một chén dưa chua cùng Trương Đại Nương, liền có người nhịn không được lôi kéo làm thân với Thẩm Nhạc Hương. Bọn họ cũng hy vọng lần sau khi nào Thẩm gia không có dưa chua, có thể cầm trứng gà quý như vậy lại đây, đổi dưa chua của bọn họ.
Thẩm Nhạc Hương lần đầu tiên được người trong thôn 'nhiệt tình' đối đãi như vậy, nó có chút ngượng ngùng, sau khi nói với mọi người vài câu liền từ biệt, lúc này mới ôm chén dưa chua rời khỏi thôn.
Chờ đến khi thân ảnh Thẩm Nhạc Hương đã đi xa, có người liền nhịn không được hỏi Trương Đại Nương: "Người đàn bà đanh đá kia sao hôm nay lại biết điều dữ vậy? Bảo con nhóc Nhạc Hương cầm trứng gà đi đổi dưa chua? Chẳng lẽ ngày hôm qua kiếm được nhiều trứng gà của người ta quá, cả nhà ăn không hết sao?"
Chuyện ngày hôm qua Lý Khanh Khanh mang hai đứa nhỏ tới trong thôn, toàn thôn già trẻ cơ hồ đều đã biết. Nghĩ đến mấy đứa nhóc chỉ đánh nhau một chút mà có thể kiếm được trứng gà cùng lương thực nhà người ta, có người liền nhịn không được lên men ở trong lòng.
"Ăn không hết, cũng không thể lấy trứng gà đổi như vậy chứ? Đúng là đàn bà không biết quản gia mà."
"Ai chả biết bây giờ cô ta sống không nổi nữa? Nói không chừng người ta chính là cố ý kiếm chuyện, cố ý để con cái nhà mình đánh nhau với đám Vương Tiểu Phì, kiếm chút đồ bồi thường ấy chứ."
Trương Đại Nương tuy rằng vô cùng không thích vợ của Thẩm Mộ Quân, nhưng niệm tình hai đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, vẫn nhịn không được mở miệng nói: "Cái gì cố ý kiếm chuyện? Ngày hôm qua mấy người không thấy bộ dáng của Nhạc Hương sao? Có ai cố ý kiếm chuyện mà kiếm ra thành như vậy?"
Trương Đại Nương là gia đình quân nhân liệt sĩ, lại là thành phần tiên tiến trong đại đội, ngày thường thập phần có uy tín. Mọi người vừa nghe Trương Đại Nương nói, tuy rằng trong lòng vẫn không phục, nhưng cũng không tiếp tục nói tiếp trước mặt bà. Nói cho cùng, Thẩm Mộ Quân cũng xem như một nửa con trai của Trương Đại Nương, bọn họ cho dù có không biết điều, cũng không đến mức dám nói bậy trước mặt bà.
Khi Thẩm Nhạc Hương trở về, Lý Khanh Khanh đã cắt thịt cá thành từng mảnh từng mảnh, phối liệu cũng chuẩn bị xong, chỉ chờ Thẩm Nhạc Hương đem dưa chua về tới. Bởi vì dạ dày một lớn hai nhỏ trong nhà đều không tốt, Lý Khanh Khanh liền không bỏ nhiều ớt cay vào nồi cá hầm dưa cải chua, lo lắng bọn họ nhất thời chịu không nổi, sẽ bị tiêu chảy.
Lý Khanh Khanh vừa nấu cơm, cũng nghe Thẩm Nhạc Hương líu lo kể lại lai lịch của dưa chua. Cô vốn dĩ bảo Thẩm Nhạc Hương lấy trứng gà đi đổi dưa chua nhà bà nội con bé, là vì muốn hòa hoãn một chút quan hệ hai nhà.
Tuy cha mẹ Thẩm Mộ Quân có hơi lạnh nhạt, nhưng đối đãi với một nhà Thẩm Mộ Quân cũng coi như tận tình tận nghĩa. Lúc trước nếu không phải nguyên chủ làm trời làm đất, làm lạnh tâm bọn họ, thì bọn họ cũng sẽ không nỡ đẩy một nhà người con cả phân ra ngoài. Nói gì thì nói, ở cái vùng quê này, sau khi phân gia, hai người già trong nhà thường sẽ sống cùng với con cả mà.
Lý Khanh Khanh nấu hết toàn bộ con cá, hơn nữa còn bỏ không ít rau cải chua và đồ ăn kèm, thành một nồi cá hầm cả chua thật to. Vì vậy, cô lại múc hai chén nhỏ cá hầm cải chua ra, bảo Thẩm Nhạc Hương mang đến cho nhà bà nội và nhà Trương Đại Nương mỗi bên một chén. Dù sao thì trời nóng thế này, cá hầm cải chua nếu ăn không hết cũng không giữ lâu được, chi bằng lấy ra đi kiếm chút nhân tình.
Còn tại sao không bỏ cá vào không gian? Thì là vì cái không gian trong chiếc nhẫn của Lý Khanh Khanh vốn là một không gian khép kín, nếu bỏ đồ ăn vào trong đó, thì mùi gì cũng bốc ra đầy, về sau mỗi lần cô vào lấy đồ, đều phải tận hưởng cái mùi đồ ăn kỳ quái này.
Hơn nữa, bên trong còn để linh thực biến dị trân quý, cô lo lắng nếu trong không khí bị ô nhiễm bởi hương vị khác, sợ là sẽ ảnh hương không tốt đến linh thực. Tuy rằng xác suất xảy ra việc này là rất thấp, nhưng linh thực quá mức quý trọng, cô không định vì một ngụm đồ ăn mà đi mạo hiểm.
Còn một cái nữa, con người rốt cuộc vẫn là động vật quần cư, tuy rằng cô thích cuộc sống thanh tĩnh như vậy, nhưng mà về sau hai đứa nhỏ lại không thể không có thân nhân và bạn bè. Mà thân nhân cùng bè bạn thì phải cần dụng tâm đi xây dựng, kết nối.
Đương nhiên, không phải người nào cô cũng tốn tâm tư đi kéo gần quan hệ. Cô chỉ bỏ công với những mối quan hệ đáng giá, về sau có thể trợ giúp hai đứa nhỏ mà thôi. Bất luận là ông nội bà nội hai đứa nhỏ hay là Trương Đại Nương, bọn họ đều là trưởng bối của tụi nó, Lý Khanh Khanh cũng không hy vọng về sau bọn nó trưởng thành, bị người ta nói bọn nó là bạch nhãn lang, không biết hiếu thuận.
Thẩm Nhạc Hương xách theo cái rổ mới mua, chạy tung tăng vào lại trong thôn. Con bé vô cùng vui vẻ nhận nhiệm vụ sai vặt này, vì trước kia nó chỉ toàn đi nhận đồ ăn từ người khác, nên trong lòng không bao giờ cảm thấy thoải mái. Nhưng hiện tại nương nó bảo nó đi tặng đồ nha, cũng xem như là trả lại ân tình khi trước.
Thẩm Nhạc Hương đi đến nhà Trương Đại Nương trước, Trương Đại Nương lúc này đang ngồi ở nhà chính ăn cơm, bên cạnh cũng không thấy bóng dáng Trương Đình Liên cùng con cái cô ta. Thẩm Nhạc Hương đặt chén cá hầm cải chua kia xuống, đỏ mặt nói một câu: "Nương con bảo con đưa đến, để bà nếm thử hương vị."
Trương Đại Nương nhìn một chén nhỏ cá hầm cải chua kia, không đợi bà phục hồi tinh thần lại, Thẩm Nhạc Hương liền nhanh như chớp chạy đi. Bà có chút không xác định mình vừa mới nghe được cái gì, theo bản năng duỗi tay sờ sờ lỗ tai mình lẩm bẩm.
"Vừa mới rồi con bé Nhạc Hương nói gì vậy? Là người phụ nữ kia kêu nó mang tới?"
Khi Trương Đại Nương còn đang kinh nghi bất định, thì Trương Đình Liên ôm con gái mình đi ra, cô ta vừa nhìn thấy trên bàn cơm bỗng xuất hiện thêm một món, lập tức ngồi xuống cầm lấy đũa nếm một miếng.
Trương Đình Liên đầy mặt kinh ngạc nói: "Nương, đây là của nhà ai cho mà hào phóng như vậy? Cá này vừa ngọt, lại mềm ghê." Cô ta vừa nói liền lại gắp thêm một miếng, khảy khảy xương ra, rồi đút cho con gái trong lòng ngực mình.
Trương Đại Nương nghe Trương Đình Liên nói, thần sắc phức tạp nhìn con gái lớn. Nếu bà dám nói đây là của vợ Thẩm Mộ Quân đưa tới, lấy tính cách con gái lớn của bà, thế nào cũng xốc cả cái bàn này lên. Trương Đại Nương gượng cười một tiếng, liền im lặng giả lả cho qua. Tuy rằng bà vô cùng không thích người phụ nữ kia, nhưng mà duỗi tay không đánh mặt người cười, hơn nữa đây chính là thịt cá nha, không ăn bỏ đi rất đáng tiếc.
Nhà cũ Thẩm gia bên kia cũng không hơn gì Trương Đại Nương, Thẩm Hữu Quốc, cha Thẩm Mộ Quân, cứ một lát nhìn nhìn cháu gái, một lát lại nhìn nhìn cái chén nhỏ trong tay cháu gái. Tuy rằng trong chén này không quá nhiều cá, nhưng ở cái thời đại thiếu thốn này, chỉ cần là thịt, đều vô cùng quý giá, nhà ai có được một miếng mà không lén lút giấu ăn đâu, ai lại ngây ngốc đem thịt đưa cho người khác ăn chứ?
Bà nội Thẩm Nhạc Hương thấy ông chồng mãi vẫn không nhúc nhích, vội cười từ ái nhận lấy cái chén. Bà lão này vốn có tiếng là người tốt tính trong thôn Hòa Sơn, cho dù trước kia nguyên chủ chỉ thẳng vào mũi bà mắng, lúc này bà nhìn thấy cháu gái lớn, đều có thể chuyện cũ bỏ qua.
Bà thấy Thẩm Nhạc Hương muốn xoay người đi, vội cười nói với nó: "Con khoan hẵng đi, đợi một lát lấy cái chén về đã này."
Bà đổ cá hầm cải chua trong chén ra một cái đĩa khác, thuận tay còn rửa sạch cái chén nhỏ một chút. Từ sau khi nhà bọn họ phân gia, trừ nhà Thẩm Mộ Quân, tất cả mọi người vẫn cùng nhau ở trong một cái viện, nhưng khi nấu cơm thì mỗi nhà đều ăn riêng.
Khi bà nội Thẩm Nhạc Hương trả lại cái chén cho cháu gái, còn lén thả mấy viên kẹo vào trong rổ cho nó. Kẹo này là Thẩm Lệ Nghiên hôm trước mua, bà vẫn luôn tiếc rẻ không dám ăn, chính là muốn để lại chia cho mấy đứa cháu trai cháu gái ăn.
Nói đến cũng kỳ, ông bà nhà Thẩm gia đều là người có tính tình tốt, nhưng ba đứa con trai cưới vợ, mấy nàng dâu người này lại đanh đá hơn người kia. Còn mấy bà mẹ chồng khắt khe khó chịu trong thôn, cho dù tính có xấu đến mấy, thì con dâu trong nhà đều ngoan ngoãn thuận theo. Cũng không biết là lão Thẩm gia đã tạo cái nghiệt gì, mà lại liên tục gặp mấy đứa con dâu không dễ trêu chọc này?
Khi Thẩm Nhạc Hương đi thì tương đối chậm, nhưng trở về thì nhanh như một trận gió. Con bé chạy vội suốt một đường, trong lòng vui vẻ như đang nở hoa.
Chờ đến khi nó chạy về tới nhà, Lý Khanh Khanh đã bưng cá hầm cải chua lên giường đất, một nhà ba người đang quay quần trên giường đất ăn. Thẩm Nhạc Hương thấy thế cũng không tức giận, bởi vì nó mắt sắc phát hiện, phần cá của nó đã được Lý Khanh Khanh dùng một cái tô bự múc riêng để một bên. Bởi vì hiện tại thời tiết có hơi nóng, nên nó không leo lên giường đất ăn chung với cả nhà, mà kéo ghế ngồi ăn kế bên.
Thẩm Gia Hảo còn nhỏ tuổi, cho nên khi ăn cá, Lý Khanh Khanh còn phải phân thần chiếu cố nó một chút. Khóe mắt Lý Khanh Khanh quét đến bộ dáng Thẩm Nhạc Hương ăn ngấu nghiến, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở nói: "Ăn từ từ thôi, trong nồi còn nhiều đó. Cẩn thận xương cá nha con."
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy, động tác ăn liền chậm lại, trên khuôn mặt nhỏ chất đầy ý cười. Nó vừa ăn, vừa không quên tấm tắc khen tay nghề của nương quá tốt, khen đến Lý Khanh Khanh đều nhịn không được nở nụ cười.
Lý Khanh Khanh tự mình ăn no, liền duỗi tay sờ sờ bụng nhỏ Thẩm Gia Hảo, thấy bụng nó cũng ăn đến tròn xoe rồi, vì thế nghiêm túc nói: "Được rồi, con đừng ăn nhiều quá, không buổi tối lại đau bụng bây giờ."
Thẩm Gia Hảo đang nhai một miệng nghe vậy, vội duỗi tay giở áo mình lên nhìn nhìn cái bụng nhỏ của mình. Nó thấy quả thật bụng nó đã căng tròn lên rồi, tức khắc mặt đầy u sầu nhìn về phía Thẩm Mộ Quân ngồi kế bên.
Nó nhíu mày lại, liếm liếm môi, vẻ mặt bi thương hỏi: "Cha, khi nào thì con có thể cao lớn được như cha nhỉ?"
Thẩm Mộ Quân nghe vậy nhàn nhạt liếc mắt một cái nhìn qua nó, thực hiển nhiên hắn biết thằng nhóc con nhà mình đang suy nghĩ cái gì. Hắn cũng không có ý định chọc phá tâm tư của nó, nhưng lúc này hắn cũng không có tâm tình đi phối hợp nó.
Thẩm Gia Hảo thấy Thẩm Mộ Quân im lặng không phối hợp nó, chỉ có thể tự mình phối hợp mình, nói: "Nếu như con cao lớn được như cha, vậy con có thể ăn thêm một chén cá hầm cải chua rồi."
Thẩm Gia Hảo nhìn nhìn chồng xương cá chất trước mặt Thẩm Mộ Quân, rõ ràng là nhiều gấp đôi xương cá trước mặt nó. Nó nâng mắt lên nhìn, lại thấy cha nó thế mà vẫn còn đang tiếp tục ăn, vội duỗi tay kéo tay Lý Khanh Khanh lại, sờ lên bụng Thẩm Mộ Quân.
Lý Khanh Khanh cứ như vậy không hề phòng bị bị bắt sờ lên bụng Thẩm Mộ Quân, Thẩm Mộ Quân vẫn luôn yên lặng ăn cá ăn cá, tức khắc cứng đờ, con ngươi đen như mực bất động thanh sắc nhìn Lý Khanh Khanh liếc mắt một cái.
Thẩm Gia Hảo vẫn còn đắm chìm trong bi thương rằng nó không thể tiếp tục ăn, mà cha nó lại còn đang ăn. Nó dùng sức cầm tay Lý Khanh Khanh, hung hăng 'sờ soạng' lên bụng cha nó một phen, sau đó làm mặt thống khổ nói: "Nương, nương sờ sờ bụng cha con đi, bụng cha cũng tròn ủm lên rồi này, không thể để cho cha tiếp tục ăn được, còn ăn nữa cha cũng sẽ đau bụng đó."
Lý Khanh Khanh khi vừa cảm giác được thân thể Thẩm Mộ Quân cứng đờ, đang muốn nhìn ra chút gì từ biểu cảm trên mặt hắn, nhưng nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra được gì từ mớ đầu tóc rối bù cùng hàm râu lộn xộn của hắn.
Cô có hơi thất vọng rút tay mình về, thấy Thẩm Mộ Quân vẫn đạm nhiên tiếp tục ăn cá ăn cá ăn cá, vì thế liền ra dáng chủ một nhà nói: "Đúng vậy, bụng cha con cũng tròn rồi, không thể để cha con ăn tiếp nữa."
Lý Khanh Khanh nói xong, liền duỗi tay lấy đi cái tô trước mặt Thẩm Mộ Quân, hoàn toàn quên mất lúc trước là ai cố ý múc cho Thẩm Mộ Quân một tô canh cá hầm cải chua bự như vậy.
Thẩm Nhạc Hương cũng biết trứng gà thực quý, cảm thấy Trương Đại Nương không có hại, lúc này mới đồng ý. Thẩm Nhạc Hương đi theo Trương Đại Nương vào trong nhà bà, khi Trương Đại Nương giúp nó múc dưa chua, vừa vặn gặp phải con gái lớn nhà họ Trương đang về nhà mẹ đẻ.
Trương Đình Liên ôm con gái hai tuổi trong lòng ngực, nhìn thoáng qua Thẩm Nhạc Hương gầy gò như con khỉ nhỏ, nhịn không được vẻ mặt kiêu căng hừ một tiếng.
Năm thứ hai sau khi Thẩm Mộ Quân cưới nguyên chủ, Trương Đình Liên cũng gả cho em trai đội trưởng công xã cách vách, Hiện tại cuộc sống cô ta tuy rằng không thể so với trong thành, nhưng lại tốt hơn mấy xã viên nông thôn khác rất nhiều.
Lúc trước sau khi Thẩm Mộ Quân trọng thương tàn phế, Trương Đình Liên còn lén chạy tới bệnh viện tỉnh đi thăm hắn, thấy nguyên chủ bạc đãi hắn, trong lòng vừa hận vừa khổ sở. Nhưng mà cô ta chả có cái tư cách gì để chạy đi chỉ trích nguyên chủ, càng không dám để lộ tâm tư của chính mình cho người khác biết, cho nên cô ta chỉ có thể yên lặng oán hận nguyên chủ trong lòng.
Thẩm Nhạc Hương cảm nhận được thái độ bất thiện của Trương Đình Liên, vì thế thập phần tự giác mà lui về một bên một bước. Tuy rằng con bé mới 4 tuổi, nhưng lại vô cùng nhạy cảm với thái độ của người khác đối với mình. Ai tốt với nó, ai không tốt với nó, nó đều có thể cảm giác rõ ràng được. Ánh mắt Trương Đình Liên nhìn nó tràn ngập ác ý, Thẩm Nhạc Hương theo bản năng thẳng eo làm ra tư thái phòng bị.
Trương Đại Nương rất mau đã múc xong một chén to dưa chua, Thẩm Nhạc Hương thấy thế, vừa muốn tiến lên duỗi tay nhận, liền nghe được Trương Đình Liên châm chọc mỉa mai nói: "Nương, nhà ta đã nghèo thành thế này rồi, nương còn muốn tiếp tế cho nhà người khác?"
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy, trên mặt tức khắc đỏ lên, trước kia khi nó đói đến rã ruột, cũng có lần từng ăn đồ của nhà Trương Đại Nương. Lúc này thình lình nghe được Trương Đình Liên nói như vậy, khuôn mặt nhỏ tràn đầy xấu hổ cùng vô thố.
Trương Đình Liên: "Nương à, nương cũng không nhìn xem hiện tại là thời đại nào, lương thực nhà ai không quý giá. Hơn nữa nương đối tốt với người ta, cũng là nuôi tu hú mà thôi, hà tất phải lãng phí lương thực nhà mình chứ?"
Trương Đại Nương nghe con gái lớn nói như vậy, nhất thời mặt đều lạnh xuống, bà vội vàng móc ra một cái trứng gà Thẩm Nhạc Hương cho bà, sau đó chỉ vào mũi Trương Đình Liên nói: "Mày nói lung tung cái gì vậy? Nhạc Hương nó cầm trứng gà tới, dùng một cái trứng gà đổi một chén dưa chua. Mày còn nói hươu nói vượn, cẩn thận nương xé cái miệng mày ra."
Trương Đại Nương nói xong lời này liền đưa Thẩm Nhạc Hương đi ra ngoài, vừa đi vừa nhỏ giọng thầm thì trấn an con bé. Bà biết con gái lớn nhà bà năm đó trong lòng nhớ thương Thẩm Mộ Quân, sau lại thấy cuộc sống Thẩm Mộ Quân càng ngày càng không tốt, liền nhịn không được giận chó đánh mèo với hai đứa nhỏ Thẩm gia này.
Nhưng mà bà thật sự cảm thấy con gái mình đúng là hồ đồ không biết đúng sai, người phụ nữ kia không tốt với Thẩm Mộ Quân thì liên quan gì đến hai đứa nhỏ? Bọn nó cũng đâu có cách nào lựa chọn cha mẹ cho mình, hơn nữa tuổi bọn nó còn nhỏ như vậy, làm sao có biện pháp nào ngăn cản người phụ nữ kia chơi xấu chứ.
Trương Đại Nương vẫn luôn tiễn Thẩm Nhạc Hương đến cửa thôn, bà lo lắng trên đường Thẩm Nhạc Hương ôm cái chén về sẽ gặp người, con nít không biết giải thích, sẽ để cho người khác cho rằng nó tới xin ăn nhà bà. Tuy rằng hiện tại tuổi tác Thẩm Nhạc Hương còn rất nhỏ, nhưng thanh danh con gái trong nhà đều rất quan trọng, nếu từ nhỏ đã phải mang tiếng là thích đi xin ăn, kèo nài đồ nhà người ta, chờ sau này trưởng thành, liền khó mà tìm được nhà chồng.
Nếu Lý Khanh Khanh biết ý nghĩ của Trương Đại Nương, nhất định sẽ nhịn không được nói: Con gái cô về sau tuyệt đối có thể gả ra ngoài, căn bản không cần cẩn thận từng li từng tí như con gái nhà người ta vậy.
Người trong thôn vừa nghe Thẩm Nhạc Hương dùng một cái trứng gà đổi một chén dưa chua cùng Trương Đại Nương, liền có người nhịn không được lôi kéo làm thân với Thẩm Nhạc Hương. Bọn họ cũng hy vọng lần sau khi nào Thẩm gia không có dưa chua, có thể cầm trứng gà quý như vậy lại đây, đổi dưa chua của bọn họ.
Thẩm Nhạc Hương lần đầu tiên được người trong thôn 'nhiệt tình' đối đãi như vậy, nó có chút ngượng ngùng, sau khi nói với mọi người vài câu liền từ biệt, lúc này mới ôm chén dưa chua rời khỏi thôn.
Chờ đến khi thân ảnh Thẩm Nhạc Hương đã đi xa, có người liền nhịn không được hỏi Trương Đại Nương: "Người đàn bà đanh đá kia sao hôm nay lại biết điều dữ vậy? Bảo con nhóc Nhạc Hương cầm trứng gà đi đổi dưa chua? Chẳng lẽ ngày hôm qua kiếm được nhiều trứng gà của người ta quá, cả nhà ăn không hết sao?"
Chuyện ngày hôm qua Lý Khanh Khanh mang hai đứa nhỏ tới trong thôn, toàn thôn già trẻ cơ hồ đều đã biết. Nghĩ đến mấy đứa nhóc chỉ đánh nhau một chút mà có thể kiếm được trứng gà cùng lương thực nhà người ta, có người liền nhịn không được lên men ở trong lòng.
"Ăn không hết, cũng không thể lấy trứng gà đổi như vậy chứ? Đúng là đàn bà không biết quản gia mà."
"Ai chả biết bây giờ cô ta sống không nổi nữa? Nói không chừng người ta chính là cố ý kiếm chuyện, cố ý để con cái nhà mình đánh nhau với đám Vương Tiểu Phì, kiếm chút đồ bồi thường ấy chứ."
Trương Đại Nương tuy rằng vô cùng không thích vợ của Thẩm Mộ Quân, nhưng niệm tình hai đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, vẫn nhịn không được mở miệng nói: "Cái gì cố ý kiếm chuyện? Ngày hôm qua mấy người không thấy bộ dáng của Nhạc Hương sao? Có ai cố ý kiếm chuyện mà kiếm ra thành như vậy?"
Trương Đại Nương là gia đình quân nhân liệt sĩ, lại là thành phần tiên tiến trong đại đội, ngày thường thập phần có uy tín. Mọi người vừa nghe Trương Đại Nương nói, tuy rằng trong lòng vẫn không phục, nhưng cũng không tiếp tục nói tiếp trước mặt bà. Nói cho cùng, Thẩm Mộ Quân cũng xem như một nửa con trai của Trương Đại Nương, bọn họ cho dù có không biết điều, cũng không đến mức dám nói bậy trước mặt bà.
Khi Thẩm Nhạc Hương trở về, Lý Khanh Khanh đã cắt thịt cá thành từng mảnh từng mảnh, phối liệu cũng chuẩn bị xong, chỉ chờ Thẩm Nhạc Hương đem dưa chua về tới. Bởi vì dạ dày một lớn hai nhỏ trong nhà đều không tốt, Lý Khanh Khanh liền không bỏ nhiều ớt cay vào nồi cá hầm dưa cải chua, lo lắng bọn họ nhất thời chịu không nổi, sẽ bị tiêu chảy.
Lý Khanh Khanh vừa nấu cơm, cũng nghe Thẩm Nhạc Hương líu lo kể lại lai lịch của dưa chua. Cô vốn dĩ bảo Thẩm Nhạc Hương lấy trứng gà đi đổi dưa chua nhà bà nội con bé, là vì muốn hòa hoãn một chút quan hệ hai nhà.
Tuy cha mẹ Thẩm Mộ Quân có hơi lạnh nhạt, nhưng đối đãi với một nhà Thẩm Mộ Quân cũng coi như tận tình tận nghĩa. Lúc trước nếu không phải nguyên chủ làm trời làm đất, làm lạnh tâm bọn họ, thì bọn họ cũng sẽ không nỡ đẩy một nhà người con cả phân ra ngoài. Nói gì thì nói, ở cái vùng quê này, sau khi phân gia, hai người già trong nhà thường sẽ sống cùng với con cả mà.
Lý Khanh Khanh nấu hết toàn bộ con cá, hơn nữa còn bỏ không ít rau cải chua và đồ ăn kèm, thành một nồi cá hầm cả chua thật to. Vì vậy, cô lại múc hai chén nhỏ cá hầm cải chua ra, bảo Thẩm Nhạc Hương mang đến cho nhà bà nội và nhà Trương Đại Nương mỗi bên một chén. Dù sao thì trời nóng thế này, cá hầm cải chua nếu ăn không hết cũng không giữ lâu được, chi bằng lấy ra đi kiếm chút nhân tình.
Còn tại sao không bỏ cá vào không gian? Thì là vì cái không gian trong chiếc nhẫn của Lý Khanh Khanh vốn là một không gian khép kín, nếu bỏ đồ ăn vào trong đó, thì mùi gì cũng bốc ra đầy, về sau mỗi lần cô vào lấy đồ, đều phải tận hưởng cái mùi đồ ăn kỳ quái này.
Hơn nữa, bên trong còn để linh thực biến dị trân quý, cô lo lắng nếu trong không khí bị ô nhiễm bởi hương vị khác, sợ là sẽ ảnh hương không tốt đến linh thực. Tuy rằng xác suất xảy ra việc này là rất thấp, nhưng linh thực quá mức quý trọng, cô không định vì một ngụm đồ ăn mà đi mạo hiểm.
Còn một cái nữa, con người rốt cuộc vẫn là động vật quần cư, tuy rằng cô thích cuộc sống thanh tĩnh như vậy, nhưng mà về sau hai đứa nhỏ lại không thể không có thân nhân và bạn bè. Mà thân nhân cùng bè bạn thì phải cần dụng tâm đi xây dựng, kết nối.
Đương nhiên, không phải người nào cô cũng tốn tâm tư đi kéo gần quan hệ. Cô chỉ bỏ công với những mối quan hệ đáng giá, về sau có thể trợ giúp hai đứa nhỏ mà thôi. Bất luận là ông nội bà nội hai đứa nhỏ hay là Trương Đại Nương, bọn họ đều là trưởng bối của tụi nó, Lý Khanh Khanh cũng không hy vọng về sau bọn nó trưởng thành, bị người ta nói bọn nó là bạch nhãn lang, không biết hiếu thuận.
Thẩm Nhạc Hương xách theo cái rổ mới mua, chạy tung tăng vào lại trong thôn. Con bé vô cùng vui vẻ nhận nhiệm vụ sai vặt này, vì trước kia nó chỉ toàn đi nhận đồ ăn từ người khác, nên trong lòng không bao giờ cảm thấy thoải mái. Nhưng hiện tại nương nó bảo nó đi tặng đồ nha, cũng xem như là trả lại ân tình khi trước.
Thẩm Nhạc Hương đi đến nhà Trương Đại Nương trước, Trương Đại Nương lúc này đang ngồi ở nhà chính ăn cơm, bên cạnh cũng không thấy bóng dáng Trương Đình Liên cùng con cái cô ta. Thẩm Nhạc Hương đặt chén cá hầm cải chua kia xuống, đỏ mặt nói một câu: "Nương con bảo con đưa đến, để bà nếm thử hương vị."
Trương Đại Nương nhìn một chén nhỏ cá hầm cải chua kia, không đợi bà phục hồi tinh thần lại, Thẩm Nhạc Hương liền nhanh như chớp chạy đi. Bà có chút không xác định mình vừa mới nghe được cái gì, theo bản năng duỗi tay sờ sờ lỗ tai mình lẩm bẩm.
"Vừa mới rồi con bé Nhạc Hương nói gì vậy? Là người phụ nữ kia kêu nó mang tới?"
Khi Trương Đại Nương còn đang kinh nghi bất định, thì Trương Đình Liên ôm con gái mình đi ra, cô ta vừa nhìn thấy trên bàn cơm bỗng xuất hiện thêm một món, lập tức ngồi xuống cầm lấy đũa nếm một miếng.
Trương Đình Liên đầy mặt kinh ngạc nói: "Nương, đây là của nhà ai cho mà hào phóng như vậy? Cá này vừa ngọt, lại mềm ghê." Cô ta vừa nói liền lại gắp thêm một miếng, khảy khảy xương ra, rồi đút cho con gái trong lòng ngực mình.
Trương Đại Nương nghe Trương Đình Liên nói, thần sắc phức tạp nhìn con gái lớn. Nếu bà dám nói đây là của vợ Thẩm Mộ Quân đưa tới, lấy tính cách con gái lớn của bà, thế nào cũng xốc cả cái bàn này lên. Trương Đại Nương gượng cười một tiếng, liền im lặng giả lả cho qua. Tuy rằng bà vô cùng không thích người phụ nữ kia, nhưng mà duỗi tay không đánh mặt người cười, hơn nữa đây chính là thịt cá nha, không ăn bỏ đi rất đáng tiếc.
Nhà cũ Thẩm gia bên kia cũng không hơn gì Trương Đại Nương, Thẩm Hữu Quốc, cha Thẩm Mộ Quân, cứ một lát nhìn nhìn cháu gái, một lát lại nhìn nhìn cái chén nhỏ trong tay cháu gái. Tuy rằng trong chén này không quá nhiều cá, nhưng ở cái thời đại thiếu thốn này, chỉ cần là thịt, đều vô cùng quý giá, nhà ai có được một miếng mà không lén lút giấu ăn đâu, ai lại ngây ngốc đem thịt đưa cho người khác ăn chứ?
Bà nội Thẩm Nhạc Hương thấy ông chồng mãi vẫn không nhúc nhích, vội cười từ ái nhận lấy cái chén. Bà lão này vốn có tiếng là người tốt tính trong thôn Hòa Sơn, cho dù trước kia nguyên chủ chỉ thẳng vào mũi bà mắng, lúc này bà nhìn thấy cháu gái lớn, đều có thể chuyện cũ bỏ qua.
Bà thấy Thẩm Nhạc Hương muốn xoay người đi, vội cười nói với nó: "Con khoan hẵng đi, đợi một lát lấy cái chén về đã này."
Bà đổ cá hầm cải chua trong chén ra một cái đĩa khác, thuận tay còn rửa sạch cái chén nhỏ một chút. Từ sau khi nhà bọn họ phân gia, trừ nhà Thẩm Mộ Quân, tất cả mọi người vẫn cùng nhau ở trong một cái viện, nhưng khi nấu cơm thì mỗi nhà đều ăn riêng.
Khi bà nội Thẩm Nhạc Hương trả lại cái chén cho cháu gái, còn lén thả mấy viên kẹo vào trong rổ cho nó. Kẹo này là Thẩm Lệ Nghiên hôm trước mua, bà vẫn luôn tiếc rẻ không dám ăn, chính là muốn để lại chia cho mấy đứa cháu trai cháu gái ăn.
Nói đến cũng kỳ, ông bà nhà Thẩm gia đều là người có tính tình tốt, nhưng ba đứa con trai cưới vợ, mấy nàng dâu người này lại đanh đá hơn người kia. Còn mấy bà mẹ chồng khắt khe khó chịu trong thôn, cho dù tính có xấu đến mấy, thì con dâu trong nhà đều ngoan ngoãn thuận theo. Cũng không biết là lão Thẩm gia đã tạo cái nghiệt gì, mà lại liên tục gặp mấy đứa con dâu không dễ trêu chọc này?
Khi Thẩm Nhạc Hương đi thì tương đối chậm, nhưng trở về thì nhanh như một trận gió. Con bé chạy vội suốt một đường, trong lòng vui vẻ như đang nở hoa.
Chờ đến khi nó chạy về tới nhà, Lý Khanh Khanh đã bưng cá hầm cải chua lên giường đất, một nhà ba người đang quay quần trên giường đất ăn. Thẩm Nhạc Hương thấy thế cũng không tức giận, bởi vì nó mắt sắc phát hiện, phần cá của nó đã được Lý Khanh Khanh dùng một cái tô bự múc riêng để một bên. Bởi vì hiện tại thời tiết có hơi nóng, nên nó không leo lên giường đất ăn chung với cả nhà, mà kéo ghế ngồi ăn kế bên.
Thẩm Gia Hảo còn nhỏ tuổi, cho nên khi ăn cá, Lý Khanh Khanh còn phải phân thần chiếu cố nó một chút. Khóe mắt Lý Khanh Khanh quét đến bộ dáng Thẩm Nhạc Hương ăn ngấu nghiến, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở nói: "Ăn từ từ thôi, trong nồi còn nhiều đó. Cẩn thận xương cá nha con."
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy, động tác ăn liền chậm lại, trên khuôn mặt nhỏ chất đầy ý cười. Nó vừa ăn, vừa không quên tấm tắc khen tay nghề của nương quá tốt, khen đến Lý Khanh Khanh đều nhịn không được nở nụ cười.
Lý Khanh Khanh tự mình ăn no, liền duỗi tay sờ sờ bụng nhỏ Thẩm Gia Hảo, thấy bụng nó cũng ăn đến tròn xoe rồi, vì thế nghiêm túc nói: "Được rồi, con đừng ăn nhiều quá, không buổi tối lại đau bụng bây giờ."
Thẩm Gia Hảo đang nhai một miệng nghe vậy, vội duỗi tay giở áo mình lên nhìn nhìn cái bụng nhỏ của mình. Nó thấy quả thật bụng nó đã căng tròn lên rồi, tức khắc mặt đầy u sầu nhìn về phía Thẩm Mộ Quân ngồi kế bên.
Nó nhíu mày lại, liếm liếm môi, vẻ mặt bi thương hỏi: "Cha, khi nào thì con có thể cao lớn được như cha nhỉ?"
Thẩm Mộ Quân nghe vậy nhàn nhạt liếc mắt một cái nhìn qua nó, thực hiển nhiên hắn biết thằng nhóc con nhà mình đang suy nghĩ cái gì. Hắn cũng không có ý định chọc phá tâm tư của nó, nhưng lúc này hắn cũng không có tâm tình đi phối hợp nó.
Thẩm Gia Hảo thấy Thẩm Mộ Quân im lặng không phối hợp nó, chỉ có thể tự mình phối hợp mình, nói: "Nếu như con cao lớn được như cha, vậy con có thể ăn thêm một chén cá hầm cải chua rồi."
Thẩm Gia Hảo nhìn nhìn chồng xương cá chất trước mặt Thẩm Mộ Quân, rõ ràng là nhiều gấp đôi xương cá trước mặt nó. Nó nâng mắt lên nhìn, lại thấy cha nó thế mà vẫn còn đang tiếp tục ăn, vội duỗi tay kéo tay Lý Khanh Khanh lại, sờ lên bụng Thẩm Mộ Quân.
Lý Khanh Khanh cứ như vậy không hề phòng bị bị bắt sờ lên bụng Thẩm Mộ Quân, Thẩm Mộ Quân vẫn luôn yên lặng ăn cá ăn cá, tức khắc cứng đờ, con ngươi đen như mực bất động thanh sắc nhìn Lý Khanh Khanh liếc mắt một cái.
Thẩm Gia Hảo vẫn còn đắm chìm trong bi thương rằng nó không thể tiếp tục ăn, mà cha nó lại còn đang ăn. Nó dùng sức cầm tay Lý Khanh Khanh, hung hăng 'sờ soạng' lên bụng cha nó một phen, sau đó làm mặt thống khổ nói: "Nương, nương sờ sờ bụng cha con đi, bụng cha cũng tròn ủm lên rồi này, không thể để cho cha tiếp tục ăn được, còn ăn nữa cha cũng sẽ đau bụng đó."
Lý Khanh Khanh khi vừa cảm giác được thân thể Thẩm Mộ Quân cứng đờ, đang muốn nhìn ra chút gì từ biểu cảm trên mặt hắn, nhưng nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra được gì từ mớ đầu tóc rối bù cùng hàm râu lộn xộn của hắn.
Cô có hơi thất vọng rút tay mình về, thấy Thẩm Mộ Quân vẫn đạm nhiên tiếp tục ăn cá ăn cá ăn cá, vì thế liền ra dáng chủ một nhà nói: "Đúng vậy, bụng cha con cũng tròn rồi, không thể để cha con ăn tiếp nữa."
Lý Khanh Khanh nói xong, liền duỗi tay lấy đi cái tô trước mặt Thẩm Mộ Quân, hoàn toàn quên mất lúc trước là ai cố ý múc cho Thẩm Mộ Quân một tô canh cá hầm cải chua bự như vậy.