Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Thành Chị Dâu Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược - Chương 22
Cố Diệu ngồi bật dậy, không biết là giường lò nóng hay trong lòng nàng đang nóng.
Sờ lên mặt, cũng có chút nóng.
Kỳ thật tối nay cũng không cần thiết phải ngủ trong này, nàng chỉ muốn thử đốt than củi xem giường lò có nóng không mà thôi, không phải muốn ngủ ở đây. Thời tiết bây giờ còn chưa lạnh đến mức đó, hơn nữa chăn Lư thị làm rất dày, buổi tối đắp ngủ còn thấy nóng, nếu ngủ trên giường lò không chừng sẽ bỏng chết mất.
Miệng nàng phát khô: “Đợi trời lạnh hơn chút đã, đốt hết than thì không tốt, phải dể dành. Giường lò bên phòng mẫu thân nối liền với bếp củi thì không tính, bây giờ chưa lạnh đến vậy, chúng ta không nhất thiết phải chuyển luôn vào đây.”
Ban đầu nàng còn muốn ngủ một mình trên giường lò này, vì thế mới làm một bức tường ngăn cách thành hai phòng, nào biết trời đột nhiên mưa lớn, giường lò còn chưa kịp khô bọn họ đả trực tiếp chuyển vào nhà mới. Giường lò chưa khô chỉ có thể chen chúc trên giường gỗ cùng Từ Yến Chu nhiều ngày, chàng so với nàng còn ngủ thành thật hơn.
Không phải nàng lo lắng Từ Yến Chu sẽ làm ra chuyện gì, từ khi lưu đày đến nay thật ra chàng rất tốt, giường lò cũng có thể ngủ chung, dù sao giường cũng lớn như vậy, dù có năm người nằm lên vẫn đủ.
Hơn nữa, thân thể Từ Yến Chu chưa tốt, để chàng ngủ trên đầu giường ấm nóng như vậy, không chừng sẽ nhanh chóng khôi phục. Cuối giường có chút lạnh, nàng quyết định nằm ở giữa là tốt nhất.
Từ Yến Chu: “…Ừm, vậy chờ trời lạnh hơn sẽ chuyển qua đây?”
Dường như Từ Yến Chu rất thích ngủ giường lò nha.
Cố Diệu nói: “Đợi tuyết rơi đi, lúc đó sẽ rất lạnh.”
Sắp sang tháng mười một, chỉ còn hai tháng nữa đã đến Tết, lúc đó tuyết cũng rơi rồi.
Ý của Cố Diệu là cùng nhau chuyển vào, Từ Yến Chu mỉm cười: “Được, vậy thì đợi tuyết rơi.”
Cố Diệu nhìn căn phòng một vòng, tuy rằng không nhỏ nhưng vì không có đồ đạc gì nên trông rất trống trải.
Từ Yến Chu hỏi: “A Diệu, nàng nhìn gì vậy?”
Cố Diệu: “Căn phòng này tuy đã đặt thêm một bức tường ở giữa, nhưng vẫn còn lớn như vậy, giường lò cũng rất lớn.
Từ Yến Chu cũng gật đầu, thật sự rất lớn, nhất là chiếc giường kia.
Năm người còn có thể nằm đủ, cứ như thế chẳng lẽ một người nằm đầu giường, một người ngủ cuối giường sao. Chẳng thà ngủ trên giường gỗ còn tốt hơn. Nếu ở giường nhỏ, xoay người đã nhìn thấy người kia, nằm gần nhau đến khi trở mình cũng không bị rớt xuống giường. Cái giường lò lớn như thế, hai đầu đều là bờ tường, xoay người cũng không nhìn thấy đối phương. Chàng nghĩ nếu đặt một cái tủ trên đầu giường thì quá tốt. Đầu giường cuối giường đặt cái tủ lớn, cái giường cho năm người liền biến thành cho hai người nằm.
Ngày hôm sau, Từ Yến Chu đi tìm thợ mộc trong thôn đặt làm tủ giường. Thợ mộc cảm thấy có chút kỳ quái, Từ gia vừa mới xây nhà mới đã đặt hai cái tủ quần áo và một cái tủ bát coi như đủ dùng, sao bây giờ còn muốn thêm một cái tủ.
Từ Yến Chu: “Là tủ giường lò, trong thôn có ai từng làm chưa?”
Thợ mộc: “Tủ giường lò nhà nào chẳng có, để đồ trong đó quả thực rất tiện, có thể bỏ quần áo hay chăn đệm trong đó cho đỡ bụi.
Thợ mộc hỏi tiếp: “Ngươi muốn loại tủ giường lò như thế nào.
Tiếp đó cho Từ Yến Chu xem một bức tranh mẫu: “Ngươi xem đóng như vậy có được không?”
Từ Yến Chu cẩn thận xem kỹ, bản vẽ này rất tốt, bên trên còn có hoa văn tinh xảo.
Từ Yến Chu: “Bề ngoài có thể làm theo cái này, nhưng có thể đóng tủ lớn một chút không?”
Những chiếc tủ đặt giường lò sẽ tinh tế hơn tủ quần áo bình thường, nhưng nếu làm lớn thì không còn đẹp nữa.
Thợ mộc: “Nhất định phải làm lớn?”
Từ Yến Chu xác định: “Đúng, làm lớn.”
“Vậy muốn lớn bao nhiêu?”
Từ Yến Chu: “Lớn bằng hai người.”
Đây có lẽ là chiếc tủ xấu nhất mà thợ mộc từng làm, xấu thì cũng thôi đi, nếu rộng bằng hai người cũng không thuận tiện để cất đồ vật nha.
Nhưng cái Từ Yến Chu cần cũng không phải là chiếc tủ đựng đồ.
Thợ mộc nói tiếp: “Nếu làm chiếc tủ lớn như vậy cần phải dùng rất nhiều gỗ, tiền công cũng cao.”
Từ Yến Chu khẽ ngẩn người, chàng không có tiền, nghèo rớt mùng tơi.
Từ Yến Chu hỏi: “Có thể dùng con thú để đổi không?”
Thợ mộc: “Được chứ, sao lại không được, bây giờ không dễ săn được thú nha…”
Từ Yến Chu: “Việc này ngươi không cần lo.”
Thỏ khó bắt như vậy mà chàng còn bắt được, một ngày chàng bắt được năm con, nhưng không còn sống.
Chạng vạng, chàng mang theo hai con thỏ đến nhà thợ mộc.
Từ Yến Chu đặt thỏ ở ngoài cửa: “Ngươi có thể làm nhanh được không, hôm sau ta lại xách thêm thỏ đến.”
Năm con thỏ đã bán được mấy trăm văn rồi, nếu ăn cũng rất lâu mới hết, sớm đã đủ tiền công, thợ mộc nhanh chóng nói: “Nhiêu đây đã đủ rồi.”
Từ Yến Chu gật đầu: “Nếu thiếu chỉ cần nói ta sẽ bắt thêm.”
Trời đã tối, lúc này đi săn thỏ cũng không dễ dàng, thợ mộc liền nói: “Được rồi, người mau về đi thôi, vào tay ta sẽ rất nhanh, vài ngày nữa tủ sẽ được giao cho ngươi.”
Trời bây giờ chưa lạnh lắm, trong vài ngày cũng chưa có tuyết, đợi đến hôm tuyết rơi chàng sẽ đem tủ giường vào. Sớm một chút hay chậm một chút cũng không được.
Từ Yến Chu: “Ngươi đóng nhanh chút, đóng xong cứ để đây vài ngày, ta sẽ bắt thêm hai con thỏ nữa cho ngươi.”
Coi như phí chiếm đất.
Người lớn lên ưa nhìn, cách làm việc đều như vậy sao.
Thợ mộc nói: “Được, không thành vấn đề.”
Từ Yến Chu khẽ gật đầu, ra khỏi nhà thợ một, nhà mới cách đó cũng không xa nên chỉ cần đi vài bước đã tới. Mùi thơm của cơm nước từ trong nhà bay ra, chàng cũng không quên nhặt ít củi trên núi đem về, ném vào lều củi trong sân. Truyện Hệ Thống
Chàng mở cửa ra hô một tiếng: “Ta về rồi.”
Trời vừa sáng chàng liền ra ngoài, đến trưa về ăn bữa cơm, buổi chiều lại đi, đến bây giờ mới trở lại.
Cố Diệu ngẩng đầu lên nhìn qua: “Về rồi thì tốt, ăn cơm thôi.”
Đại sự trong lòng đã được giải quyết, trên mặt Từ Yến Chu đều là ý cười, xem ra rất vui vẻ: “Ừm, ta đi rửa tay đã.”
Cố Diệu không hiểu tại sao tự nhiên chàng lại vui vẻ như vậy, nhưng cũng không chủ động hỏi mà đi dọn bát đũa ăn cơm.
Thần sắc vui sướng của Từ Yến Chu vẫn luôn kéo dài cho đến lúc ăn cơm xong. Chàng đi vào trong phòng đo lại chiếc giường lò, cảm thấy làm ngăn tủ dài một chút hay ngắn một chút cũng không đẹp.
Cố Diệu thấy thực kỳ quái, rốt cuộc Từ Yến Chu đang làm cái gì: “Huynh đo giường lò làm gì vậy?”
Không có thước nên Từ Yến Chu dùng gậy để đo.
Từ Yến Chu: “Ta, ta kêu thợ mộc làm ít đồ.”
Cố Diệu cũng không hỏi làm cái gì: “Để ta lấy tiền cho huynh trả.”
Tiền trong nhà đều do Cố Diệu giữ, trên người chàng không có xu nào.
Biểu tình chàng có chút cứng ngắc: “Không cần đâu, ta đưa cho thợ mộc năm con thỏ, đã đủ rồi.
Thì ra ban ngày chàng đi bắt thỏ, Cố Diệu hỏi: “Huynh định làm cái gì vậy?”
Chàng do dự không biết nên nói hay không, kỳ thật nói hay không nói, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết, bọn họ là người một nhà, Từ Yến Chu không muốn gạt nàng.
Từ Yến Chu: “Ta thấy căn phòng này khá trống, nên định làm một cái tủ giường lò.”
Hóa ra là tủ giường lò.
Cố Diệu gật đầu: “Cũng được đó, cuối giường lò có vẻ lạnh, đặt ở đó đi.”
Từ Yến Chu không dám nói với nàng kích thước như thế nào: “Ừm, có cái tủ này không chỉ tiện mà còn sạch sẽ, bỏ quần áo với chăn đệm trong đó, tránh bị dính bụi.”
Nàng không ngờ Từ Yến Chu còn nghĩ được mấy chuyện này: “Được, vậy làm đi, huynh hỏi xem tiền đó đủ chưa, không đủ thì trả thêm.”
Từ Yến Chu: “Đủ rồi.”
Đủ thì tốt, người trong thôn đã thu lưu bọn họ, nếu chưa thể báo ân, cũng không thể chiếm tiện nghi của người ta được.
Cố Diệu không quan tâm kích thước tủ giường lò như thế nào, vì trong ấn tượng của nàng, tủ trên giường rất nhỏ, để đổ hay lấy đổ đều rất tiện. Nếu như nàng biết từ Yến Chu định làm một cái tủ rộng bằng hai người, nhất định sẽ kêu thợ mộc chém nó thành hai khúc, đặt nó ngay giữa giường, nàng và Từ Yến Chu mỗi người ngủ một bên.
Đêm đã khuya, Cố Diệu đi vào nhà trước, đêm nay không có trăng nên trong phòng tối đen như mực, Từ Yến Chu dò hỏi: “A Diệu, có cần thắp nến không?”
Cố Diệu lắc đầu: “Không cần đâu.”
Từ Yến Chu nằm xuống bên cạnh nàng, Cố Diệu trở mình nói nhỏ: “Ngày mai ta sẽ đến hồ nước mặn một chuyến, gánh muối thạch về.”
Nhân lúc trời chưa lạnh tranh thủ đi lấy, tới lúc trời lạnh hơn, phải đi qua hai ngọn núi nhặt muối là chuyện không dễ. Đây có thể là cuối cùng lấy muối thạch trước khi mùa đông đến, nàng muốn lấy nhiều một chút.
Từ Ấu Vi gánh không được nhiều, nàng muốn dẫn Từ Yến Chu theo, hai người ít nhất có thể mang được 200 cân muối thạch, đến khi nấu ra cũng phải có hơn một trăm cân muối trắng.
Như vậy mùa đông sẽ không lo không có muỗi nữa.
Từ Yến Chu: “Ta đi với nàng.”
Vốn nàng cũng tính toán như vậy, nên rất nhanh đã đồng ý.
Trong lòng chàng lập tức dâng lên một cảm giác khó nói thành lời, bình tĩnh lại một lúc mới nói: “Ấu Vi vô dụng lắm, chỉ gánh được chục cân muối thạch, nhưng ta thì khác, sẽ gánh được nhiều hơn.”
Mặc dù Từ Yến Chu nói muội muội mình gánh được ít muối thạch là sự thật, nhưng không thể nói Từ Ấu Vi vô dụng được.
Cố Diệu: “Sao Ấu Vi có thể vô dụng, nàng có thể thêu áo may quần, huynh làm được không?”
Vốn chàng cũng không muốn tranh cao thấp cùng Từ Ấu Vi, nhưng lời của Cố Diệu lại có ý nói chàng không hữu dụng bằng Từ Ấu Vi.
Từ Ấu Vi: “Chuyện may quần áo ta có thể học, nhưng Ấu Vi vĩnh viễn không thể gánh nhiều muối thạch bằng ta.”
Cố Dieju: “Huynh so đo với một cô nương ai gánh được nhiều muối hơn làm gì?”
Từ Yến Chu: “…Nàng chỉ nghĩ đến nàng ta.”
Đến hồ nước mặn cũng dẫn nàng ta theo, bán than cũng muốn dẫn nàng ta, cái gì cũng chỉ nghĩ đến nàng ta.
Từ Yến Chu không muốn nói chuyện: “Nàng chỉ luôn nghĩ đến nàng ta.”
Lúc nhóm lửa Từ Ấu Vi hỏi tốt hay không nàng đã nhanh chóng khen lấy khen để, đến khi chàng hỏi, cái gì nàng cũng không nói.
Từ Yến Chu: “Có đúng không?”
Lúc nhóm lửa nói cái gì Cố Diệu đã quên từ lâu.
Cố Diệu: “Không có, nhóm lửa thôi mà huynh cũng so đo với Ấu Vi làm gì.
Nhìn xem, lại như vậy.
Lúc này, Từ Yến Chu thật sự không muốn nói chuyện: “Đúng vậy, ta không nên so đo, ngủ đi.”
Cố Diệu ngủ rất sâu, nhưng Từ Yến Chu phải mất một lúc lâu mới chìm vào giấc ngủ, tờ mờ sáng, chàng lập tức tỉnh dậy.
Chàng pha một chén nước mật ong thật lớn, sau đó tìm hai cái gùi đặt trước cửa.
Lúc Từ Ấu Vi bước ra đã thấy Từ Yến Chu rót nước mật ong vào túi đựng nước. Cảnh tượng này có chút quen mắt, hình như nàng đã gặp ở đâu đó, Từ Ấu Vi dụi dụi hai mắt, rốt cuộc cũng nhớ ra.
Lần trước đến hồ nước mặn, ca của nàng cũng làm một túi nước như vậy cho đại tẩu.
Từ Ấu Vi: “Ca? Tẩu tẩu muốn đi đâu vậy?”
Từ Yến Chu đặt túi nước vào trong gùi: “Không phải tẩu tẩu muội đi, là bọn ta đi, bọn ta đến hồ nước mặn gánh muối thạch về, muội ở nhà đợi đi.”
———–
Tác giả có lời muốn nói.
Từ Ấu Vi: Cái gì? Sáng sớm tinh mơ đã nghe tin sét đánh bên tai? Tẩu tẩu không thể dẫn ca ca đi được, phải dẫn ta.
Từ Yến Chu: Chỉ thông báo cho muội một tiếng thôi.
Từ Yến Chu: Gói quà tủ giường lò xa hoa sắp được chuyển đến, vui lòng kiểm tra kỹ.
Cố Diệu:???? Chiếc giường lò sang trọng của ta sắp biến mất.
Sờ lên mặt, cũng có chút nóng.
Kỳ thật tối nay cũng không cần thiết phải ngủ trong này, nàng chỉ muốn thử đốt than củi xem giường lò có nóng không mà thôi, không phải muốn ngủ ở đây. Thời tiết bây giờ còn chưa lạnh đến mức đó, hơn nữa chăn Lư thị làm rất dày, buổi tối đắp ngủ còn thấy nóng, nếu ngủ trên giường lò không chừng sẽ bỏng chết mất.
Miệng nàng phát khô: “Đợi trời lạnh hơn chút đã, đốt hết than thì không tốt, phải dể dành. Giường lò bên phòng mẫu thân nối liền với bếp củi thì không tính, bây giờ chưa lạnh đến vậy, chúng ta không nhất thiết phải chuyển luôn vào đây.”
Ban đầu nàng còn muốn ngủ một mình trên giường lò này, vì thế mới làm một bức tường ngăn cách thành hai phòng, nào biết trời đột nhiên mưa lớn, giường lò còn chưa kịp khô bọn họ đả trực tiếp chuyển vào nhà mới. Giường lò chưa khô chỉ có thể chen chúc trên giường gỗ cùng Từ Yến Chu nhiều ngày, chàng so với nàng còn ngủ thành thật hơn.
Không phải nàng lo lắng Từ Yến Chu sẽ làm ra chuyện gì, từ khi lưu đày đến nay thật ra chàng rất tốt, giường lò cũng có thể ngủ chung, dù sao giường cũng lớn như vậy, dù có năm người nằm lên vẫn đủ.
Hơn nữa, thân thể Từ Yến Chu chưa tốt, để chàng ngủ trên đầu giường ấm nóng như vậy, không chừng sẽ nhanh chóng khôi phục. Cuối giường có chút lạnh, nàng quyết định nằm ở giữa là tốt nhất.
Từ Yến Chu: “…Ừm, vậy chờ trời lạnh hơn sẽ chuyển qua đây?”
Dường như Từ Yến Chu rất thích ngủ giường lò nha.
Cố Diệu nói: “Đợi tuyết rơi đi, lúc đó sẽ rất lạnh.”
Sắp sang tháng mười một, chỉ còn hai tháng nữa đã đến Tết, lúc đó tuyết cũng rơi rồi.
Ý của Cố Diệu là cùng nhau chuyển vào, Từ Yến Chu mỉm cười: “Được, vậy thì đợi tuyết rơi.”
Cố Diệu nhìn căn phòng một vòng, tuy rằng không nhỏ nhưng vì không có đồ đạc gì nên trông rất trống trải.
Từ Yến Chu hỏi: “A Diệu, nàng nhìn gì vậy?”
Cố Diệu: “Căn phòng này tuy đã đặt thêm một bức tường ở giữa, nhưng vẫn còn lớn như vậy, giường lò cũng rất lớn.
Từ Yến Chu cũng gật đầu, thật sự rất lớn, nhất là chiếc giường kia.
Năm người còn có thể nằm đủ, cứ như thế chẳng lẽ một người nằm đầu giường, một người ngủ cuối giường sao. Chẳng thà ngủ trên giường gỗ còn tốt hơn. Nếu ở giường nhỏ, xoay người đã nhìn thấy người kia, nằm gần nhau đến khi trở mình cũng không bị rớt xuống giường. Cái giường lò lớn như thế, hai đầu đều là bờ tường, xoay người cũng không nhìn thấy đối phương. Chàng nghĩ nếu đặt một cái tủ trên đầu giường thì quá tốt. Đầu giường cuối giường đặt cái tủ lớn, cái giường cho năm người liền biến thành cho hai người nằm.
Ngày hôm sau, Từ Yến Chu đi tìm thợ mộc trong thôn đặt làm tủ giường. Thợ mộc cảm thấy có chút kỳ quái, Từ gia vừa mới xây nhà mới đã đặt hai cái tủ quần áo và một cái tủ bát coi như đủ dùng, sao bây giờ còn muốn thêm một cái tủ.
Từ Yến Chu: “Là tủ giường lò, trong thôn có ai từng làm chưa?”
Thợ mộc: “Tủ giường lò nhà nào chẳng có, để đồ trong đó quả thực rất tiện, có thể bỏ quần áo hay chăn đệm trong đó cho đỡ bụi.
Thợ mộc hỏi tiếp: “Ngươi muốn loại tủ giường lò như thế nào.
Tiếp đó cho Từ Yến Chu xem một bức tranh mẫu: “Ngươi xem đóng như vậy có được không?”
Từ Yến Chu cẩn thận xem kỹ, bản vẽ này rất tốt, bên trên còn có hoa văn tinh xảo.
Từ Yến Chu: “Bề ngoài có thể làm theo cái này, nhưng có thể đóng tủ lớn một chút không?”
Những chiếc tủ đặt giường lò sẽ tinh tế hơn tủ quần áo bình thường, nhưng nếu làm lớn thì không còn đẹp nữa.
Thợ mộc: “Nhất định phải làm lớn?”
Từ Yến Chu xác định: “Đúng, làm lớn.”
“Vậy muốn lớn bao nhiêu?”
Từ Yến Chu: “Lớn bằng hai người.”
Đây có lẽ là chiếc tủ xấu nhất mà thợ mộc từng làm, xấu thì cũng thôi đi, nếu rộng bằng hai người cũng không thuận tiện để cất đồ vật nha.
Nhưng cái Từ Yến Chu cần cũng không phải là chiếc tủ đựng đồ.
Thợ mộc nói tiếp: “Nếu làm chiếc tủ lớn như vậy cần phải dùng rất nhiều gỗ, tiền công cũng cao.”
Từ Yến Chu khẽ ngẩn người, chàng không có tiền, nghèo rớt mùng tơi.
Từ Yến Chu hỏi: “Có thể dùng con thú để đổi không?”
Thợ mộc: “Được chứ, sao lại không được, bây giờ không dễ săn được thú nha…”
Từ Yến Chu: “Việc này ngươi không cần lo.”
Thỏ khó bắt như vậy mà chàng còn bắt được, một ngày chàng bắt được năm con, nhưng không còn sống.
Chạng vạng, chàng mang theo hai con thỏ đến nhà thợ mộc.
Từ Yến Chu đặt thỏ ở ngoài cửa: “Ngươi có thể làm nhanh được không, hôm sau ta lại xách thêm thỏ đến.”
Năm con thỏ đã bán được mấy trăm văn rồi, nếu ăn cũng rất lâu mới hết, sớm đã đủ tiền công, thợ mộc nhanh chóng nói: “Nhiêu đây đã đủ rồi.”
Từ Yến Chu gật đầu: “Nếu thiếu chỉ cần nói ta sẽ bắt thêm.”
Trời đã tối, lúc này đi săn thỏ cũng không dễ dàng, thợ mộc liền nói: “Được rồi, người mau về đi thôi, vào tay ta sẽ rất nhanh, vài ngày nữa tủ sẽ được giao cho ngươi.”
Trời bây giờ chưa lạnh lắm, trong vài ngày cũng chưa có tuyết, đợi đến hôm tuyết rơi chàng sẽ đem tủ giường vào. Sớm một chút hay chậm một chút cũng không được.
Từ Yến Chu: “Ngươi đóng nhanh chút, đóng xong cứ để đây vài ngày, ta sẽ bắt thêm hai con thỏ nữa cho ngươi.”
Coi như phí chiếm đất.
Người lớn lên ưa nhìn, cách làm việc đều như vậy sao.
Thợ mộc nói: “Được, không thành vấn đề.”
Từ Yến Chu khẽ gật đầu, ra khỏi nhà thợ một, nhà mới cách đó cũng không xa nên chỉ cần đi vài bước đã tới. Mùi thơm của cơm nước từ trong nhà bay ra, chàng cũng không quên nhặt ít củi trên núi đem về, ném vào lều củi trong sân. Truyện Hệ Thống
Chàng mở cửa ra hô một tiếng: “Ta về rồi.”
Trời vừa sáng chàng liền ra ngoài, đến trưa về ăn bữa cơm, buổi chiều lại đi, đến bây giờ mới trở lại.
Cố Diệu ngẩng đầu lên nhìn qua: “Về rồi thì tốt, ăn cơm thôi.”
Đại sự trong lòng đã được giải quyết, trên mặt Từ Yến Chu đều là ý cười, xem ra rất vui vẻ: “Ừm, ta đi rửa tay đã.”
Cố Diệu không hiểu tại sao tự nhiên chàng lại vui vẻ như vậy, nhưng cũng không chủ động hỏi mà đi dọn bát đũa ăn cơm.
Thần sắc vui sướng của Từ Yến Chu vẫn luôn kéo dài cho đến lúc ăn cơm xong. Chàng đi vào trong phòng đo lại chiếc giường lò, cảm thấy làm ngăn tủ dài một chút hay ngắn một chút cũng không đẹp.
Cố Diệu thấy thực kỳ quái, rốt cuộc Từ Yến Chu đang làm cái gì: “Huynh đo giường lò làm gì vậy?”
Không có thước nên Từ Yến Chu dùng gậy để đo.
Từ Yến Chu: “Ta, ta kêu thợ mộc làm ít đồ.”
Cố Diệu cũng không hỏi làm cái gì: “Để ta lấy tiền cho huynh trả.”
Tiền trong nhà đều do Cố Diệu giữ, trên người chàng không có xu nào.
Biểu tình chàng có chút cứng ngắc: “Không cần đâu, ta đưa cho thợ mộc năm con thỏ, đã đủ rồi.
Thì ra ban ngày chàng đi bắt thỏ, Cố Diệu hỏi: “Huynh định làm cái gì vậy?”
Chàng do dự không biết nên nói hay không, kỳ thật nói hay không nói, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết, bọn họ là người một nhà, Từ Yến Chu không muốn gạt nàng.
Từ Yến Chu: “Ta thấy căn phòng này khá trống, nên định làm một cái tủ giường lò.”
Hóa ra là tủ giường lò.
Cố Diệu gật đầu: “Cũng được đó, cuối giường lò có vẻ lạnh, đặt ở đó đi.”
Từ Yến Chu không dám nói với nàng kích thước như thế nào: “Ừm, có cái tủ này không chỉ tiện mà còn sạch sẽ, bỏ quần áo với chăn đệm trong đó, tránh bị dính bụi.”
Nàng không ngờ Từ Yến Chu còn nghĩ được mấy chuyện này: “Được, vậy làm đi, huynh hỏi xem tiền đó đủ chưa, không đủ thì trả thêm.”
Từ Yến Chu: “Đủ rồi.”
Đủ thì tốt, người trong thôn đã thu lưu bọn họ, nếu chưa thể báo ân, cũng không thể chiếm tiện nghi của người ta được.
Cố Diệu không quan tâm kích thước tủ giường lò như thế nào, vì trong ấn tượng của nàng, tủ trên giường rất nhỏ, để đổ hay lấy đổ đều rất tiện. Nếu như nàng biết từ Yến Chu định làm một cái tủ rộng bằng hai người, nhất định sẽ kêu thợ mộc chém nó thành hai khúc, đặt nó ngay giữa giường, nàng và Từ Yến Chu mỗi người ngủ một bên.
Đêm đã khuya, Cố Diệu đi vào nhà trước, đêm nay không có trăng nên trong phòng tối đen như mực, Từ Yến Chu dò hỏi: “A Diệu, có cần thắp nến không?”
Cố Diệu lắc đầu: “Không cần đâu.”
Từ Yến Chu nằm xuống bên cạnh nàng, Cố Diệu trở mình nói nhỏ: “Ngày mai ta sẽ đến hồ nước mặn một chuyến, gánh muối thạch về.”
Nhân lúc trời chưa lạnh tranh thủ đi lấy, tới lúc trời lạnh hơn, phải đi qua hai ngọn núi nhặt muối là chuyện không dễ. Đây có thể là cuối cùng lấy muối thạch trước khi mùa đông đến, nàng muốn lấy nhiều một chút.
Từ Ấu Vi gánh không được nhiều, nàng muốn dẫn Từ Yến Chu theo, hai người ít nhất có thể mang được 200 cân muối thạch, đến khi nấu ra cũng phải có hơn một trăm cân muối trắng.
Như vậy mùa đông sẽ không lo không có muỗi nữa.
Từ Yến Chu: “Ta đi với nàng.”
Vốn nàng cũng tính toán như vậy, nên rất nhanh đã đồng ý.
Trong lòng chàng lập tức dâng lên một cảm giác khó nói thành lời, bình tĩnh lại một lúc mới nói: “Ấu Vi vô dụng lắm, chỉ gánh được chục cân muối thạch, nhưng ta thì khác, sẽ gánh được nhiều hơn.”
Mặc dù Từ Yến Chu nói muội muội mình gánh được ít muối thạch là sự thật, nhưng không thể nói Từ Ấu Vi vô dụng được.
Cố Diệu: “Sao Ấu Vi có thể vô dụng, nàng có thể thêu áo may quần, huynh làm được không?”
Vốn chàng cũng không muốn tranh cao thấp cùng Từ Ấu Vi, nhưng lời của Cố Diệu lại có ý nói chàng không hữu dụng bằng Từ Ấu Vi.
Từ Ấu Vi: “Chuyện may quần áo ta có thể học, nhưng Ấu Vi vĩnh viễn không thể gánh nhiều muối thạch bằng ta.”
Cố Dieju: “Huynh so đo với một cô nương ai gánh được nhiều muối hơn làm gì?”
Từ Yến Chu: “…Nàng chỉ nghĩ đến nàng ta.”
Đến hồ nước mặn cũng dẫn nàng ta theo, bán than cũng muốn dẫn nàng ta, cái gì cũng chỉ nghĩ đến nàng ta.
Từ Yến Chu không muốn nói chuyện: “Nàng chỉ luôn nghĩ đến nàng ta.”
Lúc nhóm lửa Từ Ấu Vi hỏi tốt hay không nàng đã nhanh chóng khen lấy khen để, đến khi chàng hỏi, cái gì nàng cũng không nói.
Từ Yến Chu: “Có đúng không?”
Lúc nhóm lửa nói cái gì Cố Diệu đã quên từ lâu.
Cố Diệu: “Không có, nhóm lửa thôi mà huynh cũng so đo với Ấu Vi làm gì.
Nhìn xem, lại như vậy.
Lúc này, Từ Yến Chu thật sự không muốn nói chuyện: “Đúng vậy, ta không nên so đo, ngủ đi.”
Cố Diệu ngủ rất sâu, nhưng Từ Yến Chu phải mất một lúc lâu mới chìm vào giấc ngủ, tờ mờ sáng, chàng lập tức tỉnh dậy.
Chàng pha một chén nước mật ong thật lớn, sau đó tìm hai cái gùi đặt trước cửa.
Lúc Từ Ấu Vi bước ra đã thấy Từ Yến Chu rót nước mật ong vào túi đựng nước. Cảnh tượng này có chút quen mắt, hình như nàng đã gặp ở đâu đó, Từ Ấu Vi dụi dụi hai mắt, rốt cuộc cũng nhớ ra.
Lần trước đến hồ nước mặn, ca của nàng cũng làm một túi nước như vậy cho đại tẩu.
Từ Ấu Vi: “Ca? Tẩu tẩu muốn đi đâu vậy?”
Từ Yến Chu đặt túi nước vào trong gùi: “Không phải tẩu tẩu muội đi, là bọn ta đi, bọn ta đến hồ nước mặn gánh muối thạch về, muội ở nhà đợi đi.”
———–
Tác giả có lời muốn nói.
Từ Ấu Vi: Cái gì? Sáng sớm tinh mơ đã nghe tin sét đánh bên tai? Tẩu tẩu không thể dẫn ca ca đi được, phải dẫn ta.
Từ Yến Chu: Chỉ thông báo cho muội một tiếng thôi.
Từ Yến Chu: Gói quà tủ giường lò xa hoa sắp được chuyển đến, vui lòng kiểm tra kỹ.
Cố Diệu:???? Chiếc giường lò sang trọng của ta sắp biến mất.