Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Thành Chị Dâu Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược - Chương 101
Editor: Gà
Mặc cho Từ Yến Chu nói gì đi nữa Nguyên Nguyên cũng không nhúc nhích, duỗi tay đá chân, nhếch miệng cười với Cố Diệu, lộ ra hàng lợi nho nhỏ màu hồng nhạt.
Từ Yến Chu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn: “Nguyên Nguyên, lật một cái cho phụ thân xem…”
Nguyên Nguyên: “Phì!”
Cố Diệu: “Có lẽ hắn mệt rồi, lần sau lại lật chàng lại xem.”
Lần đầu tiên hài tử xoay người Từ Yến Chu không nhìn thấy, có điều quá trình trưởng thành của hài tử vẫn còn nhiều chuyện lý thú, sau này sẽ được chứng kiến.
Từ Yến Chu vén chăn cho Nguyên Nguyên: “Vậy để xem sau, hắn đã xoay người được thì càng phải trông coi cẩn thận, giường cao thế này đừng lật xuống dưới là được.”
Cố Diệu gật đầu, Lư thị vẫn thường ghé sang, Từ Yến Nam mỗi ngày đều chạy đến đây, còn có mấy người Minh Cảnh canh chừng, dù ngã cũng không đến lượt bé con này.
Từ Yến Chu chỉ cảm thấy trong nhà có hài tử trưởng thành, chàng ôm Nguyên Nguyên dậy hôn một cái thật mạnh: “Nhi tử ngoan, ngày mai phụ thân lại xem con xoay người.”
Nguyên Nguyên nằm trong ngực Từ Yến Chu, chân mày nhỏ chau lại, duỗi tay sang phía Cố Diệu, muốn mẫu thân.
Cố Diệu mỉm cười: “Phu quân ở cùng Nguyên Nguyên nhé, ta đi viết lá thư.”
Có hài tử, Cố Diệu vẫn luôn vây quanh đứa nhỏ bận rộn, Nguyên Nguyên tuy nhu thuận nhưng rất bám nàng, nhìn không thấy sẽ đi tìm, ngoài nương ra chỉ có phụ thân mới trị được hắn.
Tuy Nguyên Nguyên bám Cố Diệu nhưng Từ Yến Chu đã có cách, lực chú ý của tiểu hài tử không không tập trung, cho nên chàng đã nghĩ ra cách làm gián đoạn sự chú ý, ôm hắn đi lại trong cung, cầm con hổ bằng vải hoặc chuồn chuồn tre trêu chọc hắn, cho hắn chỉ vào đồ vật, mang hắn đi chơi khắp nơi.
Rốt cuộc Nguyên Nguyên chẳng buồn tìm nương nữa.
Cố Diệu đang đọc nông thư*, bây giờ là tháng mười, chuẩn bị đón thêm một cái Tết nữa, đến tháng ba tháng tư sang năm lại bắt đầu gieo trồng vụ mới.
(*) Nông thư: Sách nông nghiệp
Việc canh tác không chỉ phụ thuộc vào ông trời, còn phải nhờ vào hạt giống và quy trình chăm bón tỉ mỉ.
Người dân Vân Châu đã làm nông từ bao đời nay, hầu hết hạt giống là họ tự giữ lại hoặc mua từ các cửa tiệm. Lúc này Cố Diệu đã thu thập được hơn mười ngàn cân hạt giống, đều là loại tròn trịa khỏe mạnh, nếu dùng chúng làm hạt giống năng suất tuyệt đối sẽ được cải thiện.
Mười cân hạt giống đổi mười cân lương thực, rẻ hơn so với hạt giống trong cửa tiệm, đợi đến khi thu hoạch vụ thu chắc chắn sẽ nhiều hơn không chỉ dừng ở một hai cân.
Việc bán hạt giống giao cho Trương Tiên Ngôn và Lưu Vĩ Trạm phụ trách, mang chỗ hạt giống này bán ra, Trương Tiên Ngôn còn tiếc không nỡ bỏ.
Lưu Vĩ Trạm hiểu được cảm giác này, hắn cảm động lây.
Trương Tiên Ngôn thở dài, giọng điệu u oán: “Triều đình bán nhưng dân chúng chưa chắc đã mua.”
Lưu Vĩ Trạm chưa từng thấy loại hạt giống nâng cao mẫu sản như vậy bao giờ, vì sao dân chúng không mua?
Trương Tiên Ngôn giải thích: “Ngươi mua hạt giống cố định ở một chỗ đã mấy chục năm, sản lượng hằng năm tuy không cao nhưng cũng không thấp, dùng loại giống mới ai biết thu hoạch sẽ thế nào, Tây Bắc trồng được nhưng ở phía nam, phía nam…”
Trương Tiên Ngôn lại lắc đầu thở dài, nhìn Triệu chưởng quỹ buôn bán ở phía nam là biết, có dễ dàng không, không dễ một chút nào.
Từ Yến Chu chiến đấu một đường từ Vân Thành đến đây, dân chúng trong vùng sống chết có nhau cùng tiến cùng lùi, phía nam lại an yên vui sướng ngồi chờ thay đổi triều đại.
Loại hạt giống này không nhất thiết phải bán ra ngoài.
Hai người xuất phát đi bán hạt giống, dán bố cáo dưới chân cổng thành, người đến xem thì nhiều nhưng người mua rất ít.
Điều Trương Tiên Ngôn lo lắng đã thành sự thật, dân chúng đứng ở cổng thành bàn tán: “Mười cân lương thực đổi mười cân giống, chẳng rẻ hơn trong cửa tiệm là mấy.”
“Chưa trồng nên chưa biết loại giống này thế nào, chẳng thà dùng loại giống cũ.”
“Ta mua hạt giống ở nhà ông chủ Trần, năm nay một mẫu thu gần 300 cân mạch, vẫn nên mua của ông chủ Trần tốt hơn.”
Trương Tiên Ngôn cất tiếng: “Mọi người yên lặng một chút, yên lặng chút! Loại giống này không giống bình thường…”
Trương Tiên Ngôn mặc quan phục, còn có Lưu Vĩ Trạm cao lớn vạm vỡ đứng bên cạnh, quả nhiên đám đông yên tĩnh lại.
“Hạt giống này được chuyển từ Tây Bắc về đây, trồng ở Tây Bắc mẫu sản cao tới 350 cân, nếu chăm bón cẩn thận sẽ lên tới 400 cân.” Trương Tiên Ngôn vẫn rất có lòng tin với hạt giống: “Phương bắc là nơi thế nào mọi người cũng biết, thổ nhưỡng không màu mỡ bằng phía nam, nhưng Tây Bắc vẫn có thể sản xuất được nhiều lương thảo như vậy, còn sợ ở đây trồng không tốt hay sao?”
Ngôn từ của lão rất khẩn thiết, đã có người động tâm.
“Thật sự năng suất như vậy?”
Trương Tiên Ngôn đảm bảo: “Bản quan là thành thủ Ninh Châu, sản lượng đều giấy trắng mặc đen ghi vào tấu chương, lừa gạt Hoàng thượng là tội lớn mất đầu, không thể vì mặt mũi mà làm càn.”
Lại có người phản bác: “Hạt giống trồng trên đất Tây Bắc chưa chắc ở chỗ bọn ta đã phù hợp, mọi người chưa nghe câu nam quýt bắc chỉ sao?”*
(*) Nam quýt bắc chỉ – 南橘北枳: Đây là phép ẩn dụ cho sự biến dị của cùng một loài do điều kiện môi trường khác nhau. Lá giống nhau, nhưng trên thực tế chúng có vị khác nhau.
Trương Tiên Ngôn tiếp tục giải thích: “Cáy này không hẳn như vậy, có một số cây trồng quả thực không thích nghi với điều kiện khác, nhưng lương thực lại được trồng ở khắp mọi miền, hơn nữa, những hạt giống này ban đầu được mua từ nhiều nơi khác nhau, sau quá trình chăm bón cẩn thận mới được chọn ra.”
Lưu Vĩ Trạm cũng góp lời: “Mua bán chú trọng người tình ta nguyện, muốn mua thì mua, không muốn thì đừng mua, có điều, mùa thu hoạch sang năm nhìn thấy mẫu đất nhà người khác thu hoạch nhiều hơn ba trăm cân mà nhà ngươi vẫn dừng ở hai trăm cân, cao nhất là ba trăm cân, thì đừng có đỏ mắt giở mánh khóe.”
Nói đến mức này trong đám đông đã có người phẫn nộ.
“Ngươi thật giỏi ba hoa, vậy nếu dùng hạt giống của ngươi chỉ thu hơn một trăm cân, giống khác lại thu được hai ba trăm cân thì sao, xem lúc đó ai mới phải khóc.”
Lưu Vĩ Trạm chẳng hề gì, Cố Diệu muốn làm ra hạt giống vì muốn cho dân chúng được ăn no, nhưng không nói phải đem cơm nhét vào miệng người.
Trương Tiên Ngôn đã thử trồng hạt giống ở phía nam, quả nhiên là loại giống tốt, thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước, sang năm nói không chừng hạt giống còn tốt hơn nữa.
Lưu Vĩ Trạm: “Vậy đến lúc đó lại nói, xem ai cười ai khóc.”
“Ngươi!”
“Đến đây, đến đây, nếu muốn mua hạt giống thì đến phủ thủ thành đăng ký, mười cân lương đổi mười cân giống!”
Đám đông dần dần giải tán, có người về nhà lấy lương thực, còn lại phần đông vẫn chần chờ quan sát.
Rốt cuộc có thật sự tốt hay không, có giống như những lời Trương Tiên Ngôn nói đến thần tiên còn không biết, nào có ai dám đánh cược một năm thu hoạch?
Cùng lắm thì chờ sang năm lại mua.
Hầu hết những người đến mua hạt giống đều là dân nghèo trong thôn, không mua được giống tốt nhưng muốn thu hoạch nhiều ngũ cốc, đánh cược vào niềm tin với triều đình từ tận đáy lòng, niềm tin với Từ Yến Chu.
Không có nhiều hạt giống để mua, nay bán một lần, mùa xuân sang năm bán thêm lần nữa, bán không được thì chỉ còn cách…
“Bán không được thì đưa đến quân doanh, đậu phộng ép lấy dầu, đậu nành xay làm đậu phụ, làm bánh nấu cháo, chẳng phải đang mua lương thực nuôi quân đó sao, vừa hay.” Cố Diệu gật đầu với hai người bọn họ: “Chuyến này này hai vị vất vả rồi.”
Hai người vội nói không vất vả, Lưu Vĩ Trạm thử thăm dò: “Thế còn bã đậu, cám mạch vẫn đưa đến chỗ ta chứ?”
Tháng mười một trời chuyển lạnh, bên ngoài không còn cỏ non, ăn bã đậu heo gà đều béo ục ịch.
Cố Diệu gật đầu: “Sẽ đưa đến chỗ ngươi.”
Trong lòng Lưu Vĩ Trạm thầm nói một chữ tốt: “Vậy sẽ làm theo ý nương nương, ngoài việc giữ lại hạt giống thì số còn lại đều đưa hết vào quân doanh.”
“Ừm.” Cố Diệu vẫn cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng lại bất lực, vốn không thể ép người ta mua hạt giống, chờ sang năm trông thấy loại giống này tốt có lẽ sẽ mua.
Nàng cho hai người bọn họ lui ra, lúc trở về Nguyên Nguyên lăn trên giường mấy vòng. Nếu không có Minh Cảnh canh chừng, e rằng đã lăn xuống chân giường.
Đứa trẻ hơn ba tháng, cuối cùng cũng có thể vặn vẹo toàn thân, nghĩ muốn chạy nhảy.
Cố Diệu nâng lưng và cổ Nguyên Nguyên lên, ôm vào trong lòng: “Con ngồi còn chưa ngồi được mà đã muốn chạy rồi hả.”
Trong lớp áo bông nhỏ màu đỏ và chiếc mũ quả dưa, Nguyên Nguyên tựa như một nắm tuyết.
Cố Diệu ôm hài tử một lúc rồi thả hắn xuống giường, gió lạnh bên ngoài lùa qua tấm giấy dán cửa sổ, kêu vù vù.
E rằng tuyết sắp rơi.
Ngoài trời lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp, Từ Yến Chu trở về đứng cạnh chậu than sưởi ấm mới đến chỗ đứa nhỏ: “Năm nay có vẻ lạnh hơn năm ngoái, hai người ở trong phòng thôi.”
Nguyên Nguyên nằm lăn lộn trên giường, trong mắt Từ Yến Chu tràn đấy ý cười, xem tấu chương mệt mỏi, khi trở về được nhìn thấy nhi tử và Cố Diệu, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến.
“Tiểu tử này lớn nhanh thật.” Từ Yến Chu vươn tay nắm lấy tay Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên không thích như vậy, chưa được bao lâu đã giãy ra.
Từ Yến Chu: “Cứng cáp lắm.”
“Lúc mới sinh hắn chỉ lớn bằng tầm này, bây giờ tròn tròn mập mạp, phỏng chừng sẽ trưởng thành rất nhanh.” Cố Diệu nhìn hài tử, cảm thấy dù thế nào cũng rất đáng yêu.
Khuôn mặt như chiếc bánh bao thịt, mắt to, bàn tay nho nhỏ, cẳng chân mập mạp khỏe khoắn, ấm áp như cái bếp lò nhỏ.
Nguyên Nguyên rất thích chui vào lòng Cố Diệu, bây giờ hắn đã biết xoay người, dễ dàng tìm thấy Cố Diệu, tuy Từ Yến Chu không vui lắm nhưng dù sao cũng là con của mình, chẳng thể làm gì hơn.
Nguyên Nguyên lớn lên thế này rất vừa ý chàng, trong mơ tiểu hài tử vừa lì lợm vừa khó trị, thật khiến người ta phải lo âu.
Ấy vậy Từ Yến Chu đã vui mừng quá sớm, Nguyên Nguyên không thích khóc bởi vì có phụ mẫu ở bên cạnh, còn có tổ mẫu ngoại tổ mẫu, cô mẫu, tiểu thúc thúc, cả nhà ai cũng thích chơi với hắn, không có gì đáng phải khóc. Hơn nữa, ngay cả đi hắn cũng chưa biết, sao có thể nghịch ngợm.
Cho đến khi hết mùa đông, sang tháng ba Nguyên Nguyên được hơn bảy tháng, đã biết lăn từ đầu giường lăn đến cuối giường, bò khắp giường. Chỉ cần không để ý một lúc là bò đi rất xa.
Từ Yến Chu đau đầu hết sức, bây giờ chàng thích cháu ngoại trai Từ Ấu Vi mới sinh một tháng trước hơn, mới được một tháng vừa ngoan vừa mềm, quan trong nhất là nằm bất động trên giường.
Nguyên Nguyên rất thích trèo lên người Từ Yến Chu, còn biết kéo tay áo Cố Diệu để nàng dẫn hắn đi tìm phụ thân.
Nguyên Nguyên còn thích nhất là được chơi cùng phụ thân, thích cùng chàng chơi trốn tìm, hắn bò rất nhanh, luôn trốn sau giá sách, Từ Yến Chu chỉ cần tìm một lần là thấy.
Bị tìm được Nguyên Nguyên liền cười khanh khách, Từ Yến Chu chơi trốn tìm với hắn mấy chục lần, cho tới bây giờ vẫn chỉ tìm ở chỗ này.
Từ Yến Chu bèn thương lượng: “Nguyên Nguyên, lần sau con trốn chỗ khác được không?”
Nguyên Nguyên há miệng cắn một cái lên mặt Từ Yến Chu.
Những chiếc răng to bằng hạt gạo, cắn không đau một chút nào, chỉ như gãi ngứa. Từ Yến Chu còn lo Nguyên Nguyên sẽ cắn Cố Diệu, càng không thể để đứa nhỏ dưỡng thành thói quen như vậy, sau đó, Từ Yến Chu phát hiện, Nguyên Nguyên chỉ hôn Cố Diệu.
“Tiểu tử thối.” Chàng dùng cằm cọ cọ lên khuôn mặt non nớt của Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên a a bỏ trốn, né qua né lại không xong, cuối cùng bèn nằm sấp trong ngực Từ Yến Chu.
Chàng ôm Nguyên Nguyên về Vị Ương Cung, chăm sóc một thời gian nên rất khóe mạnh, mập mạp, còn chưa vào tới cửa, chỉ nghe thấy giọng Cố Diệu Nguyên Nguyên đã nở nụ cười.
“Ư ư…” Nguyên Nguyên vươn tay vào trong.
Cố Diệu nghe tiếng động, đưa tay đón thấy hài tử: “Hai người về rồi.”
Nguyên Nguyên đã đến lúc dựng thẳng lên bế, thấy hắn vươn tay về phía Cố Diệu, Từ Yến Chu lại ngầm giở trò xấu xoay người qua lại, làm cho tay Nguyên Nguyên với vào khoảng không.
Nguyên Nguyên: “Ý? A a a!”
Từ Yến Chu khẽ bật cười, xoay người thêm cái nữa đưa đứa nhỏ sang nhử, Nguyên Nguyên hé miệng cười, vui tươi hớn hở vươn tay tới chỗ Cố Diệu, lúc sắp đụng tới đích lại bị Từ Yến Chu xoay người sang chỗ khác.
Nguyên Nguyên há miệng, lộ ra mấy cái răng nhỏ: “A a a! Y nha a a!”
Từ Yến Chu khụ một tiếng: “A Diệu, nhìn hắn này.”
Cố Diệu nhận lấy hài tử: “Chàng đừng trêu hắn nữa, mấy tuổi rồi?”
Từ Yến Chu: “Thấy hắn rất vui đó chứ, thích đùa giỡn.”
Nguyên Nguyên ôm cổ Cố Diệu, ánh mắt cong cong thành hình trăng non, Cố Diệu nói: “Ngày xuân ấm áp, Kinh Giao sắp vào vụ rồi, có thời gian thì đến xem.”
***
Tác giả có lời muốn nói.
Nguyên Nguyên: ???
Mặc cho Từ Yến Chu nói gì đi nữa Nguyên Nguyên cũng không nhúc nhích, duỗi tay đá chân, nhếch miệng cười với Cố Diệu, lộ ra hàng lợi nho nhỏ màu hồng nhạt.
Từ Yến Chu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn: “Nguyên Nguyên, lật một cái cho phụ thân xem…”
Nguyên Nguyên: “Phì!”
Cố Diệu: “Có lẽ hắn mệt rồi, lần sau lại lật chàng lại xem.”
Lần đầu tiên hài tử xoay người Từ Yến Chu không nhìn thấy, có điều quá trình trưởng thành của hài tử vẫn còn nhiều chuyện lý thú, sau này sẽ được chứng kiến.
Từ Yến Chu vén chăn cho Nguyên Nguyên: “Vậy để xem sau, hắn đã xoay người được thì càng phải trông coi cẩn thận, giường cao thế này đừng lật xuống dưới là được.”
Cố Diệu gật đầu, Lư thị vẫn thường ghé sang, Từ Yến Nam mỗi ngày đều chạy đến đây, còn có mấy người Minh Cảnh canh chừng, dù ngã cũng không đến lượt bé con này.
Từ Yến Chu chỉ cảm thấy trong nhà có hài tử trưởng thành, chàng ôm Nguyên Nguyên dậy hôn một cái thật mạnh: “Nhi tử ngoan, ngày mai phụ thân lại xem con xoay người.”
Nguyên Nguyên nằm trong ngực Từ Yến Chu, chân mày nhỏ chau lại, duỗi tay sang phía Cố Diệu, muốn mẫu thân.
Cố Diệu mỉm cười: “Phu quân ở cùng Nguyên Nguyên nhé, ta đi viết lá thư.”
Có hài tử, Cố Diệu vẫn luôn vây quanh đứa nhỏ bận rộn, Nguyên Nguyên tuy nhu thuận nhưng rất bám nàng, nhìn không thấy sẽ đi tìm, ngoài nương ra chỉ có phụ thân mới trị được hắn.
Tuy Nguyên Nguyên bám Cố Diệu nhưng Từ Yến Chu đã có cách, lực chú ý của tiểu hài tử không không tập trung, cho nên chàng đã nghĩ ra cách làm gián đoạn sự chú ý, ôm hắn đi lại trong cung, cầm con hổ bằng vải hoặc chuồn chuồn tre trêu chọc hắn, cho hắn chỉ vào đồ vật, mang hắn đi chơi khắp nơi.
Rốt cuộc Nguyên Nguyên chẳng buồn tìm nương nữa.
Cố Diệu đang đọc nông thư*, bây giờ là tháng mười, chuẩn bị đón thêm một cái Tết nữa, đến tháng ba tháng tư sang năm lại bắt đầu gieo trồng vụ mới.
(*) Nông thư: Sách nông nghiệp
Việc canh tác không chỉ phụ thuộc vào ông trời, còn phải nhờ vào hạt giống và quy trình chăm bón tỉ mỉ.
Người dân Vân Châu đã làm nông từ bao đời nay, hầu hết hạt giống là họ tự giữ lại hoặc mua từ các cửa tiệm. Lúc này Cố Diệu đã thu thập được hơn mười ngàn cân hạt giống, đều là loại tròn trịa khỏe mạnh, nếu dùng chúng làm hạt giống năng suất tuyệt đối sẽ được cải thiện.
Mười cân hạt giống đổi mười cân lương thực, rẻ hơn so với hạt giống trong cửa tiệm, đợi đến khi thu hoạch vụ thu chắc chắn sẽ nhiều hơn không chỉ dừng ở một hai cân.
Việc bán hạt giống giao cho Trương Tiên Ngôn và Lưu Vĩ Trạm phụ trách, mang chỗ hạt giống này bán ra, Trương Tiên Ngôn còn tiếc không nỡ bỏ.
Lưu Vĩ Trạm hiểu được cảm giác này, hắn cảm động lây.
Trương Tiên Ngôn thở dài, giọng điệu u oán: “Triều đình bán nhưng dân chúng chưa chắc đã mua.”
Lưu Vĩ Trạm chưa từng thấy loại hạt giống nâng cao mẫu sản như vậy bao giờ, vì sao dân chúng không mua?
Trương Tiên Ngôn giải thích: “Ngươi mua hạt giống cố định ở một chỗ đã mấy chục năm, sản lượng hằng năm tuy không cao nhưng cũng không thấp, dùng loại giống mới ai biết thu hoạch sẽ thế nào, Tây Bắc trồng được nhưng ở phía nam, phía nam…”
Trương Tiên Ngôn lại lắc đầu thở dài, nhìn Triệu chưởng quỹ buôn bán ở phía nam là biết, có dễ dàng không, không dễ một chút nào.
Từ Yến Chu chiến đấu một đường từ Vân Thành đến đây, dân chúng trong vùng sống chết có nhau cùng tiến cùng lùi, phía nam lại an yên vui sướng ngồi chờ thay đổi triều đại.
Loại hạt giống này không nhất thiết phải bán ra ngoài.
Hai người xuất phát đi bán hạt giống, dán bố cáo dưới chân cổng thành, người đến xem thì nhiều nhưng người mua rất ít.
Điều Trương Tiên Ngôn lo lắng đã thành sự thật, dân chúng đứng ở cổng thành bàn tán: “Mười cân lương thực đổi mười cân giống, chẳng rẻ hơn trong cửa tiệm là mấy.”
“Chưa trồng nên chưa biết loại giống này thế nào, chẳng thà dùng loại giống cũ.”
“Ta mua hạt giống ở nhà ông chủ Trần, năm nay một mẫu thu gần 300 cân mạch, vẫn nên mua của ông chủ Trần tốt hơn.”
Trương Tiên Ngôn cất tiếng: “Mọi người yên lặng một chút, yên lặng chút! Loại giống này không giống bình thường…”
Trương Tiên Ngôn mặc quan phục, còn có Lưu Vĩ Trạm cao lớn vạm vỡ đứng bên cạnh, quả nhiên đám đông yên tĩnh lại.
“Hạt giống này được chuyển từ Tây Bắc về đây, trồng ở Tây Bắc mẫu sản cao tới 350 cân, nếu chăm bón cẩn thận sẽ lên tới 400 cân.” Trương Tiên Ngôn vẫn rất có lòng tin với hạt giống: “Phương bắc là nơi thế nào mọi người cũng biết, thổ nhưỡng không màu mỡ bằng phía nam, nhưng Tây Bắc vẫn có thể sản xuất được nhiều lương thảo như vậy, còn sợ ở đây trồng không tốt hay sao?”
Ngôn từ của lão rất khẩn thiết, đã có người động tâm.
“Thật sự năng suất như vậy?”
Trương Tiên Ngôn đảm bảo: “Bản quan là thành thủ Ninh Châu, sản lượng đều giấy trắng mặc đen ghi vào tấu chương, lừa gạt Hoàng thượng là tội lớn mất đầu, không thể vì mặt mũi mà làm càn.”
Lại có người phản bác: “Hạt giống trồng trên đất Tây Bắc chưa chắc ở chỗ bọn ta đã phù hợp, mọi người chưa nghe câu nam quýt bắc chỉ sao?”*
(*) Nam quýt bắc chỉ – 南橘北枳: Đây là phép ẩn dụ cho sự biến dị của cùng một loài do điều kiện môi trường khác nhau. Lá giống nhau, nhưng trên thực tế chúng có vị khác nhau.
Trương Tiên Ngôn tiếp tục giải thích: “Cáy này không hẳn như vậy, có một số cây trồng quả thực không thích nghi với điều kiện khác, nhưng lương thực lại được trồng ở khắp mọi miền, hơn nữa, những hạt giống này ban đầu được mua từ nhiều nơi khác nhau, sau quá trình chăm bón cẩn thận mới được chọn ra.”
Lưu Vĩ Trạm cũng góp lời: “Mua bán chú trọng người tình ta nguyện, muốn mua thì mua, không muốn thì đừng mua, có điều, mùa thu hoạch sang năm nhìn thấy mẫu đất nhà người khác thu hoạch nhiều hơn ba trăm cân mà nhà ngươi vẫn dừng ở hai trăm cân, cao nhất là ba trăm cân, thì đừng có đỏ mắt giở mánh khóe.”
Nói đến mức này trong đám đông đã có người phẫn nộ.
“Ngươi thật giỏi ba hoa, vậy nếu dùng hạt giống của ngươi chỉ thu hơn một trăm cân, giống khác lại thu được hai ba trăm cân thì sao, xem lúc đó ai mới phải khóc.”
Lưu Vĩ Trạm chẳng hề gì, Cố Diệu muốn làm ra hạt giống vì muốn cho dân chúng được ăn no, nhưng không nói phải đem cơm nhét vào miệng người.
Trương Tiên Ngôn đã thử trồng hạt giống ở phía nam, quả nhiên là loại giống tốt, thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước, sang năm nói không chừng hạt giống còn tốt hơn nữa.
Lưu Vĩ Trạm: “Vậy đến lúc đó lại nói, xem ai cười ai khóc.”
“Ngươi!”
“Đến đây, đến đây, nếu muốn mua hạt giống thì đến phủ thủ thành đăng ký, mười cân lương đổi mười cân giống!”
Đám đông dần dần giải tán, có người về nhà lấy lương thực, còn lại phần đông vẫn chần chờ quan sát.
Rốt cuộc có thật sự tốt hay không, có giống như những lời Trương Tiên Ngôn nói đến thần tiên còn không biết, nào có ai dám đánh cược một năm thu hoạch?
Cùng lắm thì chờ sang năm lại mua.
Hầu hết những người đến mua hạt giống đều là dân nghèo trong thôn, không mua được giống tốt nhưng muốn thu hoạch nhiều ngũ cốc, đánh cược vào niềm tin với triều đình từ tận đáy lòng, niềm tin với Từ Yến Chu.
Không có nhiều hạt giống để mua, nay bán một lần, mùa xuân sang năm bán thêm lần nữa, bán không được thì chỉ còn cách…
“Bán không được thì đưa đến quân doanh, đậu phộng ép lấy dầu, đậu nành xay làm đậu phụ, làm bánh nấu cháo, chẳng phải đang mua lương thực nuôi quân đó sao, vừa hay.” Cố Diệu gật đầu với hai người bọn họ: “Chuyến này này hai vị vất vả rồi.”
Hai người vội nói không vất vả, Lưu Vĩ Trạm thử thăm dò: “Thế còn bã đậu, cám mạch vẫn đưa đến chỗ ta chứ?”
Tháng mười một trời chuyển lạnh, bên ngoài không còn cỏ non, ăn bã đậu heo gà đều béo ục ịch.
Cố Diệu gật đầu: “Sẽ đưa đến chỗ ngươi.”
Trong lòng Lưu Vĩ Trạm thầm nói một chữ tốt: “Vậy sẽ làm theo ý nương nương, ngoài việc giữ lại hạt giống thì số còn lại đều đưa hết vào quân doanh.”
“Ừm.” Cố Diệu vẫn cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng lại bất lực, vốn không thể ép người ta mua hạt giống, chờ sang năm trông thấy loại giống này tốt có lẽ sẽ mua.
Nàng cho hai người bọn họ lui ra, lúc trở về Nguyên Nguyên lăn trên giường mấy vòng. Nếu không có Minh Cảnh canh chừng, e rằng đã lăn xuống chân giường.
Đứa trẻ hơn ba tháng, cuối cùng cũng có thể vặn vẹo toàn thân, nghĩ muốn chạy nhảy.
Cố Diệu nâng lưng và cổ Nguyên Nguyên lên, ôm vào trong lòng: “Con ngồi còn chưa ngồi được mà đã muốn chạy rồi hả.”
Trong lớp áo bông nhỏ màu đỏ và chiếc mũ quả dưa, Nguyên Nguyên tựa như một nắm tuyết.
Cố Diệu ôm hài tử một lúc rồi thả hắn xuống giường, gió lạnh bên ngoài lùa qua tấm giấy dán cửa sổ, kêu vù vù.
E rằng tuyết sắp rơi.
Ngoài trời lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp, Từ Yến Chu trở về đứng cạnh chậu than sưởi ấm mới đến chỗ đứa nhỏ: “Năm nay có vẻ lạnh hơn năm ngoái, hai người ở trong phòng thôi.”
Nguyên Nguyên nằm lăn lộn trên giường, trong mắt Từ Yến Chu tràn đấy ý cười, xem tấu chương mệt mỏi, khi trở về được nhìn thấy nhi tử và Cố Diệu, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến.
“Tiểu tử này lớn nhanh thật.” Từ Yến Chu vươn tay nắm lấy tay Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên không thích như vậy, chưa được bao lâu đã giãy ra.
Từ Yến Chu: “Cứng cáp lắm.”
“Lúc mới sinh hắn chỉ lớn bằng tầm này, bây giờ tròn tròn mập mạp, phỏng chừng sẽ trưởng thành rất nhanh.” Cố Diệu nhìn hài tử, cảm thấy dù thế nào cũng rất đáng yêu.
Khuôn mặt như chiếc bánh bao thịt, mắt to, bàn tay nho nhỏ, cẳng chân mập mạp khỏe khoắn, ấm áp như cái bếp lò nhỏ.
Nguyên Nguyên rất thích chui vào lòng Cố Diệu, bây giờ hắn đã biết xoay người, dễ dàng tìm thấy Cố Diệu, tuy Từ Yến Chu không vui lắm nhưng dù sao cũng là con của mình, chẳng thể làm gì hơn.
Nguyên Nguyên lớn lên thế này rất vừa ý chàng, trong mơ tiểu hài tử vừa lì lợm vừa khó trị, thật khiến người ta phải lo âu.
Ấy vậy Từ Yến Chu đã vui mừng quá sớm, Nguyên Nguyên không thích khóc bởi vì có phụ mẫu ở bên cạnh, còn có tổ mẫu ngoại tổ mẫu, cô mẫu, tiểu thúc thúc, cả nhà ai cũng thích chơi với hắn, không có gì đáng phải khóc. Hơn nữa, ngay cả đi hắn cũng chưa biết, sao có thể nghịch ngợm.
Cho đến khi hết mùa đông, sang tháng ba Nguyên Nguyên được hơn bảy tháng, đã biết lăn từ đầu giường lăn đến cuối giường, bò khắp giường. Chỉ cần không để ý một lúc là bò đi rất xa.
Từ Yến Chu đau đầu hết sức, bây giờ chàng thích cháu ngoại trai Từ Ấu Vi mới sinh một tháng trước hơn, mới được một tháng vừa ngoan vừa mềm, quan trong nhất là nằm bất động trên giường.
Nguyên Nguyên rất thích trèo lên người Từ Yến Chu, còn biết kéo tay áo Cố Diệu để nàng dẫn hắn đi tìm phụ thân.
Nguyên Nguyên còn thích nhất là được chơi cùng phụ thân, thích cùng chàng chơi trốn tìm, hắn bò rất nhanh, luôn trốn sau giá sách, Từ Yến Chu chỉ cần tìm một lần là thấy.
Bị tìm được Nguyên Nguyên liền cười khanh khách, Từ Yến Chu chơi trốn tìm với hắn mấy chục lần, cho tới bây giờ vẫn chỉ tìm ở chỗ này.
Từ Yến Chu bèn thương lượng: “Nguyên Nguyên, lần sau con trốn chỗ khác được không?”
Nguyên Nguyên há miệng cắn một cái lên mặt Từ Yến Chu.
Những chiếc răng to bằng hạt gạo, cắn không đau một chút nào, chỉ như gãi ngứa. Từ Yến Chu còn lo Nguyên Nguyên sẽ cắn Cố Diệu, càng không thể để đứa nhỏ dưỡng thành thói quen như vậy, sau đó, Từ Yến Chu phát hiện, Nguyên Nguyên chỉ hôn Cố Diệu.
“Tiểu tử thối.” Chàng dùng cằm cọ cọ lên khuôn mặt non nớt của Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên a a bỏ trốn, né qua né lại không xong, cuối cùng bèn nằm sấp trong ngực Từ Yến Chu.
Chàng ôm Nguyên Nguyên về Vị Ương Cung, chăm sóc một thời gian nên rất khóe mạnh, mập mạp, còn chưa vào tới cửa, chỉ nghe thấy giọng Cố Diệu Nguyên Nguyên đã nở nụ cười.
“Ư ư…” Nguyên Nguyên vươn tay vào trong.
Cố Diệu nghe tiếng động, đưa tay đón thấy hài tử: “Hai người về rồi.”
Nguyên Nguyên đã đến lúc dựng thẳng lên bế, thấy hắn vươn tay về phía Cố Diệu, Từ Yến Chu lại ngầm giở trò xấu xoay người qua lại, làm cho tay Nguyên Nguyên với vào khoảng không.
Nguyên Nguyên: “Ý? A a a!”
Từ Yến Chu khẽ bật cười, xoay người thêm cái nữa đưa đứa nhỏ sang nhử, Nguyên Nguyên hé miệng cười, vui tươi hớn hở vươn tay tới chỗ Cố Diệu, lúc sắp đụng tới đích lại bị Từ Yến Chu xoay người sang chỗ khác.
Nguyên Nguyên há miệng, lộ ra mấy cái răng nhỏ: “A a a! Y nha a a!”
Từ Yến Chu khụ một tiếng: “A Diệu, nhìn hắn này.”
Cố Diệu nhận lấy hài tử: “Chàng đừng trêu hắn nữa, mấy tuổi rồi?”
Từ Yến Chu: “Thấy hắn rất vui đó chứ, thích đùa giỡn.”
Nguyên Nguyên ôm cổ Cố Diệu, ánh mắt cong cong thành hình trăng non, Cố Diệu nói: “Ngày xuân ấm áp, Kinh Giao sắp vào vụ rồi, có thời gian thì đến xem.”
***
Tác giả có lời muốn nói.
Nguyên Nguyên: ???