Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Hàn Triều liếc liếc gương mặt không dám tin tưởng của Triệu Tín, quơ quơ ly rượu đỏ trong tay, uống một ngụm, chờ Triệu Tín tiêu hóa tin tức này.
"Thiếu gia, ý của anh là......" Áp xuống khiếp sợ trong lòng, Triệu Tín phá lệ chuyên chú hẳn lên, anh còn không chú ý tới, đôi đũa anh đang gắp một miệng thịt kho tàu còn quơ trong không khí.
Hàn Triều nhún nhún vai, nửa giỡn nửa thật nói: "Mạt thế làm thế lực Triều gia lúc trước bị quấy rầy không ít, tôi nghĩ những ngày vô ưu vô lo cần được điều chỉnh, bằng không con chó con mèo gì cũng có thể khi dễ trên đầu bổn thiếu gia."
Dị năng của Thích Thất là thật đặc thù, tuy nói hiện tại không ai biết nhưng không ai bảo đảm được bí mật này vẫn luôn có thể bảo trì, tới lúc đó không có thế lực, không có thật lực, anh dựa vào cái gì mà bảo vệ cô, vì Thích Thất bình yên vô ưu, anh không thể không phòng ngừa chu đáo.
Hai người Triệu Tín thì cho rằng Hàn Triều nói chính là Thích Thất vô duyên vô cớ rơi xuống núi, không bị thế gia đại tộc ám hại lại bị con kiến mình không thèm để trong lòng tính kế, thật là đủ làm người phát hỏa.
Triệu Tín Triều Hổ hai người đứng dậy đi đến trước mặt Hàn Triều, quỳ một gối xuống đất, thần phục: "Triệu Tín (Triều Hổ) bái kiến chủ tử."
Hàn Triều "công đạo" nhiệm vụ cho họ có nghĩa là, từ đây về sau, Triệu gia (Triều Hổ) đều thu vào dưới cánh chim Hàn Triều, lúc trước anh cũng có kêu bọn họ đi làm việc này việc kia, nhưng đó là "giúp đỡ" mà không phải là "phân công" yêu cầu họ đi làm. Đừng xem thường hai chữ này, hai bên thật là khác nhau, giúp đỡ làm việc cho thấy anh căn bản không có ý tiếp thu bọn họ, cho nên ngay cả bọn họ đã đầu nhập mà anh không cự tuyệt, bọn họ thực chất vẫn thuộc về bên ngoài, Hàn Triều vẫn đối với họ thật khách khí, nhiều lắm chính là quan hệ "bạn bè" tốt hơn một chút so với quan hệ với Hách Kiến Quốc Vương Tiểu Lợi, nếu có chuyện thì anh sẽ hỗ trợ, nhưng chỉ trong giới hạn anh muốn. Còn "phân công" thì hoàn toàn khác, đây chứng minh là Hàn Triều đã nạp vào dưới cánh của mình, bọn họ về sau chính là trách nhiệm của anh, là cùng một nhất thể với anh, cùng sủng cùng nhục, đương nhiên họ cũng phụng đến anh là chủ, vì anh mà vượt qua sông qua lửa, đem tính mạng giao vào trong tay Hàn Triều.
......
Chính sự nói xong, Triều Hổ đánh giá bốn phía, phát hiện từ lúc bọn họ tiến vào đến bây giờ cũng chưa thấy Thích Thất đâu cả, lẽ ra biết bọn họ lại đây, người hưng phấn nhất chính là cô ấy mới đúng, không có đạo lý trốn ở trong phòng không ra nha, không phải là......
"Thiếu gia, em gái Thích Thất ở đâu? Cô ấy bị thương thực nghiêm trọng sao? Sao lại không thấy cô ấy ra đây?" Triều Hổ quan tâm hỏi, không có Thích Thất mỗi ngày thật nhàm chán, cũng không có người cãi nhau với anh, đơn phương tự ngược thật không có cảm giác thành tựu. Triều Hổ bất tri bất giác nhớ tới Lam Tiểu Điệp bị mình mắng đến khóc, lắc lắc đầu, anh như thế nào lại nhớ tới cô ta.
"Cô ấy không có việc gì, các người ăn no chưa, ăn no thì đi đi, trở lại thành phố B nên làm gì thì làm đi."
Thấy Thích Thất tỉnh lại đang mở to mắt tìm mình, Hàn Triều hai câu liền tống cổ bọn họ đi ra ngoài, nói giỡn sao, Thích Thất thấy họ, một hai phải theo chân bọn họ cùng về thành phố B thì làm sao, anh nếu muốn trở về thành phố B thì cần gì phải gạt Thích Thất đi tìm bọn họ.
Mở ra cửa phòng, Hàn Triều đi đến ngồi xuống mép giường, ôn nhu nói với Thích Thất: "Sao không ngủ tiếp? Còn sớm, ngủ tiếp đi."
"Anh đi đâu?" Thích Thất duỗi tay xoa xoa đôi mắt, vẫn là cảm giác thực buồn ngủ, vì thế bỏ chống cự, nằm xuống chui vào trong chăn, chỉ lộ ra tới hai con mắt, mí mắt liên tục chớp chớp, lập tức sẽ ngủ lại, trong miệng còn không quên đưa ra nghi hoặc: "Em vừa rồi hình như nghe được giọng Triều Hổ."
Hàn Triều âm thầm cắn răng, chửi nhỏ Triều Hổ cái kia lớn giọng, trên mặt vẫn là ôn tồn nói: "Khẳng định là em nằm mơ mơ thấy, Triều Hổ bọn họ hiện tại có lẽ không sai biệt lắm đã mau đến thành phố B, sao có thể còn đợi ở tỉnh H."
Vừa nói xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa "loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng", cùng với giọng oang oang của Triều Hổ, Thích Thất đang lập tức lăn ra ngủ giật bắn mình lên, hoàn toàn thanh tỉnh.
Liền nghe bên ngoài Triều Hổ gân cổ lên kêu: "Thiếu gia, chúng tôi không xe không vật tư đi như thế nào, anh cũng không thể chỉ nhìn mà mặc kệ chúng tôi nha!"
"Hàn Triều......" Thích Thất quay đầu trừng mắt với Hàn Triều, trong ánh mắt lóe lên hai ngọn lửa nhỏ.
Bị trừng, Hàn Triều vô tội chớp mắt, trong lòng lại âm thầm chửi nhỏ: Triều Hổ, anh làm tốt lắm......
Cuối cùng, Triều Hổ cùng Triệu Tín vẫn là ngồi xuống sô pha phòng khách trong xe, Thích Thất rửa sạch trái cây trong không gian đem ra đãi hai người, hai người tranh đoạt trái cây, khen ngợi Thích Thất hết lời: "Vẫn là phu nhân hiểu lý lẽ, chỗ nào giống thiếu gia, tới cái vỏ trái cây cũng không cho chúng tôi nhìn."
Triều Hổ ăn đầy miệng, cũng không quên nói với Thích Thất, oán giận: "Đúng rồi, đúng rồi, thiếu gia quá keo kiệt." Trái cây tươi mới, đã bao lâu họ không được ăn qua.
Đối với hiện tại Hàn Triều có thể lấy ra trái cây tươi, họ thông minh không đặt câu hỏi, quản anh vì lý do gì, họ chỉ cần có ăn là tốt, Hàn Triều chịu để Thích Thất lấy trái cây ra chính là biểu lộ tín nhiệm nhất với họ.
Để lên bàn một đám trái cây, Thích Thất tinh tế đánh giá hai người. Trước khi tách ra hai người không có gì biến hóa mấy so với khi mạt thế bắt đầu, hiện giờ lại trở nên gầy ốm, ngăm đen, trên người quần áo cũng nhiều chỗ rách, dơ bẩn, lôi thôi lếch thếch, nhìn hoàn toàn như người khác.
Thích Thất tò mò hỏi: "Các người sao lại trở thành như thế này? Là rời khỏi Hàn đội hay sao? Hay là từ khi chúng ta tách ra, Hàn đội không cho các người vật tư?"
Vừa nghe tới cái này, hai người Triều Hổ lại tức lên, một chữ cũng không sót kể lại cho Thích Thất chuyện Hàn Tiến và Bạch Thi Thi. Biết được chân tướng, Thích Thất thật vui vẻ, lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa: "Ha ha ha... Các người thật quá thảm, không được, tôi phải cười một lát, ha ha..." Thích Thất cười, ôm bụng ngã vào trong lòng ngực Hàn Triều, mỗi khi sắp dừng lại, thoáng nhìn hai người chật vật lại muốn cười ra tiếng.
Dưới ánh mắt ai oán của hai người, Thích Thất liều mạng nhịn xuống, vẫy vẫy tay: "Thôi không cười... Không cười các người nữa, nhưng mà nói thật, các người cũng quá ngốc đi, Hàn Tiến không gác đêm các người cũng không biết sao? Mấy chục con gia cầm biến dị tiến vào chẳng lẽ một chút động tĩnh cũng không có?"
Nói đến cái này, bọn họ cũng là hối hận không kịp. Ngày đó buổi tối là họ có nghe được động tĩnh, tính cảnh giác của họ vẫn rất cao, nhưng mà, ai làm cho họ ngày hôm đó bị Hàn Tiến chọc cho thất vọng, nghe được động tĩnh còn tưởng là Hàn Tiến Bạch Thi Thi hai người nửa đêm không ngủ được đi kiểm kê vật tư, bọn họ càng nghĩ càng không muốn đối mặt với hai người đó, căn bản lười đi nhìn đến hai người.
Thấy hai người cúi đầu không nói lời nào, Thích Thất liếc Hàn Triều một cái, em có phải nói sai lời gì hay không? Hàn Triều trấn an vỗ vỗ đầu cô, lắc đầu, không có việc gì.
Triều Hổ cảm xúc tới mau, đi cũng mau, thực mau đã ra khỏi xúc cảm này, khoe với Thích Thất: "Bất quá chúng tôi cũng đã báo thù, những con gia cầm biến dị đó đã bị chúng tôi chém giết hết, thi thể đều bị tôi đốt thành tro."
"Tro?" Thích Thất khóe miệng trừu trừu, nhìn về phía hai người, ánh mắt có tia ý vị không rõ, liếc tới bộ dáng chật vật của hai người, lắc đầu, quả nhiên người đáng thương có chỗ đáng giận, bọn họ thật là phí phạm của trời, gia cầm biến dị chính là ăn được nha.
Nhưng khi nhìn thấy Triều Hổ đắc ý, cô không nói ra, để anh ta đắc ý vài ngày, xem đó, cô vẫn rất có tâm đồng tình, không nói ra chân tướng kích thích họ.
Thích Thất cười giống như một con tiểu hồ ly vừa làm chuyện xấu, đôi mắt cong cong, lông mày cũng cong cong, ba người chung quanh nhìn thấy tâm tình cũng vui vẻ lên không ít. Đám người Triệu Tín rốt cuộc minh bạch vì sao Hàn Triều bỏ rơi biết bao nhiêu danh viện thế gia, thiên kim tiểu thư mà một hai toàn tâm toàn ý sủng người trước mặt. Thích Thất muốn gia thế không gia thế, muốn năng lực không năng lực, thật xinh đẹp, nhưng mà xinh đẹp như vậy cũng không thiếu, lúc trước bọn họ không rõ, hiện giờ nhìn cô cười vui vẻ, tâm tư sở hữu đều viết lên trên mặt, họ rốt cuộc hiểu được, bởi vì Thích Thất thật đơn giản, đối với bọn họ chơi quyền chơi mưu, trong lòng toàn ý dơ ý xấu, người đơn giản lạc quan như một mặt trời nhỏ Thích Thất chính là cứu rỗi cho họ.
Hai người Triệu Tín ngồi một lát là đi, họ không thể ở lại quá lâu, nếu không sẽ khiến những người khác hoài nghi. Họ đã ước định rõ ràng tối mai sẽ quay lại, trong xe cuối cùng chỉ còn lại Hàn Triều và Thích Thất.
Thích Thất nép vào trong lòng ngực Hàn Triều, chơi chơi với cúc áo trên người anh, nhẫn nhịn không được hỏi: "Hàn tổng, anh muốn cùng mọi người quay trở về thành phố B sao?"
Nghe vậy, đang nhắm mắt dưỡng thần Hàn Triều mở to mắt, lông mi gắt gao phồng lên, không đợi anh nghĩ ra phải mở miệng nói với Thích Thất như thế nào, liền nghe được thanh âm Thích Thất lại truyền đến.
"Chúng ta có thể không trở về cùng với họ được không? Chúng ta đơn độc đi không được sao?"
Hàn Triều kinh ngạc nhướng mày, anh cho rằng cô nhìn thấy bọn họ sẽ thật vui vẻ, bên kia cô có không ít bạn chơi cùng, anh cho rằng cô sẽ nháo lên đòi theo chân bọn họ, anh còn đang suy nghĩ phải nói như thế nào để cô không muốn đi chung với họ, không ngờ cô lại chính miệng mình nói ra.
Thấy tầm mắt Hàn Triều nhìn lại mình, Thích Thất vùi đầu càng sâu vào lòng ngực anh, ở thời điểm cô quyết định ở cùng Hàn Triều, Thích Thất đã hạ quyết tâm muốn rời khỏi Bạch Thi Thi thật xa, ước gì cả đời này không cần phải gặp nhau càng tốt, đừng nói cô không tiền đồ, mình có bao nhiêu cân lượng, Thích Thất rất rõ ràng, chơi tâm cơ thủ đoạn với nữ chủ à, cô tự nhận chơi không lại, nghĩ lại lúc trước nghĩ chính mình không cần đi trêu chọc cô ta, nữ chủ sẽ không ra tay với cô, kết quả thế nào? Sự thật chứng minh rằng, có một số việc căn bản là không phải cứ đúng theo "tôi cho rằng"...
Từ lúc cô gặp nữ chủ đến giờ, nữ chủ so với miêu tả trong nguyên văn là không giống nhau, cái gì ôn nhu thiện lương thiên sứ áo trắng, bỏ đi, cô cũng chỉ thấy được một đóa bạch liên hoa ngăn nắp gọn gàng, nhưng bên trong lại đầy ghen tị ác độc. Cô không đắc tội với cô ta vậy mà còn có thể bị cô ta đẩy xuống núi, hiện giờ cô có bàn tay vàng lớn như thế này, vậy cô ta càng không coi cô là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt hay sao!
Nếu đã không thể trêu vào, vậy cô trốn đi thì tốt hơn. Nhìn tới tình trạng hiện tại, lúc vừa mới đến thế giới này, cô tính toán quyết định ôm chặt đùi Hàn Triều, kết quả hiện tại cô có thể hoàn toàn bế lên, muốn rời xa nữ chủ Bạch Thi Thi, kết quả giờ phút này cô thật sự có thể cách thật xa cô ta, tình hình như vậy không thể nghi ngờ làm Thích Thất vô cùng an tâm thư thái.
"Thiếu gia, ý của anh là......" Áp xuống khiếp sợ trong lòng, Triệu Tín phá lệ chuyên chú hẳn lên, anh còn không chú ý tới, đôi đũa anh đang gắp một miệng thịt kho tàu còn quơ trong không khí.
Hàn Triều nhún nhún vai, nửa giỡn nửa thật nói: "Mạt thế làm thế lực Triều gia lúc trước bị quấy rầy không ít, tôi nghĩ những ngày vô ưu vô lo cần được điều chỉnh, bằng không con chó con mèo gì cũng có thể khi dễ trên đầu bổn thiếu gia."
Dị năng của Thích Thất là thật đặc thù, tuy nói hiện tại không ai biết nhưng không ai bảo đảm được bí mật này vẫn luôn có thể bảo trì, tới lúc đó không có thế lực, không có thật lực, anh dựa vào cái gì mà bảo vệ cô, vì Thích Thất bình yên vô ưu, anh không thể không phòng ngừa chu đáo.
Hai người Triệu Tín thì cho rằng Hàn Triều nói chính là Thích Thất vô duyên vô cớ rơi xuống núi, không bị thế gia đại tộc ám hại lại bị con kiến mình không thèm để trong lòng tính kế, thật là đủ làm người phát hỏa.
Triệu Tín Triều Hổ hai người đứng dậy đi đến trước mặt Hàn Triều, quỳ một gối xuống đất, thần phục: "Triệu Tín (Triều Hổ) bái kiến chủ tử."
Hàn Triều "công đạo" nhiệm vụ cho họ có nghĩa là, từ đây về sau, Triệu gia (Triều Hổ) đều thu vào dưới cánh chim Hàn Triều, lúc trước anh cũng có kêu bọn họ đi làm việc này việc kia, nhưng đó là "giúp đỡ" mà không phải là "phân công" yêu cầu họ đi làm. Đừng xem thường hai chữ này, hai bên thật là khác nhau, giúp đỡ làm việc cho thấy anh căn bản không có ý tiếp thu bọn họ, cho nên ngay cả bọn họ đã đầu nhập mà anh không cự tuyệt, bọn họ thực chất vẫn thuộc về bên ngoài, Hàn Triều vẫn đối với họ thật khách khí, nhiều lắm chính là quan hệ "bạn bè" tốt hơn một chút so với quan hệ với Hách Kiến Quốc Vương Tiểu Lợi, nếu có chuyện thì anh sẽ hỗ trợ, nhưng chỉ trong giới hạn anh muốn. Còn "phân công" thì hoàn toàn khác, đây chứng minh là Hàn Triều đã nạp vào dưới cánh của mình, bọn họ về sau chính là trách nhiệm của anh, là cùng một nhất thể với anh, cùng sủng cùng nhục, đương nhiên họ cũng phụng đến anh là chủ, vì anh mà vượt qua sông qua lửa, đem tính mạng giao vào trong tay Hàn Triều.
......
Chính sự nói xong, Triều Hổ đánh giá bốn phía, phát hiện từ lúc bọn họ tiến vào đến bây giờ cũng chưa thấy Thích Thất đâu cả, lẽ ra biết bọn họ lại đây, người hưng phấn nhất chính là cô ấy mới đúng, không có đạo lý trốn ở trong phòng không ra nha, không phải là......
"Thiếu gia, em gái Thích Thất ở đâu? Cô ấy bị thương thực nghiêm trọng sao? Sao lại không thấy cô ấy ra đây?" Triều Hổ quan tâm hỏi, không có Thích Thất mỗi ngày thật nhàm chán, cũng không có người cãi nhau với anh, đơn phương tự ngược thật không có cảm giác thành tựu. Triều Hổ bất tri bất giác nhớ tới Lam Tiểu Điệp bị mình mắng đến khóc, lắc lắc đầu, anh như thế nào lại nhớ tới cô ta.
"Cô ấy không có việc gì, các người ăn no chưa, ăn no thì đi đi, trở lại thành phố B nên làm gì thì làm đi."
Thấy Thích Thất tỉnh lại đang mở to mắt tìm mình, Hàn Triều hai câu liền tống cổ bọn họ đi ra ngoài, nói giỡn sao, Thích Thất thấy họ, một hai phải theo chân bọn họ cùng về thành phố B thì làm sao, anh nếu muốn trở về thành phố B thì cần gì phải gạt Thích Thất đi tìm bọn họ.
Mở ra cửa phòng, Hàn Triều đi đến ngồi xuống mép giường, ôn nhu nói với Thích Thất: "Sao không ngủ tiếp? Còn sớm, ngủ tiếp đi."
"Anh đi đâu?" Thích Thất duỗi tay xoa xoa đôi mắt, vẫn là cảm giác thực buồn ngủ, vì thế bỏ chống cự, nằm xuống chui vào trong chăn, chỉ lộ ra tới hai con mắt, mí mắt liên tục chớp chớp, lập tức sẽ ngủ lại, trong miệng còn không quên đưa ra nghi hoặc: "Em vừa rồi hình như nghe được giọng Triều Hổ."
Hàn Triều âm thầm cắn răng, chửi nhỏ Triều Hổ cái kia lớn giọng, trên mặt vẫn là ôn tồn nói: "Khẳng định là em nằm mơ mơ thấy, Triều Hổ bọn họ hiện tại có lẽ không sai biệt lắm đã mau đến thành phố B, sao có thể còn đợi ở tỉnh H."
Vừa nói xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa "loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng", cùng với giọng oang oang của Triều Hổ, Thích Thất đang lập tức lăn ra ngủ giật bắn mình lên, hoàn toàn thanh tỉnh.
Liền nghe bên ngoài Triều Hổ gân cổ lên kêu: "Thiếu gia, chúng tôi không xe không vật tư đi như thế nào, anh cũng không thể chỉ nhìn mà mặc kệ chúng tôi nha!"
"Hàn Triều......" Thích Thất quay đầu trừng mắt với Hàn Triều, trong ánh mắt lóe lên hai ngọn lửa nhỏ.
Bị trừng, Hàn Triều vô tội chớp mắt, trong lòng lại âm thầm chửi nhỏ: Triều Hổ, anh làm tốt lắm......
Cuối cùng, Triều Hổ cùng Triệu Tín vẫn là ngồi xuống sô pha phòng khách trong xe, Thích Thất rửa sạch trái cây trong không gian đem ra đãi hai người, hai người tranh đoạt trái cây, khen ngợi Thích Thất hết lời: "Vẫn là phu nhân hiểu lý lẽ, chỗ nào giống thiếu gia, tới cái vỏ trái cây cũng không cho chúng tôi nhìn."
Triều Hổ ăn đầy miệng, cũng không quên nói với Thích Thất, oán giận: "Đúng rồi, đúng rồi, thiếu gia quá keo kiệt." Trái cây tươi mới, đã bao lâu họ không được ăn qua.
Đối với hiện tại Hàn Triều có thể lấy ra trái cây tươi, họ thông minh không đặt câu hỏi, quản anh vì lý do gì, họ chỉ cần có ăn là tốt, Hàn Triều chịu để Thích Thất lấy trái cây ra chính là biểu lộ tín nhiệm nhất với họ.
Để lên bàn một đám trái cây, Thích Thất tinh tế đánh giá hai người. Trước khi tách ra hai người không có gì biến hóa mấy so với khi mạt thế bắt đầu, hiện giờ lại trở nên gầy ốm, ngăm đen, trên người quần áo cũng nhiều chỗ rách, dơ bẩn, lôi thôi lếch thếch, nhìn hoàn toàn như người khác.
Thích Thất tò mò hỏi: "Các người sao lại trở thành như thế này? Là rời khỏi Hàn đội hay sao? Hay là từ khi chúng ta tách ra, Hàn đội không cho các người vật tư?"
Vừa nghe tới cái này, hai người Triều Hổ lại tức lên, một chữ cũng không sót kể lại cho Thích Thất chuyện Hàn Tiến và Bạch Thi Thi. Biết được chân tướng, Thích Thất thật vui vẻ, lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa: "Ha ha ha... Các người thật quá thảm, không được, tôi phải cười một lát, ha ha..." Thích Thất cười, ôm bụng ngã vào trong lòng ngực Hàn Triều, mỗi khi sắp dừng lại, thoáng nhìn hai người chật vật lại muốn cười ra tiếng.
Dưới ánh mắt ai oán của hai người, Thích Thất liều mạng nhịn xuống, vẫy vẫy tay: "Thôi không cười... Không cười các người nữa, nhưng mà nói thật, các người cũng quá ngốc đi, Hàn Tiến không gác đêm các người cũng không biết sao? Mấy chục con gia cầm biến dị tiến vào chẳng lẽ một chút động tĩnh cũng không có?"
Nói đến cái này, bọn họ cũng là hối hận không kịp. Ngày đó buổi tối là họ có nghe được động tĩnh, tính cảnh giác của họ vẫn rất cao, nhưng mà, ai làm cho họ ngày hôm đó bị Hàn Tiến chọc cho thất vọng, nghe được động tĩnh còn tưởng là Hàn Tiến Bạch Thi Thi hai người nửa đêm không ngủ được đi kiểm kê vật tư, bọn họ càng nghĩ càng không muốn đối mặt với hai người đó, căn bản lười đi nhìn đến hai người.
Thấy hai người cúi đầu không nói lời nào, Thích Thất liếc Hàn Triều một cái, em có phải nói sai lời gì hay không? Hàn Triều trấn an vỗ vỗ đầu cô, lắc đầu, không có việc gì.
Triều Hổ cảm xúc tới mau, đi cũng mau, thực mau đã ra khỏi xúc cảm này, khoe với Thích Thất: "Bất quá chúng tôi cũng đã báo thù, những con gia cầm biến dị đó đã bị chúng tôi chém giết hết, thi thể đều bị tôi đốt thành tro."
"Tro?" Thích Thất khóe miệng trừu trừu, nhìn về phía hai người, ánh mắt có tia ý vị không rõ, liếc tới bộ dáng chật vật của hai người, lắc đầu, quả nhiên người đáng thương có chỗ đáng giận, bọn họ thật là phí phạm của trời, gia cầm biến dị chính là ăn được nha.
Nhưng khi nhìn thấy Triều Hổ đắc ý, cô không nói ra, để anh ta đắc ý vài ngày, xem đó, cô vẫn rất có tâm đồng tình, không nói ra chân tướng kích thích họ.
Thích Thất cười giống như một con tiểu hồ ly vừa làm chuyện xấu, đôi mắt cong cong, lông mày cũng cong cong, ba người chung quanh nhìn thấy tâm tình cũng vui vẻ lên không ít. Đám người Triệu Tín rốt cuộc minh bạch vì sao Hàn Triều bỏ rơi biết bao nhiêu danh viện thế gia, thiên kim tiểu thư mà một hai toàn tâm toàn ý sủng người trước mặt. Thích Thất muốn gia thế không gia thế, muốn năng lực không năng lực, thật xinh đẹp, nhưng mà xinh đẹp như vậy cũng không thiếu, lúc trước bọn họ không rõ, hiện giờ nhìn cô cười vui vẻ, tâm tư sở hữu đều viết lên trên mặt, họ rốt cuộc hiểu được, bởi vì Thích Thất thật đơn giản, đối với bọn họ chơi quyền chơi mưu, trong lòng toàn ý dơ ý xấu, người đơn giản lạc quan như một mặt trời nhỏ Thích Thất chính là cứu rỗi cho họ.
Hai người Triệu Tín ngồi một lát là đi, họ không thể ở lại quá lâu, nếu không sẽ khiến những người khác hoài nghi. Họ đã ước định rõ ràng tối mai sẽ quay lại, trong xe cuối cùng chỉ còn lại Hàn Triều và Thích Thất.
Thích Thất nép vào trong lòng ngực Hàn Triều, chơi chơi với cúc áo trên người anh, nhẫn nhịn không được hỏi: "Hàn tổng, anh muốn cùng mọi người quay trở về thành phố B sao?"
Nghe vậy, đang nhắm mắt dưỡng thần Hàn Triều mở to mắt, lông mi gắt gao phồng lên, không đợi anh nghĩ ra phải mở miệng nói với Thích Thất như thế nào, liền nghe được thanh âm Thích Thất lại truyền đến.
"Chúng ta có thể không trở về cùng với họ được không? Chúng ta đơn độc đi không được sao?"
Hàn Triều kinh ngạc nhướng mày, anh cho rằng cô nhìn thấy bọn họ sẽ thật vui vẻ, bên kia cô có không ít bạn chơi cùng, anh cho rằng cô sẽ nháo lên đòi theo chân bọn họ, anh còn đang suy nghĩ phải nói như thế nào để cô không muốn đi chung với họ, không ngờ cô lại chính miệng mình nói ra.
Thấy tầm mắt Hàn Triều nhìn lại mình, Thích Thất vùi đầu càng sâu vào lòng ngực anh, ở thời điểm cô quyết định ở cùng Hàn Triều, Thích Thất đã hạ quyết tâm muốn rời khỏi Bạch Thi Thi thật xa, ước gì cả đời này không cần phải gặp nhau càng tốt, đừng nói cô không tiền đồ, mình có bao nhiêu cân lượng, Thích Thất rất rõ ràng, chơi tâm cơ thủ đoạn với nữ chủ à, cô tự nhận chơi không lại, nghĩ lại lúc trước nghĩ chính mình không cần đi trêu chọc cô ta, nữ chủ sẽ không ra tay với cô, kết quả thế nào? Sự thật chứng minh rằng, có một số việc căn bản là không phải cứ đúng theo "tôi cho rằng"...
Từ lúc cô gặp nữ chủ đến giờ, nữ chủ so với miêu tả trong nguyên văn là không giống nhau, cái gì ôn nhu thiện lương thiên sứ áo trắng, bỏ đi, cô cũng chỉ thấy được một đóa bạch liên hoa ngăn nắp gọn gàng, nhưng bên trong lại đầy ghen tị ác độc. Cô không đắc tội với cô ta vậy mà còn có thể bị cô ta đẩy xuống núi, hiện giờ cô có bàn tay vàng lớn như thế này, vậy cô ta càng không coi cô là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt hay sao!
Nếu đã không thể trêu vào, vậy cô trốn đi thì tốt hơn. Nhìn tới tình trạng hiện tại, lúc vừa mới đến thế giới này, cô tính toán quyết định ôm chặt đùi Hàn Triều, kết quả hiện tại cô có thể hoàn toàn bế lên, muốn rời xa nữ chủ Bạch Thi Thi, kết quả giờ phút này cô thật sự có thể cách thật xa cô ta, tình hình như vậy không thể nghi ngờ làm Thích Thất vô cùng an tâm thư thái.