Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Thấy Triều Hổ đã hiểu, Hàn Triều cưỡi lên xe máy, dùng tinh thần lực che chắn lại ngừa thanh âm xe máy truyền ra, chạy về hướng về xe van.
Trở lại phòng, liếc một cái thấy Thích Thất vẫn còn khò khè ngủ say, Hàn Triều mỉm cười, ngồi xổm xuống, vươn ngón tay ra quét quét gương mặt phấn nộn, ngón tay lạnh lẽo chạm vào làm Thích Thất không thoải mái, cô nhăn cái mũi nhỏ, miệng lầu bầu: "Lạnh quá, không cần ăn kem."
Bộ dáng kiều nộn chọc Hàn Triều cười khẽ ra tiếng, thần sắc trong mắt càng thêm kiên định, anh cúi người xuống hôn hôn trên trán Thích Thất, sau đó đứng dậy đi về hướng phòng khách.
Từ không gian anh lấy ra đồ ăn nóng hôi hổi bày biện lên bàn, một lát sau ở cửa xe vang lên tiếng đập cửa "thùng thùng", Hàn Triều liếc mắt nhìn phòng ngủ một cái, đi ra mở cửa xe.
"Thiếu gia." Triều Hổ Triệu Tín nhìn thấy Hàn Triều đồng thời kêu lên, Hàn Triều tùy ý gật đầu làm hai người tiến vào.
Triều Hổ và Triệu Tín hai người bỗng nhiên như lạc vào trong phòng khách trang hoàng xa hoa, nhất thời có điểm không thích ứng, co quắp mà đứng ở đó, đã bao lâu họ không thấy được đồ vật tinh xảo như thế, dường như đã là đời trước.
"Đứng làm gì? Lại đây ngồi bên này." Hàn Triều nhíu mày liếc nhìn hai người, mang họ vào nhà ăn, chỉ chỉ đồ ăn trên bàn: "Ăn trước đi, ăn xong chúng ta nói chuyện."
Hai người Triều Hổ nghe vậy ngồi xuống ngay, đối với thiếu gia nhà họ, bọn họ căn bản là không biết khách khí là gì, ăn ngấu nghiến được một nửa, nhớ tới mấy ngày nay nghẹn khuất, mũi hai người đau xót tưởng muốn rơi lệ.
Nhẫn nhịn, áp xúc động xuống, giương mắt nhìn Hàn Triều đang nhàn nhã cầm một ly rượu vang đỏ ngồi kế bên, Triều Hổ hỏi: "Thiếu gia, anh tính toán khi nào trở về, anh không biết đâu, mấy ngày nay chúng tôi thảm biết bao nhiêu, cái kia Hàn Tiến như bệnh tâm thần, một hai phải kiểm kê vật tư, làm vật tư hết thảy đều bị động vật biến dị ăn mất cả."
"Ăn?" Ánh mắt nghi vấn, Hàn Triều nhìn về phía Triệu Tín, Triệu Tín gật đầu tỏ vẻ chính là như vậy, tiếp theo nói cho Hàn Triều biết mọi chuyện từ đầu đến cuối, biết được chân tướng Hàn Triều lại lần nữa thật tò mò với đầu óc Hàn Tiến, đến tột cùng mạch não anh ta là kỳ ba đến đâu mới có thể làm ra loại chuyện này.
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, anh cũng không thay đổi ý định ban đầu của mình: "Tôi còn có chuyện, trong một khoảng thời gian sẽ không trở về thành phố B."
"Thiếu gia anh muốn đi đâu? Tôi cũng phải đi." Không đợi Hàn Triều nói xong, Triều Hổ liền tích cực kêu lên, đi theo thiếu gia thật tốt, anh mới không cần tiếp tục đi theo bên người Hàn Tiến, ăn không ngon, mặc không đủ ấm, còn phải đề phòng Hàn Tiến đột nhiên lên cơn động kinh.
Hàn Triều thu hồi khóe miệng đang cười, lạnh lùng liếc Triều Hổ một cái, Triều Hổ bị liếc chột dạ, thưa dạ không dám nói, anh biết thiếu gia giao cho anh nhiệm vụ, chỉ là, anh cho rằng đây là lý do thiếu gia không cho mình đi theo thôi, thiếu gia ngay cả đám người Triều gia cũ cũng chưa liên hệ, vậy kêu mình ra tạo cái đội ngũ làm gì, muốn trung tâm không trung tâm, muốn thực lực không thực lực.
Còn Triệu Tín nghĩ nhiều hơn, anh đã sớm đoán được thiếu gia không muốn trở về thành phố B, bằng không cũng sẽ không kêu mình đi ẩn núp bên người Hàn Tiến, nói là ẩn núp nhưng trên thực tế chỉ là muốn mình lưu lại bên người Hàn Tiến, an bài một đường lui cho mình mà thôi, thiếu gia ở Hàn gia có nhiều nhãn tuyến (như là gián điệp ấy) như vậy, thật là không cần mình vẽ rắn thêm chân.
Nhưng mà hôm nay nhìn thấy Hàn Triều lại có một loại bộ dáng khác, bộ dạng này, bọn họ biết Hàn Triều hơn hai mươi năm nay chỉ thấy được có một lần, là lúc Triều lão gia bị ám sát.
Triều lão gia là bị ám sát, hung thủ là mấy đối thủ Hàn gia liên hợp hành động, bọn họ cho rằng muốn chèn ép Hàn gia phải xuống tay từ kinh tế của Hàn gia, cho nên Triều lão gia liền trở thành nhân vật đầu tiên bị họ trừ đi, Triều lão gia qua đời cũng chỉ còn một cậu nhỏ mười mấy tuổi đầu thì có thể trở thành gì, nhưng bọn họ không nghĩ tới là, chính là cậu nhỏ mà họ vẫn coi thường này, tâm tính trầm ổn, thủ đoạn âm ngoan, không ngừng vững vàng tiếp nhận Triều thị, còn trả đũa bọn họ một tia xoay người cũng không có.
Bọn người này còn phái mấy chục sát thủ đến bao vây loại trừ Hàn Triều, kết quả đều là về tay không, không nói người Triều gia bên người Hàn Triều liều chết bảo hộ, ngay cả Hàn gia nếu Hàn Triều qua đời có thể được lợi ích thật lớn cũng như chó điên phái ra toàn tinh nhuệ bảo hộ Hàn Triều, bọn họ không ngừng hoài nghi tin tức họ nhận được có lầm hay không, chẳng lẽ Hàn gia đối với cái huyết mạch Hàn Triều này là vô cùng để ý, chứ không phải là vô cùng lãnh đạm như họ biết? Nhưng đó là do bọn họ không rõ, Hàn gia liều mạng bảo vệ Hàn Triều đơn giản là vì Triều lão gia đã lập di chúc, nếu Hàn Triều chết, Triều thị to như vậy phải dựa vào di chúc mà vô điều kiện quyên tặng ra ngoài.
Mười chín tuổi Hàn Triều tiếp nhận Triều thị, hai mươi tuổi trở thành đế vương của Triều thị, 21 tuổi chỉ dựa vào bản thân trả đũa các thế gia ở quốc gia Z, nhất cử nhất động làm khiếp sợ toàn bộ các thế gia, những năm đó, ở xã hội thượng lưu quốc gia Z chỉ cần nghe tới thiếu chủ Triều gia, chân đều phải run lên.
Triệu Tín suy nghĩ cũng không khác sự thật lắm, lúc ấy Hàn Triều kinh mạch bị hao tổn, không hy vọng thăng cấp được, anh thật là không muốn trở về thành phố B, khi đó nếu anh mang Thích Thất trở về chỉ có thể là đưa thân vào miệng cọp, Thích Thất có dị năng đặc thù, anh thà rằng từ bỏ đám người ở Triều gia cũng sẽ không để Thích Thất đi thành phố B mà mạo hiểm, huống hồ lúc ấy anh cũng đã an bài thỏa đáng, người Triều gia chỉ cần đợi ở thành phố B căn bản sẽ không có gì nguy hiểm, nếu hai năm sau mà anh vẫn không thể thăng cấp, vậy cho dù anh không trở về Triều gia cũng sẽ có an bài khác cho người Triều gia áo cơm vô ưu, nhưng mà hiện tại tình huống là bất đồng với lần trước họ tạm biệt nhau...
"Tôi lần này tìm các người lại đây là có hai việc giao cho các người làm, một là Triều Hổ, anh đi liên lạc người Triều gia, hiện giờ có lẽ bọn họ hẳn là đã hội hợp ở thành phố B, còn có, lúc trước đã nói, đi tổ chức một tiểu đội đánh thuê, anh vẫn tiếp tục làm chuyện đó."
Triều Hổ ở Triều gia là một tồn tại đặc thù, anh là Triều lão gia thu dưỡng, cũng là Triều lão gia tìm bạn để chơi cùng với Hàn Triều, ông vốn dĩ chính là muốn cho Hàn Triều có người bạn cùng lứa tuổi chơi chung, không trông cậy vào Triều Hổ có thể có bao nhiêu trung thành, người làm trung thành Triều gia chưa bao giờ thiếu, chỉ là, Triều Hổ không cho là như vậy, anh cảm thấy mình được Triều lão gia nuôi lớn chính là muốn anh nguyện trung thành với Triều gia, nguyện trung thành với thiếu gia, cùng với những người làm khác không có gì khác nhau, ý tưởng này được người làm Triều gia rất tán thành.
Khi Triều lão gia nhận Triều Hổ làm cháu nuôi chỉ là kiếm bạn cho Hàn Triều, cho nên Triều Hổ cũng được cấp một phần không nhỏ, tỷ như 10% cổ phần Triều thị, tỷ như anh và Hàn Triều đều được đãi ngộ như nhau, nhưng nếu Triều Hổ muốn gia nhập vào trong Triều gia làm người làm, mà không trải qua thiên chuy bách luyện, không trải qua thời gian thử thách, căn bản là không có khả năng, không thấy người làm của Triều gia sao, đều là mấy thế hệ người nối tiếp nhau. Còn Hàn Triều, anh cho rằng Triều Hổ như vậy đã là rất tốt, Triều Hổ trở thành người giúp việc trong nhà chỉ là cho anh ta thêm tầng gông xiềng mà thôi, nếu không thành người giúp việc, ôm 10% cổ phần Triều thị làm cái gì mà không được, đến lúc đó tìm người phụ nữ lập gia đình không thể so với đem tánh mạng đặt trong tay người khác, cuộc sống còn không dễ dàng thoải mái hơn sao.
"Triệu Tín, anh đi liên lạc nhân mạch mà cha tôi lưu lại, phải tuyệt đối là dòng chính, âm thầm trợ giúp Triều Hổ, còn chuyện ẩn nấp, tùy cơ ứng biến đi, có thể ẩn núp thì tiếp tục, không thể cũng không bắt buộc."
Người giúp việc Hàn gia, cũng giống như của Triều gia, hay có thể nói thế gia quốc gia Z đều có người giúp việc của chính mình, mà trong đó người giúp việc ở Hàn gia tương đối khác, bọn họ nguyện trung thành chưa bao giờ là Hàn gia mà là nhóm "thiếu gia" Hàn gia. Hàn gia quật khởi khoảng trăm năm, nếu muốn phát triển, bên trong tất nhiên phải có cạnh tranh, chỉ cần là người có bản lĩnh, có năng lực, có thủ đoạn, người đó liền có thể vượt lên trước trở thành người trung tâm của Hàn gia, thậm chí là gia chủ.
Không có tài nguyên? Tùy ngươi trộm tùy ngươi đoạt, chỉ cần ngươi có bản lĩnh lấy trở về, gia tộc chính là hậu thuẫn, là bọc hậu cho ngươi. Không có người dùng? Người giúp việc tùy ngươi chọn lựa, tùy ngươi tuyển, chỉ cần ngươi hàng phục được bọn họ, vậy bọn họ chính là trung với ngươi. Tổ tông Hàn gia ngay lúc đó đã quyết định quyết sách như thế làm Hàn gia phát triển thế như chẻ tre, chỉ là vấn đề tồn tại cũng thật nghiêm trọng, tỷ như vấn đề người giúp việc, lại tỷ như việc cạnh tranh làm nhân khẩu Hàn gia không ngừng bị giảm xuống.
Tới đời Hàn lão gia, người sống sót cũng chỉ còn Hàn lão gia một người, dưới ông cũng chỉ có hai người con, là cha Hàn Tiến – Hàn Thụy, cha Hàn Triều – Hàn Hãn.
Hàn Hãn qua đời, người giúp việc lúc trước lựa chọn Hàn Hãn tự nhiên bị Hàn Thụy tiếp thu. Cái gọi là "tiếp thu", không chỉ có tiếp thu bản thân những người này, còn có việc những người này giúp Hàn Hãn xử lý, cùng với những thứ họ sở hữu, nhân mạch, tài nguyên, thế lực, đều bị thu nạp. Bởi vì ích lợi thật lớn, người làm cho Hàn gia tàn hại nhau cũng không hiếm lạ.
Mà quan hệ giữa người giúp việc của "thiếu gia" của họ càng rối loạn, có khi cha thì duy trì thiếu gia này, con lại nguyện trung thành thiếu gia kia, hoặc là chú bác nguyện đi theo cái kia, cháu chắt lại theo người này, có đủ loại nguyên nhân làm nên chuyện này, cũng bởi vậy ở Hàn gia hình thành một sự ăn ý, giữa người giúp việc Hàn gia và Hàn gia gia tộc chỉ có thể duy trì một vị "thiếu gia", khi nào "thiếu gia" chết mới lựa chọn người khác.
Cho nên Triệu Tín đối với lựa chọn "thiếu gia" Hàn gia không phải chỉ là mặt ngoài cá nhân anh chọn, anh lựa chọn như vậy đại biểu cho lựa chọn của cả Triệu gia, bởi vậy mới có chuyện cha của Triệu Tín từng bức anh lựa chọn Hàn Triều, đơn giản là sự lựa chọn này là đem toàn bộ tài nguyên, nhân mạch, thế lực của Triệu gia đưa đến trong tay "thiếu gia", hiện giờ Triệu Tín chọn Hàn Triều, như vậy từ đây về sau trên dưới Triệu gia sẽ phụng Hàn Triều làm chủ.
Chỉ là Hàn Triều lúc trước ám chỉ cho Triệu Tín, Triệu gia ở trong tay Hàn Triều chỉ để đó không cần, Hàn Triều cho Triệu Tín lựa chọn, chọn để Triệu gia đi theo Hàn Triều mà "ngủ đông", hay là đi theo Hàn Tiến lang bạt một mảnh thiên địa, lúc đó Triệu Tín lựa chọn Hàn Triều, nhưng mà hiện giờ...
Triệu Tín có điểm không thể tin được tình huống trước mắt, Hàn Triều "lười nhác", anh đã sớm biết, cái gì thân phận quyền thế, căn bản là không nhập vào mắt Hàn Triều, anh ta cũng chỉ muốn làm thiếu gia nhàn tản mà thôi, lúc trước anh ta vẫn luôn hưởng thụ thật tốt, vẫn luôn nỗ lực làm theo hướng này, vậy hiện tại đây là có chuyện gì? Nếu anh không lý giải sai, thiếu gia đây là muốn kiến tạo thế lực của chính mình?!
Trở lại phòng, liếc một cái thấy Thích Thất vẫn còn khò khè ngủ say, Hàn Triều mỉm cười, ngồi xổm xuống, vươn ngón tay ra quét quét gương mặt phấn nộn, ngón tay lạnh lẽo chạm vào làm Thích Thất không thoải mái, cô nhăn cái mũi nhỏ, miệng lầu bầu: "Lạnh quá, không cần ăn kem."
Bộ dáng kiều nộn chọc Hàn Triều cười khẽ ra tiếng, thần sắc trong mắt càng thêm kiên định, anh cúi người xuống hôn hôn trên trán Thích Thất, sau đó đứng dậy đi về hướng phòng khách.
Từ không gian anh lấy ra đồ ăn nóng hôi hổi bày biện lên bàn, một lát sau ở cửa xe vang lên tiếng đập cửa "thùng thùng", Hàn Triều liếc mắt nhìn phòng ngủ một cái, đi ra mở cửa xe.
"Thiếu gia." Triều Hổ Triệu Tín nhìn thấy Hàn Triều đồng thời kêu lên, Hàn Triều tùy ý gật đầu làm hai người tiến vào.
Triều Hổ và Triệu Tín hai người bỗng nhiên như lạc vào trong phòng khách trang hoàng xa hoa, nhất thời có điểm không thích ứng, co quắp mà đứng ở đó, đã bao lâu họ không thấy được đồ vật tinh xảo như thế, dường như đã là đời trước.
"Đứng làm gì? Lại đây ngồi bên này." Hàn Triều nhíu mày liếc nhìn hai người, mang họ vào nhà ăn, chỉ chỉ đồ ăn trên bàn: "Ăn trước đi, ăn xong chúng ta nói chuyện."
Hai người Triều Hổ nghe vậy ngồi xuống ngay, đối với thiếu gia nhà họ, bọn họ căn bản là không biết khách khí là gì, ăn ngấu nghiến được một nửa, nhớ tới mấy ngày nay nghẹn khuất, mũi hai người đau xót tưởng muốn rơi lệ.
Nhẫn nhịn, áp xúc động xuống, giương mắt nhìn Hàn Triều đang nhàn nhã cầm một ly rượu vang đỏ ngồi kế bên, Triều Hổ hỏi: "Thiếu gia, anh tính toán khi nào trở về, anh không biết đâu, mấy ngày nay chúng tôi thảm biết bao nhiêu, cái kia Hàn Tiến như bệnh tâm thần, một hai phải kiểm kê vật tư, làm vật tư hết thảy đều bị động vật biến dị ăn mất cả."
"Ăn?" Ánh mắt nghi vấn, Hàn Triều nhìn về phía Triệu Tín, Triệu Tín gật đầu tỏ vẻ chính là như vậy, tiếp theo nói cho Hàn Triều biết mọi chuyện từ đầu đến cuối, biết được chân tướng Hàn Triều lại lần nữa thật tò mò với đầu óc Hàn Tiến, đến tột cùng mạch não anh ta là kỳ ba đến đâu mới có thể làm ra loại chuyện này.
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, anh cũng không thay đổi ý định ban đầu của mình: "Tôi còn có chuyện, trong một khoảng thời gian sẽ không trở về thành phố B."
"Thiếu gia anh muốn đi đâu? Tôi cũng phải đi." Không đợi Hàn Triều nói xong, Triều Hổ liền tích cực kêu lên, đi theo thiếu gia thật tốt, anh mới không cần tiếp tục đi theo bên người Hàn Tiến, ăn không ngon, mặc không đủ ấm, còn phải đề phòng Hàn Tiến đột nhiên lên cơn động kinh.
Hàn Triều thu hồi khóe miệng đang cười, lạnh lùng liếc Triều Hổ một cái, Triều Hổ bị liếc chột dạ, thưa dạ không dám nói, anh biết thiếu gia giao cho anh nhiệm vụ, chỉ là, anh cho rằng đây là lý do thiếu gia không cho mình đi theo thôi, thiếu gia ngay cả đám người Triều gia cũ cũng chưa liên hệ, vậy kêu mình ra tạo cái đội ngũ làm gì, muốn trung tâm không trung tâm, muốn thực lực không thực lực.
Còn Triệu Tín nghĩ nhiều hơn, anh đã sớm đoán được thiếu gia không muốn trở về thành phố B, bằng không cũng sẽ không kêu mình đi ẩn núp bên người Hàn Tiến, nói là ẩn núp nhưng trên thực tế chỉ là muốn mình lưu lại bên người Hàn Tiến, an bài một đường lui cho mình mà thôi, thiếu gia ở Hàn gia có nhiều nhãn tuyến (như là gián điệp ấy) như vậy, thật là không cần mình vẽ rắn thêm chân.
Nhưng mà hôm nay nhìn thấy Hàn Triều lại có một loại bộ dáng khác, bộ dạng này, bọn họ biết Hàn Triều hơn hai mươi năm nay chỉ thấy được có một lần, là lúc Triều lão gia bị ám sát.
Triều lão gia là bị ám sát, hung thủ là mấy đối thủ Hàn gia liên hợp hành động, bọn họ cho rằng muốn chèn ép Hàn gia phải xuống tay từ kinh tế của Hàn gia, cho nên Triều lão gia liền trở thành nhân vật đầu tiên bị họ trừ đi, Triều lão gia qua đời cũng chỉ còn một cậu nhỏ mười mấy tuổi đầu thì có thể trở thành gì, nhưng bọn họ không nghĩ tới là, chính là cậu nhỏ mà họ vẫn coi thường này, tâm tính trầm ổn, thủ đoạn âm ngoan, không ngừng vững vàng tiếp nhận Triều thị, còn trả đũa bọn họ một tia xoay người cũng không có.
Bọn người này còn phái mấy chục sát thủ đến bao vây loại trừ Hàn Triều, kết quả đều là về tay không, không nói người Triều gia bên người Hàn Triều liều chết bảo hộ, ngay cả Hàn gia nếu Hàn Triều qua đời có thể được lợi ích thật lớn cũng như chó điên phái ra toàn tinh nhuệ bảo hộ Hàn Triều, bọn họ không ngừng hoài nghi tin tức họ nhận được có lầm hay không, chẳng lẽ Hàn gia đối với cái huyết mạch Hàn Triều này là vô cùng để ý, chứ không phải là vô cùng lãnh đạm như họ biết? Nhưng đó là do bọn họ không rõ, Hàn gia liều mạng bảo vệ Hàn Triều đơn giản là vì Triều lão gia đã lập di chúc, nếu Hàn Triều chết, Triều thị to như vậy phải dựa vào di chúc mà vô điều kiện quyên tặng ra ngoài.
Mười chín tuổi Hàn Triều tiếp nhận Triều thị, hai mươi tuổi trở thành đế vương của Triều thị, 21 tuổi chỉ dựa vào bản thân trả đũa các thế gia ở quốc gia Z, nhất cử nhất động làm khiếp sợ toàn bộ các thế gia, những năm đó, ở xã hội thượng lưu quốc gia Z chỉ cần nghe tới thiếu chủ Triều gia, chân đều phải run lên.
Triệu Tín suy nghĩ cũng không khác sự thật lắm, lúc ấy Hàn Triều kinh mạch bị hao tổn, không hy vọng thăng cấp được, anh thật là không muốn trở về thành phố B, khi đó nếu anh mang Thích Thất trở về chỉ có thể là đưa thân vào miệng cọp, Thích Thất có dị năng đặc thù, anh thà rằng từ bỏ đám người ở Triều gia cũng sẽ không để Thích Thất đi thành phố B mà mạo hiểm, huống hồ lúc ấy anh cũng đã an bài thỏa đáng, người Triều gia chỉ cần đợi ở thành phố B căn bản sẽ không có gì nguy hiểm, nếu hai năm sau mà anh vẫn không thể thăng cấp, vậy cho dù anh không trở về Triều gia cũng sẽ có an bài khác cho người Triều gia áo cơm vô ưu, nhưng mà hiện tại tình huống là bất đồng với lần trước họ tạm biệt nhau...
"Tôi lần này tìm các người lại đây là có hai việc giao cho các người làm, một là Triều Hổ, anh đi liên lạc người Triều gia, hiện giờ có lẽ bọn họ hẳn là đã hội hợp ở thành phố B, còn có, lúc trước đã nói, đi tổ chức một tiểu đội đánh thuê, anh vẫn tiếp tục làm chuyện đó."
Triều Hổ ở Triều gia là một tồn tại đặc thù, anh là Triều lão gia thu dưỡng, cũng là Triều lão gia tìm bạn để chơi cùng với Hàn Triều, ông vốn dĩ chính là muốn cho Hàn Triều có người bạn cùng lứa tuổi chơi chung, không trông cậy vào Triều Hổ có thể có bao nhiêu trung thành, người làm trung thành Triều gia chưa bao giờ thiếu, chỉ là, Triều Hổ không cho là như vậy, anh cảm thấy mình được Triều lão gia nuôi lớn chính là muốn anh nguyện trung thành với Triều gia, nguyện trung thành với thiếu gia, cùng với những người làm khác không có gì khác nhau, ý tưởng này được người làm Triều gia rất tán thành.
Khi Triều lão gia nhận Triều Hổ làm cháu nuôi chỉ là kiếm bạn cho Hàn Triều, cho nên Triều Hổ cũng được cấp một phần không nhỏ, tỷ như 10% cổ phần Triều thị, tỷ như anh và Hàn Triều đều được đãi ngộ như nhau, nhưng nếu Triều Hổ muốn gia nhập vào trong Triều gia làm người làm, mà không trải qua thiên chuy bách luyện, không trải qua thời gian thử thách, căn bản là không có khả năng, không thấy người làm của Triều gia sao, đều là mấy thế hệ người nối tiếp nhau. Còn Hàn Triều, anh cho rằng Triều Hổ như vậy đã là rất tốt, Triều Hổ trở thành người giúp việc trong nhà chỉ là cho anh ta thêm tầng gông xiềng mà thôi, nếu không thành người giúp việc, ôm 10% cổ phần Triều thị làm cái gì mà không được, đến lúc đó tìm người phụ nữ lập gia đình không thể so với đem tánh mạng đặt trong tay người khác, cuộc sống còn không dễ dàng thoải mái hơn sao.
"Triệu Tín, anh đi liên lạc nhân mạch mà cha tôi lưu lại, phải tuyệt đối là dòng chính, âm thầm trợ giúp Triều Hổ, còn chuyện ẩn nấp, tùy cơ ứng biến đi, có thể ẩn núp thì tiếp tục, không thể cũng không bắt buộc."
Người giúp việc Hàn gia, cũng giống như của Triều gia, hay có thể nói thế gia quốc gia Z đều có người giúp việc của chính mình, mà trong đó người giúp việc ở Hàn gia tương đối khác, bọn họ nguyện trung thành chưa bao giờ là Hàn gia mà là nhóm "thiếu gia" Hàn gia. Hàn gia quật khởi khoảng trăm năm, nếu muốn phát triển, bên trong tất nhiên phải có cạnh tranh, chỉ cần là người có bản lĩnh, có năng lực, có thủ đoạn, người đó liền có thể vượt lên trước trở thành người trung tâm của Hàn gia, thậm chí là gia chủ.
Không có tài nguyên? Tùy ngươi trộm tùy ngươi đoạt, chỉ cần ngươi có bản lĩnh lấy trở về, gia tộc chính là hậu thuẫn, là bọc hậu cho ngươi. Không có người dùng? Người giúp việc tùy ngươi chọn lựa, tùy ngươi tuyển, chỉ cần ngươi hàng phục được bọn họ, vậy bọn họ chính là trung với ngươi. Tổ tông Hàn gia ngay lúc đó đã quyết định quyết sách như thế làm Hàn gia phát triển thế như chẻ tre, chỉ là vấn đề tồn tại cũng thật nghiêm trọng, tỷ như vấn đề người giúp việc, lại tỷ như việc cạnh tranh làm nhân khẩu Hàn gia không ngừng bị giảm xuống.
Tới đời Hàn lão gia, người sống sót cũng chỉ còn Hàn lão gia một người, dưới ông cũng chỉ có hai người con, là cha Hàn Tiến – Hàn Thụy, cha Hàn Triều – Hàn Hãn.
Hàn Hãn qua đời, người giúp việc lúc trước lựa chọn Hàn Hãn tự nhiên bị Hàn Thụy tiếp thu. Cái gọi là "tiếp thu", không chỉ có tiếp thu bản thân những người này, còn có việc những người này giúp Hàn Hãn xử lý, cùng với những thứ họ sở hữu, nhân mạch, tài nguyên, thế lực, đều bị thu nạp. Bởi vì ích lợi thật lớn, người làm cho Hàn gia tàn hại nhau cũng không hiếm lạ.
Mà quan hệ giữa người giúp việc của "thiếu gia" của họ càng rối loạn, có khi cha thì duy trì thiếu gia này, con lại nguyện trung thành thiếu gia kia, hoặc là chú bác nguyện đi theo cái kia, cháu chắt lại theo người này, có đủ loại nguyên nhân làm nên chuyện này, cũng bởi vậy ở Hàn gia hình thành một sự ăn ý, giữa người giúp việc Hàn gia và Hàn gia gia tộc chỉ có thể duy trì một vị "thiếu gia", khi nào "thiếu gia" chết mới lựa chọn người khác.
Cho nên Triệu Tín đối với lựa chọn "thiếu gia" Hàn gia không phải chỉ là mặt ngoài cá nhân anh chọn, anh lựa chọn như vậy đại biểu cho lựa chọn của cả Triệu gia, bởi vậy mới có chuyện cha của Triệu Tín từng bức anh lựa chọn Hàn Triều, đơn giản là sự lựa chọn này là đem toàn bộ tài nguyên, nhân mạch, thế lực của Triệu gia đưa đến trong tay "thiếu gia", hiện giờ Triệu Tín chọn Hàn Triều, như vậy từ đây về sau trên dưới Triệu gia sẽ phụng Hàn Triều làm chủ.
Chỉ là Hàn Triều lúc trước ám chỉ cho Triệu Tín, Triệu gia ở trong tay Hàn Triều chỉ để đó không cần, Hàn Triều cho Triệu Tín lựa chọn, chọn để Triệu gia đi theo Hàn Triều mà "ngủ đông", hay là đi theo Hàn Tiến lang bạt một mảnh thiên địa, lúc đó Triệu Tín lựa chọn Hàn Triều, nhưng mà hiện giờ...
Triệu Tín có điểm không thể tin được tình huống trước mắt, Hàn Triều "lười nhác", anh đã sớm biết, cái gì thân phận quyền thế, căn bản là không nhập vào mắt Hàn Triều, anh ta cũng chỉ muốn làm thiếu gia nhàn tản mà thôi, lúc trước anh ta vẫn luôn hưởng thụ thật tốt, vẫn luôn nỗ lực làm theo hướng này, vậy hiện tại đây là có chuyện gì? Nếu anh không lý giải sai, thiếu gia đây là muốn kiến tạo thế lực của chính mình?!