Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Khụ khụ một tiếng, Hàn Tiến thấp giọng dỗ dành Bạch Thi Thi: "Thi Thi, em không biết Hàn Triều người này, cậu ta là đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, không chịu nổi chút cực khổ nào, em nếu không thuận theo, cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua. Em cũng biết lúc trước chúng ta nháo đến không phải thật vui vẻ, anh cũng không thể tới việc nhỏ như thế này cũng đi tìm cậu ấy, em làm theo lời đi."
Bạch Thi Thi từ trong lòng ngực Hàn Tiến ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy sầu lo nói: "Nhưng đội ngũ khác đều ăn như vậy, chúng ta làm khác quá sẽ khiến mọi người bất mãn."
"Không sao, họ có bản lĩnh thì cứ việc làm lớn, không bản lĩnh cũng đừng ở đây mà vô nghĩa, anh còn không đến mức phải sợ bọn họ." Hàn Tiến không thèm để ý, nói.
Bạch Thi Thi thấy anh cái dạng này cũng biết nhiều lời vô ích, chỉ có thể chính mình âm thầm nghĩ cách.
Mà ở cách lều bọn họ không xa, Hàn Triều nằm trên giường nệm lót khí trong lều của mình, khóe miệng chậm rãi cong lên...
Bữa sáng là Thích Thất cùng Hà Nhu sáng sớm nấu, rất đơn giản, cũng chỉ là một nồi trứng vịt Bắc Thảo cháo thịt nạc mà thôi, bất quá đối với mấy người mấy ngày nay chỉ gặm bánh mì và mì ăn liền, đây đã làm họ phi thường thỏa mãn.
Cuối cùng đem thịt nạc đã xào xong cùng trứng bắc thảo đã cắt miếng để vào trong nồi, hương vị cháo trong không khí nhanh chóng khuếch tán ra.
Người các đội ngũ sôi nổi đi ra khỏi lều trại xem xét, hương vị quá thơm, là ai nấu đồ ăn?
Trong không khí, mùi thịt nhè nhẹ làm bọn họ chảy nước miếng ròng ròng, họ không phải thiếu vật tư, nhưng mạt thế thời gian đã dài như vậy, không chỉ là không giữ được rau trái lâu như vậy, ngay cả một ít thịt đông hay thức ăn đóng gói chân không cũng đều dần dần bắt đầu hư thối, cho đến hiện tại đồ họ có thể ăn cũng chỉ là một ít gạo và mì cùng với giăm bông và những thứ đồ khô rất nhiều chất bảo quản.
Nguyên bản họ cũng không có nhiều lựa chọn, không thấy được nhiều đội ngũ đến những thứ này đều không có hay sao, vậy mà hiện tại từng đợt mùi thịt thơm lừng câu dẫn trong không khí, bọn họ không đành lòng, rốt cuộc đội ngũ nào lại thổ hào như vậy, còn có thể có thịt ăn!
Cho đến khi bọn họ tìm được nơi phát ra mùi hương, thấy được phía trước là đội ngũ mới tới, lúc trước vẫn rất điệu thấp, hiện giờ ngồi vây quanh bàn ăn, khí thế ngất trời.
Mấy đội trưởng các đội ngũ nhìn nhau, trong lòng đều tò mò không phục, bọn họ rốt cuộc làm thế nào để trữ thịt?
Đặc biệt là Cường ca, anh ta lúc trước sở dĩ nhanh chóng từ bỏ việc truy vấn vật tư ở kho lạnh chợ đầu mối, cũng không phải do hoàn toàn tin tưởng bọn Hàn Tiến không lấy, mà nguyên nhân chính là vật tư kho lạnh đều không dễ dự trữ, lúc lấy được có thể nói làm cho vật tư đội ngũ mình thật nhiều, nhưng tới hiện tại, những vật tư đó cơ bản không còn tồn tại được, cho nên anh ta mới từ bỏ nhanh như thế, nhưng mà nếu bọn họ thật sự có biện pháp lưu trữ đám vật tư kia, vậy anh ta phải làm như thế nào?
Trong lúc ánh mắt Cường ca đang lập lòe không ngừng, Hàn Tiến nhận được thông báo cũng đã đến, từ khi gặp được Bạch Thi Thi, số lần anh theo chân bọn họ ăn cơm có thể đếm trên đầu ngón tay, lần này anh đang ở trong lều ăn cơm cùng Bạch Thi Thi, Lam Tiểu Điệp, Văn Văn thì Vương Tiểu Lợi bị mọi người ép buộc đi tới kêu anh đi ra ngoài. Các đội ngũ khác đều là đội trưởng ra mặt, bọn họ ra mặt cũng không phải, huống chi ngay cả Triệu Tín cũng mặc kệ chuyện ngoại giao, những người còn lại càng đừng nói nữa, lười lãng phí nước miếng.
"Hàn đội trưởng phúc khí thật tốt, cho đến bây giờ trong đội ngũ còn có thể ăn được thịt." Cường ca nhìn thấy Hàn Tiến đến, âm dương quái khí mở miệng ra nói.
Hàn Tiến bị Vương Tiểu Lợi gọi tới bản thân đã có điểm không cao hứng, hơn nữa nghe khẩu khí quái dị của Cường ca, trong lòng càng là bực bội, trả lời lại cũng không dễ nghe: "Cường đội trưởng nói gì vậy, cái gì kêu còn có thể ăn thịt, trong các đội ngũ Cường đội là vật tư phong phú nhất, anh không có thịt ăn sao?"
Những lời này vừa nói ra, mấy đội trưởng kia sắc mặt trở nên xanh mét, nhất là Cường ca, anh ta vật tư thật nhiều, nhưng họ không có thịt ăn, vốn dĩ anh ta còn tưởng nếu đội Hàn Tiến nhiều thịt, anh ta có thể lấy vật tư ra trao đổi, nhưng hiện tại người này trước mặt lời nói cũng không khỏi quá kiêu ngạo, Cường ca còn không đến mức vì một miếng thịt mà kéo thấp giá trị con người của mình.
Nhưng bọn họ thật ra hiểu lầm Hàn Tiến, Hàn Tiến bình thường căn bản là mặc kệ vật tư, lúc trước có Triệu Tín sau lại có Bạch Thi Thi quản lý, vật tư lại ở trong không gian Hàn Triều, anh không nhìn thấy được, với Hàn Tiến loại việc nhỏ này căn bản anh không cần nhọc lòng, lúc trước anh muốn ở thành phố M thu thập vật tư cũng là do chịu sự chèn ép của Hàn Triều, lại bị Bạch Thi Thi xúi giục, nhưng sau đó anh cũng nghĩ ra, chỉ cần trở lại thành phố B, anh còn thiếu vật tư hay sao.
Bởi vậy đối với người hoàn toàn không có khái niệm vật tư như Hàn Tiến căn bản là không hiểu vật tư là khuyết thiếu, cũng không để ý tới có những đồ vật không dự trữ được sẽ hư thối, hoặc có lẽ anh cũng biết ít nhiều nhưng đều bị anh xem nhẹ, rốt cuộc những việc cỏn con này không đến phiên anh phải lo tới.
"Lời này của Hàn đội trưởng thật là làm tôi đây không chỗ dung thân, đội ngũ của tôi vật tư không ít, nhưng cũng không có đại bản lĩnh như Hàn đội trưởng, đến nay còn có thể chứa thịt tươi, không biết có phải còn có luôn rau dưa trái cây, Hàn đội trưởng đều có thể lưu trữ?"
Lời Cường ca vừa ra khỏi miệng, hai đội trưởng kia mắt cũng hiện lên tinh quang, nếu Hàn đội trưởng thật sự có biện pháp chứa đựng đồ ăn, bọn họ thế nào cũng phải đào ra biện pháp này. Phải biết rằng từ mạt thế cho đến bây giờ, vật tư bọn họ tìm được cũng không phải là ít, nhưng vì không có cách nào dự trữ, nhưng vật tư đó căn bản không giữ được bao lâu đã bắt đầu hư thối không ăn được.
Hàn Tiến không phải ngốc tử, nghe Cường ca nói anh cũng bắt đầu nhớ lại, càng nghĩ càng kinh hãi, bọn họ giống như trước nay liền không lo lắng vật tư sẽ bị hư thối, vì cái gì? Hàn Triều đến tột cùng là ẩn tàng cái gì?
Theo bản năng nhìn về phía Hàn Triều, đã thấy anh từ ghế đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ, tùy tay vung lên thả ra một cái tủ đông thật lớn, từ tủ đông tản ra một cỗ khí lạnh, từ bên ngoài có thể nhìn thấy tủ đông là đầy đồ ăn.
Hàn Tiến, Cường ca đám người kinh hãi nhìn tủ đông, vì sao cái tủ đông này còn có thể hoạt động? Sau đó nghi hoặc nhìn phía Hàn Triều, hy vọng anh cho bọn họ một lời giải thích.
Hàn Triều nếu lấy ra tủ đông chính là phải giải thích, anh còn có rất nhiều vật tư, không giải thích cho bọn họ, từ đây về sau cũng đừng tưởng an ổn mà lấy đồ vật ra.
Mở tủ đông ra, Hàn Triều giải thích: "Bên trong tủ đông của tôi không chỉ có đồ ăn, còn có khối băng cho nên mới có thể bảo tồn đồ ăn, còn khối băng có như thế nào vậy phải hỏi dị năng giả hệ băng trong đội ngũ chúng tôi."
Nằm cũng trúng đạn, Triệu Tín đang ngon lành xem bọn họ nói chuyện bất ngờ bị điểm danh, tuy rằng không biết Hàn Triều nói có ý gì nhưng cũng không chậm trễ phối hợp với thiếu gia nhà mình, vung tay lên, một cái băng cầu từ trong tay bay ra.
Bạch Thi Thi từ trong lòng ngực Hàn Tiến ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy sầu lo nói: "Nhưng đội ngũ khác đều ăn như vậy, chúng ta làm khác quá sẽ khiến mọi người bất mãn."
"Không sao, họ có bản lĩnh thì cứ việc làm lớn, không bản lĩnh cũng đừng ở đây mà vô nghĩa, anh còn không đến mức phải sợ bọn họ." Hàn Tiến không thèm để ý, nói.
Bạch Thi Thi thấy anh cái dạng này cũng biết nhiều lời vô ích, chỉ có thể chính mình âm thầm nghĩ cách.
Mà ở cách lều bọn họ không xa, Hàn Triều nằm trên giường nệm lót khí trong lều của mình, khóe miệng chậm rãi cong lên...
Bữa sáng là Thích Thất cùng Hà Nhu sáng sớm nấu, rất đơn giản, cũng chỉ là một nồi trứng vịt Bắc Thảo cháo thịt nạc mà thôi, bất quá đối với mấy người mấy ngày nay chỉ gặm bánh mì và mì ăn liền, đây đã làm họ phi thường thỏa mãn.
Cuối cùng đem thịt nạc đã xào xong cùng trứng bắc thảo đã cắt miếng để vào trong nồi, hương vị cháo trong không khí nhanh chóng khuếch tán ra.
Người các đội ngũ sôi nổi đi ra khỏi lều trại xem xét, hương vị quá thơm, là ai nấu đồ ăn?
Trong không khí, mùi thịt nhè nhẹ làm bọn họ chảy nước miếng ròng ròng, họ không phải thiếu vật tư, nhưng mạt thế thời gian đã dài như vậy, không chỉ là không giữ được rau trái lâu như vậy, ngay cả một ít thịt đông hay thức ăn đóng gói chân không cũng đều dần dần bắt đầu hư thối, cho đến hiện tại đồ họ có thể ăn cũng chỉ là một ít gạo và mì cùng với giăm bông và những thứ đồ khô rất nhiều chất bảo quản.
Nguyên bản họ cũng không có nhiều lựa chọn, không thấy được nhiều đội ngũ đến những thứ này đều không có hay sao, vậy mà hiện tại từng đợt mùi thịt thơm lừng câu dẫn trong không khí, bọn họ không đành lòng, rốt cuộc đội ngũ nào lại thổ hào như vậy, còn có thể có thịt ăn!
Cho đến khi bọn họ tìm được nơi phát ra mùi hương, thấy được phía trước là đội ngũ mới tới, lúc trước vẫn rất điệu thấp, hiện giờ ngồi vây quanh bàn ăn, khí thế ngất trời.
Mấy đội trưởng các đội ngũ nhìn nhau, trong lòng đều tò mò không phục, bọn họ rốt cuộc làm thế nào để trữ thịt?
Đặc biệt là Cường ca, anh ta lúc trước sở dĩ nhanh chóng từ bỏ việc truy vấn vật tư ở kho lạnh chợ đầu mối, cũng không phải do hoàn toàn tin tưởng bọn Hàn Tiến không lấy, mà nguyên nhân chính là vật tư kho lạnh đều không dễ dự trữ, lúc lấy được có thể nói làm cho vật tư đội ngũ mình thật nhiều, nhưng tới hiện tại, những vật tư đó cơ bản không còn tồn tại được, cho nên anh ta mới từ bỏ nhanh như thế, nhưng mà nếu bọn họ thật sự có biện pháp lưu trữ đám vật tư kia, vậy anh ta phải làm như thế nào?
Trong lúc ánh mắt Cường ca đang lập lòe không ngừng, Hàn Tiến nhận được thông báo cũng đã đến, từ khi gặp được Bạch Thi Thi, số lần anh theo chân bọn họ ăn cơm có thể đếm trên đầu ngón tay, lần này anh đang ở trong lều ăn cơm cùng Bạch Thi Thi, Lam Tiểu Điệp, Văn Văn thì Vương Tiểu Lợi bị mọi người ép buộc đi tới kêu anh đi ra ngoài. Các đội ngũ khác đều là đội trưởng ra mặt, bọn họ ra mặt cũng không phải, huống chi ngay cả Triệu Tín cũng mặc kệ chuyện ngoại giao, những người còn lại càng đừng nói nữa, lười lãng phí nước miếng.
"Hàn đội trưởng phúc khí thật tốt, cho đến bây giờ trong đội ngũ còn có thể ăn được thịt." Cường ca nhìn thấy Hàn Tiến đến, âm dương quái khí mở miệng ra nói.
Hàn Tiến bị Vương Tiểu Lợi gọi tới bản thân đã có điểm không cao hứng, hơn nữa nghe khẩu khí quái dị của Cường ca, trong lòng càng là bực bội, trả lời lại cũng không dễ nghe: "Cường đội trưởng nói gì vậy, cái gì kêu còn có thể ăn thịt, trong các đội ngũ Cường đội là vật tư phong phú nhất, anh không có thịt ăn sao?"
Những lời này vừa nói ra, mấy đội trưởng kia sắc mặt trở nên xanh mét, nhất là Cường ca, anh ta vật tư thật nhiều, nhưng họ không có thịt ăn, vốn dĩ anh ta còn tưởng nếu đội Hàn Tiến nhiều thịt, anh ta có thể lấy vật tư ra trao đổi, nhưng hiện tại người này trước mặt lời nói cũng không khỏi quá kiêu ngạo, Cường ca còn không đến mức vì một miếng thịt mà kéo thấp giá trị con người của mình.
Nhưng bọn họ thật ra hiểu lầm Hàn Tiến, Hàn Tiến bình thường căn bản là mặc kệ vật tư, lúc trước có Triệu Tín sau lại có Bạch Thi Thi quản lý, vật tư lại ở trong không gian Hàn Triều, anh không nhìn thấy được, với Hàn Tiến loại việc nhỏ này căn bản anh không cần nhọc lòng, lúc trước anh muốn ở thành phố M thu thập vật tư cũng là do chịu sự chèn ép của Hàn Triều, lại bị Bạch Thi Thi xúi giục, nhưng sau đó anh cũng nghĩ ra, chỉ cần trở lại thành phố B, anh còn thiếu vật tư hay sao.
Bởi vậy đối với người hoàn toàn không có khái niệm vật tư như Hàn Tiến căn bản là không hiểu vật tư là khuyết thiếu, cũng không để ý tới có những đồ vật không dự trữ được sẽ hư thối, hoặc có lẽ anh cũng biết ít nhiều nhưng đều bị anh xem nhẹ, rốt cuộc những việc cỏn con này không đến phiên anh phải lo tới.
"Lời này của Hàn đội trưởng thật là làm tôi đây không chỗ dung thân, đội ngũ của tôi vật tư không ít, nhưng cũng không có đại bản lĩnh như Hàn đội trưởng, đến nay còn có thể chứa thịt tươi, không biết có phải còn có luôn rau dưa trái cây, Hàn đội trưởng đều có thể lưu trữ?"
Lời Cường ca vừa ra khỏi miệng, hai đội trưởng kia mắt cũng hiện lên tinh quang, nếu Hàn đội trưởng thật sự có biện pháp chứa đựng đồ ăn, bọn họ thế nào cũng phải đào ra biện pháp này. Phải biết rằng từ mạt thế cho đến bây giờ, vật tư bọn họ tìm được cũng không phải là ít, nhưng vì không có cách nào dự trữ, nhưng vật tư đó căn bản không giữ được bao lâu đã bắt đầu hư thối không ăn được.
Hàn Tiến không phải ngốc tử, nghe Cường ca nói anh cũng bắt đầu nhớ lại, càng nghĩ càng kinh hãi, bọn họ giống như trước nay liền không lo lắng vật tư sẽ bị hư thối, vì cái gì? Hàn Triều đến tột cùng là ẩn tàng cái gì?
Theo bản năng nhìn về phía Hàn Triều, đã thấy anh từ ghế đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ, tùy tay vung lên thả ra một cái tủ đông thật lớn, từ tủ đông tản ra một cỗ khí lạnh, từ bên ngoài có thể nhìn thấy tủ đông là đầy đồ ăn.
Hàn Tiến, Cường ca đám người kinh hãi nhìn tủ đông, vì sao cái tủ đông này còn có thể hoạt động? Sau đó nghi hoặc nhìn phía Hàn Triều, hy vọng anh cho bọn họ một lời giải thích.
Hàn Triều nếu lấy ra tủ đông chính là phải giải thích, anh còn có rất nhiều vật tư, không giải thích cho bọn họ, từ đây về sau cũng đừng tưởng an ổn mà lấy đồ vật ra.
Mở tủ đông ra, Hàn Triều giải thích: "Bên trong tủ đông của tôi không chỉ có đồ ăn, còn có khối băng cho nên mới có thể bảo tồn đồ ăn, còn khối băng có như thế nào vậy phải hỏi dị năng giả hệ băng trong đội ngũ chúng tôi."
Nằm cũng trúng đạn, Triệu Tín đang ngon lành xem bọn họ nói chuyện bất ngờ bị điểm danh, tuy rằng không biết Hàn Triều nói có ý gì nhưng cũng không chậm trễ phối hợp với thiếu gia nhà mình, vung tay lên, một cái băng cầu từ trong tay bay ra.