Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Ngoại trừ động tác cuối cùng mấy người Chim Ưng biết là đem người giao cho mình, còn lại họ căn bản không hiểu cái cây này biểu đạt ý tứ gì, bất quá nếu giao người cho bọn họ, nhất định là do chủ tử giao xuống, nếu không lấy bản tính cái cây này tuyệt đối sẽ không thể chủ động động thủ làm bất cứ cái gì, đừng nhìn bọn họ chỉ một đêm ở chung đã hiểu nhau, đêm qua bọn họ thật kiến thức được cái gì gọi là người nhàn hạ, cái cây này tuyệt đối thuộc về loại có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng.
Lật lại người đang nằm rạp trên mặt đất, mấy người Chim Ưng dưới ánh hoàng hôn nhìn thoáng qua, một gương mặt không thể tưởng tượng được xuất hiện trước mặt họ, người này còn không phải là người thường xuyên đến tìm phu nhân bọn họ hay sao, gọi cái gì là Đại Sơn ca.
Bọn họ trói người lại phu nhân có biết không? Chủ tử là muốn trước sau như một gạt phu nhân mà thẩm vấn? Không do dự thêm, Diều Hâu dẫn theo người, Hải Đông Thanh và Chim Ưng đi theo phía sau, nhân sâm thấy mấy người đều đi, lại nhìn phòng sơn động bên kia không có động tĩnh gì, cuối cùng quyết định đi theo Diều Hâu, so ra mà nói, tiếp tục đợi ở đây nhàm chán, còn không bằng đi xem bọn họ thẩm vấn người sẽ thú vị hơn. Nhưng mà thật mau nó không nghĩ như vậy nữa.
Chu Đại Sơn đã có trải qua huấn luyện bị tra tấn, đối với thủ đoạn của Chim Ưng không phải toàn bộ có thể chịu đựng nhưng tin tức quan trọng một chút đều không nói ra, hỏi anh ta cũng chỉ nói một câu, anh ta muốn gặp Hàn Triều, trong sơn động khắp nơi đều là máu Chu Đại Sơn bắn ra, nhân sâm đến đây xem náo nhiệt thấy thế thì cả người run rẩy, nó vô cùng hối hận vì sao lại muốn lại đây nhìn nhìn, nó muốn bỏ chạy, nhưng Hải Đông Thanh đứng ở cửa động, nó một bước cũng không rời đi được, đến nỗi chuyện có thể hạ ảo cảnh để đào tẩu, loại này thời điểm trong lòng run sợ như thế này nó còn có thể tạo được ảo thuật sao.
Ngoài động vang lên tiếng bước châm trầm ổn, trong động mấy người nghe được, động tác dừng lại, yên lặng chờ đợi người tiến vào, người bước từ chỗ tối vào, ánh đèn trong động chiếu lên một khuôn mặt đạm mạc, Chim Ưng tiến lên thuyết minh tình huống với Hàn Triều, Chu Đại Sơn thật kiên cường, vô luận thế nào cũng không nói ra mục đích, Hàn Triều nhẹ nhàng gật đầu.
Chuyển hướng sang Chu Đại Sơn, hỏi: "Nghe nói anh muốn gặp tôi?"
"Phải, Triều thiếu." Chu Đại Sơn từ trên mặt đất gian nan ngồi dậy, trên người anh ta bị trói, còn bị Chim Ưng Diều Hâu đánh tới nơi nơi đều là thương tích, cắn chặt răng áp xuống cơn đau, anh ta nhìn Hàn Triều, nói: "Mục đích tôi tới đây, Triều thiếu có lẽ đã rõ ràng."
Hàn Triều gật đầu, tinh thần lực nhận thấy được Thích Thất đang ở khắp nơi tìm kiếm mình, nếu là lúc trước anh nhất định sẽ ngăn Thích Thất lại, không cho cô nhìn đến hình ảnh máu me như thế này, nhưng lúc này anh lại không nghĩ như vậy, ngón tay khẽ khẽ động, nhìn thoáng qua Hải Đông Thanh đang muốn đi ra cản người. Hải Đông Thanh dừng lại, Chim Ưng Diều Hâu cũng kỳ quái nhìn Hàn Triều một cái, bọn họ ngụy trang trước mặt Thích Thất, chủ tử làm sao lại không cho, như vậy hiện tại chủ tử là có ý gì, không định tiếp tục giả vờ sao? Sớm biết như vậy họ sẽ không làm cho khu vực này máu me đầm đìa, cho dù không tính toán giấu giếm phát hiện cũng không cần đến hình ảnh khủng bố như thế, lá gan phu nhân nhỏ như vậy, chủ tử không sợ cô ấy bị dọa đến vỡ mật hay sao!
Lúc Thích Thất đi vào, hàm dưới Hàn Triều không thể phát hiện căng ra thật chặt, sau đó tựa như không có chuyện gì, nhìn Chu Đại Sơn chờ anh ta tiếp tục nói.
Thích Thất không nghĩ tới khi cô tìm được Hàn Triều lại nhìn thấy hình ảnh này, đám người Hàn Triều Hải Đông Thanh đưa lưng về phía cô, bộ mặt duy nhất cô có thể thấy rõ chính là Chu Đại Sơn bị trói cả người đầy máu. Chu Đại Sơn thấy cô, âm trầm cười khủng bố, tựa như một con rắn kịch độc nhìn cô chằm chằm, Thích Thất bị nụ cười này làm chết sững, muốn mở miệng kêu Hàn Triều, nhưng mà giọng nói giống như bị nghẹn lại, như thế nào cũng không phát ra được bất kỳ thanh âm nào. Cô biết Hàn Triều đây không phải là Hàn Triều mà cô quen, Hàn Triều của cô căn bản sẽ không để cô nhìn thấy hình ảnh như vậy, cô là người bên người Hàn Triều, cho dù Hàn Triều giấu giếm như thế nào, ống quần đế giày anh ngẫu nhiên xuất hiện vết máu cô cũng sẽ thấy, Hàn Triều không muốn nói cho cô, cô kỳ thật không sợ anh, có cái gì phải sợ đâu, cô biết dị năng của cô mang không ít phiền toái tới cho Hàn Triều, Hàn Triều làm hết thảy đều là vì cô, cô có tư cách gì bài xích oán trách anh!
"Em gái Thích Thất đã tới, Triều thiếu còn muốn giết tôi sao? Chi sợ sẽ không làm anh như nguyện đâu..." Khóe miệng Chu Đại Sơn cười cong lên không sợ hãi nhìn Hàn Triều, sau đó biểu tình trên mặt biến đổi, ra vẻ cầu cứu với Thích Thất: "Thích Thất, em gái Thích Thất cứu tôi, Triều thiếu không nghe tôi giải thích đã bắt tôi lại, tôi chỉ là từ xa thấy các người nên muốn tới tìm các người mà thôi, thật sự không muốn trộm đồ của các người..."
Chu Đại Sơn một lòng hy vọng Thích Thất sẽ đến cứu mình, nhưng đôi mắt Thích Thất chỉ không hề chớp mà nhìn Hàn Triều, tựa hồ đang suy đoán Hàn Triều rốt cuộc là làm sao, vì sao lại biến thành dạng này, cô đối với cầu cứu của Chu Đại Sơn hoàn toàn không để ý đến, Hàn Triều bắt anh ta khẳng định sẽ có lý do, giữa anh ta và Hàn Triều tự nhiên cô lựa chọn tin tưởng Hàn Triều, tuy rằng đến bây giờ cô còn không hiểu Hàn Triều rốt cuộc bị làm sao.
"Không cầu tình sao?" Thanh âm Hàn Triều kéo Thích Thất trở về hiện thực, Thích Thất nhìn Hàn Triều lắc đầu, Hàn Triều cong môi cười, giống như lúc trước vỗ vỗ đầu Thích Thất, nhưng Thích Thất biết, trong mắt Hàn Triều không còn là sủng nịch ôn tồn mà chỉ là trào phúng xa lạ, Thích Thất không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô chắc chắn Hàn Triều không còn là Hàn Triều trước đây nữa, ai có thể tưởng tượng được, Hàn Triều lúc trước có vấn đề, kết quả cuối cùng không phải biến anh thành kẻ điên, mà là mang "anh ta" trở về.
Không nói chuyện tiếp với Thích Thất, Hàn Triều xoay người, cũng vứt bỏ đi mềm lòng với cô, anh nhìn về phía Chu Đại Sơn: "Cô ấy không cầu tình, vậy làm sao bây giờ?"
Thái độ của Thích Thất, Chu Đại Sơn đương nhiên thấy được, trong lòng luống cuống một chút, không biết nhớ tới cái gì lại yên tâm trở lại, nói với Hàn Triều: "Triều thiếu, tôi cũng chỉ muốn cây nhân sâm này thôi, nhân sâm tuy rằng thật quý, nhưng cũng không phải lại tìm không thấy..."
"Nhưng mà nhân sâm có thể làm dị năng tăng trưởng, anh nói tôi sẽ cho anh sao?" Hàn Triều trào phúng cười cười: "Cây nhân sâm này nói có người nhặt trái cây của nó ăn vào mà được thăng cấp là anh phải không, cũng đúng, người khác mặc dù nhặt được trái cây cũng không nhất định sẽ ăn nó, anh thì khác, nhà anh là tổ truyền trung y, nhận ra quả nhân sâm thật hết sức bình thường. Xem ra, người canh giữ nhân sâm cũng phải là anh mới đúng, nếu biết nhân sâm là bị chúng tôi mang đi, như vậy lá gan anh từ đâu mà dám lại đây đoạt đồ vật với chúng tôi?"
Chu Đại Sơn im im, đối với người khác có lẽ anh ta sẽ tính như vậy, nhưng đối với Hàn Triều anh ta thật đúng là không sợ, Hàn Triều có quá nhiều thứ để uy hiếp, Hàn gia, Thích Thất, còn có anh ta biết được bí mật của Hàn Triều, những thứ này bất cứ cái nào cũng sẽ không làm Hàn Triều giết anh ta. Huống hồ anh ta cũng không cho rằng Hàn Triều biết được bí mật của nhân sâm, rốt cuộc loại chuyện này nào có dễ dàng mà phát hiện được, nhưng mà sự thật là Hàn Triều không chỉ phát hiện được bí mật, Thích Thất thế nhưng cũng không vì anh mà cầu tình, như vậy anh ta chỉ còn lại bí mật của Hàn Triều.
Ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Triều, Chu Đại Sơn nói: "Triều thiếu, nếu anh đã biết bí mật của nhân sâm, tôi cũng nói thẳng luôn, anh nếu đã được một ít đồ vật thì không cần lại tham lam quá mức, cẩn thận đến cuối cùng cái gì cũng không chiếm được."
Hàn Triều con ngươi lóe lóe, bất động thanh sắc nhìn về phía Chu Đại Sơn: "Một ít đồ vật là thứ gì?"
"Triều thiếu, không cần giả bộ hồ đồ với tôi, mấy tháng trước vẫn là nhờ Triều thiếu tương trợ tôi mới có thể bị thây ma cắn mà bình yên vô sự khai phá ra dị năng, vì cảm kích ân cứu mạng của Triều thiếu, tôi nhắc nhở anh một câu, ngàn vạn không cần đem đồ cho người sắp bị biến thành thây ma uống, bởi vì khi uống vào đối kháng với virus thây ma quá rõ ràng, là người đều sẽ phát hiện có vấn đề." Chu Đại Sơn đắc ý nói với Hàn Triều.
Hàn Triều cũng cười theo, bất quá trong mặt chỉ là một mảnh lạnh lẽo, nhìn Chu Đại Sơn giống như đang xem người chết: "Anh nói trắng ra như vậy, chẳng lẽ không biết có cái gọi là giết người diệt khẩu hay sao? Hoặc là nói, anh có thái độ không biết sợ hãi như vậy, là bởi vì bên ngoài đã chuẩn bị cái gì sao? Để tôi nghĩ lại anh chuẩn bị là cái gì..."
Hàn Triều ngồi xuống trước mặt Chu Đại Sơn, không chớp mắt nhìn thẳng anh ta: "Nếu đó là át chủ bài để anh uy hiếp tôi, như vậy sẽ không bị anh ồn ào thông báo khắp nơi, cho nên bí mật này trước khi ra khỏi thành phố B anh căn bản không nói với ai, biết được bí mật này cũng chỉ có những người ở bên anh bọn Vương Tiểu Lợi, lúc trước anh tìm được chỗ đám người Vương Tiểu Lợi đã chỉ dẫn cho Vương Tiểu Lợi chuyện sau này nên làm thế nào, anh không sợ hãi nguyên nhân là bởi vì bí mật giấu ở đồ đạc của anh, nếu sáng mai anh không trở về, Vương Tiểu Lợi sẽ phát hiện được bí mật này, theo cá tính cũng Vương Tiểu Lợi, biết được việc này nhất định sẽ không giấu giếm, tuyệt đối sẽ hô hoán lên tất cả mọi người đều biết, cho nên để Vương Tiểu Lợi không phát hiện việc này, tôi tất nhiên trước hừng đông sẽ thả anh đi. Chu Đại Sơn, thật không biết nên khen anh tâm tư kín đáo hay là nên cười nhạo anh quá mức thật thà."
Hàn Triều nói một câu sắc mặt Chu Đại Sơn lại thảm xuống một phân, cuối cùng trở nên trắng bệch, nếu Hàn Triều đoán ra anh ta đem bí mật giao cho Vương Tiểu Lợi, như vậy nhất định trước hừng đông sẽ tìm được Vương Tiểu Lợi lấy về di vật, ngay cả lấy không được, Hàn Triều cũng có thể giết Vương Tiểu Lợi diệt khẩu, rõ ràng khi mình tìm Vương Tiểu Lợi đã đủ cẩn thận, khoảng cách Vương Tiểu Lợi đến đây cũng phải cả mười km, cho dù Hàn Triều có tinh thần lực vạn năng cũng không có khả năng giám thị xa như vậy, là do mình đã đánh giá sai năng lực của Hàn Triều...
Di vật sớm ở lúc Hàn Triều đoán ra tính toán của Chu Đại Sơn cũng đã thông qua tinh thần lực lấy về, nguyên bản anh còn muốn tiếp tục với Chu Đại Sơn, nhưng thấy sắc mặt trắng bệch của Thích Thất, anh không còn tâm tình gì khác, phân phó Chim Ưng trông coi người cho cẩn thận, sau đó kéo Thích Thất trở về sơn động của bọn họ.
Lật lại người đang nằm rạp trên mặt đất, mấy người Chim Ưng dưới ánh hoàng hôn nhìn thoáng qua, một gương mặt không thể tưởng tượng được xuất hiện trước mặt họ, người này còn không phải là người thường xuyên đến tìm phu nhân bọn họ hay sao, gọi cái gì là Đại Sơn ca.
Bọn họ trói người lại phu nhân có biết không? Chủ tử là muốn trước sau như một gạt phu nhân mà thẩm vấn? Không do dự thêm, Diều Hâu dẫn theo người, Hải Đông Thanh và Chim Ưng đi theo phía sau, nhân sâm thấy mấy người đều đi, lại nhìn phòng sơn động bên kia không có động tĩnh gì, cuối cùng quyết định đi theo Diều Hâu, so ra mà nói, tiếp tục đợi ở đây nhàm chán, còn không bằng đi xem bọn họ thẩm vấn người sẽ thú vị hơn. Nhưng mà thật mau nó không nghĩ như vậy nữa.
Chu Đại Sơn đã có trải qua huấn luyện bị tra tấn, đối với thủ đoạn của Chim Ưng không phải toàn bộ có thể chịu đựng nhưng tin tức quan trọng một chút đều không nói ra, hỏi anh ta cũng chỉ nói một câu, anh ta muốn gặp Hàn Triều, trong sơn động khắp nơi đều là máu Chu Đại Sơn bắn ra, nhân sâm đến đây xem náo nhiệt thấy thế thì cả người run rẩy, nó vô cùng hối hận vì sao lại muốn lại đây nhìn nhìn, nó muốn bỏ chạy, nhưng Hải Đông Thanh đứng ở cửa động, nó một bước cũng không rời đi được, đến nỗi chuyện có thể hạ ảo cảnh để đào tẩu, loại này thời điểm trong lòng run sợ như thế này nó còn có thể tạo được ảo thuật sao.
Ngoài động vang lên tiếng bước châm trầm ổn, trong động mấy người nghe được, động tác dừng lại, yên lặng chờ đợi người tiến vào, người bước từ chỗ tối vào, ánh đèn trong động chiếu lên một khuôn mặt đạm mạc, Chim Ưng tiến lên thuyết minh tình huống với Hàn Triều, Chu Đại Sơn thật kiên cường, vô luận thế nào cũng không nói ra mục đích, Hàn Triều nhẹ nhàng gật đầu.
Chuyển hướng sang Chu Đại Sơn, hỏi: "Nghe nói anh muốn gặp tôi?"
"Phải, Triều thiếu." Chu Đại Sơn từ trên mặt đất gian nan ngồi dậy, trên người anh ta bị trói, còn bị Chim Ưng Diều Hâu đánh tới nơi nơi đều là thương tích, cắn chặt răng áp xuống cơn đau, anh ta nhìn Hàn Triều, nói: "Mục đích tôi tới đây, Triều thiếu có lẽ đã rõ ràng."
Hàn Triều gật đầu, tinh thần lực nhận thấy được Thích Thất đang ở khắp nơi tìm kiếm mình, nếu là lúc trước anh nhất định sẽ ngăn Thích Thất lại, không cho cô nhìn đến hình ảnh máu me như thế này, nhưng lúc này anh lại không nghĩ như vậy, ngón tay khẽ khẽ động, nhìn thoáng qua Hải Đông Thanh đang muốn đi ra cản người. Hải Đông Thanh dừng lại, Chim Ưng Diều Hâu cũng kỳ quái nhìn Hàn Triều một cái, bọn họ ngụy trang trước mặt Thích Thất, chủ tử làm sao lại không cho, như vậy hiện tại chủ tử là có ý gì, không định tiếp tục giả vờ sao? Sớm biết như vậy họ sẽ không làm cho khu vực này máu me đầm đìa, cho dù không tính toán giấu giếm phát hiện cũng không cần đến hình ảnh khủng bố như thế, lá gan phu nhân nhỏ như vậy, chủ tử không sợ cô ấy bị dọa đến vỡ mật hay sao!
Lúc Thích Thất đi vào, hàm dưới Hàn Triều không thể phát hiện căng ra thật chặt, sau đó tựa như không có chuyện gì, nhìn Chu Đại Sơn chờ anh ta tiếp tục nói.
Thích Thất không nghĩ tới khi cô tìm được Hàn Triều lại nhìn thấy hình ảnh này, đám người Hàn Triều Hải Đông Thanh đưa lưng về phía cô, bộ mặt duy nhất cô có thể thấy rõ chính là Chu Đại Sơn bị trói cả người đầy máu. Chu Đại Sơn thấy cô, âm trầm cười khủng bố, tựa như một con rắn kịch độc nhìn cô chằm chằm, Thích Thất bị nụ cười này làm chết sững, muốn mở miệng kêu Hàn Triều, nhưng mà giọng nói giống như bị nghẹn lại, như thế nào cũng không phát ra được bất kỳ thanh âm nào. Cô biết Hàn Triều đây không phải là Hàn Triều mà cô quen, Hàn Triều của cô căn bản sẽ không để cô nhìn thấy hình ảnh như vậy, cô là người bên người Hàn Triều, cho dù Hàn Triều giấu giếm như thế nào, ống quần đế giày anh ngẫu nhiên xuất hiện vết máu cô cũng sẽ thấy, Hàn Triều không muốn nói cho cô, cô kỳ thật không sợ anh, có cái gì phải sợ đâu, cô biết dị năng của cô mang không ít phiền toái tới cho Hàn Triều, Hàn Triều làm hết thảy đều là vì cô, cô có tư cách gì bài xích oán trách anh!
"Em gái Thích Thất đã tới, Triều thiếu còn muốn giết tôi sao? Chi sợ sẽ không làm anh như nguyện đâu..." Khóe miệng Chu Đại Sơn cười cong lên không sợ hãi nhìn Hàn Triều, sau đó biểu tình trên mặt biến đổi, ra vẻ cầu cứu với Thích Thất: "Thích Thất, em gái Thích Thất cứu tôi, Triều thiếu không nghe tôi giải thích đã bắt tôi lại, tôi chỉ là từ xa thấy các người nên muốn tới tìm các người mà thôi, thật sự không muốn trộm đồ của các người..."
Chu Đại Sơn một lòng hy vọng Thích Thất sẽ đến cứu mình, nhưng đôi mắt Thích Thất chỉ không hề chớp mà nhìn Hàn Triều, tựa hồ đang suy đoán Hàn Triều rốt cuộc là làm sao, vì sao lại biến thành dạng này, cô đối với cầu cứu của Chu Đại Sơn hoàn toàn không để ý đến, Hàn Triều bắt anh ta khẳng định sẽ có lý do, giữa anh ta và Hàn Triều tự nhiên cô lựa chọn tin tưởng Hàn Triều, tuy rằng đến bây giờ cô còn không hiểu Hàn Triều rốt cuộc bị làm sao.
"Không cầu tình sao?" Thanh âm Hàn Triều kéo Thích Thất trở về hiện thực, Thích Thất nhìn Hàn Triều lắc đầu, Hàn Triều cong môi cười, giống như lúc trước vỗ vỗ đầu Thích Thất, nhưng Thích Thất biết, trong mắt Hàn Triều không còn là sủng nịch ôn tồn mà chỉ là trào phúng xa lạ, Thích Thất không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô chắc chắn Hàn Triều không còn là Hàn Triều trước đây nữa, ai có thể tưởng tượng được, Hàn Triều lúc trước có vấn đề, kết quả cuối cùng không phải biến anh thành kẻ điên, mà là mang "anh ta" trở về.
Không nói chuyện tiếp với Thích Thất, Hàn Triều xoay người, cũng vứt bỏ đi mềm lòng với cô, anh nhìn về phía Chu Đại Sơn: "Cô ấy không cầu tình, vậy làm sao bây giờ?"
Thái độ của Thích Thất, Chu Đại Sơn đương nhiên thấy được, trong lòng luống cuống một chút, không biết nhớ tới cái gì lại yên tâm trở lại, nói với Hàn Triều: "Triều thiếu, tôi cũng chỉ muốn cây nhân sâm này thôi, nhân sâm tuy rằng thật quý, nhưng cũng không phải lại tìm không thấy..."
"Nhưng mà nhân sâm có thể làm dị năng tăng trưởng, anh nói tôi sẽ cho anh sao?" Hàn Triều trào phúng cười cười: "Cây nhân sâm này nói có người nhặt trái cây của nó ăn vào mà được thăng cấp là anh phải không, cũng đúng, người khác mặc dù nhặt được trái cây cũng không nhất định sẽ ăn nó, anh thì khác, nhà anh là tổ truyền trung y, nhận ra quả nhân sâm thật hết sức bình thường. Xem ra, người canh giữ nhân sâm cũng phải là anh mới đúng, nếu biết nhân sâm là bị chúng tôi mang đi, như vậy lá gan anh từ đâu mà dám lại đây đoạt đồ vật với chúng tôi?"
Chu Đại Sơn im im, đối với người khác có lẽ anh ta sẽ tính như vậy, nhưng đối với Hàn Triều anh ta thật đúng là không sợ, Hàn Triều có quá nhiều thứ để uy hiếp, Hàn gia, Thích Thất, còn có anh ta biết được bí mật của Hàn Triều, những thứ này bất cứ cái nào cũng sẽ không làm Hàn Triều giết anh ta. Huống hồ anh ta cũng không cho rằng Hàn Triều biết được bí mật của nhân sâm, rốt cuộc loại chuyện này nào có dễ dàng mà phát hiện được, nhưng mà sự thật là Hàn Triều không chỉ phát hiện được bí mật, Thích Thất thế nhưng cũng không vì anh mà cầu tình, như vậy anh ta chỉ còn lại bí mật của Hàn Triều.
Ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Triều, Chu Đại Sơn nói: "Triều thiếu, nếu anh đã biết bí mật của nhân sâm, tôi cũng nói thẳng luôn, anh nếu đã được một ít đồ vật thì không cần lại tham lam quá mức, cẩn thận đến cuối cùng cái gì cũng không chiếm được."
Hàn Triều con ngươi lóe lóe, bất động thanh sắc nhìn về phía Chu Đại Sơn: "Một ít đồ vật là thứ gì?"
"Triều thiếu, không cần giả bộ hồ đồ với tôi, mấy tháng trước vẫn là nhờ Triều thiếu tương trợ tôi mới có thể bị thây ma cắn mà bình yên vô sự khai phá ra dị năng, vì cảm kích ân cứu mạng của Triều thiếu, tôi nhắc nhở anh một câu, ngàn vạn không cần đem đồ cho người sắp bị biến thành thây ma uống, bởi vì khi uống vào đối kháng với virus thây ma quá rõ ràng, là người đều sẽ phát hiện có vấn đề." Chu Đại Sơn đắc ý nói với Hàn Triều.
Hàn Triều cũng cười theo, bất quá trong mặt chỉ là một mảnh lạnh lẽo, nhìn Chu Đại Sơn giống như đang xem người chết: "Anh nói trắng ra như vậy, chẳng lẽ không biết có cái gọi là giết người diệt khẩu hay sao? Hoặc là nói, anh có thái độ không biết sợ hãi như vậy, là bởi vì bên ngoài đã chuẩn bị cái gì sao? Để tôi nghĩ lại anh chuẩn bị là cái gì..."
Hàn Triều ngồi xuống trước mặt Chu Đại Sơn, không chớp mắt nhìn thẳng anh ta: "Nếu đó là át chủ bài để anh uy hiếp tôi, như vậy sẽ không bị anh ồn ào thông báo khắp nơi, cho nên bí mật này trước khi ra khỏi thành phố B anh căn bản không nói với ai, biết được bí mật này cũng chỉ có những người ở bên anh bọn Vương Tiểu Lợi, lúc trước anh tìm được chỗ đám người Vương Tiểu Lợi đã chỉ dẫn cho Vương Tiểu Lợi chuyện sau này nên làm thế nào, anh không sợ hãi nguyên nhân là bởi vì bí mật giấu ở đồ đạc của anh, nếu sáng mai anh không trở về, Vương Tiểu Lợi sẽ phát hiện được bí mật này, theo cá tính cũng Vương Tiểu Lợi, biết được việc này nhất định sẽ không giấu giếm, tuyệt đối sẽ hô hoán lên tất cả mọi người đều biết, cho nên để Vương Tiểu Lợi không phát hiện việc này, tôi tất nhiên trước hừng đông sẽ thả anh đi. Chu Đại Sơn, thật không biết nên khen anh tâm tư kín đáo hay là nên cười nhạo anh quá mức thật thà."
Hàn Triều nói một câu sắc mặt Chu Đại Sơn lại thảm xuống một phân, cuối cùng trở nên trắng bệch, nếu Hàn Triều đoán ra anh ta đem bí mật giao cho Vương Tiểu Lợi, như vậy nhất định trước hừng đông sẽ tìm được Vương Tiểu Lợi lấy về di vật, ngay cả lấy không được, Hàn Triều cũng có thể giết Vương Tiểu Lợi diệt khẩu, rõ ràng khi mình tìm Vương Tiểu Lợi đã đủ cẩn thận, khoảng cách Vương Tiểu Lợi đến đây cũng phải cả mười km, cho dù Hàn Triều có tinh thần lực vạn năng cũng không có khả năng giám thị xa như vậy, là do mình đã đánh giá sai năng lực của Hàn Triều...
Di vật sớm ở lúc Hàn Triều đoán ra tính toán của Chu Đại Sơn cũng đã thông qua tinh thần lực lấy về, nguyên bản anh còn muốn tiếp tục với Chu Đại Sơn, nhưng thấy sắc mặt trắng bệch của Thích Thất, anh không còn tâm tình gì khác, phân phó Chim Ưng trông coi người cho cẩn thận, sau đó kéo Thích Thất trở về sơn động của bọn họ.