-
Chương 1
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Cây Nấm Lạnh
- Thể loại
- Ngôn tình
- Sủng
- Huyền Huyễn
- Xuyên không
- HE
- Linh Dị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 4C
- Nguồn
- Trạm dịch của Mây - 云
- Lượt đọc
- 1,250
- Cập nhật
Tôi được người trong làng đưa đi tế trời, nhưng cái bọn họ không biết chính là, tôi căn bản không phải là người...
Mà là Vua Xác Sống.
p/s: trong dấu […] là lời nhảm của translator.
01.
Cố Linh mặt không đổi sắc ngồi trên ngọn đồi chất đống thi thể.
Đập vào đáy mắt là khung cảnh thành phố bị tàn phá đến mức không thể nhìn nổi, khắp nơi đều là thi thể hôi thối cùng vết máu đen ngòm, chỉ có cột khói bốc lên phía xa ssa như đang cố gắng chứng tỏ thành phố này mơ hồ còn có người sống sót.
Thành phố của cô, quê hương của cô, thế giới của cô, cuối cùng lại trở thành bộ dạng này.
Nhưng không có bi thương, không có thống khổ, trong lòng Cố Linh không có bất kỳ tình cảm nào thuộc về nhân loại. Cô chỉ là lạnh nhạt thậm chí có chút tàn nhẫn đem ánh mắt lướt qua tất cả mọi thứ do cô gián tiếp tạo thành.
Sợ hãi, sụp đổ, tổn thương, tội lỗi....
Những từ ngữ phủ đầy bóng tối tràn ngập trong không khí thối rữa, khiến người ta chỉ cần thở thôi cũng đủ cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng Cố Linh ngửi không được, cũng không cảm giác được. Kể từ khi cô xuyên vào thế giới tiểu thuyết này, những cảm xúc và giác quan thuộc về nhân loại đều bị thân thể hóa thành xác sống này cướp đoạt sạch sẽ. Thật ra sau khi tiếp thu cốt truyện trong đầu, đối với vận mệnh bất hạnh của nguyên chủ thân thể này, lòng Cố Linh vẫn cứ như mặt hồ tĩnh lặng, một chút gợn sóng cũng không có.
Tận thế giáng xuống.
Giống như phần lớn các bộ phim điện ảnh vậy, virus xác sống quét sạch toàn cầu chỉ trong một đêm, tất cả các vật sống sau khi bị cắn đều sẽ biến thành xác chết biết đi.
Đối mặt với nguy cơ, con người lần nữa thể hiện ra sức sống ngoan cường của họ. Một số người sau khi bị nhiễm virus chẳng những không bị biến thành xác sống mà còn kích phát được dị năng, do vậy mà những người có năng lực chống lại xác sống không còn phải bị động chạy trốn nữa, bọn họ cầm vũ khí đứng lên cứu lấy người nhà. Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của một người đàn ông mạnh mẽ tên Hứa Thiên Ngữ, xác sống hoàn toàn bị tiêu diệt, thế giới khôi phục lại hòa bình, toàn nhân loại hướng về thắng lợi …….
Thắng lợi?
Một thắng lợi nực cười.
Trong một thoáng này, lệ khí trên người Cố Linh bạo phát ra đủ khiến cho xác sống trong vòng trăm dặm phải lạnh run người.
Cha nuôi của nguyên chủ là một nhà khoa học điên. Hắn dùng sức lực cả đời để nghiên cứu gen và biến dị và cũng đem việc hủy diệt thế giới thành “Giấc mơ tuyệt vời” của mình.
Suốt 13 năm, nguyên chủ bị kẻ điên đó xem như chuột bạch thí nghiệm nhốt dưới tầng hầm! Và cũng vào cái ngày mà nguyên chủ tròn 18 tuổi, kẻ điên đó rốt cuộc cũng thành công rồi! Hắn thành công biến nguyên chủ thành cơ thể mẹ của virus xác sống, Vua Xác Sống.
Sau khi biến thành xác sống, nguyên chủ có được sức mạnh vô cùng đáng sợ, thậm chí có thể vượt qua sức mạnh của tự nhiên, nhưng đồng thời cô cũng mất đi những cảm xúc cơ bản nhất của con người.
Cô ấy không biết khóc, không biết cười. Từ nhỏ đã bị nhốt lại, bị khống chế, phải sống những ngày tháng không thấy ánh mặt trời nên cô ấy không biết cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là hận. Vậy nên cho dù tự tay giết đi kẻ điên đã hủy hoại cả cuộc đời mình, cô cũng không cảm nhận được một chút vui sướng nào.
Trái tim cô trống rỗng, cái gì cũng không có.
Cho đến khi nam chủ tên Hứa Thiên Ngữ “cứu” cô ra khỏi bầy xác sống, đem theo một người không bình thường như cô ấy bên người, chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy, dạy cho cô ấy yêu là gì, cảm tình là gì, để cho một người từ trước đến giờ chưa bao giờ được đối xử ấm áp như nguyên chủ cảm nhận được sự ấm áp.
Đây là tình yêu sao? Cô ấy yêu Hứa Thiên Ngữ sao?
Đáp án cho những câu hỏi này bản thân nguyên chủ cũng không biết, nhưng cô ấy khát vọng loại cảm giác có người quan tâm, có người cần đến mình. Vậy nên cô ấy âm thầm ở phía sau giúp đỡ nam chủ, giúp hắn ta giết chết xác sống, giúp hắn ta đánh bại kẻ địch, cô ấy nhìn đội ngũ của hắn từng chút một lớn mạnh, nhìn vị trí hắn đứng ngày càng cao, nhìn hắn ta bắt đầu “Trái ôm phải ấp, tiền hô hậu ủng”* nhìn hắn ta cuối cùng trở thành “Vua” của toàn thế giới.
* Trái ôm phải ấp, tiền hô hậu ủng: xung quanh nhiều người đẹp, đãi ngộ như bậc vua chúa đi đâu cũng có người theo sau hầu hạ.
Đọc đến đây, trong lòng Cố Linh liền hiểu rõ, đây chính là một quyển sảng văn dành cho nam. Nam chủ Cố Thiên Ngữ xác thật rất “sảng”, đến cuối tiểu thuyết hai tay hắn thu được danh lợi trở thành kẻ thắng cuộc.
Nhưng… nguyên chủ thì sao? Vì hắn ta mà làm nhiều điều như vậy, nhưng rốt cuộc cô ấy nhận lại được những gì?
Cố Linh đọc đến đoạn kết, cuối cùng nguyên chủ bại lộ thân phận Vua Xác Sống, “nhận được” là sự giam cầm mãi mãi, một câu nói nhẹ nhàng của nam chủ: “Vì sự an toàn của mọi người tôi không thể không làm như vậy” và “thành công đạt được” sự vứt bỏ và chửi mắng của toàn thế giới.
Nhưng nguyên chủ hóa thành xác sống sẽ không chết, cho dù cô ấy muốn chết cũng không chết được. Bởi vậy mà khi cô ấy bị nam chủ vứt bỏ, cô chỉ có thể vô vọng mà sống cuộc sống cô độc trong nhà giam…
Nhận được kết cục như vậy, khóe môi Cố Linh không nhịn được mà run lên, trên thực tế gương mặt tử khí âm trầm của cô không có bất kỳ biểu cảm nào.
Thân là Boss phía sau của cuốn tiểu thuyết và cũng là kẻ phản diện, nguyên chủ thế mà lại bị nam chủ giải quyết nhẹ nhàng như vậy? “Đây là kết thúc kiểu gì thế? Cũng quá phi lý rồi, tiểu thuyết thật sự có thể viết thế này sao?”. Khó có được một lần mà khi vào thế giới nhiệm vụ rồi vẫn có thể liên hệ được với hệ thống, Cố Linh tranh thủ thời gian hỏi.
“Có thể” thanh âm máy móc của hệ thống vẫn lạnh lùng như cũ, nói: “Không chỉ những bộ tiểu thuyết đã hoàn, chỉ cần là câu truyện do tác giả tạo ra thì cho dù cuối cùng có được bổ sung hay là còn dang dở, đều sẽ xuất hiện thế giới chân thật tương ứng tại chiều không gian khác. Những thế giới này bắt đầu từ thiết lập của tiểu thuyết, vận hành theo quỹ tích lịch sử của chính nó, tương lai và kết cục như thế nào thật ra căn bản không phải do tác giả và tiểu thuyết khống chế.”
Cũng tức là nói, mỗi một thế giới tiểu thuyết sau khi được tạo ra đều tồn tại độc lập. Nó sử dụng thiết lập, quy hoạch của tiểu thuyết nhưng không hoàn toàn chịu sự thao túng của cốt truyện. Đây có lẽ cũng chính là nguyên nhân vì sao một người xuyên sách như cô có thể thay đổi cốt truyện và vận mệnh của nhân vật.
Cố Linh bất giác gật gật đầu.
“Vậy nhiệm vụ của tôi lần này là gì?” Cố Linh hỏi tiếp, tràn đầy tinh thần nghiêm túc tập trung làm việc.
“Không có nhiệm vụ”
“……Vậy là có…có ý gì?” lần đầu tiên nghe thấy loại yêu cầu này, Cố Linh có chút đứng hình.
“Nhiệm vụ của người xuyên sách chính là thực hiện các tâm nguyện chưa hoàn thành của nhân vật trong sách, mà đối tượng nhân vật của lần này là xác sống - không hiểu tình cảm là gì. Cô ấy không cánh nào hiểu rõ nguyện vọng thật sự của bản thân cho nên cũng không có cách nào nói rõ với hệ thống, vậy nên nhiệm vụ lần này mời người xuyên sách tự do phát huy”
Tự do phát huy?
Cố Linh hiểu rồi, đây cũng chính là muốn cô tự thân trải qua những tâm tình của nguyên chủ, tìm kiếm khát vọng sâu nhất trong đáy lòng nguyên chủ, sau đó đi thực hiện khát vọng ấy……
Cố Linh bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Cùng với hai tiếng “DiDi” vang lên, hệ thống lại “rớt mạng” như mọi ngày. Tạm thời bỏ qua đống lộn xộn trong đầu, Cố Linh cúi đầu đánh giá thân thể vừa “đặc biệt” vừa mới mẻ này của mình. Chỉ thấy làn da cô trắng đến bất thường, nhìn gần không thấy các mạch máu xanh tím cũng như bất kỳ dấu hiệu của sự sống nào.
Đây là thân thể của Vua Xác Sống sao? … Đúng là không tầm thường.
Cố Linh thuận tay phủi phủi bụi đất trên người rồi đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng mà bước từ đỉnh núi xác chết đi xuống, đôi giày nhỏ màu đỏ giẫm lên máu thịt của những thân thể đã từng là “đồng bào”, mỗi bước đi phát ra tiếng kêu nhớp nháp vì xương và thịt bị ép lại với nhau.
Cố Linh nhìn không chớp mắt.
Tuy nói là tự do phát huy, nhưng tâm nguyện của nguyên chủ chắc chắn có liên quan đến tên nam chủ kia.
Một mình cô bước đi trên con đường lớn, khói bụi mịt mù đã biến cả bầu không khí thành màu xám, những tòa nhà hai bên đường đổ sụp xuống, tường và kính đều vỡ nát. Nơi đây đã từng là phố xá sầm uất, tràn ngập tiếng cười của mọi người, vậy mà giờ lại biến thành một nơi trống rỗng, lạnh lẽo không còn hơi thở người sống.
“Kiếp trước” Cố Linh cũng tìm niềm vui trong cái khổ mà xem mấy bộ phim xác sống, nhưng trong cuộc sống hiện thực, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy xác sống “real”. Không biết có phải do mất đi cảm giác sợ hãi hay không mà Cố Linh bộc phát ý tưởng muốn bắt vài cái xác sống đến gần quan sát. Ai ngờ không đợi cô đến gần nửa bước, mấy xác sống nấp bên tường và trong ngõ cứ như nhìn thấy quỷ mà quay đầu bỏ chạy, chạy nhanh đến mức giống như mỗi một con trước khi chết đều là quán quân điền kinh của Olympic vậy!
Cố Linh: “……”
Mắt thấy đường phố tan hoang này sắp sửa tổ chức thế vận hội xác sống môn điền kinh lần thứ nhất, Cố Linh không thầy tự hiểu muốn vận dụng tinh thần lực điều khiển xác sống, nhưng cho dù kế thừa năng lực của nguyên chủ thì đối với Cố Linh đây vẫn là lần đầu tiên sử dụng cái dạng sức mạnh huyền học như tinh thần lực này. Cố Linh không quen thuộc kỹ thuật, hơi không khống chế được lực đạo một chút đã bóp vỡ đầu mấy cái xác sống……
Vậy nên một đường đầy xác sống lại lần nữa xác sống đầy đường.
“……”
Cố Linh lặng lẽ nghiêng đầu sang chỗ khác.
Lại “hãm hại” hơn mấy chục cái xác sống qua đường nữa, sau cùng Cố Linh cũng có thể thuần thục mà khống chế mấy cái xác sống “còn sống” mà đi đến trước mặt cô. Chỉ là... những cái xác sống bị ép đến mức gần như con nào con nấy không phải hai chân run rẩy thì chính là mắt trắng bay loạn, thậm chí có mấy con nhát gan còn trực tiếp sùi bọt mép rồi ngất đi.
Thật ra những cái xác sống máu thịt lộn xộn đó xấu đến nỗi cô không dám nhìn thẳng, thế mà giờ lại được nhân hóa đến mức “mặt mày hớn hở” như vậy, Cố Linh chỉ hận không thể tự chọc mù hai mắt mình nên tự nhiên sẽ thu hồi tinh thần lực sử dụng trên người bọn nó.
Sau đó chỉ thấy những cái xác sống lần nữa có được tự do, chân như bôi dầu, bộ dạng hấp ta hấp tấp mà bỏ chạy, trong đó có một con chạy đến rơi đầu rồi cũng không dám đi nhặt.
“ha”
Cố Linh muốn cười nhưng khóe miệng cô như treo ngàn ký đá vậy, giương lên không nổi.
Cố Linh: “……”
Đừng hỏi, hỏi thì chính là bị ép thành mặt liệt…
“Hoo-hoo-hoo---!”
Nghe thấy phía xa mơ hồ truyền đến tiếng gào thét càng lúc càng lớn, xao động của cuộc bạo phát xác sống quy mô lớn khiến Cố Linh lập tức thu hồi tâm tư chơi đùa. Sau khi nhấc chân đá cái đầu cho con xác sống đang trốn trong góc thì cô liền hướng về phía sóng tinh thần dao động đi đến.
02.
“Hoo---!”
Bị mùi máu tươi kích thích nên càng ngày càng có nhiều xác sống phát điên mà xông về phía hắn. Hứa Thiên Ngữ cắn chặt răng, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, dị năng hệ lôi của bản thân chỉ vừa mới đột phá cấp 2 nên cho dù có cố gắng chống cự cũng không kéo dài được bao lâu nữa.
Hứa Thiên Ngữ một mặt phóng dị năng lôi ra từ lòng bàn tay đánh ngã xác sống đang lao tới, một mặt liếc nhìn Triệu Tinh ở phía sau cũng sắp hết dị năng.
Châu Cường chết tiệt! Hứa Thiên Ngữ oán hận trong lòng. Châu Cường đem hắn và Triệu Tinh đuổi xuống xe, nói để bọn họ đi tìm đồ ăn. Nhưng ở cái thành phố xác sống tràn lan này, Châu Cường bỏ họ một mình lại đây rõ ràng là muốn đưa họ đi làm đồ ăn thì cócó!
“Lão Hứa cẩn thận!”
Theo tiếng hét của Triệu Tinh, Hứa Thiên Ngữ nguy hiểm lách mình tránh khỏi móng vuốt sắc bén của xác sống đang chụp về phía ngực hắn, trái tim đập loạn xạ, hoảng sợ một hồi.
Chẳng lẽ, Hứa Thiên Ngữ hắn hôm nay thật sự phải chết trong miệng những con xác sống này sao?
Hứa Thiên Ngữ giết đến hai mắt đỏ thẫm, khóe mắt cũng tràn ra huyết lệ.
Không…… không thể được!
Hắn còn có tiền đồ vô cùng tốt, hắn còn có rất nhiều chí hướng vĩ đại…… hắn không cam tâm, hắn không cam tâm cứ như vậy vô thanh vô tức mà chết đi!
Nhưng chỉ một giây sau, giống như ông trời nghe được tiếng gào thét của hắn, lại giống như thời gian không gian dừng lại. Móng vuốt đầy máu sắp chạm vào mặt hắn dừng lại tại chỗ. Thực tế là không chỉ mình nó mà các xác sống khác cũng quỷ dị mà dừng hành động lại, không khí như bị ngưng động tại thời khắc này. Hứa Thiên Ngữ như ngừng thở, hắn thấy rất rõ ràng, trên từng gương mặt hư thối biến dị kia lộ ra sự sợ hãi tột cùng.
Nỗi sợ? Thứ gì mới có thể khiến cho xác sống cảm thấy sợ hãi?
Hứa Thiên Ngữ không khỏi hoảng sợ mà nắm chặt tay Triệu Tinh bên cạnh.
“Da, da, da,…”
Chợt nghe thấy tiếng vang thanh thúy của giày da tiếp xúc với mặt đất, trong không gian yên tĩnh này lại càng trở nên rõ ràng. Một cô gái mặc váy đỏ xuất hiện trong tầm mắt Hứa Thiên Ngữ.
Giống như tinh linh hạ phàm vậy, một cô gái dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, làn da trắng trẻo, thần sắc lãnh đạm. Cô ấy giơ tay bóp vỡ đầu một cái xác sống, mở ra một đường tràn đầy máu tươi.
!?
Cách nhau chưa đến mấy mét, Hứa Thiên Ngữ tận mắt nhìn thấy một màn như vậy, yết hầu khó khăn mà nuốt một ngụm nước bọt.
Xác sống chắn đường thật sự quá nhiều, Cố Linh không có kiên nhẫn giải quyết từng con nữa. Cô đứng ở giữa bầy xác sống đưa hai tay lên vỗ một cái.
“Bốp----!”
Nổ đầu tập thể.
Óc văng khắp nơi, mưa máu ngập trời.
Đồng tử co rút dữ dội, trái tim Hứa Thiên Ngữ đập loạn xạ vì quá sốc.
Nửa bên mặt bị máu thịt của xác sống xung quanh văng lên, Hứa Thiên Ngữ cũng không biết lau đi, hắn chỉ ngây ngốc nhìn thiếu nữ đang cách vài bước tiến đến gần. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, vô thức nín thở lại, chỉ thấy thiếu nữ đó đi đến trước mặt hắn, chậm rãi nâng cánh tay vừa nhỏ vừa trắng lên, sau đó nhẹ nhàng đặt trước ngực hắn…
Bộ dạng vô cùng ghét bỏ mà lau tay lên áo hắn.
Hứa Thiên Ngữ: “……”
Phần áo trước ngực ngay lập tức bị dính “cặn” xác sống, Hứa Thiên Ngữ cũng không tức giận. GGương mặt màu lúa mì lúc này lại có chút đỏ hồng ngượng ngùng, mở miệng nói chuyện còn bị cà lăm “Xin, xin chào, à… cảm ơn cô đã cứu tôi!”
Cố Linh cũng không để ý đến hắn, tầm mắt nhìn xuống phía dưới, chuyên tâm đem thứ dơ bẩn trên tay chùi lên áo của Hứa Thiên Ngữ.
Cái đầu nhỏ của thiếu nữ gần như sắp đụng trúng cằm hắn, hai má Hứa Thiên Ngữ đỏ hồng, cả người cứng ngắc giữ nguyên tư thế này không dám cử động dù chỉ một chút. Hắn thậm chí còn có thể ngửi thấy trên người cô có mùi thơm của…
Mùi nước tiêu độc?? (nước khử khuẩn, nước sát trùng)
Chẳng lẽ cô ấy mới vừa ra khỏi bệnh viện? Hứa Thiên Ngữ âm thầm suy đoán.
Nhưng mà ở cái nơi tận thế hỗn loạn này, cô ấy thế mà có thể giữ được cả người sạch sẽ như vậy thì đúng là rất kỳ lạ. Hứa Thiên Ngữ cúi đầu xuống một chút vừa hay có thể nhìn thấy hàng mi vừa dài vừa cong của cô khẽ run tựa như một con bướm đen đang vỗ cánh, mỗi một lần chớp mắt đều khiến cho lòng hắn rung động. [sến quớ đi! Dịch mà nổi da gà@@]
Không đợi Hứa Thiên Ngữ tiếp tục độc thoại nội tâm nữa, Cố Linh lau tay sạch sẽ xong liền lùi lại một bước.
“Cố Linh” thanh âm mà cô phát ra lạnh lùng y như đôi mắt cô vậy.
“Hả? à à tôi, tôi tên Hứa Thiên Ngữ!” Hứa Thiên Ngữ như vẫn còn là một tên nhóc mới lớn, đối mặt với Cố Linh có chút luống cuống tay chân.
Cố Linh gật đầu, ánh mắt lại chuyển sang chàng trai có chân đang chảy máu bên cạnh. Hình như do mất máu quá nhiều, sắc mặt hắn lúc này vô cùng khác thường, không nói một lời mà cúi đầu nhìn cánh tay phải của mình.
“Cậu ấy tên Triệu Tinh, là bạn của tôi” Hứa Thiên Ngữ thay cậu ta giới thiệu nói: “Cảm ơn cô lúc nãy đã ra tay cứu giúp”. Lúc nói câu này, Hứa Thiên Ngữ lộ ra hàm răng trắng của hắn, cho người khác một cảm giác dương quang, rồi lại nói: “Chúng tôi bị đồng đội vứt bỏ… à, không biết cô muốn đi đâu vậy?”
Cố Linh thu hồi ánh mắt, ngữ khí nhàn nhạt: “Kinh đô”
Kinh đô - căn cứ bảo vệ lớn nhất cả nước, nghe nói nơi đó phòng thủ nghiêm ngặt, cao thủ như mây. Dưới sự quản lý của thành chủ Uông Hữu Vi, người dân được sống cảnh an cư lạc nghiệp. Rõ ràng đây là nơi ẩn náu mơ ước của tất cả dân thường và người dị năngnăng.
“Thật trùng hợp, chúng tôi cũng muốn đi Kinh Đô!” Mắt Hứa Thiên Ngữ sáng lên: “Vậy thì chúng ta đi chung đi!”
Cố Linh liếc nhìn Hứa Thiên Ngữ một cái, cũng không tỏ thái độ gì, cất bước đi về phía trước. Hứa Thiên Ngữ thấy vậy, vội vàng đi theo.
Nhìn Hứa Thiên Ngữ nghênh ngang rời đi, Triệu Tinh vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy sự khó có thể tin được.
Hứa Thiên Ngữ - bạn từ nhỏ của anh ta, người bạn thân nhất của anh ta. Vì hắn mà anh thậm chí chủ động xuống khỏi xe của Châu Cường, nhưng lúc nãy khi chiến đấu với xác sống, hắn rõ ràng…
Rõ ràng muốn kéo anh ra cản xác sống.
03.
“Tôi là hệ lôi, Cố Linh, cô là hệ gì vậy?”
“……”
“Cố Linh chiêu vừa nãy của cô gọi là gì vậy? Ngầu quá trời luôn đó!”
“…….”
“Vừa nãy đúng thật là nguy hiểm, nếu không phải cô xuất hiện kịp thời, tôi khẳng định còn phải dây dưa với đám xác sống đó rất lâu nữa đó”
“…….”
Cố Linh không phải nguyên chủ, sẽ không quan tâm hay hiếu kỳ về nhân loại bình thường. Càng sẽ không nảy sinh hảo cảm với Hứa Thiên Ngữ, người căn bản không hề “cứu” cô. Vậy nên đối với Hứa Thiên Ngữ vẫn luôn lải nhải không ngừng bên tai, Cố Linh chỉ cảm thấy rất ồn.
Vậy nên cuộc đối thoại của hai người vô cùng kỳ lạ mà tiếp diễn dưới tình huống Hứa Thiên Ngữ 10 câu, Cố Linh 1 câu cũng không nói. Thấy Cố Linh hoàn toàn không để ý đến mình, Hứa thiên Ngữ cũng không nhụt chí, ngược lại cảm thấy Cố Linh lạnh lùng như vậy càng có một loại khí chất lạnh lùng mê người, càng khiến cho người ta sinh ra cảm giác muốn chinh phục.
Liếc nhìn gương mặt tinh xảo đến mức có thể so với búp bê của Cố Linh, quyết tâm phải chinh phục được cô như ngọn lửa bừng cháy trong mắt Hứa Thiên Ngữ.
Trước khi tận thế giáng xuống, hắn chỉ là một trạch nam thất nghiệp ở nhà, dựa vào ăn bám bố mẹ, xem anime qua ngày. Không ngờ đến có một ngày virus bùng phát, thế giới đại loạn, hắn lại may mắn có được dị năng hệ lôi có lực công kích mạnh nhất, hôm nay lại được Cố Linh - một thiếu nữ cực kỳ thần bí giống như nữ chính truyện manga Nhật cứu giúp. Hứa Thiên Ngữ tin tưởng, tuy rằng hiện giờ Cố Linh không quan tâm gì đến hắn, nhưng rồi sẽ có một ngày cô ấy sẽ sa vào vòng tay của hắn thôi.
Không sai, trong mắt Hứa Thiên Ngữ lộ ra một thứ ánh sáng kỳ lạ, hắn có một loại trực giác vô cùng mạnh mẽ: hắn chính là nhân vật chính của thế giới này, cái thế giới tan vỡ này, cuối cùng sẽ được hắn cứu vớt, mà Cố Linh xuất hiện như từ trên trời giáng xuống chính là chứng cứ tốt nhất!
[Chúc mừng anh! Tự kỷ cấp độ vô cực!))]
Nghĩ đến đây, Hứa Thiên Ngữ lại đến gần Cố Linh thêm mấy bước, lúc quan sát bốn phía mới nhận ra Triệu Tinh bên cạnh có chút không đúng.
Nhưng Hứa Thiên Ngữ chỉ cho là Triệu Tinh bị kinh sợ khi xác sống vây công, dù sao trước mắt Cố Linh cũng không có ý muốn để ý đến hắn nên Hứa Thiên Ngữ dứt khoát bước đến cạnh Triệu Tinh muốn thân thiết mà quàng vai bá cổ. Không ngờ, hắn vừa giơ tay lên Triệu Tinh lại giật mình mà nhanh chóng né tránh, tư thế né tránh kia như né tránh ma quỷ vậy, giống như tay hắn có dính virus xác sống vậy.
“Lão Triệu?”
Tình cảnh đột nhiên có chút xấu hổ, tay Hứa Thiên Ngữ dừng trên không mặt cũng có chút trắng hồng đan xen, nhưng hắn vẫn gượng cười hỏi: “Cậu sao vậy?”
Lúc này Triệu Tinh mới ý thức được phản ứng của mình quá kịch liệt, cậu cũng không dám nhìn thẳng Hứa thiên Ngữ, chỉ là nghẹn giọng nói một câu: “Tôi không sao”, sau đó liền trực tiếp đuổi theo Cố Linh đang đi phía trước.
…… hờ.
Nhìn bóng lưng của Triệu Tinh ở phía trước, Hứa Thiên Ngữ cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia u ám, nhưng khi ngẩng đầu lên lại khôi phục như bình thường. “Này, đợi tôi với” Hứa Thiên Ngữ sờ sờ mũi, đuổi theo hai người.
Rõ ràng khu phố thương mại trước tận thế có nhiều người nhất thì sau tận thế xác sống cũng sẽ nhiều nhất. Cả đường đi bởi vì có Cố Linh ở đây nên cho dù ba người tay không tấc sắt mà đi trên đường lớn, một người trong đó thậm chí còn có vết thương tản ra mùi máu tươi mê hoặc xác sống, nhưng căn bản cũng không có cái xác sống nào dám tới gần nửa bước. Trên đường phố trống trải yên lặng cứ như bị ba người Cố Linh bao hết vậy.
Loại cảm giác an toàn này là thứ mà hai người Hứa Thiên Ngữ và Triệu Tinh từ sau tận thế đến nay chưa từng được trải qua. Tuy không biết Cố Linh này là thần thánh phương nào, nhưng trong lòng bọn họ đều có chung một dự cảm là: thiếu nữ tên Cố Linh này rất mạnh, vô cùng mạnh!
Xuất phát từ sự ngưỡng mộ và ỷ lại đối với kẻ mạnh, hai người càng đi càng gần Cố Linh. Trên thực tế nếu không phải cả người Cố Linh đều tản phát ra khí chất “Người sống chớ đến gần”, thì hai người họ đến muốn nhào qua ôm chân Cố Linh cũng có luôn rồi.
Thế là, trên đường phố vắng tanh xuất hiện một khung cảnh ấm áp như thế này: hai chàng trai cao lớn lần lượt đứng hai bên một thiếu nữ xinh xắn nhỏ nhắn, bảo vệ cho thiếu nữ yếu đuối, đáng thương đó, một tấc cũng không rời………
Đương nhiên, trong 3 người họ rốt cuộc ai bảo vệ ai cũng chỉ có bọn họ mới biết.
Tuy nói sau khi mất đi cảm giác đau và xúc giác, Cố Linh sẽ không cảm thấy đầu ngón tay dính dính nữa, nhưng thói quen làm con người mấy đời rồi vẫn khiến Cố Linh muốn lấy nước để rửa tay. Ngẩng đầu nhìn thấy cách đó khoảng trăm mét có một siêu thị bách hóa xem như vẫn còn hoàn hảo, nghĩ đến nơi đó hẳn sẽ có nhà vệ sinh, Cố Linh liền chuyển hướng bước đến siêu thị bách hóa.
Sau khi bùng phát tận thế, những nơi chưa bị đập phá, cướp bóc qua như siêu thị bách hóa này cũng không hiếm gặp. Mặc dù mọi người biết rõ bên trong có vật tư họ cần, nhưng do cố kỵ hoàn cảnh bên trong càng nhiều nguy cơ hơn trên đường cho nên đội ngũ bình thường không có trên bảy, tám người hay dị năng giả cao cấp cũng không dám tùy tiện đi vào.
Mà tiểu đội hai người Hứa Thiên Ngữ và Triệu Tinh đã cả một ngày trời không ăn gì rồi, giờ nhìn thấy Cố Linh dẫn đầu đi về phía siêu thị bách hóa, hai người chỉ thiếu điều giơ hai tay hai chân đồng ý, vội vã đi theo.
Cửa kính của siêu thị bách hóa bị vỡ nát, vừa vào siêu thị bách hóa không có gì che chắn Cố Linh đã theo bảng hướng dẫn đi thẳng đến nhà vệ sinh nữ. Hứa Thiên Ngữ chăm chú đi theo phía sau thấy thế nhất thời mặt đỏ cả lên, bước chân sau một hồi do dự vẫn là dừng lại. Hắn và Triệu Tinh hai người liếc mắt nhìn nhau cũng không dám tự tiện đi lại gần, giống như thần gác cửa mà đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ.
Lần lượt vặn mở từng vòi nước nhưng không có lấy một cái nào có nước, ngược lại trên tay lại dính thêm rỉ sắt với bụi bẩn, Cố Linh đứng trước bồn rửa tay cảm thấy vô cùng bất lực.
Rất rõ ràng, nhà vệ sinh này đã rất lâu không có người vào rồi, khắp nơi đều bị bụi bặm và những mảng mạng nhện thật lớn phủ kín. Dù sao tay cũng dơ rồi, Cố Linh giơ tay lau đi bụi trên kính, chỉ thấy trong gương mơ mơ hồ hồ xuất hiện một đôi mắt đen và đôi môi đỏ mọng, khóe mắt và miệng trời sinh hướng xuống, làn da trắng xám, nhìn như một thiếu nữ mang bệnh ốm yếu.
Đó là cô, nhưng cũng không phải cô.
Trầm mặc nửa ngày, Cố Linh đột nhiên vẫy vẫy tay với cô gái trong gương.
Đừng lo lắng, cô gái của tôi.
Từ nay tôi chính là cô, cô chính là tôi.
Những tâm nguyện cô chưa hoàn thành, tôi đều sẽ giúp cô thực hiện.
Nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt bên ngoài cửa, Cố Linh cũng không vội vàng đi ra ngoài, chỉ là tiếp tục quan sát đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ trước mặt.
Đến sau này tất cả mọi người đều chỉ trích cô ấy, giận dữ mắng chửi cô, nói cô ấy là một mồi lửa, thiêu cháy thế giới vốn tốt đẹp này.
Cô gái tóc đen trong gương bỗng nhiên ngước mắt lên, đôi mắt thật sự giống như bầu trời đêm.
Nếu đã như vậy thì làm theo như mong muốn của bọn họ đi, để cho mồi lửa là cô đây…
Thiêu cháy càng lớn hơn một chút nữa nhỉ.
4.
“Chỗ này cũng không phải địa bàn của anh, anh dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi ra ngoài?!”
Lôi điện màu xanh tím lập lòe trong lòng bàn tay Hứa Thiên Ngữ, hắn trợn trừng mắt nhìn đám người Châu Cường đứng cách đó mấy bước.
Châu Cường căn bản không thèm để ý đến sự uy hiếp của Hứa Thiên Ngữ, phía sau hắn còn có mấy tên dị năng giả cao to, hai tay hắn đan lại, hừ một tiếng, ngữ khí kiêu căng: “Sao lại không phải địa bàn của ông đây chứ? Ông đây nói phải chính là phải, bảo mày cút thì mày phải cút!”
“Anh!”
Hứa Thiên Ngữ bị lời nói vô lại của Châu Cường làm cho tức giận đến cạn lời, nhìn chằm chằm hắn, hận không thể dùng ánh mắt ép chết hắn: “Châu Cường! Hứa Thiên Ngữ tôi với anh không thù không oán, anh vì sao năm lần bảy lượt cứ muốn hãm hại tôi!”
“Hahahahaha, cần gì “vì sao” chứ? Ông đây chính là không vừa mắt tên tiểu nhân như mày!” Châu Cường ngửa đầu cười to, ánh mắt quét qua gương mặt trắng toát của Triệu Tinh đứng trong góc vẫn luôn im lặng nãy giờ, trong lòng nghi hoặc: tên tiểu tử Triệu Tinh này bị thương mà vẫn có thể sống đến hiện tại, hơn nữa tên ngụy quân tử Hứa Thiên Ngữ kia vậy mà lại không vứt bỏ cậu ta.
Ha, đúng là kỳ tích.
Lại tinh ý mà chú ý thấy ánh mắt Triệu Tinh lần thứ 3 nhìn về phía nhà vệ sinh nữ phía sau, Châu Cường không khỏi nhíu mày, cậu ta cứ nhìn nhà vệ sinh nữ mãi làm gì? Chẳng lẽ là… trong đó còn giấu một người.
Thấy Châu Cường chú ý đến nhà vệ sinh sau lưng, Hứa Thiên Ngữ ngẫm thấy không ổn. Hắn không muốn chia sẻ một tồn tại vừa đặc biệt, độc nhất lại mạnh mẽ như Cố Linh cho người khác, vì thế Hứa Thiên Ngữ cố tình đề cao âm lượng thu hút sự chú ý của Châu Cường: “Này! Châu Cường! Anh có dám solo với tôi không?”
Sau đó Châu Cường vẫn còn chưa kịp trả lời, đáp lại Hứa Thiên Ngữ chỉ có một tiếng “Bành” do một cú đá đạp tung cửa.
Sau khi nhìn theo tiếng động, cái miệng vừa há ra của Châu Cường khi nhìn thấy Cố Linh phía sau cánh cửa cũng không khép lại được nữa.
Tận thế đè đầu, không cần biết mày là quan to hiển hách hay là danh gia vọng tộc, chỉ cần mày không có thực lực thì sẽ phải người đầy bụi đất mà tham sống sợ chết. Nhưng, thiếu nữ nhu nhược trước mặt này lại giống như là đóa hoa vừa bước ra khỏi nhà kính, chiếc váy màu đỏ tươi kéo dài đến đầu gối cùng với làn da trắng của cô tạo nên sự đối lập vô cùng đẹp đẽ. Mi thanh mục tú nổi bật lên, cả người cô có cảm giác thanh thuần ngây thơ lại có chút hấp dẫn trong vô thức.
Châu Cường nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, hắn há miệng cười nhìn Hứa Thiên Ngữ ở một bên vẫn luôn không ngừng nháy mắt với thiếu nữ. Tên tiểu tử này giỏi thật, đã đến lúc này rồi hắn vẫn muốn kim ốc tàng kiều*, Châu Cường âm dương quái khí nói: “Hứa lão đệ, chúng ta làm một vụ trao đổi, thế nào?”
*Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp" có một câu chuyện về câu nói này mọi người tò mò có thể GG.
Cố Linh bên kia hoàn toàn không để ý đến ám thị của hắn, nội tâm Hứa Thiên Ngữ lo lắng như lửa đốt, lúc này lại nghe Châu Cường muốn trao đổi cái gì đó. Một dự cảm bất an lập tức nổi lên trong lòng hắn, Hứa Thiên Ngữ chỉ có thể mạnh miệng: “hừ, tôi với anh không có gì đáng để trao đổi hết”
“Năm bao gạo, mười thùng nước khoáng đổi lấy cô gái này!”Hiển nhiên Châu Cường không hề quan tâm Hứa Thiên Ngữ có đồng ý hay không, hắn nói xong liền bước về phía Cố Linh, nở nụ cười d*m đãng giơ tay muốn kéo cô.
Nguy rồi!
Hứa Thiên Ngữ vừa định phát động công kích bằng dị năng, ngay lập tức liền bị mấy tên đàn em sau lưng Châu Cường chế ngự. Lại thấy Triệu tinh bên cạnh cũng giống hắn bị dây đằngđằng trói chặt lại, Hứa Thiên Ngữ chỉ có trơ mắt nhìn Châu Cường từng bước, từng bước tới gần Cố Linh. Trong lòng không cam tâm, hắn hét ầm lên “Cố Linh---!”
“Haha… tiểu muội muội đừng sợ, để ca ca đây bảo vệ muội được không?” Nhìn gương mặt non nớt của Cố Linh, Châu Cường cười ngây ngốc, không ngừng nuốt nước bọt.
Nhưng mà ngay tại lúc tay của hắn sắp sờ lên má Cố Linh - người vẫn luôn im hơi lặng tiếng cứ như một con búp bê không có linh hồn lúc này lại nâng mắt lên, một đôi mắt tối om nhìn thẳng vào Châu Cường.
Cũng trong nháy mắt này, trong đầu mỗi người có cảm giác giống như có kim đâm nổ tung đầu. Lúc này, Châu Cường ngay lập tức thay đổi sắc mặt, thân thể chống đỡ không nổi mà trực tiếp quỳ rạp xuống đất, mà những tên đàn em sau lưng hắn cũng không khá hơn bao nhiêu, có người đau đến mức ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, có người thậm chí đau đến sùi bọt mép ngất đi.
“Cô…… Cô là… hệ tinh thần……”
Không hổ là dị năng hệ hỏa cấp năm, Châu Cường đau đến điên cuồng thở gấp vậy mà lúc này vẫn có thể miễn cưỡng ngẩng đầu lên nói chuyện với Cố Linh.
Hệ tinh thần, quốc bảo trong đám dị năng giả, ngay cả cấp thấp thôi cũng có thể giết người một cách vô hình, cấp cao thậm chí có thể điều khiển xác sống. Thật không ngờ đến một thiếu nữ yếu đuối như vậy lại là hệ tinh thần?!
Mà cùng người hệ tinh thần kết thù, tuyệt đối không có kết cục tốt. Biểu cảm của Châu Cường dữ tợn, mồ hôi như những hạt đậu lăn dài xuống từ trán, hắn nhất định phải lập tức nhổ cỏ tận gốc!
Thấy Châu Cường vẫn còn muốn giãy giụa, Cố Linh liền hào phóng cho hắn thêm một lần công kích tinh thần nữa. Lần này cho dù là người mạnh nhất trong đội ngũ như Châu Cường cũng triệt để tê liệt mà ngã xuống, trợn trắng mắt, tứ chi co giật.
Dây đằng trên người khô héo rũ xuống rồi mà Hứa Thiên Ngữ vẫn giữ nguyên trạng thái há to miệng gào thét như vừa rồi, hắn trừng mắt miệng mở to. Lúc này trong mắt hắn Cố Linh đứng cách đó không xa chính là một biểu tượng đang chiếu sáng lấp lánh, Hứa Thiên Ngữ vừa chuẩn bị dùng ngữ khí vừa ngại ngùng, vừa cảm kích, vừa day dứt để cảm tạ Cố Linh thì chợt nghe một âm thanh lạnh như băng vang lên:
“Tôi cũng làm một cuộc trao đổi với các người, làm đàn em của tôi…”
Giọng nói của Cố Linh không lớn nhưng lại giống như sấm sét vang lên trong đầu của mỗi người:
“Đổi lại mạng của các người.”
05.
Cố Linh ngồi vắt chéo chân trên sofa, quỳ dưới chân cô là mấy tên đàn ông cao to hơn cô gấp mấy lần.
Cô nhìn xuống mấy cái đầu đen tròn đang cúi xuống trước cô, cứ như mấy vòng tròn tròn trên sổ sinh tử.
Hứa Thiên Ngữ vừa định ngồi lên sofa liền bị Cố Linh dùng một chân đá xuống, lúc này sắc mặt hắn vô cùng khó coi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Cố Linh vẫn lạnh lùng như trước, nhất thời lại không dám nói gì. Chỉ có thể giống như Triệu Tinh, một trái một phải đứng canh phía sau sofa như vệ sĩ vậy.
Hứa Thiên Ngữ biết mình làm vậy là đi quá giới hạn, dù sao quan hệ hiện tại của bọn họ cũng không quá thân, Cố Linh bài xích hắn như vậy cũng là hợp tình hợp lý. Mặc dù như vậy nhưng khi nhìn thấy đám người Châu Cường quỳ đầy đất nơm nớp lo sợ chờ đợi Cố Linh sai khiến làm hắn vô cùng sảng khoái, đồng thời cũng âm thầm oán hận. Trong nhận thức của hắn, nữ nhân nên ở phía sau nam nhân âm thầm hỗ trợ nam nhân, làm tốt bổn phận trợ giúp và làm nền cho nam nhân. Chứ không phải giống như Cố Linh hiện tại, một mình đảm đương một phía, rêu rao khắp nơi, đoạt sạch hết hào quang của hắn.
Nhìn đám người đang quỳ, đặc biệt là Châu Cường người từng khi dễ hắn đang phải quỳ xuống, nhưng người mà họ quỳ là Cố Linh chứ không phải hắn, Hứa Thiên Ngữ càng nghĩ càng khó chịu.
Cái tính tình cậy mạnh này của Cố Linh nhất định phải sửa lại, cho dù thực lực cô ấy mạnh thì sao? Cuối cùng vẫn chỉ là một nữ nhân thôi. Trong lòng Hứa Thiên Ngữ âm thầm tính toán sau này có cơ hội, nhất định phải giáo dục lại Cố Linh cho tốt, để cho cô hiểu rõ có vô số chuyện nên để một nam nhân như hắn ra mặt mới tốt.
[ chị mà xuyên được vào truyện là HTN đã thành thịt băm chưng cách thủy trên bàn ăn của xác sống rồi))]
Hình ảnh tất cả mọi người đồng loại quỳ gối trước mình hiện lên trong đầu Hứa Thiên Ngữ, khóe miệng hắn dần cong lên hiện ra nụ cười tự kỷ, ánh mắt vô thức nhìn về Cố Linh đang ngồi trên ghế sofa nhưng cô ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc hắn.
Hai tay Cố Linh khoanh lại trước ngực, cô quét mắt nhìn mấy cái đầu đen của đám người đang quỳ “Trong các ngươi, ai là hệ thủy?”
“Tôi, là…là tôi….” Nghe thấy câu hỏi của Cố Linh, da đầu Tưởng Thiên Châu lập tức tê dại, hắn là dị năng giả hệ thủy duy nhất trong đội.
“Qua đây”
“Dạ, dạ…”
Nghĩ đến việc bản thân cuối cùng cũng có thể rửa tay đàng hoàng rồi, ngữ khí của Cố Linh cũng nhẹ nhàng hơn không ít. Cô ôn hòa vẫy tay với Tưởng Thiên Châu nhưng mà Cố Linh không biết là gương mặt không cảm xúc của cô lúc này trong mắt Tưởng Thiên Châu trông chẳng khác gì Diêm La Vương đang đòi mạng, khiến hắn sợ đến hai chân run rẩy.
Ở cái thời loạn thế mà cái gì cũng thiếu này, dị năng giả hệ thủy tương đương với một cái đập chứa nước di động. Vậy nên khi nhìn người đang rụt rè sợ hãi trước mắt này, Cố Linh rất có hảo cảm nói: “Ngươi tên là gì?”
“Tôi…tôi…tôi tên Tưởng Thiên Châu !” Nghe thấy Cố Linh hỏi, Tưởng Thiên Châu sau khi run một cái nhịn không được ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, căng chặt chân và bụng, bộ dạng vô cùng căng thẳng cứ như đi lính bị giáo quan điểm danh vậy.
“Dị năng cấp mấy rồi?” Cố Linh lại hỏi tiếp.
“Báo, báo cáo! Dị năng cấp 3 rồi!”
Cấp 3, vậy xem ra cô muốn đi tắm cũng không có vấn đề gì rồi.
Cố Linh vui vẻ đứng dậy vỗ vỗ vai hắn: “Về sau phải luôn đi theo tôi, không được rời khỏi phạm vi hoạt động của tôi, có biết chưa?”
“Đã hiểu!” Tưởng Thiên Châu vẫn luôn lo lắng, buồn bực giờ mới phản ứng lại. Không được rời xa cô ấy, đây, đây là ý gì? Chẳng lẽ là….
Tưởng Thiên Châu không ngừng suy nghĩ về phương diện tình yêu nam nữ hết lần này đến lần khác, gương mặt trắng ngay lập tức đỏ lên.
Hứa Thiên Ngữ đứng một bên nhìn thấy hết tất cả, đối với sự di tình biệt luyến* của Cố Linh hắn rất bất mãn. Tên Tiểu Bạch Kiểm* đó có gì tốt mà Cố Linh lại nói chuyện với hắn nhiều như vậy, còn không cho hắn rời xa cô? Không phải chỉ là một hệ thủy cấp 3 thôi sao? Hệ lôi của hắn cũng sắp lên cấp 3 rồi đó!
*Di tình biệt luyến ‘移情别恋’: Yêu một người nhưng không yêu nữa mà chuyển qua yêu người khác. (cre: Phong Hoa Các)
* Tiểu bạch kiểm小白脸 /xiǎobáiliǎn/ có hai ý nghĩa, nghĩa thứ nhất dùng để chỉ những chàng trai trẻ và đẹp trai. Nghĩa thứ hai dùng để chỉ những người đàn ông chuyên ăn bám/ "bám váy" phụ nữ.
Hứa Thiên Ngữ gào thét trong lòng, dùng ánh mắt quét thật nhanh qua cổ Tưởng Thiên Châu.
Tưởng Thiên Châu mơ hồ cảm thấy cổ lành lạnh, hắn lắc lắc đầu, gương mặt đỏ bừng chạy ra đứng sau Cố Linh. Lúc này, phía sau sofa bỗng hình thành thế “Kiềng ba chân”
Trước khi Cố Linh nói chuyện với Tưởng Thiên Châu thì đám người Châu Cường cũng đã quỳ rất lâu rồi, cơ bắp bị đè quá lâu khiến cho cả hai chân đều mất hết cảm giác. Châu Cường sau khi bị chịu thiệt hai lần cũng không dám liều lần nữa, hắn hiểu rất rõ, với thực lực của Cố Linh muốn bóp chết bọn hắn còn dễ dàng hơn là bóp chết một con kiến.
Cố Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời sắp tối rồi, đám người này xem như cũng nhận được một bài học rồi. Lúc này cô mới nói: “Đứng lên hết đi”
Nghe vậy, cả đám người cứ như được đại xá mà bò dậy, chỉ là sau khi đứng dậy cũng không có ai dám than vãn, xoa bóp hai cái chân vừa nhức, vừa đau của mình. Cả đám cúi đầu đứng tại chỗ như chim cút vậy.
Ở tận thế, kẻ mạnh là người nắm quyền, kẻ yếu không có tư cách để nói đến quyền lợi.
Cố Linh thở dài một hơi, cô biết rõ bọn họ đang sợ cái gì, nói: “Không cần cẩn thận như vậy, nếu đã làm đàn em của tôi thì chính là người của tôi, đương nhiên tôi sẽ che chở cho các người. Nhưng mà …” Cố Linh nói đến đây liền dừng lại, cô dùng đôi mắt đen không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, quét qua gương mặt từng người một đang đứng: “Nếu như dám phản bội tôi…”
Những lời kế tiếp Cố Linh không nói nữa, sự im lặng đột ngột khiến cho đám người đó không khỏi ngẩng đầu nhìn cô gái trắng trẻo, xinh xắn đang ngồi trên sofa bên kia. Chỉ thấy màu ráng chiều nồng đậm xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào như một tấm lụa mỏng màu máu khoác từ đầu vai cô đến cái bóng trên mặt đất, vừa giống áo choàng của nữ hoàng lại vừa giống chiến bào của quốc vương, sát khí nổi lên tứ phía.
Trong lòng mọi người đều run lên.
Cố Linh không nói hậu quả của việc phản bội cô là gì, nhưng đám người bị nỗi sợ bao trùm này cũng không dám suy đoán cái hậu quả đó màmà tự cảnh tỉnh chính mình đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác tự hào một cách kỳ lạ.
Người lợi hại như thế này, hiện tại chính là Lão Đại của bọn họ!
Cô ấy sẽ bảo vệ bọn họ!
Tâm tình của Hứa Thiên Ngữ hiện tại kích động cũng không thua kém gì đám người kia. Dù sao hắn cũng là người quen biết Cố Linh sớm nhất, đối với Cố Linh mà nói hắn cũng nên là người đặc biệt nhất.
Hứa Thiên Ngữ vốn muốn chủ động đến trước mặt Cố Linh bắt chuyện với cô để thể hiện thân phận hắn khác với những người còn lại, nhưng vẫn chưa đợi hắn nghĩ kỹ nên nói cái gì thì Châu Cường cầm đầu bên kia lại “phập” một tiếng quỳ xuống trước mặt Cố Linh.
“Lão đại! Tôi đáng chết! Tôi vừa rồi xúc phạm người như vậy… tôi… tôi đáng chết!” Châu Cường quỳ trên mặt đất dùng sức dập đầu, từng tiếng trầm đục cứ thế vang lên.
Cố Linh giữ im lặng, mặc kệ Châu Cường dập đầu trước mặt cô, cô chỉ dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, thật lâu sau mới nói một câu: “Đứng lên”, giọng nói nghe như xem thường mạng người vang lên khiến tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía*
*kinh hồn bạt vía: sợ hãi mất hồn, trạng thái vô cùng sợ hãi
Châu Cường nhanh chóng đứng lên, một chút cũng không dám lề mề, dòng máu đỏ tươi lập tức chảy dọc xuống từ trán của hắn, máu chảy dài trên gương mặt thô ráp trông vô cùng thê thảm.
“Tôi có thể tha thứ cho anh, dù sao ở thời này cá lớn nuốt cá bé đã thành sự thật, nhưng mà…”
Nghe nửa câu trước của Cố Linh, Châu Cường vừa thở phào nhẹ nhõm một chút, ngay sau đó liền bị hai chữ “Nhưng mà” nhẹ nhàng này làm cho căng thẳng lại.
Cố Linh nói tiếp: “Hiện tại anh đã trở thành đàn em của tôi, quy tắc của tôi chính là không cho phép loại chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa.”
“Vâng!” Châu Cường vội vàng gật đầu, hận không thể đem đầu chôn xuống luôn. Đừng nói xảy ra chuyện như vậy lần nữa, Châu Cường hắn sau này trông thấy nữ nhân tuyệt đối sẽ đi đường vòng!
Cố Linh thấy hắn thành khẩn, cô quay người lại đi vài bước, thanh âm lãnh đạm của cô lại nhẹ cất lên nhưng mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng: “Nếu như anh cần… thì có thể cưới một người vợ”
Mấy lời của bà mẹ già thế mà lại phát ra từ một cô gái lạnh lùng vô tình, sự tương phản sinh ra mạnh mẽ. Không đợi cái mặt già của Châu Cường hồng lên, Cố Linh lại ném đến một cái tinh hạch màu đỏ mà trước đó cô thuận tay thu được…
“Đừng có khiến bản thân bị thương mãi như vậy, anh chết rồi, ai thay tôi quản lý đàn em!”
Nhìn Cố Linh dẫn theo Tưởng Thiên Châu nghênh ngang rời đi ở phía trước, Châu Cường sững sờ mà nhìn tinh hạch màu đỏ trong tay mình.
Thay cô ấy quản lý đàn em? Ý của Lão Đại là…..
Vốn tưởng rằng trước đó bản thân ngả ngớn ngớn như vậy, Lão Đại nhất định sẽ giết mình, giết gà dọa khỉ. Không ngờ tới Lão Đại chẳng những không giết hắn lại còn cho hắn một cơ hội, trọng dụng hắn. Như dòng nước ấm chảy qua tim, hắn vừa cảm động, vừa thần phục và vô vàn các loại cảm xúc phức tạp khác hòa lại khiến đôi mắt Châu Cường đỏ lên, hai tay run rẩy.
Hắn âm thầm thề trong lòng, Châu Cường hắn cả đời này nhất định phải đi theo Lão Đại! Thành tâm cống hiến sức lực cho Lão Đại!
06.
Tưởng Thiên Châu cứng ngắc đi theo Cố Linh cả đoạn đường, con nai con trong tim hắn “thình thịch” sắp chạy đến kiệt sức rồi.
Lão Đại dẫn theo một mình hắn thế này là muốn đi đâu?
Chẳng lẽ là muốn cùng hắn….
Tưởng Thiên Châu vẫn chưa từng thử qua cái chuyện nam nữ kia, trong lòng hắn hiện tại vừa khẩn trương vừa mong đợi. Lúc trước hắn tự cho rằng bản thân đẹp trai, kiêu ngạo nên chưa từng có bạn gái, nếu như… nếu như đối tượng đó là Lão Đại thì, hắn… hắn bằng lòng.
Cố Linh đi trước dẫn đường, không hề chú ý đến Tưởng Thiên Châu phía sau mặt đã đỏ thành quả cà chua. Trong đầu cô lúc này đang nghĩ đến chuyện của Châu Cường.
Dựa theo cốt truyện thì ở đoạn sau của tiểu thuyết, tên Châu Cường này cũng phát triển thành bá chủ của một căn cứ quy mô nhỏ. Con người hắn tuy hung hãn, háo sắc nhưng được cái có nghĩa khí, cũng biết cách quản lý thuộc hạ khiến mọi người đều bằng lòng phục tùng hắn. Cuối cùng nếu không phải bị nam chính quay lại báo thù rồi tiêu diệt, tên Châu Cường này nói không chừng thật sự có thể giành được một mảng trời riêng. Hiện tại cô thu hắn làm thủ hạ, đối với một Lão Đại “gà mờ” như cô thì chỉ có lợi chứ không có hại…….
Lúc Cố Linh đẩy cửa phòng tắm ra, cô quay lại mới thấy trên cổ và mặt Tưởng Thiên Châu đều đỏ hết cả lên rồi, cô nghiêng đầu nhìn hắn nghi ngờ, tên này bị gì vậy?
“Rửa cho sạch rồi đổ đầy nước vào”
Cố Linh vô cùng tự nhiên mà chỉ vào cái bồn tắm lớn trước mặt, thấy Tưởng Thiên Châu vẫn còn ngơ ngác đứng đó, cô lại ân cần bổ sung thêm một câu: “Nước lạnh cũng không sao đâu”
Tưởng Thiên Châu sau khi thoát khỏi ảo tưởng, com timtim vỡ nát: “……”
Cùng lúc đó, Hứa Thiên Ngữ đang vận chuyển vật tư mà nội tâm lại như kiến bò trên chảo nóng.
Cố Linh vậy mà lại đi cùng với tên tiểu bạch kiểm* đó rồi?!
*Tiểu Bạch Kiểm: xem lại chú thích chương 5
Cô nam quả nữ tách riêng ra đi làm cái gì quả thật không cần nghĩ cũng biết. Hứa Thiên Ngữ một bên bất mãn Cố Linh tùy tiện, một bên lại hận Tưởng Thiên Châu đến nghiến răng nghiến lợi nhưng mà hiện tại, Châu Cường đang chỉ huy mọi người thu thập vật tư, giám sát lẫn nhau, hắn có muốn đi cũng đi không được.
Lại nói tới Cố Linh cũng thật là, tại sao không giết Châu Cường đi để hắn làm đội trưởng chứ? Thời gian hắn quen biết Cố Linh cũng không kém Châu Cường, làm hại hắn hiện tại còn phải làm việc như thuộc hạ của kẻ thù. Trong lòng Hứa Thiên Ngữ vô cùng tức giận, tên Châu Cường đó là cái thá gì chứ? Hứa Thiên Ngữ hắn và Cố Linh mới chính là……
Hứa Thiên Ngữ đột nhiên ngây người.
Hắn bỗng nhiên ý thức được ngoại trừ hắn bị Cố Linh cứu hai lần ra thì hắn thật sự không có quan hệ gì với cô……
Nhưng mà, nhưng mà hắn đã được định sẵn là nam chủ mà! Hứa Thiên Ngữ lại tự lừa mình dối người, hơn nữa hắn chính là người đầu tiên gặp Cố Linh, đối với Cố Linh mà nói sao hắn có thể không đặc biệt được chứ?
Hắn biết loại con gái bên ngoài lạnh lùng như Cố Linh thật ra bên trong rất khát vọng tình yêu, nghĩ đến đây, ánh mắt của Hứa Thiên Ngữ lại nóng lên. Hắn lại không phải một nam chủ chậm chạp như trong anime.
Hắn sẽ chủ động xuất kích.
07.
Bên này vừa chỉnh lý vật tư xong thì Cố Linh bên đó cũng tắm rửa xong, đầu tóc ướt nhẹp, cả người đầy hơi nước quay về. Cố Linh cũng chẳng quan tâm Tưởng Thiên Châu ở sau lưng đang thất hồn lạc phách, cô thuận tay bắt lấy một tên dị năng giả hệ phong đi hong khô tóc.
Cố Linh vừa rời khỏi, cả đám người liền vây Tưởng Thiên Châu lại, hai ba câu đã moi ra được hết tất cả. Sau khi biết được vừa rồi Cố Linh chỉ gọi hắn đi xả nước tắm rửa, ghen ghét đố kị trong lòng mọi người liền tan biến, cả một đám vỗ lưng trêu ghẹo Tưởng Thiên Châu.
Sau khi hong khô tóc, Cố Linh đi theo Châu Cường quan sát một vòng các vật tư họ thu được từ siêu thị bách hóa. Đừng nhìn bề ngoài Châu Cường cao lớn thô kệch mà nghĩ hắn tùy tiện, thật ra khi làm việc cũng khá ổn thỏa, hợp lý đó. Từ trang bị cá nhân, thuốc men đến đồ dùng sinh hoạt, vật tư được phân loại, sắp xếp chỉnh tề, ngay ngắn, đủ cho người trong tiểu đội sử dụng mấy tuần liền.
Cố Linh rất hài lòng với hiệu suất xử lý công việc của Châu Cường, cô gật đầu khích lệ: “Làm việc rất tốt”
Châu Cường nghe xong cứ như được tiêm máu gà*, đem cái tay vừa đen vừa mạnh vỗ “bành bành” thật mạnh lên ngực, thể hiện hắn còn có thể đem chỗ này dọn sạch.
*Tiêm máu gà: vô cùng hăng máu, tràn đầy năng lượng.
Cố Linh dở khóc dở cười với hắn, cô phất phất tay: “Giờ cũng không còn sớm nữa, ngủ đi, sáng mai xuất phát đi Kinh Đô”
Vốn Châu Cường vì an toàn nên không có ý định để tiểu đội qua đêm ở siêu thị bách hóa này, nhưng hôm nay lại có Cố Linh ở đây, Châu Cường lại có một loại cảm giác an toàn vô cùng. Hắn liền thét to bảo mấy anh em tranh thủ dọn chăn đệm ra ngủ. Châu Cường còn tự thân đi qua sắp xếp chỗ ngủ cho Cố Linh.
Không bao lâu, Châu Cường liền dẫn Cố Linh đến một căn phòng ngủ tiêu chuẩn, từng ngóc ngách của căn phòng đều được quét dọn sạch sẽ, trên chiếc giường công chúa mềm mại màu hồng nhạt còn có một con gấu bông mềm mại cao một mét rưỡi.
Cố Linh: “……”
“…… Đứa nào làm hả?!” Lúc Châu Cường nói chuyện gương mặt vô cùng hung dữ. Hắn nhíu mày lại, bộ dáng giống như nếu không nói rõ ràng sẽ không bỏ qua vậy.
“Không sao, cứ vậy đi”
Trên mặt Cố Linh bình tĩnh, ung dung, trong lòng lại thầm nói, may là cơ mặt mình bị liệt.
Nếu không hiện tại cô mà cười quá trớn sẽ làm mất thể diện của Lão Đại đó.
Cố Linh giống như mới nghĩ đến cái gì đó, cô chỉ vào cái giường bên cạnh: “Để Hứa Thiên Ngữ ngủ ở đây”
“Vâng” Cho dù trong lòng Châu Cường thấy Hứa Thiên Ngữ không xứng, nhưng chỉ cần là lời Cố Linh nói, hắn đều sẽ làm theo.
Nghe thấy mệnh lệnh mà Châu cường sai người truyền lại cho mình, Hứa Thiên Ngữ vô cùng vui mừng. Hắn càng tin tưởng rằng trong mắt Cố Linh hắn rất khác biệt, hắn vứt túi ngủ xuống, lúc đi ngang qua thấy Tưởng Thiên Châu đang chui vào túi ngủ, Hứa Thiên Ngữ cố tình nhìn hắn thị uy.
Tưởng Thiên Châu: “……?”
08.
Đến nửa đêm.
Ngoại trừ tiếng ngáy to và tiếng vù vù do gió thổi mạnh qua những tấm kính vỡ thì siêu thị bách hóa bỏ hoang lâu ngày này hầu như không còn âm thanh nào khác.
Aiiuuuu..….
Hồ Chí Vĩ và Trương Cảnh đang gác đêm dựa vào quầy hàng thi nhau ngáp ngắn ngáp dài.
Trương cảnh hai mắt mơ hồ há miệng định ngáp cái nữa, nhưng miệng chỉ mới mở ra được một nửa đã bị Hồ Chí Vĩ lấy tay chặn lại, Trương Cảnh khó chịu đẩy tay Hồ Chí Vĩ ra: “Mày làm gì vậy?”
“Suỵt!” Hồ Chí Vĩ bảo Trương Cảnh im lặng, hắn đưa tay chỉ ra phía mấy thùng đồ cao thấp lộn xộn trong góc tối: “Tiểu Trương, mày nhìn bên đó kìa, từ khi nào mà có hai cái đèn lồng vậy?”
Trương Cảnh nhịn không được liếc Hồ Chí Vĩ một cái: “Thằng nhóc này, mày buồn ngủ đến hoa mắt rồi đúng không? Giữa đêm hôm khuya khoắt ai mà rảnh đi đốt đèn….”
Chỉ là khi nhắn nhìn theo hướng tay Hồ Chí Vĩ chỉ thì quả thật nhìn thấy ánh sáng màu lục phát ra từ…
Con mắt.
Đèn lồng cái quái gì chứ, đó rõ ràng là đôi mắt của xác sống nhện sau khi biến dị!
“Mẹ nó! Là con nhện biến dị!”
Sau khi Trương Cảnh bị dọa sợ kêu lên một tiếng, những con mắt khác của con nhện biến dị cũng mở ra, ánh sáng màu xanh tỏa ra trong bóng tối trông vô cùng ghê rợn.
“Mau dậy đi! Mau dậy đi! Có nhện biến dị! Dị năng giả mau qua đây!”
Mọi người đang ngủ say thì bị tiếng gào thét của hai người Hồ Chí Vĩ đánh thức. Mỗi người đều lo lắng, hoảng hốt mà chui ra khỏi túi ngủ, tay chân loạng choạng đi lấy vũ khí.
“Mấy dị năng giả hệ hỏa khác đâu? Chết đi đâu hết rồi? Mau đốt chết nó cho ông!”
“Anh Cường! Da con nhện này quá dày, dùng lửa đốt không có tác dụng!” Một dị năng giả hệ hỏa khác nói, hai tay hắn không ngừng run rẩy, gương mặt trắng bệch.
“Câm miệng! Mặc kệ da nó dày cỡ nào đi nữa, mau đốt tiếp cho ông!!!”
Trên thực tế sau khi virus xác sống bùng phát, không chỉ con người mà động vật, thực vật, thậm chí là cả côn trùng đều bị biến dị: lớn hơn, mạnh hơn, tàn bạo khát máu hơn. Có thể nói, những động thực vật sau khi bị biến thành xác sống thì còn nguy hiểm hơn gấp trăm ngàn lần so với xác sống thường, cho dù là một đội do nhiều dị năng giả hợp thành thì một khi đụng phải, phần lớn kết cục đều là toàn đội bị diệt.
Trong lòng Châu Cường ngày càng căng thẳng, hắn nói: “Tên dị năng giả hệ lôi đó đâu? Tên tiểu tử thối Hứa Thiên Ngữ đâu? Chạy đi đâu rồi? Sao không có ai đi gọi hắn dậy?”
“Mẹ kiếp! Động tĩnh lớn như vậy hắn có thể không nghe thấy sao? Cái tên nhát gan đó, hắn chắc chắn là đi tìm chỗ trốn rồi!”
“Mặc kệ hắn đi! Hệ thủy mau đến đây! Bắn vào mắt nó!”
“Hệ mộc mau qua trói chặt nó, đừng để nó đến gần! Nhanh!”
“Mẹ nó! Trói không được! Con nhện này lớn quá!”
Cho dù dây leo có thô bằng cánh tay người cũng không thể trói được con nhện cao hơn ba mét này được. Công kích của mọi người ngược lại khiến nó tức giận, nó gào rú lên, âm thanh chói tay như có ai đó dùng móng tay cào qua bảng đen. Con nhện biến dị đó cứ như là con bò nổi giận trong trò đấu bò mà xông nhanh về phía bên này. Không đến mấy giây, một cái càng nhện đen thui đã hướng thẳng đến đầu Trương Cảnh.
“Tiểu Trương……..”
Mắt thấy bạn tốt sắp bị xiên sống, Hồ Chí Vĩ cách đó hai bước tê tâm liệt phế mà gào lên.
Cũng ngay lúc này, con nhện nổi điên bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ, giống như bị ấn nút tạm dừng. Trương Cảnh ở dưới càng của nó nhắm chặt hai mắt, ôm đầu đợi chết, những người còn lại cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ, trong nhất thời hô hấp của tất cả mọi người cũng dừng lại theo.
Chuyện, chuyện gì vậy?
“Da, da, da,………”
Chỉ nghe thấy tiếng giày da nện trên nền gạch đang ngày càng đến gần. Trong bóng tối, Cố Linh ôm theo con gấu lớn đi ra từ sau lưng con nhện biến dị, mặt cô không biểu cảm, vỗ tay một cái lập tức nghe một tiếng “bùm!”, con nhện cao hơn 3 mét headshot tại chỗ.
Máu thịt tứ tung…..
Cũng may, dị năng giả hệ phong – Hồ Chí Vĩ tay mắt lanh lẹ, dùng một trận gió mạnh thổi bay đống thịt lẫn óc lên trên tường, tránh cho mọi người bị đống máu thịt đó xối lên đầu.
Nhìn lướt qua mọi người, thấy họ ngoài bị kinh sợ ra thì không có thương tổn gì, Cố Linh gật gật đầu, bỏ lại một câu: “Ngủ ngon” rồi ôm con gấu lớn rời đi.
Đám người ở phía sau hoàn toàn bị chấn động: “……”