-
Chương 64: Tâm phiền ý loạn
“Điện hạ?”
Phù Ngạn ở đối diện phía xa nhẹ giọng dò hỏi, đưa tay ra hiệu Thông Lục Nghi trên tay Tạ Vi Ninh đã tắt.
Tạ Vi Ninh chợt tỉnh lại, dường như vừa rồi nàng đã lên tiếng bày tỏ sự đồng ý, sau khoảng thời gian im lặng chờ đợi giữa hai bên, nàng mới ngắt Thông Lục Nghi, nhưng không biết mình đang ngơ ngẩn xuất thần suy nghĩ điều gì.
Nàng điều chỉnh lại tâm tình, đem cất Thông Lục Nghi, đến bên cạnh Phù Ngạn nói: “Đi thôi, chúng ta đến khu đấu giá.”
Hẳn là hội đấu giá sau giờ ngọ sắp bắt đầu rồi, hiện tại các nàng đến cũng vừa khéo kịp lúc.
“Điện hạ.” Phù Ngạn lén nhìn sang nàng mấy lần, ngạc nhiên nói, “Bây giờ trông người có tinh thần hơn buổi sáng.”
Tạ Vi Ninh kinh ngạc nói: “Có sao?” Nàng cảm giác không khác mấy mà.
Phù Ngạn nhìn nàng, chỉ lén cười một cái, không dám nói thẳng rằng nét mặt buổi sáng của nàng rất buồn bã, cuối cùng đến Tiên cung gặp được Ma chủ, rồi ra ngoài trò chuyện đến bây giờ, không biết hai người đã nói gì mà biểu cảm trên mặt điện hạ các nàng phút chốc thả lỏng, trưng ra vẻ mặt tươi cười, sợ là chính nàng cũng không phát hiện ra.
Dáng vẻ này, thật sự khiến người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái và ngọt ngào khi hầu bên cạnh điện hạ các nàng.
Trạng thái này trái lại tốt hơn lúc ở bên Phong Hành Tiên Tôn trước kia nhiều.
Tạ Vi Ninh không rõ trong lòng người khác suy nghĩ gì, nàng dành hết hứng thú dạt dào cho buổi đấu giá, hiện giờ ra khỏi Ma giới nặng nề và u ám, tựa như cuối cùng đã chờ được ngày nắng sau cơn mưa nhiều tháng, hận không thể đi khắp nơi nơi.
Hôm nay được chọn làm ngày hội đấu giá cũng là vì chúc mừng Đại hội tiên phẩm kết thúc.
Khó có được một lần vào khu đấu giá, không cần thiệp mời, người nào cũng có thể vào tham quan, trước đó khu đấu giá còn tuyên truyền khắp nơi. Khi Tạ Vi Ninh bước vào cửa, người bên ngoài vẫn xếp một hàng dài.
Đến cả quản sự ở sảnh ngoài cũng chạy ra, tươi cười nói: “Phàm là người có Giả Tự Lệnh của khu đấu giá thì đều là khách quý, mời đi sang bên này.”
Người hầu phía khác thì đứng hét to ở đối diện: “Không có Giả Tự Lệnh thì đi sang bên đây! Lần đầu tiên tới khu đấu giá thì sang bên kia! Mọi người chú ý dưới chân, cẩn thận nhìn đường, sau khi vào thì đi theo thị nữ, họ sẽ đưa mọi người đến vị trí trống! Chú ý sau khi vào trong, hãy giữ im lặng trong suốt đấu giá trừ việc giơ bảng giá!”
Tạ Vi Ninh nghe xong, dẫn Phù Ngạn đến xếp hàng phía sau đám đông.
Khi nàng ra ngoài không cải trang, hơn nữa thanh danh của Đế Nữ trong một tháng nay dần dần tiêu trừ từng cái trước đây, danh tiếng vẫn không ngừng tăng lên, vừa đến gần đám đông, đã có người nhận ra: “Đế Nữ điện hạ?!”
“Đế Nữ điện hạ cũng tới à? Trước kia không có cơ hội gặp, hôm nay thế mà lại có thể tận mắt thấy Đế Nữ, bất cứ từ ngữ nào cũng không thể miêu tả được tâm tình của ta lúc này…!”
Quản sự ở cửa nghe thấy cái tên quen thuộc, thầm cả kinh, vốn cũng không dám tin, khi thật sự thấy Tạ Vi Ninh trong đám đông, vội vàng nghênh đón: “Sao Điện hạ tới rồi mà không vào bên phía ta? Người cần gì phải xếp hàng chứ!”
Tạ Vi Ninh hỏi: “Không phải nói khách quý có Giả Tự Lệnh mới được vào lối của ngươi sao?”
Quản sự cũng ngây ngốc: “Vâng!”
Tạ Vi Ninh: “Cho nên ta xếp hàng ở đây nè?”
Lúc này quản sự mới rõ nàng đang nói gì, kêu “ai dà” một tiếng: “E là người đã quên, lúc trước người tiêu phí không ít linh thạch ở chỗ bọn ta, đã sớm có Giả Tự Lệnh rồi! Bọn ta vẫn nhớ các khoản chi tiêu của người mà!”
“Ể?” Tạ Vi Ninh nhìn sang Phù Ngạn, lại nhìn sang hắn, “Vậy sao vừa rồi ngươi không nói sớm?”
Lúc này nàng mới đi theo tiến vào.
Mọi người phía sau khẽ bàn tán xôn xao: “Sao nghe người khác nói điện hạ thịnh khí lăng nhân*, ngang ngược ngông nghênh, hôm nay gặp được làm gì có vẻ như thế chứ.”
(Ji: *盛气凌人 – hung hăng vênh váo)
“Ngươi không biết rồi, nghe nói đó là trước đây, hiện nay điện hạ đã thay đổi, trở nên cực kỳ tốt.”
“Phải đó! Ban nãy Điện hạ còn xếp hạng phía sau ta, trời ạ, đây là lần đầu tiên ta ở gần nhân vật có cấp bậc như thế này!”
“Ôi chao, không biết nên nói thế nào, tựa như sau khi điện hạ quen biết Ma chủ và giải trừ hôn ước, liền trở nên càng ngày càng tốt. Như vậy xem ra, chuyện trước đây chúng ta nói điện hạ và Phong Hành Tiên Tôn xứng đôi nhất không thể tính được rồi. Bây giờ ta mới biết, thì ra tình cảm cũng có thể khiến người ta trở nên tốt hơn. Ta còn cho rằng ai thành thân xong cũng sẽ thay đổi giống con cọp cái nhà ta… Úi úi! Phu nhân, ta sai rồi, phu nhân! Ta nói bậy bạ thôi!”
Quản sự dẫn Tạ Vi Ninh tiến vào, rẽ ngoặt lên lầu, thẳng hướng bước lên.
Đã là khách quý, còn là khách quý có thân phận độc nhất ở Tứ giới, vậy càng phải đưa tới nhã gian lầu ba, không thể chen chúc với người khác ở lầu một.
Vào nhã gian chữ Thiên số một, quản sự gọi vài thị nữ tới hầu hạ, tất nhiên là đối đãi với tiêu chuẩn cao nhất.
Tạ Vi Ninh ngồi xuống, nhìn đài triển lãm bên dưới, thuận miệng hỏi: “Trước kia ta tiêu xài ở đây bao nhiêu tiền?”
Quản sự vừa định đi, nghe lời này bèn cúi người nói: “Hai năm trước ước chừng chỉ có 9000 vạn linh thạch.”
“……?”
“???”
Tạ Vi Ninh kéo giật tai mình, hoài nghi nói: “Bao nhiêu cơ?”
Quản sự ngẩn ra, còn tưởng rằng hắn nói không rõ ràng, nói lại một lần nữa: “Ba năm nay chỉ tốn 9456 vạn linh thạch. Có điều, thêm cả tiền tiêu trước đây thì không phải con số này. Nếu điện hạ muốn biết số cụ thể, chỉ sợ phải để tiểu nhân xuống dưới kiểm tra đối chiếu cẩn thận mới biết được.”
“……”
Tạ Vi Ninh ôm ngực mình, đau đớn kịch liệt: “Không, không cần đâu. Ngươi xuống đi.”
Đừng để nàng tiếp tục nhìn thấy hắn, nhìn gương mặt này sẽ khiến nàng nhớ tới Đế Nữ trước kia tiêu tốn —— thật nhiều linh thạch, giống như rải mấy nắm gạo vậy, khó trách lại là khách quý Giả Tự Lệnh!
Nàng còn tưởng rằng, mấy trăm vạn linh thạch đã đủ nhiều rồi, so sánh với chuyện này quả thực cứ như con tép gặp con tôm.
Hóa ra…… chỉ có Ma giới mới nghèo như vậy!
Với tư cách là Ma chủ của Ma giới trong thời gian ngắn ngủi, vừa nghĩ đến: Xong rồi, trái tim càng thêm đau đớn.
Tạ Vi Ninh hỏi Phù Ngạn: “Trước kia… đống linh thạch của ta đã tiêu tốn vào đâu thế?”
Đế Nữ có nhiều linh thạch như vậy, vì sao mấy ngày nay nàng không tìm thấy tiền ở đâu vậy nhỉ?
Phù Ngạn do dự một lát, ghé sát tai nhỏ giọng nói: “Điện hạ, trước kia đa phần người mua ở khu đấu giá đều là quà sinh nhật cho Phong Hành Tiên Tôn, có vài thứ ngày thường mua cũng tặng cho Tiên Tôn.”
Tạ Vi Ninh: “……”
Phong Hành, ngươi trả về đây!
Nàng lại hỏi: “Vậy bây giờ ta còn linh thạch không?”
“Có thì cũng có, nhưng không nhiều như trước.” Phù Ngạn nói, “Nếu Điện hạ muốn có thể tới cửa hàng trong tay để thu tiền, hơn nữa đã mấy tháng người không lấy linh thạch từ Tiên Đế Tiên Hậu. Mà hiện giờ người thắng Đại hội tiên phẩm vào Chúng Tiên điện, cũng được xếp vào hàng tiên quan, có thể nhận lương tháng rồi.”
Tạ Vi Ninh thở dài một hơi.
Tìm Tiên Đế Tiên Hậu để lấy linh thạch thì không được, nàng không mở nổi miệng. Nếu chỉ dựa vào cửa hàng và lương tháng…… Thôi để xem đã.
Hội đấu giá chính thức bắt đầu, một người đứng trên đài giảng giải rất nhiều quy tắc, tiếng ồn ào bên dưới cũng nhỏ dần.
Sau khi khôi phục an tĩnh, món đầu tiên được đặt lên đài, nghe tiếng có vẻ nặng nề, lúc kéo miếng lụa sang trọng cao cấp xuống, lộ ra hình ảnh ——
Hắc Thạch?!
Tạ Vi Ninh nhất thời kinh ngạc, nghe phía dưới đang nói: “Mọi người cũng biết, hai tháng trước, Ma giới đã xuất hiện Ma chủ, hiện giờ tân Ma chủ đã nhậm chức, trông coi Hắc Thạch rất nghiêm ngặt, không cho phép Hắc Thạch tuồn ra khỏi Ma giới. Mọi người đều biết Hắc Thạch là nguyên liệu tốt để luyện khí, cho thêm Hắc Thạch có thể trực tiếp tăng thêm một cấp cho pháp bảo luyện ra, hẳn là trăm năm qua mọi người đều biết lực sát thương của pháp bảo kết hợp với Hắc Thạch mạnh thế nào, không cần ta giới thiệu nữa.”
“Khối Hắc Thạch này tầm năm đấu*! Ắt hẳn luyện khí sư ở đây đều biết giá trị bên trong!”
(Ji: *Một đấu = 20 kilogram)
Phía dưới lập tức ồ lên.
Nhiều vậy sao!
Tuy trông rất hấp dẫn, nhưng kết hợp Hắc Thạch vào pháp bảo cũng có không ít yêu cầu đối với luyện khí sư. Dù là luyện khí sư cấp cao cũng chưa chắc lần nào cũng thành công, luyện khí sư bình thường mua Hắc Thạch trái lại sẽ lãng phí, nếu luyện khí sư cấp cao luyện ra được hai pháp bảo có Hắc Thạch, lợi nhuận sẽ tăng bội phần.
“Khu đấu giá bọn ta nhận vật này vào nhiều tháng trước, lúc này mới có thể đặt trên đài, sẽ không bị Ma giới truy cứu, chư vị cứ yên tâm! Đây là vật phẩm đấu giá đầu tiên của hôm nay, giá khởi điểm là 15 vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một vạn linh thạch! Bây giờ sẽ bắt đầu!”
Vừa dứt lời, có người ở lầu hai đã giơ bảng, thị nữ phụ trách hầu hạ nhã gian kia bước ra nói: “16 vạn linh thạch.”
Người ở nhã gian có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài, người ở ngoài lại không thể thấy bên trong, nếu trong nhã gian có người báo giá, thị nữ sẽ bước ra nói.
Rất nhanh, giá đưa ra tăng lên chóng mặt.
“17 vạn!”
“20 vạn linh thạch!”
“Bên này 22 vạn!”
Tầng một cũng có người hô lên, đa phần cất tiếng đều là luyện khí sư.
“23 vạn!”
……
Giá chốt cuối cùng là 39 vạn linh thạch.
Tạ Vi Ninh chấn kinh.
Hắc Thạch chỉ to hơn trái bóng một xíu đã 39 vạn rồi?? Vậy sao Ma giới nghèo như vậy!
Hay là…
Nàng gọi thị nữ tới hỏi: “Hắc Thạch luôn đắt như vậy sao?”
Thị nữ cung kính nói: “Hồi bẩm điện hạ, không phải thế. Mấy ngày nay người bận việc Đại hội tiên phẩm, có lẽ không có lòng để ý tới những điều này. Thực ra là sau khi Ma chủ nhậm chức, đã cấm Hắc Thạch tuồn ra ngoài, giá Hắc Thạch mới cao đến thế.”
Tạ Vi Ninh không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Quả là thế, nàng nói mà, sao vật tốt như Hắc Thạch lại không kiếm ra tiền.
Trước kia Ma giới nghèo như vậy, chủ yếu là bởi vì quá lỏng lẻo, không có Ma chủ, mỗi người xây một thành để cai trị, không ai quản lý được toàn bộ chuyện ở Ma giới, Hắc Thạch bị bán ra ngoài liên tục không ngừng. Dù giá trị cao đến mấy thì tiền bán cũng không được bao nhiêu, hơn nữa trước kia Ma giới không thu thuế, Ma tu bình thường bán Hắc Thạch sẽ bỏ tiền vào túi mình, thế nên các thành ở Ma giới càng ngày càng nghèo.
Người ta nói vật càng hiếm thì càng quý, thấy không, chỉ sợ Hắc Thạch sẽ càng ngày càng đắt.
Nàng thầm cười nói trong lòng: Ái chà, bận rộn Đại hội tiên phẩm liền quên mất, không ngờ chớp mắt đã gần một tháng trôi qua, thế giới bên ngoài đã biến thành như vậy rồi.
Tạ Vi Ninh không nhịn được mà hỏi: “Ban nãy các ngươi bán đấu giá Hắc Thạch, có ai ghi lại vào Lưu Ảnh Thạch không?”
Thị nữ sửng sốt: “Chắc là có… Người cần đến sao?”
Khóe miệng Tạ Vi Ninh không ngừng cong lên, cười giảo hoạt nói: “Cần chứ! Lấy một viên cho ta!”
Sau đó, lại có một hai cuốn sách đao pháp và thảo dược quý hiếm được đấu giá.
Quả nhiên hội đấu giá lần này lấy ra toàn là thứ tốt, báo giá rất nhanh, năm sáu món mau chóng được bán hết, mọi người cũng hô rất hăng máu.
“Vật này là món cuối cùng của nửa buổi đấu giá đầu, cỏ Thất Dạ Như Ngọc.”
Vải lụa được kéo ra, mọi người vốn đang rất hứng thú, kết quả nhìn ra nó là linh thảo trung phẩm, bèn dẹp bỏ tâm tư.
“Thất Dạ Như Ngọc, để dùng hoặc thoa ngoài da đều có tác dụng trị thương tốt nhất đối với cấp dưới Kim Tiên, nếu luyện đan sư phối hợp với linh thảo khác luyện ra Hồi Chuyển Đan có thể khiến Kim Tiên cải tử hoàn sinh đấy!”
“Tuyệt đối đừng thấy nó chỉ là linh thảo trung phẩm thì cảm thấy tác dụng không bằng thượng phẩm, mời các vị xem phiến lá của cỏ Thất Dạ Như Ngọc, hoa văn phía trên tràn ngập linh khí, chứng minh nó đã hơn 500 năm! Chư vị, cỏ Thất Dạ Như Ngọc 500 năm sẽ thăng lên thượng phẩm, linh thảo trung phẩm này đã cận thượng phẩm rồi, có tác dụng y hệt, bọn ta vẫn bắt đầu với giá trung phẩm! Giá quy định 12 vạn!”
Nghe thấy niên đại, đám người lại bắt đầu hào hứng hô giá.
Trong đám người tầng một, có một người đội mũ choàng và đeo mặt nạ, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy đối phương giơ bảng giá đầu tiên: “20 vạn linh thạch.”
Giá cả lập tức tăng cao, người khác vừa định ra giá lại bắt đầu do dự.
Nhưng giá này vẫn nằm trong phạm vi trung phẩm, chưa tính là quá đắt, có người nói: “21 vạn.”
Ngay sau đó người mũ choàng giơ bài: “30 vạn.”
Con số này vừa ra đã cao hơn vật thượng phẩm mấy số, cuối cùng không ai giành với hắn nữa.
Tạ Vi Ninh nhìn đối phương thêm một cái. Hội đấu giá vốn công khai, đa phần người tầng dưới cùng đều đến xem kịch, cho dù ra giá cũng khá cẩn thận, ít có người dứt khoát như vậy, tựa như nhất định phải có được vật này, chưa kể người này còn che giấu bản thân như vậy, như thể… không muốn bị người khác nhận ra.
Nàng thầm lưu ý, các vật phẩm mua tại buổi đấu giá sẽ được lần lượt trao cho người mua sau khi kết thúc đấu giá, hiện tại là giờ nghỉ giữa buổi, người mũ choàng kia cũng ngồi bất động ở hàng cuối cùng.
Không bao lâu, nửa buổi đấu giá sau đã bắt đầu, tiếp theo là pháp bảo có giá quy định là 70 vạn, cuối cùng lấy giá chốt là 130 vạn.
Con số không ngừng tăng cao, càng về sau, Tạ Vi Ninh phát hiện hầu hết trong các pháp bảo đều có dấu vết của Hắc Thạch.
Bên ngoài pháp bảo kết hợp Hắc Thạch sẽ có hoa văn màu đen, hình dáng cụ thể sẽ được điều chỉnh trong lúc luyện khí sư luyện hóa, giữa hoa văn còn có dòng sáng chuyển động, trông rất thần bí cũng lộ vẻ xa xỉ. Pháp bảo ngày trước có hoa văn tinh tế, ánh sáng trên bề mặt chuyển động càng lớn thì càng chứng minh sự tài giỏi của luyện khí sư.
Ba pháp bảo chứa Hắc Thạch liên tục lên đài, giá chốt tầm hai ba trăm vạn linh thạch, cao gấp đôi so với vật không có Hắc Thạch trước đó.
Những món pháp bảo còn lại cuối cùng tầm năm sáu trăm vạn, hoa văn màu đen không rõ ràng, nhưng quả thật luyện khí sư rất lợi hại mới có thể kết hợp Hắc Thạch đến mức khó nhận ra.
Cuối cùng Tạ Vi Ninh tìm nhà đấu giá lấy ba bốn Lưu Ảnh Thạch, dự định trở về giao cho Ám Giao Vệ, để nàng ta nghĩ cách đưa đến tay Ma chủ bọn họ xem thử, để hắn mở rộng kiến thức, tốt nhất còn phải phát sóng trực tiếp cho tất cả Ma Tôn xem thanh lọc tâm hồn, chẳng ai cứng đầu như bọn họ cả.
Lúc xuống lầu, nàng vừa khéo đi ngang qua một phòng, người mũ choàng bước ra từ bên trong, bước chân nhanh chóng, y phục mang theo một cơn gió lạnh. Tạ Vi Ninh mơ hồ nhìn thấy trên nửa mu bàn tay lộ ra của đối phương có một vài vết bỏng nhỏ.
Người này bọc toàn thân kín mít, dáng người mảnh khảnh, trông giống một nữ tử, chỉ là vết thương trên nửa mu bàn tay đáng sợ như vậy, liệu nàng ta…
Nghĩ đến tác dụng của Thất Dạ Như Ngọc, Tạ Vi Ninh không biết tại sao mình bỗng để tâm tới điều này.
Phải chẳng bởi vì đối phương cũng là nữ tử?
Nàng vô thức gọi theo: “Ngươi……”
Mới thốt ra một chữ, người mũ choàng cực kỳ nhạy cảm mà quay đầu lại, nhìn thấy nàng, qua một lát sau mới hỏi: “Đế Nữ có chuyện gì?”
Tạ Vi Ninh nghe giọng nói có chút khàn khàn, cảm thấy người này ắt hẳn đang giả giọng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn vào mắt đối phương liền cảm thấy hơi quen mắt. Hình như nàng đã từng gặp ở đâu rồi, xuyên qua ánh mắt cũng có thể cảm giác được khí chất…
Tạ Vi Ninh cũng không có lý do đặc biệt nào để gọi nàng đứng lại, nghĩ một chút, giả vờ nhíu mày nói: “Ban nay ngươi đi ngang qua, y phục suýt nữa thì phất qua mặt ta!”
“…Xin lỗi. Ta không hề cố ý.” Người mũ choàng nói xong, không nán lại nữa.
Tạ Vi Ninh đứng phía sau đợi một lát, dự định đi theo sau xem thử, lại nhớ ra một chuyện: “Phù Ngạn, ngươi mang Lưu Ảnh Thạch về Tiên phủ trước, giao cho Ám Giao Vệ để nàng ta đưa về Ma giới, làm theo lời dặn của ta trước đó là được.”
Phù Ngạn gật đầu vâng dạ.
Tạ Vi Ninh: “Tu vi của ngươi thấp hơn người vừa rồi, không tiện âm thầm theo dõi nàng cùng với ta, ngươi hãy tự cẩn thận đổi sang con đường khác.”
Phù Ngạn nói: “Điện hạ, ngài cũng thế. Nếu có bất trắc phải gọi Hộ Thiên Vệ đấy.”
Tạ Vi Ninh trấn an: “Không sao, ta cũng là Thượng tiên.”
Nàng cảm thấy tu vi của mình tựa hồ cao hơn đối phương một chút mới can đảm như thế. Nghe giọng điệu của đối phương xa cách và lịch sự, đôi mắt cũng rất quen thuộc, có lẽ là người mà nàng quen biết, mà còn kỳ lạ như thế nên bất giác lưu ý đến.
Dứt lời, Tạ Vi Ninh liền động thân thể.
Nàng dùng thuật che giấu hơi thở do Phong Thầm dạy mà đi theo sau người mũ choàng, quả thật không hề bị phát hiện.
Nhưng càng đi theo, Tạ Vi Ninh càng cảm thấy phương hướng càng có vẻ quen thuộc.
Cho đến khi nàng thấy lối vào Tiên Vân Phù Cư mới hoàn toàn kinh hãi.
Người có thể ở trong Tiên Vân Phù Cư, chắc chắn không phải là Tiên tu tầm thường bên ngoài, có thể là Chúng Tiên điện, có thể là Tiên cung, tu vi ít nhất cũng từ Kim Tiên trở lên.
Tạ Vi Ninh vào sau theo, dừng lại ở một khoảng cách xa.
Khu vực gần một Tiên phủ, nàng nhìn thấy người mũ choàng bước vào một Tiên phủ khác, nàng ghi nhớ vị trí rồi trở về Tiên phủ của mình.
“Phù Ngạn.”
Tạ Vi Ninh đi thẳng vào viện, quả nhiên nhìn thấy Phù Ngạn đang giao Lưu Ảnh Thạch cho Ám Giao Vệ.
Phù Ngạn nhìn thấy Đế Nữ trở về, giật mình nói: “Điện hạ, không phải người theo người ta sao? Sao về nhanh như vậy! Bị thương rồi à?”
“Không phải, việc này nói ra rất phức tạp.”
Tạ Vi Ninh ngồi xuống rót một ly trà, giương mắt phát hiện Ám Giao Vệ hơi hành lễ với nàng, chuẩn bị tự giác lui ra.
Nàng suy nghĩ một chút, chợt lên tiếng: “Ngươi không cần rời đi.”
Ám Giao Vệ sửng sốt.
Tạ Vi Ninh nói: “Ta biết ngươi là người đứng đầu Ám Giao Vệ.”
Ám Giao Vệ kinh ngạc nói: “Chủ thượng nói cả chuyện này với người sao?”
Tạ Vi Ninh: “Ngươi là người mà chủ thượng tin tưởng, thì cũng là người mà ta tin tưởng, ở lại nghe đi.”
Ám Giao Vệ do dự nói: “Nhưng việc này là việc trong Tiên giới của điện hạ, một tên Ma giới như ta…”
Tạ Vi Ninh cười nói: “Hắn không việc gì giấu ta, ta cũng không có việc gì phải giấu các ngươi. Hơn nữa, chẳng phải hiện tại ngươi cũng phụ trách thay hắn bảo vệ ta sao? Nếu như không biết gì cả, ngươi phải bảo vệ thế nào đây?”
Gương mặt cứng như gỗ của Ám Giao Vệ xuất hiện một vết nứt, cảm động nói: “…Thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức lực bảo vệ điện hạ!”
Tạ Vi Ninh gọi Phù Ngạn lấy bản đồ Tiên Vân Phù Cư ra, để bọn họ xem bản vẽ rồi nói: “Ban đầu ta đi theo người đó, vào từ lối vào, hẳn là đi về hướng bên này.”
Nàng di chuyển ngón tay, dừng ở một nơi: “Nếu vị trí của ta không sai, ta đã thấy nàng ta đi vào nơi này. Phù Ngạn, ngươi biết ai là chủ nhân nơi này không?”
Phù Ngạn đến gần xác định cẩn thận, sau khi cố gắng nhớ lại, kinh ngạc nói: “Vị trí này, hình như là nơi ở của Khúc Liên Chi tiên tử!”
Tạ Vi Ninh: “…… Cái gì?”
Đáp án chưa từng ngờ tới lại xuất hiện.
Phù Ngạn cũng bất ngờ: “Mấy ngày nay nô tỳ không nghe nói Liên Chi tiên tử bị trọng thương gì, lúc về Tiên cung cũng chỉ nghe hình như từ khi bại bởi người ở Đại hội tiên phẩm, nàng ta không ra khỏi Tiên phủ… À không, hẳn là rất ít ra khỏi Tiên phủ. Nhưng nô tỳ nhớ nàng ta không ra ngoài lịch luyện, tại sao lại cần cỏ Thất Dạ Như Ngọc?”
Ám Giao Vệ phụ họa: “Không sai, cảnh giới của Khúc Liên Chi trước đây cũng có chút thanh danh trong số các Kim Tiên ở Tiên giới. Lấy thân phận của nàng ta, dù bị thương cũng có thuốc chữa thương chuẩn bị sẵn, cần gì phải vội vàng đến hội đấu giá để mua chứ? Nếu theo như lời của điện hạ, nàng ta còn che giấu, nhất định là vết thương không muốn để người ngoài biết.”
Tạ Vi Ninh trầm ngâm: “Nếu đã như vậy… Hai ngày nữa có cơ hội, ta sẽ thử một chút. Thật sự không được mới nói với Tiên Đế Tiên Hậu, để bọn họ tra xét bên trong có gì không đúng hay không.”
Người hành động lén lút như vậy, lại xuất hiện vào thời điểm này, không thể không cẩn thận.
.
Ma giới.
Thuyền mây vừa đáp xuống cổng Vô Niệm Thành, tất cả Ma Tôn chờ ở cửa thành từ sớm tiến tới nghênh đón.
Chúng Ma tu quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Ma chủ!”
Sau khi được Ma chủ cho phép, bọn họ đứng lên.
“Chủ thượng, đã chờ được ngài trở về rồi!” Một Ma Tôn nói, “Ngài không biết mấy ngày nay ta với mấy lão bảo thủ kia đã xảy ra chuyện gì đâu! Nhưng bọn ta đều sửa con đường dựa theo mệnh lệnh của ngài, công trình to lớn như vậy không thể hoàn thành nhanh chóng, ngài xem thử có cần kiểm nghiệm trước một đoạn hay không?”
“Cút ra cái đồ lão xảo quyệt nhà ngươi!” Ma Tôn Từ Hư Thành nổi giận nói, “Ngươi còn không biết xấu hổ mà cáo trạng trước à? Trăm năm qua lão phu chưa từng can dự chuyện này! Ngươi tự xem ngươi sửa đường mà chủ thượng quy hoạch ở đâu rồi, đụng chạm vào khu vực của ta, ngươi còn dám nói ra à! Còn không phải ngươi ham lợi, lười biếng giao cho người bên dưới làm, kết quả thuộc hạ của ngươi xem không hiểu bản vẽ mà gây ra hậu quả như vậy!”
Đám người ngươi một câu ta một lời, nói vài câu lại nhận ra không khí sai sai.
Bọn Ma Tôn đồng thời quay đầu lại, nhìn sắc mặt Ma chủ bọn họ, dần dần yên tĩnh.
Phong Thầm lạnh nhạt hỏi: “Cãi xong rồi?”
Hắn chỉ nói một câu, toàn thân tỏa ra khí thế đáng sợ khiến bọn Ma Tôn cúi thấp đầu.
“Từng người viết báo cáo về chuyện này.” Phong Thầm cười lạnh một tiếng, “Nửa canh giờ, nếu không trình lên, tự đi lãnh phạt!”
Chúng Ma tôn: “…… Rõ!”
Bọn họ nhìn Ma chủ mang theo Tả hữu Hộ pháp về Ma cung, bỗng có người cảm khái một tiếng: “Không biết có phải là ảo giác hay không, cảm thấy sau khi chủ thượng trở về từ Tiên giới, cả người đáng sợ hơn trước. Chẳng phải nghe nói chủ thượng sống ở Tiên giới khá tốt sao, ngày ngày truyền đến tin tức đi cùng Đế Nữ, lẽ nào mấy ngày gần đây đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết?”
Một người khác nói: “…Ngươi nói mấy lời này mà không biết ngượng. Từ ngữ ‘Đáng sợ’ cũng có thể nói ra được? Sao không nghĩ thử bản thân ngươi ở trong miệng người khác có ‘đáng sợ’ hay không đi?”
Người bên cạnh thở ngắn than dài: “Thế thì có làm sao? Làm Ma Tôn thì không được sợ hãi à? Có công lý không!”
Ma Tôn Từ Hư Thành cười nhạo nói: “Sao trước đây lão phu không phát hiện mấy kẻ các ngươi… tởm lợm như vậy. Đi đây! Hôm nay ta nhất định phải viết một quyển thật dày tố cáo hành vi phạm tội của các ngươi!”
Kẻ cảm thấy sợ hãi hơn bọn họ, là Kiếp Sát và Đoạt Kiêu.
Trên đường trở về, hai người cảm thấy hơi thở chủ thượng càng ngày càng lạnh lẽo khiến người ta rét run, cũng không biết như thế nào.
Kiếp Sát nhìn Ma chủ vào thư phòng, đã nhiều ngày qua lông mày dường như chưa từng thả lỏng, vẫn cứ nhíu chặt mở quyển sách trên bàn ra đọc.
Hắn tiện tay vung ra ma khí đóng cửa phòng, ngăn cách đám người bọn họ.
Trước khi cửa hoàn toàn đóng lại, Kiếp Sát đột nhiên nhìn thấy một cảnh, chú ý tới một chi tiết, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Đoạt Kiêu thấp giọng hỏi: “Ngươi có vẻ mặt gì thế?”
Kiếp Sát nói: “Ta biết rồi!”
“Cuối cùng ta đã biết vì sao nhiều ngày qua cảm xúc của chủ thượng chúng ta càng ngày càng không tốt rồi!”
Đoạt Kiêu lập tức hỏi: “Vì sao?”
Kiếp Sát thở dài một hơi: “Không ngờ, cũng không nghĩ tới, hóa ra là thế!”
“Không ngờ…” Nàng nhỏ giọng nói, “Ngươi có để ý hai ngày nay chủ thượng cứ liên tục nhìn Thông Lục Nghi không?”
Đoạt Kiêu: “Thì sao?”
Kiếp Sát: “Lần này thuyền mây của chúng ta trở về mất mấy ngày?”
Đoạt Kiêu không chút do dự mà nói: “Ba ngày.”
Kiếp Sát hỏi: “Có phải chậm hơn trước hai ngày hay không?”
Đoạt Kiêu: “……Có vẻ thế?”
Kiếp Sát: “Theo ta thấy, chúng ta về muộn như vậy, sợ là chủ thượng muốn chờ Đế Nữ có việc nào đó muốn gọi ngài ấy lại hay không?”
Đoạt Kiêu trừng mắt: “Sao có thể chứ?!”
Kiếp Sát nói đầy sâu xa: “Ta nghi ngờ, chủ thượng chúng ta đã nói chuyện với Đế Nữ qua Thông Lục Nghi. Mấy ngày này tốc độ về Ma giới chậm hơn một chút, chủ thượng ngày ngày ở ngoài thuyền, thỉnh thoảng mới về phòng. Ở ngoài cửa sổ, ta từng nhìn thấy ngài ấy chỉ tĩnh tọa tu luyện, không làm gì khác.”
Đoạt Kiêu không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Kiếp Sát ‘chậc’ một tiếng: “Tên ngốc này, không hiểu thật à? Nghĩa là mấy ngày nay chủ thượng chúng ta không cầm Thông Lục Nghi lấy một lần, ngay cả kết giới cách âm như trước đây cũng không có, đây chứng tỏ là gì? Chứng tỏ Đế Nữ không tìm chủ thượng đấy! Cho nên chủ thượng mới càng ngày càng…”
Một chén trà nhỏ đột nhiên phá vỡ cửa sổ lao tới, bay qua giữa đầu hai người, đập vào thành cửa rồi vỡ vụn đầy đất.
Nước trà ướt đẫm phiến đá, Kiếp Sát và Đoạt Kiêu lập tức im lặng.
Giọng nói lạnh băng phát ra từ trong phòng: “Giờ khắc này hai ngươi nên làm gì, còn cần bổn tọa nói à?”
Tả Hữu hộ pháp run rẩy, lớn tiếng đáp: “Bọn ta đi lãnh phạt ngay!”
Bên trong phòng.
Phong Thầm một tay chống lên bàn đỡ trán, một tay lật xem tấu chương, vầng trán nhíu chặt, hắn thở ra một hơi, thu tay lại rồi ngồi tĩnh tọa.
Một lúc sau, hắn mở mắt ra, sự hỗn loạn trong mắt khôi phục bình tĩnh như trước, nhưng lông mày vẫn chưa thả lỏng.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, ma khí của Ma giới lại khiến người ta tâm phiền ý loạn đến mức này.
Sắc trời và khí tức trên đỉnh đầu khác hẳn Tiên giới, vào tới Ma giới khiến hắn vô cớ cảm thấy nặng trĩu.
Tại sao?
Phong Thầm không có cách nào lý giải, chỉ là sau khi hắn trở lại Ma giới, khoảng thời gian sống ở Tiên giới như hai hình ảnh tách biệt, cuối cùng nhớ lại sự quen thuộc trăm năm qua, vừa kỳ lạ vừa có chút không quen.
Bỏ đi. Hắn trầm mặt xuống lần nữa, tùy tiện mở một quyển sách nào đó trên bàn.
Nhìn các hình vuông hình tròn chồng chéo phức tạp trên bản vẽ sinh động như thật, cùng với ký tự quái dị phía trên, Phong Thầm trầm mặc một lúc lâu, đóng sách lại.
Lúc này, ngoài phòng có Ma tu gõ cửa, nhận được sự cho phép mới tiến vào nói: “Chủ thượng, Ám Giao Vệ ở Tiên giới cho người đưa vài Lưu Ảnh Thạch cho ngài. Nói là Đế Nữ đặc biệt dặn dò, ngài và các Ma Tôn khác bắt buộc phải xem.”
Phù Ngạn ở đối diện phía xa nhẹ giọng dò hỏi, đưa tay ra hiệu Thông Lục Nghi trên tay Tạ Vi Ninh đã tắt.
Tạ Vi Ninh chợt tỉnh lại, dường như vừa rồi nàng đã lên tiếng bày tỏ sự đồng ý, sau khoảng thời gian im lặng chờ đợi giữa hai bên, nàng mới ngắt Thông Lục Nghi, nhưng không biết mình đang ngơ ngẩn xuất thần suy nghĩ điều gì.
Nàng điều chỉnh lại tâm tình, đem cất Thông Lục Nghi, đến bên cạnh Phù Ngạn nói: “Đi thôi, chúng ta đến khu đấu giá.”
Hẳn là hội đấu giá sau giờ ngọ sắp bắt đầu rồi, hiện tại các nàng đến cũng vừa khéo kịp lúc.
“Điện hạ.” Phù Ngạn lén nhìn sang nàng mấy lần, ngạc nhiên nói, “Bây giờ trông người có tinh thần hơn buổi sáng.”
Tạ Vi Ninh kinh ngạc nói: “Có sao?” Nàng cảm giác không khác mấy mà.
Phù Ngạn nhìn nàng, chỉ lén cười một cái, không dám nói thẳng rằng nét mặt buổi sáng của nàng rất buồn bã, cuối cùng đến Tiên cung gặp được Ma chủ, rồi ra ngoài trò chuyện đến bây giờ, không biết hai người đã nói gì mà biểu cảm trên mặt điện hạ các nàng phút chốc thả lỏng, trưng ra vẻ mặt tươi cười, sợ là chính nàng cũng không phát hiện ra.
Dáng vẻ này, thật sự khiến người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái và ngọt ngào khi hầu bên cạnh điện hạ các nàng.
Trạng thái này trái lại tốt hơn lúc ở bên Phong Hành Tiên Tôn trước kia nhiều.
Tạ Vi Ninh không rõ trong lòng người khác suy nghĩ gì, nàng dành hết hứng thú dạt dào cho buổi đấu giá, hiện giờ ra khỏi Ma giới nặng nề và u ám, tựa như cuối cùng đã chờ được ngày nắng sau cơn mưa nhiều tháng, hận không thể đi khắp nơi nơi.
Hôm nay được chọn làm ngày hội đấu giá cũng là vì chúc mừng Đại hội tiên phẩm kết thúc.
Khó có được một lần vào khu đấu giá, không cần thiệp mời, người nào cũng có thể vào tham quan, trước đó khu đấu giá còn tuyên truyền khắp nơi. Khi Tạ Vi Ninh bước vào cửa, người bên ngoài vẫn xếp một hàng dài.
Đến cả quản sự ở sảnh ngoài cũng chạy ra, tươi cười nói: “Phàm là người có Giả Tự Lệnh của khu đấu giá thì đều là khách quý, mời đi sang bên này.”
Người hầu phía khác thì đứng hét to ở đối diện: “Không có Giả Tự Lệnh thì đi sang bên đây! Lần đầu tiên tới khu đấu giá thì sang bên kia! Mọi người chú ý dưới chân, cẩn thận nhìn đường, sau khi vào thì đi theo thị nữ, họ sẽ đưa mọi người đến vị trí trống! Chú ý sau khi vào trong, hãy giữ im lặng trong suốt đấu giá trừ việc giơ bảng giá!”
Tạ Vi Ninh nghe xong, dẫn Phù Ngạn đến xếp hàng phía sau đám đông.
Khi nàng ra ngoài không cải trang, hơn nữa thanh danh của Đế Nữ trong một tháng nay dần dần tiêu trừ từng cái trước đây, danh tiếng vẫn không ngừng tăng lên, vừa đến gần đám đông, đã có người nhận ra: “Đế Nữ điện hạ?!”
“Đế Nữ điện hạ cũng tới à? Trước kia không có cơ hội gặp, hôm nay thế mà lại có thể tận mắt thấy Đế Nữ, bất cứ từ ngữ nào cũng không thể miêu tả được tâm tình của ta lúc này…!”
Quản sự ở cửa nghe thấy cái tên quen thuộc, thầm cả kinh, vốn cũng không dám tin, khi thật sự thấy Tạ Vi Ninh trong đám đông, vội vàng nghênh đón: “Sao Điện hạ tới rồi mà không vào bên phía ta? Người cần gì phải xếp hàng chứ!”
Tạ Vi Ninh hỏi: “Không phải nói khách quý có Giả Tự Lệnh mới được vào lối của ngươi sao?”
Quản sự cũng ngây ngốc: “Vâng!”
Tạ Vi Ninh: “Cho nên ta xếp hàng ở đây nè?”
Lúc này quản sự mới rõ nàng đang nói gì, kêu “ai dà” một tiếng: “E là người đã quên, lúc trước người tiêu phí không ít linh thạch ở chỗ bọn ta, đã sớm có Giả Tự Lệnh rồi! Bọn ta vẫn nhớ các khoản chi tiêu của người mà!”
“Ể?” Tạ Vi Ninh nhìn sang Phù Ngạn, lại nhìn sang hắn, “Vậy sao vừa rồi ngươi không nói sớm?”
Lúc này nàng mới đi theo tiến vào.
Mọi người phía sau khẽ bàn tán xôn xao: “Sao nghe người khác nói điện hạ thịnh khí lăng nhân*, ngang ngược ngông nghênh, hôm nay gặp được làm gì có vẻ như thế chứ.”
(Ji: *盛气凌人 – hung hăng vênh váo)
“Ngươi không biết rồi, nghe nói đó là trước đây, hiện nay điện hạ đã thay đổi, trở nên cực kỳ tốt.”
“Phải đó! Ban nãy Điện hạ còn xếp hạng phía sau ta, trời ạ, đây là lần đầu tiên ta ở gần nhân vật có cấp bậc như thế này!”
“Ôi chao, không biết nên nói thế nào, tựa như sau khi điện hạ quen biết Ma chủ và giải trừ hôn ước, liền trở nên càng ngày càng tốt. Như vậy xem ra, chuyện trước đây chúng ta nói điện hạ và Phong Hành Tiên Tôn xứng đôi nhất không thể tính được rồi. Bây giờ ta mới biết, thì ra tình cảm cũng có thể khiến người ta trở nên tốt hơn. Ta còn cho rằng ai thành thân xong cũng sẽ thay đổi giống con cọp cái nhà ta… Úi úi! Phu nhân, ta sai rồi, phu nhân! Ta nói bậy bạ thôi!”
Quản sự dẫn Tạ Vi Ninh tiến vào, rẽ ngoặt lên lầu, thẳng hướng bước lên.
Đã là khách quý, còn là khách quý có thân phận độc nhất ở Tứ giới, vậy càng phải đưa tới nhã gian lầu ba, không thể chen chúc với người khác ở lầu một.
Vào nhã gian chữ Thiên số một, quản sự gọi vài thị nữ tới hầu hạ, tất nhiên là đối đãi với tiêu chuẩn cao nhất.
Tạ Vi Ninh ngồi xuống, nhìn đài triển lãm bên dưới, thuận miệng hỏi: “Trước kia ta tiêu xài ở đây bao nhiêu tiền?”
Quản sự vừa định đi, nghe lời này bèn cúi người nói: “Hai năm trước ước chừng chỉ có 9000 vạn linh thạch.”
“……?”
“???”
Tạ Vi Ninh kéo giật tai mình, hoài nghi nói: “Bao nhiêu cơ?”
Quản sự ngẩn ra, còn tưởng rằng hắn nói không rõ ràng, nói lại một lần nữa: “Ba năm nay chỉ tốn 9456 vạn linh thạch. Có điều, thêm cả tiền tiêu trước đây thì không phải con số này. Nếu điện hạ muốn biết số cụ thể, chỉ sợ phải để tiểu nhân xuống dưới kiểm tra đối chiếu cẩn thận mới biết được.”
“……”
Tạ Vi Ninh ôm ngực mình, đau đớn kịch liệt: “Không, không cần đâu. Ngươi xuống đi.”
Đừng để nàng tiếp tục nhìn thấy hắn, nhìn gương mặt này sẽ khiến nàng nhớ tới Đế Nữ trước kia tiêu tốn —— thật nhiều linh thạch, giống như rải mấy nắm gạo vậy, khó trách lại là khách quý Giả Tự Lệnh!
Nàng còn tưởng rằng, mấy trăm vạn linh thạch đã đủ nhiều rồi, so sánh với chuyện này quả thực cứ như con tép gặp con tôm.
Hóa ra…… chỉ có Ma giới mới nghèo như vậy!
Với tư cách là Ma chủ của Ma giới trong thời gian ngắn ngủi, vừa nghĩ đến: Xong rồi, trái tim càng thêm đau đớn.
Tạ Vi Ninh hỏi Phù Ngạn: “Trước kia… đống linh thạch của ta đã tiêu tốn vào đâu thế?”
Đế Nữ có nhiều linh thạch như vậy, vì sao mấy ngày nay nàng không tìm thấy tiền ở đâu vậy nhỉ?
Phù Ngạn do dự một lát, ghé sát tai nhỏ giọng nói: “Điện hạ, trước kia đa phần người mua ở khu đấu giá đều là quà sinh nhật cho Phong Hành Tiên Tôn, có vài thứ ngày thường mua cũng tặng cho Tiên Tôn.”
Tạ Vi Ninh: “……”
Phong Hành, ngươi trả về đây!
Nàng lại hỏi: “Vậy bây giờ ta còn linh thạch không?”
“Có thì cũng có, nhưng không nhiều như trước.” Phù Ngạn nói, “Nếu Điện hạ muốn có thể tới cửa hàng trong tay để thu tiền, hơn nữa đã mấy tháng người không lấy linh thạch từ Tiên Đế Tiên Hậu. Mà hiện giờ người thắng Đại hội tiên phẩm vào Chúng Tiên điện, cũng được xếp vào hàng tiên quan, có thể nhận lương tháng rồi.”
Tạ Vi Ninh thở dài một hơi.
Tìm Tiên Đế Tiên Hậu để lấy linh thạch thì không được, nàng không mở nổi miệng. Nếu chỉ dựa vào cửa hàng và lương tháng…… Thôi để xem đã.
Hội đấu giá chính thức bắt đầu, một người đứng trên đài giảng giải rất nhiều quy tắc, tiếng ồn ào bên dưới cũng nhỏ dần.
Sau khi khôi phục an tĩnh, món đầu tiên được đặt lên đài, nghe tiếng có vẻ nặng nề, lúc kéo miếng lụa sang trọng cao cấp xuống, lộ ra hình ảnh ——
Hắc Thạch?!
Tạ Vi Ninh nhất thời kinh ngạc, nghe phía dưới đang nói: “Mọi người cũng biết, hai tháng trước, Ma giới đã xuất hiện Ma chủ, hiện giờ tân Ma chủ đã nhậm chức, trông coi Hắc Thạch rất nghiêm ngặt, không cho phép Hắc Thạch tuồn ra khỏi Ma giới. Mọi người đều biết Hắc Thạch là nguyên liệu tốt để luyện khí, cho thêm Hắc Thạch có thể trực tiếp tăng thêm một cấp cho pháp bảo luyện ra, hẳn là trăm năm qua mọi người đều biết lực sát thương của pháp bảo kết hợp với Hắc Thạch mạnh thế nào, không cần ta giới thiệu nữa.”
“Khối Hắc Thạch này tầm năm đấu*! Ắt hẳn luyện khí sư ở đây đều biết giá trị bên trong!”
(Ji: *Một đấu = 20 kilogram)
Phía dưới lập tức ồ lên.
Nhiều vậy sao!
Tuy trông rất hấp dẫn, nhưng kết hợp Hắc Thạch vào pháp bảo cũng có không ít yêu cầu đối với luyện khí sư. Dù là luyện khí sư cấp cao cũng chưa chắc lần nào cũng thành công, luyện khí sư bình thường mua Hắc Thạch trái lại sẽ lãng phí, nếu luyện khí sư cấp cao luyện ra được hai pháp bảo có Hắc Thạch, lợi nhuận sẽ tăng bội phần.
“Khu đấu giá bọn ta nhận vật này vào nhiều tháng trước, lúc này mới có thể đặt trên đài, sẽ không bị Ma giới truy cứu, chư vị cứ yên tâm! Đây là vật phẩm đấu giá đầu tiên của hôm nay, giá khởi điểm là 15 vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một vạn linh thạch! Bây giờ sẽ bắt đầu!”
Vừa dứt lời, có người ở lầu hai đã giơ bảng, thị nữ phụ trách hầu hạ nhã gian kia bước ra nói: “16 vạn linh thạch.”
Người ở nhã gian có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài, người ở ngoài lại không thể thấy bên trong, nếu trong nhã gian có người báo giá, thị nữ sẽ bước ra nói.
Rất nhanh, giá đưa ra tăng lên chóng mặt.
“17 vạn!”
“20 vạn linh thạch!”
“Bên này 22 vạn!”
Tầng một cũng có người hô lên, đa phần cất tiếng đều là luyện khí sư.
“23 vạn!”
……
Giá chốt cuối cùng là 39 vạn linh thạch.
Tạ Vi Ninh chấn kinh.
Hắc Thạch chỉ to hơn trái bóng một xíu đã 39 vạn rồi?? Vậy sao Ma giới nghèo như vậy!
Hay là…
Nàng gọi thị nữ tới hỏi: “Hắc Thạch luôn đắt như vậy sao?”
Thị nữ cung kính nói: “Hồi bẩm điện hạ, không phải thế. Mấy ngày nay người bận việc Đại hội tiên phẩm, có lẽ không có lòng để ý tới những điều này. Thực ra là sau khi Ma chủ nhậm chức, đã cấm Hắc Thạch tuồn ra ngoài, giá Hắc Thạch mới cao đến thế.”
Tạ Vi Ninh không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Quả là thế, nàng nói mà, sao vật tốt như Hắc Thạch lại không kiếm ra tiền.
Trước kia Ma giới nghèo như vậy, chủ yếu là bởi vì quá lỏng lẻo, không có Ma chủ, mỗi người xây một thành để cai trị, không ai quản lý được toàn bộ chuyện ở Ma giới, Hắc Thạch bị bán ra ngoài liên tục không ngừng. Dù giá trị cao đến mấy thì tiền bán cũng không được bao nhiêu, hơn nữa trước kia Ma giới không thu thuế, Ma tu bình thường bán Hắc Thạch sẽ bỏ tiền vào túi mình, thế nên các thành ở Ma giới càng ngày càng nghèo.
Người ta nói vật càng hiếm thì càng quý, thấy không, chỉ sợ Hắc Thạch sẽ càng ngày càng đắt.
Nàng thầm cười nói trong lòng: Ái chà, bận rộn Đại hội tiên phẩm liền quên mất, không ngờ chớp mắt đã gần một tháng trôi qua, thế giới bên ngoài đã biến thành như vậy rồi.
Tạ Vi Ninh không nhịn được mà hỏi: “Ban nãy các ngươi bán đấu giá Hắc Thạch, có ai ghi lại vào Lưu Ảnh Thạch không?”
Thị nữ sửng sốt: “Chắc là có… Người cần đến sao?”
Khóe miệng Tạ Vi Ninh không ngừng cong lên, cười giảo hoạt nói: “Cần chứ! Lấy một viên cho ta!”
Sau đó, lại có một hai cuốn sách đao pháp và thảo dược quý hiếm được đấu giá.
Quả nhiên hội đấu giá lần này lấy ra toàn là thứ tốt, báo giá rất nhanh, năm sáu món mau chóng được bán hết, mọi người cũng hô rất hăng máu.
“Vật này là món cuối cùng của nửa buổi đấu giá đầu, cỏ Thất Dạ Như Ngọc.”
Vải lụa được kéo ra, mọi người vốn đang rất hứng thú, kết quả nhìn ra nó là linh thảo trung phẩm, bèn dẹp bỏ tâm tư.
“Thất Dạ Như Ngọc, để dùng hoặc thoa ngoài da đều có tác dụng trị thương tốt nhất đối với cấp dưới Kim Tiên, nếu luyện đan sư phối hợp với linh thảo khác luyện ra Hồi Chuyển Đan có thể khiến Kim Tiên cải tử hoàn sinh đấy!”
“Tuyệt đối đừng thấy nó chỉ là linh thảo trung phẩm thì cảm thấy tác dụng không bằng thượng phẩm, mời các vị xem phiến lá của cỏ Thất Dạ Như Ngọc, hoa văn phía trên tràn ngập linh khí, chứng minh nó đã hơn 500 năm! Chư vị, cỏ Thất Dạ Như Ngọc 500 năm sẽ thăng lên thượng phẩm, linh thảo trung phẩm này đã cận thượng phẩm rồi, có tác dụng y hệt, bọn ta vẫn bắt đầu với giá trung phẩm! Giá quy định 12 vạn!”
Nghe thấy niên đại, đám người lại bắt đầu hào hứng hô giá.
Trong đám người tầng một, có một người đội mũ choàng và đeo mặt nạ, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy đối phương giơ bảng giá đầu tiên: “20 vạn linh thạch.”
Giá cả lập tức tăng cao, người khác vừa định ra giá lại bắt đầu do dự.
Nhưng giá này vẫn nằm trong phạm vi trung phẩm, chưa tính là quá đắt, có người nói: “21 vạn.”
Ngay sau đó người mũ choàng giơ bài: “30 vạn.”
Con số này vừa ra đã cao hơn vật thượng phẩm mấy số, cuối cùng không ai giành với hắn nữa.
Tạ Vi Ninh nhìn đối phương thêm một cái. Hội đấu giá vốn công khai, đa phần người tầng dưới cùng đều đến xem kịch, cho dù ra giá cũng khá cẩn thận, ít có người dứt khoát như vậy, tựa như nhất định phải có được vật này, chưa kể người này còn che giấu bản thân như vậy, như thể… không muốn bị người khác nhận ra.
Nàng thầm lưu ý, các vật phẩm mua tại buổi đấu giá sẽ được lần lượt trao cho người mua sau khi kết thúc đấu giá, hiện tại là giờ nghỉ giữa buổi, người mũ choàng kia cũng ngồi bất động ở hàng cuối cùng.
Không bao lâu, nửa buổi đấu giá sau đã bắt đầu, tiếp theo là pháp bảo có giá quy định là 70 vạn, cuối cùng lấy giá chốt là 130 vạn.
Con số không ngừng tăng cao, càng về sau, Tạ Vi Ninh phát hiện hầu hết trong các pháp bảo đều có dấu vết của Hắc Thạch.
Bên ngoài pháp bảo kết hợp Hắc Thạch sẽ có hoa văn màu đen, hình dáng cụ thể sẽ được điều chỉnh trong lúc luyện khí sư luyện hóa, giữa hoa văn còn có dòng sáng chuyển động, trông rất thần bí cũng lộ vẻ xa xỉ. Pháp bảo ngày trước có hoa văn tinh tế, ánh sáng trên bề mặt chuyển động càng lớn thì càng chứng minh sự tài giỏi của luyện khí sư.
Ba pháp bảo chứa Hắc Thạch liên tục lên đài, giá chốt tầm hai ba trăm vạn linh thạch, cao gấp đôi so với vật không có Hắc Thạch trước đó.
Những món pháp bảo còn lại cuối cùng tầm năm sáu trăm vạn, hoa văn màu đen không rõ ràng, nhưng quả thật luyện khí sư rất lợi hại mới có thể kết hợp Hắc Thạch đến mức khó nhận ra.
Cuối cùng Tạ Vi Ninh tìm nhà đấu giá lấy ba bốn Lưu Ảnh Thạch, dự định trở về giao cho Ám Giao Vệ, để nàng ta nghĩ cách đưa đến tay Ma chủ bọn họ xem thử, để hắn mở rộng kiến thức, tốt nhất còn phải phát sóng trực tiếp cho tất cả Ma Tôn xem thanh lọc tâm hồn, chẳng ai cứng đầu như bọn họ cả.
Lúc xuống lầu, nàng vừa khéo đi ngang qua một phòng, người mũ choàng bước ra từ bên trong, bước chân nhanh chóng, y phục mang theo một cơn gió lạnh. Tạ Vi Ninh mơ hồ nhìn thấy trên nửa mu bàn tay lộ ra của đối phương có một vài vết bỏng nhỏ.
Người này bọc toàn thân kín mít, dáng người mảnh khảnh, trông giống một nữ tử, chỉ là vết thương trên nửa mu bàn tay đáng sợ như vậy, liệu nàng ta…
Nghĩ đến tác dụng của Thất Dạ Như Ngọc, Tạ Vi Ninh không biết tại sao mình bỗng để tâm tới điều này.
Phải chẳng bởi vì đối phương cũng là nữ tử?
Nàng vô thức gọi theo: “Ngươi……”
Mới thốt ra một chữ, người mũ choàng cực kỳ nhạy cảm mà quay đầu lại, nhìn thấy nàng, qua một lát sau mới hỏi: “Đế Nữ có chuyện gì?”
Tạ Vi Ninh nghe giọng nói có chút khàn khàn, cảm thấy người này ắt hẳn đang giả giọng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn vào mắt đối phương liền cảm thấy hơi quen mắt. Hình như nàng đã từng gặp ở đâu rồi, xuyên qua ánh mắt cũng có thể cảm giác được khí chất…
Tạ Vi Ninh cũng không có lý do đặc biệt nào để gọi nàng đứng lại, nghĩ một chút, giả vờ nhíu mày nói: “Ban nay ngươi đi ngang qua, y phục suýt nữa thì phất qua mặt ta!”
“…Xin lỗi. Ta không hề cố ý.” Người mũ choàng nói xong, không nán lại nữa.
Tạ Vi Ninh đứng phía sau đợi một lát, dự định đi theo sau xem thử, lại nhớ ra một chuyện: “Phù Ngạn, ngươi mang Lưu Ảnh Thạch về Tiên phủ trước, giao cho Ám Giao Vệ để nàng ta đưa về Ma giới, làm theo lời dặn của ta trước đó là được.”
Phù Ngạn gật đầu vâng dạ.
Tạ Vi Ninh: “Tu vi của ngươi thấp hơn người vừa rồi, không tiện âm thầm theo dõi nàng cùng với ta, ngươi hãy tự cẩn thận đổi sang con đường khác.”
Phù Ngạn nói: “Điện hạ, ngài cũng thế. Nếu có bất trắc phải gọi Hộ Thiên Vệ đấy.”
Tạ Vi Ninh trấn an: “Không sao, ta cũng là Thượng tiên.”
Nàng cảm thấy tu vi của mình tựa hồ cao hơn đối phương một chút mới can đảm như thế. Nghe giọng điệu của đối phương xa cách và lịch sự, đôi mắt cũng rất quen thuộc, có lẽ là người mà nàng quen biết, mà còn kỳ lạ như thế nên bất giác lưu ý đến.
Dứt lời, Tạ Vi Ninh liền động thân thể.
Nàng dùng thuật che giấu hơi thở do Phong Thầm dạy mà đi theo sau người mũ choàng, quả thật không hề bị phát hiện.
Nhưng càng đi theo, Tạ Vi Ninh càng cảm thấy phương hướng càng có vẻ quen thuộc.
Cho đến khi nàng thấy lối vào Tiên Vân Phù Cư mới hoàn toàn kinh hãi.
Người có thể ở trong Tiên Vân Phù Cư, chắc chắn không phải là Tiên tu tầm thường bên ngoài, có thể là Chúng Tiên điện, có thể là Tiên cung, tu vi ít nhất cũng từ Kim Tiên trở lên.
Tạ Vi Ninh vào sau theo, dừng lại ở một khoảng cách xa.
Khu vực gần một Tiên phủ, nàng nhìn thấy người mũ choàng bước vào một Tiên phủ khác, nàng ghi nhớ vị trí rồi trở về Tiên phủ của mình.
“Phù Ngạn.”
Tạ Vi Ninh đi thẳng vào viện, quả nhiên nhìn thấy Phù Ngạn đang giao Lưu Ảnh Thạch cho Ám Giao Vệ.
Phù Ngạn nhìn thấy Đế Nữ trở về, giật mình nói: “Điện hạ, không phải người theo người ta sao? Sao về nhanh như vậy! Bị thương rồi à?”
“Không phải, việc này nói ra rất phức tạp.”
Tạ Vi Ninh ngồi xuống rót một ly trà, giương mắt phát hiện Ám Giao Vệ hơi hành lễ với nàng, chuẩn bị tự giác lui ra.
Nàng suy nghĩ một chút, chợt lên tiếng: “Ngươi không cần rời đi.”
Ám Giao Vệ sửng sốt.
Tạ Vi Ninh nói: “Ta biết ngươi là người đứng đầu Ám Giao Vệ.”
Ám Giao Vệ kinh ngạc nói: “Chủ thượng nói cả chuyện này với người sao?”
Tạ Vi Ninh: “Ngươi là người mà chủ thượng tin tưởng, thì cũng là người mà ta tin tưởng, ở lại nghe đi.”
Ám Giao Vệ do dự nói: “Nhưng việc này là việc trong Tiên giới của điện hạ, một tên Ma giới như ta…”
Tạ Vi Ninh cười nói: “Hắn không việc gì giấu ta, ta cũng không có việc gì phải giấu các ngươi. Hơn nữa, chẳng phải hiện tại ngươi cũng phụ trách thay hắn bảo vệ ta sao? Nếu như không biết gì cả, ngươi phải bảo vệ thế nào đây?”
Gương mặt cứng như gỗ của Ám Giao Vệ xuất hiện một vết nứt, cảm động nói: “…Thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức lực bảo vệ điện hạ!”
Tạ Vi Ninh gọi Phù Ngạn lấy bản đồ Tiên Vân Phù Cư ra, để bọn họ xem bản vẽ rồi nói: “Ban đầu ta đi theo người đó, vào từ lối vào, hẳn là đi về hướng bên này.”
Nàng di chuyển ngón tay, dừng ở một nơi: “Nếu vị trí của ta không sai, ta đã thấy nàng ta đi vào nơi này. Phù Ngạn, ngươi biết ai là chủ nhân nơi này không?”
Phù Ngạn đến gần xác định cẩn thận, sau khi cố gắng nhớ lại, kinh ngạc nói: “Vị trí này, hình như là nơi ở của Khúc Liên Chi tiên tử!”
Tạ Vi Ninh: “…… Cái gì?”
Đáp án chưa từng ngờ tới lại xuất hiện.
Phù Ngạn cũng bất ngờ: “Mấy ngày nay nô tỳ không nghe nói Liên Chi tiên tử bị trọng thương gì, lúc về Tiên cung cũng chỉ nghe hình như từ khi bại bởi người ở Đại hội tiên phẩm, nàng ta không ra khỏi Tiên phủ… À không, hẳn là rất ít ra khỏi Tiên phủ. Nhưng nô tỳ nhớ nàng ta không ra ngoài lịch luyện, tại sao lại cần cỏ Thất Dạ Như Ngọc?”
Ám Giao Vệ phụ họa: “Không sai, cảnh giới của Khúc Liên Chi trước đây cũng có chút thanh danh trong số các Kim Tiên ở Tiên giới. Lấy thân phận của nàng ta, dù bị thương cũng có thuốc chữa thương chuẩn bị sẵn, cần gì phải vội vàng đến hội đấu giá để mua chứ? Nếu theo như lời của điện hạ, nàng ta còn che giấu, nhất định là vết thương không muốn để người ngoài biết.”
Tạ Vi Ninh trầm ngâm: “Nếu đã như vậy… Hai ngày nữa có cơ hội, ta sẽ thử một chút. Thật sự không được mới nói với Tiên Đế Tiên Hậu, để bọn họ tra xét bên trong có gì không đúng hay không.”
Người hành động lén lút như vậy, lại xuất hiện vào thời điểm này, không thể không cẩn thận.
.
Ma giới.
Thuyền mây vừa đáp xuống cổng Vô Niệm Thành, tất cả Ma Tôn chờ ở cửa thành từ sớm tiến tới nghênh đón.
Chúng Ma tu quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Ma chủ!”
Sau khi được Ma chủ cho phép, bọn họ đứng lên.
“Chủ thượng, đã chờ được ngài trở về rồi!” Một Ma Tôn nói, “Ngài không biết mấy ngày nay ta với mấy lão bảo thủ kia đã xảy ra chuyện gì đâu! Nhưng bọn ta đều sửa con đường dựa theo mệnh lệnh của ngài, công trình to lớn như vậy không thể hoàn thành nhanh chóng, ngài xem thử có cần kiểm nghiệm trước một đoạn hay không?”
“Cút ra cái đồ lão xảo quyệt nhà ngươi!” Ma Tôn Từ Hư Thành nổi giận nói, “Ngươi còn không biết xấu hổ mà cáo trạng trước à? Trăm năm qua lão phu chưa từng can dự chuyện này! Ngươi tự xem ngươi sửa đường mà chủ thượng quy hoạch ở đâu rồi, đụng chạm vào khu vực của ta, ngươi còn dám nói ra à! Còn không phải ngươi ham lợi, lười biếng giao cho người bên dưới làm, kết quả thuộc hạ của ngươi xem không hiểu bản vẽ mà gây ra hậu quả như vậy!”
Đám người ngươi một câu ta một lời, nói vài câu lại nhận ra không khí sai sai.
Bọn Ma Tôn đồng thời quay đầu lại, nhìn sắc mặt Ma chủ bọn họ, dần dần yên tĩnh.
Phong Thầm lạnh nhạt hỏi: “Cãi xong rồi?”
Hắn chỉ nói một câu, toàn thân tỏa ra khí thế đáng sợ khiến bọn Ma Tôn cúi thấp đầu.
“Từng người viết báo cáo về chuyện này.” Phong Thầm cười lạnh một tiếng, “Nửa canh giờ, nếu không trình lên, tự đi lãnh phạt!”
Chúng Ma tôn: “…… Rõ!”
Bọn họ nhìn Ma chủ mang theo Tả hữu Hộ pháp về Ma cung, bỗng có người cảm khái một tiếng: “Không biết có phải là ảo giác hay không, cảm thấy sau khi chủ thượng trở về từ Tiên giới, cả người đáng sợ hơn trước. Chẳng phải nghe nói chủ thượng sống ở Tiên giới khá tốt sao, ngày ngày truyền đến tin tức đi cùng Đế Nữ, lẽ nào mấy ngày gần đây đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết?”
Một người khác nói: “…Ngươi nói mấy lời này mà không biết ngượng. Từ ngữ ‘Đáng sợ’ cũng có thể nói ra được? Sao không nghĩ thử bản thân ngươi ở trong miệng người khác có ‘đáng sợ’ hay không đi?”
Người bên cạnh thở ngắn than dài: “Thế thì có làm sao? Làm Ma Tôn thì không được sợ hãi à? Có công lý không!”
Ma Tôn Từ Hư Thành cười nhạo nói: “Sao trước đây lão phu không phát hiện mấy kẻ các ngươi… tởm lợm như vậy. Đi đây! Hôm nay ta nhất định phải viết một quyển thật dày tố cáo hành vi phạm tội của các ngươi!”
Kẻ cảm thấy sợ hãi hơn bọn họ, là Kiếp Sát và Đoạt Kiêu.
Trên đường trở về, hai người cảm thấy hơi thở chủ thượng càng ngày càng lạnh lẽo khiến người ta rét run, cũng không biết như thế nào.
Kiếp Sát nhìn Ma chủ vào thư phòng, đã nhiều ngày qua lông mày dường như chưa từng thả lỏng, vẫn cứ nhíu chặt mở quyển sách trên bàn ra đọc.
Hắn tiện tay vung ra ma khí đóng cửa phòng, ngăn cách đám người bọn họ.
Trước khi cửa hoàn toàn đóng lại, Kiếp Sát đột nhiên nhìn thấy một cảnh, chú ý tới một chi tiết, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Đoạt Kiêu thấp giọng hỏi: “Ngươi có vẻ mặt gì thế?”
Kiếp Sát nói: “Ta biết rồi!”
“Cuối cùng ta đã biết vì sao nhiều ngày qua cảm xúc của chủ thượng chúng ta càng ngày càng không tốt rồi!”
Đoạt Kiêu lập tức hỏi: “Vì sao?”
Kiếp Sát thở dài một hơi: “Không ngờ, cũng không nghĩ tới, hóa ra là thế!”
“Không ngờ…” Nàng nhỏ giọng nói, “Ngươi có để ý hai ngày nay chủ thượng cứ liên tục nhìn Thông Lục Nghi không?”
Đoạt Kiêu: “Thì sao?”
Kiếp Sát: “Lần này thuyền mây của chúng ta trở về mất mấy ngày?”
Đoạt Kiêu không chút do dự mà nói: “Ba ngày.”
Kiếp Sát hỏi: “Có phải chậm hơn trước hai ngày hay không?”
Đoạt Kiêu: “……Có vẻ thế?”
Kiếp Sát: “Theo ta thấy, chúng ta về muộn như vậy, sợ là chủ thượng muốn chờ Đế Nữ có việc nào đó muốn gọi ngài ấy lại hay không?”
Đoạt Kiêu trừng mắt: “Sao có thể chứ?!”
Kiếp Sát nói đầy sâu xa: “Ta nghi ngờ, chủ thượng chúng ta đã nói chuyện với Đế Nữ qua Thông Lục Nghi. Mấy ngày này tốc độ về Ma giới chậm hơn một chút, chủ thượng ngày ngày ở ngoài thuyền, thỉnh thoảng mới về phòng. Ở ngoài cửa sổ, ta từng nhìn thấy ngài ấy chỉ tĩnh tọa tu luyện, không làm gì khác.”
Đoạt Kiêu không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Kiếp Sát ‘chậc’ một tiếng: “Tên ngốc này, không hiểu thật à? Nghĩa là mấy ngày nay chủ thượng chúng ta không cầm Thông Lục Nghi lấy một lần, ngay cả kết giới cách âm như trước đây cũng không có, đây chứng tỏ là gì? Chứng tỏ Đế Nữ không tìm chủ thượng đấy! Cho nên chủ thượng mới càng ngày càng…”
Một chén trà nhỏ đột nhiên phá vỡ cửa sổ lao tới, bay qua giữa đầu hai người, đập vào thành cửa rồi vỡ vụn đầy đất.
Nước trà ướt đẫm phiến đá, Kiếp Sát và Đoạt Kiêu lập tức im lặng.
Giọng nói lạnh băng phát ra từ trong phòng: “Giờ khắc này hai ngươi nên làm gì, còn cần bổn tọa nói à?”
Tả Hữu hộ pháp run rẩy, lớn tiếng đáp: “Bọn ta đi lãnh phạt ngay!”
Bên trong phòng.
Phong Thầm một tay chống lên bàn đỡ trán, một tay lật xem tấu chương, vầng trán nhíu chặt, hắn thở ra một hơi, thu tay lại rồi ngồi tĩnh tọa.
Một lúc sau, hắn mở mắt ra, sự hỗn loạn trong mắt khôi phục bình tĩnh như trước, nhưng lông mày vẫn chưa thả lỏng.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, ma khí của Ma giới lại khiến người ta tâm phiền ý loạn đến mức này.
Sắc trời và khí tức trên đỉnh đầu khác hẳn Tiên giới, vào tới Ma giới khiến hắn vô cớ cảm thấy nặng trĩu.
Tại sao?
Phong Thầm không có cách nào lý giải, chỉ là sau khi hắn trở lại Ma giới, khoảng thời gian sống ở Tiên giới như hai hình ảnh tách biệt, cuối cùng nhớ lại sự quen thuộc trăm năm qua, vừa kỳ lạ vừa có chút không quen.
Bỏ đi. Hắn trầm mặt xuống lần nữa, tùy tiện mở một quyển sách nào đó trên bàn.
Nhìn các hình vuông hình tròn chồng chéo phức tạp trên bản vẽ sinh động như thật, cùng với ký tự quái dị phía trên, Phong Thầm trầm mặc một lúc lâu, đóng sách lại.
Lúc này, ngoài phòng có Ma tu gõ cửa, nhận được sự cho phép mới tiến vào nói: “Chủ thượng, Ám Giao Vệ ở Tiên giới cho người đưa vài Lưu Ảnh Thạch cho ngài. Nói là Đế Nữ đặc biệt dặn dò, ngài và các Ma Tôn khác bắt buộc phải xem.”