-
Chương 35: 35: Ma Hạch Phát Tác
Từ khi Phong Thầm và Tiên Hậu tới Ma giới, Tạ Vi Ninh cảm thấy ngày tháng trôi nhanh hơn một chút.
Nói đơn giản thì chính là có người để nàng giết thời gian, mỗi ngày sau khi đọc tấu chương nàng cũng không cảm thấy không có việc gì làm hoặc chỉ có thể tu luyện.
Lần này Tiên Hậu tới tặng lễ, có lẽ trước đó đã hỏi thăm không ít tin tức, biết Ma giới khan hiếm tài nguyên, ngoài linh thạch bắt buộc phải có, phần lớn là linh thực thượng phẩm của Tiên giới, còn đặc biệt tặng bốn rương ngọc linh tủy cao rộng dài đến một thước, một lần có thể bảo tồn linh thực đến nửa năm.
Tuy rằng không đủ dùng, nhưng vẫn tốt hơn là không có.
Tạ Vi Ninh vô cùng vui vẻ, còn mời Phong Thầm đi cùng nàng đến xem linh thực thượng phẩm dưới sự chăm sóc của Dục Linh tràng, các yêu thú Dục Linh tràng thay đổi diện mạo thế nào sau khi được cứu sống, hồn nhiên không phát hiện khí tức lãnh khốc vô tình tản ra từ người bên cạnh, mà cứ kéo hắn qua.
Khi nàng hứng thú giới thiệu một hồi, còn muốn nói ý tưởng lớn mật của mình cho hắn, xem hắn có đồng ý hay không, mới phát hiện bên cạnh quá mức an tĩnh, ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt đen kịt của Phong Thầm.
"...Sao vậy?"
Tạ Vi Ninh thử hỏi: "Chẳng lẽ, ngươi cảm thấy chúng ta không thể đến hạ giới mua một vài lương thực phàm tục để trồng sao? Cũng không thể nuôi gia cầm và heo sao? Nhưng ta cũng đã nghĩ qua rồi, nuôi linh thực và yêu thú ở Ma giới rất khó khăn, rất có khả năng là do ma khí nơi này quá dày đặc, hoặc là nói ma khí này mạnh đến mức linh thực yêu thú không thể thích ứng."
"Nhưng nếu chúng ta đã muốn nuôi người, xét đến sự phát triển bền vững...! Chậc, xét đến các vấn đề phát triển ở nhiều khía cạnh khác nhau trong tương lai, chắc chắn tự mình nuôi dưỡng là tốt nhất.
Như vậy xem ra, chi bằng thử xem vật của phàm giới, những vật đó chỉ bị ảnh hưởng bởi thời tiết và sự màu mỡ của đất đai, hẳn là sẽ không bị ảnh hưởng bởi ma khí quá nhiều."
Nói xong, nàng vẫn cảm thấy ánh mắt của đối phương không đúng.
Chẳng lẽ mình nói sai à? Hay ý tưởng này không ổn? Hay người thượng giới tình nguyện đói chết cũng không muốn ăn đồ của hạ giới?
Phong Thầm không đáp, hắn nhíu mày lại, nhìn quanh bốn phía.
Xác thật là ma khí tràn ngập Ma giới, cũng là Vô Niệm Thành của hắn.
Sự nghi ngờ trước kia, dường như lại nổi lên lần nữa.
Sau một lúc lâu, tầm mắt Phong Thầm rơi xuống người Tạ Vi Ninh, nói: "Chuyện của Dục Linh tràng, ngươi cứ tiếp tục phương pháp trước đây.
Hơn nữa đại lễ mà Tiên Hậu đưa tới có thể giúp Dục Linh tràng chuyển biến tốt.
Ngươi không cần nhọc lòng."
Tạ Vi Ninh nghiêm túc nói: "Vậy sao được? Ngươi có biết ta ở trong cơ thể của ngươi chán thế nào không, đây là niềm vui duy nhất của ta đấy."
Nàng không muốn mỗi ngày phê duyệt tấu chương gì đó, cũng không muốn mỗi ngày tu luyện đến khi không còn việc gì khác để làm.
Làm ruộng xây dựng không thể đổi, nếu không phải không thể đập tiền vào, thì nàng đã quăng hết linh thạch vào rồi!
Phong Thầm không hiểu tư duy của nàng cho lắm, chỉ nhìn nàng với ánh mắt cổ quái.
Thì ra nàng ta thích chơi loại này à?
Hắn mím chặt khóe môi, một lát sau mới trầm giọng nói: "Ngươi nghĩ hạ giới là nơi ngươi muốn đi liền đi sao?"
"Nếu thượng giới có thể tùy ý lui tới hạ giới, phàm giới kia đã sớm hỗn loạn chẳng còn hình dạng gì rồi."
Phong Thầm thấy nàng không hiểu, liền nói thêm vài câu: "Con đường bình thường thông đến hạ giới, chỉ có Tiên Đế Tiên Hậu mới có thể mở ra, nó ở trong Tiên cung.
Còn cách khác để đến hạ giới, hoặc là bí cảnh, di tích hoặc vô tình ở nơi nguy hiểm rơi vào hạ giới, quá trình đó nhất định sẽ trải qua sự xé rách của lực lượng hai giới, nhẹ thì bị thương nặng thì sắp chết; hoặc là tự xin đi lịch kiếp vào Lam Thạch đài, đến hạ giới sẽ tự mất đi ký ức."
Giọng nói hắn lạnh băng, đánh vỡ ảo tưởng của nàng không chút lưu tình: "Ngươi cảm thấy loại nào có thể đạt được mục đích của ngươi?"
Phong Thầm vốn tưởng rằng như vậy có thể làm tiêu tan ý tưởng không thực tế của Tạ Vi Ninh, ngay sau đó, liền nghe thấy nàng do dự nói một câu: "Cách, cách thứ nhất được không?"
"......"
Tạ Vi Ninh đối diện với ánh mắt muốn giết người của hắn, nở một nụ cười gượng gạo.
Đúng rồi, hiện tại nàng là Ma Tôn, dù muốn thế nào cũng không thể làm được cách thứ nhất.
Ắt hẳn Phong Thầm cũng sẽ không cho phép nàng nói chuyện này với Tiên Hậu.
Đại trưởng lão vừa hay đúng lúc chạy tới, nhìn thấy hai người ở bên nhau liền sửng sốt một chút, sau đó mới cất bước đến cạnh Tạ Vi Ninh, chần chờ nói: "Lão phu có quấy rầy đến Tôn chủ không?"
Lời này vừa nói ra, lão lập tức cảm thấy ánh mắt Đế nữ nhìn lão rất quái dị, dường như không nhận biết lão.
Ý nghĩ này vừa sinh ra, đã bị Đại trưởng lão vứt ra sau đầu, suy cho cùng Đế nữ này vốn không quen biết lão mới đúng.
"Không có." Tạ Vi Ninh nói, "Đại trưởng lão có việc cần nói à?"
Đại trưởng lão nhìn "Đế nữ", cảm thấy khí chất trên người nàng đôi khi thận trọng đến đáng sợ, vô cùng khó hiểu, ví dụ như hiện tại, thế mà lại khiến lão mơ hồ nhớ tới sự áp lực đã từng cảm nhận ở trên người Ma Tôn bọn họ, lão nói: "Tôn chủ, mời ra kia nói chuyện."
Tạ Vi Ninh gật đầu, trước khi đi còn nhìn thoáng qua Phong Thầm, ánh mắt ra hiệu hắn chờ ở đây một chút.
Nói là đi nơi khác nói chuyện, nhưng cũng không quá xa, chỉ đến dưới mái hiên, có lẽ cảm thấy có vài thứ Đế nữ nhìn cũng không hiểu, nên chỉ hạ kết giới cách âm.
Vì thế, Phong Thầm liền thấy, Đại trưởng lão chiến tranh lạnh với hắn mấy năm trước đây, lại hiện ra một tia khẩn trương, đưa cho Tạ Vi Ninh một thứ, còn dùng ống tay áo to rộng che chắn không cho hắn thấy, sau đó lại như đau buồn lo lắng, còn ——
Vỗ vai Tạ Vi Ninh, rồi hơi ôm hờ một chút.
Phong Thầm:......?
Thật là hoang đường!
Sau khi Tạ Vi Ninh nhận lấy vật mà Đại trưởng lão gấp gáp lấy từ ngoại giới tới, nàng đi về phía Phong Thầm, thấy đối phương vô cảm đứng yên tại chỗ, đến lúc nàng đi tới trước mặt, cũng không có phản ứng.
Nàng cho là hắn đang nghĩ vừa rồi Đại trưởng lão tới đây làm gì, chung quy hắn mới là Ma Tôn, quan tâm chuyện đã xảy ra cũng rất bình thường, bèn cười nói: "Ban nãy Đại trưởng lão nói, tính thời gian thì ngày mai đã tới rồi, lão lo lắng lần này sẽ nghiêm trọng hơn.
Cho nên mấy ngày nay đến ngoại giới lấy một vật có thể tĩnh tâm ngưng thần tặng cho ta, nghe nói có thể giúp Ma tu tẩu hỏa nhập ma hồi phục sự tỉnh táo.
Lão vẫn rất quan tâm ngươi."
Dứt lời, còn lấy đồ vật kia ra để hắn xem.
Phong Thầm trầm mặt xuống đánh gãy lời nàng: "Ngươi đừng nói nữa."
Cuối cùng, hắn giương mắt nhìn về phía nàng, thấy nụ cười nhạt trên mặt nàng, còn là dùng gương mặt của hắn, trông thế nào cũng cực kỳ quỷ dị và vô cùng bất ổn, nụ cười này...!khiến "Ma Tôn" là hắn cứ như một tên ngốc!
Sắc mặt hắn nháy mắt trở nên khó coi.
Nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn không nói nàng đừng tiếp tục cười như vậy nữa.
Trên tường cao phía xa.
Tiên Hậu nhìn Ma Tôn và Đế nữ, cảm xúc trên mặt thay đổi trong chớp mắt.
Có cùng sự biến hóa với bà, là đám Ma tu kia chỉ có thể nhìn cảnh hai người ở nơi xa mà không nghe thấy tiếng.
Ma Tôn lại...!cười với Đế nữ!
Còn cười tận hai lần!
Trong lòng mọi người đều dâng lên một suy nghĩ khó mà tin được, Ma Tôn thật cưng chiều Đế nữ.
Lúc tiên quan truyền lời đưa Thông Lục Nghi đến, ở bên kia Tiên Đế còn tràn ngập sầu lo: "Nàng và Ninh Nhi còn phải ở Ma giới bao lâu? Mấy ngày nay có bị uất ức gì không? Ma Tôn kia đối với các nàng thế nào? Nàng và tiên quan tìm hiểu Ma Tôn kia ra sao rồi?"
Tiên Hậu tiếp nhận chỉ nói: "Chỉ ở bốn ngày sẽ đi.
Không bị uất ức."
Bà nói: "Lấy thân phận năng lực của ta, còn bị uất ức sao? E là chàng đã quên trước kia ta từng cùng chàng xông pha chiến trường rồi!"
Tiên Đế vội vàng xin tha thứ, nói tiếp: "Hai người ở bên ngoài đừng quên, mấy ngày nữa phụ mẫu Phong Hành sẽ tới Tiên cung.
Dù trước kia bọn họ du lịch ở Tứ giới lánh đời, nhưng nhận được tin tức, cũng sẽ rất nhanh trở về.
Chú ý chừng mực!"
"Đúng rồi, Ma Tôn kia đối đãi với mọi người thế nào, với Ninh Nhi thế nào? Không phải lúc trước nàng nói muốn đến tra xét một phen, có cảm thấy không đúng không? Ôi, mấy ngày nay không có nàng, ta càng nghĩ càng hối hận, tại sao giải trừ hôn ước này, tại sao lại khiến Ninh Nhi dùng máu đầu tim để thề, hiện tại trong lòng ta thật hỗn loạn, ngày ngày lo lắng Ninh Nhi về sau sẽ như thế nào.
Nếu nàng phát hiện Ma Tôn kia lộ ra chỗ không ổn, phải nhanh chóng nói với Ninh Nhi.
Nàng nói sao con bé lại chạy đến Ma giới, còn để tâm tới Ma Tôn kia như vậy...!Ể? Nàng còn nghe không đấy?"
Tầm mắt Tiên Hậu hướng về phía Ma tôn Đế nữ, chờ hai người kia người trước cười người sau lạnh mặt đi xa, nghe tiếng gọi lớn từ âm thanh lải nhải của Thông Lục Nghi mới lấy lại tinh thần, nét mặt phức tạp nói: "À...!vẫn tốt."
Tiên Đế: "Nàng đang nói gì thế? Nàng thật sự không nghe lời ta nói à!"
Tiên Hậu nói: "Nghe rồi nghe rồi, theo lời chàng nói.
Cứ như vậy đi, có việc lại truyền, muộn nhất ngày mốt bọn ta sẽ trở về!"
Khi Tiên Hậu muốn trả lại Thông Lục Nghi cho tiên quan truyền lời ở nơi xa, đột nhiên bước chân dừng lại, cầm trở về, chất vấn: "Chàng nói thử xem, có phải nam nhân các người rất giỏi giả vờ hay không?"
Tiên Đế ngẩn ra, tiếp đó giận dữ: "Ta giả vờ với nàng hồi nào!"
Tiên Hậu cũng không phải thật sự muốn ông trả lời, tự nói: "Thông thường có mục đích mới có thể giỏi giả vờ, giả vờ xinh đẹp, giả vờ rực rỡ, giả vờ để làm người ta trầm mê.
Nhưng nếu đến cả giả vờ cũng không muốn...!thì nghĩa là thật sự không thích."
Lúc này bà mới tiếp tục nói với Tiên Đế: "Chàng đừng nói Phong Hành với ta, trước đây trưởng bối chúng ta chỉ cho rằng tính tình hắn là thế, cũng vì từ nhỏ hắn và Ninh Nhi lớn lên cùng nhau mà không cảm thấy gì.
Hiện nay, ta so sánh hai bên mới chợt hiểu ra.
Nếu đã quyết định giải trừ hôn ước, vậy thì giải trừ thôi, cũng không cần nhắc tới nữa, lòng ta cũng thấy phiền."
Tiên Hậu thở dài nói: "Sợ là trong quá khứ trưởng bối chúng ta áp đặt suy nghĩ của mình lên người bọn chúng hoặc do chuẩn bị hôn sự quá sớm, khiến bọn chúng có một áp lực vô hình.
Giải trừ đi, nếu giải trừ được hôn ước này, nói không chừng còn là chuyện tốt."
Tiên Đế sững sờ nói: "Sao nàng lại đột nhiên nói như vậy? Nàng đã hiểu ra chuyện gì? Nàng đã so sánh điều gì..."
Tiên Hậu: "Hai ngày nay Ninh Nhi cũng coi như ngoan ngoãn, không làm mấy chuyện khác người.
Ta đang theo dõi con bé và Ma Tôn, trước mắt vẫn chưa nhìn ra vấn đề gì nghiêm trọng.
Nó tới Ma giới, e là thật sự chỉ ở chơi mấy ngày.
Chàng cũng biết tính của nó, thích nhất là chuyện mà người khác làm không được, nó càng muốn làm được.
Được rồi, hôm nay đến đây thôi, chàng làm việc tiếp đi."
Nói xong, bà trả lại Thông Lục Nghi cho tiên quan truyền lời.
Còn về Ma Tôn kia...
Mấy ngày này tiên quan lặng lẽ nghe thấy, Ma Tôn kia là một kẻ tàn khốc vô tình, giết chóc là chuyện thường tình.
So sánh với Ma Tôn trong mắt bọn họ, hoàn toàn như hai người khác nhau, nhưng nhất cử nhất động và mỗi một biểu hiện của người này ở bên ngoài đều rất mực chân thành, khiến người ta khó có thể hoài nghi.
Còn đưa Đế nữ đi xem yêu thú và linh thực, quả thực không biết nên đánh giá như thế nào.
Đôi lúc trong lòng Tiên Hậu rất mâu thuẫn, cuối cùng lý trí vẫn thắng, cảm thấy Ma Tôn này thật sự kỳ quái, không biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, không thể không đề phòng.
Đế nữ mà bà nói ngoan ngoãn, tối nay lại không hề ngoan.
Trước khi Phong Thầm thổi tắt đèn, đã gọi Phù Ngạn tiến vào, trong ánh mắt không ra nước mắt của người kia, dứt khoát quả quyết đêm khuya sẽ rời khỏi Tây viện, định đến Bất Diệt Sơn.
Lần này, lúc hắn ra Tây viện thì lén lút, ra khỏi Tây viện ở Ma cung này lại nét mặt thản nhiên sải bước, thật sự rất tự tại.
Mặc cho ánh mắt của Ma tu đi ngang qua nhìn hắn...!khó hiểu đến mức nào, cũng không thể khiến bước chân hắn dừng lại một lần.
Đám Ma tu Vô Niệm Thành trước đó đã nhận mệnh lệnh từ Tôn chủ bọn họ.
Biết lần này Đế nữ cũng sẽ đi cùng Tôn chủ bọn họ lên Bất Diệt Sơn, còn bảo bọn họ phối hợp để Đế nữ không bị người Tiên giới phát hiện hành tung của nàng.
Đế nữ cùng Tôn chủ lên Bất Diệt Sơn, Tôn chủ lại bảo Đế nữ đi cùng.
Hai nội dung giống nhau như đúc, chỉ đổi cách nói này xuất hiện trong đầu chúng Ma tu lặp đi lặp lại, tách từng chữ thì bọn họ hiểu, ghép lại với nhau, lại làm cho bọn họ khờ luôn.
Trước đó, Vô Niệm Thành hơn mười năm nay, đừng nói chỉ hơn mười năm, những Ma tu đã đi theo Phong Thầm trước khi thành lập Vô Niệm Thành, cũng chưa từng thấy một người nào, còn là một nữ tử có thể tới gần Tôn chủ bọn họ như vậy.
Có thể hình dung được, sự chấn động trong đó mạnh thế nào.
Phong Thầm một đường suôn sẻ tới Bất Diệt Sơn, vừa đến chân núi, hắn đã phát hiện khí tức xung quanh không đúng, biểu tình nháy mắt biến đổi, bước đi như bay.
Thủ vệ dưới chân núi, có vài tên hơi tỏ vẻ nóng vội và không kiên nhẫn, thỉnh thoảng cựa quậy vài cái, giống như làm sao cũng cảm thấy khó chịu.
Ma tu bên cạnh nhìn thấy, lập tức quát: "Các ngươi làm gì vậy! Tối nay bảo các ngươi đi trực, là sự tin tưởng của hộ pháp đối với các ngươi! Đừng có phụ kỳ vọng của bọn họ! Nếu muốn ngủ thì cút ra khỏi thành cho ta!"
Mấy thủ vệ kia chỉ đành cố gắng nghiêm túc, sau đó khóe miệng hơi giật giật, gân xanh cũng nổi lên, biểu tình càng thêm không đúng.
Kiếp Sát và Đoạt Kiêu chỉ chờ ở giữa sườn núi, không dám đến gần, cũng không dám đi quá xa, tránh việc nếu có chuyện gì thì chạy đến không kịp.
Bọn họ và Đại trưởng lão là những kẻ ở bên cạnh Phong Thầm đầu tiên.
Đại trưởng lão chỉ biết hắn đôi lúc sẽ tẩu hỏa nhập ma, trước kia khoảng cách phát tác khá xa, hiện giờ mỗi tháng đều tới một lần, không biết được tính nghiêm trọng trong đó.
Chỉ có hai vị hộ pháp mới biết, mỗi lần Tôn chủ bọn họ phát tác, đều trở nên khát máu thích giết chóc.
Nếu không phải càng về sau, càng không thể chỉ dựa vào bản thân, thậm chí Phong Thầm cũng sẽ không để bọn họ biết.
Phần lớn hắn sẽ mạnh mẽ áp chế, mỗi lần sắp đến bước cuối cùng, dưới sự hợp lực của Kiếp Sát Đoạt Kiêu, giữ lại một chút tỉnh táo, lệnh bọn họ mang những người bị thương nặng đi tìm Y tu trị liệu.
Vì thế khi thấy Đế nữ đi lên, dù cho hai vị hộ pháp đã sớm chuẩn bị tâm lý từ đầu vẫn không nhịn được ngăn lại, khuyên can: "Đế nữ, bình thường thì bỏ đi, hôm nay người đừng đi lên.
Nếu Tôn chủ trách tội xuống, hai bọn ta sẽ gánh vác thay người."
Bọn họ mới vừa nói xong, liền thấy khí thế của Đế nữ âm lãnh trầm thấp, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Tránh ra!"
Tư thế phất tay áo đó gần như hất hai người bọn họ ra xa.
Kiếp Sát và Đoạt Kiêu thấy thế, liếc nhìn nhau, chỉ đành bất lực cho "nàng" vào núi.
Lúc Phong Thầm chạy tới đỉnh núi, trên mặt đất trống trải, Tạ Vi Ninh đang nhắm mắt ngồi khoanh chân, quanh người tỏa ra ma khí đáng sợ, giống như nàng không thể kiểm soát được.
Cảnh trước mắt này, thay đổi góc nhìn khác lại có dáng vẻ như vậy.
Lúc này mới vào đêm không bao lâu, chưa đến giờ Tý, Tạ Vi Ninh đã rơi vào tình trạng thế này.
Chứng tỏ thời gian phát tác hắn đã đến sớm.
Phong Thầm rất quen thuộc chuyện này, lúc đến bên người nàng liền thấy hộp ngọc trống rỗng trên mặt đất, lại thấy pháp bảo nghe nói có thể duy trì tỉnh táo ở bên cạnh hiện giờ từ ngọc trắng trong suốt biến thành màu đỏ máu, thời gian còn chưa đến một canh giờ, hắn cười giễu một tiếng.
Trong lòng thầm nói, quả thực chỉ có thế.
Giai đoạn hiện tại, mới chỉ là giai đoạn đầu tiên.
Tạ Vi Ninh vẫn chưa hiện ra sự bất ổn nào, Phong Thầm liền lẳng lặng chờ ở bên cạnh.
Đêm dài đằng đẵng, thời gian dường như kéo dài vô tận, thong thả trôi qua.
Phong Thầm cau mày, một lát sau hắn cũng ngồi xuống, nhớ lại thần chú hắn ký thác hy vọng rất nhiều năm trước, mặc niệm với Tạ Vi Ninh.
Ma khí tỏa ra từ người Tạ Vi Ninh, so sánh với ma khí trong Ma giới, càng khiến con người rét lạnh hơn.
Phong Thầm dùng thân thể Đế nữ ngồi bên cạnh nàng, một mặt niệm chú giúp nàng trôi qua dễ chịu hơn một chút, một mặt phải chống cự cơn đau thấu xương, trên trán dần toát một tầng mồ hôi mỏng.
Sắc mặt hắn vẫn lạnh giá, đôi môi mấp máy như không bị ảnh hưởng chút nào.
Đến khi linh lực không ngừng tiêu hao, hắn lại đếm canh giờ kế tiếp, hắn biết muốn bảo tồn sức lực thì phải buông tay, căng chặt cơ mặt nhìn Tạ Vi Ninh.
Một lát sau, Tạ Vi Ninh đột nhiên mở mắt, hai mắt nhiễm đỏ, khí thế tăng vọt, khi thấy trong tầm mắt có người, cả người bộc phát sát ý khủng bố, trực tiếp đánh về phía hắn.
Lúc này cho dù nàng không biết nhiều pháp thuật, nhất cử nhất động đều dựa trên bản năng, nhưng sức mạnh và tốc độ hành động không thể so với người thường.
Dù là có người cảnh giới Ma Tôn ở đây, cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen xẹt qua.
Phong Thầm sớm đã có sự chuẩn bị, hắn dự đoán quỹ đạo hành động của nàng, nhưng thân thể lại không có cách nào tránh được như hắn đã tính, chậm một bước, suýt nữa trúng chỗ chí mạng, mạnh mẽ dùng vai đỡ đòn rồi nặng nề bị đánh bay ra xa một đường trên mặt đất!
Hắn rên thành tiếng, khóe miệng tràn ra chút máu.
Giết nàng!
Giết nàng!!
Giết nàng!!!
Vô số giọng nói quanh quẩn trong đầu Tạ Vi Ninh, ánh mắt nàng trống rỗng, trong miệng lặp lại: "Giết nàng...!Giết nàng!"
Sắc mặt Phong Thầm biến đổi, giương mắt nhìn qua.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn, cảm xúc trong mắt quay cuồng, chậm rãi cong khóe miệng nở một nụ cười châm chọc.
Hắn chưa từng ghét bản thân như giờ phút này.
Lúc nghênh đón bóng đen từ chính diện, hắn xoay người nhảy lên đúng lúc, nhưng một cánh tay vẫn bị ma khí cứa rách một đường sâu.
Mặt Phong Thầm không đổi sắc, miệng niệm thầm, đôi tay không ngừng biến hóa.
Không khí truyền đến mấy tiếng xào xạc, trong chớp mắt, quang ảnh màu lam nhạt tụ lại thành một chiếc lồng, nhốt Tạ Vi Ninh ở tại chỗ.
Nàng có vẻ đơ ngốc tại chỗ, không có suy nghĩ như con rối gỗ bị ma hạch giật dây.
Ma hạch thao túng người sử dụng công kích, cũng khơi dậy oán niệm lớn nhất, hận ý mạnh nhất trong lòng, khiến người ra đòn chí mạng, sát phạt cực cao.
Phong Thầm thấy nàng bị nhốt trong lồng, hơi kinh ngạc trong giây lát, hậu tri hậu giác nhớ ra thân thể đã đổi thành Tạ Vi Ninh, tựa hồ nàng...!thật sự sẽ như thế.
Bước ngoặt này, trong lòng lại cảm thấy có chút buồn cười vi diệu.
Chỉ là chút nhẹ nhõm này không được bao lâu, người trong lồng đã nhanh chóng nhướng mày, bàn tay ngưng tụ ma khí.
Phong Thầm thấy thế, trước khi nàng ra tay đã tháo bỏ lồng giam, mấy đường quang ảnh màu lam giây lát biến thành lưỡi dao sắc bén, ánh lên sắc thái lạnh lẽo, bay vụt hướng tới nàng.
Đỉnh núi lập tức khói bụi mịt mù bốc lên tứ phía.
Ma tu phía dưới nghe thấy tiếng động, bởi vì mệnh lệnh nên không dám động thân.
Phong Thầm lợi dụng đòn đánh này, nắm bắt cơ hội tiếp tục thi triển pháp thuật, đánh trúng người trong bụi mù.
Tạ Vi Ninh ho nhẹ mấy tiếng, ngẩng đầu, hai tròng mắt đỏ đậm nhìn thẳng vào hắn chằm chằm, nét mặt có vẻ sắp nổi giận.
Phong Thầm tiến lên một bước, lúc đang muốn chế phục nàng, đột nhiên cảm thấy lưng mình trầm xuống, ngay sau đó bị nàng bóp cổ thật chặt.
Hắn chưa từng có cảm giác như vậy bao giờ, Phong Thầm trầm mặt, một tia u ám xẹt qua mắt, lập tức vung tay về phía nàng.
"Bùm!"
Tạ Vi Ninh lui về sau mấy bước, sau đó cứng ngắc nâng cánh tay lên che ngực mình, ánh mắt tựa hồ thay đổi trong nháy mắt, nàng kêu lên: "Ngươi...!Mau...!"
Lời còn chưa dứt, biểu cảm của nàng lại biến đổi lần nữa, nhìn động tác như muốn dùng chiêu trước đây Phong Thầm đã dạy nàng.
Ánh mắt Phong Thầm dừng lại, rơi xuống ngực nàng, nhớ lại sự thay đổi vừa rồi của Tạ Vi Ninh, trong lòng chưa kịp kinh ngạc, bàn tay đã lập tức gọi linh kiếm ra, nhân lúc nàng chưa thể dùng pháp thuật, đâm sâu vào ngực nàng.
Lúc linh kiếm đâm vào, y phục trước ngực Ma Tôn rách từng mảng, sau đó Phong Thầm gian nan đẩy vào hình hoa văn màu đen mà hắn từng nói.
Chỉ thấy nơi đó không giống như bị đâm thủng, lại như tự nứt ra một đường rồi nuốt linh kiếm vào.
"Tạ Vi Ninh!"
"Tạ Vi Ninh!!"
Nét mặt Ma Tôn mờ mịt trong giây lát.
Tạ Vi Ninh dường như nghe thấy có người đang gọi nàng, lại dường như không có, mơ hồ nhìn người giống hệt mình ở trước mặt, còn mình tựa như đang bay bổng, thần trí không tỉnh táo lắm, cả giận nói: "Ơ! Yêu quái! Ngươi dám chiếm lấy thân thể của ta!"
Nàng nhất thời tức giận lại gấp gáp, tức khắc vọt qua hung hăng muốn đánh yêu quái ra khỏi cơ thể nàng.
"Tạ! Vi! Ninh ——!"
Phong Thầm hận đến nghiến răng, một tay tóm lấy nàng, một tay dùng linh kiếm muốn đâm vào lần nữa, nhưng lại không dám động.
Hắn cũng là sau này mới biết, nơi này là nhược điểm khi hắn phát tác, nhưng nếu đẩy vào một chút, e là linh kiếm sẽ xuyên qua thân thể hắn.
Không biết đến lúc đó Tạ Vi Ninh sẽ khóc thành thế nào.
Hắn vừa do dự, Tạ Vi Ninh cảm thấy đôi tay mình bị khóa chặt, hai chân dùng lực cũng không có tác dụng mấy, chỉ còn hàm răng bén nhọn có tác dụng, lập tức há miệng cắn xuống.
Phong Thầm khẽ rít lên một tiếng, cúi đầu nhìn nàng cắn lên bả vai mình đến ứa máu, còn cắn chặt không chịu thả lỏng.
Không lâu sau, đôi mắt đỏ tươi của Tạ Vi Ninh chậm rãi biến về màu đen ban đầu, sau đó dần ngây ngốc buông lỏng miệng.
"Ngươi..."
Phong Thầm không biết hiện tại nên rút linh kiếm ra hay không, nếu rút linh kiếm ra nàng lại rơi vào trạng thái điên cuồng đó.
Nhìn dáng vẻ nàng như bị dọa ngốc, hắn cau mày, đang chần chờ muốn nói gì đó liền thấy hốc mắt Tạ Vi Ninh hơi ươn ướt, hiện lên một màu sáng.
Phong Thầm bỗng dưng cứng đờ.
Thấy Tạ Vi Ninh sắp mất sức ngã xuống, hắn bỗng chốc ôm lấy nàng, thuận thế thu linh kiếm về.
"Ngươi..." Hắn nhíu mày nói, "Ngươi không sao chứ?"
Tạ Vi Ninh chớp mắt, giọt nước trong veo trượt dài trên má nàng, giọng nói khẽ run: "Không...!Chỉ là, ta có chút không biết làm sao.
Ta...!ta giống như trở nên cực kỳ đáng sợ, vừa rồi ta thật sự đã muốn giết ngươi! Ta còn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì! Ta thật sự muốn giết ngươi, hơn nữa cảm giác kia giống như ta sắp, sắp nổ tung..."
Cảm giác không thể kiểm soát được, lại khiến người ta sợ hãi đến mức này.
Nàng rũ mắt, nhìn thấy y phục trên người hắn đều ướt đẫm máu tươi, chỗ đậm chỗ nhạt, ngón tay lướt qua cũng nhuốm màu máu, từng cảnh tượng trước đó lại ùa về tâm trí nàng.
"Ngươi vẫn ổn chứ?" Tạ Vi Ninh ấp úng nói.
Bỗng nhiên, nàng cảm nhận được một lực đạo, thân thể vô thức ngã xuống, sau đó bị người ôm vào ngực.
Chóp mũi Tạ Vi Ninh chống trên vai đối phương, nhất thời không thể hồi thần lại, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của Phong Thầm: "Đó là do ma hạch điều khiển, không phải do ngươi."
Hắn ôn hòa nói: "Ngươi yên tâm.
Không ai cứu được ta, nhưng ta có thể cứu ngươi."
.
Cùng lúc này, Tiên Hậu cảm nhận được ngọc bội trong ngực mình rung lên, kinh nghi đứng lên, thậm chí sau khi ngọc bội dừng lại, vẫn không phản ứng lại.
Ngọc bội này của bà có kiểu dáng khiêm tốn, không ai biết đây là cặp ngọc bội một âm một dương trước khi Thần tộc thượng cổ biến mất đã tặng bà và Tiên Đế.
Nếu ngọc bội động tĩnh thế này, chắc chắn chứng tỏ một vật tương đồng của Thần tộc gần đó đã xảy ra chuyện.
Nhưng lại yên tĩnh trở lại, bà không thể tra xét vị trí thông qua ngọc bội này, chẳng lẽ là...!vật đó có vấn đề gì sao?
Nhưng Ma giới này làm sao lại có vật của Thần tộc?
Tiên Hậu nghĩ trăm lần cũng không hiểu, bước ra cửa phía sau, nhìn gian phòng tối tăm an tĩnh đối diện, ma xui quỷ khiến mà bước đến gõ cửa.
Phù Ngạn cúi đầu, cách một cánh cửa nhỏ giọng nói: "Đế nữ đã ngủ.
Nếu có việc ngày mai hẵng báo."
Tiên Hậu: "Phù Ngạn, mở cửa."
Thân hình Phù Ngạn chấn động, chỉ đành cúi đầu mở cửa.
Thấy cảnh trong phòng không có một bóng người, Tiên Hậu chậm rãi hít một hơi, cười lạnh nói: "Giỏi lắm, rất giỏi.
Con bé lại chạy đi đâu rồi!"
Cùng lúc đó.
Người Tiên giới cảm ứng được đất trời rung chuyển, sau khi từng tiếng vang lôi kiếp qua đi, không biết từ đâu dâng lên một cột sáng hướng thẳng lên tận trời cao.
Mọi người nhao nhao ngẩng đầu, vọt ra ngoài xem, liền thấy trong chùm sáng kia lại có một thanh thần kiếm chói mắt treo giữa không trung.
Nhìn tiếp, lại có một thân ảnh phóng qua từ không trung, vươn tay đoạt lấy chuôi kiếm, chùm sáng cũng theo đó biến mất.
Tất cả mọi người đều thấy kẻ lấy kiếm là ai.
Lập tức đèn đuốc vạn nhà sáng bừng lên, mọi người vui vẻ chúc mừng: "Chúc mừng Phong Hành tiên quân đã bước vào cảnh giới Tiên Tôn! Không ngờ chưa được bao lâu, đã phải xưng người là Tiên Tôn rồi!"
"Từ lần xuất thế trước, thần kiếm đã luân lạc trăm năm! Thế mà lại có ngày thấy nó xuất thế một lần nữa!"
"Thần kiếm xuất thế, chắc chắn sẽ chém hết yêu ma trong thiên hạ! Còn được Phong Hành Tiên Tôn đánh thức, bây giờ xem ai còn dám làm càn nữa!".
Nói đơn giản thì chính là có người để nàng giết thời gian, mỗi ngày sau khi đọc tấu chương nàng cũng không cảm thấy không có việc gì làm hoặc chỉ có thể tu luyện.
Lần này Tiên Hậu tới tặng lễ, có lẽ trước đó đã hỏi thăm không ít tin tức, biết Ma giới khan hiếm tài nguyên, ngoài linh thạch bắt buộc phải có, phần lớn là linh thực thượng phẩm của Tiên giới, còn đặc biệt tặng bốn rương ngọc linh tủy cao rộng dài đến một thước, một lần có thể bảo tồn linh thực đến nửa năm.
Tuy rằng không đủ dùng, nhưng vẫn tốt hơn là không có.
Tạ Vi Ninh vô cùng vui vẻ, còn mời Phong Thầm đi cùng nàng đến xem linh thực thượng phẩm dưới sự chăm sóc của Dục Linh tràng, các yêu thú Dục Linh tràng thay đổi diện mạo thế nào sau khi được cứu sống, hồn nhiên không phát hiện khí tức lãnh khốc vô tình tản ra từ người bên cạnh, mà cứ kéo hắn qua.
Khi nàng hứng thú giới thiệu một hồi, còn muốn nói ý tưởng lớn mật của mình cho hắn, xem hắn có đồng ý hay không, mới phát hiện bên cạnh quá mức an tĩnh, ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt đen kịt của Phong Thầm.
"...Sao vậy?"
Tạ Vi Ninh thử hỏi: "Chẳng lẽ, ngươi cảm thấy chúng ta không thể đến hạ giới mua một vài lương thực phàm tục để trồng sao? Cũng không thể nuôi gia cầm và heo sao? Nhưng ta cũng đã nghĩ qua rồi, nuôi linh thực và yêu thú ở Ma giới rất khó khăn, rất có khả năng là do ma khí nơi này quá dày đặc, hoặc là nói ma khí này mạnh đến mức linh thực yêu thú không thể thích ứng."
"Nhưng nếu chúng ta đã muốn nuôi người, xét đến sự phát triển bền vững...! Chậc, xét đến các vấn đề phát triển ở nhiều khía cạnh khác nhau trong tương lai, chắc chắn tự mình nuôi dưỡng là tốt nhất.
Như vậy xem ra, chi bằng thử xem vật của phàm giới, những vật đó chỉ bị ảnh hưởng bởi thời tiết và sự màu mỡ của đất đai, hẳn là sẽ không bị ảnh hưởng bởi ma khí quá nhiều."
Nói xong, nàng vẫn cảm thấy ánh mắt của đối phương không đúng.
Chẳng lẽ mình nói sai à? Hay ý tưởng này không ổn? Hay người thượng giới tình nguyện đói chết cũng không muốn ăn đồ của hạ giới?
Phong Thầm không đáp, hắn nhíu mày lại, nhìn quanh bốn phía.
Xác thật là ma khí tràn ngập Ma giới, cũng là Vô Niệm Thành của hắn.
Sự nghi ngờ trước kia, dường như lại nổi lên lần nữa.
Sau một lúc lâu, tầm mắt Phong Thầm rơi xuống người Tạ Vi Ninh, nói: "Chuyện của Dục Linh tràng, ngươi cứ tiếp tục phương pháp trước đây.
Hơn nữa đại lễ mà Tiên Hậu đưa tới có thể giúp Dục Linh tràng chuyển biến tốt.
Ngươi không cần nhọc lòng."
Tạ Vi Ninh nghiêm túc nói: "Vậy sao được? Ngươi có biết ta ở trong cơ thể của ngươi chán thế nào không, đây là niềm vui duy nhất của ta đấy."
Nàng không muốn mỗi ngày phê duyệt tấu chương gì đó, cũng không muốn mỗi ngày tu luyện đến khi không còn việc gì khác để làm.
Làm ruộng xây dựng không thể đổi, nếu không phải không thể đập tiền vào, thì nàng đã quăng hết linh thạch vào rồi!
Phong Thầm không hiểu tư duy của nàng cho lắm, chỉ nhìn nàng với ánh mắt cổ quái.
Thì ra nàng ta thích chơi loại này à?
Hắn mím chặt khóe môi, một lát sau mới trầm giọng nói: "Ngươi nghĩ hạ giới là nơi ngươi muốn đi liền đi sao?"
"Nếu thượng giới có thể tùy ý lui tới hạ giới, phàm giới kia đã sớm hỗn loạn chẳng còn hình dạng gì rồi."
Phong Thầm thấy nàng không hiểu, liền nói thêm vài câu: "Con đường bình thường thông đến hạ giới, chỉ có Tiên Đế Tiên Hậu mới có thể mở ra, nó ở trong Tiên cung.
Còn cách khác để đến hạ giới, hoặc là bí cảnh, di tích hoặc vô tình ở nơi nguy hiểm rơi vào hạ giới, quá trình đó nhất định sẽ trải qua sự xé rách của lực lượng hai giới, nhẹ thì bị thương nặng thì sắp chết; hoặc là tự xin đi lịch kiếp vào Lam Thạch đài, đến hạ giới sẽ tự mất đi ký ức."
Giọng nói hắn lạnh băng, đánh vỡ ảo tưởng của nàng không chút lưu tình: "Ngươi cảm thấy loại nào có thể đạt được mục đích của ngươi?"
Phong Thầm vốn tưởng rằng như vậy có thể làm tiêu tan ý tưởng không thực tế của Tạ Vi Ninh, ngay sau đó, liền nghe thấy nàng do dự nói một câu: "Cách, cách thứ nhất được không?"
"......"
Tạ Vi Ninh đối diện với ánh mắt muốn giết người của hắn, nở một nụ cười gượng gạo.
Đúng rồi, hiện tại nàng là Ma Tôn, dù muốn thế nào cũng không thể làm được cách thứ nhất.
Ắt hẳn Phong Thầm cũng sẽ không cho phép nàng nói chuyện này với Tiên Hậu.
Đại trưởng lão vừa hay đúng lúc chạy tới, nhìn thấy hai người ở bên nhau liền sửng sốt một chút, sau đó mới cất bước đến cạnh Tạ Vi Ninh, chần chờ nói: "Lão phu có quấy rầy đến Tôn chủ không?"
Lời này vừa nói ra, lão lập tức cảm thấy ánh mắt Đế nữ nhìn lão rất quái dị, dường như không nhận biết lão.
Ý nghĩ này vừa sinh ra, đã bị Đại trưởng lão vứt ra sau đầu, suy cho cùng Đế nữ này vốn không quen biết lão mới đúng.
"Không có." Tạ Vi Ninh nói, "Đại trưởng lão có việc cần nói à?"
Đại trưởng lão nhìn "Đế nữ", cảm thấy khí chất trên người nàng đôi khi thận trọng đến đáng sợ, vô cùng khó hiểu, ví dụ như hiện tại, thế mà lại khiến lão mơ hồ nhớ tới sự áp lực đã từng cảm nhận ở trên người Ma Tôn bọn họ, lão nói: "Tôn chủ, mời ra kia nói chuyện."
Tạ Vi Ninh gật đầu, trước khi đi còn nhìn thoáng qua Phong Thầm, ánh mắt ra hiệu hắn chờ ở đây một chút.
Nói là đi nơi khác nói chuyện, nhưng cũng không quá xa, chỉ đến dưới mái hiên, có lẽ cảm thấy có vài thứ Đế nữ nhìn cũng không hiểu, nên chỉ hạ kết giới cách âm.
Vì thế, Phong Thầm liền thấy, Đại trưởng lão chiến tranh lạnh với hắn mấy năm trước đây, lại hiện ra một tia khẩn trương, đưa cho Tạ Vi Ninh một thứ, còn dùng ống tay áo to rộng che chắn không cho hắn thấy, sau đó lại như đau buồn lo lắng, còn ——
Vỗ vai Tạ Vi Ninh, rồi hơi ôm hờ một chút.
Phong Thầm:......?
Thật là hoang đường!
Sau khi Tạ Vi Ninh nhận lấy vật mà Đại trưởng lão gấp gáp lấy từ ngoại giới tới, nàng đi về phía Phong Thầm, thấy đối phương vô cảm đứng yên tại chỗ, đến lúc nàng đi tới trước mặt, cũng không có phản ứng.
Nàng cho là hắn đang nghĩ vừa rồi Đại trưởng lão tới đây làm gì, chung quy hắn mới là Ma Tôn, quan tâm chuyện đã xảy ra cũng rất bình thường, bèn cười nói: "Ban nãy Đại trưởng lão nói, tính thời gian thì ngày mai đã tới rồi, lão lo lắng lần này sẽ nghiêm trọng hơn.
Cho nên mấy ngày nay đến ngoại giới lấy một vật có thể tĩnh tâm ngưng thần tặng cho ta, nghe nói có thể giúp Ma tu tẩu hỏa nhập ma hồi phục sự tỉnh táo.
Lão vẫn rất quan tâm ngươi."
Dứt lời, còn lấy đồ vật kia ra để hắn xem.
Phong Thầm trầm mặt xuống đánh gãy lời nàng: "Ngươi đừng nói nữa."
Cuối cùng, hắn giương mắt nhìn về phía nàng, thấy nụ cười nhạt trên mặt nàng, còn là dùng gương mặt của hắn, trông thế nào cũng cực kỳ quỷ dị và vô cùng bất ổn, nụ cười này...!khiến "Ma Tôn" là hắn cứ như một tên ngốc!
Sắc mặt hắn nháy mắt trở nên khó coi.
Nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn không nói nàng đừng tiếp tục cười như vậy nữa.
Trên tường cao phía xa.
Tiên Hậu nhìn Ma Tôn và Đế nữ, cảm xúc trên mặt thay đổi trong chớp mắt.
Có cùng sự biến hóa với bà, là đám Ma tu kia chỉ có thể nhìn cảnh hai người ở nơi xa mà không nghe thấy tiếng.
Ma Tôn lại...!cười với Đế nữ!
Còn cười tận hai lần!
Trong lòng mọi người đều dâng lên một suy nghĩ khó mà tin được, Ma Tôn thật cưng chiều Đế nữ.
Lúc tiên quan truyền lời đưa Thông Lục Nghi đến, ở bên kia Tiên Đế còn tràn ngập sầu lo: "Nàng và Ninh Nhi còn phải ở Ma giới bao lâu? Mấy ngày nay có bị uất ức gì không? Ma Tôn kia đối với các nàng thế nào? Nàng và tiên quan tìm hiểu Ma Tôn kia ra sao rồi?"
Tiên Hậu tiếp nhận chỉ nói: "Chỉ ở bốn ngày sẽ đi.
Không bị uất ức."
Bà nói: "Lấy thân phận năng lực của ta, còn bị uất ức sao? E là chàng đã quên trước kia ta từng cùng chàng xông pha chiến trường rồi!"
Tiên Đế vội vàng xin tha thứ, nói tiếp: "Hai người ở bên ngoài đừng quên, mấy ngày nữa phụ mẫu Phong Hành sẽ tới Tiên cung.
Dù trước kia bọn họ du lịch ở Tứ giới lánh đời, nhưng nhận được tin tức, cũng sẽ rất nhanh trở về.
Chú ý chừng mực!"
"Đúng rồi, Ma Tôn kia đối đãi với mọi người thế nào, với Ninh Nhi thế nào? Không phải lúc trước nàng nói muốn đến tra xét một phen, có cảm thấy không đúng không? Ôi, mấy ngày nay không có nàng, ta càng nghĩ càng hối hận, tại sao giải trừ hôn ước này, tại sao lại khiến Ninh Nhi dùng máu đầu tim để thề, hiện tại trong lòng ta thật hỗn loạn, ngày ngày lo lắng Ninh Nhi về sau sẽ như thế nào.
Nếu nàng phát hiện Ma Tôn kia lộ ra chỗ không ổn, phải nhanh chóng nói với Ninh Nhi.
Nàng nói sao con bé lại chạy đến Ma giới, còn để tâm tới Ma Tôn kia như vậy...!Ể? Nàng còn nghe không đấy?"
Tầm mắt Tiên Hậu hướng về phía Ma tôn Đế nữ, chờ hai người kia người trước cười người sau lạnh mặt đi xa, nghe tiếng gọi lớn từ âm thanh lải nhải của Thông Lục Nghi mới lấy lại tinh thần, nét mặt phức tạp nói: "À...!vẫn tốt."
Tiên Đế: "Nàng đang nói gì thế? Nàng thật sự không nghe lời ta nói à!"
Tiên Hậu nói: "Nghe rồi nghe rồi, theo lời chàng nói.
Cứ như vậy đi, có việc lại truyền, muộn nhất ngày mốt bọn ta sẽ trở về!"
Khi Tiên Hậu muốn trả lại Thông Lục Nghi cho tiên quan truyền lời ở nơi xa, đột nhiên bước chân dừng lại, cầm trở về, chất vấn: "Chàng nói thử xem, có phải nam nhân các người rất giỏi giả vờ hay không?"
Tiên Đế ngẩn ra, tiếp đó giận dữ: "Ta giả vờ với nàng hồi nào!"
Tiên Hậu cũng không phải thật sự muốn ông trả lời, tự nói: "Thông thường có mục đích mới có thể giỏi giả vờ, giả vờ xinh đẹp, giả vờ rực rỡ, giả vờ để làm người ta trầm mê.
Nhưng nếu đến cả giả vờ cũng không muốn...!thì nghĩa là thật sự không thích."
Lúc này bà mới tiếp tục nói với Tiên Đế: "Chàng đừng nói Phong Hành với ta, trước đây trưởng bối chúng ta chỉ cho rằng tính tình hắn là thế, cũng vì từ nhỏ hắn và Ninh Nhi lớn lên cùng nhau mà không cảm thấy gì.
Hiện nay, ta so sánh hai bên mới chợt hiểu ra.
Nếu đã quyết định giải trừ hôn ước, vậy thì giải trừ thôi, cũng không cần nhắc tới nữa, lòng ta cũng thấy phiền."
Tiên Hậu thở dài nói: "Sợ là trong quá khứ trưởng bối chúng ta áp đặt suy nghĩ của mình lên người bọn chúng hoặc do chuẩn bị hôn sự quá sớm, khiến bọn chúng có một áp lực vô hình.
Giải trừ đi, nếu giải trừ được hôn ước này, nói không chừng còn là chuyện tốt."
Tiên Đế sững sờ nói: "Sao nàng lại đột nhiên nói như vậy? Nàng đã hiểu ra chuyện gì? Nàng đã so sánh điều gì..."
Tiên Hậu: "Hai ngày nay Ninh Nhi cũng coi như ngoan ngoãn, không làm mấy chuyện khác người.
Ta đang theo dõi con bé và Ma Tôn, trước mắt vẫn chưa nhìn ra vấn đề gì nghiêm trọng.
Nó tới Ma giới, e là thật sự chỉ ở chơi mấy ngày.
Chàng cũng biết tính của nó, thích nhất là chuyện mà người khác làm không được, nó càng muốn làm được.
Được rồi, hôm nay đến đây thôi, chàng làm việc tiếp đi."
Nói xong, bà trả lại Thông Lục Nghi cho tiên quan truyền lời.
Còn về Ma Tôn kia...
Mấy ngày này tiên quan lặng lẽ nghe thấy, Ma Tôn kia là một kẻ tàn khốc vô tình, giết chóc là chuyện thường tình.
So sánh với Ma Tôn trong mắt bọn họ, hoàn toàn như hai người khác nhau, nhưng nhất cử nhất động và mỗi một biểu hiện của người này ở bên ngoài đều rất mực chân thành, khiến người ta khó có thể hoài nghi.
Còn đưa Đế nữ đi xem yêu thú và linh thực, quả thực không biết nên đánh giá như thế nào.
Đôi lúc trong lòng Tiên Hậu rất mâu thuẫn, cuối cùng lý trí vẫn thắng, cảm thấy Ma Tôn này thật sự kỳ quái, không biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, không thể không đề phòng.
Đế nữ mà bà nói ngoan ngoãn, tối nay lại không hề ngoan.
Trước khi Phong Thầm thổi tắt đèn, đã gọi Phù Ngạn tiến vào, trong ánh mắt không ra nước mắt của người kia, dứt khoát quả quyết đêm khuya sẽ rời khỏi Tây viện, định đến Bất Diệt Sơn.
Lần này, lúc hắn ra Tây viện thì lén lút, ra khỏi Tây viện ở Ma cung này lại nét mặt thản nhiên sải bước, thật sự rất tự tại.
Mặc cho ánh mắt của Ma tu đi ngang qua nhìn hắn...!khó hiểu đến mức nào, cũng không thể khiến bước chân hắn dừng lại một lần.
Đám Ma tu Vô Niệm Thành trước đó đã nhận mệnh lệnh từ Tôn chủ bọn họ.
Biết lần này Đế nữ cũng sẽ đi cùng Tôn chủ bọn họ lên Bất Diệt Sơn, còn bảo bọn họ phối hợp để Đế nữ không bị người Tiên giới phát hiện hành tung của nàng.
Đế nữ cùng Tôn chủ lên Bất Diệt Sơn, Tôn chủ lại bảo Đế nữ đi cùng.
Hai nội dung giống nhau như đúc, chỉ đổi cách nói này xuất hiện trong đầu chúng Ma tu lặp đi lặp lại, tách từng chữ thì bọn họ hiểu, ghép lại với nhau, lại làm cho bọn họ khờ luôn.
Trước đó, Vô Niệm Thành hơn mười năm nay, đừng nói chỉ hơn mười năm, những Ma tu đã đi theo Phong Thầm trước khi thành lập Vô Niệm Thành, cũng chưa từng thấy một người nào, còn là một nữ tử có thể tới gần Tôn chủ bọn họ như vậy.
Có thể hình dung được, sự chấn động trong đó mạnh thế nào.
Phong Thầm một đường suôn sẻ tới Bất Diệt Sơn, vừa đến chân núi, hắn đã phát hiện khí tức xung quanh không đúng, biểu tình nháy mắt biến đổi, bước đi như bay.
Thủ vệ dưới chân núi, có vài tên hơi tỏ vẻ nóng vội và không kiên nhẫn, thỉnh thoảng cựa quậy vài cái, giống như làm sao cũng cảm thấy khó chịu.
Ma tu bên cạnh nhìn thấy, lập tức quát: "Các ngươi làm gì vậy! Tối nay bảo các ngươi đi trực, là sự tin tưởng của hộ pháp đối với các ngươi! Đừng có phụ kỳ vọng của bọn họ! Nếu muốn ngủ thì cút ra khỏi thành cho ta!"
Mấy thủ vệ kia chỉ đành cố gắng nghiêm túc, sau đó khóe miệng hơi giật giật, gân xanh cũng nổi lên, biểu tình càng thêm không đúng.
Kiếp Sát và Đoạt Kiêu chỉ chờ ở giữa sườn núi, không dám đến gần, cũng không dám đi quá xa, tránh việc nếu có chuyện gì thì chạy đến không kịp.
Bọn họ và Đại trưởng lão là những kẻ ở bên cạnh Phong Thầm đầu tiên.
Đại trưởng lão chỉ biết hắn đôi lúc sẽ tẩu hỏa nhập ma, trước kia khoảng cách phát tác khá xa, hiện giờ mỗi tháng đều tới một lần, không biết được tính nghiêm trọng trong đó.
Chỉ có hai vị hộ pháp mới biết, mỗi lần Tôn chủ bọn họ phát tác, đều trở nên khát máu thích giết chóc.
Nếu không phải càng về sau, càng không thể chỉ dựa vào bản thân, thậm chí Phong Thầm cũng sẽ không để bọn họ biết.
Phần lớn hắn sẽ mạnh mẽ áp chế, mỗi lần sắp đến bước cuối cùng, dưới sự hợp lực của Kiếp Sát Đoạt Kiêu, giữ lại một chút tỉnh táo, lệnh bọn họ mang những người bị thương nặng đi tìm Y tu trị liệu.
Vì thế khi thấy Đế nữ đi lên, dù cho hai vị hộ pháp đã sớm chuẩn bị tâm lý từ đầu vẫn không nhịn được ngăn lại, khuyên can: "Đế nữ, bình thường thì bỏ đi, hôm nay người đừng đi lên.
Nếu Tôn chủ trách tội xuống, hai bọn ta sẽ gánh vác thay người."
Bọn họ mới vừa nói xong, liền thấy khí thế của Đế nữ âm lãnh trầm thấp, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Tránh ra!"
Tư thế phất tay áo đó gần như hất hai người bọn họ ra xa.
Kiếp Sát và Đoạt Kiêu thấy thế, liếc nhìn nhau, chỉ đành bất lực cho "nàng" vào núi.
Lúc Phong Thầm chạy tới đỉnh núi, trên mặt đất trống trải, Tạ Vi Ninh đang nhắm mắt ngồi khoanh chân, quanh người tỏa ra ma khí đáng sợ, giống như nàng không thể kiểm soát được.
Cảnh trước mắt này, thay đổi góc nhìn khác lại có dáng vẻ như vậy.
Lúc này mới vào đêm không bao lâu, chưa đến giờ Tý, Tạ Vi Ninh đã rơi vào tình trạng thế này.
Chứng tỏ thời gian phát tác hắn đã đến sớm.
Phong Thầm rất quen thuộc chuyện này, lúc đến bên người nàng liền thấy hộp ngọc trống rỗng trên mặt đất, lại thấy pháp bảo nghe nói có thể duy trì tỉnh táo ở bên cạnh hiện giờ từ ngọc trắng trong suốt biến thành màu đỏ máu, thời gian còn chưa đến một canh giờ, hắn cười giễu một tiếng.
Trong lòng thầm nói, quả thực chỉ có thế.
Giai đoạn hiện tại, mới chỉ là giai đoạn đầu tiên.
Tạ Vi Ninh vẫn chưa hiện ra sự bất ổn nào, Phong Thầm liền lẳng lặng chờ ở bên cạnh.
Đêm dài đằng đẵng, thời gian dường như kéo dài vô tận, thong thả trôi qua.
Phong Thầm cau mày, một lát sau hắn cũng ngồi xuống, nhớ lại thần chú hắn ký thác hy vọng rất nhiều năm trước, mặc niệm với Tạ Vi Ninh.
Ma khí tỏa ra từ người Tạ Vi Ninh, so sánh với ma khí trong Ma giới, càng khiến con người rét lạnh hơn.
Phong Thầm dùng thân thể Đế nữ ngồi bên cạnh nàng, một mặt niệm chú giúp nàng trôi qua dễ chịu hơn một chút, một mặt phải chống cự cơn đau thấu xương, trên trán dần toát một tầng mồ hôi mỏng.
Sắc mặt hắn vẫn lạnh giá, đôi môi mấp máy như không bị ảnh hưởng chút nào.
Đến khi linh lực không ngừng tiêu hao, hắn lại đếm canh giờ kế tiếp, hắn biết muốn bảo tồn sức lực thì phải buông tay, căng chặt cơ mặt nhìn Tạ Vi Ninh.
Một lát sau, Tạ Vi Ninh đột nhiên mở mắt, hai mắt nhiễm đỏ, khí thế tăng vọt, khi thấy trong tầm mắt có người, cả người bộc phát sát ý khủng bố, trực tiếp đánh về phía hắn.
Lúc này cho dù nàng không biết nhiều pháp thuật, nhất cử nhất động đều dựa trên bản năng, nhưng sức mạnh và tốc độ hành động không thể so với người thường.
Dù là có người cảnh giới Ma Tôn ở đây, cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen xẹt qua.
Phong Thầm sớm đã có sự chuẩn bị, hắn dự đoán quỹ đạo hành động của nàng, nhưng thân thể lại không có cách nào tránh được như hắn đã tính, chậm một bước, suýt nữa trúng chỗ chí mạng, mạnh mẽ dùng vai đỡ đòn rồi nặng nề bị đánh bay ra xa một đường trên mặt đất!
Hắn rên thành tiếng, khóe miệng tràn ra chút máu.
Giết nàng!
Giết nàng!!
Giết nàng!!!
Vô số giọng nói quanh quẩn trong đầu Tạ Vi Ninh, ánh mắt nàng trống rỗng, trong miệng lặp lại: "Giết nàng...!Giết nàng!"
Sắc mặt Phong Thầm biến đổi, giương mắt nhìn qua.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn, cảm xúc trong mắt quay cuồng, chậm rãi cong khóe miệng nở một nụ cười châm chọc.
Hắn chưa từng ghét bản thân như giờ phút này.
Lúc nghênh đón bóng đen từ chính diện, hắn xoay người nhảy lên đúng lúc, nhưng một cánh tay vẫn bị ma khí cứa rách một đường sâu.
Mặt Phong Thầm không đổi sắc, miệng niệm thầm, đôi tay không ngừng biến hóa.
Không khí truyền đến mấy tiếng xào xạc, trong chớp mắt, quang ảnh màu lam nhạt tụ lại thành một chiếc lồng, nhốt Tạ Vi Ninh ở tại chỗ.
Nàng có vẻ đơ ngốc tại chỗ, không có suy nghĩ như con rối gỗ bị ma hạch giật dây.
Ma hạch thao túng người sử dụng công kích, cũng khơi dậy oán niệm lớn nhất, hận ý mạnh nhất trong lòng, khiến người ra đòn chí mạng, sát phạt cực cao.
Phong Thầm thấy nàng bị nhốt trong lồng, hơi kinh ngạc trong giây lát, hậu tri hậu giác nhớ ra thân thể đã đổi thành Tạ Vi Ninh, tựa hồ nàng...!thật sự sẽ như thế.
Bước ngoặt này, trong lòng lại cảm thấy có chút buồn cười vi diệu.
Chỉ là chút nhẹ nhõm này không được bao lâu, người trong lồng đã nhanh chóng nhướng mày, bàn tay ngưng tụ ma khí.
Phong Thầm thấy thế, trước khi nàng ra tay đã tháo bỏ lồng giam, mấy đường quang ảnh màu lam giây lát biến thành lưỡi dao sắc bén, ánh lên sắc thái lạnh lẽo, bay vụt hướng tới nàng.
Đỉnh núi lập tức khói bụi mịt mù bốc lên tứ phía.
Ma tu phía dưới nghe thấy tiếng động, bởi vì mệnh lệnh nên không dám động thân.
Phong Thầm lợi dụng đòn đánh này, nắm bắt cơ hội tiếp tục thi triển pháp thuật, đánh trúng người trong bụi mù.
Tạ Vi Ninh ho nhẹ mấy tiếng, ngẩng đầu, hai tròng mắt đỏ đậm nhìn thẳng vào hắn chằm chằm, nét mặt có vẻ sắp nổi giận.
Phong Thầm tiến lên một bước, lúc đang muốn chế phục nàng, đột nhiên cảm thấy lưng mình trầm xuống, ngay sau đó bị nàng bóp cổ thật chặt.
Hắn chưa từng có cảm giác như vậy bao giờ, Phong Thầm trầm mặt, một tia u ám xẹt qua mắt, lập tức vung tay về phía nàng.
"Bùm!"
Tạ Vi Ninh lui về sau mấy bước, sau đó cứng ngắc nâng cánh tay lên che ngực mình, ánh mắt tựa hồ thay đổi trong nháy mắt, nàng kêu lên: "Ngươi...!Mau...!"
Lời còn chưa dứt, biểu cảm của nàng lại biến đổi lần nữa, nhìn động tác như muốn dùng chiêu trước đây Phong Thầm đã dạy nàng.
Ánh mắt Phong Thầm dừng lại, rơi xuống ngực nàng, nhớ lại sự thay đổi vừa rồi của Tạ Vi Ninh, trong lòng chưa kịp kinh ngạc, bàn tay đã lập tức gọi linh kiếm ra, nhân lúc nàng chưa thể dùng pháp thuật, đâm sâu vào ngực nàng.
Lúc linh kiếm đâm vào, y phục trước ngực Ma Tôn rách từng mảng, sau đó Phong Thầm gian nan đẩy vào hình hoa văn màu đen mà hắn từng nói.
Chỉ thấy nơi đó không giống như bị đâm thủng, lại như tự nứt ra một đường rồi nuốt linh kiếm vào.
"Tạ Vi Ninh!"
"Tạ Vi Ninh!!"
Nét mặt Ma Tôn mờ mịt trong giây lát.
Tạ Vi Ninh dường như nghe thấy có người đang gọi nàng, lại dường như không có, mơ hồ nhìn người giống hệt mình ở trước mặt, còn mình tựa như đang bay bổng, thần trí không tỉnh táo lắm, cả giận nói: "Ơ! Yêu quái! Ngươi dám chiếm lấy thân thể của ta!"
Nàng nhất thời tức giận lại gấp gáp, tức khắc vọt qua hung hăng muốn đánh yêu quái ra khỏi cơ thể nàng.
"Tạ! Vi! Ninh ——!"
Phong Thầm hận đến nghiến răng, một tay tóm lấy nàng, một tay dùng linh kiếm muốn đâm vào lần nữa, nhưng lại không dám động.
Hắn cũng là sau này mới biết, nơi này là nhược điểm khi hắn phát tác, nhưng nếu đẩy vào một chút, e là linh kiếm sẽ xuyên qua thân thể hắn.
Không biết đến lúc đó Tạ Vi Ninh sẽ khóc thành thế nào.
Hắn vừa do dự, Tạ Vi Ninh cảm thấy đôi tay mình bị khóa chặt, hai chân dùng lực cũng không có tác dụng mấy, chỉ còn hàm răng bén nhọn có tác dụng, lập tức há miệng cắn xuống.
Phong Thầm khẽ rít lên một tiếng, cúi đầu nhìn nàng cắn lên bả vai mình đến ứa máu, còn cắn chặt không chịu thả lỏng.
Không lâu sau, đôi mắt đỏ tươi của Tạ Vi Ninh chậm rãi biến về màu đen ban đầu, sau đó dần ngây ngốc buông lỏng miệng.
"Ngươi..."
Phong Thầm không biết hiện tại nên rút linh kiếm ra hay không, nếu rút linh kiếm ra nàng lại rơi vào trạng thái điên cuồng đó.
Nhìn dáng vẻ nàng như bị dọa ngốc, hắn cau mày, đang chần chờ muốn nói gì đó liền thấy hốc mắt Tạ Vi Ninh hơi ươn ướt, hiện lên một màu sáng.
Phong Thầm bỗng dưng cứng đờ.
Thấy Tạ Vi Ninh sắp mất sức ngã xuống, hắn bỗng chốc ôm lấy nàng, thuận thế thu linh kiếm về.
"Ngươi..." Hắn nhíu mày nói, "Ngươi không sao chứ?"
Tạ Vi Ninh chớp mắt, giọt nước trong veo trượt dài trên má nàng, giọng nói khẽ run: "Không...!Chỉ là, ta có chút không biết làm sao.
Ta...!ta giống như trở nên cực kỳ đáng sợ, vừa rồi ta thật sự đã muốn giết ngươi! Ta còn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì! Ta thật sự muốn giết ngươi, hơn nữa cảm giác kia giống như ta sắp, sắp nổ tung..."
Cảm giác không thể kiểm soát được, lại khiến người ta sợ hãi đến mức này.
Nàng rũ mắt, nhìn thấy y phục trên người hắn đều ướt đẫm máu tươi, chỗ đậm chỗ nhạt, ngón tay lướt qua cũng nhuốm màu máu, từng cảnh tượng trước đó lại ùa về tâm trí nàng.
"Ngươi vẫn ổn chứ?" Tạ Vi Ninh ấp úng nói.
Bỗng nhiên, nàng cảm nhận được một lực đạo, thân thể vô thức ngã xuống, sau đó bị người ôm vào ngực.
Chóp mũi Tạ Vi Ninh chống trên vai đối phương, nhất thời không thể hồi thần lại, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của Phong Thầm: "Đó là do ma hạch điều khiển, không phải do ngươi."
Hắn ôn hòa nói: "Ngươi yên tâm.
Không ai cứu được ta, nhưng ta có thể cứu ngươi."
.
Cùng lúc này, Tiên Hậu cảm nhận được ngọc bội trong ngực mình rung lên, kinh nghi đứng lên, thậm chí sau khi ngọc bội dừng lại, vẫn không phản ứng lại.
Ngọc bội này của bà có kiểu dáng khiêm tốn, không ai biết đây là cặp ngọc bội một âm một dương trước khi Thần tộc thượng cổ biến mất đã tặng bà và Tiên Đế.
Nếu ngọc bội động tĩnh thế này, chắc chắn chứng tỏ một vật tương đồng của Thần tộc gần đó đã xảy ra chuyện.
Nhưng lại yên tĩnh trở lại, bà không thể tra xét vị trí thông qua ngọc bội này, chẳng lẽ là...!vật đó có vấn đề gì sao?
Nhưng Ma giới này làm sao lại có vật của Thần tộc?
Tiên Hậu nghĩ trăm lần cũng không hiểu, bước ra cửa phía sau, nhìn gian phòng tối tăm an tĩnh đối diện, ma xui quỷ khiến mà bước đến gõ cửa.
Phù Ngạn cúi đầu, cách một cánh cửa nhỏ giọng nói: "Đế nữ đã ngủ.
Nếu có việc ngày mai hẵng báo."
Tiên Hậu: "Phù Ngạn, mở cửa."
Thân hình Phù Ngạn chấn động, chỉ đành cúi đầu mở cửa.
Thấy cảnh trong phòng không có một bóng người, Tiên Hậu chậm rãi hít một hơi, cười lạnh nói: "Giỏi lắm, rất giỏi.
Con bé lại chạy đi đâu rồi!"
Cùng lúc đó.
Người Tiên giới cảm ứng được đất trời rung chuyển, sau khi từng tiếng vang lôi kiếp qua đi, không biết từ đâu dâng lên một cột sáng hướng thẳng lên tận trời cao.
Mọi người nhao nhao ngẩng đầu, vọt ra ngoài xem, liền thấy trong chùm sáng kia lại có một thanh thần kiếm chói mắt treo giữa không trung.
Nhìn tiếp, lại có một thân ảnh phóng qua từ không trung, vươn tay đoạt lấy chuôi kiếm, chùm sáng cũng theo đó biến mất.
Tất cả mọi người đều thấy kẻ lấy kiếm là ai.
Lập tức đèn đuốc vạn nhà sáng bừng lên, mọi người vui vẻ chúc mừng: "Chúc mừng Phong Hành tiên quân đã bước vào cảnh giới Tiên Tôn! Không ngờ chưa được bao lâu, đã phải xưng người là Tiên Tôn rồi!"
"Từ lần xuất thế trước, thần kiếm đã luân lạc trăm năm! Thế mà lại có ngày thấy nó xuất thế một lần nữa!"
"Thần kiếm xuất thế, chắc chắn sẽ chém hết yêu ma trong thiên hạ! Còn được Phong Hành Tiên Tôn đánh thức, bây giờ xem ai còn dám làm càn nữa!".