Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Bị em hấp dẫn
“Cô vừa nói tôi rớt mất não hả? Còn nói không bám tôi?” Đột ngột bên tai Trình Diệu Vi vang lên tiếng nói lạnh lùng kèm khó chịu.
Cô quay người nhìn lại thì đã thấy Tư Tử Phàm xuất hiện ở đó. Anh mặc một bộ đồ âu như outfit thường thấy, chỉ là màu sắc khác đi một chút. Đáng chết là dáng người quá chuẩn nên thật sự rất đẹp trai.
Trình Diệu Vi cau mày nhìn anh một hồi âm thầm đánh giá nên chưa kịp nói gì thì Tư Tử Phàm đã gõ đầu cô hỏi tiếp:
“Chửi tôi nói không cần tôi vậy sao hôm nay lại không chịu ký giấy ly hôn. Hơn nữa còn náo loạn ủy ban chứ?”
Trình Diệu Vi thầm ai oán trong lòng. Tên nam chính này đúng là nhỏ mọn, chỉ mấy lời đó mà cũng chấp nhặt. Cô mặt dày phản bác lại:
“Anh nghe lầm rồi! Tôi có nói gì đâu!”
Tư Tử Phàm nhìn Trình Diệu Vi với cái nhìn đầy nghi ngờ, dường như anh không tin cô một chút nào, thậm chí còn muốn bóc trần cô.
“Cô nghĩ tôi bị điếc hay ngốc nghếch mà cứ tùy ý chửi mắng rồi tùy ý chối bay chối biến?”
Trình Diệu Vi thở dài khó chịu:
“Anh thật là… Tôi nói không có thì là không có. Sao anh cứ phải dồn người khác vào chân tường thế?”
Nhìn Trình Diệu Vi cáu gắt, nam chính tủm tỉm muốn cười, định chọc thêm câu nữa thì nhìn thấy Dương Tuấn Phong đi qua. Ngay khoảnh khắc này, khuôn mặt Tư Tử Phàm lập tức thay đổi. Nhiệt độ xung quanh cũng giảm đột ngột khiến Trình Diệu Vi nổi cả da gà.
Tư Tử Phàm lạnh lùng quay sang chất vấn Trình Diệu Vi.
“Sao hắn ta cũng ở đây?”
“Hả? Anh nói ai cơ?”
Trình Diệu Vi giả tảng như không biết đối phương đang hỏi chuyện gì, nhắc đến ai.
“Đừng có giả ngu? Tôi đang hỏ tại sao Dương Tuấn Phong cũng ở đây? Là cô gọi hắn ta đến phải không?”
Trình Diệu Vi biết đối với Dương Tuấn Phong, Tư Tử Phàm không có chút thiện cảm nào cả. Một phần vì Dương Tuấn Phong có dây dưa không dứt với nữ chính, phần khác, đối phương lại là đối thủ trên thương trường. Tuy nhiên, sự kiện lần này liên quan trực tiếp đến Dương Tuấn Phong, cô không thể không gọi anh ta tới. Trình Diệu Vi nhăn mặt một cái:
“Anh bình tĩnh nghe tôi nói. Vụ việc lần này Dương Tuấn Phong là người trong cuộc, vì vậy anh ta nhất định phải có mặt.”
“Là cô gọi hắn ta đến?” Tư Tử Phàm vẫn không chịu buông xuống chuyện này, tiếp tục truy hỏi.
Trình Diệu Vi thật sự mất kiên nhẫn. Một vấn đề đơn giản và đương nhiên như vậy mà khiến Tư Tử Phàm lặp đi lặp lại câu hỏi. Cô bực bội không hiểu tác giả bộ tiểu thuyết này thiết lập nhân vật cái kiểu gì mà một CEO tài năng, người làm chủ cả một tập đoàn mà năng lực tư duy lại kém vậy. Cô gắt lên:
“Thì đúng là tôi gọi đó. Anh cũng biết nguyên nhân tại sao rồi còn gì? Anh cứ hỏi đi hỏi lại một vấn đề rành rành như vậy không mệt sao?”
Tư Tử Phàm bị mắng, nhất thời ngơ ngác nhìn Trình Diệu Vi. Khuôn mặt cô vì giận dữ mà hồng cả lên, đôi mắt thì bướng bỉnh nhìn anh khó chịu. Tư Tử Phàm không hiểu sao đối với biểu hiện đanh đá này của Trình Diệu Vi anh lại thấy bị thu hút.
“Sao mặt anh ngơ ra thế? Không hỏi nữa à? Tôi thật không hiểu đồ chậm tiêu như anh sao có thể là tổng giám đốc của Tập đoàn Tư Thị được cơ chứ?” Trình Diệu Vi tiếp tục mắng.
Nhưng lúc này Tư Tử Phàm hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì cả, anh chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ đầy tự tin và sức sống đang nói chuyện với mình. Khuôn miệng mấp máy nói những lời chẳng rõ là gì. Cảm giác vui vẻ xâm chiếm Tư Tử Phàm.
“Này này… Anh sao thế?” Trình Diệu Vi phát hiện ra vấn đề. Cô đưa tay huơ huơ trước mặt Tư Tử Phàm. Anh giật mình một cái, trở về hiện thực. Anh xấu hổ đôi chút, đưa tay lên vuốt tóc rồi ngó lơ đi chỗ khác.
May thay, lúc này Trình Thiên Thành, Lâm Thu Hiền và người nhà họ Tư cũng đã tới. Chẳng mấy chốc, hội trường cũng đã nhộn nhịp hơn. Trình Diệu Vi bị thu hút bởi sự xuất hiện của họ nên cũng chẳng bận tâm thái độ kỳ lạ của Tư Tử Phàm. Ngược lại, Trình Diệu Vi cảm thấy bản thân nên hành động lúc này, vậy nên cô phớt lờ chồng mình, trực tiếp bước khỏi chỗ anh đứng.
“Cô muốn đi đâu?”
Tư Tử Phàm cất tiếng hỏi nhưng anh không có được câu trả lời của Trình Diệu Vi. Nhưng bởi vì người nhà đã tới, Tư Tử Phàm phải đi ra tiếp đón.
Trình Diệu Vi nhân cơ hội này đi tới chỗ Dương Tuấn Phong, đưa tay tháo ba nút áo để lộ xương quai xanh.
“Anh…” Trình Diệu Vi định lên tiếng gọi Dương Tuấn Phong thì đột nhiên có một bàn tay kéo cô lại. Trình Diệu Vi quay người, lập tức nhận ra là Trình Diệu Lan.
“Chị gái!” Tiếng Trình Diệu Lan ngọt ngào một cách bất ngờ.
Diệu Vi phải cố gắng lắm để bản thân không rùng mình nổi da gà. Cô nhíu mày hỏi:
“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Trình Diệu Lan kéo Trình Diệu Vi ra một chỗ rồi hỏi:
“Em muốn nói chuyện với chị thôi!” Sau lời nói này, đôi mắt Trình Diệu Lan lập tức bị nốt ruồi trên xương quai xanh thu hút. Cô ta âm thầm nhìn nốt ruồi ẩn hiện bên dưới cổ của Trình Diệu Vi.
Cô quay người nhìn lại thì đã thấy Tư Tử Phàm xuất hiện ở đó. Anh mặc một bộ đồ âu như outfit thường thấy, chỉ là màu sắc khác đi một chút. Đáng chết là dáng người quá chuẩn nên thật sự rất đẹp trai.
Trình Diệu Vi cau mày nhìn anh một hồi âm thầm đánh giá nên chưa kịp nói gì thì Tư Tử Phàm đã gõ đầu cô hỏi tiếp:
“Chửi tôi nói không cần tôi vậy sao hôm nay lại không chịu ký giấy ly hôn. Hơn nữa còn náo loạn ủy ban chứ?”
Trình Diệu Vi thầm ai oán trong lòng. Tên nam chính này đúng là nhỏ mọn, chỉ mấy lời đó mà cũng chấp nhặt. Cô mặt dày phản bác lại:
“Anh nghe lầm rồi! Tôi có nói gì đâu!”
Tư Tử Phàm nhìn Trình Diệu Vi với cái nhìn đầy nghi ngờ, dường như anh không tin cô một chút nào, thậm chí còn muốn bóc trần cô.
“Cô nghĩ tôi bị điếc hay ngốc nghếch mà cứ tùy ý chửi mắng rồi tùy ý chối bay chối biến?”
Trình Diệu Vi thở dài khó chịu:
“Anh thật là… Tôi nói không có thì là không có. Sao anh cứ phải dồn người khác vào chân tường thế?”
Nhìn Trình Diệu Vi cáu gắt, nam chính tủm tỉm muốn cười, định chọc thêm câu nữa thì nhìn thấy Dương Tuấn Phong đi qua. Ngay khoảnh khắc này, khuôn mặt Tư Tử Phàm lập tức thay đổi. Nhiệt độ xung quanh cũng giảm đột ngột khiến Trình Diệu Vi nổi cả da gà.
Tư Tử Phàm lạnh lùng quay sang chất vấn Trình Diệu Vi.
“Sao hắn ta cũng ở đây?”
“Hả? Anh nói ai cơ?”
Trình Diệu Vi giả tảng như không biết đối phương đang hỏi chuyện gì, nhắc đến ai.
“Đừng có giả ngu? Tôi đang hỏ tại sao Dương Tuấn Phong cũng ở đây? Là cô gọi hắn ta đến phải không?”
Trình Diệu Vi biết đối với Dương Tuấn Phong, Tư Tử Phàm không có chút thiện cảm nào cả. Một phần vì Dương Tuấn Phong có dây dưa không dứt với nữ chính, phần khác, đối phương lại là đối thủ trên thương trường. Tuy nhiên, sự kiện lần này liên quan trực tiếp đến Dương Tuấn Phong, cô không thể không gọi anh ta tới. Trình Diệu Vi nhăn mặt một cái:
“Anh bình tĩnh nghe tôi nói. Vụ việc lần này Dương Tuấn Phong là người trong cuộc, vì vậy anh ta nhất định phải có mặt.”
“Là cô gọi hắn ta đến?” Tư Tử Phàm vẫn không chịu buông xuống chuyện này, tiếp tục truy hỏi.
Trình Diệu Vi thật sự mất kiên nhẫn. Một vấn đề đơn giản và đương nhiên như vậy mà khiến Tư Tử Phàm lặp đi lặp lại câu hỏi. Cô bực bội không hiểu tác giả bộ tiểu thuyết này thiết lập nhân vật cái kiểu gì mà một CEO tài năng, người làm chủ cả một tập đoàn mà năng lực tư duy lại kém vậy. Cô gắt lên:
“Thì đúng là tôi gọi đó. Anh cũng biết nguyên nhân tại sao rồi còn gì? Anh cứ hỏi đi hỏi lại một vấn đề rành rành như vậy không mệt sao?”
Tư Tử Phàm bị mắng, nhất thời ngơ ngác nhìn Trình Diệu Vi. Khuôn mặt cô vì giận dữ mà hồng cả lên, đôi mắt thì bướng bỉnh nhìn anh khó chịu. Tư Tử Phàm không hiểu sao đối với biểu hiện đanh đá này của Trình Diệu Vi anh lại thấy bị thu hút.
“Sao mặt anh ngơ ra thế? Không hỏi nữa à? Tôi thật không hiểu đồ chậm tiêu như anh sao có thể là tổng giám đốc của Tập đoàn Tư Thị được cơ chứ?” Trình Diệu Vi tiếp tục mắng.
Nhưng lúc này Tư Tử Phàm hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì cả, anh chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ đầy tự tin và sức sống đang nói chuyện với mình. Khuôn miệng mấp máy nói những lời chẳng rõ là gì. Cảm giác vui vẻ xâm chiếm Tư Tử Phàm.
“Này này… Anh sao thế?” Trình Diệu Vi phát hiện ra vấn đề. Cô đưa tay huơ huơ trước mặt Tư Tử Phàm. Anh giật mình một cái, trở về hiện thực. Anh xấu hổ đôi chút, đưa tay lên vuốt tóc rồi ngó lơ đi chỗ khác.
May thay, lúc này Trình Thiên Thành, Lâm Thu Hiền và người nhà họ Tư cũng đã tới. Chẳng mấy chốc, hội trường cũng đã nhộn nhịp hơn. Trình Diệu Vi bị thu hút bởi sự xuất hiện của họ nên cũng chẳng bận tâm thái độ kỳ lạ của Tư Tử Phàm. Ngược lại, Trình Diệu Vi cảm thấy bản thân nên hành động lúc này, vậy nên cô phớt lờ chồng mình, trực tiếp bước khỏi chỗ anh đứng.
“Cô muốn đi đâu?”
Tư Tử Phàm cất tiếng hỏi nhưng anh không có được câu trả lời của Trình Diệu Vi. Nhưng bởi vì người nhà đã tới, Tư Tử Phàm phải đi ra tiếp đón.
Trình Diệu Vi nhân cơ hội này đi tới chỗ Dương Tuấn Phong, đưa tay tháo ba nút áo để lộ xương quai xanh.
“Anh…” Trình Diệu Vi định lên tiếng gọi Dương Tuấn Phong thì đột nhiên có một bàn tay kéo cô lại. Trình Diệu Vi quay người, lập tức nhận ra là Trình Diệu Lan.
“Chị gái!” Tiếng Trình Diệu Lan ngọt ngào một cách bất ngờ.
Diệu Vi phải cố gắng lắm để bản thân không rùng mình nổi da gà. Cô nhíu mày hỏi:
“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Trình Diệu Lan kéo Trình Diệu Vi ra một chỗ rồi hỏi:
“Em muốn nói chuyện với chị thôi!” Sau lời nói này, đôi mắt Trình Diệu Lan lập tức bị nốt ruồi trên xương quai xanh thu hút. Cô ta âm thầm nhìn nốt ruồi ẩn hiện bên dưới cổ của Trình Diệu Vi.