Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Lý do ở lại
Trình Diệu Vi khá ngạc nhiên. Thái độ lúc trước của Lê Mẫn Hoa còn là nhất quyết không đưa điện thoại cho cô, lại hách dịch, lên mặt, bây giờ thì dịu đi mấy phần.
Lê Mẫn Hoa quay lại trả hết đồ đạc cho Trình Diệu Vi. Cô nhận lấy, rồi ở trong phòng từ từ xem xét một lượt.
Đây là một cái vali khá lớn, tất cả đều là đồ đắt tiền từ trang sức đến quần áo. Ánh mắt của Trình Diệu Vi lập tức dừng lại trước một cuốn sổ ghi chép.
“Cái gì đây?” Trình Diệu Vi cầm lên, nhíu mày tự hỏi.
Trình Diệu Vi nhận ra đó là một cuốn nhật ký của nữ chính. Cô liền mở ra xem. Đáy mắt Trình Diệu Vi lập tức hiện lên tia tức giận.
“Con mẹ nó! Những lời sướt mướt thế này là sao? Nữ chính! Cô cuồng yêu đến phát điên như vậy à?” Trình Diệu Vi phẫn nộ lẩm bẩm.
Trang nhật ký là tâm sự của nữ chính đối với Tư Tử Phàm, bày tỏ tình yêu của đối phương với chồng. Trình Diệu Vi sởn cả gai ốc. Những lời sến súa, việc yêu đương vứt hết cả tự trọng như vậy cô nuốt không nổi.
“Não tàn thật sự! Đúng là hết thuốc chữa.”
Trình Diệu Vi lật thêm mấy trang nữa, vẫn là những tâm sự của nguyên chủ với Tư Tử Phàm kể từ lúc gặp anh cho đến khi đạt được nguyện vọng ở bên cạnh anh, tất cả đều rất ủy mị, yếu đuối và ngu ngốc đến đáng thương.
“Bảo sao cô ta không có chút địa vị nào trong cái nhà này. Ngu ngốc hết sức!”
Trình Diệu Vi ném lại cuốn sổ vào trong vali vì không đọc nổi nữa.
Ngay lúc này, Lê Mẫn Hoa lại quay lại, bộ dạng có chút vội vã.
“Cô Trình Diệu Vi, cậu Tư nói cô mau đến bệnh viện.”
“Bệnh viện ư?” Trình Diệu Vi hỏi lại.
Lê Mẫn Hoa nhanh chóng gật đầu xác nhận:
“Đúng vậy thưa cô, cậu chủ Tư muốn cô tới đó ngay bây giờ.”
Trình Diệu Vi nhận thấy cả ngữ khí của Lê Mẫn Hoa cũng đã thay đổi bởi một lẽ gì đó. Có lẽ bà ta không dám trái lệnh Tư Tử Phàm hoặc đã sớm thức thời rằng Trình Diệu Vi không giống như trước nữa. Trình Diệu Vi có chút an ủi trong lòng.
“Được rồi! Tôi sẽ đi ngay.”
Nói xong thì Trình Diệu Vi cất lại mấy món đồ vào vali, chỉ vào đó dặn dò.
“Tuyệt đối không được động vào đồ của tôi rõ chưa?”
“Tôi biết rồi.” Lê Mẫn Hoa miễn cưỡng đáp.
Cảm thấy không an tâm lắm, Trình Diệu Vi lại nói thêm:
Bà biết chồng tôi, anh ta cũng chưa từng nói qua cho phép mọi người động vào đồ của tôi.”
Trình Diệu Vi mượn vía của Tư Tử Phàm đề phòng Lê Mẫn Hoa muốn giở trò gì đó. Cô đã quan sát qua, trong nhà này người làm rất sợ Tư Tử Phàm, hầu như không ai dám ho he gì trước mệnh lệnh của anh, bởi vậy nên nếu lôi tên Tư Tử Phàm ra cô sẽ bớt đi một nỗi lo lắng. Xong xuôi, Trình Diệu Vi đứng lên bước theo Lê Mẫn Hoa.
Lê Mẫn Hoa ngược lại thì không vội như lúc đến thông báo, cứ thỉnh thoảng lại lén nhìn Trình Diệu Vi như muốn thăm dò gì đó.
Trình Diệu Vi mặc kệ, cô bước ra khỏi phòng.
“Cô và cậu chủ…” Lê Mẫn Hoa bất ngờ hỏi, quả nhiên là muốn kiếm chút thông tin. Có lẽ việc Trình Diệu Vi vẫn ở đây, còn được Tư Tử Phàm trao trả lại đồ dùng cá nhân khiến Lê Mẫn Hoa cảm thấy kỳ lạ.
Trình Diệu Vi nheo mắt nhìn sang đối phương, biết ngay được dụng ý của bà ta, lại nghĩ đến lúc trước gây khó dễ cho mình, cô liền trộm nghĩ nếu thành thật, quản gia sẽ nghĩ cô điên, với lại, đây là cơ hội để cô lập uy với cả nhà họ Tư. Ngẫm ngợi một chút, Trình Diệu Vi nói:
“Chúng tôi sẽ không ly hôn.”
“Không ly hôn?” Lê Mẫn Hoa nhịn không nổi liền lên tiếng hỏi.
Không ngoài dự đoán, Lê Mẫn Hoa đang thăm dò địa vị của Trình Diệu Vi lúc này. Cô chăm chú nhìn bà quản gia, chân cũng không bước nữa, Diệu Vi nhẹ nhàng đáp:
“Vì tôi yêu Tư Tử Phàm. Đó là lý do tôi sẽ không ly hôn!”
Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt của Lê Mẫn Hoa. Bà ta hơi run rẩy, sắc mặt không được tự nhiên. Sự thay đổi này của Lê Mẫn Hoa không qua mắt được Trình Diệu Vi. Cô hỏi lại một lần nữa, như một cách áp uy.
“Có vấn đề gì sao?”
“Dạ, không có.” Lê Mẫn Hoa đáp nhanh.
Trình Diệu Vi thực ra đang nói dối. Cô chỉ muốn khẳng định lại vị trí của mình trong cái nhà này nhưng lại không thể nói thật rằng cô đang thực hiện nhiệm vụ hệ thống. Đọc qua cuốn nhật ký, lấy lý do yêu nam chính là hợp lý nhất rồi.
Lê Mẫn Hoa hơi cúi đầu, che giấu đi tâm trạng bối rối của bản thân mình. Trình Diệu Vi nhếch môi cười khẩy ở trong lòng.
“Muốn đe dọa tôi ư? Dần dần, tôi sẽ lấy lại vị trí mợ chủ khiến các người khóc thét.”
Bên ngoài, xe đã chờ sẵn. Trình Diệu Vi sải bước nhanh chóng băng qua bãi cỏ.
“Nhớ những gì tôi dặn. Bây giờ thì tôi tới viện đã.” Trình Diệu Vi hạ giọng nói. Cô nhanh chóng bước lên xe. Chiếc xe rời khỏi nhà họ Tư sau đó.
Lê Mẫn Hoa quay lại trả hết đồ đạc cho Trình Diệu Vi. Cô nhận lấy, rồi ở trong phòng từ từ xem xét một lượt.
Đây là một cái vali khá lớn, tất cả đều là đồ đắt tiền từ trang sức đến quần áo. Ánh mắt của Trình Diệu Vi lập tức dừng lại trước một cuốn sổ ghi chép.
“Cái gì đây?” Trình Diệu Vi cầm lên, nhíu mày tự hỏi.
Trình Diệu Vi nhận ra đó là một cuốn nhật ký của nữ chính. Cô liền mở ra xem. Đáy mắt Trình Diệu Vi lập tức hiện lên tia tức giận.
“Con mẹ nó! Những lời sướt mướt thế này là sao? Nữ chính! Cô cuồng yêu đến phát điên như vậy à?” Trình Diệu Vi phẫn nộ lẩm bẩm.
Trang nhật ký là tâm sự của nữ chính đối với Tư Tử Phàm, bày tỏ tình yêu của đối phương với chồng. Trình Diệu Vi sởn cả gai ốc. Những lời sến súa, việc yêu đương vứt hết cả tự trọng như vậy cô nuốt không nổi.
“Não tàn thật sự! Đúng là hết thuốc chữa.”
Trình Diệu Vi lật thêm mấy trang nữa, vẫn là những tâm sự của nguyên chủ với Tư Tử Phàm kể từ lúc gặp anh cho đến khi đạt được nguyện vọng ở bên cạnh anh, tất cả đều rất ủy mị, yếu đuối và ngu ngốc đến đáng thương.
“Bảo sao cô ta không có chút địa vị nào trong cái nhà này. Ngu ngốc hết sức!”
Trình Diệu Vi ném lại cuốn sổ vào trong vali vì không đọc nổi nữa.
Ngay lúc này, Lê Mẫn Hoa lại quay lại, bộ dạng có chút vội vã.
“Cô Trình Diệu Vi, cậu Tư nói cô mau đến bệnh viện.”
“Bệnh viện ư?” Trình Diệu Vi hỏi lại.
Lê Mẫn Hoa nhanh chóng gật đầu xác nhận:
“Đúng vậy thưa cô, cậu chủ Tư muốn cô tới đó ngay bây giờ.”
Trình Diệu Vi nhận thấy cả ngữ khí của Lê Mẫn Hoa cũng đã thay đổi bởi một lẽ gì đó. Có lẽ bà ta không dám trái lệnh Tư Tử Phàm hoặc đã sớm thức thời rằng Trình Diệu Vi không giống như trước nữa. Trình Diệu Vi có chút an ủi trong lòng.
“Được rồi! Tôi sẽ đi ngay.”
Nói xong thì Trình Diệu Vi cất lại mấy món đồ vào vali, chỉ vào đó dặn dò.
“Tuyệt đối không được động vào đồ của tôi rõ chưa?”
“Tôi biết rồi.” Lê Mẫn Hoa miễn cưỡng đáp.
Cảm thấy không an tâm lắm, Trình Diệu Vi lại nói thêm:
Bà biết chồng tôi, anh ta cũng chưa từng nói qua cho phép mọi người động vào đồ của tôi.”
Trình Diệu Vi mượn vía của Tư Tử Phàm đề phòng Lê Mẫn Hoa muốn giở trò gì đó. Cô đã quan sát qua, trong nhà này người làm rất sợ Tư Tử Phàm, hầu như không ai dám ho he gì trước mệnh lệnh của anh, bởi vậy nên nếu lôi tên Tư Tử Phàm ra cô sẽ bớt đi một nỗi lo lắng. Xong xuôi, Trình Diệu Vi đứng lên bước theo Lê Mẫn Hoa.
Lê Mẫn Hoa ngược lại thì không vội như lúc đến thông báo, cứ thỉnh thoảng lại lén nhìn Trình Diệu Vi như muốn thăm dò gì đó.
Trình Diệu Vi mặc kệ, cô bước ra khỏi phòng.
“Cô và cậu chủ…” Lê Mẫn Hoa bất ngờ hỏi, quả nhiên là muốn kiếm chút thông tin. Có lẽ việc Trình Diệu Vi vẫn ở đây, còn được Tư Tử Phàm trao trả lại đồ dùng cá nhân khiến Lê Mẫn Hoa cảm thấy kỳ lạ.
Trình Diệu Vi nheo mắt nhìn sang đối phương, biết ngay được dụng ý của bà ta, lại nghĩ đến lúc trước gây khó dễ cho mình, cô liền trộm nghĩ nếu thành thật, quản gia sẽ nghĩ cô điên, với lại, đây là cơ hội để cô lập uy với cả nhà họ Tư. Ngẫm ngợi một chút, Trình Diệu Vi nói:
“Chúng tôi sẽ không ly hôn.”
“Không ly hôn?” Lê Mẫn Hoa nhịn không nổi liền lên tiếng hỏi.
Không ngoài dự đoán, Lê Mẫn Hoa đang thăm dò địa vị của Trình Diệu Vi lúc này. Cô chăm chú nhìn bà quản gia, chân cũng không bước nữa, Diệu Vi nhẹ nhàng đáp:
“Vì tôi yêu Tư Tử Phàm. Đó là lý do tôi sẽ không ly hôn!”
Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt của Lê Mẫn Hoa. Bà ta hơi run rẩy, sắc mặt không được tự nhiên. Sự thay đổi này của Lê Mẫn Hoa không qua mắt được Trình Diệu Vi. Cô hỏi lại một lần nữa, như một cách áp uy.
“Có vấn đề gì sao?”
“Dạ, không có.” Lê Mẫn Hoa đáp nhanh.
Trình Diệu Vi thực ra đang nói dối. Cô chỉ muốn khẳng định lại vị trí của mình trong cái nhà này nhưng lại không thể nói thật rằng cô đang thực hiện nhiệm vụ hệ thống. Đọc qua cuốn nhật ký, lấy lý do yêu nam chính là hợp lý nhất rồi.
Lê Mẫn Hoa hơi cúi đầu, che giấu đi tâm trạng bối rối của bản thân mình. Trình Diệu Vi nhếch môi cười khẩy ở trong lòng.
“Muốn đe dọa tôi ư? Dần dần, tôi sẽ lấy lại vị trí mợ chủ khiến các người khóc thét.”
Bên ngoài, xe đã chờ sẵn. Trình Diệu Vi sải bước nhanh chóng băng qua bãi cỏ.
“Nhớ những gì tôi dặn. Bây giờ thì tôi tới viện đã.” Trình Diệu Vi hạ giọng nói. Cô nhanh chóng bước lên xe. Chiếc xe rời khỏi nhà họ Tư sau đó.