-
Phần 4
Tóm tắt phần trước: Chị Trần trồng dưa hấu, 500 anh cá tranh nhau mua, thế là một mùa hè làm nông dân bán nông sản chị giàu to. Ngày khai giảng, con Lan lại lên bục kể tội chị Trần, tố chị Photoshop ảnh cho gầy đi để lừa tình. Ô kê chị Trần hiên ngang sải bước lên bục cho thiên hạ chiêm ngưỡng luôn.
14.
Ánh mắt mọi người theo sát bước chân tôi bước lên bục cao.
Lúc tôi dừng lại, Tư Thiên Lan trên bục kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
"Trần Trần, sao bỗng nhiên cậu gầy thế này?"
Các bạn ngồi dưới cũng chết lặng người.
Tôi nhìn Tư Thiên Lan cao ba mét bẻ đôi cạnh mình: "Tư Thiên Lan, cậu bảo tôi xin lỗi chuyện gì? Tôi giống y chang trong mình chứ khác chỗ nào? Tôi lừa họ cái gì?"
Tư Thiên Lan nghệt mặt ra, rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Lát sau, cô ta tựa như nhớ ra chuyện gì đó, lẩm bẩm: "Nhưng cậu đâu thể lừa tình cảm của họ chứ..."
Tư Thiên Lan vừa nói tới đó, một nam sinh đẹp trai cao ráo rắn rỏi ngồi bên dưới bỗng lên tiếng.
Hai tay anh ta siết chặt thành nắm đấm, kiềm chế tới mức đỏ cả mặt: "Tôi cũng mong cô ấy lừa tình tôi lắm! Cô hỏi cô ấy xem, suốt một mùa hè, trừ bán nông sản nhà trồng thì cô ấy có để ý tới sống chết của tôi lần nào không?"
Tôi: "Người anh em, anh là ai nhỉ?"
Anh chàng cao mét chín kia lườm tôi một phát rách cả mí mắt, như thể muốn mắng tôi phụ lòng.
"Nữ nhân, em không biết tên tôi luôn hả?"
Tôi: "À, biết rồi biết rồi! Anh Hành!"
Vương Hành Lá hừ một tiếng, cất cao giọng: "Tôi tên là Vương Giai Thụy."
Ngay sau đó, một thiếu niên mặt mũi thanh tú gọi tôi: "Tiểu Thổ, anh là Quần Đùi Tơi Tả! Anh tên là Tất Tra, em nhớ nha!"
"Chị ơi, em là Thanh Nguyên, Chung Thanh Nguyên!"
...
15.
Cả sân trường rộn ràng hết cả lên, cứ như mở hội chợ không bằng.
Ở trên bục, Tư Thiên Lan bỗng rơm rớm nước mắt, tôi thấy mà còn thương.
Cô ta chu miệng, dè dặt túm áo tôi: "Thế thì tốt quá rồi, Trần Trần. Hóa ra cậu kết bạn với họ là để bán hàng cho họ. Cậu là bạn thân nhất của mình, mình quyết định nói ra là vì mình sợ cậu sai càng thêm sai thôi. Cậu tha lỗi cho mình được không?"
Tha lỗi sao???
Ninh Trần Trần trong nguyên tác phải trả giá bằng cả sinh mạng cho hành động này của Tư Thiên Lan, tôi làm gì có quyền tha thứ cho cô tay thay mặt Ninh Trần Trần chứ.
Tôi nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, ánh mắt đã phủ thêm vẻ lạnh lẽo: "Tư Thiên Lan, cho tôi xin mấy lớp da mặt được không? Tôi thấy da mặt của cậu dày tầng tầng lớp lớp thế kia, bớt mấy lớp chắc cũng không sao đâu nhỉ?"
"Láo xược! Ninh Trần Trần, sao cô dám nói chuyện kiểu đó với Thiên Lan hả?" Một giọng nói sắc bén cắt lời tôi.
Một cậu trai gầy yếu đeo kính gọng vàng bước lên bục, kéo Tư Thiên Lan ra sau lưng bảo vệ.
Hệ thống làm nông: [Tên này là Quách Tiểu Tây trong nhóm F4, người đời đặt biệt danh là Tây Độc.]
Tôi: [Đệch, giờ mà đang ở nông trường thì chắc ngón chân cày xong 50 mẫu đất luôn rồi.]
Quách Tiểu Tây nhếch đôi môi mỏng, nở một nụ cười lạnh lùng: "Ninh Trần Trần, tôi ra lệnh cho cô xin lỗi Thiên Lan!"
Tôi khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn Quách Tiểu Tây: "Chưa cao bằng ngồng tỏi Lý Sơn tôi trồng thì đừng có học đòi làm tổng tài bá đạo nhé!"
Thời gian như đóng băng trong giây phút chúng tôi nhìn nhau!
Gương mặt Quách Tiểu Tây đầy kinh ngạc, tựa như không thể tin rằng tôi đáp lại như thế, cơ mặt cũng kéo nhau rúm ró lại.
Cậu ta ôm ngực, lắp bắp: "Cô... cô..."
16.
Ba công tử khác trong nhóm F4 cũng không ngồi yên nữa, kéo nhau đi lên bục.
Bốn chàng công tử, một chàng mét sáu, ba chàng mét năm lăm.
Chẳng trách Tây Độc lên trước, hóa ra cậu này đảm nhiệm vai trò bình bông trong nhóm.
Bốn cậu chàng mong manh yếu ớt gom lại vừa được một nắm, tôi đấm phát bay luôn cả đám.
Đông Tà: "Quỳ xuống xin lỗi Thiên Lan mau!"
Nam Viên Bắc Triệt đứng sau, mặt mày hớn hở hóng drama.
Tôi cười khẩy: "Muốn tôi xin lỗi Tư Thiên Lan thì cũng được thôi. Chỉ cần Tư Thiên Lan trả lời được một câu hỏi của tôi thôi."
Tư Thiên Lan vội nói: "Trần Trần, chỉ cần cậu chịu tha lỗi cho mình, cậu bảo mình làm gì cũng được."
Tôi chỉ vào bốn anh F4: "Cô tự nói đấy nhé, tôi không ép cô đâu đấy! Vậy thì cô tát họ mỗi người một phát tôi xem nào!"
Tư Thiên Lan cắn môi, vẻ mặt khó xử: "Trần Trần, mình xin lỗi. Người sai là mình! Mình không thể đánh người khác tùy ý được, dù sao thì họ cũng không làm gì sai cả."
Tôi nở một nụ cười khinh bỉ: "Trong mắt cô, đương nhiên là họ không làm gì sai rồi. Bởi vì bốn cọng hành này là tín đồ trung thành của cô! Cô có thể đóng vai sứ giả chính nghĩa ở trường này mà chưa bị lột da chẳng phải vì họ bảo vệ cô sao?"
"Tư Thiên Lan, tôi vốn định hỏi cô, rốt cuộc cô thích người nào trong bốn người này? Đừng đánh trống lảng, cứ nói thẳng là ai xem nào."
Nói xong, tôi im lặng đợi cô ta trả lời.
Cô ta quay đầy liếc nhìn bốn chàng công tử đứng sau lưng mình, bốn chàng công tử cũng nhìn cô ta với vẻ mặt đầy chờ mong.
Tư Thiên Lan đỏ mặt: "Mình với họ chỉ là bạn học bình thường thôi mà, Trần Trần, cậu đừng nói lung tung."
Tôi hỏi vặn lại: "Bạn học bình thường dẫn về nhà cho ở nhờ đúng không?"
"Nghỉ hè hai tháng, cô ở nhà mỗi cọng hành 15 ngày, cô có vẻ giỏi ban ơn mưa móc quá nhỉ!"
Tây Độc lùi lại một bước, ôm ngực ho khan mấy tiếng. Cậu ta ngơ ngác há miệng, mấp máy nửa ngày mới nói thành câu: "Thiên Lan, chẳng phải em nói em tới ở nhờ nhà bà con sao? Hóa ra em sang ở nhờ nhà họ!"
Ba người kia cũng trợn mắt nhìn nhau.
Hiển nhiên là bọn họ cũng không biết chuyện Tư Thiên Lan ở nhờ mỗi nhà 15 ngày.
Chuyện này vốn không ai biết cả, trừ hệ thống nhà tôi.
Nếu Tư Thiên Lan thích tiết lộ chuyện riêng tư của người khác như vậy thì tôi cũng phải cho cô ta trải nghiệm một phen cho biết mùi.
Tư Thiên Lan xấu hổ nhìn họ: "Xin lỗi các anh, em không muốn làm các anh đau lòng. Hôm đó Trần Trần đuổi em đi, em không biết đi đâu, tới đường cùng mới phải nhắn tin cho các anh. Chẳng ngờ các anh đều tốt bụng cho em ở nhờ..."
"Em không biết phải làm sao để từ chối ý tốt của các anh, nên mới nghĩ ra cách làm ngu ngốc như vậy."
Tư Thiên Lan mắt đẫm lệ, nói chuyện vô cùng thống thiết, khiến cho Tây Độc giận mà không biết phát tiết chỗ nào.
Cậu ta tức tối đánh yêu Đông Tà bên cạnh mấy đấm.
Đông Tà cũng khều khều lại cậu ta mấy khều.
Nam Viên, Bắc Triệt vội vàng tới can, nhưng phải chịu tai bay vạ gió.
Thế là bốn con gà mờ sức chiến đấu ngang học sinh tiểu học nhào vào quần ẩu, còn Tư Thiên Lan đứng cạnh vừa khuyên can vừa khóc lóc như mưa như gió.
Đợi đến lúc tôi xuống khỏi bục thì lãnh đạo trường mới hoàn hồn, lao lên ngăn cản trận ẩu đả không ai trầy miếng da nào kia.
Nhân tiện thông báo.
[Ngày mai tổ chức khảo sát thể chất! Ai về nhất sẽ nhận được phần thưởng năm trăm ngàn tệ.]
17.
Sau khi tan học, tôi vừa về tới nhà đã thấy biệt thự bị dán giấy đỏ niêm phong.
Ba mẹ Ninh Trần Trần mặt mày đờ đẫn ngồi trước bậc thềm.
Phải công nhận một điều, nhóm F4 không ai bị bệnh trì hoãn cả, việc hôm nay không để ngày mai! Cái này đáng để học tập!
Tôi đánh con xe hàng nội địa mới mua dạo trước chở họ tới căn nhà nhỏ tôi mua ở tạm.
Bốn giờ sáng, tôi xuống giường ra nông trường hái 500 bắp ngô, mang tới căng tin trường luộc chín.
Lúc này, trời đã sáng hẳn.
Tôi làm cái sạp nhỏ bán ngô luộc trước cổng trường.
Vẫn bán giá mười đồng một bắp, không dối trên gạt dưới.
Bắp ngô trong nồi tỏa hương thơm ngào ngạt.
Tôi cắn một miếng, vừa mềm vừa thơm vừa ngọt.
Sau khi đặt mã QR lên bàn, tôi lấy quyển “Từ điển Nông nghiệp" trong cặp ra đọc.
Làm nghề gì thì yêu nghề nấy!
Chẳng bao lâu, học sinh bắt đầu lục tục tới trường.
Rất nhiều người bị mùi bắp luộc ngào ngạt kéo chân lại đây.
Nhưng có lẽ là do học sinh trường quý tộc áo quần sang trọng quá, không dám cầm bắp ngô gặm trước mặt bao nhiêu người như vậy, sợ mất hình tượng.
Trong lúc mọi người còn do dự thì Vương Hành Lá đã tới.
"Sao... sao em không bán bắp ngô trong nhóm chat nữa?"
Tôi ngẩng đầu lên đáp: "Tôi không thể đè các anh ra bắt mua mãi được! Bắp ngô nhà tôi rất ngon, tôi muốn thử tìm nguồn tiêu thụ khác."
Vương Hành Lá có vẻ rất tức giận: "Ai bảo em đè họ ra bắt mua! Em đè một mình tôi là được rồi!"
"Ngô luộc bữa nay tôi mua hết, hôm nay còn phải tham gia khảo sát thể chất, em mau về nghỉ ngơi đi."
Tôi chỉ vào tấm bảng trên bàn, trên đó viết một người chỉ được mua tối đa mười bắp ngô.
Vương Hành Lá nghiến răng, móc điện thoại ra nhắn tin.
Chưa tới 10 phút, một đoàn người rồng rắn xếp hàng trước sạp ngô luộc của tôi.
Không phải 500 con cá của tôi thì còn có thể là ai được nữa.
Chưa tới nửa tiếng, nồi ngô luộc đã sạch bách.
Vương Hành Lá còn gọi người bưng luôn cái nồi tới căng tin giùm tôi luôn.