Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Mộng tan
Mặc dù đã qua hai ngày, nhưng người ở xung quanh giống như cũng không dám đến đây xem xét, cho nên, Trầm phủ của hiện tại vẫn như cũ là thi xác ngang dọc.
Hơn nữa, bởi vì nằm ủ trong tuyết, nên những thi thể này cũng giữ vững bộ dạng nguyên vẹn như lúc ban đầu. Khiến Trầm Ngân có ảo giác, thảm trạng đó cũng chỉ mới xảy ra vào hôm nay.
Bốn phía là tiếng giòi bọ vo ve inh ỏi. Ngoài ra, cũng chỉ còn lại tiếng bước chân của y.
Một khắc đặt chân vào trong sân lớn, bước chân Trầm Ngân liền bắt đầu xiu vẹo, không còn giữ được thăng bằng nữa.
Bàn ghế nghiêng ngã ngang dọc, bát đĩa cùng thức ăn cũng bị hất tung ra khắp nơi. Xa xa, là bốn cỗ thi thể mỗi người một ngã, đã sớm bị tuyết trắng bao chùm. Đan xen với đó, chính là từng vết máu khô cạn, đóng lại thành từng vệt đen sì.
Trầm Ngân đi tới, nhưng cuối cùng lại biến thành dùng cả tay lẫn chân bò trên tuyết lạnh. Hai mắt y trống rỗng, nước mắt tưởng chừng đã sớm khô cằn, lúc này lại không khống chế được mà rơi xuống.
"Cha ơi, mẹ ơi..."
Hơi thở như sắp đứt đoạn, Trầm Ngân chỉ có thể thều thào ra từng tiếng một. Mười ngón tay bắt đầu đào bới trong tuyết, xô đẩy thân thể đã sớm đông cứng, không còn nhúc nhích của bọn họ:"Cha ơi, mẹ ơi, ca ca, tẩu tẩu,...Làm ơn đi, van xin các ngươi, trả lời Ngân nhi đi mà..."
"Van xin các ngươi, mau trả lời đi, đừng ngủ nữa..."
"Đừng bỏ lại Ngân nhi một mình mà..."
"Hức, ai trả cha mẹ lại cho ta đi. Ai đến gọi bọn họ tỉnh dậy đi!"
"Mọi người xin hãy tỉnh lại đi mà. Ngân nhi hứa sẽ nghe lời, sẽ không bao giờ ngỗ nghịch với các ngươi nữa, làm ơn, đừng bỏ rơi ta mà..."
Trầm Ngân tựa như điên rồi, chỉ biết một bên gào khóc, một bên ôm lấy những thân thể đã lạnh cóng như băng kia. Y dùng tay không phủi bỏ tuyết dày trên người bọn họ, phảng phất như vậy có thể đem bọn họ đánh thức.
"Oa...Tỉnh dậy đi...Mau tỉnh dậy đi...đừng ngủ nữa mà..."
Trầm Ô quỳ rạp trên đất, muốn ôm lấy y, muốn ngăn y lại. Nói cho y biết, người đã chết liền không thể sống lại được nữa. Nhưng mỗi lần bàn tay vươn ra, thì đều không ngoại lệ xuyên thấu qua người y.
"Đừng khóc...ngươi đừng khóc nữa..." Trầm Ô lẩm bẩm, một bên lại không ngừng cố gắng lau đi nước mắt vĩnh viễn không thể lau khô trên mặt y.
Giữa tuyết trắng cùng thi xác chất chồng, hai bóng người cô tịch đang ngồi đối diện với nhau, lệ rơi đầy mặt. Tiếng khóc thê lương, tiếng van xin, thống khổ của bọn họ, đều không một ai có thể hiểu hết được cả.
"Trầm Ô! Tất cả là do ngươi! Ngươi trả thân nhân lại đây cho ta! Ngươi chính là tên súc sinh, là bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa. Ta hận ngươi đến chết! Ta nguyền rủa ngươi chết không yên lành!"
Nhìn Trầm Ngân ngửa mặt hướng thương thiên phát ra lời nguyền rủa bản thân. Trầm Ô không giận, trái lại, lại chỉ cảm thấy đau đớn như bị người sát muối vào tim.
Chẳng trách, y lại hận hắn đến vậy.
Chẳng trách, y luôn cứ đối nghịch với hắn...
Ánh mắt đỏ ngầu, ẩn chứa hận ý thấu trời, tựa như tâm can vỡ nát của y. Thời khắc này cũng trở thành hình ảnh mà Trầm Ô vĩnh viễn không thể quên đi được.
Mộng, chung quy là vẫn có lúc phải tỉnh.
Mộng cảnh tan đi, Trầm Ô mới nặng nề mở mắt, nhìn ngắm đỉnh giường đính dạ minh châu của mình. Nhưng nào ngờ, không kịp phòng ngừa lại bị dọa cho giật nảy mình, lập tức ngồi bật dậy:"Ngươi đang làm gì?!!"
Trầm Ngân đang làm gì? Y thế mà lại đưa tay bóp cổ hắn! Mặc dù y vẫn chưa dùng sức, nhưng vẫn như cũ khiến Trầm Ô toàn thân phát lạnh. Hắn thật sự là không dám tưởng tượng, nếu bản thân tỉnh dậy trễ một chút, thì loại chuyện gì sẽ xảy ra.
Vốn cũng không có tự tin có thể thành công giết chết hắn, Trầm Ngân chỉ là định xả giận một chút mà thôi. Cho nên, khi thấy hắn tỉnh dậy, y cũng chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, liền đã bình tĩnh xoay người bước xuống giường.
Y thừa nhận, chính mình đang thị sủng sinh kiêu.
Nhưng y lại có tư bản để làm vậy. Bởi vì lúc này, trong bụng y cũng đã có một tấm kim bài miễn tử, để y có thể tùy ý chọc giận Trầm Ô.
Hắn giận hơn nữa thì đã thế nào? Cùng lắm là mắng, hoặc ra tay đánh y mà thôi. Nếu không, còn có thể trực tiếp bóp chết y không thành?
Trầm Ngân ngồi vào trước gương đồng, bắt đầu chải tóc. Lúc này, thời gian cũng đã vượt quá canh năm. E là không bao lâu nữa, mặt trời đều sẽ vượt qua chân trời.
Y chậm rãi chải đầu, ánh mắt lại phát hiện một thân ảnh đang thất thểu như người mất hồn đi về phía mình. Đem lược buông xuống, mày kiếm nhướng lên. Nhưng chưa để y buông lời dò hỏi, nam nhân kia liền đã đột ngột ngồi thụp xuống bên chân y.
"Ca ca...ta xin lỗi..." Trầm Ô gục đầu, từng lọn tóc rũ qua vai, khiến bộ dạng của hắn trở nên có phần túng quẫn. Hắn run rẩy cầm lấy tay y, khẽ cọ mặt vào trên đó, tựa như một chỉ cẩu đang làm nũng, cầu xin thương xót của chủ nhân.
"Ta sai rồi. Ta không nên đối xử với ngươi như vậy."
"Là ta cầm thú, ta không xứng làm người. Ca ca, ngươi tha thứ cho ta đi, được không? Ca ca..."
Nhìn nam nhân thấp hèn gục vào trên đầu gối của mình, Trầm Ngân liền âm thầm nhíu mày. Thầm nghĩ, cái tên này hôm nay là uống lộn thuốc rồi sao? Sao lại đột nhiên nói xin lỗi y, còn gọi y là ca ca...
Trong lúc Trầm Ngân còn đang nghi hoặc, thì âm thanh thần bí vắng mặt lâu ngày kia liền đã đột nhiên không chút báo trước vang lên, nhiễu loạn dòng suy nghĩ của y.
[ Trầm Ô bởi vì thông qua Dệt Mộng Thuật, nên đã nhìn thấy được những chuyện trước kia đã từng xảy ra trên người nguyên chủ. Lúc này, hắn đang rất đau khổ, cũng rất hối hận. Thỉnh nhanh chóng làm ra lựa chọn:
1. Tha lỗi cho hắn, nói với hắn mọi chuyện đều đã qua rồi, sẽ không truy cứu nữa.
2. Tại chỗ trở mặt, trực tiếp cự tuyệt hắn.
3. Tự tìm cách ứng phó.
Nhắc nhở hữu nghị: quyết định này có thể ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của ngươi về nhau. Thỉnh cân nhắc thật kĩ trước khi quyết định.]
Hơn nữa, bởi vì nằm ủ trong tuyết, nên những thi thể này cũng giữ vững bộ dạng nguyên vẹn như lúc ban đầu. Khiến Trầm Ngân có ảo giác, thảm trạng đó cũng chỉ mới xảy ra vào hôm nay.
Bốn phía là tiếng giòi bọ vo ve inh ỏi. Ngoài ra, cũng chỉ còn lại tiếng bước chân của y.
Một khắc đặt chân vào trong sân lớn, bước chân Trầm Ngân liền bắt đầu xiu vẹo, không còn giữ được thăng bằng nữa.
Bàn ghế nghiêng ngã ngang dọc, bát đĩa cùng thức ăn cũng bị hất tung ra khắp nơi. Xa xa, là bốn cỗ thi thể mỗi người một ngã, đã sớm bị tuyết trắng bao chùm. Đan xen với đó, chính là từng vết máu khô cạn, đóng lại thành từng vệt đen sì.
Trầm Ngân đi tới, nhưng cuối cùng lại biến thành dùng cả tay lẫn chân bò trên tuyết lạnh. Hai mắt y trống rỗng, nước mắt tưởng chừng đã sớm khô cằn, lúc này lại không khống chế được mà rơi xuống.
"Cha ơi, mẹ ơi..."
Hơi thở như sắp đứt đoạn, Trầm Ngân chỉ có thể thều thào ra từng tiếng một. Mười ngón tay bắt đầu đào bới trong tuyết, xô đẩy thân thể đã sớm đông cứng, không còn nhúc nhích của bọn họ:"Cha ơi, mẹ ơi, ca ca, tẩu tẩu,...Làm ơn đi, van xin các ngươi, trả lời Ngân nhi đi mà..."
"Van xin các ngươi, mau trả lời đi, đừng ngủ nữa..."
"Đừng bỏ lại Ngân nhi một mình mà..."
"Hức, ai trả cha mẹ lại cho ta đi. Ai đến gọi bọn họ tỉnh dậy đi!"
"Mọi người xin hãy tỉnh lại đi mà. Ngân nhi hứa sẽ nghe lời, sẽ không bao giờ ngỗ nghịch với các ngươi nữa, làm ơn, đừng bỏ rơi ta mà..."
Trầm Ngân tựa như điên rồi, chỉ biết một bên gào khóc, một bên ôm lấy những thân thể đã lạnh cóng như băng kia. Y dùng tay không phủi bỏ tuyết dày trên người bọn họ, phảng phất như vậy có thể đem bọn họ đánh thức.
"Oa...Tỉnh dậy đi...Mau tỉnh dậy đi...đừng ngủ nữa mà..."
Trầm Ô quỳ rạp trên đất, muốn ôm lấy y, muốn ngăn y lại. Nói cho y biết, người đã chết liền không thể sống lại được nữa. Nhưng mỗi lần bàn tay vươn ra, thì đều không ngoại lệ xuyên thấu qua người y.
"Đừng khóc...ngươi đừng khóc nữa..." Trầm Ô lẩm bẩm, một bên lại không ngừng cố gắng lau đi nước mắt vĩnh viễn không thể lau khô trên mặt y.
Giữa tuyết trắng cùng thi xác chất chồng, hai bóng người cô tịch đang ngồi đối diện với nhau, lệ rơi đầy mặt. Tiếng khóc thê lương, tiếng van xin, thống khổ của bọn họ, đều không một ai có thể hiểu hết được cả.
"Trầm Ô! Tất cả là do ngươi! Ngươi trả thân nhân lại đây cho ta! Ngươi chính là tên súc sinh, là bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa. Ta hận ngươi đến chết! Ta nguyền rủa ngươi chết không yên lành!"
Nhìn Trầm Ngân ngửa mặt hướng thương thiên phát ra lời nguyền rủa bản thân. Trầm Ô không giận, trái lại, lại chỉ cảm thấy đau đớn như bị người sát muối vào tim.
Chẳng trách, y lại hận hắn đến vậy.
Chẳng trách, y luôn cứ đối nghịch với hắn...
Ánh mắt đỏ ngầu, ẩn chứa hận ý thấu trời, tựa như tâm can vỡ nát của y. Thời khắc này cũng trở thành hình ảnh mà Trầm Ô vĩnh viễn không thể quên đi được.
Mộng, chung quy là vẫn có lúc phải tỉnh.
Mộng cảnh tan đi, Trầm Ô mới nặng nề mở mắt, nhìn ngắm đỉnh giường đính dạ minh châu của mình. Nhưng nào ngờ, không kịp phòng ngừa lại bị dọa cho giật nảy mình, lập tức ngồi bật dậy:"Ngươi đang làm gì?!!"
Trầm Ngân đang làm gì? Y thế mà lại đưa tay bóp cổ hắn! Mặc dù y vẫn chưa dùng sức, nhưng vẫn như cũ khiến Trầm Ô toàn thân phát lạnh. Hắn thật sự là không dám tưởng tượng, nếu bản thân tỉnh dậy trễ một chút, thì loại chuyện gì sẽ xảy ra.
Vốn cũng không có tự tin có thể thành công giết chết hắn, Trầm Ngân chỉ là định xả giận một chút mà thôi. Cho nên, khi thấy hắn tỉnh dậy, y cũng chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, liền đã bình tĩnh xoay người bước xuống giường.
Y thừa nhận, chính mình đang thị sủng sinh kiêu.
Nhưng y lại có tư bản để làm vậy. Bởi vì lúc này, trong bụng y cũng đã có một tấm kim bài miễn tử, để y có thể tùy ý chọc giận Trầm Ô.
Hắn giận hơn nữa thì đã thế nào? Cùng lắm là mắng, hoặc ra tay đánh y mà thôi. Nếu không, còn có thể trực tiếp bóp chết y không thành?
Trầm Ngân ngồi vào trước gương đồng, bắt đầu chải tóc. Lúc này, thời gian cũng đã vượt quá canh năm. E là không bao lâu nữa, mặt trời đều sẽ vượt qua chân trời.
Y chậm rãi chải đầu, ánh mắt lại phát hiện một thân ảnh đang thất thểu như người mất hồn đi về phía mình. Đem lược buông xuống, mày kiếm nhướng lên. Nhưng chưa để y buông lời dò hỏi, nam nhân kia liền đã đột ngột ngồi thụp xuống bên chân y.
"Ca ca...ta xin lỗi..." Trầm Ô gục đầu, từng lọn tóc rũ qua vai, khiến bộ dạng của hắn trở nên có phần túng quẫn. Hắn run rẩy cầm lấy tay y, khẽ cọ mặt vào trên đó, tựa như một chỉ cẩu đang làm nũng, cầu xin thương xót của chủ nhân.
"Ta sai rồi. Ta không nên đối xử với ngươi như vậy."
"Là ta cầm thú, ta không xứng làm người. Ca ca, ngươi tha thứ cho ta đi, được không? Ca ca..."
Nhìn nam nhân thấp hèn gục vào trên đầu gối của mình, Trầm Ngân liền âm thầm nhíu mày. Thầm nghĩ, cái tên này hôm nay là uống lộn thuốc rồi sao? Sao lại đột nhiên nói xin lỗi y, còn gọi y là ca ca...
Trong lúc Trầm Ngân còn đang nghi hoặc, thì âm thanh thần bí vắng mặt lâu ngày kia liền đã đột nhiên không chút báo trước vang lên, nhiễu loạn dòng suy nghĩ của y.
[ Trầm Ô bởi vì thông qua Dệt Mộng Thuật, nên đã nhìn thấy được những chuyện trước kia đã từng xảy ra trên người nguyên chủ. Lúc này, hắn đang rất đau khổ, cũng rất hối hận. Thỉnh nhanh chóng làm ra lựa chọn:
1. Tha lỗi cho hắn, nói với hắn mọi chuyện đều đã qua rồi, sẽ không truy cứu nữa.
2. Tại chỗ trở mặt, trực tiếp cự tuyệt hắn.
3. Tự tìm cách ứng phó.
Nhắc nhở hữu nghị: quyết định này có thể ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của ngươi về nhau. Thỉnh cân nhắc thật kĩ trước khi quyết định.]