Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Bán vào kỹ viện
Trầm Ô đứng đằng xa, có chút hí ngược tùy ý liếc nhìn y. Chỉ là, hô hấp của hắn ngay lập tức liền không khỏi cứng lại, rốt cuộc không thể rời mắt được nữa.
Chỉ thấy lúc này, mái tóc của y bởi vì thấm ướt mà đang dính sát lên sườn mặt. Từng sợi tóc đen rũ xuống, đem dung mạo thanh thoát miêu tả càng thêm tinh tế.
Y phục ướt đẫm bám sát vào trên người y, lộ ra dáng người nhỏ bé, nhưng lại vô cùng hoàn mỹ, nơi cần ốm thì ốm, nơi cần có thịt thì có thịt.
Tựa hồ là phát hiện ánh mắt của hắn, y liền theo bản năng dùng tay chắn trước bộ vị chủ yếu trên người của mình. Gương mặt bởi vì nước nóng mà bị nung đến đỏ bừng, lúc này lại càng giống một đóa phù dung vừa chớm nở.
Yết hầu không hiểu thấu lại khẽ lăn lộn. Cố nén xuống cảm giác miệng khô lưỡi khô, Trầm Ô liền nhếch miệng cười lạnh:"Không cần che, cũng chẳng có gì đáng nhìn."
"Dù sao, bổn vương cũng đối nam nhân không có hứng thú."
Chậm rãi bước tới trước mặt Trầm Ngân đang đứng trong dục thùng. Không để ý nước đọng trên sàn nhà, ánh mắt hắn khi nhìn về phía y không chỉ có nồng đậm khinh bỉ, mà còn xen lẫn một tia xâm lược nhỏ bé đến chính hắn cũng không nhận ra.
"Mà cho dù có hứng thú đi nữa. Bổn vương cũng sẽ không bụng đói ăn quàng đến mức chạm vào loại mặt hàng như ngươi."
Những lời này của Trầm Ô, khiến bả vai Trầm Ngân thoáng cứng đờ. Cái cảm giác bị người xem như hàng hóa, tùy tiện đánh giá, chê bai này, xác thực là không dễ chịu chút nào.
Ngay khi y còn đang nghẹn uất, Trầm Ô đã tựa như ma xui quỷ khiến thế nào mà dùng ngón trỏ nâng cằm y lên.
Nhìn dung nhan mềm mại của đối phương, hắn liền không rõ ý vị cười trừ:"Nhưng không sao, bổn vương không hứng thú, nhưng những kẻ khác thì khẳng định sẽ có a."
"Tỷ như tên Bạch Đế kia. Cũng không biết ngươi đã cho hắn uống bùa mê thuốc lú gì, lại khiến hắn muốn mang ngươi đi."
"Trầm Ngân, xem ra bổn vương đã coi nhẹ khả năng thông đồng nam nhân của ngươi rồi a." Ngón cái bất ngờ vuốt ve da mặt vẫn còn vương lại chút nước của y, hắn liền miệt thị gằn từng chữ một:"Loại hạ tiện như ngươi, xác thực là trời sinh nên hầu hạ dưới thân nam nhân."
May mắn rằng Trầm Ngân chỉ là một linh hồn sống tạm đến từ thế giới khác. Nếu là để nguyên chủ nghe được những lời sỉ nhục này, y nhất định sẽ thống khổ không chịu nổi.
Không quản suy nghĩ của Trầm Ngân là gì, Trầm Ô lúc này liền đã nói tiếp:"Ngươi nói xem, nếu bổn vương đem ngươi bán vào thanh lâu thì sẽ thế nào? Ngươi có thể hay không trở thành tiểu quan đầu bảng, bị trăm người cưỡi, vạn người cưỡi?"
[ Trong vòng mười giây, hãy nhanh chóng làm ra phản ứng:
1. Cầu xin tha thứ. ( Lập tức bị lôi ra, bán vào kỹ viện)
2. Mắng chửi, khiêu khích. ( Bị Trầm Ô trong lúc tức giận đánh chết)
3. Tự nghĩ cách, cầu nhiều phúc.]
Lại là thanh âm thần bí đó!
Nghe thấy nội dung mà nó đưa ra, toàn thân Trầm Ngân liền cứng ngắc. Bởi vì lần này, bất kể là thuận theo hay phản kháng, kết cục của y đều sẽ không hề tốt đẹp chút nào.
Bị bán vào kỹ viện là không thể nào rồi. Về phần bị đánh chết trong lúc tức giận thì lại càng không!
Trầm Ngân yên lặng có chút lâu, cũng khiến sự kiên nhẫn của Trầm Ô bị chậm rãi bị ma diệt.
Mắt thấy hắn cau mày, giống như muốn đưa ra phán quyết cho mình, đầu óc Trầm Ngân liền nhanh chóng xoay chuyển, trăm vạn khả năng như một thước phim nhanh không ngừng lướt qua trong đầu.
Y cần một thứ gì đó, một thứ gì đó có thể khiến cho Trầm Ô không dám giết y.
Nguyên chủ khẳng định là phải có át chủ bài gì đó mà y không nhớ ra được.
Là thứ gì? Rốt cuộc là thứ gì?
Suy nghĩ hỗn loạn tưng bừng, tim của Trầm Ngân cũng không ngừng gia tốc đập. Bỗng dưng, tựa như thể hồ quán đính, đồng tử của Trầm Ngân liền hơi ngưng tụ, chậm rãi lóe lên tia sáng.
Có! Nguyên chủ xác thực là có át chủ bài!
Trời ạ, tại sao y và cả nguyên chủ đều xem nhẹ kim bài miễn tử lớn như vậy a?!!
Nếu hỏi trên đời này, còn có thứ gì có thể kiềm chế được Trầm Ô, thì đó chỉ có thể là Trầm gia, là phụ mẫu cùng ca ca, tẩu tẩu của nguyên chủ!
Vì vậy, ngay khi Trầm Ô vừa định mở miệng gọi thị vệ vào, mang Trầm Ngân đưa tới kỹ viện lớn nhất Ma giới, thì kẻ từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng kia, bỗng dưng lại phát ra tiếng cười tà dị.
"Ha ha..."
"Ngươi cười cái gì?" Tiếng cười của Trầm Ngân khiến Trầm Ô cảm thấy rất không thoải mái. Hắn nhíu mày, trầm giọng quát.
Chỉ là, Trầm Ngân hiển nhiên là đã xem nhẹ đi sự tồn tại của hắn. Y vẫn tiếp tục cười phá lên, hơn nữa còn càng ngày càng quá phận.
Tức giận bóp lấy quai hàm của y, Trầm Ô liền tức giận quát lớn:"Bổn vương hỏi ngươi, ngươi đang cười cái gì!!?"
Chỉ là, một khắc nhìn thấy biểu cảm của Trầm Ngân lúc này, Trầm Ô lại không khỏi ngây ra, có phần sửng sốt.
Bởi vì bên dưới nụ cười điên loạn kia, lại là một gương mặt che kín nước mắt. Đôi mắt y lúc này đã sớm bị phẫn hận cùng thống khổ chôn vùi.
Ánh mắt y trực thẳng nhìn Trầm Ngân, giọng nói bén nhọn, tựa hồ là xé rách cuống họng phát ra:"Ngươi hỏi ta cười cái gì? Ha hả..."
"Ta là đang cười phụ mẫu của ta vì sao lại phải cứu một tên bạch nhãn lang như ngươi!"
"Ngươi vì cứu một lão đầu không quen biết mà hại chết bọn họ. Ngươi trở thành anh hùng, nhưng cha, mẹ, ca ca, tẩu tẩu, còn có cả chất tử chưa ra đời của ta cũng đều chết cả rồi. Vì sao bạch nhãn lang như ngươi còn chưa chết!"
"Bọn họ từng đối xử tệ bạc với ngươi, hãm hại ngươi sao?!! Vì sao lại phải hại chết bọn họ!"
"Nay, ngươi đều đã hại Trầm gia tan nhà nát cửa rồi...hại thêm một Trầm Ngân nữa thì cũng đã sao?" Nói đến câu cuối cùng, thần sắc giận dữ trên mặt Trầm Ngân liền đọng lại.
Y nở một nụ cười giễu cợt, thần sắc lại ảm đạm phai mờ.
**Truyện ngược có xíu xiu thôi nha mọi người, mọi người phải tin tưởng ta!
Chỉ thấy lúc này, mái tóc của y bởi vì thấm ướt mà đang dính sát lên sườn mặt. Từng sợi tóc đen rũ xuống, đem dung mạo thanh thoát miêu tả càng thêm tinh tế.
Y phục ướt đẫm bám sát vào trên người y, lộ ra dáng người nhỏ bé, nhưng lại vô cùng hoàn mỹ, nơi cần ốm thì ốm, nơi cần có thịt thì có thịt.
Tựa hồ là phát hiện ánh mắt của hắn, y liền theo bản năng dùng tay chắn trước bộ vị chủ yếu trên người của mình. Gương mặt bởi vì nước nóng mà bị nung đến đỏ bừng, lúc này lại càng giống một đóa phù dung vừa chớm nở.
Yết hầu không hiểu thấu lại khẽ lăn lộn. Cố nén xuống cảm giác miệng khô lưỡi khô, Trầm Ô liền nhếch miệng cười lạnh:"Không cần che, cũng chẳng có gì đáng nhìn."
"Dù sao, bổn vương cũng đối nam nhân không có hứng thú."
Chậm rãi bước tới trước mặt Trầm Ngân đang đứng trong dục thùng. Không để ý nước đọng trên sàn nhà, ánh mắt hắn khi nhìn về phía y không chỉ có nồng đậm khinh bỉ, mà còn xen lẫn một tia xâm lược nhỏ bé đến chính hắn cũng không nhận ra.
"Mà cho dù có hứng thú đi nữa. Bổn vương cũng sẽ không bụng đói ăn quàng đến mức chạm vào loại mặt hàng như ngươi."
Những lời này của Trầm Ô, khiến bả vai Trầm Ngân thoáng cứng đờ. Cái cảm giác bị người xem như hàng hóa, tùy tiện đánh giá, chê bai này, xác thực là không dễ chịu chút nào.
Ngay khi y còn đang nghẹn uất, Trầm Ô đã tựa như ma xui quỷ khiến thế nào mà dùng ngón trỏ nâng cằm y lên.
Nhìn dung nhan mềm mại của đối phương, hắn liền không rõ ý vị cười trừ:"Nhưng không sao, bổn vương không hứng thú, nhưng những kẻ khác thì khẳng định sẽ có a."
"Tỷ như tên Bạch Đế kia. Cũng không biết ngươi đã cho hắn uống bùa mê thuốc lú gì, lại khiến hắn muốn mang ngươi đi."
"Trầm Ngân, xem ra bổn vương đã coi nhẹ khả năng thông đồng nam nhân của ngươi rồi a." Ngón cái bất ngờ vuốt ve da mặt vẫn còn vương lại chút nước của y, hắn liền miệt thị gằn từng chữ một:"Loại hạ tiện như ngươi, xác thực là trời sinh nên hầu hạ dưới thân nam nhân."
May mắn rằng Trầm Ngân chỉ là một linh hồn sống tạm đến từ thế giới khác. Nếu là để nguyên chủ nghe được những lời sỉ nhục này, y nhất định sẽ thống khổ không chịu nổi.
Không quản suy nghĩ của Trầm Ngân là gì, Trầm Ô lúc này liền đã nói tiếp:"Ngươi nói xem, nếu bổn vương đem ngươi bán vào thanh lâu thì sẽ thế nào? Ngươi có thể hay không trở thành tiểu quan đầu bảng, bị trăm người cưỡi, vạn người cưỡi?"
[ Trong vòng mười giây, hãy nhanh chóng làm ra phản ứng:
1. Cầu xin tha thứ. ( Lập tức bị lôi ra, bán vào kỹ viện)
2. Mắng chửi, khiêu khích. ( Bị Trầm Ô trong lúc tức giận đánh chết)
3. Tự nghĩ cách, cầu nhiều phúc.]
Lại là thanh âm thần bí đó!
Nghe thấy nội dung mà nó đưa ra, toàn thân Trầm Ngân liền cứng ngắc. Bởi vì lần này, bất kể là thuận theo hay phản kháng, kết cục của y đều sẽ không hề tốt đẹp chút nào.
Bị bán vào kỹ viện là không thể nào rồi. Về phần bị đánh chết trong lúc tức giận thì lại càng không!
Trầm Ngân yên lặng có chút lâu, cũng khiến sự kiên nhẫn của Trầm Ô bị chậm rãi bị ma diệt.
Mắt thấy hắn cau mày, giống như muốn đưa ra phán quyết cho mình, đầu óc Trầm Ngân liền nhanh chóng xoay chuyển, trăm vạn khả năng như một thước phim nhanh không ngừng lướt qua trong đầu.
Y cần một thứ gì đó, một thứ gì đó có thể khiến cho Trầm Ô không dám giết y.
Nguyên chủ khẳng định là phải có át chủ bài gì đó mà y không nhớ ra được.
Là thứ gì? Rốt cuộc là thứ gì?
Suy nghĩ hỗn loạn tưng bừng, tim của Trầm Ngân cũng không ngừng gia tốc đập. Bỗng dưng, tựa như thể hồ quán đính, đồng tử của Trầm Ngân liền hơi ngưng tụ, chậm rãi lóe lên tia sáng.
Có! Nguyên chủ xác thực là có át chủ bài!
Trời ạ, tại sao y và cả nguyên chủ đều xem nhẹ kim bài miễn tử lớn như vậy a?!!
Nếu hỏi trên đời này, còn có thứ gì có thể kiềm chế được Trầm Ô, thì đó chỉ có thể là Trầm gia, là phụ mẫu cùng ca ca, tẩu tẩu của nguyên chủ!
Vì vậy, ngay khi Trầm Ô vừa định mở miệng gọi thị vệ vào, mang Trầm Ngân đưa tới kỹ viện lớn nhất Ma giới, thì kẻ từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng kia, bỗng dưng lại phát ra tiếng cười tà dị.
"Ha ha..."
"Ngươi cười cái gì?" Tiếng cười của Trầm Ngân khiến Trầm Ô cảm thấy rất không thoải mái. Hắn nhíu mày, trầm giọng quát.
Chỉ là, Trầm Ngân hiển nhiên là đã xem nhẹ đi sự tồn tại của hắn. Y vẫn tiếp tục cười phá lên, hơn nữa còn càng ngày càng quá phận.
Tức giận bóp lấy quai hàm của y, Trầm Ô liền tức giận quát lớn:"Bổn vương hỏi ngươi, ngươi đang cười cái gì!!?"
Chỉ là, một khắc nhìn thấy biểu cảm của Trầm Ngân lúc này, Trầm Ô lại không khỏi ngây ra, có phần sửng sốt.
Bởi vì bên dưới nụ cười điên loạn kia, lại là một gương mặt che kín nước mắt. Đôi mắt y lúc này đã sớm bị phẫn hận cùng thống khổ chôn vùi.
Ánh mắt y trực thẳng nhìn Trầm Ngân, giọng nói bén nhọn, tựa hồ là xé rách cuống họng phát ra:"Ngươi hỏi ta cười cái gì? Ha hả..."
"Ta là đang cười phụ mẫu của ta vì sao lại phải cứu một tên bạch nhãn lang như ngươi!"
"Ngươi vì cứu một lão đầu không quen biết mà hại chết bọn họ. Ngươi trở thành anh hùng, nhưng cha, mẹ, ca ca, tẩu tẩu, còn có cả chất tử chưa ra đời của ta cũng đều chết cả rồi. Vì sao bạch nhãn lang như ngươi còn chưa chết!"
"Bọn họ từng đối xử tệ bạc với ngươi, hãm hại ngươi sao?!! Vì sao lại phải hại chết bọn họ!"
"Nay, ngươi đều đã hại Trầm gia tan nhà nát cửa rồi...hại thêm một Trầm Ngân nữa thì cũng đã sao?" Nói đến câu cuối cùng, thần sắc giận dữ trên mặt Trầm Ngân liền đọng lại.
Y nở một nụ cười giễu cợt, thần sắc lại ảm đạm phai mờ.
**Truyện ngược có xíu xiu thôi nha mọi người, mọi người phải tin tưởng ta!