Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Chương 79
Mấy người ở đấy thấy vậy liền to nhỏ: “Tuổi trẻ thật hiếu thắng nha, đã đổ thua rồi còn không chấp nhận kết quả.”
Mộc Tâm không quan tâm những người bàn tán xung quanh, cô chăm chú nhìn bác thợ dùng dụng cụ cắt lên viên ngọc thạch.
Một đường được cắt ra, tia sáng màu xanh lục đậm len theo khe nứt chiếu ra ngoài. Bác thợ mở to mắt, không tin được mà tiếp tục cắt xuống. Ánh sáng xanh ngày càng đậm ngày càng sáng, sau khi cắt xong, bác thợ kinh hô một tiếng:
“Không thể tin được, là ngọc trong ngọc, mà còn là đế vương lục giá trị liên thành.”
Mọi người vì bất ngờ mà nháu nhàu đòi lại gần xem. Các chuyên gia săn ngọc nghe thấy thì bắt đầu rục rịch, họ đi tới quan sát tỉ mỉ viên ngọc. Có vài người trong số đó đi về phía Mộc Tâm đưa danh thiếp làm quen, còn có người ngỏ ý bỏ ra giá cao để mua lại viên ngọc đó.
Mộc Tâm chỉ nhận danh thiếp rồi từ chối khéo, cô biết sau này có lẽ sẽ còn hợp tác với họ nên cô luôn giữ thái độ và hành động rất khuôn phép mà không thể bắt bẻ được.
Một bóng người cao gầy đứng trong góc phòng quan sát Mộc Tâm từ nảy đến giờ, khẽ nở nụ cười nguy hiểm rồi lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Bên này, Mộc Tâm đưa ngọc cho nhân viên cất vào vali vận chuyển rồi cùng Trịnh Sâm và Joile xách ra ngoài. Đi lại quầy gởi đồ lấy đồ xong thì ba người bắt xe về.
Trên xe, Jolie luyên thuyên không ngừng với Mộc Tâm: “Bà chủ, chị quá đỉnh a~, ngầu đét luôn. Sao mà có thể may mắn như vậy chứ, với vận may này mà không đi mua vé số thì thật là phí phạm nha.”
Sự việc ngày hôm nay khiến Trịnh Sâm cũng phải nhìn Mộc Tâm một cách sùng bái, anh cười nói với Jolie: “Không phải vận may thôi đâu, mà còn phải dựa vào thực lực nữa.”
Mộc Tâm cũng cười giải thích: “Tôi từng nghiên cứu qua đổ thạch nên mới đổ ra được kết quả như vậy. Nhưng thật sự đúng là có chút may mắn ngoài ý muốn.”
Cả ba đang trò chuyện tán gẫu thì chiếc taxi thắng “Kít!” một tiếng, Trịnh Sâm vội quay đầu qua hỏi tài xế: “Chuyện gì vậy?”
Bác tài xế lắp bắp: “Chúng… chúng ta bị chặn rồi.”
Lúc này ba người mới nhìn ra ngoài, ba chiếc Ferrari màu đen vây chặt xe bọn họ. Một đám người từ trên xe đi xuống, một tên trong số họ cầm gậy sắt gõ gõ lên mui xe taxi, hung tợn nói: “Trừ tài xế, ba người còn lại xuống xe cho tôi.”
Mộc Tâm thấy người đối phương nhắm vào là ba người các cô, không muốn liên lụy đến tài xế, cô đẩy cửa bước xuống xe, Trịnh Sâm và Jolie thấy vậy cũng xuống theo.
Thấy ba người đã đi ra, tên cầm gậy sắt hất mặt về phía bác tài xế, lớn giọng nói: “Mày đi được rồi! Không có chuyện của mày nữa.”
Bác tài xế nghe vậy lập tức lùi xe quay đầu chạy đi. Mộc Tâm đưa mắt quan sát xung quanh, tổng cộng có 10 người. Nếu một mình cô chắc cũng tạm đối phó được, chỉ có điều là gánh thêm Trịnh Sâm yếu ớt và cô bé Jolie tay trói gà không chặt thì tình huống hơi khó giải quyết rồi.
Với lại, không biết bọn họ có hàng lạnh hay không! Không thể đối đầu chỉ có thể đàm phán thôi. Nghĩ rồi Mộc Tâm nhìn về phía bọn họ, bình tĩnh nói: “Không biết các anh tìm chúng tôi có việc gì?”
Một tên cao to cung kính mở cửa của chiếc xe ở giữa, một người đàn ông cao gầy, cùng một người phụ nữ ngoại quốc tóc vàng bước xuống xe. Hắn ta quăng điếu xì gà trên tay xuống đất, dùng mũi giày đạp tắt rồi cười xấu xa nhìn Mộc Tâm:
“Chào quý cô, tôi chỉ muốn mượn của cô vài món đồ thôi! Không biết quý cô có sẵn lòng không?”
Mộc Tâm vẫn điềm nhiên: “Đồ gì?”
Mấy người ở đấy thấy vậy liền to nhỏ: “Tuổi trẻ thật hiếu thắng nha, đã đổ thua rồi còn không chấp nhận kết quả.”
Mộc Tâm không quan tâm những người bàn tán xung quanh, cô chăm chú nhìn bác thợ dùng dụng cụ cắt lên viên ngọc thạch.
Một đường được cắt ra, tia sáng màu xanh lục đậm len theo khe nứt chiếu ra ngoài. Bác thợ mở to mắt, không tin được mà tiếp tục cắt xuống. Ánh sáng xanh ngày càng đậm ngày càng sáng, sau khi cắt xong, bác thợ kinh hô một tiếng:
“Không thể tin được, là ngọc trong ngọc, mà còn là đế vương lục giá trị liên thành.”
Mọi người vì bất ngờ mà nháu nhàu đòi lại gần xem. Các chuyên gia săn ngọc nghe thấy thì bắt đầu rục rịch, họ đi tới quan sát tỉ mỉ viên ngọc. Có vài người trong số đó đi về phía Mộc Tâm đưa danh thiếp làm quen, còn có người ngỏ ý bỏ ra giá cao để mua lại viên ngọc đó.
Mộc Tâm chỉ nhận danh thiếp rồi từ chối khéo, cô biết sau này có lẽ sẽ còn hợp tác với họ nên cô luôn giữ thái độ và hành động rất khuôn phép mà không thể bắt bẻ được.
Một bóng người cao gầy đứng trong góc phòng quan sát Mộc Tâm từ nảy đến giờ, khẽ nở nụ cười nguy hiểm rồi lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Bên này, Mộc Tâm đưa ngọc cho nhân viên cất vào vali vận chuyển rồi cùng Trịnh Sâm và Joile xách ra ngoài. Đi lại quầy gởi đồ lấy đồ xong thì ba người bắt xe về.
Trên xe, Jolie luyên thuyên không ngừng với Mộc Tâm: “Bà chủ, chị quá đỉnh a~, ngầu đét luôn. Sao mà có thể may mắn như vậy chứ, với vận may này mà không đi mua vé số thì thật là phí phạm nha.”
Sự việc ngày hôm nay khiến Trịnh Sâm cũng phải nhìn Mộc Tâm một cách sùng bái, anh cười nói với Jolie: “Không phải vận may thôi đâu, mà còn phải dựa vào thực lực nữa.”
Mộc Tâm cũng cười giải thích: “Tôi từng nghiên cứu qua đổ thạch nên mới đổ ra được kết quả như vậy. Nhưng thật sự đúng là có chút may mắn ngoài ý muốn.”
Cả ba đang trò chuyện tán gẫu thì chiếc taxi thắng “Kít!” một tiếng, Trịnh Sâm vội quay đầu qua hỏi tài xế: “Chuyện gì vậy?”
Bác tài xế lắp bắp: “Chúng… chúng ta bị chặn rồi.”
Lúc này ba người mới nhìn ra ngoài, ba chiếc Ferrari màu đen vây chặt xe bọn họ. Một đám người từ trên xe đi xuống, một tên trong số họ cầm gậy sắt gõ gõ lên mui xe taxi, hung tợn nói: “Trừ tài xế, ba người còn lại xuống xe cho tôi.”
Mộc Tâm thấy người đối phương nhắm vào là ba người các cô, không muốn liên lụy đến tài xế, cô đẩy cửa bước xuống xe, Trịnh Sâm và Jolie thấy vậy cũng xuống theo.
Thấy ba người đã đi ra, tên cầm gậy sắt hất mặt về phía bác tài xế, lớn giọng nói: “Mày đi được rồi! Không có chuyện của mày nữa.”
Bác tài xế nghe vậy lập tức lùi xe quay đầu chạy đi. Mộc Tâm đưa mắt quan sát xung quanh, tổng cộng có 10 người. Nếu một mình cô chắc cũng tạm đối phó được, chỉ có điều là gánh thêm Trịnh Sâm yếu ớt và cô bé Jolie tay trói gà không chặt thì tình huống hơi khó giải quyết rồi.
Với lại, không biết bọn họ có hàng lạnh hay không! Không thể đối đầu chỉ có thể đàm phán thôi. Nghĩ rồi Mộc Tâm nhìn về phía bọn họ, bình tĩnh nói: “Không biết các anh tìm chúng tôi có việc gì?”
Một tên cao to cung kính mở cửa của chiếc xe ở giữa, một người đàn ông cao gầy, cùng một người phụ nữ ngoại quốc tóc vàng bước xuống xe. Hắn ta quăng điếu xì gà trên tay xuống đất, dùng mũi giày đạp tắt rồi cười xấu xa nhìn Mộc Tâm:
“Chào quý cô, tôi chỉ muốn mượn của cô vài món đồ thôi! Không biết quý cô có sẵn lòng không?”
Mộc Tâm vẫn điềm nhiên: “Đồ gì?”