Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Chương 75
Mộc Tâm nhìn đồng hồ, thấy còn lâu mới đến 7 giờ tối, cô nói với tài xế: “Phiền anh đưa tôi đến trung tâm mua sắm ạ.”
Anh tài xế đáp “Vâng” rồi láy xe rời đi, tầm nửa tiếng sau, xe dừng lại dưới trung tâm thương mại Riche. Mộc Tâm kêu anh ta về trước, cô nói mình có thể tự bắt xe về rồi đi vào trung tâm thương mại.
Cô vào cửa hàng thời trang nữ mua vài bộ quần áo, xong rồi cô đi qua cửa hàng trang sức, cô mua vài chiếc ghim cài áo và kẹo cà vạt để đem về tặng đồng nghiệp. Lúc cô đi ra khỏi cửa hàng trang sức kim loại, cô vô tình nhìn thấy một cửa hàng trang sức ngọc thạch Sunset ở góc khuất bên cạnh.
Mộc Tâm tò mò đi vào, mặc dù bây giờ trang sức kim loại rất thịnh hành nhưng cô lại rất thích các trang sức bằng ngọc thạch mang hơi hướng truyền thống và có kiểu dáng cách tân.
Khi vào cửa hàng, chỉ có một cô nhân viên nữ và một chàng trai ủ rủ ngồi một góc. Mộc Tâm không để ý mà đi lại tủ trưng bày xem các món trang sức.
Cô nhân viên nữ thấy vậy vui vẻ chạy lại tiếp đón: “Chào quý khách, cô cần xem món nào cứ nói tôi lấy cho ạ! Hôm nay là ngày cuối cùng cửa hàng chúng tôi mở cửa rồi, nếu cô mua chúng tôi sẽ tính giá ưu đãi ạ!”
Mộc Tâm nhìn các món trang sức tinh xảo, tuy phong các có hơi mờ nhạt nhưng lại mang năng lượng cảm hứng rất mạnh mẽ pha chút u uất, rất thời thượng. Cô tò mò hỏi:
“Sao lại là ngày cuối cùng? Các cô chuyển cửa hàng à?”
Nữ nhân viên giọng hơi buồn buồn nói: “Do công ty sắp phá sản, giờ chỉ còn mỗi cửa hàng này nhưng doanh số cửa hàng không đạt chỉ tiêu, trung tâm thương mại khai trừ cửa hàng của chúng tôi. Chúng tôi đang tìm người bán lại thương hiệu nhưng ai lại mua một thương hiệu phá sản chứ.”
Mộc Tâm cười nói: “Tôi mua.”
“Hả?”, nữ nhân viên chưa kịp phản ứng lại, mở to mắt nhìn Mộc Tâm.
Mộc Tâm cười, nói lại: “Tôi nói, tôi mua thương hiệu này!”
Nữ nhân viên vui mừng chạy lại kéo anh chàng đang ngồi trong góc lại trước mặt Mộc Tâm. Anh chàng hoàn hồn, vội giới thiệu: “Chào cô, tôi là Trịnh Sâm, giám đốc kiêm nhà thiết kế của nhãn hiệu Sunset.”
Mộc Tâm tỏ vẻ hứng thú: “Anh là nhà thiết kế của các món trang sức này sao?”, cô đưa mắt quan sát Trịnh Sâm, cậu ta tóc tai để dài, râu cũng chưa cạo làm mặt cậu tối tăm u ám, người cậu gầy sọp, bộ vest không vừa người khiến cậu càng yếu đuối nhỏ bé.
“Đúng vậy,”
“Vậy anh có thể bàn chuyện riêng với tôi chút không?”
Cậu ta gật đầu rồi cùng Mộc Tâm đi lên quán trà ở lầu ba. Mộc Tâm trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Tôi muốn mua thương hiệu của cậu và thuê cậu cùng cô nhân viên kia. Cậu ra giá đi.”
Cậu ta cười khổ: “Cô thật sự muốn mua thương hiệu này sao? Còn thuê nhà thiết kế như tôi, một người không thiết kế một tác phầm nào ra hồn.”
Mộc Tâm nhấp một ngụm trà rồi nói: “Tôi có thể hỏi anh một vấn đề hơi cá nhân không?”
“Được, cô cứ hỏi.”
“Tại sao các tác phẩm của anh đều có phong các miên mang và mang đậm sự u uất vậy? Anh có nỗi lòng gì sao?”
Câu hỏi của Mộc Tâm chạm đúng và nơi mềm yếu nhất trong lòng cậu ấy: “Cô thật sự có thể nhìn ra được còn chịu nghe tôi kể?”
Mộc Tâm cười: “Tôi không có gì ngoài thời gian đâu, anh cứ từ từ kể.”
Mộc Tâm nhìn đồng hồ, thấy còn lâu mới đến 7 giờ tối, cô nói với tài xế: “Phiền anh đưa tôi đến trung tâm mua sắm ạ.”
Anh tài xế đáp “Vâng” rồi láy xe rời đi, tầm nửa tiếng sau, xe dừng lại dưới trung tâm thương mại Riche. Mộc Tâm kêu anh ta về trước, cô nói mình có thể tự bắt xe về rồi đi vào trung tâm thương mại.
Cô vào cửa hàng thời trang nữ mua vài bộ quần áo, xong rồi cô đi qua cửa hàng trang sức, cô mua vài chiếc ghim cài áo và kẹo cà vạt để đem về tặng đồng nghiệp. Lúc cô đi ra khỏi cửa hàng trang sức kim loại, cô vô tình nhìn thấy một cửa hàng trang sức ngọc thạch Sunset ở góc khuất bên cạnh.
Mộc Tâm tò mò đi vào, mặc dù bây giờ trang sức kim loại rất thịnh hành nhưng cô lại rất thích các trang sức bằng ngọc thạch mang hơi hướng truyền thống và có kiểu dáng cách tân.
Khi vào cửa hàng, chỉ có một cô nhân viên nữ và một chàng trai ủ rủ ngồi một góc. Mộc Tâm không để ý mà đi lại tủ trưng bày xem các món trang sức.
Cô nhân viên nữ thấy vậy vui vẻ chạy lại tiếp đón: “Chào quý khách, cô cần xem món nào cứ nói tôi lấy cho ạ! Hôm nay là ngày cuối cùng cửa hàng chúng tôi mở cửa rồi, nếu cô mua chúng tôi sẽ tính giá ưu đãi ạ!”
Mộc Tâm nhìn các món trang sức tinh xảo, tuy phong các có hơi mờ nhạt nhưng lại mang năng lượng cảm hứng rất mạnh mẽ pha chút u uất, rất thời thượng. Cô tò mò hỏi:
“Sao lại là ngày cuối cùng? Các cô chuyển cửa hàng à?”
Nữ nhân viên giọng hơi buồn buồn nói: “Do công ty sắp phá sản, giờ chỉ còn mỗi cửa hàng này nhưng doanh số cửa hàng không đạt chỉ tiêu, trung tâm thương mại khai trừ cửa hàng của chúng tôi. Chúng tôi đang tìm người bán lại thương hiệu nhưng ai lại mua một thương hiệu phá sản chứ.”
Mộc Tâm cười nói: “Tôi mua.”
“Hả?”, nữ nhân viên chưa kịp phản ứng lại, mở to mắt nhìn Mộc Tâm.
Mộc Tâm cười, nói lại: “Tôi nói, tôi mua thương hiệu này!”
Nữ nhân viên vui mừng chạy lại kéo anh chàng đang ngồi trong góc lại trước mặt Mộc Tâm. Anh chàng hoàn hồn, vội giới thiệu: “Chào cô, tôi là Trịnh Sâm, giám đốc kiêm nhà thiết kế của nhãn hiệu Sunset.”
Mộc Tâm tỏ vẻ hứng thú: “Anh là nhà thiết kế của các món trang sức này sao?”, cô đưa mắt quan sát Trịnh Sâm, cậu ta tóc tai để dài, râu cũng chưa cạo làm mặt cậu tối tăm u ám, người cậu gầy sọp, bộ vest không vừa người khiến cậu càng yếu đuối nhỏ bé.
“Đúng vậy,”
“Vậy anh có thể bàn chuyện riêng với tôi chút không?”
Cậu ta gật đầu rồi cùng Mộc Tâm đi lên quán trà ở lầu ba. Mộc Tâm trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Tôi muốn mua thương hiệu của cậu và thuê cậu cùng cô nhân viên kia. Cậu ra giá đi.”
Cậu ta cười khổ: “Cô thật sự muốn mua thương hiệu này sao? Còn thuê nhà thiết kế như tôi, một người không thiết kế một tác phầm nào ra hồn.”
Mộc Tâm nhấp một ngụm trà rồi nói: “Tôi có thể hỏi anh một vấn đề hơi cá nhân không?”
“Được, cô cứ hỏi.”
“Tại sao các tác phẩm của anh đều có phong các miên mang và mang đậm sự u uất vậy? Anh có nỗi lòng gì sao?”
Câu hỏi của Mộc Tâm chạm đúng và nơi mềm yếu nhất trong lòng cậu ấy: “Cô thật sự có thể nhìn ra được còn chịu nghe tôi kể?”
Mộc Tâm cười: “Tôi không có gì ngoài thời gian đâu, anh cứ từ từ kể.”