Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Chương 74
…
Sáng hôm sau, do lệch múi giờ nên Mộc Tâm không dậy sớm như mọi ngày. “Cốc! Cốc”, tiếng gõ cửa khiến đôi mày liễu của cô hơi nhíu lại, cô lờ đờ ngồi dậy, xốc chăn lên, đi ra mở cửa phòng.
Cô vừa mở cửa ra, Lâm Đình Phong liền cứng người, Chiếc áo choàng mỏng màu đỏ sẫm, cổ áo bị nhàu hơi lỏng lẽo, lộ ra chiếc cổ thon dài, bờ vai mềm mại và xương quai xanh mướt mát. Mái tóc đen dài hơi rối nhẹ, ánh mắt lười biến như chú mèo con. Sáng sớm là thời điểm dương khí tràn trề của phái nam, cô như vậy chẳng khác nào dụ dỗ anh phạm tội.
Lâm Đình Phong thu hồi ánh mắt lại, đưa tay kéo cổ áo cô ngay ngắn, rồi vuốt nhẹ mái tóc rối của cô. Một loạt động tác được anh làm thuần thục như nước chảy mây trôi khiến Mộc Tâm tỉnh ngủ hẳn. Cô đưa tay vuốt vuốt hai bên tóc, che giấu đi hai mang tai đã phiến hồng, nhẹ giọng hỏi: “Đình Phong, có chuyện gì sao?”
“Em dậy đi rồi xuống ăn sáng.”, anh dịu dàng nói.
Mộc Tâm nhẹ gật đầu nói: “Được, tôi xuống ngay.”
Thấy Lâm Đình Phong đi xuống cầu thang rồi, cô mới khép cửa lại, mở tủ lấy một bộ quần áo, đi vào phòng tắm.
Khoảng nửa tiếng sau, Mộc Tâm mới đi xuống lầu, cô đi về phía phòng bếp thì thấy Lâm Đình Phong đang ngồi trên đọc báo. Cô đi lại ngồi xuống đối diện anh, anh thấy cô thì bỏ tờ báo xuống, mỉm cười nói: “Biết em không thích món Tây, nên anh đã dậy sớm nấu đó, ăn đi cho nóng.”
Mộc Tâm cảm ơn anh rồi hai người bắt đầu ăn sáng, ăn được một nửa thì Mộc Tâm mới nhớ tới việc đến Pháp là để công tác, cô ngước mắt nhìn anh, lên tiếng hỏi:
“Đình Phong, hôm nay không phải đi gặp khách hàng sao?”
Anh gắp một cái há cảo tôm bỏ vào chén cô, nhàn nhã nói: “Anh sang Pháp vốn là để thăm Martin, nhưng chú ấy lại đi Anh. Dù gì cũng sắp xếp lịch trình rồi, ở lại chơi vài ngày rồi về nước.”
“À!”, Mộc Tâm gắp miếng há cảo cho vào miệng nhai nhai, thầm nghĩ, vậy là đi nghỉ mát nha! Phải chơi cho đã mới được.
Sau khi ăn xong, người hầu tiến đến dọn dẹp bàn ăn. Lâm Đình Phong lột một trái quýt đưa cho cô. Mộc Tâm nhận lấy rất tự nhiên bỏ vào miệng ăn. Sau đó anh lấy một tấm thẻ trong túi đưa cô, Mộc Tâm chớp chớp mắt khó hiều nhìn anh. Cô tự nói trong lòng, uầy! Sao nhìn cứ giống như bản thân được bao nuôi vậy a~, cho ăn lại còn cho tiền.
Thấy ánh mắt của cô, anh nhẹ giọng giải thích: “Đây là tiền thưởng từ dự án hợp tác với Linky, em cầm đi.”
“Ồ, ra vậy.”, Mộc Tâm che giấu suy nghĩ lạc lối của bản thân, cụp mắt nhận tấm thẻ từ tay anh.
Lâm Đình Phong thấy biểu cảm của cô, liền trêu chọc nói: “Chắc không phải em đang nghĩ là tôi bao nuôi em đó chứ?”
Mộc Tâm bị nói trúng tim đen, đôi môi mọng mím lại, đỏ mặt không biết nói gì. Anh nhìn thấy biểu cảm đáng yêu này thì không nở trêu chọc cô nữa, dịu dàng nói: “Lát nữa anh có một cuộc họp video, không đi cùng em được, em đi dạo một mình được không?”
Mộc Tâm gật đầu lia lịa: “Được, anh cứ bận việc của anh đi.”
“Vậy lát tôi bảo tài xế đưa em đi, xong việc tôi sẽ đến tìm em.”
…
Lâm Đình Phong nhìn đồng hồ rồi đi lên thư phòng, Mộc Tâm ngồi ở phòng bếp ăn trái cây, cô cầm tờ báo mà anh xem lúc nảy lên đọc. Một tin tức đã thu hút sự chú ý của cô, 7 giờ tối hôm nay, ở phía Bắc trung tâm thủ đô Paris, sẽ mở ra phiên chợ đổ thạch mỗi năm một lần.
Trước khi xuyên đến, cô cũng từng nghiên cứu rất nhiều về đổ thạch. Cô liền quyết định, mới nhận được số tiền thưởng không nhỏ, đi mua vài viên xem vận may vậy.
Cô đặt tờ báo xuống, đi về phòng lấy túi xách rồi ra ngoài, tài xế đã đợi cô ở cổng từ sớm, anh ta mở cửa cho Mộc tâm rồi đi về phía ghế láy ngồi xuống, cung kính hỏi Mộc Tâm: “Cô Mộc, cô muốn đi đâu ạ?”
…
Sáng hôm sau, do lệch múi giờ nên Mộc Tâm không dậy sớm như mọi ngày. “Cốc! Cốc”, tiếng gõ cửa khiến đôi mày liễu của cô hơi nhíu lại, cô lờ đờ ngồi dậy, xốc chăn lên, đi ra mở cửa phòng.
Cô vừa mở cửa ra, Lâm Đình Phong liền cứng người, Chiếc áo choàng mỏng màu đỏ sẫm, cổ áo bị nhàu hơi lỏng lẽo, lộ ra chiếc cổ thon dài, bờ vai mềm mại và xương quai xanh mướt mát. Mái tóc đen dài hơi rối nhẹ, ánh mắt lười biến như chú mèo con. Sáng sớm là thời điểm dương khí tràn trề của phái nam, cô như vậy chẳng khác nào dụ dỗ anh phạm tội.
Lâm Đình Phong thu hồi ánh mắt lại, đưa tay kéo cổ áo cô ngay ngắn, rồi vuốt nhẹ mái tóc rối của cô. Một loạt động tác được anh làm thuần thục như nước chảy mây trôi khiến Mộc Tâm tỉnh ngủ hẳn. Cô đưa tay vuốt vuốt hai bên tóc, che giấu đi hai mang tai đã phiến hồng, nhẹ giọng hỏi: “Đình Phong, có chuyện gì sao?”
“Em dậy đi rồi xuống ăn sáng.”, anh dịu dàng nói.
Mộc Tâm nhẹ gật đầu nói: “Được, tôi xuống ngay.”
Thấy Lâm Đình Phong đi xuống cầu thang rồi, cô mới khép cửa lại, mở tủ lấy một bộ quần áo, đi vào phòng tắm.
Khoảng nửa tiếng sau, Mộc Tâm mới đi xuống lầu, cô đi về phía phòng bếp thì thấy Lâm Đình Phong đang ngồi trên đọc báo. Cô đi lại ngồi xuống đối diện anh, anh thấy cô thì bỏ tờ báo xuống, mỉm cười nói: “Biết em không thích món Tây, nên anh đã dậy sớm nấu đó, ăn đi cho nóng.”
Mộc Tâm cảm ơn anh rồi hai người bắt đầu ăn sáng, ăn được một nửa thì Mộc Tâm mới nhớ tới việc đến Pháp là để công tác, cô ngước mắt nhìn anh, lên tiếng hỏi:
“Đình Phong, hôm nay không phải đi gặp khách hàng sao?”
Anh gắp một cái há cảo tôm bỏ vào chén cô, nhàn nhã nói: “Anh sang Pháp vốn là để thăm Martin, nhưng chú ấy lại đi Anh. Dù gì cũng sắp xếp lịch trình rồi, ở lại chơi vài ngày rồi về nước.”
“À!”, Mộc Tâm gắp miếng há cảo cho vào miệng nhai nhai, thầm nghĩ, vậy là đi nghỉ mát nha! Phải chơi cho đã mới được.
Sau khi ăn xong, người hầu tiến đến dọn dẹp bàn ăn. Lâm Đình Phong lột một trái quýt đưa cho cô. Mộc Tâm nhận lấy rất tự nhiên bỏ vào miệng ăn. Sau đó anh lấy một tấm thẻ trong túi đưa cô, Mộc Tâm chớp chớp mắt khó hiều nhìn anh. Cô tự nói trong lòng, uầy! Sao nhìn cứ giống như bản thân được bao nuôi vậy a~, cho ăn lại còn cho tiền.
Thấy ánh mắt của cô, anh nhẹ giọng giải thích: “Đây là tiền thưởng từ dự án hợp tác với Linky, em cầm đi.”
“Ồ, ra vậy.”, Mộc Tâm che giấu suy nghĩ lạc lối của bản thân, cụp mắt nhận tấm thẻ từ tay anh.
Lâm Đình Phong thấy biểu cảm của cô, liền trêu chọc nói: “Chắc không phải em đang nghĩ là tôi bao nuôi em đó chứ?”
Mộc Tâm bị nói trúng tim đen, đôi môi mọng mím lại, đỏ mặt không biết nói gì. Anh nhìn thấy biểu cảm đáng yêu này thì không nở trêu chọc cô nữa, dịu dàng nói: “Lát nữa anh có một cuộc họp video, không đi cùng em được, em đi dạo một mình được không?”
Mộc Tâm gật đầu lia lịa: “Được, anh cứ bận việc của anh đi.”
“Vậy lát tôi bảo tài xế đưa em đi, xong việc tôi sẽ đến tìm em.”
…
Lâm Đình Phong nhìn đồng hồ rồi đi lên thư phòng, Mộc Tâm ngồi ở phòng bếp ăn trái cây, cô cầm tờ báo mà anh xem lúc nảy lên đọc. Một tin tức đã thu hút sự chú ý của cô, 7 giờ tối hôm nay, ở phía Bắc trung tâm thủ đô Paris, sẽ mở ra phiên chợ đổ thạch mỗi năm một lần.
Trước khi xuyên đến, cô cũng từng nghiên cứu rất nhiều về đổ thạch. Cô liền quyết định, mới nhận được số tiền thưởng không nhỏ, đi mua vài viên xem vận may vậy.
Cô đặt tờ báo xuống, đi về phòng lấy túi xách rồi ra ngoài, tài xế đã đợi cô ở cổng từ sớm, anh ta mở cửa cho Mộc tâm rồi đi về phía ghế láy ngồi xuống, cung kính hỏi Mộc Tâm: “Cô Mộc, cô muốn đi đâu ạ?”