Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Chương 73
Sau khi ăn xong, hai người đi đến bờ sông Sein, Lâm Đình Phong bảo tài xế về trước rồi đi dạo với Mộc Tâm.
Mộc Tâm nhìn bờ sông nhộn nhịp người đi lại, cô nghiêng đầu hỏi Lâm Đình Phong: “Hôm nay có lễ hội gì à?”
Anh nghĩ nghĩ một lát rồi đáp: “Bây giờ là tháng mười, chắc là đang diễn ra lễ hội đêm trắng.”
“Ồ! May mắn ghê!”, Mộc Tâm vừa đi dạo vừa nhìn xung quanh, ánh mắt cô va phải một cửa hàng kem. Cô vui vẻ kéo tay Lâm Đình Phong đi về phía cửa hàng.
Lâm Đình Phong đột ngột bị cô kéo đi, anh nhìn bàn tay của mình bị cô nắm chặt, anh rất hưởng thụ cảm giác này, cong khóe môi mà đi theo cô.
Đứng trước bàn oder, Mộc Tâm gọi hai ly kem Hargen Dark. Vài phút sau, kem đã làm xong, cô vừa đi ra ngoài vừa cầm một ly kem đưa cho Lâm Đình Phong:
“Cầm đi. Anh ăn kem Hargen Dark bao giờ chưa?”
Anh nhận ly kem từ tay cô rồi đáp: “Từng ăn một lần.”, thật ra anh không thích ăn đồ ngọt lắm nhưng là do cô đưa nên anh rất vui vẻ mà mút ăn.
Mộc Tâm dùng giọng điệu tiếc thay cho anh, nói: “Hargen Dark ngon vậy mà anh chỉ ăn một lần. Ở Pháp, đây là món kem tôi thích nhất đó!”, nói rồi cô vừa xoay người đi lùi vừa hỏi anh: “Anh biết khẩu hiệu của kem Hargen Dark là gì không?”
Lâm Đình Phong đã từng đầu tư cho hãng kem này ba năm, đương nhiên anh biết khẩu hiệu của nó. Chỉ là muốn nghe chính miệng cô nói, nên anh lắc đầu giả vờ không biết.
Thấy anh lắc đầu, Mộc Tâm cười nói: “Yêu tôi thì hãy mời tôi ăn Hargen Dark.”
Lâm Đình Phong cười khẽ: “Mộc Mộc, em là đang tỏ tình với anh sao?”
Mộc Tâm nghe anh nói lập tức đỏ mặt, cô trừng anh, định lên giọng phản bát thì một đoàn người đi qua đụng trúng Mộc Tâm khiến cô ngã về trước. Lâm Đình Phong buông ly kem ra khiến nó đổ trên mặt đất, anh vội bước tới đỡ lấy cô. Gò má áp lên lòng ngực rắn chắc ấm áp khiến Mộc Tâm hoàn hồn lại, cô đứng thẳng người dậy ngước lên nhìn anh: “Cảm ơn.”
“Đoàng! Đoàng!”, âm thanh pháo hoa bắn lên trời, từng đóa hoa rực rỡ nở rộ trên nền trời đen sẫm. Mộc Tâm xoay đầu xem pháo hoa, cảm khái: “Woa! Đình Phong, anh nhìn kìa, còn có bắn pháo hoa nữa!”
Lâm Đình Phong nhìn cô, ánh mắt như chứa cả thế giới, nhỏ giọng: “Mộc Mộc, anh thích em.”
“Đoàng!”, một tia pháo hoa nữa bắn lên, Mộc Tâm xoay đầu nhìn anh, cười hỏi: “Anh vừa nói gì? Tiếng pháo hoa lớn quá tôi không nghe.”
Anh nhìn cô gái nhỏ không hiểu lòng người này thì chỉ đành cười khổ trong lòng, anh thầm nghĩ có lẽ bản thân đã quá vội vàng. Nghĩ rồi anh cười đáp: “Không có gì.”
Mộc Tâm nghe vậy thì chỉ “Ồ!” một tiếng rồi tiếp tục xem pháo hoa.
Sau khi xem pháo hoa, hai người vừa đi dạo vừa đi xem các hoạt động của lễ hội, đến tận nữa đêm mới về lại biệt thự.
Cả hai chúc ngủ ngon với nhau rồi thì ai về phòng nấy, Mộc Tâm vừa vào phòng, cô đã mệt mỏi nằm ngửa ra giường, từng việc xảy ra trong ngày hôm nay cứ hiện lên trong đầu cô như một thướt phim được tua chậm. Mộc Tâm đưa ngón tay sờ lên môi rồi lại áp bàn tay lên má. Từng xúc cảm ấm áp cùng với anh khiến cô vừa chìm đấm vừa bất an. Nhớ tới gương mặt lưu manh cùng những câu nói thả thính không có liêm sỉ của anh, cô khẽ cười một tiếng, cảm khái: “Tiểu gia hỏa này cũng thật đáng yêu!”
Mộc Tâm không hề hay biết, trong lòng cô, hạt giống tình yêu đã bắt đầu đâm chòi. Cô đi vào phòng tắm ngâm nước ấm khoảng nửa tiếng thì quắn chiếc áo choàng mỏng đi ra, leo lên giường quắn chặt chăn, chìm vào giấc ngủ.
Sau khi ăn xong, hai người đi đến bờ sông Sein, Lâm Đình Phong bảo tài xế về trước rồi đi dạo với Mộc Tâm.
Mộc Tâm nhìn bờ sông nhộn nhịp người đi lại, cô nghiêng đầu hỏi Lâm Đình Phong: “Hôm nay có lễ hội gì à?”
Anh nghĩ nghĩ một lát rồi đáp: “Bây giờ là tháng mười, chắc là đang diễn ra lễ hội đêm trắng.”
“Ồ! May mắn ghê!”, Mộc Tâm vừa đi dạo vừa nhìn xung quanh, ánh mắt cô va phải một cửa hàng kem. Cô vui vẻ kéo tay Lâm Đình Phong đi về phía cửa hàng.
Lâm Đình Phong đột ngột bị cô kéo đi, anh nhìn bàn tay của mình bị cô nắm chặt, anh rất hưởng thụ cảm giác này, cong khóe môi mà đi theo cô.
Đứng trước bàn oder, Mộc Tâm gọi hai ly kem Hargen Dark. Vài phút sau, kem đã làm xong, cô vừa đi ra ngoài vừa cầm một ly kem đưa cho Lâm Đình Phong:
“Cầm đi. Anh ăn kem Hargen Dark bao giờ chưa?”
Anh nhận ly kem từ tay cô rồi đáp: “Từng ăn một lần.”, thật ra anh không thích ăn đồ ngọt lắm nhưng là do cô đưa nên anh rất vui vẻ mà mút ăn.
Mộc Tâm dùng giọng điệu tiếc thay cho anh, nói: “Hargen Dark ngon vậy mà anh chỉ ăn một lần. Ở Pháp, đây là món kem tôi thích nhất đó!”, nói rồi cô vừa xoay người đi lùi vừa hỏi anh: “Anh biết khẩu hiệu của kem Hargen Dark là gì không?”
Lâm Đình Phong đã từng đầu tư cho hãng kem này ba năm, đương nhiên anh biết khẩu hiệu của nó. Chỉ là muốn nghe chính miệng cô nói, nên anh lắc đầu giả vờ không biết.
Thấy anh lắc đầu, Mộc Tâm cười nói: “Yêu tôi thì hãy mời tôi ăn Hargen Dark.”
Lâm Đình Phong cười khẽ: “Mộc Mộc, em là đang tỏ tình với anh sao?”
Mộc Tâm nghe anh nói lập tức đỏ mặt, cô trừng anh, định lên giọng phản bát thì một đoàn người đi qua đụng trúng Mộc Tâm khiến cô ngã về trước. Lâm Đình Phong buông ly kem ra khiến nó đổ trên mặt đất, anh vội bước tới đỡ lấy cô. Gò má áp lên lòng ngực rắn chắc ấm áp khiến Mộc Tâm hoàn hồn lại, cô đứng thẳng người dậy ngước lên nhìn anh: “Cảm ơn.”
“Đoàng! Đoàng!”, âm thanh pháo hoa bắn lên trời, từng đóa hoa rực rỡ nở rộ trên nền trời đen sẫm. Mộc Tâm xoay đầu xem pháo hoa, cảm khái: “Woa! Đình Phong, anh nhìn kìa, còn có bắn pháo hoa nữa!”
Lâm Đình Phong nhìn cô, ánh mắt như chứa cả thế giới, nhỏ giọng: “Mộc Mộc, anh thích em.”
“Đoàng!”, một tia pháo hoa nữa bắn lên, Mộc Tâm xoay đầu nhìn anh, cười hỏi: “Anh vừa nói gì? Tiếng pháo hoa lớn quá tôi không nghe.”
Anh nhìn cô gái nhỏ không hiểu lòng người này thì chỉ đành cười khổ trong lòng, anh thầm nghĩ có lẽ bản thân đã quá vội vàng. Nghĩ rồi anh cười đáp: “Không có gì.”
Mộc Tâm nghe vậy thì chỉ “Ồ!” một tiếng rồi tiếp tục xem pháo hoa.
Sau khi xem pháo hoa, hai người vừa đi dạo vừa đi xem các hoạt động của lễ hội, đến tận nữa đêm mới về lại biệt thự.
Cả hai chúc ngủ ngon với nhau rồi thì ai về phòng nấy, Mộc Tâm vừa vào phòng, cô đã mệt mỏi nằm ngửa ra giường, từng việc xảy ra trong ngày hôm nay cứ hiện lên trong đầu cô như một thướt phim được tua chậm. Mộc Tâm đưa ngón tay sờ lên môi rồi lại áp bàn tay lên má. Từng xúc cảm ấm áp cùng với anh khiến cô vừa chìm đấm vừa bất an. Nhớ tới gương mặt lưu manh cùng những câu nói thả thính không có liêm sỉ của anh, cô khẽ cười một tiếng, cảm khái: “Tiểu gia hỏa này cũng thật đáng yêu!”
Mộc Tâm không hề hay biết, trong lòng cô, hạt giống tình yêu đã bắt đầu đâm chòi. Cô đi vào phòng tắm ngâm nước ấm khoảng nửa tiếng thì quắn chiếc áo choàng mỏng đi ra, leo lên giường quắn chặt chăn, chìm vào giấc ngủ.