Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Chương 65
“Vậy em có muốn lấy không?”, đột nhiên Lâm Đình Phong mở mắt nhìn cô, anh cong môi hỏi.
Mộc Tâm giật mình ngã ra sau, ngồi bệch trên tấm thảm lông, hai mang tai cô hơi hồng lên, vậy là những lời mình nói anh ta đều nghe hết? Ôi! Ngại chết mất!
Cô đứng dậy phủi phủi mông, nuốt nước bọt một cái, đánh trống lãng nói: “Anh dậy rồi thì về nhà anh ngủ đi, cảm ơn anh hôm qua đã đưa tôi về.”
Lâm Đình Phong mĩm cười, anh thong thả ngồi dậy, đưa tay xoa xoa cái cổ mỏi nhừ của mình rồi nhìn cô nói: “Em trả lời câu hỏi của tôi trước đi rồi tôi về.”
Mộc Tâm giả ngu hỏi lại: “Câu hỏi? Câu hỏi gì?”
Anh rất kiêng nhẫn mà vui vẻ lặp lại: “Hàng vạn cô gái muốn lấy tôi làm chồng, vậy em cũng muốn lấy không?”
Mộc Tâm cười giả lả đáp: “Lâm tổng, anh là thần còn tôi là người phàm, tôi sợ ông tơ bà nguyệt độ tôi không nổi đâu.”
Lâm Đình Phong đứng dậy đi về phía cô, ánh mắt nhu tình nói: “Không sao, nếu em nói tôi là thần vậy thì độ em cũng được.”
Tự nhiên anh bước lại gần, mùi hương bạc hà xông vào phạm vi an toàn của cô làm cô hơi hoảng mà lùi về sau, cẳng chân vấp phải chiếc ghế sofa đơn khiến cô ngồi bịch xuống ghế mà ngướt mặt nhìn anh.
Lâm Đình Phong thấy con hồ ly nhỏ của anh nhát gan như vậy thì càng muốn trêu chọc nó. Anh cúi người về phía cô, hai tay chống lên lưng ghế của cô: “Chị nghĩ sao về đề nghị này? Chị Tâm!”
Mộc Mộc nghiêng đầu né ánh mắt bắn ra điện của anh, thầm kêu gào trong lòng, tư thế kabedon này là sao? Đóng phim thần tượng hả? À mà khoan! Anh ta gọi mình là gì?
“Chị Tâm?”, Mộc Tâm ngơ ngác hỏi anh.
“Không phải tối qua chị bắt em gọi chị như vậy sao?”, Lâm Đình Phong dùng gương mặt ngây thơ vô số tội trả lời.
Một đoạn kí ức chấp vá xẹt qua đầu Mộc Tâm làm cô ngớ người, ồ nô! Mình đánh ông chủ rồi! Còn cưỡng hôn ông chủ! Chết tôi rồi làng xóm ơi! Có khi nào bị đưa đi Nam Cực hay Bắc Cực làm việc không? Mình sợ lạnh aaa!
Mộc Tâm ngẩng đầu nhìn anh, thấy cái trán vẫn còn đỏ của anh, cô nuốt một ngụm nước bọt, bối rối nói không thành câu: “Lâm tổng, cái này… tôi… thật ra…”
“Lâm tổng? Có phải chị quên là đang ở nhà không? Gọi lại em nghe xem.”
Mộc Tâm cười hề hề nói: “Đình Phong, Phong Phong, Tiểu Phong, thật ra cái đó là do rượu nói rượu làm chứ không phải tôi cố ý đâu.”
Lâm Đình Phong nhướng mày, cong cong môi nói: “Vậy sao? Tôi thấy là em đang mượn rượu làm càng, bình thường nghĩ như thế nào thì khi say sẽ làm như vậy!”
Mộc Tâm bị anh bắt chẹn đến đỏ mặt, cô há miệng rồi lại khép miệng không biết nói gì. Cô đưa ánh mắt tròn xoe lấp lánh nhìn Lâm Đình Phong.
Thấy ánh mắt đó của cô, anh chỉ đành buông vũ khí đầu hàng. Anh đứng thẳng người dậy không dồn cô vào sofa nữa, vừa đi phía cửa vừa nói: “Em chuẩn bị đi, lát qua bên phòng tôi ăn sáng rồi tôi đưa em đi làm.”
…
Mộc Tâm sửa soạn xong thì qua bên căn hộ 502 đối diện ấn chuông, rất nhanh Lâm Đình Phong đã ra mở cửa. Cô rất tự nhiên mà đi vào trong, đưa mắt nhìn quanh phòng anh một cái, đúng như cô nghĩ, phong cách trang trí của căn nhà giống hệt căn phòng của anh ở biệt thự Long Thành.
“Vậy em có muốn lấy không?”, đột nhiên Lâm Đình Phong mở mắt nhìn cô, anh cong môi hỏi.
Mộc Tâm giật mình ngã ra sau, ngồi bệch trên tấm thảm lông, hai mang tai cô hơi hồng lên, vậy là những lời mình nói anh ta đều nghe hết? Ôi! Ngại chết mất!
Cô đứng dậy phủi phủi mông, nuốt nước bọt một cái, đánh trống lãng nói: “Anh dậy rồi thì về nhà anh ngủ đi, cảm ơn anh hôm qua đã đưa tôi về.”
Lâm Đình Phong mĩm cười, anh thong thả ngồi dậy, đưa tay xoa xoa cái cổ mỏi nhừ của mình rồi nhìn cô nói: “Em trả lời câu hỏi của tôi trước đi rồi tôi về.”
Mộc Tâm giả ngu hỏi lại: “Câu hỏi? Câu hỏi gì?”
Anh rất kiêng nhẫn mà vui vẻ lặp lại: “Hàng vạn cô gái muốn lấy tôi làm chồng, vậy em cũng muốn lấy không?”
Mộc Tâm cười giả lả đáp: “Lâm tổng, anh là thần còn tôi là người phàm, tôi sợ ông tơ bà nguyệt độ tôi không nổi đâu.”
Lâm Đình Phong đứng dậy đi về phía cô, ánh mắt nhu tình nói: “Không sao, nếu em nói tôi là thần vậy thì độ em cũng được.”
Tự nhiên anh bước lại gần, mùi hương bạc hà xông vào phạm vi an toàn của cô làm cô hơi hoảng mà lùi về sau, cẳng chân vấp phải chiếc ghế sofa đơn khiến cô ngồi bịch xuống ghế mà ngướt mặt nhìn anh.
Lâm Đình Phong thấy con hồ ly nhỏ của anh nhát gan như vậy thì càng muốn trêu chọc nó. Anh cúi người về phía cô, hai tay chống lên lưng ghế của cô: “Chị nghĩ sao về đề nghị này? Chị Tâm!”
Mộc Mộc nghiêng đầu né ánh mắt bắn ra điện của anh, thầm kêu gào trong lòng, tư thế kabedon này là sao? Đóng phim thần tượng hả? À mà khoan! Anh ta gọi mình là gì?
“Chị Tâm?”, Mộc Tâm ngơ ngác hỏi anh.
“Không phải tối qua chị bắt em gọi chị như vậy sao?”, Lâm Đình Phong dùng gương mặt ngây thơ vô số tội trả lời.
Một đoạn kí ức chấp vá xẹt qua đầu Mộc Tâm làm cô ngớ người, ồ nô! Mình đánh ông chủ rồi! Còn cưỡng hôn ông chủ! Chết tôi rồi làng xóm ơi! Có khi nào bị đưa đi Nam Cực hay Bắc Cực làm việc không? Mình sợ lạnh aaa!
Mộc Tâm ngẩng đầu nhìn anh, thấy cái trán vẫn còn đỏ của anh, cô nuốt một ngụm nước bọt, bối rối nói không thành câu: “Lâm tổng, cái này… tôi… thật ra…”
“Lâm tổng? Có phải chị quên là đang ở nhà không? Gọi lại em nghe xem.”
Mộc Tâm cười hề hề nói: “Đình Phong, Phong Phong, Tiểu Phong, thật ra cái đó là do rượu nói rượu làm chứ không phải tôi cố ý đâu.”
Lâm Đình Phong nhướng mày, cong cong môi nói: “Vậy sao? Tôi thấy là em đang mượn rượu làm càng, bình thường nghĩ như thế nào thì khi say sẽ làm như vậy!”
Mộc Tâm bị anh bắt chẹn đến đỏ mặt, cô há miệng rồi lại khép miệng không biết nói gì. Cô đưa ánh mắt tròn xoe lấp lánh nhìn Lâm Đình Phong.
Thấy ánh mắt đó của cô, anh chỉ đành buông vũ khí đầu hàng. Anh đứng thẳng người dậy không dồn cô vào sofa nữa, vừa đi phía cửa vừa nói: “Em chuẩn bị đi, lát qua bên phòng tôi ăn sáng rồi tôi đưa em đi làm.”
…
Mộc Tâm sửa soạn xong thì qua bên căn hộ 502 đối diện ấn chuông, rất nhanh Lâm Đình Phong đã ra mở cửa. Cô rất tự nhiên mà đi vào trong, đưa mắt nhìn quanh phòng anh một cái, đúng như cô nghĩ, phong cách trang trí của căn nhà giống hệt căn phòng của anh ở biệt thự Long Thành.