Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Chương 64
Mộc Tâm ngừng lại một chút lảo đảo đi về phía Lâm Đình Phong, chỉ thẳng vào mặt anh: “Dám cướp nụ hôn đầu của chị, hôm nay chú em chết chắc rồi!”
Cô đột nhiên bổ nhào về phía Lâm Đình Phong, hai chân cô câu lấy eo anh, hai tay thì vịn lên vai. Hành động đột ngột của cô làm anh giật mình, anh theo phản xạ tự nhiên mà đỡ lấy eo cô để cô không bị ngã.
Mộc Tâm nhìn vào đôi mắt anh, thầm cảm thán: “Đẹp quá a! Đen và to tròn như hột nhãn luôn nè! Tự nhiên muốn ăn nhãn quá!”
Lâm Đình Phong dở khóc dở cười, đúng là đứa bé ham ăn, lúc nào trong đầu cũng chỉ có đồ ăn.
Anh đi lại giường định đặt Mộc Tâm xuống thì cô ấy dùng lực kéo anh ngã xuống theo. Tư thế lúc này là anh nằm trên người của cô, chống tay nhìn cô gái nhỏ không biết sống chết mà chơi với lửa này.
Mộc Tâm đưa tay nắm lấy hai bên má của anh, chu miệng nói: “Lấy nụ hôn đầu của tôi thì bây giờ anh trả lại đi.”, nói rồi cô nâng đầu lên, áp môi mình lên môi của anh, còn không chịu thiệt mà cắn mút mấy cái mới hài lòng buông anh ra, cười nói: “Cắn vài cái coi như lấy lãi đi! Chúng ta huề nhé! Không cần cảm ơn!”
Lâm Đình Phong trong lòng như có cầu vồng sau cơn mưa, thì ra nụ hôn đầu của cô là dành cho mình, cảm giác thỏa mãn này rất lâu rồi mình chưa từng có.
Anh đưa mắt nhìn xuống cô gái đang ở dưới thân mình, tóc cô xõa tung trên chiếc dra giường trắng tinh, chiếc sơ mi hơi sốc sếch để lộ ra xương quay xanh tinh tế, đôi mắt hoa đào diễm lệ hút hồn khiến lòng người ta ngứa ngáy.
Anh phát hiện bản thân chỉ nhìn cô mà lại có phản ứng rồi, anh cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, khó chịu mà cắn răng nói: “Đúng là con hồ ly nhỏ mà, sau này em đừng hòng uống một giọt rượu nào nữa!”
Mộc Tâm lim dim mắt muốn ngủ, cô khẽ nghiêng người, bắp đùi non mềm vô tình cọ lên chổ đang trương phồng nóng bỏng của anh. Cô khó chịu mà nhỏ giọng hậm hừ: “Nóng quá! Anh xích ra!”
Ánh mắt Lâm Đình Phong tối sầm, cô bé không biết sống chết này, em chơi pháo ở cây xăng sao?
Anh ngã người nằm bên cạnh cô, hít sâu vài hơi để cảm giác khô nóng dần dịu lại. Sau khi hơi thở trở nên bình thường, anh ngồi dậy, nhìn cô gái nhỏ đã say giấc, anh khẽ nâng cô nằm lên gối, kéo chăn đắp lên người cô.
Anh đi vào nhà tắm vắt một chiếc khăn ấm, anh lau mặt cho cô, khi lau đến bàn tay phải, cô khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nỉ non: “Đau.”
Anh tháo miếng băng mỏng quắn trên cổ tay cô, nhẹ nhàng xem xét vết thương, thấy vết thương đã bắt đầu liền lại, chắc là ngày mai đi cắt chỉ được rồi. Nghĩ rồi anh đi quanh nhà cô một chút để tìm hộp thuốc, vài phút sau anh thấy hộp thuốc ở kệ sách ngoài phòng khách, anh mang vào xử lí vết thương cho cô một chút.
Khi lớp thuốc mát lạnh chạm vào, Mộc Tâm khẽ nhíu mày rụt nhẹ cánh tay, Lâm Đình Phong giữ lấy tay cô, nhỏ giọng trách: “Giờ mới biết đau? Lúc nảy thấy em nháo đến vui vẻ lắm mà có thấy đau đâu?”, giống như nghe thấy lời anh nói, Mộc Tâm hừ nhẹ coi như đáp lại.
Băng bó xong anh đi rót một cốc nước ấm để lên tủ đầu giường. Nhìn đồng hồ đã qua 12 giờ, lại nhìn cô gái nhỏ khiến anh không an tâm, anh đành đi ra sofa phòng khách nằm ngủ.
Sáng hôm sau, Mộc Tâm theo đồng hồ sinh học mà thức giấc, cô ngồi dậy, cảm giác đau đầu khiến cô khó chịu mà đưa tay xoa hai bên thái dương. Cổ họng khô rát, cô nhìn thấy ly nước trên tủ đầu giường thì cầm lên uống. Khi thấy thoải mái hơn rồi, Mộc Tâm sực nhớ tới việc hôm qua sao mình về nhà được. Cô nhìn xuống cơ thể mình, quần áo vẫn còn nguyên; cô lật chăn lên nhìn, dra giường vẫn bình thường. Cô khẽ vuốt vuốt ngực, hú hồn chim én! Chắc là đồng nghiệp chở mình về rồi.
Nghĩ rồi cô cầm ly nước đi ra ngoài, lúc đi qua phòng khách, cô thấy có đôi chân dài thẳng tắp lộ ra khỏi chiếc sofa, cô nghi hoặc đi lại xem. Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô, Tiểu gia hỏa? Tối qua anh ta đưa mình về sao?
Cô đi lại cạnh chiếc ghế, định gọi anh dậy, nhưng thấy anh ngủ yên tĩnh như vậy làm cô hơi dừng động tác lại, cô ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa mắt quan sát anh, nhỏ giọng đánh giá: “Nếu bỏ đi cái tính lưu manh, thật ra nhìn anh ta cũng rất được nha! Vừa tài giỏi vừa có tiền, lại còn rất đẹp trai nữa. Đúng là kiểu người hàng vạn cô gái muốn lấy làm chồng.”
Mộc Tâm ngừng lại một chút lảo đảo đi về phía Lâm Đình Phong, chỉ thẳng vào mặt anh: “Dám cướp nụ hôn đầu của chị, hôm nay chú em chết chắc rồi!”
Cô đột nhiên bổ nhào về phía Lâm Đình Phong, hai chân cô câu lấy eo anh, hai tay thì vịn lên vai. Hành động đột ngột của cô làm anh giật mình, anh theo phản xạ tự nhiên mà đỡ lấy eo cô để cô không bị ngã.
Mộc Tâm nhìn vào đôi mắt anh, thầm cảm thán: “Đẹp quá a! Đen và to tròn như hột nhãn luôn nè! Tự nhiên muốn ăn nhãn quá!”
Lâm Đình Phong dở khóc dở cười, đúng là đứa bé ham ăn, lúc nào trong đầu cũng chỉ có đồ ăn.
Anh đi lại giường định đặt Mộc Tâm xuống thì cô ấy dùng lực kéo anh ngã xuống theo. Tư thế lúc này là anh nằm trên người của cô, chống tay nhìn cô gái nhỏ không biết sống chết mà chơi với lửa này.
Mộc Tâm đưa tay nắm lấy hai bên má của anh, chu miệng nói: “Lấy nụ hôn đầu của tôi thì bây giờ anh trả lại đi.”, nói rồi cô nâng đầu lên, áp môi mình lên môi của anh, còn không chịu thiệt mà cắn mút mấy cái mới hài lòng buông anh ra, cười nói: “Cắn vài cái coi như lấy lãi đi! Chúng ta huề nhé! Không cần cảm ơn!”
Lâm Đình Phong trong lòng như có cầu vồng sau cơn mưa, thì ra nụ hôn đầu của cô là dành cho mình, cảm giác thỏa mãn này rất lâu rồi mình chưa từng có.
Anh đưa mắt nhìn xuống cô gái đang ở dưới thân mình, tóc cô xõa tung trên chiếc dra giường trắng tinh, chiếc sơ mi hơi sốc sếch để lộ ra xương quay xanh tinh tế, đôi mắt hoa đào diễm lệ hút hồn khiến lòng người ta ngứa ngáy.
Anh phát hiện bản thân chỉ nhìn cô mà lại có phản ứng rồi, anh cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, khó chịu mà cắn răng nói: “Đúng là con hồ ly nhỏ mà, sau này em đừng hòng uống một giọt rượu nào nữa!”
Mộc Tâm lim dim mắt muốn ngủ, cô khẽ nghiêng người, bắp đùi non mềm vô tình cọ lên chổ đang trương phồng nóng bỏng của anh. Cô khó chịu mà nhỏ giọng hậm hừ: “Nóng quá! Anh xích ra!”
Ánh mắt Lâm Đình Phong tối sầm, cô bé không biết sống chết này, em chơi pháo ở cây xăng sao?
Anh ngã người nằm bên cạnh cô, hít sâu vài hơi để cảm giác khô nóng dần dịu lại. Sau khi hơi thở trở nên bình thường, anh ngồi dậy, nhìn cô gái nhỏ đã say giấc, anh khẽ nâng cô nằm lên gối, kéo chăn đắp lên người cô.
Anh đi vào nhà tắm vắt một chiếc khăn ấm, anh lau mặt cho cô, khi lau đến bàn tay phải, cô khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nỉ non: “Đau.”
Anh tháo miếng băng mỏng quắn trên cổ tay cô, nhẹ nhàng xem xét vết thương, thấy vết thương đã bắt đầu liền lại, chắc là ngày mai đi cắt chỉ được rồi. Nghĩ rồi anh đi quanh nhà cô một chút để tìm hộp thuốc, vài phút sau anh thấy hộp thuốc ở kệ sách ngoài phòng khách, anh mang vào xử lí vết thương cho cô một chút.
Khi lớp thuốc mát lạnh chạm vào, Mộc Tâm khẽ nhíu mày rụt nhẹ cánh tay, Lâm Đình Phong giữ lấy tay cô, nhỏ giọng trách: “Giờ mới biết đau? Lúc nảy thấy em nháo đến vui vẻ lắm mà có thấy đau đâu?”, giống như nghe thấy lời anh nói, Mộc Tâm hừ nhẹ coi như đáp lại.
Băng bó xong anh đi rót một cốc nước ấm để lên tủ đầu giường. Nhìn đồng hồ đã qua 12 giờ, lại nhìn cô gái nhỏ khiến anh không an tâm, anh đành đi ra sofa phòng khách nằm ngủ.
Sáng hôm sau, Mộc Tâm theo đồng hồ sinh học mà thức giấc, cô ngồi dậy, cảm giác đau đầu khiến cô khó chịu mà đưa tay xoa hai bên thái dương. Cổ họng khô rát, cô nhìn thấy ly nước trên tủ đầu giường thì cầm lên uống. Khi thấy thoải mái hơn rồi, Mộc Tâm sực nhớ tới việc hôm qua sao mình về nhà được. Cô nhìn xuống cơ thể mình, quần áo vẫn còn nguyên; cô lật chăn lên nhìn, dra giường vẫn bình thường. Cô khẽ vuốt vuốt ngực, hú hồn chim én! Chắc là đồng nghiệp chở mình về rồi.
Nghĩ rồi cô cầm ly nước đi ra ngoài, lúc đi qua phòng khách, cô thấy có đôi chân dài thẳng tắp lộ ra khỏi chiếc sofa, cô nghi hoặc đi lại xem. Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô, Tiểu gia hỏa? Tối qua anh ta đưa mình về sao?
Cô đi lại cạnh chiếc ghế, định gọi anh dậy, nhưng thấy anh ngủ yên tĩnh như vậy làm cô hơi dừng động tác lại, cô ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa mắt quan sát anh, nhỏ giọng đánh giá: “Nếu bỏ đi cái tính lưu manh, thật ra nhìn anh ta cũng rất được nha! Vừa tài giỏi vừa có tiền, lại còn rất đẹp trai nữa. Đúng là kiểu người hàng vạn cô gái muốn lấy làm chồng.”