Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Chương 61
Chai rượu bắt đầu xoay, lần này đến lượt Tiểu Bạch, cậu ta chọn thử thách, đưa tay rút lá bài, A Khải ngồi bên cạnh liền nhanh nhẹn đọc to: “Tỏ tình với cô gái mà bạn thích.”
Mọi người kêu ca: “Aaa, tỏ tình đi, tỏ tình đi.”
Tiểu Bạch là một cậu thực tập sinh trẻ, cậu ta ngại ngùng nhìn về phía Mộc Tâm. Mọi người theo hướng của cậu mà nhìn về phía Mộc Tâm. Tự nhiên bị nhìn làm cô hoang mang, Tiểu Bạch ấp úng nói: “Thư kí Mộc, từ lần đầu ở phòng họp thấy chị hack máy tính nội bộ của các quản lý phòng ban, em đã rất sùng bái chị, làm việc với chị càng lâu em càng học hỏi được nhiều thứ. Em rất thích chị.”
Mọi người hứng phấn vỗ bàn: “Hú hú hú, dũng cảm lắm chú em.”, Lâm Đình Phong ngồi bên cạnh híp mắt nhìn Tiểu Bạch, chú em muốn ăn thịt trong miệng hổ à? Gừmmm!
Mộc Tâm cười gượng, cô nhìn cậu đáp: “Cảm ơn cậu, cố gắng làm việc.”
Tiểu Bạch cũng biết đáp án sẽ như vậy, cậu cũng chỉ có lòng mến mộ cô thôi chứ không để bản thân đi quá giới hạn. Vòng quay tiếp theo bắt đầu, lần này chai rượu ngừng lại hướng về phía Lâm Đình Phong.
A Khải cười giả lả hỏi: “Sếp, anh chọn thử thách hay thật thà.”
Lâm Đình Phong nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Nói thật.”, anh rút một lá bài, rồi lật ra đặt lên bàn, “Bạn đã có người mình thích chưa? Là ai?”
Mọi người tò mò nhìn sếp nhà mình, anh đưa mắt nhìn qua Mộc Tâm, cô cũng nhìn về phía anh, hai ánh mắt vô tình chạm nhau, đôi đồng tử anh đen láy và sáng trong như viên ngọc trai đen, cô gần như có thể thấy hình ảnh của mình trong đó.
Giọng nói ấm áp từ tính của anh cất lên: “Có rồi. Là cô hàng xóm của tôi.”
Đôi đồng tử của Mộc Tâm co rút lại, cô khó tin nhìn anh, trái tim trong lòng ngược đập liên hồi. Cô tự dặn lòng, chắc là cô hàng xóm ở cạnh biệt thự của anh thôi! Mình xúc động cái gì chứ?
Mọi người hơi bất ngờ với tin tức này, vậy là boss đã có người thương rồi a. Chỉ có Tiểu A đang ngồi đó mới biết boss nhà mình là đang tỏ tình trắng trợn với thư kí Mộc a.
Trò chơi tiếp tục qua vài vòng, lần nữa quay trúng Mộc Tâm, cô tiếp tục chọn nói thật, đưa tay lật lá bài đề trên bàn, A Kiều hưng phấn đọc câu hỏi lên: “Đã từng ngủ trên giường của người khác giới nào chưa? Người đó là ai?”
Mộc Tâm lại liếc mắt nhìn tên tiểu gia hỏa họ Lâm kia, thầm ai oán, bộ bài này pha-ke hay sao vậy? Sao câu nào cũng dính đến anh ta. Mộc Tâm lại cười gượng nói: “Ây, cái này, tôi uống có được không?”
Tiểu Mỹ dài giọng: “Thư kí Mộc aaaaaa, cô nói là không uống nữa mà,”
Mộc Tâm cười nói: “Đây là lần cuối, lần sau tôi sẽ không uống nữa.”, nói rồi cô uống liền ba ly rượu. Đầu óc Mộc Tâm bắt đầu hơi choáng, cô cầm ly nước ép cam uống vài ngụm cho tỉnh táo.
Lại tiếp tục sau vài lượt, lần này đến lượt Lâm Đình Phong, anh chọn thử thách rồi rút một lá bài thẩy lên mặt bàn. A Khải cười cười cầm tấm bài lên, cậu hưng phấn đọc lớn: “Hôn môi người ngồi bên cạnh bạn (Thời gian: Hai phút)”
Mộc Tâm nghe được, lần này cô thật sự bị sặc nước rồi, cô che miệng ho sù sụ. Cô đưa cặp mắt hoa đào ngấn nước nhìn về phía người đang ngồi bên cạnh mình.
Lâm Đình Phong rút một tờ khăn giấy đưa cho cô. Mọi người đang chăm chú nhìn anh và Mộc Tâm, còn ánh mắt của anh chỉ có cô gái nhỏ của mình, anh khẽ vỗ lưng để cô thuận khí. Thấy cô ổn rồi, anh khẽ tiến sát lại tai cô thì thầm:
“Nếu tôi uống nhiều sẽ không thể chở em về nhà mất.”
Mộc Tâm mở to mắt nhìn anh, lắp bắp: “Ý anh… là anh… anh…”
Chai rượu bắt đầu xoay, lần này đến lượt Tiểu Bạch, cậu ta chọn thử thách, đưa tay rút lá bài, A Khải ngồi bên cạnh liền nhanh nhẹn đọc to: “Tỏ tình với cô gái mà bạn thích.”
Mọi người kêu ca: “Aaa, tỏ tình đi, tỏ tình đi.”
Tiểu Bạch là một cậu thực tập sinh trẻ, cậu ta ngại ngùng nhìn về phía Mộc Tâm. Mọi người theo hướng của cậu mà nhìn về phía Mộc Tâm. Tự nhiên bị nhìn làm cô hoang mang, Tiểu Bạch ấp úng nói: “Thư kí Mộc, từ lần đầu ở phòng họp thấy chị hack máy tính nội bộ của các quản lý phòng ban, em đã rất sùng bái chị, làm việc với chị càng lâu em càng học hỏi được nhiều thứ. Em rất thích chị.”
Mọi người hứng phấn vỗ bàn: “Hú hú hú, dũng cảm lắm chú em.”, Lâm Đình Phong ngồi bên cạnh híp mắt nhìn Tiểu Bạch, chú em muốn ăn thịt trong miệng hổ à? Gừmmm!
Mộc Tâm cười gượng, cô nhìn cậu đáp: “Cảm ơn cậu, cố gắng làm việc.”
Tiểu Bạch cũng biết đáp án sẽ như vậy, cậu cũng chỉ có lòng mến mộ cô thôi chứ không để bản thân đi quá giới hạn. Vòng quay tiếp theo bắt đầu, lần này chai rượu ngừng lại hướng về phía Lâm Đình Phong.
A Khải cười giả lả hỏi: “Sếp, anh chọn thử thách hay thật thà.”
Lâm Đình Phong nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Nói thật.”, anh rút một lá bài, rồi lật ra đặt lên bàn, “Bạn đã có người mình thích chưa? Là ai?”
Mọi người tò mò nhìn sếp nhà mình, anh đưa mắt nhìn qua Mộc Tâm, cô cũng nhìn về phía anh, hai ánh mắt vô tình chạm nhau, đôi đồng tử anh đen láy và sáng trong như viên ngọc trai đen, cô gần như có thể thấy hình ảnh của mình trong đó.
Giọng nói ấm áp từ tính của anh cất lên: “Có rồi. Là cô hàng xóm của tôi.”
Đôi đồng tử của Mộc Tâm co rút lại, cô khó tin nhìn anh, trái tim trong lòng ngược đập liên hồi. Cô tự dặn lòng, chắc là cô hàng xóm ở cạnh biệt thự của anh thôi! Mình xúc động cái gì chứ?
Mọi người hơi bất ngờ với tin tức này, vậy là boss đã có người thương rồi a. Chỉ có Tiểu A đang ngồi đó mới biết boss nhà mình là đang tỏ tình trắng trợn với thư kí Mộc a.
Trò chơi tiếp tục qua vài vòng, lần nữa quay trúng Mộc Tâm, cô tiếp tục chọn nói thật, đưa tay lật lá bài đề trên bàn, A Kiều hưng phấn đọc câu hỏi lên: “Đã từng ngủ trên giường của người khác giới nào chưa? Người đó là ai?”
Mộc Tâm lại liếc mắt nhìn tên tiểu gia hỏa họ Lâm kia, thầm ai oán, bộ bài này pha-ke hay sao vậy? Sao câu nào cũng dính đến anh ta. Mộc Tâm lại cười gượng nói: “Ây, cái này, tôi uống có được không?”
Tiểu Mỹ dài giọng: “Thư kí Mộc aaaaaa, cô nói là không uống nữa mà,”
Mộc Tâm cười nói: “Đây là lần cuối, lần sau tôi sẽ không uống nữa.”, nói rồi cô uống liền ba ly rượu. Đầu óc Mộc Tâm bắt đầu hơi choáng, cô cầm ly nước ép cam uống vài ngụm cho tỉnh táo.
Lại tiếp tục sau vài lượt, lần này đến lượt Lâm Đình Phong, anh chọn thử thách rồi rút một lá bài thẩy lên mặt bàn. A Khải cười cười cầm tấm bài lên, cậu hưng phấn đọc lớn: “Hôn môi người ngồi bên cạnh bạn (Thời gian: Hai phút)”
Mộc Tâm nghe được, lần này cô thật sự bị sặc nước rồi, cô che miệng ho sù sụ. Cô đưa cặp mắt hoa đào ngấn nước nhìn về phía người đang ngồi bên cạnh mình.
Lâm Đình Phong rút một tờ khăn giấy đưa cho cô. Mọi người đang chăm chú nhìn anh và Mộc Tâm, còn ánh mắt của anh chỉ có cô gái nhỏ của mình, anh khẽ vỗ lưng để cô thuận khí. Thấy cô ổn rồi, anh khẽ tiến sát lại tai cô thì thầm:
“Nếu tôi uống nhiều sẽ không thể chở em về nhà mất.”
Mộc Tâm mở to mắt nhìn anh, lắp bắp: “Ý anh… là anh… anh…”