Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Chương 21
Ngọc Điềm thấy mọi người đã xem xong, cô nói: “Trong tập tài liệu của tôi trình lên, như các vị đã thấy, chứng nhận của bác sĩ kiểm tra, rất rõ ràng là thân chủ của tôi bị người khác hạ dược, cùng một bản chứng nhận thân chủ tôi chưa từng xảy ra bất kì quan hệ nam nữ nào”.
Cô dừng lại một chút, quay qua nhìn Quý Tử Khiêm, cô nói: “Ngài Quý và thân chủ của tôi đã kết hôn hơn ba tháng nhưng thân chủ của tôi được chứng nhận là chưa từng phát sinh quan hệ, phải chăng vấn đề nằm ở ngài Quý? Nhưng phía ngài Quý lại gắn cho thân chủ tôi cái danh lăng loàn. Không biết điều này, ngài Quý có cần giải thích chút không?”.
Quý Tử Khiêm nắm chặt nắm tay, hắn liếc nhìn tên luật sư của mình, tên luật sư lập tức lên tiếng:
“Phản đối thưa thẩm phán, luật sư Hà có ý công kích thân chủ tôi, thân chủ tôi có quyền không trả lời”.
Thẩm phán hơi nghiêm giọng: “Phản đối vô hiệu, tội danh ngoại tình là bên nguyên đơn đưa ra trước, bây giờ bên bị đơn đưa ra được chứng cứ phản biện, bên nguyên đơn cũng phải có lời giải thích”.
Luật sư Quý thị: “Thưa thẩm phán và chư vị bồi thẩm đoàn, dù chứng nhận nêu rõ cô Mộc chưa từng phát sinh sự tình, nhưng theo bằng chứng chúng tôi đưa ra, cô ấy đã cùng người đàn ông khác qua đêm, dù chưa phát sinh quan hệ nhưng cũng đã chứng minh cô Mộc không thành thật trong cuộc hôn nhân với thân chủ tôi’.
Ngọc Điềm mỉm môi, như đã dự đoán được từ trước, cô chậm rãi nói: “Thưa thẩm phán, bên phía tôi có đoạn ghi hình chứng minh thân chủ tôi chưa từng qua đêm cùng người đàn ông trong bằng chứng của bên nguyên đơn, xin quan tòa cho tôi phát đoạn ghi hình”.
Thẩm phán: “Yêu cầu của luật sư bên bị đơn được chấp nhận”.
Ngọc Điềm đưa một chiếc USB cho trợ lý thẩm phán, vài phút sau trên màn hình xuất hiện đoạn ghi hình tối hôm xảy ra vụ việc, mọi người đều bất ngờ về sự việc xảy ra.
Mẹ Mộc Tâm thì thương con gái mà đỏ hốc mắt. Ba Mộc Tâm tức giận đến run tay, ông che miệng nén cơn ho ập đến trong cổ họng như sắp tức đến nôn ra máu.
Tổng giám đốc nào đó mặt mài âm trầm nhìn cô gái mà mình “Cầm trong tay thì sợ vỡ, ngậm trong miệng thì sợ tan” bị người ta dìu vào trong phòng nghỉ, lát sau lại quần áo xốc xếch mà bỏ chạy. Anh vừa đau lòng vừa tức giận, anh âm trầm nhìn tên Quý Tử Khiêm, thầm ghi hận, hay cho tên họ Quý kia, dám đối xử với cô gái của anh như vậy, thù này anh ghi nhận, trước để đó, từ từ tinh sau.
Đoạn ghi hình phát xong, giọng nói Ngọc Điềm đều đều vang lên: “Những gì mọi người đã xem, chính là sự thật”, cô ngừng lại, đưa mắt phượng qua nhìn sâu vào tên luật sư Quý thị, nói: “Luật sư bên nguyên đơn có còn gì để nói không?”.
Mặt Quý Tử Khiêm lúc trắng lúc xanh, anh bắn mắt về phía Mộc Tâm đang xem kịch đến vui vẻ, anh thầm nghĩ, tại sao bọn họ có được đoạn ghi hình đầy đủ chứ, rõ ràng anh đã xử lý rồi mà.
Anh ta cố dùng giọng điệu bình thường nhất lên tiếng: “Dù cho đoạn ghi hình đó là thật thì sao? Dù cô ta là người bị hại thì cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi có quyền nghi ngờ cô ta tính cách không tốt, gây thù chuốc oán bên ngoài rồi bị người ta tính kế, tôi vẫn có thể tiếp tục ly hôn với cô ta vô điều kiện”.
Ngọc Điềm bình tĩnh đáp: “Ồ, lời ngài Quý nói rất có đạo lý, nhưng tôi có một thắc mắc muốn hỏi ngài Quý không biết ngài có thể trả lời tôi?”.
Quý Tử Khiêm thấy tình hình tốt hơn thì bình tĩnh đáp: “Được, luật sư Hà có gì muốn hỏi cứ hỏi, Quý Tử Khiêm tôi đây sẽ thành thật trả lời”.
Ngọc Điềm quay người lại, hướng quan tòa xin phép: “Thưa thẩm phán và chư vị bồi thẩm đoàn, hiện tại tôi có một đoạn ghi âm có liên quan với vụ việc, có thể cho phép tôi phát nó lên cho mọi người cùng nghe được không ạ?”.
Thẩm Phán: “Yêu cầu của luật sư Hà được chấp nhận, cô có thể mở nó lên”.
Ngọc Điềm đưa một cây bút ghi âm lên, ngón tay bấm lên nút phát, từng lời nói lập tức truyền ra khắp căn phòng: “Có một người liên lạc qua email bảo tôi bỏ thuốc vào rượu đưa cho một cô gái sẽ đưa tôi 10 vạn, tôi cần tiền trả nợ nên đã đồng ý với hắn, tôi không biết hắn là ai, chúng tôi chỉ liên lạc qua email… Thật sự tôi không phải cố ý đâu”.
Ngọc Điềm thấy mọi người đã xem xong, cô nói: “Trong tập tài liệu của tôi trình lên, như các vị đã thấy, chứng nhận của bác sĩ kiểm tra, rất rõ ràng là thân chủ của tôi bị người khác hạ dược, cùng một bản chứng nhận thân chủ tôi chưa từng xảy ra bất kì quan hệ nam nữ nào”.
Cô dừng lại một chút, quay qua nhìn Quý Tử Khiêm, cô nói: “Ngài Quý và thân chủ của tôi đã kết hôn hơn ba tháng nhưng thân chủ của tôi được chứng nhận là chưa từng phát sinh quan hệ, phải chăng vấn đề nằm ở ngài Quý? Nhưng phía ngài Quý lại gắn cho thân chủ tôi cái danh lăng loàn. Không biết điều này, ngài Quý có cần giải thích chút không?”.
Quý Tử Khiêm nắm chặt nắm tay, hắn liếc nhìn tên luật sư của mình, tên luật sư lập tức lên tiếng:
“Phản đối thưa thẩm phán, luật sư Hà có ý công kích thân chủ tôi, thân chủ tôi có quyền không trả lời”.
Thẩm phán hơi nghiêm giọng: “Phản đối vô hiệu, tội danh ngoại tình là bên nguyên đơn đưa ra trước, bây giờ bên bị đơn đưa ra được chứng cứ phản biện, bên nguyên đơn cũng phải có lời giải thích”.
Luật sư Quý thị: “Thưa thẩm phán và chư vị bồi thẩm đoàn, dù chứng nhận nêu rõ cô Mộc chưa từng phát sinh sự tình, nhưng theo bằng chứng chúng tôi đưa ra, cô ấy đã cùng người đàn ông khác qua đêm, dù chưa phát sinh quan hệ nhưng cũng đã chứng minh cô Mộc không thành thật trong cuộc hôn nhân với thân chủ tôi’.
Ngọc Điềm mỉm môi, như đã dự đoán được từ trước, cô chậm rãi nói: “Thưa thẩm phán, bên phía tôi có đoạn ghi hình chứng minh thân chủ tôi chưa từng qua đêm cùng người đàn ông trong bằng chứng của bên nguyên đơn, xin quan tòa cho tôi phát đoạn ghi hình”.
Thẩm phán: “Yêu cầu của luật sư bên bị đơn được chấp nhận”.
Ngọc Điềm đưa một chiếc USB cho trợ lý thẩm phán, vài phút sau trên màn hình xuất hiện đoạn ghi hình tối hôm xảy ra vụ việc, mọi người đều bất ngờ về sự việc xảy ra.
Mẹ Mộc Tâm thì thương con gái mà đỏ hốc mắt. Ba Mộc Tâm tức giận đến run tay, ông che miệng nén cơn ho ập đến trong cổ họng như sắp tức đến nôn ra máu.
Tổng giám đốc nào đó mặt mài âm trầm nhìn cô gái mà mình “Cầm trong tay thì sợ vỡ, ngậm trong miệng thì sợ tan” bị người ta dìu vào trong phòng nghỉ, lát sau lại quần áo xốc xếch mà bỏ chạy. Anh vừa đau lòng vừa tức giận, anh âm trầm nhìn tên Quý Tử Khiêm, thầm ghi hận, hay cho tên họ Quý kia, dám đối xử với cô gái của anh như vậy, thù này anh ghi nhận, trước để đó, từ từ tinh sau.
Đoạn ghi hình phát xong, giọng nói Ngọc Điềm đều đều vang lên: “Những gì mọi người đã xem, chính là sự thật”, cô ngừng lại, đưa mắt phượng qua nhìn sâu vào tên luật sư Quý thị, nói: “Luật sư bên nguyên đơn có còn gì để nói không?”.
Mặt Quý Tử Khiêm lúc trắng lúc xanh, anh bắn mắt về phía Mộc Tâm đang xem kịch đến vui vẻ, anh thầm nghĩ, tại sao bọn họ có được đoạn ghi hình đầy đủ chứ, rõ ràng anh đã xử lý rồi mà.
Anh ta cố dùng giọng điệu bình thường nhất lên tiếng: “Dù cho đoạn ghi hình đó là thật thì sao? Dù cô ta là người bị hại thì cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi có quyền nghi ngờ cô ta tính cách không tốt, gây thù chuốc oán bên ngoài rồi bị người ta tính kế, tôi vẫn có thể tiếp tục ly hôn với cô ta vô điều kiện”.
Ngọc Điềm bình tĩnh đáp: “Ồ, lời ngài Quý nói rất có đạo lý, nhưng tôi có một thắc mắc muốn hỏi ngài Quý không biết ngài có thể trả lời tôi?”.
Quý Tử Khiêm thấy tình hình tốt hơn thì bình tĩnh đáp: “Được, luật sư Hà có gì muốn hỏi cứ hỏi, Quý Tử Khiêm tôi đây sẽ thành thật trả lời”.
Ngọc Điềm quay người lại, hướng quan tòa xin phép: “Thưa thẩm phán và chư vị bồi thẩm đoàn, hiện tại tôi có một đoạn ghi âm có liên quan với vụ việc, có thể cho phép tôi phát nó lên cho mọi người cùng nghe được không ạ?”.
Thẩm Phán: “Yêu cầu của luật sư Hà được chấp nhận, cô có thể mở nó lên”.
Ngọc Điềm đưa một cây bút ghi âm lên, ngón tay bấm lên nút phát, từng lời nói lập tức truyền ra khắp căn phòng: “Có một người liên lạc qua email bảo tôi bỏ thuốc vào rượu đưa cho một cô gái sẽ đưa tôi 10 vạn, tôi cần tiền trả nợ nên đã đồng ý với hắn, tôi không biết hắn là ai, chúng tôi chỉ liên lạc qua email… Thật sự tôi không phải cố ý đâu”.