Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213
Chương 213
Cậu ta ôm chặt cổ cô, ép lên môi của cô một nụ hôn ấm nóng. Cô ý thức được nụ hôn đầu của mình cứ thế mà bị cướp rồi. Cô đẩy lên ngực cậu, cậu liền siết chặt hơn, chiếc lưỡi bắt đầu xâm chiếm vào trong, từng tấc một nuốt lấy hơi thở của cô.
Chắc bởi vì kỹ thuật hôn của Lạc Tư quá tốt, cảm giác triền miên xa lạ khiến cho Ngọc Điềm bất giác đón nhận sự xâm lấn này của cậu.
Chất kích thích xông lên não khiến gương mặt cả hai đỏ lên, đôi tay bắt đầu không an phận mà vuốt ve lên cơ thể đối phương. Với sự công lược không chút bài xích khiến thần trí Ngọc Điềm vừa tò mò vừa cảm thụ từng động tác của cậu trên người mình.
Hai người đã bắt đầu mơ hồ, từng mảnh vải rơi xuống làm lộ ra từng mảng da thịt mang hơi nóng cuốn hút. Lạc Tư đưa một tay ra sau, chưa tới ba giây đã “cạch” một tiếng thành công tháo chiếc áo lót của cô ra.
Cô hơi bất ngờ vì kỹ năng mở khóa một tay này của cậu, cô lật người đè cậu dưới thân, ánh mắt sắc bén trên phiên tòa lúc này đã trở nên đầy tính công kích mà dụ dỗ con người ta lúng sâu vào.
Cô nhìn thiếu niên không một tấc vải dưới thân, bờ môi đỏ ửng mấp máy: “Thỏ con hư hỏng, đã lăn giường với bao nhiêu người rồi hả?”
Lạc Tư với ánh mắt mờ sương nhìn cô, cậu cảm thấy cơ thể sắp bị nóng đế hỏng rồi, c*vật nằm dưới cũng đã dựng đứng lên từ lúc nào. Bây giờ cậu chỉ có một suy nghĩ là muốn được “an ủi”.
Cậu ôm lấy cơ thể mạn diệu của cô, giọng nói mềm nhũng: “Chỉ với anh thôi!”
Tên nhóc con này bị thuốc làm cho điên thật rồi, đến bước này mà còn không biết cô là nữ. Nếu nói đến điên thì chắc cô cũng điên không kém, cô không nghĩ lần đầu tiên của mình lại là với một tên đàn ông, mà tên đó lại là Gay!
Không để cô kịp tỉnh táo sau men rượu, Lạc Tư đã rướn người để vật thô to của mình cọ lên khe suối mát lạnh của cô. Dòng nước trong suốt chảy dọc từ khe suối xuống làm ướt hạ bộ của cậu.
Khoái cảm ập đến khiến Ngọc Điềm vừa thấy sung sướng lại vừa cảm thấy hư không. Thật muốn dùng vật nóng bỏng đó lấp đầy chính mình.
Trong cơn trầm mê, một người do thuốc một người do rượu, cô ôm lấy cơ thể mềm mại như được làm từ nước của cậu, hít một hơi ấn mạnh xuống. Lạc Tư liền tiến quân thần tốc, thành công khai phá phòng tuyến cuối cùng.
“Ưm…a”, cảm giác được bao bọc xít xao khiến cậu rất hưởng thụ mà rên lên một tiếng đầy khoái cảm.
Ngọc Điềm cũng cảm giác được phản ứng của cơ thể, xúc cảm vừa đau vừa sướng khiến cô hơi khó kiềm chế. Cô thử nhích tới nhích lui trên người cậu. Sự cọ sát khiến cô khao khát muốn nhiều hơn nữa, cô đè cậu dưới người bắt đầu luân động nhịp nhàng. Lạc Tư vịn lấy eo cô ra sức phối hợp.
Bây giờ hai cơ thể đang đấm chìm trong cơn hoan ái mà không biết rằng… bước tường ngăn trở vô hình nào đó của cả hai đã dần sụp đổ.
…
Trở lại từ dòng ký ức, Ngọc Điềm lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, cô nhìn Lạc Tư với ánh mắt phức tạp. Cô không thể tin được sự thật “khủng bố” này.
Cô kéo chăn quắn người mình lại, Lạc Tư giật mình vội kéo lấy chiếc gối đầu giường che chỗ cần che lại, mặt cậu đỏ như quả cà chua, biểu cảm như gái nhà lành bị ức hiếp vậy.
Ngọc Điềm không để ý đến cậu ta, cô cầm quần áo đi vào phòng tắm. Cậu thấy vậy cũng vội nhặt quần áo dưới sàn lên rồi mặt vào. Lúc đang cài nút áo, cậu nhìn thấy một vệt máu đỏ rực trên chiếc nệm trắng.
Cậu như bị chết máy không biết làm gì. Lần… lần đầu? Đêm qua là lần đầu của cô ấy sao?
“Cạch!”, Ngọc Điềm đẩy cửa bước ra, quần áo tóc tai đều rất chỉnh tề, gương mặt cực soái không biểu thị bất kỳ cảm xúc nào.
Cậu ta ôm chặt cổ cô, ép lên môi của cô một nụ hôn ấm nóng. Cô ý thức được nụ hôn đầu của mình cứ thế mà bị cướp rồi. Cô đẩy lên ngực cậu, cậu liền siết chặt hơn, chiếc lưỡi bắt đầu xâm chiếm vào trong, từng tấc một nuốt lấy hơi thở của cô.
Chắc bởi vì kỹ thuật hôn của Lạc Tư quá tốt, cảm giác triền miên xa lạ khiến cho Ngọc Điềm bất giác đón nhận sự xâm lấn này của cậu.
Chất kích thích xông lên não khiến gương mặt cả hai đỏ lên, đôi tay bắt đầu không an phận mà vuốt ve lên cơ thể đối phương. Với sự công lược không chút bài xích khiến thần trí Ngọc Điềm vừa tò mò vừa cảm thụ từng động tác của cậu trên người mình.
Hai người đã bắt đầu mơ hồ, từng mảnh vải rơi xuống làm lộ ra từng mảng da thịt mang hơi nóng cuốn hút. Lạc Tư đưa một tay ra sau, chưa tới ba giây đã “cạch” một tiếng thành công tháo chiếc áo lót của cô ra.
Cô hơi bất ngờ vì kỹ năng mở khóa một tay này của cậu, cô lật người đè cậu dưới thân, ánh mắt sắc bén trên phiên tòa lúc này đã trở nên đầy tính công kích mà dụ dỗ con người ta lúng sâu vào.
Cô nhìn thiếu niên không một tấc vải dưới thân, bờ môi đỏ ửng mấp máy: “Thỏ con hư hỏng, đã lăn giường với bao nhiêu người rồi hả?”
Lạc Tư với ánh mắt mờ sương nhìn cô, cậu cảm thấy cơ thể sắp bị nóng đế hỏng rồi, c*vật nằm dưới cũng đã dựng đứng lên từ lúc nào. Bây giờ cậu chỉ có một suy nghĩ là muốn được “an ủi”.
Cậu ôm lấy cơ thể mạn diệu của cô, giọng nói mềm nhũng: “Chỉ với anh thôi!”
Tên nhóc con này bị thuốc làm cho điên thật rồi, đến bước này mà còn không biết cô là nữ. Nếu nói đến điên thì chắc cô cũng điên không kém, cô không nghĩ lần đầu tiên của mình lại là với một tên đàn ông, mà tên đó lại là Gay!
Không để cô kịp tỉnh táo sau men rượu, Lạc Tư đã rướn người để vật thô to của mình cọ lên khe suối mát lạnh của cô. Dòng nước trong suốt chảy dọc từ khe suối xuống làm ướt hạ bộ của cậu.
Khoái cảm ập đến khiến Ngọc Điềm vừa thấy sung sướng lại vừa cảm thấy hư không. Thật muốn dùng vật nóng bỏng đó lấp đầy chính mình.
Trong cơn trầm mê, một người do thuốc một người do rượu, cô ôm lấy cơ thể mềm mại như được làm từ nước của cậu, hít một hơi ấn mạnh xuống. Lạc Tư liền tiến quân thần tốc, thành công khai phá phòng tuyến cuối cùng.
“Ưm…a”, cảm giác được bao bọc xít xao khiến cậu rất hưởng thụ mà rên lên một tiếng đầy khoái cảm.
Ngọc Điềm cũng cảm giác được phản ứng của cơ thể, xúc cảm vừa đau vừa sướng khiến cô hơi khó kiềm chế. Cô thử nhích tới nhích lui trên người cậu. Sự cọ sát khiến cô khao khát muốn nhiều hơn nữa, cô đè cậu dưới người bắt đầu luân động nhịp nhàng. Lạc Tư vịn lấy eo cô ra sức phối hợp.
Bây giờ hai cơ thể đang đấm chìm trong cơn hoan ái mà không biết rằng… bước tường ngăn trở vô hình nào đó của cả hai đã dần sụp đổ.
…
Trở lại từ dòng ký ức, Ngọc Điềm lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, cô nhìn Lạc Tư với ánh mắt phức tạp. Cô không thể tin được sự thật “khủng bố” này.
Cô kéo chăn quắn người mình lại, Lạc Tư giật mình vội kéo lấy chiếc gối đầu giường che chỗ cần che lại, mặt cậu đỏ như quả cà chua, biểu cảm như gái nhà lành bị ức hiếp vậy.
Ngọc Điềm không để ý đến cậu ta, cô cầm quần áo đi vào phòng tắm. Cậu thấy vậy cũng vội nhặt quần áo dưới sàn lên rồi mặt vào. Lúc đang cài nút áo, cậu nhìn thấy một vệt máu đỏ rực trên chiếc nệm trắng.
Cậu như bị chết máy không biết làm gì. Lần… lần đầu? Đêm qua là lần đầu của cô ấy sao?
“Cạch!”, Ngọc Điềm đẩy cửa bước ra, quần áo tóc tai đều rất chỉnh tề, gương mặt cực soái không biểu thị bất kỳ cảm xúc nào.