Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138
Chương 138
Trong căn phòng ấy, Lâm Đình Phong đang ngồi trên chiếc ghế sofa dài, trên bàn đã có hai chai rượu Macallan rỗng và một chai đã vơi hơn nửa.
Lạc Tư và Mạc Chí Thiên cầm ly rượu đỏ ngồi ở chiếc sofa đối diện, trố mắt nhìn nhau. Lạc Tư ngồi sát lại gần Mạc Chí Thiên, nói nhỏ: “Có nên ngăn cậu ta lại không?”
Mạc Chí Thiên xoay xoay ly rượu, đáp: “Muốn ngăn thì cậu ngăn đi, đừng kéo theo tôi chết chùm.”
Lạc Tư liếc xéo: “Có ai làm bạn như cậu không? Không có chút nghĩa khí gì cả!”
“Cậu có nghĩa khí thì cậu tới khuyên đi!”
Lạc Tư nhìn cái không khí hắc ám bao quanh người của Lâm Đình Phong thì rùng mình một cái: “Dù tôi rất nghĩa khí nhưng được cái tôi không có ngu.”
“Vậy cậu triệu hồi tôi đến đây làm gì?”
“Đương nhiên là để bát quái rồi! Cuộc đời của cậu sẽ có được mấy lần thấy được bộ dáng thê thảm này của đại ma vương?”
Nhìn chai rượu thứ tư được khui ra, cuối cùng hai người không nhịn được nữa mà lên tiếng can ngăn.
Lạc Tư chạy lại chụp lấy chai rượu: “Anh hai à! Rượu đắt tiền không phải để cậu uống như vậy đâu!”
Mạc Chí Thiên cũng phụ họa: “Cậu gọi bọn tôi đến đây là để xem cậu uống rượu à? Có chuyện gì thì nói đi!”
Lâm Đình Phong buông chai rượu ra, ngã lưng lên ghế, không có tinh thần, nói: “Tôi cãi nhau với Mộc Mộc rồi!”
Lạc Tư nhìn bộ dáng đó của cậu thì đưa tay lên tai, đâm chọt nói: “Ấy chà chà! Nghe kìa nghe kìa… Nghe cái giọng điệu đáng thương đó kìa… Cuối cùng cậu cũng có ngày hôm nay nha! Hahaha!”
Mạc Chí Thiên khoái chí nói: “Em dâu nhỏ đúng là lợi hại! Chỉ cần nổi giận một chút thôi là có thể quật cậu tơi tả như vậy rồi!”
Lâm Đình Phong nhìn vẻ mặt cười trên nỗi đau của hai thằng bạn plactic, anh lạnh lùng nói: “Tôi kêu hai cậu đến đây là để gợi ý cho tôi cách dỗ cô ấy, không phải để hai người cười khoái trá như vậy đâu!”
Lạc Tư ngồi lên ghế, vắt chéo chân, làm bộ dáng chuyên gia tình trường: “Vậy là cậu hỏi đúng người rồi! Nhưng trước hết phải kể chúng tôi nghe tình huống của cậu mới được.”
Lâm Đình Phong thấy cũng có lý, anh ngồi thẳng lưng, đưa tay ngoắc ngoắc hai người họ: “Xit lại đây, tôi kể cho nghe!”
Ba người chụm đầu lại to nhỏ với nhau. Lâm Đình Phong kể tóm tắt lại mọi chuyện cho bọn họ nghe, rồi cầm ly rượu lên nhấp một ngụm: “Mọi chuyện chính là như vậy đó! Các cậu nghĩ xem, tôi chỉ là sợ cô ấy buồn, sợ cô ấy hiểu lầm thôi mà! Tôi sai ở đâu? Rõ ràng cô ấy đi ăn với người đàn ông khác, ôm ôm ấp ấp ở chốn công cộng. Còn quay qua giận dỗi với tôi?”
Lạc Tư ngồi ra ghế đẩy đẩy gọng kính, hắng giọng nói: “E hèm! Ca này khó à nha!”
Mạc Chí Thiên gõ gõ ngón trỏ lên ly rượu, suy tư nói: “Theo lời cậu kể thì ông già nhà cậu muốn phá hoại tình cảm của cậu với em dâu nhỏ nên đã thả ra mấy tin tức lên mạng. Vậy còn IP ẩn danh gửi mail cho cậu chắc không phải cũng do ông ấy làm chứ?”
“Tiểu Thiên Thiên, cậu lạc đề rồi. Mấy cái đó không phải vấn đề lúc này của tiểu Phong Phong. Trọng điểm là phải làm sao giúp cậu ấy dỗ bạn gái, hiểu không?”
Mạc Chí Thiên liếc Lạc Tư một cái: “Lạc đề gì chứ? Làm cái gì cũng phải đi từ gốc tới ngọn mới được chứ!”
Trong căn phòng ấy, Lâm Đình Phong đang ngồi trên chiếc ghế sofa dài, trên bàn đã có hai chai rượu Macallan rỗng và một chai đã vơi hơn nửa.
Lạc Tư và Mạc Chí Thiên cầm ly rượu đỏ ngồi ở chiếc sofa đối diện, trố mắt nhìn nhau. Lạc Tư ngồi sát lại gần Mạc Chí Thiên, nói nhỏ: “Có nên ngăn cậu ta lại không?”
Mạc Chí Thiên xoay xoay ly rượu, đáp: “Muốn ngăn thì cậu ngăn đi, đừng kéo theo tôi chết chùm.”
Lạc Tư liếc xéo: “Có ai làm bạn như cậu không? Không có chút nghĩa khí gì cả!”
“Cậu có nghĩa khí thì cậu tới khuyên đi!”
Lạc Tư nhìn cái không khí hắc ám bao quanh người của Lâm Đình Phong thì rùng mình một cái: “Dù tôi rất nghĩa khí nhưng được cái tôi không có ngu.”
“Vậy cậu triệu hồi tôi đến đây làm gì?”
“Đương nhiên là để bát quái rồi! Cuộc đời của cậu sẽ có được mấy lần thấy được bộ dáng thê thảm này của đại ma vương?”
Nhìn chai rượu thứ tư được khui ra, cuối cùng hai người không nhịn được nữa mà lên tiếng can ngăn.
Lạc Tư chạy lại chụp lấy chai rượu: “Anh hai à! Rượu đắt tiền không phải để cậu uống như vậy đâu!”
Mạc Chí Thiên cũng phụ họa: “Cậu gọi bọn tôi đến đây là để xem cậu uống rượu à? Có chuyện gì thì nói đi!”
Lâm Đình Phong buông chai rượu ra, ngã lưng lên ghế, không có tinh thần, nói: “Tôi cãi nhau với Mộc Mộc rồi!”
Lạc Tư nhìn bộ dáng đó của cậu thì đưa tay lên tai, đâm chọt nói: “Ấy chà chà! Nghe kìa nghe kìa… Nghe cái giọng điệu đáng thương đó kìa… Cuối cùng cậu cũng có ngày hôm nay nha! Hahaha!”
Mạc Chí Thiên khoái chí nói: “Em dâu nhỏ đúng là lợi hại! Chỉ cần nổi giận một chút thôi là có thể quật cậu tơi tả như vậy rồi!”
Lâm Đình Phong nhìn vẻ mặt cười trên nỗi đau của hai thằng bạn plactic, anh lạnh lùng nói: “Tôi kêu hai cậu đến đây là để gợi ý cho tôi cách dỗ cô ấy, không phải để hai người cười khoái trá như vậy đâu!”
Lạc Tư ngồi lên ghế, vắt chéo chân, làm bộ dáng chuyên gia tình trường: “Vậy là cậu hỏi đúng người rồi! Nhưng trước hết phải kể chúng tôi nghe tình huống của cậu mới được.”
Lâm Đình Phong thấy cũng có lý, anh ngồi thẳng lưng, đưa tay ngoắc ngoắc hai người họ: “Xit lại đây, tôi kể cho nghe!”
Ba người chụm đầu lại to nhỏ với nhau. Lâm Đình Phong kể tóm tắt lại mọi chuyện cho bọn họ nghe, rồi cầm ly rượu lên nhấp một ngụm: “Mọi chuyện chính là như vậy đó! Các cậu nghĩ xem, tôi chỉ là sợ cô ấy buồn, sợ cô ấy hiểu lầm thôi mà! Tôi sai ở đâu? Rõ ràng cô ấy đi ăn với người đàn ông khác, ôm ôm ấp ấp ở chốn công cộng. Còn quay qua giận dỗi với tôi?”
Lạc Tư ngồi ra ghế đẩy đẩy gọng kính, hắng giọng nói: “E hèm! Ca này khó à nha!”
Mạc Chí Thiên gõ gõ ngón trỏ lên ly rượu, suy tư nói: “Theo lời cậu kể thì ông già nhà cậu muốn phá hoại tình cảm của cậu với em dâu nhỏ nên đã thả ra mấy tin tức lên mạng. Vậy còn IP ẩn danh gửi mail cho cậu chắc không phải cũng do ông ấy làm chứ?”
“Tiểu Thiên Thiên, cậu lạc đề rồi. Mấy cái đó không phải vấn đề lúc này của tiểu Phong Phong. Trọng điểm là phải làm sao giúp cậu ấy dỗ bạn gái, hiểu không?”
Mạc Chí Thiên liếc Lạc Tư một cái: “Lạc đề gì chứ? Làm cái gì cũng phải đi từ gốc tới ngọn mới được chứ!”