Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Chương 11
Mộc Tâm im lặng nhìn hắn, Ngọc điềm cười khẩy một tiếng: “Hông bé ơi, cưng nói bọn chị phục vụ cưng vui vẻ, mà chưa gì cưng đòi đi à?”
Lát sau trong căn phòng bừa bộn truyền đến tiếng kêu đau đớn của tên đại ca, Mộc Tâm lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút”
Như được đại xá, cả đám ồ ạc chạy ra khỏi phòng, đụng phải hai bà cô này đúng là xui tám kiếp mà.
Mộc Tâm đi lại gần A Đại cởi trói cho hắn, đỡ hắn đứng dậy, hắn liên tục cảm ơn, lúc nãy chứng kiến một màn mạnh bạo như vậy làm hắn kiếp sợ hai cô gái xinh đẹp trước mắt này.
Ngọc Điềm không lạnh không nhạt nói: “Nói rõ việc tối hôm trước anh bỏ thuốc vào rượu ở khách sạn Khổng Tước, khai người chỉ đạo anh phía sau tôi sẽ không làm gì anh.”
Nghe về vụ bỏ thuốc, hắn run nhẹ: “Tôi nói tôi nói, có một người liên lạc qua email bảo tôi bỏ thuốc vào rượu đưa cho một cô gái sẽ đưa tôi một trăm triệu, tôi cần tiền trả nợ nên đã đồng ý với hắn, tôi không biết hắn là ai, chúng tôi chỉ liên lạc qua mail”, hắn sợ hãi nói, “Thật sự tôi không phải cố ý đâu, xin các cô tha cho tôi đi!”
Ngọc Điềm tắt cây bút ghi âm trên tay, cô điềm tĩnh nói: “Đưa tôi xem mail trò chuyện của hai người”
A Đại nhanh như chớp chạy đi lấy laptop mở mail ra đưa cho cô xem.
Ngọc Điềm lướt mắt đọc xong, kiểm tra thử email, quay qua nói với Mộc Tâm: “Là IP ẩn danh, cậu có cách tra ra không?”
Mộc Mộc gật nhẹ đầu với Ngọc Điềm, có được câu trả lời của bạn mình xong cô ấy quay qua, ánh mắt xoáy sâu vào A Đại: “Máy tính này giờ là của tôi, anh có ý kiến gì không?”
Bị cô nhìn như vậy, nghe lời cô nói A Đại bật người dậy cười lấy lòng: “Của cô, của cô, cô cứ đem đi.”
Xong, hắn tiễn hai cô ra cửa, thầm thở phào một cái, sợ chết hắn rồi, trong một ngày, hắn tiếp một đám đòi nợ chưa đủ, còn khi không rước thêm hai bà cô này, ôi! Đầu năm nay làm phục vụ cũng thật khó.
Xong việc đã là ba tiếng sau, hai cô chuẩn bị đi ăn cơm tối.
Hai người quyết định đi ăn đồ nướng và tôm hùm đất.
Xe dừng lại trên trên vạch đỗ xe bên đường, hai người đi vào một quán ăn vỉa hè ngoài trời, không quá lớn nhưng khá sạch sẽ. Ngọc Điềm quen tay hay làm, hô lớn: “Bà chủ Trương, gọi món nè”.
Một người phụ nữ tứ tuần hơi mập mạp, mặt cười vui vẻ nói: “Điềm Điềm đó à, lâu rồi không thấy ghé quán cô đó nha”.
“Dì Trương, cũng do cháu bận quá mà, hôm nay dẫn bạn tới ăn, bạn cháu tên Mộc Tâm cô gọi Mộc Mộc là được rồi”, nói rồi quay qua Mộc Tâm giới thiệu: “Mộc Mộc, đây là bà chủ Trương, mình hay tới đây ăn lắm, đồ ăn ở đây siêu ngon luôn đó”.
Bà chủ Trương cười đưa thực đơn: “Hai đứa muốn ăn gì, dì đi làm”.
Ngọc Điềm đưa thực đơn cho Mộc Tâm, hỏi: “Mộc Mộc, cậu muốn ăn gì, cậu gọi đi”.
Mộc Tâm đẩy thực đơn về phía cô ấy nói: “cậu gọi đi, mình ăn gì cũng được”.
“vậy mình gọi đó nha, lát cậu muốn ăn thêm gì nói với mình”, cô quay qua dì Trương, “Dì lấy cho cháu bốn cân tôm hùm đất vị bơ tỏi cay vừa, hai mươi xiên thịt nướng, mười xiên hải sản nướng, hai cân tôm tích nướng cay, thêm hai ly bia tươi nha”.
“Ok, có ngay đây”, Dì Trương nói xong xoay người vào bếp chuẩn bị.
Ngọc Điềm bên này lấy khăn giấy lau bát đũa và lấy găng tay cho Mộc Tâm. Lần đầu được bạn chăm sóc Mộc Tâm chưa thích ứng kịp, tay cứng đờ nhận bát đũa và găng tay Ngọc Điềm đưa.
Mộc Tâm im lặng nhìn hắn, Ngọc điềm cười khẩy một tiếng: “Hông bé ơi, cưng nói bọn chị phục vụ cưng vui vẻ, mà chưa gì cưng đòi đi à?”
Lát sau trong căn phòng bừa bộn truyền đến tiếng kêu đau đớn của tên đại ca, Mộc Tâm lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút”
Như được đại xá, cả đám ồ ạc chạy ra khỏi phòng, đụng phải hai bà cô này đúng là xui tám kiếp mà.
Mộc Tâm đi lại gần A Đại cởi trói cho hắn, đỡ hắn đứng dậy, hắn liên tục cảm ơn, lúc nãy chứng kiến một màn mạnh bạo như vậy làm hắn kiếp sợ hai cô gái xinh đẹp trước mắt này.
Ngọc Điềm không lạnh không nhạt nói: “Nói rõ việc tối hôm trước anh bỏ thuốc vào rượu ở khách sạn Khổng Tước, khai người chỉ đạo anh phía sau tôi sẽ không làm gì anh.”
Nghe về vụ bỏ thuốc, hắn run nhẹ: “Tôi nói tôi nói, có một người liên lạc qua email bảo tôi bỏ thuốc vào rượu đưa cho một cô gái sẽ đưa tôi một trăm triệu, tôi cần tiền trả nợ nên đã đồng ý với hắn, tôi không biết hắn là ai, chúng tôi chỉ liên lạc qua mail”, hắn sợ hãi nói, “Thật sự tôi không phải cố ý đâu, xin các cô tha cho tôi đi!”
Ngọc Điềm tắt cây bút ghi âm trên tay, cô điềm tĩnh nói: “Đưa tôi xem mail trò chuyện của hai người”
A Đại nhanh như chớp chạy đi lấy laptop mở mail ra đưa cho cô xem.
Ngọc Điềm lướt mắt đọc xong, kiểm tra thử email, quay qua nói với Mộc Tâm: “Là IP ẩn danh, cậu có cách tra ra không?”
Mộc Mộc gật nhẹ đầu với Ngọc Điềm, có được câu trả lời của bạn mình xong cô ấy quay qua, ánh mắt xoáy sâu vào A Đại: “Máy tính này giờ là của tôi, anh có ý kiến gì không?”
Bị cô nhìn như vậy, nghe lời cô nói A Đại bật người dậy cười lấy lòng: “Của cô, của cô, cô cứ đem đi.”
Xong, hắn tiễn hai cô ra cửa, thầm thở phào một cái, sợ chết hắn rồi, trong một ngày, hắn tiếp một đám đòi nợ chưa đủ, còn khi không rước thêm hai bà cô này, ôi! Đầu năm nay làm phục vụ cũng thật khó.
Xong việc đã là ba tiếng sau, hai cô chuẩn bị đi ăn cơm tối.
Hai người quyết định đi ăn đồ nướng và tôm hùm đất.
Xe dừng lại trên trên vạch đỗ xe bên đường, hai người đi vào một quán ăn vỉa hè ngoài trời, không quá lớn nhưng khá sạch sẽ. Ngọc Điềm quen tay hay làm, hô lớn: “Bà chủ Trương, gọi món nè”.
Một người phụ nữ tứ tuần hơi mập mạp, mặt cười vui vẻ nói: “Điềm Điềm đó à, lâu rồi không thấy ghé quán cô đó nha”.
“Dì Trương, cũng do cháu bận quá mà, hôm nay dẫn bạn tới ăn, bạn cháu tên Mộc Tâm cô gọi Mộc Mộc là được rồi”, nói rồi quay qua Mộc Tâm giới thiệu: “Mộc Mộc, đây là bà chủ Trương, mình hay tới đây ăn lắm, đồ ăn ở đây siêu ngon luôn đó”.
Bà chủ Trương cười đưa thực đơn: “Hai đứa muốn ăn gì, dì đi làm”.
Ngọc Điềm đưa thực đơn cho Mộc Tâm, hỏi: “Mộc Mộc, cậu muốn ăn gì, cậu gọi đi”.
Mộc Tâm đẩy thực đơn về phía cô ấy nói: “cậu gọi đi, mình ăn gì cũng được”.
“vậy mình gọi đó nha, lát cậu muốn ăn thêm gì nói với mình”, cô quay qua dì Trương, “Dì lấy cho cháu bốn cân tôm hùm đất vị bơ tỏi cay vừa, hai mươi xiên thịt nướng, mười xiên hải sản nướng, hai cân tôm tích nướng cay, thêm hai ly bia tươi nha”.
“Ok, có ngay đây”, Dì Trương nói xong xoay người vào bếp chuẩn bị.
Ngọc Điềm bên này lấy khăn giấy lau bát đũa và lấy găng tay cho Mộc Tâm. Lần đầu được bạn chăm sóc Mộc Tâm chưa thích ứng kịp, tay cứng đờ nhận bát đũa và găng tay Ngọc Điềm đưa.