Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128
Chương 128
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Đình Phong cùng Lâm Trí Viễn ra về.
Lúc ở trên xe, Lâm Trí Viễn lạnh lùng hỏi: “Con nói chuyện với con bé sao rồi? Có chút hứng thú nào không?”
Lâm Đình Phong nghe lời ông nói thì nhếch môi: “Hình như ba làm chuyện thừa rồi thì phải! Con nhớ là đã nói với ba rằng con có bạn gái rồi!”
Lâm Trí Viễn hừ mũi, nói: “Hừ! Ý con nói là đứa tiểu thư hết thời từng ly hôn đó à? Con đừng mơ ba sẽ chấp nhận đứa con dâu như vậy!”
“Con nói điều này là để thông báo với ba đừng làm những chuyện mai mối vô ích! Chứ con không hỏi ý kiến của ba là có chấp nhận cô ấy hay không!”
Lâm Trí Viễn tức giận chỉ vào mặt anh: “Mày… Mày bị đứa con nhỏ đó làm cho đầu óc đần độn rồi! Có tin tao lấy lại quyền điều hành công ty của mày không?”
Lâm Đình Phong cứng rắn nói: “Công ty của ông phần lớn được dựng lên từ của hồi môn của mẹ tôi đó! Ông cứ thử động đến xem.”
“Mày… Khụ! Khụ!”, Lâm Trí Viễn tức đến ho sù sụ.
Lâm Đình Phong nói với tài xế: “Dừng xe!”, khi xe tấp vào lề đường, anh đẩy cửa bước xuống.
Nhìn chiếc xe rời đi, Lâm Đình Phong cởi áo khoác và cà vạt ra, vắt lên cánh tay. Anh thả bộ trên vĩa hè.
Mỗi lần đối mặt với người ba tàn nhẫn ấy, anh lại nhớ đến hình ảnh mẹ mình cực khổ kiếm từng đồng ở thành phố đắc đỏ Paris. Hình ảnh bà nằm trên giường bệnh trút từng hơi thở nặng nề. Người ba lạnh lùng đó quăng vài tờ euro cho anh như bố thí. Hai mẹ con tiểu tam bước xuống từ chiếc xe đắc tiền, cười khinh bỉ trước hai mẹ con anh. Từng mảnh ghép ký ức đau khổ chắp vá trong đầu anh thành một bức tranh trừu tượng với màu sắc đối lập chồng chéo lên nhau.
Cứ thẫng thờ bước đi trên đường, vậy mà anh đã đi được gần hai cây số, lúc bình tâm trở lại, anh nhìn thấy một cửa hàng hoa đang chuẩn bị đóng cửa. Anh nhìn những đóa hoa hồng đỏ thẫm mướt mát, đột nhiên anh nhớ đến cô gái nhỏ nào đó, chắc cô vẫn còn ở nhà đợi mình. Anh nở nụ cười dịu dàng, cất bước đi lại cửa hàng hoa: “Bà chủ, có thể bán cho tôi một bó hoa trước, rồi mới dọn hàng không?”
Bà chủ đang dọn hoa nghe lời anh nói thì cười đáp: “Được chứ! Cậu muốn lấy hoa nào?”
Lâm Đình Phong chỉ vào thùng hoa hồng, nói: “Lấy hết những bông này đi ạ.”
“Lấy hết luôn sao?”, Bà chủ hớn hở nói: “Để tôi gói cho cậu một bó hoa thật đẹp nha! Cậu tặng bạn gái sao?”
“Vâng ạ.”, nghĩ đến Mộc Tâm, anh lại bất giác nở nụ cười.
Bà chủ thấy anh cười lên còn đẹp hơn mấy bông hoa trong cửa hàng của bà nữa, bà vừa gói hoa vừa cảm thán trong lòng, ôi! Cô gái nhà ai mà tốt số thế chứ lị?
Nửa tiếng sau, tại phòng 501 chung cư Toro, Mộc Tâm đang nằm trên sofa phòng khách nghiên cứu dự án mới.
“Kính coong!”, chuông cửa vang lên một tiếng.
Mộc Tâm buông tập tài liệu xuống, cô lếch đôi dép bông, lẹp bẹp đi lại cửa, nhìn qua mắt mèo, thấy bên ngoài là một mảng màu đỏ thẫm, cô nghi hoặc mở cửa ra. Đập vào mắt cô là một bó hoa hồng khổng lồ. Cô còn chưa biết chuyện gì thì một gương mặt quen thuộc lú ra từ phía sau bó hoa, anh cười nói: “Em yêu, tặng em này!”
Mộc Tâm cảm thấy buồn cười, cô mở cửa rộng ra, đưa hai tay ôm bó hoa, xoay người đi vào phòng, đặt bó hoa lên bàn.
Lâm Đình Phong thấy cô không có phản ứng gì, anh lẽo đẽo đi theo phía sau, ôm lấy eo cô, đặt cằm lên vai cô cọ tới cọ lui: “Em không thích à?”
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Đình Phong cùng Lâm Trí Viễn ra về.
Lúc ở trên xe, Lâm Trí Viễn lạnh lùng hỏi: “Con nói chuyện với con bé sao rồi? Có chút hứng thú nào không?”
Lâm Đình Phong nghe lời ông nói thì nhếch môi: “Hình như ba làm chuyện thừa rồi thì phải! Con nhớ là đã nói với ba rằng con có bạn gái rồi!”
Lâm Trí Viễn hừ mũi, nói: “Hừ! Ý con nói là đứa tiểu thư hết thời từng ly hôn đó à? Con đừng mơ ba sẽ chấp nhận đứa con dâu như vậy!”
“Con nói điều này là để thông báo với ba đừng làm những chuyện mai mối vô ích! Chứ con không hỏi ý kiến của ba là có chấp nhận cô ấy hay không!”
Lâm Trí Viễn tức giận chỉ vào mặt anh: “Mày… Mày bị đứa con nhỏ đó làm cho đầu óc đần độn rồi! Có tin tao lấy lại quyền điều hành công ty của mày không?”
Lâm Đình Phong cứng rắn nói: “Công ty của ông phần lớn được dựng lên từ của hồi môn của mẹ tôi đó! Ông cứ thử động đến xem.”
“Mày… Khụ! Khụ!”, Lâm Trí Viễn tức đến ho sù sụ.
Lâm Đình Phong nói với tài xế: “Dừng xe!”, khi xe tấp vào lề đường, anh đẩy cửa bước xuống.
Nhìn chiếc xe rời đi, Lâm Đình Phong cởi áo khoác và cà vạt ra, vắt lên cánh tay. Anh thả bộ trên vĩa hè.
Mỗi lần đối mặt với người ba tàn nhẫn ấy, anh lại nhớ đến hình ảnh mẹ mình cực khổ kiếm từng đồng ở thành phố đắc đỏ Paris. Hình ảnh bà nằm trên giường bệnh trút từng hơi thở nặng nề. Người ba lạnh lùng đó quăng vài tờ euro cho anh như bố thí. Hai mẹ con tiểu tam bước xuống từ chiếc xe đắc tiền, cười khinh bỉ trước hai mẹ con anh. Từng mảnh ghép ký ức đau khổ chắp vá trong đầu anh thành một bức tranh trừu tượng với màu sắc đối lập chồng chéo lên nhau.
Cứ thẫng thờ bước đi trên đường, vậy mà anh đã đi được gần hai cây số, lúc bình tâm trở lại, anh nhìn thấy một cửa hàng hoa đang chuẩn bị đóng cửa. Anh nhìn những đóa hoa hồng đỏ thẫm mướt mát, đột nhiên anh nhớ đến cô gái nhỏ nào đó, chắc cô vẫn còn ở nhà đợi mình. Anh nở nụ cười dịu dàng, cất bước đi lại cửa hàng hoa: “Bà chủ, có thể bán cho tôi một bó hoa trước, rồi mới dọn hàng không?”
Bà chủ đang dọn hoa nghe lời anh nói thì cười đáp: “Được chứ! Cậu muốn lấy hoa nào?”
Lâm Đình Phong chỉ vào thùng hoa hồng, nói: “Lấy hết những bông này đi ạ.”
“Lấy hết luôn sao?”, Bà chủ hớn hở nói: “Để tôi gói cho cậu một bó hoa thật đẹp nha! Cậu tặng bạn gái sao?”
“Vâng ạ.”, nghĩ đến Mộc Tâm, anh lại bất giác nở nụ cười.
Bà chủ thấy anh cười lên còn đẹp hơn mấy bông hoa trong cửa hàng của bà nữa, bà vừa gói hoa vừa cảm thán trong lòng, ôi! Cô gái nhà ai mà tốt số thế chứ lị?
Nửa tiếng sau, tại phòng 501 chung cư Toro, Mộc Tâm đang nằm trên sofa phòng khách nghiên cứu dự án mới.
“Kính coong!”, chuông cửa vang lên một tiếng.
Mộc Tâm buông tập tài liệu xuống, cô lếch đôi dép bông, lẹp bẹp đi lại cửa, nhìn qua mắt mèo, thấy bên ngoài là một mảng màu đỏ thẫm, cô nghi hoặc mở cửa ra. Đập vào mắt cô là một bó hoa hồng khổng lồ. Cô còn chưa biết chuyện gì thì một gương mặt quen thuộc lú ra từ phía sau bó hoa, anh cười nói: “Em yêu, tặng em này!”
Mộc Tâm cảm thấy buồn cười, cô mở cửa rộng ra, đưa hai tay ôm bó hoa, xoay người đi vào phòng, đặt bó hoa lên bàn.
Lâm Đình Phong thấy cô không có phản ứng gì, anh lẽo đẽo đi theo phía sau, ôm lấy eo cô, đặt cằm lên vai cô cọ tới cọ lui: “Em không thích à?”